Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Edit: Luna Tan

Trở lại nhất khoa, Lạc Nghị Sâm trực tiếp lên lầu trở về phòng mình. Công Tôn Cẩm chậm rì rì đi đến tầng ba, đẩy cửa phòng thí nghiệm.

Mặc cho bên ngoài vô cùng sáng sủa, trong phòng nghiên cứu ngược lại hôn ám khôn cùng. Công Tôn Cẩm xoay tay đóng cửa lại, hướng về phía tối nhất trong phòng nói: "Giúp tôi kiểm tra chút. Hai mươi phút trước đột nhiên bị mất ý thức khoảng ba mươi giây".

Trong bóng đêm truyền đến một trận âm thanh sột soạt, Công Tôn Cẩm đi qua xắn tay áo sơ mi lên: "Trước hãy đo huyết áp đã, tôi cảm thấy hơi choáng đầu".

Sau khi trở lại phòng, Lạc Nghị Sâm cởi áo khoác nằm phịch xuống giường. Hai tay đặt phía sau đầu, nhìn trần nhà nhìn đến xuất thần.

Đôi khi, cậu là một người rất sâu sắc. Loại sâu sắc này giống như một tiểu yêu tinh bướng bỉnh, ngay cả đến bản thân cũng không thể nắm giữ nổi. Ngẫu nhiên xảy ra, cơ bản đều không có chuyện gì tốt. Hay nói cách khác: Trực giác của cậu rất rất mạnh!

Hai mươi mấy phút trước, nếu như không có cậu ở bên, Công Tôn Cẩm có phải hay không sẽ xảy ra tai nạn?

Cậu cũng cho rằng thân thể Công Tôn Cẩm có vấn đề gì đó, chỉ là trông sắc mặt quả thực y như một người khỏe mạnh. Nhưng một người khỏe mạnh như thế nào có thể bỗng nhiên mất đi ý thức? Mà cái khiến cho trực giác của Lạc Nghị Sâm đột nhiên trỗi dậy chính là: Sau khi thanh tỉnh, Công Tôn Cẩm liền muốn uống nước. Rất có khả năng trường hợp mà Công Tôn Cẩm gặp phải cũng giống như mình khi gặp Giang Huệ lần trước, cảm giác khát nước, nôn nóng, cần thứ gì đó mát mát để ổn định lại tinh thần.

Nhưng bộ dáng của anh ta lúc ấy hiển nhiên không muốn cùng mình trao đổi.

Thở dài một tiếng, Lạc Nghị Sâm thu liễm phiền não trong lòng, đang tính tranh thủ làm một giấc trước khi đến giờ họp. Giờ khắc này, điện thoại trong túi áo khoác đột nhiên khoái trá kêu vang.

Dự cảm không lành!

Quả nhiên, trên màn hình hiện lên dòng chữ vô cùng muốn làm người khác điên đầu. Lạc Nghị Sâm nắm điện thoại đập bốp phát vào thành giường. Không phải chỉ là thuận miệng nói mời anh ta ăn cơm thôi sao? Có cần phải điên cuồng nhắc nhở như vậy không hả hả hả?!!

Thế nhưng, Thẩm Thiệu gọi đến lại là vì chuyện khác.

"Chiều nay cậu vừa đến cao ốc Kim Tuệ phải không?"

Lạc Nghị Sâm trả lời có qua một lúc, hơn nữa cũng đã nói chuyện với lão Lý. Nhưng về chuyện quỷ ám thì phải xem xét kỹ mới có thể đưa ra quyết định. Mà đêm nay, cậu chắc chắn sẽ đi, mặc kệ như thế nào cũng phải vạch trần chân tướng sự việc này.

Thẩm Thiệu vẫn im lặng nghe từ đầu đến cuối, lúc sau mới mở miệng nói: "Cao ốc Kim Tuệ có bị quỷ ám thật hay không đối với tôi không quan trọng. Dù sao cũng chỉ là một tòa cao ốc".

Nghe vậy, khóe miệng cậu liên tục co giật, bĩu môi: "Thỉnh anh không cần trước mặt giai cấp công nhân chúng tôi mà khoe mẽ!".

"Khoe mẽ?"

Nghe khẩu khí, hiển nhiên Thẩm Thiệu không hề ý thức được quan niệm giàu nghèo của anh ta lệch lạc tới cỡ nào, Lạc Nghị Sâm cảm giác nói chuyện với người này quả thật vô cùng mệt mỏi.

"Anh đến cùng gọi điện cho tôi là vì cái gì -_-?"

"Tôi đói bụng"

Lạc Nghị Sâm 囧 囧 hỏi lại: "Anh đói bụng sao lại gọi cho tôi chứ?! Tôi đúng là có nói sẽ mời anh ăn cơm, nhưng thời gian cũng phải do tôi quyết định a!".

"Hiện tại rất thích hợp"

"Đại ca à, tôi còn phải đi họp nữa!"

"Tôi có thể đợi"

Lạc Nghị Sâm tuyệt vọng muốn đập đầu vào gối chết luôn cho rồi: "Thẩm Thiệu, chúng ta đâu có quen biết nhau? Anh dựa vào cái gì muốn tôi chạy qua hơn nửa thành phố để mời anh ăn cơm a?".

"Cậu đã đồng ý". Thẩm Thiệu nói như lẽ hiển nhiên.

Cậu quả thật khóc không ra nước mắt: "Nói đi, đến cùng là có chuyện gì? Anh đâu phải loại người nhàn chám như vậy, khẳng định tìm tôi có việc".

Không biết câu nói nào đã chọc trúng dây thần kinh của Thẩm thất thiếu gia, anh trầm mặc một hồi, lạnh giọng hỏi: "Người bạn chết ở cao ốc Kim Tuệ của cậu tên gì?".

Lạc Nghị Sâm phút chốc căng thẳng, đáp: "Gia Lương".

"Tôi đã từng nói chuyện riêng với cậu ta. Hai mươi phút"

Khoan đã! Thẩm Thiệu như thế nào có thể nói chuyện riêng với Gia Lương đến hai mươi phút?! Này không khoa học! Không để cho Lạc Nghị Sâm kịp lên tiếng, Thẩm Thiệu đã thản nhiên tiếp tục: "Trên thực tế, người đầu tiên gặp phải hiện tượng ma quỷ kia chính là Gia Lương. Tôi có thể thấy, cậu hình như không biết chuyện này".

"Không đúng!". Lạc Nghị Sâm buồn bực đáp: "Hôm nay tôi có nói chuyện với lão Lý, ông ta nói người đầu tiên chứng kiến việc này là một cảnh vệ mới".

"Cũng đúng. Khi đó cảnh vệ và Gia Lương đều ở cùng một chỗ". Khẩu khí của Thẩm Thiệu từ đầu đến cuối vẫn cứ đều đều như vậy, không lạnh không nóng, trên cơ bản không hề có lấy một chút cảm xúc phập phồng: "Nếu cậu muốn biết tình hình cụ thể, hãy tới tìm tôi. Chỉ hạn trong đêm nay, quá hạn không chờ!".

Khốn nạn! Đại ca anh không thể trực tiếp đối xử với tôi qua điện thoại như vậy a!

Nhưng bất luận lời Thẩm Thiệu nói là thật hay giả, cậu vô tình phát hiện, anh ta đối với mình tựa hồ vô cùng cố chấp, rất rất không có đạo lý!! Vì sao chứ? Mình có điểm nào khiến anh ta nhắm tới a? Vẫn là nói, tên này chắc chắn có mưu đồ!

Nghĩ đến đó, đầu óc Lạc Nghị Sâm bỗng "Đong" lên một tiếng.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú, muốn xem xem Thẩm Thiệu rốt cuộc có ý đồ gì. Vì vậy, cầm áo khoác tức tốc chạy đến văn phòng Công Tôn Cẩm xin phép.

Lúc này, Chử Tranh và Lam Cảnh Dương đều có mặt ở đó. Cậu gõ gõ cửa đi vào, nhìn đến Chử Tranh liền thoải mái chào hỏi. Chử Tranh cũng không thấy ngại, vỗ vỗ bả vai cậu, làm đến vô cùng tự nhiên!

Hai người hàn huyên vài câu, Lạc Nghị Sâm thông báo với ba người Thẩm Thiệu muốn cung cấp manh mối, tuy nhiên cái vị "Thẩm thất thiếu gia" này rất khó hầu hạ a, qua đêm nay sợ rằng sẽ khó khiến anh ta mở miệng được, muốn xin phép ra ngoài hai giờ, sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.

"Trước khi đi tôi muốn hỏi một chút, tư liệu về vụ án buôn lậu kia đến bao giờ có?"

Công Tôn Cẩm đem notebook chuyển qua cho cậu: "Đã có rồi, cậu muốn xem luôn chứ?".

Lạc Nghị Sâm nghẹn họng trân trối! Hiệu suất làm việc của nhất khoa đúng là...

"Mọi người đừng đi. Tôi sẽ vừa xem vừa giải thích cho các anh".

Cậu sở dĩ muốn xem tư liệu về vụ án buôn lậu cũng không phải vì bản thân. Mà là, tên phạm nhân bị điên kia rất không bình thường. Một điểm khác nữa khiến Lạc Nghị Sâm chú ý, chính là: Không phải chỉ có một người bị điên.

"Tôi đã xem qua tư liệu chi tiết về các sự cố của công ty Kiến Hâm. Tạm thời không tính đến chuyện công nhân bị tử vong kia, nhưng việc một người trẻ tuổi trai tráng đột nhiên phát điên không rõ nguyên do, điểm này rất kỳ lạ. Cho nên, tôi muốn tổng hợp tư liệu hai bên để làm bảng phân tích đối lập"

Lạc Nghị Sâm lật mở phần tư liệu về tên tội phạm trong vụ án buôn lậu, đồng thời mở ra mục sự cố của công ty Kiến Hâm trong USB của mình. Hai tư liệu song song đặt cùng một chỗ, Lạc Nghị Sâm thâm thâm hít vào một hơi.

Lúc này, ba người còn lại cũng vây quanh, nhìn thật kỹ hồ sơ bên trong.

Sơ yếu lý lịch, hoàn cảnh gia đình đều ở mặt trên. Chử Tranh nhíu mi, nói: "Hai người này đều ở chung một tỉnh, cùng một thị trấn. Trùng hợp sao?".

Công Tôn Cẩm có chút hồ nghi, nhìn Lam Cảnh Dương: "Cậu nghĩ thế nào?".

"Hẳn là không phải trùng hợp." Lam Cảnh Dương nghiêm túc nói: "Mọi người hãy nhìn kỹ phần giám định của bác sỹ tâm thần".

Hai người bị điên kia tình trạng thân thể phi thường tốt, trong gia đình cũng không có tiền sử bệnh di truyền. Căn cứ vào giám định của bác sỹ tâm thần, kết luận cả hai người đều bị dọa mà điên.

Sự việc công nhân của Kiến Hâm là xảy ra vào cuối năm ngoái, còn tên buôn lậu là vào năm nay, hai vụ cách nhau những mười một tháng. Bất đồng thời gian, bất đồng địa điểm, bất đồng nguyên nhân. Cũng tương tự đó: Hai người đều đến từ cùng một nơi, cuối cùng phát sinh cùng một bệnh. Trùng hợp sao? Dù sao bốn người bọn họ đều không tin nổi.

Lạc Nghị Sâm nói: "Thời điểm công nhân của công ty Kiến Hâm gặp chuyện không may còn có một người nữa bị hỏng, hiện vẫn đang ở trong bệnh viện. Tôi tính sẽ đi gặp người này. Còn vụ án buôn lậu kia, mong rằng sẽ mau chóng khép lại".

Công Tôn Cẩm quyết định hiện sẽ cho Chử Tranh và Lam Cảnh Dương đến bệnh viện gặp người sống sót, Lạc Nghị Sâm sẽ đi gặp Thẩm Thiệu điều tra manh mối về vụ án Gia Lương. Ngày mai, Công Tôn Cẩm sẽ đích thân đến viện tâm thần một chuyến.

Nói đến Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm chợt giật mình vỗ đầu nhớ ra: "Thôi chết, tôi còn phải đi mua đồ để nấu thức ăn a! Không nói, không nói nữa, tôi đi trước đây".

Lạc Nghị Sâm vừa chạy ra xong, Chử Tranh liền chậc lưỡi, cười cười: "Tay nghề của cậu ta tuyệt đối nói không ngoa. Khi còn đi học tôi đã được nếm qua vài lần, hương vị chính là số một, khiến người khác ăn vào sẽ nhớ mãi không quên". Nói xong, còn giả dối cảm thông: "Tên ngốc này, đúng là muốn đi tìm chỗ chết mà".

"Là có ý gì?". Lam Cảnh Dương hỏi.

Chử Tranh nhướn mày: "Đừng nói anh không biết, Thẩm Thiệu có tiếng thích đàn ông a~".

Buổi tối mang đồ ăn đến tận nhà người ta tự tay làm, cộng thêm khuôn mặt yêu nghiệt đó, tính cách hí hửng kia cùng với cái mông cong vểnh... Thẩm Thiệu mà không trúng chiêu, Chử Tranh này nguyện đem đầu cắm vào bồn cầu thông tắc ba ngày!

-flash"],"name":"Adobe Flash Player","url":"https://support.google.com/chrome/answer/6258784","versions":[{"reference":"https://helpx.adobe.com/security/products/flash-player/apsb15-18.html","status":"requires_authorization","version":"18.0.0.209"}]},"adobe-reader":{"displayurl":true,"group_name_matcher":"*Adobe Acrobat*","help_url":"https://support.google.com/chrome/?p=plugin_pdf","lang":"en-US","mime_types":["application/pdf","application/vnd.adobe.x-mars","application/vnd.adobe.xdp+xml","application/vnd.adobe.xfd+xml","application/vnd.adobe.xfdf","application/vnd.fdf"],"name":"Adobe Reader","url":"https://get.adobe.com/reader/","versions":[{"reference":"https://helpx.adobe.com/security/products/reader/apsb14-28.html","status":"requires_authorization","version":"10.1.13"},{"status":"out_of_date","version":"11"},{"reference":"https://helpx.adobe.com/security/products/reader/apsb14-28.html","status":"requires_authorization","version":"11.0.10"}]},"adobe-shockwave":{"group_name_matcher":"*Shockwave for Director*","help_url":"https://support.google.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro