Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đuổi tới hành lang tầng ba, rõ ràng chỉ dựa vào mấy người Tần Bạch Vũ là không vào được. Sử Nghiên Thu cũng nói, có thể đi đến nơi này đã không dễ, hiện tại tốt nhất nên cùng người của nhất khoa liên hệ, thu thập một chút tin tức.

Tần Bạch Vũ nhanh chóng gọi cho Chử Tranh, điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt. Lại gọi tiếp cho Lạc Nghị Sâm, tín hiệu ngoài vùng phủ sóng. Cậu bất đắc dĩ thở dài, bọn họ đành phải dừng ở đây, không làm thêm được gì nữa.

Sử Nghiên Thu nhíu mi, nói: "Để tôi tìm người hỏi thăm", rồi đi mất.

Sau khi thoát khỏi tầm mắt của Tần Bạch Vũ, hắn cảnh giác quay đầu nhìn, xác định không có ai mới rút điện thoại. Hơn mười phút sau, từ miệng bạn bè lấy được một ít tin tức khiến hắn phá lệ hồ nghi. Sử Nghiên Thu không lập tức quay lại mà liên lạc với Thẩm Hạo,

Ở một góc hẻo lánh, hắn đè thấp âm thanh: "Bên này không ai nghe nói nhất khoa bắt được người".

"Có người của nhất khoa ở đây không?"

"Nghe nói có. Ước chừng trở về khoảng hai mươi phút trước, tổng cộng bốn người. Bọn họ còn mang theo một bao tải lớn"

Mới rồi hắn hỏi qua trong bao chứa thứ gì, người kia đáp việc này không ai biết. Nhất khoa cấp bậc cao hơn bọn họ, không có nghĩa vụ báo cáo thông tin cho cảnh cục. Cho nên, Sử Nghiên Thu đối với thứ trong bao vô cùng hiếu kỳ.

Thẩm Hạo trầm mặc nửa ngày, nói: "Một giờ nữa, tôi sẽ phái người thay cậu trông chừng Tần Bạch Vũ. Cậu trở về chỗ Thẩm Thiệu, tranh thủ đem dữ liệu trong máy tính khôi phục lại".

Sử Nghiên Thu nhếch miệng, do dự: "Tôi thì không có vấn đề gì, thế nhưng vạn nhất bị Thẩm Thiệu bắt gặp, tôi nhất định sẽ nói do anh sai bảo. Anh không sợ?".

Thẩm Hạo cười lạnh một tiếng: "Nếu tôi đã bảo cậu đi liền đã nắm chắc tình huống".

Sử Nghiên Thu cúp điện thoại trong tiếng cười trào phúng. Con mắt hắn đảo đảo, nghĩ phải kiếm cớ gì để rời khỏi nơi này.

Tiếng cười cuối cùng của hắn khiến Thẩm Hạo phi thường không thoải mái. Tuy là quan hệ hợp tác nhưng Sử Nghiên Thu tựa hồ luôn quá coi trọng bản thân. Chỉ tiếc, còn chưa đến thời điểm, cứ để cho hắn nhảy nhót thêm vài ngày.

Nghĩ thế, Thẩm Hạo đạp chân ga, tăng tốc đến mục tiêu đã định.

---

Vương Bình Cửu lần đầu tiên ngồi xe hơi, tay chân khẩn trương luống cuống. Lão cởi áo bông gắt gao ôm vào lồng ngực giống như sợ sẽ làm bẩn chỗ này. Thẩm Thiệu hạ cửa kính để một khe hở nhỏ, tùy ý châm điếu thuốc. Anh cũng đưa cho Vương Bình Cửu một điếu, lão vội vàng vươn hai tay tiếp nhận, theo bản năng cúi người.

Thẩm Thiệu ném bật lửa lên đùi lão, miễn cưỡng mở miệng: "Con trai ông, đã trải qua những chuyện gì?".

Ngọn lửa vừa dấy lên liền lập tức vụt tắt, tay cầm điếu thuốc của lão phát run. Anh một chút cũng không thèm để ý phản ứng đó, vẫn như cũ tiếp tục: "Ngô Đại Hoa, con trai ông, chuyện Ứng Long kết hợp, ông đều biết?".

Vương Bình Cửu dùng sức nuốt nước bọt, khiếp đảm trả lời: "Cậu... Lời của cậu tôi không hiểu".

"Điều kiện trong nhà tốt chứ?"

"Trong nhà chỉ có mình tôi kiếm tiền, nuôi sống một lớn hai nhỏ"

Thẩm Thiệu hút một hơi, tùy tiện nói: "Năm mươi vạn".

"Cái, cái gì?". Ánh mắt Vương Bình Cửu nhất thời trừng lớn.

Anh thoáng có chút không kiên nhẫn: "Cho ông năm mươi vạn, tôi hỏi cái gì, ông trả lời cái đó".

Năm mươi vạn, với một nông dân lao động cực khổ cả đời mà nói rất... không chân thật. Vương Bình Cửu không ngừng xoa xoa hai tay, liếm liếm đôi môi khô khốc.

Thẩm Thiệu xoay người, lôi chiếc vali từ sau ghế xe mở ra trước mặt lão. Bên trong chất đầy các cọc tiền mệnh giá lớn mới tinh. Anh cầm một cọc lên đung đưa...

"Thẩm tiên sinh...". Lão do dự mở miệng: "Cậu muốn biết điều gì?".

"Vẫn là câu hỏi vừa rồi". Anh nhắc nhở, đồng thời nổ mấy, chậm rãi rời khỏi con hẻm.

Vương Bình Cửu nhìn nhìn số tiền bên trong vali, lại xem sắc mặt Thẩm Thiệu. Lão khẽ cắn môi: "Một năm trước, tôi không nhớ rõ ngày bao nhiêu, tiểu tử Đại Hoa có trở về một chuyến kêu vài người trong thôn đi làm công. Sau đó ghé qua nhà tôi, nói con tôi đang ở cùng nó, bọn chúng sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, bảo tôi đừng lo lắng".

Thẩm Thiệu không ngắt lời lão, hút thuốc, làm như không có việc gì.

"Tôi hỏi Đại Hoa bọn chúng làm gì mà sống, nó không nói mà đưa tôi một tấm bản đồ, hỏi tôi có biết chỗ được đánh dấu trong đó không"

"Bản đồ gì?". Anh mở miệng hỏi.

Lão vân vê ngón tay, nghẹn nửa ngày mới đáp: "Tôi cũng không chắc. Trời hôm đó rất tối, mắt lại không được tốt, nhưng nhìn qua giống như bản đồ núi Anh Đào, chỉ là, có một số nơi không đúng lắm. Tôi xem đi xem lại vài lần vẫn không thể nhận ra nơi đánh dấu là đâu, ngược lại nhìn thấy vài ký tự nhỏ. A, còn có một con gà".

Thẩm Thiệu khẽ nhíu mày, mở ngăn để đồ rút ra tờ giấy, lại tìm một lát mới thấy được cây bút, tất cả đều đưa cho Vương Bình Cửu: "Viết xuống. Con gà, cũng vẽ lại".

Lão một tay cầm giấy, một tay viết chữ. Chưa viết được hai từ đã chọc thủng vài lỗ. Thẩm Thiệu trực tiếp đem vali đặt lên đùi lão, ý bảo lão kê lên.

Trên đùi đặt đến năm mươi vạn tiền mặt, tay lão lại phát run. Anh không kiên nhẫn thúc giục: "Mau viết".

Vội vàng "Được, được" vài tiếng, Vương Bình Cửu lúc này mới chuyên tâm viết lại những gì mình còn nhớ. Thế nhưng, chỉ có hình con gà, lão thực sự khó xử, chấm chấm, phẩy phẩy, khua khua, gạch gạch, cuối cũng vẫn không thể vẽ ra cái gì. Lão khổ tâm nhìn Thẩm Thiệu: "Tôi... cái này...".

"Bỏ qua". Thẩm Thiệu lấy lại tờ giấy, liếc mắt nhìn. Những ký tự bên cạnh không khiến anh chú ý nhưng hai chữ "Ứng Long" khiến đôi mắt Thẩm Thiệu sáng rực lên. Khẩu khí vẫn như cũ phi thường lạnh lùng lười nhác, hỏi: "Sau này thì sao?".

"Sau này a. Đại Hoa rời đi. À, trước khi đi nó đưa tôi một ngàn tiền mặt, nói để tôi chăm sóc cho hai đứa nhỏ"

"Bọn trẻ lúc ấy có đó không?"

"Không, không có". Lão bận rộn không ngừng trả lời.

Tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, đợi Vương Bình Cửu nhận ra, chiếc xe đã sớm rời khỏi thôn, chạy lên đường quốc lộ. Lão có chút khẩn trương, vụng trộm liếc nhìn Thẩm Thiệu.

Thần thái anh vẫn rất tự nhiên, chỉ là một chân nhấn ga, tốc độ xe từ trăm năm mươi lập tức lên đến hai trăm! Vương Bình Cửu nắm chặt tay vịn, kinh hãi nhìn ánh đèn lướt qua liên tục phía trước cùng từng đạo xám trắng trên mặt đường.

Tốc độ đang cực nhanh, Thẩm Thiệu cư nhiên bỏ một tay lấy hộp thuốc, xốc một điếu cắn trong miệng, thời điểm châm lửa, dứt khoát buông mắt cúi đầu. Chiếc xe mất lái, lắc lư trái phải. Vương Bình Cửu sợ tới mức kêu to, anh lại giống như không có việc gì, hào phóng bật lửa, kẹp thuốc, nhàn nhã hút.

"Thẩm tiên sinh, chậm, chậm một chút a!"

Đáp lại lão là tiếng vút như gió bên ngoài cửa sổ khi tốc độ xe đạt đến hai trăm linh năm.

Vương Bình Cửu nào đã trải qua loại kinh hách này, ở trong xe la lối om sòm.

Thẩm Thiệu nhả ra một hơi, lại gõ nhẹ lên chiếc gạt tàn, lười biếng hỏi: "Khi đó, bọn nhỏ có mặt không?".

"Không có, thật sự không có. Aaa! Thẩm tiên sinh, van xin cậu, chậm lại một chút"

Một cước tiếp tục nhấn ga, Vương Bình Cửu đã hồn phi phách tán.

"Nói thật"

"Thật sự không có..."

Chân nhấn ga lại có động thế, lão muốn lao lên đè anh lại. Thẩm Thiệu quay đầu trừng mắt nhìn khiến lão sợ tới mức rụt cổ, cơ hồ khóc ra nước mắt.

Thanh âm lạnh lùng vang lên: "Ông nói buổi tối nên mắt nhìn không rõ. Khi đó bọn nhỏ hẳn đang ở nhà, nói dối không phải điểm mạnh của ông".

Bị bắt thóp, Vương Bình Cửu hoảng sợ triệt để tan tác, khóc hô nói: "Có, có, bọn trẻ có ở đó".

Vì thế, Thẩm Thiệu liền đem tốc độ xe chậm lại?

Không hề, tốc độ ngược lại so với vừa rồi càng lúc càng nhanh. Anh cũng không tiếp tục ép hỏi, một bộ thái độ ông muốn nói hay không.

Vương Bình Cửu nắm chặt cánh tay anh, một phen nước mắt nước mũi tràn trề: "Lúc đó bọn nhỏ cũng ở đó. Thời điểm nhắc đến con tôi, Đại Hoa bỗng nhiên hôn mê".

Tiếng xe phanh két trên đường vắng truyền đi thật xa. Vương Bình Cửu bởi vì không có thắt dây an toàn, trực tiếp đụng vào kính chắn gió. Dù vậy, lão vẫn rất vui vì rốt cuộc xe cũng dừng.

Thẩm Thiệu hạ hết cửa kính xuống, ném mẩu thuốc lá ra bên ngoài, hấp mấy ngụm khí rét lạnh rồi đóng lại. Tiếp đó, quay đầu nhìn chằm chằm Vương Bình Cửu mặt mũi nhem nhuốc: "Một năm trước xuất hiện dị thường. Ông nói gần nhất, đã giấu diếm bao lâu?".

Vương Bình Cửu choáng váng: "Cậu, cậu có ý gì?".

Được rồi, Thẩm Thiệu có chút hối hận, hẳn là nên đem theo Tần Bạch Vũ đến phiên dịch. Dưới tình huống này, anh đành phải giải thích: "Dựa theo thời gian ông nói, năm ngoái Ngô Đại Hoa đến nhà các người bỗng nhiên bị choáng váng, bởi vì bọn nhỏ đã làm gì đó với hắn. Thế nhưng, lần trước ông lại nói những biểu hiện bất thường gần đây mới xuất hiện. Cụ thể lần đầu tiên là khi ông tan tầm từ công trường trở về, nhìn thấy hai đứa nhỏ bị sắt thép rơi trúng mất mạng. Thời gian không khớp, tôi hỏi ông, đến tột cùng ông đang giấu diếm chuyện gì".

Mẹ nó, thật là tốn nước bọt!

Bị chất vấn, Vương Bình Cửu sắc mặt trắng bệch, cố ý lảng tránh ánh mắt Thẩm Thiệu.

Anh không ép hỏi, chỉ là một điếu lại một điếu hút, phảng phất trong xe như chỉ có một người. Trầm mặc giằng co hơn mười phút, Vương Bình Cửu rốt cuộc bị áp lực vô hình đánh bại, khóc lóc kịch liệt nói: "Lúc đó tôi không biết là do hai đứa nhỏ giở trò a".

Thẩm Thiệu bỗng nhiên bắt lấy áo lão, thấp giọng nhả từng từ: "Em trai tôi, có phải là do bọn chúng giở trò quỷ không?".

Bỗng nhiên, Vương Bình Cửu ngây ngẩn cả người. Cự ly gần như thế, lão không thể không nhìn thấy cặp mắt đáng sợ của Thẩm Thiệu, nhất thời, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Tiếng cười lạnh thanh thiển trong xe thập phần rõ ràng, anh buông lão ra. Không đợi Vương Bình Cửu trấn tĩnh lại đã rút một con dao găm.

Lão sắp bị dọa tè ra quần rồi!

Thẩm Thiệu dùng dao đem từng cọc tiền cắt làm đôi, một nửa ném lên vali Vương Bình Cửu, nói: "Muốn tiền, nói thật".

Lão thật sự đã khóc không ra nước mắt. Trong tay là tiền mặt, nhưng mỗi cọc tờ tiền đều chỉ còn một nửa. Ném đi thì tiếc. Giữ lại cũng không tiêu được.

Thẩm Thiệu sẽ không cố kỵ tâm tình của lão, quay đầu xe đưa Vương Bình Cửu về nhà, nhìn một thân già nua gắt gao ôm cặp tiền bị cắt nát chạy trối chết vào sân.

Quay đầu nhìn đống vụn giấy tan tác sót lại, Thẩm Thiệu ghét bỏ ném hết ra sau, lái xe trở về.

Xe chạy đến đường bờ ruộng liền chậm rãi ngừng lại. Anh mở đèn, lại hút một điếu.

Hôn ám bao trùm rơi xuống, ngọn núi cách đó không xa như từng đạo bành trướng, trùng điệp phập phồng. Đường dưới chân núi bị tuyết phủ kín vẫn chưa tan hết, tựa hồ một chiếc dây lưng màu trắng bị vấy bẩn, quanh co khúc khuỷu phô ra dưới mắt người.

Hút hết điếu thuốc, Thẩm Thiệu bỗng nhiên thấp giọng: "Co ro như vậy, chân không khó chịu?".

Không gian im lặng vang lên tiếng chậc lưỡi, giây tiếp theo, Lạc Nghị Sâm từ phía sau gầm ghế cố hết sức ngồi dậy.

Qua cửa kính, Thẩm Thiệu nhìn Lạc Nghị Sâm, tiết tấu hô hấp thay đổi, trong mắt không còn một chút băng lãnh. Cậu xoa xoa cái cổ đau nhức cùng cặp đùi tê dại, cũng không thèm nhìn tới Thẩm Thiệu.

Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay, hai người ở riêng với nhau. Thẩm Thiệu cơ hồ là tham lam ngắm nhìn, song đối phương chỉ lo giảm bớt cảm giác khó chịu, còn với anh thì chẳng quan tâm.

Không khí trong xe bắt đầu kỳ lạ. Tuy là trầm mặc lại có vài phần ấm áp, ấm áp trong hỗn loạn khiến người ta xấu hổ kéo dài không dứt.

Lạc Nghị Sâm thở dài một tiếng, tựa vào lưng ghế, nhìn như muốn mệt chết rồi. Thẩm Thiệu thu hồi ánh mắt, hạ cửa kính tản đi chút mùi khói.

Không ai mở miệng, cứ như vậy một trước một sau ngồi.

Giây lát...

"Lên lúc nào?". Thẩm Thiệu thấp giọng hỏi.

Lạc Nghị Sâm buông mắt, không nóng không lạnh trả lời: "Lúc anh tiến vào ngõ nhỏ, tôi liền lẻn lên".

"Em biết anh đến?".

"Biết sẽ có người đến, nhưng không biết là anh"

Thẩm Thiệu nhíu mi, muốn nói lại thôi.

Vì thế, bọn họ tiếp tục trầm mặc.

Di động vang lên, anh biết là ai gọi nhưng không nhấc máy, tắt tiếng, ném qua một bên. Lại đến di động của Lạc Nghị Sâm, cậu cũng không nhận, tắt máy.

Thẩm Thiệu thâm thâm hít vào, trong hơi thở có một tia run rẩy, nâng tay chà xát trán: "Không phải nói, nếu anh tiếp tục điều tra, em sẽ bắt anh sao?".

"Anh cũng không phạm pháp". Cậu xoay mặt sang một bên, nhìn ra phía ngoài: "Đua xe không phải tôi quản lý".

Thẩm Thiệu do dự, lần nữa mở miệng, âm thanh có chút nhuyễn: "Anh với Sử Nghiên Thu...".

"Không liên quan tới tôi". Lạc Nghị Sâm trực tiếp cắt ngang lời giải thích, quay đầu lại, nhìn Thẩm Thiệu qua cửa kính xe: "Kỳ thật, chúng ta cần nói chuyện một lần cho rõ".

Anh nắm chặt tay thành quyền, nhẹ nhàng nhíu mi hai phát, tựa hồ có chút do dự. Bỗng nhiên mở cửa xe đi xuống, không đợi Lạc Nghị Sâm buồn bực người này muốn làm gì liền mở cửa sau, ngồi sát bên cạnh cậu.

Hai người gần trong gang tấc, đồng thời ngẩn ngơ.

Lạc Nghị Sâm động tác rất nhanh, né thân ngồi sát cạnh cửa, dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn Thẩm Thiệu: "Hai ta đã xong, tôi sẽ không can thiệp đến chuyện của anh. Thế nhưng tôi muốn điều tra rõ cái chết của ông nội, mà việc này lại cần phải mượn năng lực của anh. Tôi muốn bàn, chính là chuyện đó".

"Năng lực gì". Thẩm Thiệu quy củ hỏi.

"Đem những manh mối anh thu thập được giao cho tôi, sau khi phân tích, tôi sẽ trả lại anh kết quả"

"Hợp tác?"

Lạc Nghị Sâm gật đầu: "Xem là vậy đi. Bất quá, tôi sẽ không trực tiếp tiếp xúc với anh mà sẽ tìm người truyền lời. Như vậy, cả hai đều bớt được phiền toái".

Sắc mặt Thẩm Thiệu trầm xuống, không vui nhìn chằm chằm Lạc Nghị Sâm: "Ai?".

"Tư Mã". Cậu thuận miệng đáp, đem chân đau đặt lên ghế, vừa nói vừa xoa: "Anh và Tư Mã cũng là quan hệ thuê mướn, như vậy liên lạc sẽ tiện hơn".

"Vậy hai người là quan hệ gì?"

Cậu nhấc một bên khóe miệng cười: "Bạn bè, anh ta với ông nội tôi quan hệ rất tốt. Yêu ai yêu cả đường đi, phải không?"

Hiển nhiên, những chữ này Thẩm Thiệu nghe tới vô cùng chói tai. Anh bỗng nhiên nói: "Anh không có lợi dụng em".

Giờ khắc này, Lạc Nghị Sâm đau khổ áp chế thứ gì đó như muốn bùng phát, một phen nhéo tà áo Thẩm Thiệu, trợn mắt đáp: "Anh mẹ nó từ khi bắt đầu đều là muốn tìm thứ gì đó trong tay ông nội tôi! Anh còn dám nói không lợi dụng?!".

"Việc đó là thật, đối với em cũng là thật"

"Nhảm nhí! Tôi là hàng khuyến mãi mua một tặng một chắc? Anh là muốn từ tôi lấy thứ anh cần, thuận tiện đè tôi luôn, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn? Tôi ngu ngốc bị anh đè còn vội vàng dâng đến bên miệng! Tôi thừa nhận chính mình tự nguyện, nhưng tôi vẫn còn muốn mặt mũi!"

"Anh cho em mặt mũi!" Thẩm Thiệu cũng rống lên, bắt lấy cổ tay Lạc Nghị Sâm, gầm đến khí thế ngất trời.

Ánh mắt cậu trừng ra tơ máu: "Mặt của tôi đã bị anh đạp dưới lòng bàn chân rồi! Bị anh lợi dụng hết lần này đến lần khác! Anh mẹ nó có trái tim không hả? Chỉ cần có cơ hội liền lợi dụng tôi, hôm nay nếu không phải nể mặt Bạch Vũ, tôi đã đánh chết anh rồi!".

"Vậy đánh đi!". Thẩm Thiệu hung hăng, cặm giận nói: "Anh hẳn tra ra được em biết rõ bị lợi dụng vẫn cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh".

Lạc Nghị Sâm lửa giận bừng bừng cư nhiên bình tĩnh trở lại, hờ hững nhìn: "Anh yên tâm, vĩnh viễn cũng không có ngày đó".

Thẩm Thiệu nhướn mày: "Không thử, làm sao biết".

Bỗng nhiên, Lạc Nghị Sâm rút súng, dí vào bụng Thẩm Thiệu: "Vậy anh thử xem". Lời còn chưa dứt, mắt cá chân bị thương truyền đến một trận đau nhức.

Thẩm Thiệu bóp chặt chân cậu, thừa lúc Lạc Nghị Sâm bị đau đoạt lấy súng, thuận tay quăng sang một bên. Cậu giơ nắm đấm lao tới, anh cực nhanh nghiêng đầu tránh, bắt lấy tay cậu, thân mình ngả về phía trước, hung hăng cắn miệng Lạc Nghị Sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro