Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Edit: Luna Tan

Nhớ rõ ông nội từng nói, quỷ là âm, tính sợ dương. "Vậy quỷ rốt cuộc là gì ạ?". Tiểu Nghị Sâm rất ngạc nhiên tròn xoe mắt hỏi. Ông nội cười nói: "An nhiên tự tại nhân tâm, quỷ cũng là từ suy nghĩ của mình mà ra, còn tùy thuộc xem tâm hồn con thiện lương hay bất chính".

Cậu cũng coi như thiện lương đi! Một không trộm, hai không cướp, ba không khinh rẻ bạn bè càng chưa từng bắt nạt con gái nhà người ta. Nhiều lắm cũng chỉ là những lúc tâm tình khó chịu lôi phạm nhân ra tay đấm, chân đá, quát nạt ào ào gì đó, v.v...

Ừm thì... cũng không hoàn toàn là người tốt, nhưng cũng không phải người xấu a!

Khi Lạc Nghị Sâm đến cao ốc Kim Tuệ liền phát hiện toàn bộ tầng một đã bị phong tỏa. Phía trước cửa chính kéo một đường cảnh giới tuyến kèm theo tấm bảng ghi: "Đang tu sửa! Mời đi vòng hướng cửa Nam Bắc". Cậu phân vân không biết có nên dùng một chút văn từ "hoa mỹ" để "ca ngợi" năng lực làm việc của nhất khoa hay không, dở khóc dở cười nhấn như điên chuông trên cửa lớn. Không cần chờ lâu liền có một người đi tới, không nghĩ đó lại chính là Lam Cảnh Dương.

Anh mở cửa ra nhưng không hề có ý tránh đường, đứng trên bậc thang lạnh như băng hỏi: "Cậu tới làm gì?".

Nồng hậu địch ý vô cùng! Cậu kịch liệt mất hứng, nói thẳng: "Đến điều tra giống như anh thôi, nói như vậy được rồi chứ?".

"Tùy thôi". Lam Cảnh Dương không mặn không nhạt đáp một câu: "Đừng có gây thêm phiền phức".

Phiền phức ông nội anh! Lão tử tốt xấu gì cũng thuộc đội trinh sát đầu bài, đừng có coi tôi giống như mấy tên lông bông mới vào nghề! Lạc Nghị Sâm ở trong lòng thầm oán, lạnh lùng trợn mắt nhìn bóng lưng kẻ xấu xa nào đó đang rời đi, cất bước tiến vào.

Rất nhanh, cậu tìm đến lão Lý cảnh vệ trực ban thẳng thắn nói: "Tôi biết nơi này của các ông bị quỷ ám".

Lão Lý hơn bốn mươi tuổi bị soái khí của vị tiểu ca trước mắt làm cho sửng sốt, hơn nửa ngày mới có thể mở mồm: "Sao tôi có cảm giác như cậu đang rất hưng phấn?".

"Không hề". Cậu hàm súc cười cười: "Nghe nói mọi chuyện bắt đầu ở tầng trên?".

Lão Lý bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Cậu đến bây giờ đúng là vô ích, phải chờ cho đến buổi tối. Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, nơi này sẽ trở nên náo nhiệt vô cùng. Nếu như lá gan lớn thì ở tầng một này nghe đi, còn sợ thì rủ thêm vài người nữa đến cùng".

Lạc Nghị Sâm hưng trí bừng bừng hỏi: "Nếu tôi muốn lên tầng trên thì cần lá gan lớn cỡ nào?".

"Cậu đúng là muốn ăn gan hùm mà!"

"Đều vì sự nghiệp bảo vệ 'động vật cao cấp' quốc gia thôi"

Lão Lý nháy mắt mấy cái. Những kẻ nghe qua đều muốn vắt chân lên cổ mà chạy, kẻ tè ra quần, người khóc kêu cha gọi mẹ, chính là ông chưa từng thấy có ai dám chủ động muốn gặp ma thế này đâu a?

"Cậu bạn trẻ, có muốn đến phòng trực của tôi ngồi một lát không?"

"Được, chúng ta đi thôi"

Trong phòng trực ban, Lạc Nghị Sâm kéo ghế dựa ngồi xuống, hỏi: "Kể thật tôi biết đi, chuyện quỷ ám ở đây là thế nào?".

Cảnh vệ phía đối diện nuốt một ngụm nước miếng, tay run run bưng lấy tách trà đã sánh hết ra ngoài, hương vị thanh mát lan tỏa khiến cái đầu đông đặc của Lạc Nghị Sâm thanh tỉnh không ít.

Người bảo vệ ngoài bốn mươi tự xưng họ Lý, đã làm việc tại cao ốc Kim Tuệ hơn bốn năm. Ông không lập gia đình, một người ăn no cả nhà không đói. Đừng nhìn người này vẻ ngoài rất nháo, kỳ thật ông là một người rất nhiệt huyết, còn thường xuyên trực đêm thay đồng nghiệp. Theo như lời ông thì lần đầu tiên phát hiện quỷ nháo không phải ca trực của ông mà là một người mới tới, sáng hôm sau cậu ta nói nơi này rất đáng sợ, cũng không để người khác hỏi câu nào liền trốn như điên, không trở lại nữa.

Chuyện này lão Lý cũng không để trong lòng. Một tuần sau đó, ông như cũ thay người khác trực đêm, điểm qua mười hai giờ thì đi tuần tra lần cuối, khi lên đến tầng liền nghe trên đầu có những âm thanh "Soát... soát...", "Cộp... cộp...". Lúc đầu cũng không thấy kinh hãi vì nghĩ là do chuột. Qua một hồi mới cảm giác có điều gì đó không được thích hợp, thanh âm kia rất quy luật, vang vang đình đình, nếu thật sự là chuột, tuyệt đối đều phải trải qua huấn luyện. Hơn nữa, nghe ra ít nhất phải có đến hàng trăm con.

Lúc ấy cả người bất chợt nổi lên một trận da gà, nghĩ: "Ngày mai nhất định phải đặt thật nhiều thuốc chuột mới được". Còn chưa biết nên sử dụng loại nào thì trên đầu bỗng nhiên "Đong!" một tiếng, giống như...

Nhìn đến bộ dáng sợ hãi của lão Lý, Lạc Nghị Sâm không khỏi truy vấn: "Giống như có sức nặng đè lên?!".

"Cậu... cậu như thế nào lại biết?"

Lạc Nghị Sâm cũng là bị trực giác thúc giục suy nghĩ đến Ứng Long. Nhưng tựa hồ lại không phải. Mặc kệ nói thế nào, mọi chuyện hết thảy có phải hay không rất kỳ ảo? Cái loại sinh vật này, hoặc nói cái loại Thần Thú này không có khả năng thực sự tồn tại, nhưng xã hội hiện nay có một tổ chức phát triển như nhất khoa... nội tâm phút chốc lâm vào một hồi mâu thuẫn.

Suy nghĩ cẩn thận là một chuyện, trên tâm lý có thể chấp nhận hay không lại là chuyện khác.

Thế nhưng! Đúng vậy, mọi chuyện xảy ra trên đời này đều có một cái "thế nhưng". Cậu hiểu rõ, không thể lấy tri thức hiện có để phán đoán những hiện tượng siêu nhiên, tuy rằng loại lý thuyết này đã được xếp vào hàng lý luận triết học, là một người bình thường, Lạc Nghị Sâm vẫn hiểu được đôi chút, đối với sự vật, không thể giống như ếch ngồi đáy giếng.

Nếu đã tin vào sự tồn tại của nhất khoa, vậy cứ thử chấp nhận chuyện này. Cậu gạt bỏ mấy suy nghĩ phức tạp sang một bên, gật đầu với lão Lý nói: "Ông tiếp tục đi".

Lão Lý chép chép miệng: "Âm thanh kia tựa như có thứ gì đó muốn chui ra, tôi lập tức thấy choáng váng. Hơn nữa, đèn điện trong hành lang vốn rất tốt, ngay lúc đó liền chớp nháy lòe lòe, mẹ nó, rất hợp phong cảnh. Cùng lúc động tĩnh trên đầu càng lúc càng chói tai hơn...".

Lão Lý lấy ra một ví dụ đặc biệt thông dụng dễ hiểu. Ông hỏi Lạc Nghị Sâm, khi cậu còn đi học đã gặp qua loại người đáng ghét nào nhàn rỗi không có việc gì làm, lấy dao gọt bút rạch bảng đen chưa, có biết âm thanh nó phát ra thế nào không?

"Biết". Cậu từ tiểu học đến đại học, không thiếu loại người nào chưa từng gặp, đặc biệt có thể lĩnh ngộ sâu sắc phép so sánh của lão Lý a.

Ông nhe răng cười, tổng kết lần cuối: "Âm thanh kia... rất giống tiếng dao rạch vào bảng!".

Lạc Nghị Sâm: "..."

"Đừng khẩn trương". Cậu nén cười, nói: "Nhắc tới chuyện này, xảy ra sớm nhất là vào lúc nào?".

"Cũng khoảng nửa năm trước"

"Ông không thấy sợ sao?"

"Thế nào lại không sợ?!". Lão Lý vẻ mặt khổ bức: "Nhưng đâu có biện pháp a, ông chủ tòa nhà này là thân thích của tôi, người ta bình thường chiếu cố tôi rất nhiều. Những cảnh vệ khác không dám trực đêm thì đều đến tay tôi cả. Bất quá, trải qua hai lần tôi phát hiện, thật ra cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là âm thanh nghe có chút đáng sợ mà thôi. Có đôi lúc cũng hoài nghi, thứ kia lẽ nào chỉ mượn tạm đường để đi qua?".

Chuyện này ngày càng thú vị, giống với 'âm binh mượn đường' sao? Nhưng chưa từng nghe nói có loại âm binh nào mượn đường mượn tới mượn lui đến nửa năm trời nha! Ý niệm buồn cười chợt lóe trong đầu, cậu nhớ tới vụ án đêm hôm đó, Lam Cảnh Dương cũng có nói qua phía trên căn mật thất có đường thông đạo, khả năng này tuyệt đối có thể xảy ra.

"Tòa nhà này có lối thông đạo không? Loại có thể bò vào trong ấy"

"Có!". Lão Lý gật đầu.

Chịu không được Lạc Nghị Sâm đứng dậy muốn bò đi xem thử, dọa lão Lý hai tay bủn rủn túm chặt chân cậu mà kêu hai tiếng 'ông nội'. Tiểu tổ tông an ủi vài câu, nói nếu thứ kia chỉ xuất hiện vào ban đêm thì bây giờ đâu có nguy hiểm. Ngụ ý chính là: Ông muốn cũng được, không muốn cũng được, lão gia gia này nhất định phải đi a!

Lão Lý khóc không ra nước mắt, chỉ có thể mang dụng cụ lê lết đưa cậu đến phòng vệ sinh tầng hai, đó là lối vào duy nhất thông với thông đạo.

Lúc leo lên cầu thang, Lạc Nghị Sâm nhịn không được bật cười nói: "Mấy tình tiết đó sao ông không kể với đồng nghiệp của tôi?".

"Có a". Lão Lý mở to hai mắt, thẳng thắn đáp: "Tất cả chi tiết tôi đều đã khai hết, không hề giấu giếm điều gì".

Cậu buồn bực hỏi: "Ông nói lúc nào?".

"Là sáng hôm nay"

Chẳng nhẽ là Lam Cảnh Dương? Nếu anh ta đã hỏi qua, mình cũng không nhất thiết phải báo lại cho Công Tôn Cẩm thêm lần nữa.

Lão Lý thấy cậu không lên tiếng, còn tưởng mình nói sai gì liền bám chặt như cái đuôi hỏi nguyên nhân tại sao, Lạc Nghị Sâm cười cười: "Không có gì. À phải rồi, lúc đó ông có nghe thấy tiếng hít thở không? Tiếng hít thở rất nặng nề".

Lão Lý chăm chú suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu. Cậu cũng không thể tiết lộ tình tiết vụ án với ông được nên đề tài này tạm gác sang một bên.

Hai người vừa đẩy cửa tiến vào đã thấy phía trên bồn rửa tay đặt sẵn một cái thang, cửa vào thông đạo bị mở tung, một người đàn ông đang chui đầu vào, để lộ nửa thân dưới bên ngoài.

"Anh là ai?! Mau xuống đây ngay!". Bên cạnh có đại cảnh sát là Lạc Nghị Sâm, lão Lý lá gan cũng lớn thêm vài phần, hào khí bừng bừng đem người phía trong kéo xuống. Kết quả, Lạc Nghị Sâm và người kia đối mặt, cả hai đều có điểm sửng sốt.

"Chử Tranh?"

"Lạc Nghị Sâm?!"

Chử Tranh là ai? Chính là bạn học cùng khóa, cùng kỳ tại học viện cảnh sát với Lạc Nghị Sâm. Cậu ta lúc ở trường là một nhân vật nổi tiếng gặp thời, ngay tại kỳ thực tập đã được người khác cất nhắc. Bất quá, sau khi tốt nghiệp bọn họ cũng chưa từng gặp mặt qua, nghe nói là được điều đến cục cảnh sát Lâm thị, như thế nào giờ lại xuất hiện ở đây?

"Sao cậu lại ở chỗ này?". Lạc Nghị Sâm đi qua, ngước mắt nhìn người cao hơn mình hẳn một cái đầu nói.

Chử Tranh quả thực đẹp trai đến mức thần sầu, bộ dáng nhíu mi phỏng chừng có thể làm điên đảo cả mảng lớn sinh vật khác phái. Đáng tiếc, này trong mắt Lạc Nghị Sâm ngoại trừ khả nghi thì chẳng có nghĩa lý gì. Chử Tranh từ đầu đến chân đánh giá cậu một phen, cười khẩy: "Nga, thì ra cậu chính là người kia".

"Cái gì người kia?"

"Không có gì". Anh tùy tiện phất tay, bước về phía cửa, nói: "Nếu cậu không biết, tôi cũng không thể lắm mồm, cứ chậm rãi mà tra đi. Có cơ hội sẽ gặp lại".

Đây là cái ý khỉ gì?! Lạc Nghị Sâm bất chợt tóm lấy tay anh, sắc mặt không tốt hỏi: "Cậu sao lại xuất hiện ở đây? Vụ án này đâu phải do bên cậu xử lý".

"Tôi nói cậu biết, tôi không phải là thám tử tư, gặp cảnh sát còn bị đem ra nghi ngờ. Hai ta đều giống nhau cả thôi, tôi không có nghĩa vụ gì phải báo cáo cho cậu hết!". Nói xong, thật không khách khí hất tay Lạc Nghị Sâm ra, nghênh ngang đi mất.

Theo lý thuyết, chẳng phải bạn học lâu ngày không gặp cho dù không thân thiết cũng sẽ khách sao nói chuyện vài câu sao? Thái độ của Chử Tranh giống như đem cậu trở thành đối thủ. Tóm lại, người này mang lại cảm giác không những kỳ quái mà còn rất không được tự nhiên.

Nghĩ không ra Chử Tranh vì cái gì xuất hiện ở nơi này, cậu quay lại trực tiếp trèo lên thang. Thông đạo không tính là lớn, nhiều nhất chỉ có thể chứa được một người trưởng thành chui vào, hơn nữa bốn mặt đều sát chặt vào thân. Cậu dùng tay sờ sờ dưới sàn, phát hiện một điểm tro bụi cũng không có, nhướn mày, giờ tay sờ các phía xung quanh, vẫn là rất sạch sẽ. Một dàn lửa nóng bốc lên, Lạc Nghị Sâm nhảy xuống thang, tức tốc chạy ra ngoài.

"Chử Tranh, cậu đứng lại!". May mắn bắt kịp Chử Tranh ở đoạn cầu thang liền chất vấn: "Vừa rồi cậu là từ bên trong chui ra, không phải từ bên ngoài chui vào, có đúng không?"

"Phải, thì sao?"

"Thì sao?! Cậu nói thì sao là ý gì? Hiện trường đều đã bị cậu làm hỏng cả rồi!". Nói, cậu đưa mắt nhìn quần áo người kia.

Chử Tranh mặc một chiếc áo T-shirt cổ chữ V xanh đậm, trên cánh tay còn hiện rõ lớp bụi màu xám nhạt phủ mờ, quần cũng bị phủ đến biến sắc. Lạc Nghị Sâm ở trong lòng kịch liệt chửi rủa hai chữ, Chết. Tiệt!

"Tôi hiện chưa hỏi tới vì sao cậu lại tới đây, giờ cái tôi muốn biết nhất chính là cậu đã phát hiện những gì ở bên trong"

Chử Tranh không hảo hữu nhếch miệng cười lạnh: "Sao tôi phải nói cho cậu biết? Nếu muốn thì tự mình mò đi".

"Được. Cái khác tôi không hỏi, vậy nói cho tôi những nơi mà thông đạo dẫn tới"

"Bộ tôi trông giống kẻ ngốc lắm sao?". Anh khoa trương trừng mắt nhìn: "Thành bại đều do mình mà ra, tôi không hỏi cậu, cậu cũng đừng hỏi tới tôi".

Câu nói cuối cùng đặc sệt ngữ khí chán ghét, lại nhìn thần thái của Chử Tranh, trong lòng Lạc Nghị Sâm đại khái cũng nắm được bảy, tám phần.

Thì ra là vậy. Cậu nhún nhún vai, không quan trọng cười cười, xoay người hướng trở lại buồng vệ sinh.

Kiểu cười kia đến tám phần là cậu ta đã đánh hơi được điều gì đó, Chử Tranh sờ sờ cằm, nói thầm: "Tiểu tử này càng lúc càng tinh".

Lam Cảnh Dương không biết từ nơi nào đi đến đứng cạnh Chử Tranh, nhìn theo hướng Lạc Nghị Sâm vừa mới rời khỏi, trầm giọng: "Tôi cần phải nhắc nhở cậu sao?".

Chử Tranh miễn cưỡng ngáp một cái: "Nếu là trước đây thì mọi chuyện đã khác".

Lam Cảnh Dương liếc xéo: "Đừng lôi ân oán cá nhân vào việc này".

Chử Tranh xoay người, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh băng của anh, cười nói: "Thay vì lo lắng về chuyện của tôi, sao anh không bám theo tên Nghị Sâm kia đi? Tên tiểu tử đó không phải loại người thành thật như anh nghĩ đâu".

Lam Cảnh Dương nhíu chặt chân mày, không nói lời nào bỏ đi. Chử Tranh ngượng ngùng cười cười, lập tức chạy đuổi theo sau.

in-bottom:13.0pt;text-align:justify'>Thẩm Thiệu: "Xin lỗi đánhthức cậu, tiếp tục ngủ đi. Giữa trưa cùng nhau ăn cơm". Troll nhau vãi~

Cậu đứng trên mặt đất, cầm điện thoại ngốc lăng vài giây, lập tức quăng lên giường, hung hăng chui vào ổ chăn. Mơ hồ, trong ổ chăn truyền đến tiếng nghiến răng ken két...

��������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro