Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Edit: Luna Tan

Đoạn đường dưới chân càng ngày càng gần, bất tri bất giác, Lạc Nghị Sâm cảm thấy có gì đó không được tự nhiên. Thật xa lạ, khiến cậu phát chán với cái cảm giác như hình với bóng này. Có lẽ là vì đang từ nhiệm vụ khẩn trương nhảy đến bến tàu im lặng, cơ thể vẫn chưa kịp thích ứng cho lắm. Cậu đơn giản dừng lại nhìn người kia nói: "Anh có thể đi lên cạnh tôi hoặc đi phía trước có được không?".

Thân hình cao lớn có hơi chững lại, ánh mắt thâm thúy đánh giá Lạc Nghị Sâm: "Tại sao?".

Cậu không muốn trả lời là vì thói quen nghề nghiệp, như vậy anh ta nhất định sẽ hỏi cậu làm nghề gì. Rồi từ đó một lại sinh hai, hai lại sinh ba, ba lại sinh ra rất nhiều vấn đề khác, rất... đau đầu. Lạc Nghị Sâm lễ phép cười cười, vươn tay làm động tác "Mời", người kia không chút do dự tiến lên, hai người cùng nhau sánh vai bước. Mặc kệ nói như thế nào thì so với khi nãy cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu trước giờ vẫn không cho rằng mình là một quái nhân, chỉ là tại một thời điểm nào đó có hơi mẫn cảm một chút mà thôi a!

Hai người yên lặng không nói gì cho đến khi ra khỏi bến tàu điện. Lạc Nghị Sâm hướng về phía cuối đường nói bên đó chính là cao ốc Kim Tuệ. Ngụ ý, mời ngài nhanh nhanh biến đi khuất mắt cho tôi nhờ. Ánh mắt anh thẳng tắp nhìn về cao ốc phía đằng xa, đột nhiên hỏi: "Cậu sợ sao?".

Nghe vậy, Lạc Nghị Sâm nhịn không được mà bật cười: "Ngài à, nơi này tình hình an ninh rất tốt. Huống hồ, anh lại là đàn ông, đi đường một mình ban đêm hẳn là sẽ không sợ đi a".

Người kia quay đầu nhìn cậu, thong dong lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng. Ánh lửa chiếu sáng ngũ quan tinh tế, đôi mắt thâm thúy chằm chằm dõi theo cậu, cường tráng lẫm liệt, cương dương vang vọng.

Lạc Nghị Sâm ngượng ngùng cười: "Tiên sinh, hiện tại đã rất muộn rồi, anh vẫn là nên mau chóng đi đi".

Anh nhàn nhã nhả ra một ngụm khói, nói: "Chúc cậu may mắn".

Đại ca, có thể hay không đừng dùng cái khẩu khí người chết nói ra bốn chữ này à nha!!

Lạc Nghị Sâm từ trong kẽ răng cố gắng nhả ra hai tiếng cám ơn, không chút do dự xoay người đi mất, người kia nhìn bóng lưng cậu giây lát, cũng quay đầu rời đi.

Trên thực tế, cậu và anh ta vốn dĩ cùng đường, nhưng là cậu không hề muốn đi với người này một chút nào. Cái đó chính là cảm nhận chân thật từ đáy lòng! Lạc Nghị Sâm bước nhanh về phía cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn khuya, dự tính sẽ cùng Gia Lương vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc trở ra, bấm điện thoại gọi thêm lần nữa.

Liên hệ ba bốn lần, đầu dây bên kia vẫn thủy chung một câu nói: "Số điện thoại hiện không liên lạc được". Lạc Nghị Sâm chậc lưỡi thì thầm: "Tên này rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?".

23: 55 phút, tối muộn ngày 20 tháng 11.

Gia Lương đang ở trên con đường nhỏ không một bóng người, đèn đường lúc sáng lúc tối rọi lên mặt đất như một con rắn khổng lồ lập lờ uốn khúc. Một trận gió lớn thổi qua, cây cối bên đường đong đưa xào xạc như những bóng ma nhảy nhót, uốn mình khoe vòng eo thon thả, vung cánh tay ngọc lập lờ giữa đất trời.

Hổn hển... Hổn hển... Hổn hển...

Âm thanh trầm thấp cổ quái bất chợt đánh đến, Gia Lương hoảng hốt quay đầu lại, chỉ có cây cối đong đưa cùng ánh sáng mờ nhạt.

Hổn hển... Hổn hển... Hổn hển...

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo cột sống lan đến da đầu, nhìn lại con đường nhỏ vừa đi qua, giống như có thứ gì đó đang ngủ vùi trong đêm tối, dương đôi mắt canh chừng.

Lại tới nữa! Lại tới nữa!

Bỗng nhiên, vai phải bị vỗ mạnh một phát, dây thần kinh căng cứng nháy mắt đứt đoạn, trong bóng đêm yên tĩnh vang lên tiếng kêu to rõ sợ hãi.

"Cậu đừng có la hét như con gái vậy nữa được không?!". Lạc Nghị Sâm che kín lỗ tai, trấn an tên ngốc đang bị dọa cho phát khiếp kia.

Gia Lương lòng còn đang kinh hãi nhìn Lạc Nghị Sâm, đã an tâm hơn rất nhiều. Thế nhưng, cái cảm giác rờn rợn khi nãy vẫn cứ quanh quẩn xâm chiếm, cậu quay đầu lại.

"Nhìn cái gì vậy?". Lạc Nghị Sâm hiếu kỳ hỏi.

"Đợi chút, để lát nữa hẵng nói". Dứt lời, Gia Lương đẩy cậu về phía con đường đối diện cao ốc Kim Tuệ: "Không phải chúng ta đã hẹn nhau sẽ gặp mặt lúc mười một giờ sao? Cũng gần nửa đêm rồi, cậu thế nào bây giờ mới đến?".

"Phải tăng ca a". Lạc Nghị Sâm há miệng ngáp dài một cái, có chút nhàm chán nói: "Hôm nay ở cục có nhiệm vụ đặc biệt, mình là xin nghỉ mới đến được đây đó".

Lúc nói chuyện, cậu khẽ liếc mắt nhìn Gia Lương: "Vẫn cảm thấy có người theo dõi sao?".

Gia Lương tâm tình không tốt mở cửa chung cư, chỉ đơn giản trả lời ngắn gọn: "Mình thu dọn một chút đồ, về đến nhà sẽ cẩn thận kể cho cậu nghe".

Cứ như vậy, hai người bước vào nơi làm việc. Gia Lương đẩy cửa phòng thu âm, từ trên tường mở ra một lối thông đạo dẫn đến căn phòng nhỏ khác, trước khi đi còn quay đầu nhìn lại: "Cậu chờ một lát, mình đi vào lấy chút đồ đạc".

Lạc Nghị Sâm đã bận rộn cả ngày phi thường mệt mỏi, cậu lười biếng ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay trước bàn làm việc. Xuyên qua khung cửa thủy tinh chiếm nửa bức tường có thể nhìn thấy ánh đèn hôn ám chiếu rọi lên người Gia Lương, trong lòng thầm nghĩ, cái tên ngốc này lúc học đại học chẳng phải lớn mật lắm sao, giờ mà cũng biết sợ. Bất quá mà nói, cậu ta tính tình cũng có chút cổ quái, thường xuyên đắc tội với người khác a. Lúc này... có lẽ thật sự có vấn đề gì đó. Chờ Gia Lương thu dọn đồ đạc xong phải hỏi cho thật kỹ mới được.

Tinh thần cùng thể lực hoàn toàn đối lập nhau. Lạc Nghị Sâm trong lòng vô cùng lo lắng nhưng lại lần nữa bị cơn mệt đột kích, ngáp dài buồn ngủ.

Bỗng nhiên, đèn phòng bên trong lập lòe nhấp nháy, ánh sáng cùng bóng tối đua nhau dồn dập tựa như sàn nhảy kích thích võng mạc.

Căn phòng trong tường hiện chỉ có duy nhất một mình Gia Lương, chắc không phải là bọn trộm điện đấy chứ? Lạc Nghị Sâm buồn bực đi đến tắt đèn phòng, nháy mắt không gian lâm vào một màu đen dày đặc. Cậu vẫn không dừng chân lại, nương theo ánh sáng yếu ớt, mơ hồ di chuyển...

Hổn hển... Hổn hển... Hổn hển...

Không biết âm thanh từ nơi nào truyền đến khiến da đầu rợn ngược, tay chân lạnh lẽo, ánh trăng bên ngoài cửa sổ mỏng manh nuốt gọn nửa thân hình, nửa còn lại bị màn đêm vây kín. Giống như tiếng hít thở của loài mãnh thú, hai chân nặng trịch nện trên mặt đất.

Hổn hển... Hổn hển... Hổn hển...

Xung quanh rơi vào một màn im lặng quỷ dị, bản năng ý thức được sự nguy hiểm, cậu hô to: "Gia Lương, chạy mau!".

Lạc Nghị Sâm bối rối hướng tới lối thông đạo sờ soạng, một luồng ánh sáng mãnh liệt bùng nổ, trong nháy mắt, thế giới biến thành một mảnh trắng toát. Ánh sáng giống như miệng của một con quái thú, càn quét gặm nhấm lấy thị giác, cơ hồ cái gì cũng không thể nhìn thấy, mà âm thanh quỷ dị kia càng lúc càng rõ ràng. Tóc gáy phía sau phút chốc dựng ngược, xung quanh truyền đến những tiếng "Crốp... Crốp..." như bị thứ gì nhai nát. Cậu tiếp tục gọi to: "Gia Lương! Gia Lương!".

"A a a a!!!!". Một tiếng kêu tê tâm phế liệt vang lên thảm thiết, sợ tới mức Lạc Nghị Sâm phát giật mình ngã phịch xuống đất. Gắt gao nhắm mắt lại để thích nghi với ánh sáng. Luồng sáng trắng chói lòa rọi qua mí mắt lưu lại những vệt lốm đốm, dần dần thành hình...

00: 40, rạng sáng ngày 21 tháng 11.

La Hải Phong mang theo người vọt vào tầng một của hiện trường án mạng, thứ đầu tiên trông thấy chính là Lạc Nghị Sâm sắc mặt trắng bệch đang ngồi ngệt người bên ngoài hành lang, trong lòng không khỏi căng thẳng. Lạc Nghị Sâm vốn là trợ thủ đắc lực dưới tay anh, chưa có trường hợp gì chưa từng thấy qua, như thế nào lại thành ra như vậy? Ngược lại, anh không hề lo lắng mà chỉ có chút tức giận rèn sắt không thành thép, chạy qua khẽ quát: "Đứng dậy!".

"Đội trưởng". Lạc Nghị Sâm ngẩng đầu lên, trên mặt đều là hối hận.

La Hải Phong thấy cậu như vậy lại càng căm tức, lớn tiếng mắng: "Cậu xin phép ra ngoài chính là để gây phiền phức cho tôi sao? Đứng lên!!". Nói xong, anh tóm lấy cánh tay Lạc Nghị Sâm, lúc này mới cảm nhận được thân thể người kia hơi run rẩy. La Hải Phong có chút hối hận chưa hỏi rõ tình hình đã vội vàng mắng chửi người khác, anh hạ thấp người xuống nhìn kỹ sắc mặt cậu: "Bình tĩnh lại đi, nói cho tôi biết người chết bên trong là ai? Cậu đã nhìn thấy những gì?".

Trong lúc La Hải Phong cùng Lạc Nghị Sâm nói chuyện, bên pháp y và tổ khám nghiệm hiện trường đã bắt đầu thăm dò làm việc. Thi thể nạn nhân chết trong trạng thái quỳ rạp xuống mặt đất, khuôn mặt hướng về phía bên phải, dưới chân là một vũng máu lớn. Pháp y thật cẩn thận làm các bước kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận vết thương trí mạng chính là vết cắt ngang trên cổ rạch đứt yết hầu.

Không khí tràn vào ngăn cách khí quản cùng động mạch khiến nạn nhân tử vong ngay tức khắc. Miệng vết thương không nén nổi thâm thâm nhăn lại, các cảnh viên thăm dò hiện trường cũng không có vẻ mặt gì khác lạ. Một lão hình cảnh trong số đó sau khi xem xét vài vòng, sắc mặt âm trầm chạy gấp ra ngoài thì thầm vài câu với La Hải Phong.

"Ông chắc chắn?". Anh khó tin nhìn người trước mặt: "Chuyện này không thể nói đùa được đâu".

"Chắc chắn". Nói xong, lão hình cảnh cũng hạ thấp người xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lạc Nghị Sâm hỏi: "Tiểu Lạc, sau khi án mạng xảy ra, cậu vẫn luôn ở nơi này chứ?".

Lạc Nghị Sâm gật gật đầu: "Tôi không hề rời khỏi nơi này... Cũng không hẳn, lúc ấy bị ngắt cầu dao, tôi có ra ngoài hành lang bật lại nguồn điện, sau đó rất nhanh trở lại hiện trường để tìm hung thủ nhưng...".

"Cậu không phát hiện ra thứ gì sao?".

"Không, không có một chút manh mối nào cả!". Lạc Nghị Sâm đưa tay dùng lực chà sát khuôn mặt: "Tôi đã tìm khắp nơi nhưng cái gì cũng đều không thấy. Đáng chết! Nơi này cái gì cũng không có. Sau khi đóng lại lối đi thông đạo để bảo vệ hiện trường, tôi vẫn luôn ngồi ở đây, hung thủ không thể có khả năng lẩn trốn. Nếu hắn muốn thoát ra, chắc chắn sẽ phải đi qua tôi. Thế nhưng... không hề có bất cứ một ai cả".

Nghe đến đó, La Hải Phong đứng dậy đi vào hiện trường xem xét hai vòng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói thầm: "Vụ án này không thuộc phạm vi xử lý của chúng ta".

Mười phút sau, một chiếc xe hơi màu đen trông rất bình thường dừng lại trước cửa khu chung cư, La Hải Phong nghe được âm thanh ra lệnh cho thủ hạ: "Đừng di chuyển bất cứ thứ gì, rút khỏi đây thôi".

Lạc Nghị Sâm vừa mới khôi phục lại tinh thần, đang định thăm dò hiện trường nghe vậy liền kinh ngạc không thôi, vội vã chạy đến trước mặt anh truy vấn: "Tại sao? Hiện trường vừa mới khám nghiệm có hai giờ, bên ngoài còn chưa xem xét, vì sao lại muốn rút quân?!".

"Cậu thành thật một chút đi". Anh không vui nói: "Vụ án này chúng ta không quản được".

"Không quản được? Đây là địa bàn của chúng ta, vì sao lại không quản được?! Người nằm bên trong là anh em tốt của em, em là người chứng kiến, em là cảnh sát, đội trưởng, anh nói cho rõ đi, vì sao lại không quản được?!"

"Bởi vì tôi đã tiếp nhận vụ án này". Âm thanh từ đâu bỗng nhiên tiến đến đánh gãy lời rít gào chất vấn của Lạc Nghị Sâm. Cậu quay đầu lại nhìn hai người trẻ tuổi đứng phía sau mình. Một người cao ráo đội mũ lưỡi trai trực tiếp đi vào hiện trường vụ án, để lại một cậu thanh niên tuấn lãng cao ngất, khí chất nhã nhặn, đeo kính không gọng, cười mà như không, nhìn qua rất giống một vị học giả.

"Bọn họ là ai?". Lạc Nghị Sâm quay lại hỏi La Hải Phong, thái độ tràn đầy địch ý, chỉ vào cái người xa lạ đang tủm tỉm cười.

La Hải Phong đập rớt cánh tay cậu, đi lướt qua hướng phía người kia thấp giọng nói: "Tiểu Lạc là người của tôi, mong cậu niệm tình bỏ quá cho".

Hắn ta mỉm cười gian giảo, nhỏ giọng thì thầm: "Đương nhiên rồi".

Lạc Nghị Sâm đứng ở phía sau một bụng căm phẫn, muốn xông qua nói lý cho rõ ràng lại bị lão hình cảnh vừa rồi tóm chặt kéo sang một bên, cậu hấp tấp đến đỏ cả mắt: "Làm gì chứ?".

"Cậu nghe cho rõ đây". Lão hình cảnh cố đem thanh âm của mình áp xuống thật thấp: "Lát nữa bọn họ hỏi gì thì trả lời cái đó, đừng có nhiều lời, tích cực phối hợp điều tra vụ án. Nhớ kỹ, tuyệt đối không cần lắm miệng, đừng tiếp xúc quá nhiều với bọn họ".

Lạc Nghị Sâm không thể hiểu nổi, nhịn không được lại hỏi tiếp: "Người kia rốt cuộc là ai? Cậu ta không mặc cảnh phục, tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy ở chỗ chúng ta bao giờ".

"Đừng hỏi! Nhớ kỹ lời của tôi, sớm một chút trở về"

Lão hình cảnh còn chưa dứt lời, La Hải Phong đã hô: "Rút quân!" rồi quay sang nói: "Cậu ở lại".

Các anh em trong cục bắt đầu lục tục rút lui, chỉ lưu lại duy nhất một mình Lạc Nghị Sâm như cọc gỗ cắm trước cửa hiện trường. Người thanh niên nho nhã kia đi đến trước mặt cậu cười nói: "Hiện tại chúng tôi chính thức tiếp nhận vụ án này, cậu là người chứng kiến, mời kể lại tình huống cho rõ ràng".

Lời dặn dò của lão tiền bối vẫn còn văng vẳng bên tai, Lạc Nghị Sâm tâm không cam tình không nguyện nhìn người đối diện, đang muốn mở miệng lại nghe tiếng cậu thanh niên phía trong hiện trường gọi lớn: "Công Tôn, mau đến đây".

"Quên chưa giới thiệu". Người được gọi tên không vội không vàng, nhìn cậu cười nói: "Tôi tên Công Tôn Cẩm, còn cậu ấy là Lam Cảnh Dương".

Dù Công Tôn Cẩm có mỉm cười tươi rói cũng không thể xua tan đi hết nghi hoặc trong lòng Lạc Nghị Sâm. Cuối cùng, cậu quyết định đi theo anh ta vào phía trong hiện trường.

Lam Cảnh Dương đang ngồi xổm trước mặt thi thể, hắn cởi bỏ áo sơ mi của người chết để lộ ra vết thương trí mạng. Công Tôn Cẩm bước đến nhìn qua, sắc mặt vẫn như thường.

Cậu gian nan tránh đi vết thương trên cổ Gia Lương, đảo mắt trông thấy Lam Cảnh Dương. Hơn nửa khuôn mặt anh ta đều giấu dưới mũ nhưng cậu có thể cảm giác được, người kia đang nhìn mình.

Quả nhiên, Lam Cảnh Dương hỏi: "Cậu chính là nhân chứng?". Thái độ có chút ngạo mạn khiến Lạc Nghị Sâm hết sức phản cảm, đứng cạnh một bên không buồn lên tiếng. Lam Cảnh Dương cũng không hề chấp nhất, chậm rì rì nói: "Lúc ấy đã nhìn thấy những gì?".

Vẫn là phải nói đi, Lạc Nghị Sâm nôn nóng gãi đầu, ngay khi tầm mắt chạm vào thi thể Gia Lương liền lên tiếng:

"Hai chúng tôi đã hẹn nhau đêm nay sẽ gặp mặt. Nguyên nhân là do gần đây cậu ấy luôn cảm thấy có người nào đó theo dõi mình. Gia Lương không phải là người hay bán tính bán nghi, cho nên, tôi cảm thấy..."

"Dừng lại một chút", Công Tôn Cẩm bình thản cắt lời, tiện đà nói: "Cậu và người chết là bạn bè thân thiết, có thể kể lại từ đầu không?"

"Cái gì "từ đầu" cơ?". Lạc Nghị Sâm không kiên nhẫn hỏi.

"Tùy cậu". Công Tôn Cẩm mỉm cười: "Cậu cảm thấy "từ đầu" là khi nào thì hãy kể lại từ khi đó".

Mẹ kiếp, thật là phiền toái! Lạc Nghị Sâm cố gắng hồi tưởng lại.

"Tôi và Gia Lương vốn là hàng xóm láng giềng, biết nhau từ hồi còn mẫu giáo. Cậu ấy lập mộng nhiếp ảnh tung bay đã hai năm rồi. Bình thường do công việc bận rộn mà chúng tôi cơ hồ cũng ít gặp mặt nhau. Một tuần trước, Gia Lương gọi điện nói cảm thấy như mình đang bị theo dõi nhưng khoảng thời gian này tôi lại bề bộn nhiều việc nên vẫn chưa gặp cậu ấy được. Gia Lương cũng đã thúc giục nhiều lần nên tối nay sau khi triệt phá thành công vụ trọng án, tôi đã xin nghỉ để gặp cậu ấy.

Khoảng mười một giờ năm lăm tôi đến khu này, lúc ấy Gia Lương đang ra ngoài mua đồ gì đó thì chúng tôi chạm mặt. Cậu ấy nói cần đến văn phòng thu dọn chút đồ nên tôi cũng đi cùng luôn. Khi đó, Gia Lương đang ở trong căn phòng sát tường còn tôi ngồi đợi ngoài bàn làm việc. Chúng tôi bước vào khoảng chừng năm phút đồng hồ thì đèn bên trong bỗng dưng nhấp nháy dữ dội..."

Công Tôn Cẩm thấy được sự khẩn trương khó lòng kiềm chế trên khuôn mặt cậu, đoán thầm Lạc Nghị Sâm đang hồi tưởng lại tình huống lúc đó mà tự nhiên có phản ứng. Tuy nhiên, lời cậu giải thích vẫn rất rõ ràng, ngôn ngữ ngắn gọn, không vì sợ hãi mà làm ảnh hưởng. Kể xong đoạn ánh sáng chói lòa đột nhiên bùng phát và tiếng gào thét của Gia Lương, Lạc Nghị Sâm tiếp tục trần thuật chi tiết sau khi ánh sáng biến mất đã kiểm tra hiện trường và thi thể như thế nào. Nói tới đây, Công Tôn Cẩm lại tiếp tục cắt lời: "Ánh sáng trắng đó kéo dài trong bao lâu?".

"Khoảng chừng mười giây"

"Sau khi cậu tiến vào có phát hiện điều gì khác thường không?"

Lạc Nghị Sâm vừa cân nhắc vừa nói: "Không có. Lúc ấy bị cúp điện, tôi dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng đã thấy thi thể Gia Lương đang quỳ rạp trên mặt đất. Chắc chắn lúc đó trong phòng ngoài chúng tôi ra không còn ai khác. Sau khi ra ngoài tôi liền nhanh chóng kiểm tra hai căn phòng còn lại cũng không có bất cứ điểm nào khác thường".

Nói xong, Lạc Nghị Sâm bắt đầu lâm vào trạng thái suy tư: "Nơi này rất kỳ lạ, muốn tiến vào hiện trường vụ án bắt buộc sẽ phải đi qua phòng làm việc, có thể hung thủ đã thừa dịp Gia Lương ra ngoài mua đồ mà lẻn vào... nhưng tại sao tôi lại không phát hiện ra hắn? Kẻ đó làm cách nào mà ra ngoài được? Phòng bên trong không hề có cửa sổ, bên ngoài phòng làm việc các cửa đều đã khóa, hơn nữa tôi vẫn còn đang ở đó, nếu hung thủ có ý đồ nhảy cửa sổ chắc chắn sẽ bị tôi phát hiện. Trừ khi...". Lạc Nghị Sâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Tiểu Lạc"

"Gì vậy?". Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn Công Tôn Cẩm.

Anh ta ôn hòa cười: "Cậu vẫn luôn đứng trước cửa phòng thu âm sao?".

"Hỏi thừa". Lạc Nghị Sâm bị ngắt lời có chút khó chịu: "Đó là lối ra duy nhất, chẳng lẽ tôi lại bỏ qua. Anh cảm thấy tôi có thể phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy?".

Bị chọc vài câu, Công Tôn Cẩm cũng không tức giận, chỉ tủm tỉm cười: "Còn có sao?".

"Anh nghi ngờ tôi?"

Lam Cảnh Dương một bên kiểm tra thi thể chẳng hề để ý thuận miệng nói: "Nghi ngờ cậu cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Trong phòng lúc đó chỉ có duy nhất cậu và nạn nhân, Gia Lương chết, cậu còn sống... Cậu còn manh mối gì khác muốn cung cấp chứ?".

Lạc Nghị Sâm cố nén một bụng hỏa khí, nói: "Các anh hoài nghi tôi cũng không phải không có cơ sở, nhưng thật đáng tiếc, tôi không phải hung thủ. Chỉ cần nhìn miệng vết thương mà nói, không có khả năng là tôi!".

Công Tôn Cẩm chớp mắt một cái, cười hỏi: "Tại sao?".

i

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro