Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở loa ngoài, Công Tôn Cẩm và Lạc Nghị Sâm tập trung tinh thần, nghe không sót lấy một chữ. Sau khi Liêu Hiểu Thịnh kể xong toàn bộ, cậu nhịn không được hỏi xem đối phương có thấy chỗ nào không được thoải mái hay không.

Liêu Hiểu Thịnh không đáp lại, quay sang nói với Công Tôn Cẩm: "Lần trước khi Nghị Sâm và Miêu An đến nhà bọn nhỏ chỉ bị choáng váng, nhưng trường hợp của tôi, thị giác lại bị ảnh hưởng giằng co hơn mười phút. Công Tôn, bọn chúng đã trưởng thành".

Hơn nữa còn phi phường nhanh chóng -- Lạc Nghị Sâm nghĩ.

Công Tôn Cẩm trầm mặc một lát, hỏi: "Kết quả kiểm tra thế nào?".

Đây đúng là nguyên nhân khiến Liêu Hiểu Thịnh lo lắng. So sánh với kết quả tại sở nghiên cứu, cơ thể bọn nhỏ đang suy kiệt với tốc độ không thể tính toán. Cứ như vậy, Vương Khang, Vương Kiện sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

"Chức năng của thận, tâm thất trái và gan là suy kiệt nghiêm trọng nhất. Thế nhưng mặt ngoài lại không có một chút phản ứng bệnh nào"

"Không cần dò xét bọn nhỏ". Công Tôn Cẩm đáp: "Mau chóng đưa tới bệnh viện, tiến hành trị liệu".

Mặc kệ bọn chúng có làm chuyện trái pháp luật hay không, trước tiên vẫn phải bảo toàn sinh mệnh. Anh không muốn đến khi chân tướng được vạch trần, hai đứa nhỏ sẽ vì sinh bệnh mà chết. Hiện tại, tình trạng suy kiệt cũng coi như phát hiện sớm, hẳn là còn có cơ hội cứu chữa.

Vừa mới cúp máy cũng là lúc Lam Cảnh Dương và Chử Tranh mang theo dụng cụ trở lại. Công Tôn Cẩm không để bọn họ nghỉ ngơi, lập tức bắt tay đào xới. Một bên xúc đất, một bên thuật lại tình huống bên Liêu Hiểu Thịnh.

Lam Cảnh Dương thất vọng thở dài. Anh ngừng lại, hỏi: "Sao vậy?".

"Tôi cho rằng nguyên nhân khiến cho bọn nhỏ dị thường chủ yếu là vì liên quan đến khu vực này. Chỉ cần rời đi, bọn nhỏ sẽ khá hơn. Nhưng hiện tại xem ra, phỏng đoán sai rồi"

"Cũng không hoàn toàn là vậy". Lạc Nghị Sâm ngồi một bên, lay lay đống đất bị đào ra, nói: "Địa Ngục này là một nguyên nhân, nhưng tạo thành tình trạng của bọn nhỏ hẳn còn có nguyên nhân khác".

Điểm này, cả ba người còn lại đều đồng ý. Mấu chốt là, cái gọi là "nguyên nhân khác" đến tột cùng xuất phát từ đâu?

Chử Tranh vung xẻng, khí tức không đều nói: "Hai tiểu từ kia từ đầu đến cuối không có chỗ nào bình thường cả. Mấy người nói xem, tốc độ 240km/h, đừng nói trẻ con, đến cả người lớn cũng sẽ phát hoảng. Nhưng dựa theo miêu tả của Hiểu Thịnh, bọn chúng bình tĩnh không thua gì mấy tay thần kinh thép".

Động tác trong tay Lạc Nghị Sâm chậm rãi ngừng lại. Cậu suy tư -- Thật sự lá gan có vấn đề?

Lam Cảnh Dương cũng đoán không ra: "Từ lần đầu tiên gặp Vương Bình Cửu cho đến tình huống dị thường của hai đứa nhỏ, mỗi lần tiếp xúc đều sẽ phát hiện ra chút vấn đề, mà những vấn đề này lại không nghiêm trọng".

"Còn không nghiêm trọng?!". Chử Tranh giương mắt: "Tôi sắp bị dọa chết rồi! Vừa nghe đến mấy việc này liền tưởng tượng ra cảnh bọn chúng là lũ hai mặt. Theo như lời kể của Vương Bình Cửu về trạng thái bình thường của hai đứa nhỏ lúc ở nhà và trạng thái dị thường đối với người lạ. Trên tính cánh hoàn toàn tương phản. Buổi tối bắt người, tận mắt chứng kiến bọn chúng tập kích Vương Bình Cửu, khi đó tính cách bọn chúng lại mẹ nó lần nữa thay đổi. Tôi còn ngốc hồ hồ nghĩ -- Nga, không phải hai mặt, mà là đa nhân cách trầm trọng rồi đó, hiểu không?". Nói xong, Chử Tranh tự giễu cười cười.

Lam Cảnh Dương tỏ vẻ chăm chú: "Đó là nhiều thêm vài nhân cách sao?".

Công Tôn Cẩm không khỏi tủm tỉm.

Chử Tranh, Lạc Nghị Sâm đều trông chờ nhìn lại...

"Sao vậy?". Bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, anh đành phải hỏi: "Có gì cứ nói thẳng".

Lam Cảnh Dương lau mồ hôi trên trán, đáp: "Mọi người đều cho rằng bây giờ tới phiên anh nói".

Công Tôn Cẩm không nghĩ tới những lời này sẽ thốt từ miệng Lam Cảnh Dương, tiếu ý trên mặt càng đậm: "Hai mặt cũng được, đa nhân cách cũng được, đều thuộc về phạm trù [chướng ngại phân chia tâm lý]. Loại bệnh này có rất nhiều người bị phân ra đến hơn mười nhân cách".

"Hơn mười nhân cách?!". Chử Tranh kinh hô: "Mẹ nó, đủ bận rộn a".

Công Tôn Cẩm lại tiếp tục: "Thế nhưng, tình huống phát sinh trên bọn trẻ rất hiếm gặp. Tuổi còn nhỏ, tính cách chưa hoàn chỉnh, rất khó phân ly ra nhiều nhân cách như vậy. Nhưng tôi không thể không thừa nhận, biểu hiện của bọn chúng đích xác rất giống chướng ngại phân chia tâm lý".

Nếu như phân tích theo hướng này, những đứa trẻ gặp phải tình trạng trên, bình thường lúc còn rất nhỏ đã chịu cảnh hành hạ không ra con người, dẫn đến tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng. Khi đó, tinh thần sẽ tự sinh ra nhân cách thứ hai thay thế chính mình chịu khổ, thậm chí là bảo hộ cho chính nhân cách chủ thể không bị thương hại.

"Vậy còn năng lực đặc thù trên người bọn trẻ phải giải thích như thế nào?". Lam Cảnh Dương hỏi.

Công Tôn Cẩm thở dài một hơi, buông xẻng trong tay xuống, chăm chú nói: "Đừng gấp, chúng ta phân tích từng chút một. Tôi đã nói rồi, bệnh nhân gặp phải chướng ngại phân chia tâm lý phần lớn là do trước đó gặp phải đả kích quá lớn, tiến tới phân chia nhân cách. Nhân cách được tách ra sẽ bảo hộ cho nhân cách chủ thể, thay thế nhân cách chủ thể hứng chịu tổn thương cũng như suy tính. Như vậy, đổi góc độ hỏi. Nếu sự bất thường của bọn trẻ thuộc loại tình huống này, cũng đồng nghĩa thời điểm phân chia nhân cách, tâm trạng bọn chúng cực kỳ bất ổn, khiến cho trí não sản sinh ra nhân cách thứ hai để bảo hộ nó".

Anh bỗng nhiên giơ ra một ngón tay: "Nhưng mọi người phải chú ý. Hai lần bọn nhỏ tập kích Vương Bình Cửu đều xuất hiện nhân cách dị thường, kết quả là gì?".

Chử Tranh không chút do dự: "Lần đầu bị ngộ sát, lần thứ hai bị chúng ta bắt".

"Chính xác". Công Tôn Cẩm búng tay kêu vang: "Nếu giả sử như lần thứ hai không có chúng ta ra mặt, có chắc hai đứa nhỏ sẽ không tiếp tục bị ngộ sát?".

Nghe vậy, ba người hai mặt nhìn nhau, đều không đáp lại.

Công Tôn Cẩm lãnh tĩnh nói: "Trong tiềm thức của bọn nhỏ, là e ngại. Cho nên chúng mới để nhân cách thứ hai thay mình làm những việc mà bình thường chúng không dám làm. Thế nhưng, Vương Khang, Vương Kiện bản thân lại có năng lực đặc thù, nên mới có thể xuất hiện hiện tượng chúng ta hoàn toàn không lý giải nổi".

Chử Tranh tinh tế suy ngẫm: "Lần đầu tiên bị ngộ sát, Vương Khang, Vương Kiện, một đứa bi thương quá độ, một đứa nổi giận đùng đùng. Lần thứ hai chúng ta bắt được tụi nhỏ, một tỏ ra vô cùng sợ hãi, một dường như rất... lo lắng. Vào hoàn cảnh đó, cảm xúc của bọn chúng thực sự rất không bình thường". Vừa nói mà cả người đã nổi lên hết một tầng da gà.

Lam Cảnh Dương theo sau tiếp lời: "Hiểu Thịnh thực hiện thăm dò, kể cả khi xe đạt đến tốc độ 240km/h, cả hai đứa nhỏ đều không cảm thấy sợ hãi. Tôi cảm thấy, bọn chúng, ừm... thừa những cái không nên có, thiếu những cái nên có".

"Hoán đổi nhân cách đi". Chử Tranh chen lời: "Đổi đến đổi đi, cái này cũng không hoàn toàn là do nhân cách chủ thể quyết định. Đội trưởng, anh giải thích xem, chuyện này là như thế nào?".

Không đợi Công Tôn lên tiếng, Lạc Nghị Sâm đột nhiên cắt ngang: "Công Tôn, anh đợi chút hẵng nói, tôi có chút việc muốn hỏi Hiểu Thịnh".

Thấy biểu tình Lạc Nghị Sâm vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể nói là thực ngưng trọng, anh liền gật đầu, không lên tiếng. Cậu nối máy gọi Liêu Hiểu Thịnh, trực tiếp hỏi: "Cậu nhớ kỹ lại một chút, lúc ở trong xe, hai đứa trẻ đối với cậu có cảm thấy phi thường phẫn nộ?".

"Phẫn nộ?". Liêu Hiểu Thịnh rất nhanh trả lời: "Không phải phẫn nộ. Cẩn thận mà nói, hẳn là hận ý. Hai đứa nó rất bất đồng".

Lạc Nghị Sâm cúp máy, sắc mặt lại trầm trọng thêm. Chử Tranh đang muốn hỏi gì lại bị Công Tôn Cẩm ngăn cản.

Cậu gần như tiến vào tràng thái phong bế bản thân, qua hơn mười phút bỗng nhiên dùng lực xoa xoa cánh tay, thản nhiên nói: "Đều nổi hết cả da gà, chắc không có khả năng đâu?".

"Đừng tính khả năng hay không có khả năng, trước thử nói xem". Lam Cảnh Dương không nóng không vội truy vấn.

Lạc Nghị Sâm cọ cọ phía trước, ngồi xuống cạnh hố, ngẩng đầu do dự nửa ngày mới đáp: "Chuyện này tôi cũng là nghe ông nội kể...".

"Đừng có nhiều lời vô nghĩa, nói mau đi". Chử Tranh không kiên nhẫn thúc giục.

Cậu nuốt nuốt nước miếng: "Tất cả con người đều có thất tình lục dục, mọi người biết chứ?".

"Biết"

"Được, tôi tiếp tục nói. Cái gọi là thất tình, chính là hỉ - nộ - ưu – tư – bi – khủng – kinh. Thất tình cùng với nội tạng trong cơ thể là cùng một nhịp thở. Trong y học có câu: Nộ tắc khí thượng, hỉ tắc khí hoãn, khủng tắc khí dưới".

"Dừng!". Chử Tranh một phen bịt miệng Lạc Nghị Sâm: "Nói dễ hiểu chút!".

Lạc Nghị Sâm đập lên cái tay bẩn hề hề kia, tùy ý nhặt một viên gạch, trên mặt đất vừa viết vừa nói: "Hỉ (vui) hại tim, nộ (giận) hại gan, tư (nhớ nhung) hại lá lách, ưu - bi (sợ hãi, buồn phiền) hại phổi, khủng – kinh hại thận. Lần đầu tiên hai đứa nhỏ xuất hiện, một bi, một nộ. Lần thứ hai xuất hiện một khủng, một ưu. Này tương ứng với nội tạng là tâm thất trái, gan, phổi. Mà kết quả kiểm tra cũng cho ra tương tự, cho nên, tôi hoài nghi...".

Chử Tranh đã bị cậu nói cả người phát run. Sắc mặt Công Tôn Cẩm cũng không quá tốt, đi qua ngồi cạnh Lạc Nghị Sâm, nhìn nét chữ loằng ngoằng trên mặt đất, thật lâu không thể dời tầm mắt. Cuối cùng, anh nhịn không được hỏi: "Cậu... chẳng lẽ nghi ngờ...".

Lạc Nghị Sâm thâm thâm hít một ngụm khí lạnh, từng câu từng chữ nói: "Tôi hoài nghi, bọn nhỏ là bị thất tình quấy phá".

"Thất tình". Lam Cảnh Dương theo bản năng lặp lại.

Cậu lung tung giải thích thêm: "Thất tình theo tuổi tác con người sẽ dần hoàn chỉnh. Nói trắng ra là, bản thân càng trải qua nhiều biến cố, cảm xúc sẽ càng trở nên phong phú và nhanh chóng hoàn thiện. Giả sử, quá trình bọn nhỏ lớn lên đã gặp rất nhiều dị thường, thất tình của chúng tự nhiên cũng sẽ phát triển nhanh hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, tiến tới xuất hiện hiện tượng chúng ta không thể giải thích".

Nghe Lạc Nghị Sâm loạn thất bát tao một hồi, Lam Cảnh Dương tự nói: "Không đúng, nếu là thất tình quấy phá, như thế nào bọn nhỏ lại không cảm thấy sợ hãi?".

Cậu chu chu miệng, không có biện pháp trả lời câu hỏi này. Cười khổ vài tiếng, đáp: "Được được, mấy người vẫn là đừng có nghe tôi bịa chuyện nữa, tiếp tục đào đi".

Lam Cảnh Dương muốn nói lại thôi, chung quy không biết nên hỏi từ đâu, đơn giản cầm lấy xẻng tiếp tục công việc, nhìn Chử Tranh phía đối diện vẻ mặt táo bón, đầy đầu nghĩ đến hai chữ "thất tình". Mà Công Tôn Cẩm ngồi xổm một bên, vẫn đang suy ngẫm mấy chữ ghi trên mặt đất.

Chất (chất lượng) đất trong động coi như không tệ, vài người cùng nhau hợp sức chừng mười phút sau ước tính cũng đào được bốn mét đất, xẻng Lam Cảnh Dương bất chợt đụng phải thứ gì đó, không thể xuyên thủng. Chử Tranh vội vàng quăng đồ trong tay, bắt đầu đào bới. Chỉ chốc lát sau lôi ra một đoạn trắng phớ, hớn hở nói: "Thấy rồi".

Ba người chớp nhoáng hành động, rất nhanh lộ ra một bộ xương sườn. Lạc Nghị Sâm ngồi ở một bên nhàn nhã, cơ hồ không nhìn cũng biết, đây là xương người.

Sau khi hài cốt được khai quật, cả nhóm tất bật đưa về Q thị kiểm nghiệm. Trên đường, Lạc Nghị Sâm nhận được điện thoại của Thẩm Hạo.

Người của Thẩm gia không phải hạng xoàng, điểm này cậu đương nhiên rõ. Nhưng Thẩm Hạo hẳn đã biết cậu và Thẩm Thiệu chia tay, vậy còn gọi tới làm gì?

Do dự một lúc, Lạc Nghị Sâm nhấc máy. Đầu dây bên kia cũng đồng thời nói luôn, không khách khí đi thẳng vấn đề: "Tôi thật sự không nghĩ tới cậu và Thẩm Thiệu lại có quan hệ yêu đương. Sớm biết như vậy, đã nói thêm với cậu ấy vài lời rồi".

Lời của Thẩm Hạo khiến Lạc Nghị Sâm một phen hồ đồ, nghĩ -- Này này anh zai, đến cùng là có ý đồ gì đây?

Thẩm Hạo ý tứ tràn ngập tiếc hận: "Nghị Sâm, tôi không biết hai người có quan hệ này, việc này thực sự là...".

"Thẩm tiên sinh, anh rốt cuộc muốn cái gì?". Lạc Nghị Sâm không nóng không lạnh hỏi: "Nói thẳng vào đề đi".

"Nghị Sâm, anh Tư xin lỗi cậu"

Hả?!! Anh Tư? Ngài đây là dựa vào thân phận nào mà cùng ông đây xưng anh Tư vậy?

Lạc Nghị Sâm day day trán, cảm giác có chút mệt mỏi...

Thẩm Hạo vẫn còn thản nhiên tiếp tục: "Quan hệ giữa cậu và Thẩm Thiệu là do tôi không biết nên mới không ngăn cản, để thư ký Sử hòa hợp lại với Thẩm Thiệu như ban đầu. Đêm qua, thư ký Sử ở lại trong phòng cậu ấy, thư ký Tần vì thế chấp nhận thuê khách sạn ngoài một đêm. Hôm nay mới biết được chuyện, cậu... cậu cùng Thẩm Thiệu...".

Sắc mặt Lạc Nghị Sâm triệt để thấu lạnh.

Chử Tranh ngồi cạnh còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két. Mặc dù không nghe được nội dung đối thoại nhưng cũng thừa đoán được đề tài chắc chắn là có liên quan đến Thẩm Thiệu.

Hô hấp cậu ngưng trọng, lồng ngực cao thấp phập phồng, phát ra một loại áp lực. Chử Tranh bắt lấy một tay cậu, gắt gao nắm chặt.

Cổ tay truyền đến đau đớn khiến Lạc Nghị Sâm tỉnh táo đôi chút. Hai mắt nhắm nghiền, dùng sức xoa mặt. Tiếp theo, thay bộ khẩu khí dường như không có việc gì, nói: "Thẩm tiên sinh, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi với Thẩm Thiệu chỉ là đơn giản chơi đùa, chẳng có bên nào nghiêm túc. Khi hết hứng thú, tự nhiên sẽ chia tay, này không phải rất tốt sao? Thư ký Sử đối với Thẩm Thiệu là chân ái, hai người bọn họ thuận lý thành chương, tôi không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả. Còn nói, tôi hiện bận muốn chết, làm sao có thời giờ kiếm tình nhân".

"Cậu nói như vậy tôi cũng yên tâm rồi. Hiện tại có thời gian không, anh Tư mời cậu uống vài ly?"

"Ha ha". Lạc Nghị Sâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Còn uống rượu? Tôi ngay cả thời gian uống nước bọt còn không có. Bọn tôi mới từ núi Anh Đào xuống, bắt được họ Vương, chờ sau khi thẩm tra rõ ràng phỏng chừng có thể tìm được nguyên nhân chuyện của Thẩm Táp. Đến lúc đó, anh lại mời tôi uống rượu đi".

Dứt lời, cậu cúp máy luôn. Sắc mặt âm lãnh như chín tầng trời.

Công Tôn Cẩm quay đầu, thử hỏi: "Là Thẩm Hạo?".

"Ngu ngốc!". Lạc Nghị Sâm căm giận mắng: "Đây là châm ngòi ly gián, phút cuối còn muốn lợi dụng tôi đả kích Thẩm Thiệu. Mẹ nó, tiểu gia nhìn qua giống loại không có đầu óc vậy sao? Muốn tôi ghen tị? Làm gì có phần? Thẩm Thiệu xứng sao? Anh ta lên giường với ai liên quan gì tới tôi? Cái tên Thẩm Hạo ngu ngốc muốn xúi giục tôi đi nháo, giống như tôi không làm loạn lên sẽ phải cúi đầu xin lỗi hắn không bằng. Hừ, nếu như Thẩm Thiệu muốn chết trên giường Sử Nghiên Thu, tôi còn phải đi để tang cho anh ta chắc?".

Biết cậu hiện đang phát tiết đè nén trong lòng, đám người Công Tôn Cẩm cũng không lên tiếng khuyên giải. Lạc Nghị Sâm tột cùng là người thế nào, tất cả đều hiểu rõ, chuyện tình cảm người ngoài khó chen lời, cũng đều vì cậu mà cảm thấy oán giận. Thế nhưng, oán giận cũng chỉ là oán giận thôi, bọn họ cũng không thể hung hăng đến mắng Thẩm Thiệu một phen, hoặc đập cho cái tên Thẩm Hạo nhiều chuyện kia một trận. Cái mà bọn họ có thể làm, chỉ là ở bên Lạc Nghị Sâm, nghe cậu phát tiết buồn khổ.

Chử Tranh vẫn là người lo lắng nhất. Thẩm Thiệu và Tần Bạch Vũ lợi dụng Sử Nghiên Thu, chuyện này khả năng Lạc Nghị Sâm còn chưa biết. Thẩm Thiệu thả cho Sử Nghiên Thu một miếng mồi, nhưng "miếng mồi" này có phải quá mức phát hỏa rồi không?

Ngẫm lại, Chử Tranh lắc lắc đầu thầm nghĩ – Không nên a, đây không phải phong cách làm việc của Thẩm Thiệu.

Công Tôn Cẩm nhìn Lạc Nghị Sâm đang bị chọc giận, lãnh tĩnh hỏi: "Cậu nói dối chúng ta bắt được Vương Đức là có tính toán gì?".

Nghe vậy, cậu cười lạnh một tiếng: "Hắn muốn lợi dụng tôi, lại không cho tôi lợi dụng hắn? Ông đây chưa bao giờ là kẻ chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, có thù tất báo mới là nam tử hán! Cảnh Dương, dừng xe".

Lam Cảnh Dương đặc biệt phối hợp, một cước phanh lại, chiếc xe bá đạo dừng giữa đường. Công Tôn Cẩm dở khóc dở cười nhìn người ngồi ghế tài xế: "Cậu không cần chiều cậu ta như vậy chứ".

Lam Cảnh Dương trắng mắt lườm, quay đầu nói với Lạc Nghị Sâm: "Một mình cậu không được, để Chử Tranh theo đi".

Chử Tranh nhếch miệng cười, ôm bả vai Lạc Nghị Sâm: "Đi thôi, nam tử hán".

Lúc xuống xe, Lạc Nghị Sâm tiếp tục nghiến răng ken két -- Mấy người, ai cũng đừng hòng chạy thoát. Có một tính một, ông đây sẽ cho các người học được kiến thức cái gì mới gọi là "lợi dụng!".

Cùng lúc đó.

Vừa cùng đối tác trao đổi công việc, Thẩm Thiệu chuẩn bị lấy cớ ra ngoài, tránh đi cái tên Sử Nghiên Thu phiền toái. Không nghĩ tới, cư nhiên chạm mặt Thẩm Thiệu ngay tại cửa. Hai người đối diện, không ai mở miệng.

Tần Bạch Vũ tiến đến, vụng trộm vỗ nhẹ lên lưng anh, ý bảo Thẩm Thiệu bảo trì trấn định. Tiếp đó mới đem cánh cửa mở lớn hơn một chút, mời Thẩm Hạo vào phòng.

Từ lúc Thẩm Hạo bước qua cửa, mới vừa rồi Sử Nghiên Thu còn kêu đau eo đau mông oai oái liền chui vào phòng mình. Thẩm Hạo giả khuông giả thức tỏ vẻ không thấy, quay lại thân thiết nói: "Cậu bảy, vừa rồi tôi có gọi điện cho cảnh sát Lạc. Cậu ấy nói, đã tìm được hung thủ gây ra chuyện của Thẩm Táp".

"Ai?". Thẩm Thiệu lời ít ý nhiều hỏi.

Thẩm Hạo lắc đầu: "Chỉ biết là họ Vương, chuyện còn lại tôi cũng không rõ. Bọn họ vừa mới bắt người ở núi Anh Đào, hiện tại...". Hắn vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ: "Phỏng chừng còn đang trên đường trở vể".

Thẩm Thiệu lâm vào trầm tư: "Họ Vương... Có liên quan đến nhà Vương Bình Cửu".

"Ý cậu muốn nói là hai đứa nhỏ"

Anh gật đầu, đáp: "Vương Bình Cửu có con trai".

Tần Bạch Vũ vô thanh vô tức đi đến bên cạnh, thấp giọng nói: "Tôi đi hỏi tin tức phía bên kia".

Thẩm Thiệu ra hiệu đồng ý, bổ sung thêm: "Chỉ có mình cậu không đủ phân lượng, đưa luật sư Mã theo".

Thẩm Hạo cũng chen lời: "Chung quy chúng ta chỉ là người nhà của người bị hại, cứ như vậy trực tiếp đến không dễ nói chuyện a. Không bằng thế này đi, cậu Bảy, cậu mang theo thư ký Tần và thư ký Sử tự mình đi một chuyến".

Thẩm Thiệu không buồn suy xét, nói thẳng: "Tôi còn có chuyện ra ngoài".

Điểm này, Thẩm Hạo không chút hoài nghi. Thời điểm mở cửa cũng vừa lúc bộ dáng Thẩm Thiệu đang muốn ra ngoài. Hắn đối với mục đích người kia rời đi cảm thấy rất hứng thú, lập tức hỏi: "Quan trọng lắm sao?".

"Phải. Bên kia không thể chờ được". Nói xong, không đợi Thẩm Hạo tỏ thái độ đã cầm áo khoác đứng lên, hướng tới cửa: "Anh Tư tốt nhất không cần đi. Nhiều người ngược lại thêm phiền toái. Hai thư ký, một luật sư là đủ rồi".

Nói tới đây cũng vừa vặn Sử Nghiên Thu thay xong quần áo ra khỏi phòng. Trước mặt Thẩm Hạo, hắn ngược lại biểu hiện rất quy củ. Nghe nói cần đi tìm hiểu tin tức, đầy mặt chính sắc đáp: "Thư ký Tần, nơi này chúng tôi tương đối quen thuộc. Đến lúc cần có yêu cầu gì, cậu cứ việc nói với tôi một tiếng".

Tần Bạch Vũ có chút buồn bực. Như thế nào lên giường với Thẩm Thiệu một đêm, đối với mình lại tôn kính như vậy?

Thẩm Thiệu phía trước trong lòng cười lạnh -- Sử Nghiên Thu chẳng những không ngốc, ngược lại thực thông minh. Chỉ tiếc, thông miính quá.

Bốn người ba hướng mà đi. Tần Bạch Vũ và Sử Nghiên Thu đến khách sạn đón luật sự, Thẩm Thiệu đến chỗ hẹn, Thẩm Hạo tự xưng về nhà chờ tin tức.

Mười rưỡi tối, đa phần người trong thôn nhỏ đã nghỉ ngơi. Phía đầu thôn nam chỉ còn ba gian nhà ngói vẫn sáng đèn, Vương Bình Cửu khoác áo bông từ phòng ra sân, đem cỏ khô chất đống dưới chân tường chuẩn bị ôm vào.

Một trận bước chân truyền đến, có người gõ cửa sân. Lão tạm ngừng bước, ngoái cổ hỏi: "Ai vậy?".

Tiếng đập cửa vẫn vang lên liên tục, không ai đáp lại. Vương Bình Cửu buông đống cỏ khô trong tay, kéo lại vai áo bị lệch rồi ra ngoài.

"Đã trễ thế này rồi, ai vậy?"

Khả năng là bởi hai đứa nhỏ đã bị mang đi, lão không hề lo lắng bất cứ chuyện gì. Vì vậy, mặc dù đã trễ nhưng cũng không hỏi bên ngoài là ai liền mở cửa.

Dáng người cao lớn, ngũ quan sắc bén. Đối diện Thẩm Thiệu giờ khắc này là Vương Bình Cửu với sắc mặt ngốc lăng sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro