Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Edit: Luna Tan

Nói nơi này là ngõ nhỏ cũng không đúng. Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy bức tường xung quanh chỉ là hai mảnh gạch xanh ốp vào nhau tạo nên một lớp rào ngăn cách. Tường xâ rất cao, những dây thường xuân xanh ngắt một màu từ trên rủ xuống đua nhau uốn lượn. Đêm nay trăng rất sáng nhưng thật sâu trong con hẻm nhỏ lại nồng đậm một màu u tối, dù có xòe tay ra cũng không thấy nổi năm ngón.

Phía cuối con hẻm có một chiếc xe màu đen đang nằm im lìm chờ đợi. Trong xe không có ánh sáng, chỉ thỉnh thoảng có một tia lửa hồng lóe lên rồi nháy mắt lại biến mất. Ba người đàn ông vô cùng trầm lặng, chàng trai trẻ ngồi phía sau ước chừng khoảng hai ba, hai tư tuổi đang tựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, mày kiếm, mi dài một màu đen láy. Chiếc mũi cao thẳng theo quy luật hít thở đều đều, đôi môi hơi khép kín thi thoảng lại mấp máy như đang nói thầm điều gì đó.

Bộ đàm trên xe bất chợt kêu lên hai tiếng, lập tức truyền đến một giọng nói: "Tổ ba, tổ ba".

"Tổ ba nghe rõ". Người ngồi trên ghế phó lái n chóng đáp lời: "Có chỉ thị gì mới?".

"Kế hoạch thay đổi, kêu Tiểu Lạc đến đây ngay!"

Lời nói vừa mới chấm dứt, Lạc Nghị Sâm đang ngồi phía sau đột nhiên nghiêng người bật dậy, mở cửa xe đi xuống, nép sát vào tường tiến về phía trước. Một thân đơn bạc lại linh hoạt tựa linh miêu, vô thanh vô tức mập mờ hòa cùng đêm tối.

Cậu luồn vào từ cửa sau khách sạn rồi lần mò đến tầng ba. Vòng qua đại sảnh được thiết kế tinh xảo, âm thanh cãi vã càng lúc càng gần. Lạc Nghị Sâm trong lòng bỗng nổi lên chút dự cảm bất an... xảy ra chuyện rồi!

Vội vàng đẩy cửa phòng nghỉ ra, bên trong đang hùn hụt khí thế ngút trời như muốn đánh bật người khác bay xa một ngàn tám trăm dặm. Cậu khẩn trương lên tiếng hỏi: "Đội trưởng, em được giao phụ trách vòng ngoài, kế hoạch trong này không được rõ cho lắm, anh gọi em đến đây có việc gì?".

Đội trưởng La tâm không cam tình không nguyện liếc nhìn Lạc Nghị Sâm một cái, thét mặt ra lệnh cho các cấp dưới khác hướng về phía cậu: "Cởi!".

Trong lòng nháy mắt sửng sốt, bạn bè thân hữu thường ngày vẫn cùng nhau chơi đùa giờ đang thủ thế giơ chân giơ tay sẵn sàng chiến đấu, Lạc Nghị Sâm nhanh chóng ngăn họ lại: "Dừng!!... Cứ để tôi tự cởi!".

Tuy rằng không biết đội trưởng rốt cuộc muốn làm gì nhưng dù sao tự mình cởi vẫn dễ chịu hơn bị người khác lột trần a! Lạc Nghị Sâm nhanh tay nhanh chân cởi bỏ quần áo, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Lý Tiểu Hoàng toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót, tay ôm quần áo đứng trốn ở một góc phòng.

"Bị lộ rồi sao?". Cậu hơi hơi nhíu mày, hỏi trực tiếp.

Tiểu Hoàng phẫn nộ trả lời: "Là do tin tình báo có sai sót, thủ hạ của Vương Cường bỗng nhiên trở lại. Hắn đã từng gặp tôi một lần, tôi không thể tiếp tục đóng giả nhân viên phục vụ được nữa".

Cậu hơi nhướn mày, ánh mắt dừng trên chiếc quần lót của người nào đó như có chút đăm chiêu.

Tiểu Hoàng đáng thương nhận thấy được ánh mắt của ai kia liền đặc biệt đứng đắn hỏi: "Nghị Sâm, chẳng lẽ ngay cả quần đùi của tôi cậu cũng muốn sao?!".

Lạc Nghị Sâm thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: "Kích thước quá nhỏ".

"Như thế nào nhỏ chứ? Rõ ràng "của" tôi rất lớn nha!!"

"Hai người nghiêm túc đi!". Đội trưởng La đúng lúc ngăn họ lại, thừa dịp Lạc Nghị Sâm thay quần áo liền bắt đầu giải thích: "Theo như đúng kế hoạch, đám người của Vương Cường chắc chắn sẽ đặt hẹn tại phòng 301, chúng ta cũng đã lắp đặt sẵn máy nghe trộm cùng máy theo dõi bên trong rồi. Ai ngờ Tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị bỗng nhiên nổi hứng cũng muốn giành thuê phòng này. Hai người xảy ra xung đột khá gay gắt nhưng xem tư thế, Vương Cường khẳng định không thể thắng nổi người của Thẩm thị. Nghị Sâm, Vương Cường tính cảnh giác rất cao, chúng ta không thể mạo hiểm. Tham gia hành động đêm nay chỉ có cậu là không giống cảnh sát nhất, nắm chặt thời gian, đem máy nghe trộm từ phòng 301 chuyển sang 302!".

Nói xong, anh quay sang nhìn cấp dưới bên cạnh: "Đưa tai nghe để Nghị Sâm đeo vào".

"Vẫn là đừng!". Lạc Nghị Sâm vừa mặc quần áo, cự tuyệt đội trưởng: "Bộ quần áo này vải rất mỏng, sẽ không giấu được tai nghe. Vạn nhất bị người của Vương Cường phát hiện, hành động đêm nay nhất định sẽ nguy hiểm, em cứ như vậy đi là được rồi".

Nói không sai. Đồng phục nhân viên của khách sạn này thật sự nhượng người không dám lấy lòng. Đặc biệt là kiểu nam, quần là quần thông thường, áo cũng là sơ mi màu trắng, chỉ là... rất mỏng, rất rất mỏng!

Khó trách vừa rồi Lạc Nghị Sâm lại nhìn chằm chằm quần lót của Tiểu Hoàng như vậy, tên ngốc này đêm này lại mặc một chiếc quần lót màu vàng, màu vàng a! Kể cũng lạ, bộ quần áo kia mặc trên người Tiểu Hoàng cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng khi khoác lên người Lạc Nghị Sâm liền lập tức thay đổi. Người kia... cái mông rất vểnh a!

La đội trưởng sắc mặt nghiêm cẩn đẩy tên cấp dưới bên cạnh ra, siết chặt cổ tay Lạc Nghị Sâm, đem người kẹp trong ngực thấp giọng dặn dò: "Máy nghe trộm đặt trên đèn trần phòng 301. Cậu không đem theo tai nghe nên chúng tôi không thể liên lạc được, nếu chẳng may xảy ra tình huống gì đột xuất sẽ chỉ có mình cậu tự xử lý mà thôi".

Thanh âm đội trưởng tuy không cao nhưng mọi người trong phòng đều nghe rõ rành mạch. Một đám đều như báo đốm săn mồi, mãnh liệt ẩn giấu không để bị phát hiện. Lạc Nghị Sâm lại càng không dám chậm trễ, mím môi, vỗ mạnh lên tấm lưng dày của anh: "Đội trưởng cứ yên tâm, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!".

Cậu đem mái tóc rối của mình chỉnh chu lại đôi chút, đóng khuya tay áo, cúi người, co mình lại, một thân mét tám tựa hồ như đều thay đổi. Từ nơi này bước ra sẽ không còn là hình cảnh Lạc Nghị Sâm, mà là một nhân viên phục vụ chân chính!

Phía trong đại sảnh, hai người đàn ông vẫn đang điên cuồng khắc khẩu xem ai có thể chiếm được phòng 301. Đối diện với Vương Cường là một người vô cùng thanh nhã, trên đeo mắt kính trông rất lịch thiệp. Lạc Nghị Sâm không rõ Tổng giám đốc của Tập đoàn Thẩm thị có bộ dáng như thế nào nhưng nhìn khí chất người này có vẻ không giống lắm, có vẻ như thiếu thiếu thứ gì đó...

Thừa dịp bọn họ còn đang tranh cãi, cậu nhanh chóng lẻn vào phòng 301.

Trong phòng chỉ mở duy nhất một bóng đèn tường mờ nhạt, những thứ xa hơn một chút cơ hồ đều không thấy rõ. Lạc Nghị Sâm linh hoạt trải chiếc khăn ăn dày xuống mặt bàn rồi kê ghế đứng lên. Một tay sờ soạng xung quanh chóp đèn đến khi chạm phải máy nghe trộm mới hơi hơi dùng lực kéo xuống.

Đúng lúc này cửa phòng bỗng nhiên mở ra! Người đàn ông nhã nhặn mới vừa cùng Vương Cường tranh chấp bước nhanh tiến đến, hai người một thấp một cao tầm mắt giao nhau, nhất thời đều ngây ngẩn cả người. Lạc Nghị Sâm tâm lại một hồi nháo loạn, đêm nay như thế nào lại xảy ra nhiều chuyện vậy chứ?! Còn người này thế quái nào lại đột nhiên xuất hiện vậy?! Anh ta chính là người của Tập đoàn Thẩm thị.

Tổng giám đốc sao?

"Cậu đang làm gì?". Phát hiện có người đứng trên bàn, khách hàng đều tự nhiên muốn hỏi.

Lạc Nghị Sâm ra vẻ khẩn trương, rút tay về nói: "Bóng đèn trong phòng bị hỏng, tôi đến để thay cái mới ạ".

Một người đàn ông trung niên mập mạp theo sát từ bên ngoài vội vàng tiến đến giải thích: "Thư ký Tần, phòng này đang thay bóng, hay là chúng ta đổi sang phòng 302 có được không?".

Sao cơ?!. Lạc Nghị Sâm ở trong lòng ra sức mắng mỏ. Bọn tôi lắp đặt máy nghe trộm ở phòng 301 thì mấy người muốn cướp 301, giờ đem đổi sang 302 mấy người cũng muốn cướp nốt, rốt cuộc là tôi có thù oán gì với mấy người vậy hả?!!

Nhìn đến biểu tình do dự của tên thư ký, Lạc Nghị Sâm bắt đầu âm thầm tính toán, chỉ cần người này nói đổi phòng, cậu khẳng định sẽ lật bài ngửa, đem cái tên Trình Giảo Kim này đánh cho thành đầu heo... Cùng lắm thì trở về chịu mấy ngày xử phạt là được chứ gì!

Nào biết, Thư ký Tần chỉ liếc mắt một cái, nhỏ giọng trách mắng: "Ông còn ngại đêm nay chưa đủ loạn nữa hay sao?". Dứt lời liền quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lạc Nghị Sâm đã nhảy xuống khỏi bàn: "Bóng đèn đã đổi xong rồi chứ?".

"Đã xong". Cậu mỉm cười: "Thật xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của ngài. Mời các vị cứ tự nhiên ngồi nói chuyện". Cậu đang định vòng qua Thư ký Tần bước ra ngoài, ngay lúc hai người đi sát qua nhau thì cổ tay liền bị người kia bất ngờ tóm lấy. Lạc Nghị Sâm thần thái tự nhiên quay đầu nhìn, hỏi: "Không rõ ngài cần tôi giúp gì?".

"Trong tay cậu đang cầm thứ gì?". Thư ký Tần sắc mặt ngày càng lãnh khốc: "Cho tôi xem".

Lạc Nghị Sâm không chút do dự xòe bàn tay ra, cái gì cũng đều không có! Thế nhưng, sắc mặt Thư ký Tần vẫn là không tốt: "Không phải cậu đến để đổi bóng đèn sao? Vậy bóng đèn hỏng đâu rồi?".

Cậu tươi cười trả lời: "Đồng nghiệp của tôi đã cầm ra trước. Ngài xem, chiếc đèn chùm lớn như vậy, một mình tôi chắc chắn không thể tự làm được. Tôi đem bóng đèn hỏng tháo xuống để cậu ấy mang ra ngoài rồi mới tự mình lắp bóng mới vào sau. Thế nào, chẳng lẽ ngài còn sợ tôi làm không tốt sao?" Nói xong, cậu nhấn công tắc trên tường bật mở, chiếc đèn lớn nhấp nháy vài lần rồi tỏa sáng khắp căn phòng.

Thư ký Tần ngẩng đầu nhìn nhìn, lúc này mới chịu buông tay cậu ra. Trong lúc rời đi, Lạc Nghị Sâm không khỏi lẩm bẩm nói thầm: "Thẩm thị mấy người đúng là phiền phức".

Ra khỏi 301, Lạc Nghị Sâm mới từ từ lấy máy nghe trộm trong tất ra, hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng 302.

Lúc này, bọn người Vương Cường còn đang ầm ĩ chửi bới người của tập đoàn Thẩm thị. Lạc Nghị Sâm quy củ đứng cầm thực đơn tinh xảo đợi ở một bên, ngây ngốc chờ bọn họ gọi món. Một tên đần độn trong số chúng thấy cậu, hai mắt phút chốc sáng rực cả lên, đùa giỡn nói: "Ai da, con cái nhà ai đây ta? Đúng thật là muốn khiêu khích người khác đây mà".

Cậu chỉ mím môi khẽ cười, thuận tiện lên tiếng hỏi: "Không rõ vị nào sẽ là người gọi món?".

"Đến đây". Vương Cường nhất thời không biết nói gì, dụi dụi đầu thuốc, kêu Lạc Nghị Sâm đi qua.

Mấy tên đần độn xung quanh không ngừng ồn ào mắng nhiếc, bắt đầu ra vẻ, lôi kéo Lạc Nghị Sâm hùng hùng hổ hổ khoa chân múa tay. Cậu cố gắng mỉm cười nhẫn nhịn, thuận tiện còn hào sảng khen ngợi các vị đại ca thực sự có khí chất nam nhân. Kết quả chính là... mông bị sờ loạn! May đúng lúc có một nhân viên phục vụ khác bước vào đánh gãy một màn làm xằng làm bậy của bọn chúng khiến Lạc Nghị Sâm có cơ hội thoát ra. Trước khi kịp ra khỏi cửa, cái tên thoạt nhìn có vẻ đần nhất trong số chúng bỗng nhiên chặn đường cậu lại, vẻ mặt đáng khinh cười hỏi: "Hay là ở lại bồi anh đây uống chén rượu a?".

Lạc Nghị Sâm rụt rụt cần cổ, ra vẻ bộ dáng đảm đang, bận rộn không ngừng nói: "Tiên sinh, ngài đừng đùa tôi nữa mà...".

Không đợi cậu nói xong câu, Vương Cường liền thấp giọng quát một tiếng, đem lời đùa giỡn của tên ngu si kia mắng ngược trở về. Lạc Nghị Sâm nhân cơ hội, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi mất!

Ra khỏi 302, cậu ung dung tự nhiên tiến về phía phòng nghỉ, lúc đi qua quầy phục vụ có nhìn thoáng qua nữ nhân viên thu ngân, cả hai ăn ý tránh đi ánh mắt, đều tự có nhiệm vụ của mình.

Công việc nguy hiểm nhất cuối cùng cũng đã hoàn thành, cậu chạy đến bắt chuyện với La đội trưởng: "Máy nghe trộm đã gài vào phòng 302, hiệu quả thế nào rồi?".

Đội trưởng La đeo tai nghe lên, tập trung tinh thần chăm chú. Lúc này, Lạc Nghị Sâm đang cởi đồ ra thì phía bên trong áo chợt truyền đến một hồi rung nhẹ. Cậu rút điện thoại, là số của tên bạn tốt Gia Lương, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Gần đây, trạng thái tinh thần của Gia Lương không được tốt cho lắm, nhiều lần gọi điện cho cậu nói luôn cảm thấy có người nào đó đang theo dõi mình, Lạc Nghị Sâm đành phải đồng ý sẽ sắp xếp thời gian tranh thủ đến xem giúp. Nhưng lúc này thật sự không được a, đây là thời điểm bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ vô cùng quan trọng, không thể tùy ý tiếp điện thoại cá nhân như vậy được.

Cậu do dự một chút, đem điện thoại cất về, rời phòng nghỉ tiếp tục giả làm nhân viên phục vụ.

Trong phòng 302, Vương Cường sắc mặt âm trầm, gằn giọng cắt đứt tiếng tranh cãi ầm ĩ của bọn đàn em. Không gian nhất thời yên tĩnh trở lại. Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một tên đầu tóc vàng hoe đưa chân bước vào. Các anh em khác lập tức đứng dậy nhường chỗ, để tên tóc vàng ngồi xuống bên cạnh Vương Cường.

"Thế nào rồi?". Hắn lên tiếng hỏi.

"Đã mang tới". Tên tóc vàng nói: "Bọn hình cảnh vẫn đang đuổi theo ráo riết, em phải chạy lòng vòng mấy khu phố mới cắt đuôi được bọn họ. Đại ca, mau cầm thứ này rồi rời đi, nơi này không thể ở lại được".

Vương Cường hung hăng hút điếu thuốc, đem thứ tên tóc vàng đưa cho nhét vào ngực, cầm lấy ly rượu trước mặt uống cạn một hơi.

Một chén rượu vào bụng, biểu tình trên mặt cũng trở nên dữ tợn vài phần. Đôi mắt thâm hiểm giảo hoạt, từ khóe mắt đến tận bên má có một vết sẹo dài rất đáng sợ. Hắn căm giận quát: "Cứ như vậy trốn đi, tao không cam lòng".

"Đại ca, sống ở rừng cao không phải lo củi đốt. Anh trước cứ ra nước ngoài tránh tạm một thời gian, đợi cho mọi chuyện ở đây yên ổn một chút sẽ lại trở về"

"Để ngày mai đi"

"Đại ca! Nếu đêm này không đi ngay sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta đang bị bọn hình cảnh truy lùng ráo riết, bọn chúng khẳng định cũng đã phái người theo dõi anh lâu rồi"

Nghe vậy, Vương Cường khinh thường cười lạnh một tiếng, quay đầu ghé sát vào tai tên kia thấp giọng nói: "Theo dõi thì sao chứ? Bọn chúng không có chứng cớ a! Tao đã quyết định ngày mai sẽ đi, đêm nay vẫn còn có việc. Nhật Hạ đang có tốp hàng muốn tuồn vào, tao đang chuẩn bị nẫng tay trên của nó".

Lúc này, tên kia không lên tiếng. Hắn cau mày cân nhắc một lát, bèn ghé sát bên tai Vương Cường khẽ giọng hỏi: "Hàng hóa mà Nhật Hạ muốn tuồn vào là gì vậy?".

"Không rõ, dù sao cũng là thứ tốt, chỉ cần ra tay sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Không ăn của nó một lần, trong lòng tao thấy không thoải mái. Mày hãy đi sắp xếp mọi chuyện, tìm mấy anh em có khả năng một chút, hai giờ sáng bắt đầu. Xong xuôi trực tiếp thoát thân bằng đường thủy"

Vương Cường đưa mắt thăm dò ý kiến mọi người, một tên đàn em không cho là đúng, cười cười nói: "Đại ca, nơi này rất an toàn, sẽ không có việc gì đâu".

Vương Cường hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên đàn em vừa nói: "Cẩn thận một chút". Dứt lời, những người khác bắt đầu loạn thất bát tao nói chuyện ầm ĩ, mà Vương Cường thì nhanh chóng cởi bỏ đồ ra. Hắn và tên đàn em tóc vàng đổi áo khoác cho nhau, Vương Cường đội lên một bộ tóc giả màu vàng còn tên kia đeo một bộ màu đen, còn dính thêm một vết sẹo dài ghê rợn. Sau khi thay đổi diện mạo xong xuôi, tên tóc vàng cố ý lớn tiếng nói: "Đại ca, em đi trước".

Nữ cảnh sát viên giả trang đứng phía sau quầy phục vụ lặng lẽ liếc nhìn Lạc Nghị Sâm bên phía đối diện, một giây tiếp theo, tên tóc vàng từ trong phòng 302 bước ra, rút điện thoại từ túi áo, vừa nói vừa đi xuống cầu thang.

Không hiểu tại sao, Lạc Nghị Sâm bất chợt cảm giác có điểm nào đó không được bình thường, đến tột cùng là thứ gì đã khiến cậu sinh ra cái loại ảo giác này?

Lúc này, tên tóc vàng đã đi xuống giữa chừng, vừa vặn gặp phải một người đàn ông đang đi lên. Người kia toàn thân tây trang màu đen, cao chừng một mét chín, hoàn toàn chặn đứng mất đường đi của hắn. Vương Cường đang vội vã chạy trốn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, người đối diện gương mặt sắc như dao gọt, đôi mắt cực kỳ thâm thúy. Chỉ là một cái liếc mắt nhưng lại khiến hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt, Lạc Nghị Sâm đứng ở phía trên trông thấy...

"Vương Cường!". Cậu hét lớn một tiếng chống tay vịn nhảy xuống.

Sự việc bị bại lộ, Vương Cường cuống quýt muốn bỏ chạy. Người đàn ông trước mặt bất động thanh sắc giơ một chân lên, trực tiếp đem Vương Cường đạp ngược trở về.

Lạc Nghị Sâm thân thể thon dài giống như phi ưng lao xuống, hung hăng quật ngã Vương Cường sõng xoài trên mặt đất. Cùng lúc đó, trong phòng 302 cũng bắt đầu truyền đến những âm thanh la hét chói tai. Cậu bỏ mặc mọi thứ sang một bên, đè chặt cổ tay Vương Cường bẻ ngược về phía sau. Nhưng hắn đâu có dễ dàng chịu trói, tay đấm chân đá điên cuồng rồi bất ngờ rút ra một khẩu súng. Họng súng còn chưa kịp giơ lên đã bị cậu nhanh chóng chế trụ, hai mắt trừng trừng, một tiếng hét thảm thiết vang lên, cổ tay Vương Cường "Rắc" một tiếng bị bẻ gãy.

Cậu nhanh chóng bắt lấy cơ hội soát người, lấy ra thứ quan trọng nhất của đêm nay: vật chứng. Tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra bất quá chỉ đến một phút đồng hồ, cậu vừa định ngẩng đầu lên cám ơn người đàn ông khi nãy giúp mình nhưng đã không còn thấy bóng dáng anh ta đâu nữa cả.

Hành lang bên trong tràn ngập âm thanh trách mắng của cảnh sát, tiếng chửi bới kêu gào của bọn tội phạm, ong ong bên tai mãi không dứt. Những hình cảnh phụ trách bên ngoài cũng tiến vào hỗ trợ, rất nhanh đem tên tội phạm hàng đầu quốc gia áp tải lên xe. Lạc Nghị Sâm đem vật chứng giao cho La đội trưởng, anh kích động đến nỗi tay cũng muốn run lên. Bọn họ bởi vì truy bắt Vương Cường mà đã mất ăn mất ngủ suốt nửa tháng qua, cuối cùng cũng có thể kết thúc vụ án: "Thu quân!".

"Đội trưởng, có thể đổi lại quần áo cho em trước được không?". Lạc Nghị Sâm cố gắng che đi đũng quần bị rách toạc do đánh nhau khi nãy, bình tĩnh nói.

"..."

Cục cảnh sát đèn đuốc sáng trưng, người ra người vào tấp nập bận rộn. La đội trưởng vội vàng đột thẩm nhóm của Vương Cường, xả cổ họng thúc giục nhanh lên, nhanh lên! Lạc Nghị Sâm áp tải Vương Cường vào phòng thẩm vấn, hắn lườm cậu một cái, cười lạnh nói: "Thì ra là hình cảnh, tôi còn tưởng trai bao nhà ai chạy nhầm vô đây nữa chứ! Với thân hình như cậu mà làm cảnh sát thật đúng là lãng phí mà".

Lạc Nghị Sâm sây sẩm mặt mày, một cước đạp người xuống đất.

Hắn ta chật vật đứng dậy rống to: "Mẹ kiếp, mày đừng có để rơi vào tay tao, bằng không tao sẽ cho mày sống không bằng chết!!".

"Chắc tôi không có thời gian chờ ông đầu thai đâu nha". Lạc Nghị Sâm không đau không ngứa chốt hạ một câu, đẩy Đội trưởng La đang muốn vào đi ra ngoài.

"Cậu chán sống rồi sao, lúc này còn muốn ra ngoài?!"

"Đội trưởng, em thật sự có việc rất gấp. Hai giờ, chỉ cần cho em hai giờ thôi"

"Cút nhanh đi, đi sớm về sớm đấy"

Cổ họng âm thầm reo lên vài tiếng, cậu trực tiếp lăn ra khỏi văn phòng. Một bên vừa chạy vừa gọi điện thoại, kết quả không liên lạc được, thuê bao ngoài vùng phủ sóng nên đành phải nhắn tin cho Gia Lương: "Chờ một lát, tôi lập tức đến liền".

Đêm khuya tàu điện rất ít người. Tiệm sách nhỏ vẫn còn sáng đèn, ông chủ ngồi bên trong ôm cánh tay ngủ gà ngủ gật. Ngược lại với bà thím bán lẩu Oden bên cạnh tinh thần vô cùng phấn chấn lẩm nhẩm đếm tiền lời sau một ngày làm việc. Một nguyên, năm nguyên, mười nguyên... Tiếng bước chân của cậu âm thầm phá vỡ sự im lặng, một bước một bước chạy nhanh tới mang theo một cỗ sức sống tuổi trẻ khiến bến tàu điện tiêu điều trở nên có sức sống hẳn lên.

Đến cửa soát vé, Lạc Nghị Sâm một đầu mồ hôi, mở túi xách ra tìm thẻ. Đâu rồi ta? Cậu lật qua lật lại hết tất cả các ngăn cũng không tìm được, không lẽ là để quên ở văn phòng?

Một người khác không biết từ nơi nào đi tới, nhặt tấm thẻ cậu làm rơi trên mặt đất lên nói: "Cậu đang tìm thứ này?".

Nghe tiếng, Lạc Nghị Sâm quay đầu lại liền thấy thẻ đi tàu của mình nằm trong tay người kia. Tuy cậu đối với hàng hiệu không hiểu biết gì cho lắm nhưng vẫn thấy được đối phương một thân tây trang màu đen tuyệt đối quý phái chết người! Cái chính là: Người này sát khí quá mãnh liệt, từ đầu đến chân đều tản ra khí thế "muốn sống chớ có đến gần". Lạc Nghị Sâm có chút ngẩn người, lập tức gật đầu, đáp: "Là của tôi, cám ơn anh".

Người kia đi qua, đem tấm thẻ trả lại cho cậu rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ, Lạc Nghị Sâm nhìn anh ta một cái, một lần nữa nói tiếng: "Cám ơn".

"Tàu điện đi như thế nào?". Anh ta không đầu không cuối hỏi.

"Anh muốn ngồi tàu điện sao?"

"Chẳng lẽ tôi không thể ngồi?"

Đương nhiên có thể! Được rồi, quý ngài đẹp trai cao sang phú quý trước mặt này hiển nhiên là gặp phải chút khó khăn đi, ví dụ như xe bị hỏng gì đó a. Cậu chỉ về phía máy bán vé tự động nói: "Anh đi qua bên kia mua vé, phía trên đã có hướng dẫn sử dụng rõ ràng, chỉ cần làm theo là được".

Anh liếc nhìn bên kia một cái, tiếp giây sau, đột ngột bắt lấy cổ tay Lạc Nghị Sâm: "Cậu giúp tôi".

"Anh không biết chữ?"

"Cậu giúp tôi". Người kia vẫn tiếp tục cố chấp, bá đạo nói.

Cậu lạnh lùng hất tay anh ra, cười như không có: "Anh bạn, lễ phép chút đi".

Người đàn ông trước mặt không chút thay đổi nhìn cậu vài giây, bỗng nhiên tiếp tục: "Cậu giúp tôi".

Người này bị bệnh sao? Lạc Nghị Sâm vốn dĩ tính tình cũng không tốt, chỉ là rất giỏi kiềm chế chính mình mà thôi. Dù sao thì, mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng không đáng để giận, cậu khó chịu chìa bàn tay ra: "Tiền lẻ".

Anh rút ví tiền từ trong túi, kết quả bên trong một cộp đều là tờ tiền mệnh giá một trăm tệ! Lạc Nghị Sâm bất đắc dĩ thở dài, tự mình bỏ tiền túi ra mua.

"Anh muốn đi đâu?"

"Hà Thủy"

Giống mình a! Cậu trợn trắng mắt, nhét vào hai xu tiền.

Thời gian mua vé, một phút đồng hồ dài như một năm. Cái người kỳ quặc kia, cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt băng lãnh vẫn nhìn chằm chằm vào mình từ nãy đến giờ, như vầy rất không thoải mái nha.

Kẻ lắm tiền đúng là nhiều tật, chỉ mua vé thôi cũng nhìn người ta đến chằm chằm, sao không để dành mà ngắm mấy cô chân dài. Tiêu chuẩn của tôi thật sự không thể chiều nổi ý ngài đâu!

Vụng trộm oán thầm vài câu, Lạc Nghị Sâm cầm vé đưa cho anh, nói: "Tôi cũng đến bến Hà Thủy, anh đi theo tôi".

Người kia yên lặng bám theo sau, đứng chờ! Tàu điện ngầm tới, bọn họ bước vào mới phát hiện bên trong không có nổi một bóng người. Cậu cũng không thèm để ý, tự mình tùy tiện ngồi xuống, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Cho dù nhắm mắt vẫn lại cảm nhận rõ ánh mắt lạnh như băng khiến cậu không khỏi âm thầm buồn bực. Mình đã từng gặp anh ta sao? Nếu không, người đó vì cái gì lại mình chằm chằm như vậy? Thói quen nghề nghiệp lại bắt đầu trỗi dậy, liệu có phải anh ta đã từng làm điều gì khuất tất không nhỉ?

Cậu hé mắt một khe hở nhỏ vụng trộm liếc nhìn, lại phát hiện người kia cũng đang như vậy. Là tự mình suy nghĩ quá nhiều sao? Lạc Nghị Sâm tự giễu cười cười, tiện đà nhắm mắt thêm lần nữa, lần này là nghỉ ngơi thật sự.

Hậu quả của việc vận động cạn kiệt thể lực chính là chỉ trong vài giây đã nhanh chóng thiếp đi mất. Ngủ trên tàu điện thực sự rất không thoải mái nhưng cậu vẫn kịp làm vài giấc mộng. Trong mơ, cậu đang đuổi theo một tên tội phạm, chiếc còng luôn đem theo người suốt mấy năm qua không hiểu tại sao lại khóa trên tay mình. Cậu nhìn thấy Gia Lương, Gia Lương đang đứng dưới gốc cây to đối diện hoảng hốt kêu gào về phía cậu. Không rõ rốt cuộc Gia Lương đang nói những gì nhưng phía sau cậu ấy có một bóng đen rất lớn. Cái bóng đó cứ dần dần tiến lại gần rồi chậm rãi nuốt chửng lấy bạn cậu.

Cậu cố gắng gầm thét kêu Gia Lương bỏ chạy, nhưng mặc cho có bỏ ra bao nhiêu sức lực tê rống thì cổ họng cũng không thể phát ra nổi bất cứ âm thanh nào.

Không, tại sao có thể như vậy, Gia Lương, Gia Lương!! Lạc Nghị Sâm vội vàng gồng mình, liều mạng giãy giụa thoát khỏi thứ năng lực kỳ dị nào đó. Bỗng nhiên, có một loại xúc cảm lạnh lẽo nhẹ nhàng xoẹt qua mặt, nguồn năng lượng kia nháy mắt biến mất, cậu đột nhiên tỉnh lại.

Người kia trên mặt vẫn chẳng chút biểu tình, thu tay mình về. Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn da nóng ướt khơi lên một chút run rẩy. Lạc Nghị Sâm thở hổn hển, lau đi mồ hôi trên mặt, hờ hững nhìn người nào đó.

Anh ta đối với phản ứng cố ý làm như xa cách của cậu cũng không thèm để ý tẹo nào, chỉ chỉ cửa tàu điện, nói: "Đến trạm rồi". Lúc này, Lạc Nghị Sâm mới ý thức được vừa rồi mình đã gặp phải cơn ác mộng.

Giấc mơ hỗn độn trong trí nhớ biến mất sạch sẽ để lại cảm giác nôn nóng không yên. Cậu đứng dậy bước xuống khỏi tàu, người kia cũng đi ra theo. Lạc Nghị Sâm thực lễ phép hỏi: "Anh muốn đi đâu? Chúng ta không cùng đường nữa".

"Cao ốc Kim Tuệ"

Được lắm! Thế quái nào mà vẫn cùng đường với mình cơ chứ?! Lạc Nghị Sâm chán ngán không buồn mở miệng, khoát tay ý bảo anh theo kịp mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro