Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Edit: Luna Tan

Lúc đến vườn trẻ vẫn còn sớm, cậu cứ nghĩ sẽ phải đợi mất vài phút, ai dè vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Giang Huệ đứng cách cổng trường không xa, bên cạnh còn có hai người đàn ông theo cùng.

Nhìn tinh thần cô tựa hồ giữa ba người như đang xảy ra mâu thuẫn. Lạc Nghị Sâm vừa đi bộ về phía bọn họ, vừa cẩn thận quan sát. Chỉ thấy Giang Huệ nổi giận đùng đùng xoay người muốn bỏ đi, một trong số hai người kia liền đứng ra ngăn cản, vội vàng nói nói gì đó. Cậu nhanh chóng rảo bước chạy qua, gọi to: "Giang Huệ, xảy ra chuyện gì vậy?".

Nghe tiếng, cả ba người đều ngẩn cả ra. Giang Huệ phản ứng tương đối nhanh, chỉ vào người đàn ông cầm hoa trên tay, nói: "Anh ta theo dõi tôi!".

Người mà Giang Huệ chỉ, cậu đã từng nhìn thấy trong tư liệu, chính là Cát Hồng.

Kỳ thật, Cát Hồng dung mạo cũng coi như không tệ, chỉ là sắc mặt lúc này không được tốt lắm. Lại nhìn sang người bên cạnh, mặc kệ là ăn mặc hay vẻ bề ngoài đều khá hơn anh ta rất nhiều.

Cát Hồng đối với cái tên 'kỳ đà cản mũi' đang bước tới cực kỳ bất mãn, lạnh lùng trừng mắt nhìn. Sắc mặt cậu không mang theo bất cứ cảm xúc nào, đạm mạc cười nói: "Tôi vừa đi ngang qua, nhìn mấy người giống như đang cãi nhau nên lại đây xem thử".

"Cậu là ai?". Cát Hồng vừa mở miệng đã tràn đầy địch ý: "Bạn của Tiểu Huệ sao?".

"Cũng không hẳn". Lạc Nghị Sâm xóa bỏ nghi ngờ, tươi cười lấy ra phù hiệu: "Tôi là cảnh sát".

"Cảnh sát?!". Sắc mặt Cát Hồng lập tức căng thẳng, nhanh chóng dịu đi khẩu khí: "Tôi chỉ định mời Giang Huệ đến ăn cơm tối, nhưng cô ấy lại hiểu nhầm. Anh cảnh sát à, cậu xem, tôi và đồng nghiệp cùng đến với nhau, sao có thể là theo dõi được chứ?".

Lúc này, người kia cũng lên tiếng: "Giang Huệ thực sự đã hiểu nhầm rồi. Hôm nay là sinh nhật con gái cậu ấy, chúng tôi muốn mời Giang Huệ cùng đến chung vui với gia đình. Khi tới trước cửa nhà trẻ cô ấy đã đi mất nên tôi và A Hồng mới đuổi theo sau. Chỗ này đông người, gọi lớn tiếng không tiện cho lắm, hai người cứ như vậy tò tò đi theo. Kết quả, đã dọa sợ Giang Huệ rồi".

Đối với lời giải thích này, Lạc Nghị Sâm không có bình luận gì thêm, chỉ hỏi: "Xin hỏi, anh là ai?".

"Tôi là đồng nghiệp với A Hồng, Cơ Hàm Bân"

Nga, tổng giám đốc của công ty Kiến Hâm a.

Lạc Nghị Sâm lại chuyển tầm nhìn về phía Cát Hồng, nói: "Cát tiên sinh, có thể nói chuyện riêng với tôi vài phút được không?".

"Cậu có ý gì?". Cát Hồng thiếu kiên nhẫn, lập tức trợn mắt nhìn, hỏi ngược trở lại: "Cậu và Tiểu Huệ có quan hệ như thế nào?". Lời còn chưa nói xong, một trận ho khan đã ùa đến.

Nhìn qua, thân thể Cát Hồng có vẻ không được tốt lắm, sắc mặt vàng như nến đốt, còn tức tưởi ho mãi không dứt. Thế nhưng anh ta hỏi mấy lời này thực sự rất thiểu năng, kết quả, còn chưa đợi Lạc Nghị Sâm lên tiếng đã bị Giang Huệ cắt đứt lời: "Anh không cần nói hươu nói vượn, cảnh sát Lạc tới đây là để điều tra vụ án".

Nghe vậy, Cát Hồng cùng Cơ Hàm Bân đều ngây ngẩn cả người, nhất là Cơ Hàm Bân, trong lúc Lạc Nghị Sâm và người kia còn đang qua lại đánh giá nhau, cuối cùng anh vẫn là người nhanh chân hỏi trước: "Cảnh sát Lạc, anh là vì vụ án của Đường Khang Lệ mà tới đây sao? Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến A Hồng?".

Vị này quả thật rất thông minh. Lạc Nghị Sâm liếc mắt nhìn nhìn, cười nói: "Cơ tiên sinh biết rõ mọi chuyện đến vậy, có thể kể lại cho tôi một chút hay không?".

Không đợi cho Cơ Hàm Bân trả lời, Cát Hồng tiến về phía trước một bước, đáp: "Chuyện của Đường Khang Lệ chúng tôi đều biết. Khụ... khụ... Khi cô ấy đến vườn trẻ gây sự có rất nhiều người chứng kiên, tôi biết được cũng là từ con gái mình".

Cậu trong lòng cười lạnh vài tiếng, đang muốn mở miệng tiếp tục, chợt nghe phía sau có người kêu lên: "Nghị Sâm, tôi tìm cậu cả ngày rồi đấy".

Công Tôn Cẩm?! Lạc Nghị Sâm sửng sốt không thôi, trợn mắt nhìn nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu đang cách mặt mình không quá nửa mét! Anh ta đi tới lúc nào vậy? Sao không nghe thấy chút xíu âm thanh nào a?!

Đang lúc Lạc Nghị Sâm vẫn còn ngẩn ngơ thẫn thờ, Công Tôn Cẩm hướng về phía ba người kia gật đầu chào hỏi: "Xin lỗi đã quấy rầy mọi người". Nói xong, vỗ vỗ bả vai Lạc Nghị Sâm: "Đi thôi, tôi có việc muốn nói với cậu".

Tuy rằng không biết Công Tôn Cẩm đang muốn làm gì, cậu cũng không có ý định tiếp tục cùng Cát Hồng tính toán nữa, cất một bụng nghi vấn đuổi theo phía sau anh. Mà Giang Huệ cũng nhân cơ hội này đẩy Cát Hồng ra, gắt gao bám theo hai người bọn họ. Tuy vậy, cô cũng không bước lên ngang hàng với hai người mà chỉ cúi đầu, lầm lũi bước phía sau.

Cậu liếc mắt nhìn Công Tôn Cẩm, người này vẫn là cái bộ dáng kia, tựa hồ hoàn toàn không hề để ý đến cô gái đang im thin thít đi sau lưng mình.

Đợi cho đến khi ba người ra khỏi tiểu khu, Công Tôn Cẩm mới dừng lại, thực lễ phép nói với Giang Huệ: "Có cần chúng tôi đưa về không?".

Cô cố ý lảng tránh ánh mắt anh, ngại ngùng y như thiếu nữ lần đầu đi hẹn hò.

Không phải chứ? Công Tôn Cẩm quan tâm như vậy, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng, thái độ của Giang Huệ cũng không giống lần đầu mới gặp. Cho nên, đây không phải là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, cậu khẳng định.

Công Tôn Cẩm hơi hơi cúi đầu, tựa hồ muốn nhìn mặt cô. Nhưng chỉ dừng lại ở một khoảng cách nhất định, duy trì phong thái mà một người đàn ông nên có: "Trên đường cẩn thận một chút, có việc gì cứ tìm Nghị Sâm đến giúp".

Giang Huệ cúi đầu "ưm" một tiếng, lập tức cùng Lạc Nghị Sâm nói lời tạm biệt. Cậu cũng chưa kịp đáp lại cậu nào, những lời nên nói đều đã bị ai đó nói hết rồi a. Nhìn bóng Giang Huệ rời đi, Lạc Nghị Sâm vẫn cảm thấy có điểm nào đó là lạ.

"Hiểu Thịnh vừa mới gọi điện cho tôi, phải vài giờ nữa mới có kết quả xét nghiệm. Sự việc cậu kể tôi nghe đêm hôm trước xem ra có vẻ không giống như trộm cướp. Cậu thấy thế nào?"

"Không rõ". Lạc Nghị Sâm nhún nhún vai, ngồi lên xe anh, thắt dây an toàn mới nói tiếp: "Hiện tại tôi cũng không biết đó là thứ gì. Vốn muốn hỏi Giang Huệ đã từng ngửi thấy loại mùi kia hay chưa, chẳng phải đã bị anh phá đám?".

"Tạm thời đừng vội hỏi cô ấy". Lời này Công Tôn Cẩm nói thực nghiêm túc: "Chúng tôi cho người theo dõi Giang Huệ suốt ba tháng, chưa từng ngửi thấy mùi hương này. Hơn nữa... cậu cảm giác Giang Huệ sẽ nói thật sao?".

Hả?!!

"Ý anh là sao?"

Nhìn đến vẻ mặt sửng sốt của Lạc Nghị Sâm, không hề có địch ý cùng mâu thuẫn, ngược lại trông rất giống đứa nhóc tiểu học ham hiếu kỳ, Công Tôn Cẩm trên mặt đầy tiếu ý, nói: "Trong hai nạn nhân, Giang Huệ hoàn toàn phủ nhận quen biết với Gia Lương, nhưng những khúc mắc trong vụ án Đường Khang Lệ lại kể rất thống khoái, rõ ràng. Có phải rất bình thường không?".

Cậu gật gật đầu. Dựa vào lời nói của Công Tôn Cẩm, đúng là không thể tìm ra điểm nào đáng ngờ.

Thế nhưng, dường như anh ta lại có cái nhìn khác hẳn.

Công Tôn Cẩm đã từng gặp qua Giang Huệ, Lạc Nghị Sâm cảm giác như vậy. Điểm này có thể xem nhẹ, nhưng cái quan trọng chính là kết quả sau khi bọn họ gặp mặt ra sao kia.

Công Tôn Cẩm gặp Giang Huệ lần đầu là lúc chưa xảy ra vụ án của Gia Lương. Sau khi vụ án xảy ra, Lạc Nghị Sâm đã tìm đến Giang Huệ, cũng chính vào đêm hôm đó, Công Tôn Cẩm đến gõ cửa nhà cô một lần nữa, sau khi Lạc Nghị Sâm bị Tô Khiết bỏ thuốc mê rồi mang đi.

Trước mặt Công Tôn Cẩm, Giang Huệ vẫn nói không hề quen biết Gia Lương.

Mặc kệ là cậu hay Công Tôn Cẩm hỏi, cô gái đó vẫn luôn phủ nhận điểm này. Hơn nữa còn tự mình đưa ra ngụ ý đem nguyên do khiến bản thân bị nghi ngờ ra phân tích vô cùng mạch lạc.

Là vì vụ án của Đường Khang Lệ, các anh mới tìm được tôi. Nạn nhân thứ hai tử vong rất giống cái chết của Đường Khang Lệ, các anh lại đến tìm tôi. Tôi không quen biết người thứ hai kia, tôi chỉ biết đến Đường Khang Lệ. Giữa chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là một trò hề mà thôi.

Đề tài trong miệng Giang Huệ lúc nào cũng vây quanh Đường Khang Lệ. Dù có nhắc đến vụ án của Gia Lương cũng sẽ bị cô một hai lời gạt đi, đề tài lại quay trở về vụ án ban đầu.

Xảo diệu không hề có chút sơ hở. Càng là như thế, càng khiến cho Công Tôn Cẩm thêm nghi ngờ.

Trong suy nghĩ của riêng cậu, qua vài lần tiếp xúc, cậu quả thật cảm thấy có gái này có điểm gì đó rất cổ quái. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể hình thành được một hệ thống luận điểm rõ ràng. Rất may, Công Tôn Cẩm đã giúp cậu khâu lại những mảnh vá đó, không thể không nói: Đội trưởng nhất khoa quả thật không phải hư danh a!

Nếu cho rằng Giang Huệ có vấn đề, vậy khi đề cập đến manh mối quan trọng của vụ án, người này sẽ nói sao? Dù cho nói, chẳng lẽ sẽ nói thật?

Công Tôn Cẩm đúng là rất nhạy bén. Tạm thời chưa vội kinh động đến Giang Huệ, để xem cô ta còn có thể đùa giỡn được đến bao lâu.

Sau khi Lạc Nghị Sâm nói đêm nay muốn đến cao ốc Kim Tuệ một chuyến, Công Tôn Cẩm nghĩ nghĩ, nói: "Đêm nay không được, để lúc khác đi".

"Có việc gì sao?"

"Họp". Anh nổ máy, đáp: "Cậu và Chử Tranh đều sẽ có mặt, hôm nay là lần đầu tiên toàn thể nhất khoa tiến hành hội nghị. Chín giờ bắt đầu, chưa biết khi nào sẽ kết thúc".

"Vậy trước đây các anh thường họp hết bao lâu?".

"Không nhất định. Từ hai mươi phút đến sáu giờ đều có"

Bỗng nhiên, Lạc Nghị Sâm rất muốn biết Công Tôn Cẩm vì cái gì muốn mình gia nhập nhất khoa. Nhân tài trong ngành cảnh sát nhiều như vậy, tại sao lại là mình? Vì Gia Lương sao? Không có khả năng này đi.

Cậu cảm giác đây không phải là vấn đề kiêng kỵ liền trực tiếp hỏi thẳng: "Công Tôn, vì sao anh lại mời tôi gia nhập nhất khoa?".

Công Tôn Cẩm hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn: "Tôi cứ nghĩ cậu biết chứ".

"Tôi thật sự không biết"

Anh cười cười: "Lựa chọn người gia nhập nhất khoa không phải do mình tôi quyết định. Chúng tôi có tổng cộng sáu thành viên muốn tiến cử, cậu là một trong số đó. Sau một hồi hội nghị thảo luận, mọi người đã nhất trí chọn cậu".

Chân tướng sự việc có chút vượt ngoài dự đoán của Lạc Nghị Sâm, tuy nhiên nếu suy nghĩ cũng có vẻ hợp lý. Chỉ là, cái Công Tôn Cẩm gọi "mọi người" đó cũng bao gồm cả Lam Cảnh Dương sao?

"Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Cậu cho rằng Cảnh Dương có thành kiến với cậu, mỗi lần gặp đều nhắm vào cậu phải không?".

"Cảm ơn anh đã rất thấu hiểu tôi"

Không thể không nói, được một người khác thấu hiểu là cái cảm giác sảng khoái đến thế nào. Công Tôn Cẩm tươi cười càng nồng hậu, chuyển đề tài: "Cậu cũng biết những vụ án mà nhất khoa tiếp nhận đều không tầm thường. Có đôi khi căn bản không có manh mối để điều tra, dưới loại tình huống này phải làm như thế nào? Nói ra đại bộ phận mọi người đều không tin, chúng tôi chính là dựa vào trực giác".

Nói xong, anh cười cười đưa một ngón trỏ lên chắn trước miệng: "Chuyện này đừng nói cho ai biết, nếu như truyền đến cấp trên, tôi chắc chắn sẽ bị mời đi uống trà đó".

Xem thái độ ra vẻ thần bí của Công Tôn Cẩm, Lạc Nghị Sâm ngược lại cảm giác người này thực đáng yêu.

"Chử Tranh là do ai tiến cử vậy?"

Cậu bỗng nhiên hỏi đến Chử Tranh cũng không phải có điều gì ác ý, chỉ là muốn nhắc nhở hy vọng Công Tôn Cẩm có thể 'đối đãi công bằng' giữa hai người, ít nhất trong phần tin tức đừng nên khinh bên nọ trọng bên kia a!

Công Tôn Cẩm không chút nào ngoài ý muốn, thản nhiên nói: "Chử Tranh có thể đến nhất khoa là do Hiểu Thịnh đề cử. Về phần nguyên nhân, chắc hẳn cậu hiểu rõ hơn tôi. Chử Tranh rất có năng lực lại không muốn bị ai quản thúc. Cậu ta đến đây sau khi vừa bị đình chức, không khác mấy so với trường hợp của cậu".

Lạc Nghị Sâm vì chính mình bất bình: "Tôi là con người rất thật thà!".

"Thật sao?". Anh bật cười: "Nhưng theo hồ sơ mà tôi thấy thì có đến ba lần kỷ luật, chín lần nhắc nhở. Cậu mới gia nhập hình cảnh được vài năm phải không? Nếu cậu là người 'rất thật thà', vậy cái lịch sử huy hoàng kia từ đâu mà có?!".

Cậu xấu hổ cào cào mũi, vẫn cố cãi cùn: "Ít nhất so với Chử Tranh tôi thật thà hơn!".

Còn đang chuẩn bị cùng Công Tôn Cẩm tiếp tục tán phét, người kia bỗng dưng im bặt. Chiếc xe đang chạy băng băng bất ngờ mất lái chệch khỏi làn đường, suýt nữa đụng trúng hai xe đi phía trước. Lạc Nghị Sâm hoảng hốt nắm lấy tay lái. Lại nhìn Công Tôn Cẩm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần.

"Công Tôn! Công Tôn!!". Lạc Nghị Sâm dùng lực ấn mạnh vào gáy, ép đối phương phải tỉnh táo lại: "Chậm một chút, đã thấy khá hơn chưa?".

Công Tôn Cẩm nghe tiếng của Lạc Nghị Sâm, hai mắt ngưng thần, dần dần ổn định lại tay lái. Trong lúc lơ đãng, cậu vô tình chạm vào tay anh, một mảnh lạnh lẽo.

Vỏn vẹn mười giây nguy hiểm khiến hai người lòng đầy sợ hãi. Công Tôn Cẩm không dám tiếp tục chạy xe nữa, qua đèn tín hiệu tín hiệu liền đỗ lại ven đường. Lạc Nghị Sâm kinh ngạc nhìn anh hô hấp nặng nề, lo lắng hỏi: "Anh có sao không?".

Công Tôn Cẩm lắc đầu: "Mua giúp tôi một chai nước lạnh".

Xét tình trạng của Công Tôn Cẩm hiển nhiên không giống bình thường. Lạc Nghị Sâm mua một chai nước trở về, nhìn anh một hơi uống đến hơn phân nửa, sắc mặt tái nhợt mới dịu đi đôi chút.

Lúc này cậu mới hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy?".

"Không có việc gì." Công Tôn Cẩm thoải mái thở dài một hơi: "Gần đây nghỉ ngơi không được tốt cho lắm".

Vừa mới suýt mất mạng mà chỉ giải thích bằng một câu đơn giản như vậy, trên mặt cũng lộ ra xa cách hơn rất nhiều, Lạc Nghị Sâm hiểu chuyện ngậm miệng, không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro