Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi vào trong xe, sắc mặt Lạc Nghị Sâm liền không tốt. Chờ cho xe chạy, cậu lôi điện thoại mới ra, hết sức chăm chú đùa nghịch. Anh liếc mắt nhìn, ánh mắt liền ảm đạm, theo thói quen định lấy hộp thuốc hút vài điếu.

Lạc Nghị Sâm yên lặng hạ cửa kính. Nếu đổi là người khác, rất nhanh sẽ hiểu cậu không thích ngửi mùi thuốc lá, sau đó bỏ đi. Nhưng Thẩm Thiệu lại tựa như không thấy, vẫn tự nhiên châm thuốc, hấp một ngụm lớn.

Mùi khói dày đặc tản ra, Lạc Nghị Sâm không thích hợp khụ khụ hai tiếng, đổi lấy Thẩm Thiệu tiếp tục không thèm nhìn.

Mẹ nó, hút chết anh đi!

Mới vừa rồi còn đuổi theo Thẩm Thiệu hỏi tối qua đến cùng làm gì, lúc này, Lạc Nghị Sâm câm như hến, không có nửa điểm động tĩnh. Chỉ biết cúi đầu nghịch di động.

Thẩm Thiệu vụng trộm liếc mắt vài lần, cũng không mở miệng nói chuyện. Chỉ là, điếu này tàn lại châm điếu khác, chưa đến mười phút lại một điếu.

Trong đầu quá nhiều sự việc, muốn rõ ràng, càng muốn cân nhắc biện pháp giấu diếm Lạc Nghị Sâm. Có một số việc anh cho rằng, thời điểm hiện tại không phải là lúc thích hợp cho cậu biết. Tuy nhiên, người này thực sự khôn khéo, Thẩm Thiệu không thể nắm chắc mình làm được.

Càng nghĩ, trong lòng càng phiền muộn, tay lại tự động châm một điếu.

Trong trí nhớ của Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu không phải kẻ nghiện thuốc lá. Một ngày nhiều lắm cũng chỉ hút hai, ba điếu. Hôm nay là cố ý, hay gần đây đã thành thói quen?

Cậu rốt cuộc không nhịn được, ghét bỏ nhìn: "Anh là tính tự sát sao?".

Thẩm Thiệu hít một hơi sâu, hướng tới mặt Lạc Nghị Sâm phả khói. Này khiến cho cậu ho sặc sụa, nước mắt nước mũi đều chảy ra hết.

Chiến thư đã ném tới mặt, người kia lại không có nửa điểm phản ứng muốn xin lỗi! Lạc Nghị Sâm thò tay đoạt nửa điếu thuốc trong miệng Thẩm Thiệu, lại giật luôn hộp thuốc lá, tùy tiện ném ra bên ngoài.

Anh vẫn thái độ không đau không ngứa nhận điện thoại, đối với Lạc Nghị Sâm một thân bốc lửa không thèm để ý.

Lời nói vọt đến bên miệng liền nghẹn tại cổ họng, trong lòng cậu lải nhải kiềm chế: Đừng chấp nhặt! Đừng chấp nhặt! Đợi đến lúc gặp Bạch Vũ, tôi nhất định chèn chết anh!

Nào ngờ, Thẩm Thiệu bỗng nhiên nói: "Điện thoại mới mua?".

Lạc Nghị Sâm trợn trắng mắt nhìn, không lên tiếng.

"Ai mua cho?"

Cậu không nóng không lạnh trả lời: "Tự mua".

"Em không có tiền"

"Sao anh biết tôi không có tiền?"

Khóe miệng Thẩm Thiệu hơi nhếch lên, nhìn qua giống như đang cười, vừa nhắn tin vừa thuận miệng đáp: "Tiền của em đều bỏ ra thuê người chăm sóc cha mẹ Gia Lương, trong tay mà có hai ngàn đã là không tệ lắm rồi".

Tức chết mà! Hoàn toàn không thể phản bác. Lạc Nghị Sâm tức giận thẳng nghiến răng, tự giễu: "Hôm nay anh nói nhiều thật đấy, trong ví tôi chỉ có tám trăm tệ, hai chiếc điện thoại còn chưa trả góp hết. Nhưng anh trăm ngàn lần đừng có cho tôi, tôi gánh không nổi ân tình của Thẩm thất thiếu gia đâu".

Nghe vậy, Thẩm Thiệu hừ cười một tiếng: "Nghèo vẫn tôn nghiêm?".

"Tôn nghiêm cái sh*t!". Cậu nổi điên đùng đùng bạo phát: "Bị anh đùa giỡn bấy lâu còn có thể tôn nghiêm được sao?!".

"Tôn nghiêm giá thật rẻ"

"Thẩm Thiệu, anh mẹ nó muốn ăn đòn?"

Lạc Nghị Sâm thực sự tức giận, Thẩm Thiệu ngược lại có chút vui vẻ. Mang theo ý cười liếc mắt nhìn cậu, chậm rì rì nói: "Đã trả hết, sáu ngàn hai trăm sáu mươi tám tệ".

Có ý gì? Lạc Nghị Sâm sửng sốt đoạt lấy điện thoại trong tay anh. Màn hình vẫn còn hiển thị trình tự thanh toán phí, bên trên có hai dãy số, mỗi số vọt lên sáu ngàn hai trăm sáu mươi tám tệ.

Vừa vặn đúng giá điện thoại mới của cậu!

Không nghĩ tới móng vuốt của Thẩm Thiệu lại nhanh như vậy, vài câu đã xong chuyện. Lạc Nghị Sâm chán nản, chỉ có thể đối với Thẩm Thiệu nghiến răng nghiến lợi.

Tâm tình anh cực tốt, tản mạn nói: "Em có thể đưa anh tiền". Dứt lời liền cười: "À, xin lỗi. Anh quên mất toàn bộ tài sản của em chỉ có tám trăm tệ. Hay là thế này, em đưa hai chiếc điện thoại đó cho anh, anh xài hết sáu ngàn hai trăm sáu mươi tám tệ sẽ trả lại em".

Lạc Nghị Sâm căm tức nhìn chằm chằm Thẩm Thiệu nửa ngày, hung tợn nói: "Tôi mẹ nó nhất định phải giết chết anh!".

Khóe miệng Thẩm Thiệu hơi nhướn: "Me too".

Too cái em gái anh! Cậu giơ nắm đấm lên cao, Thẩm Thiệu một cước phanh lại khiến Lạc Nghị Sâm lảo đảo đánh trượt. Chờ lần nữa giơ tay lên, người kia đã lãnh mặt, nói: "Đến rồi, xuống xe".

Nếu không phải đã đến khách sạn của Tần Bạch Vũ, cậu khẳng định sẽ bóp chết Thẩm Thiệu!

Lạc Nghị Sâm căm giận xuống xe, khập khiễng đi vào cửa lớn. Đùa giỡn một phen, tâm tình Thẩm Thiệu rốt cuộc tốt lên rất nhiều. Nhìn bộ dáng quật cường của cậu, một điểm cũng không cần anh nâng đỡ.

Đến thang máy, sắc mặt Lạc Nghị Sâm không thể không thu liễm lại chút, chung quy bên trong không ít người, sao có thể để người ta chê cười? Vì vậy, cậu đè nặng nộ khí trong lòng, chui tọt vào góc trong cùng, thật muốn cho cái tên kia một đấm.

Thang máy dừng lại tại tầng mười chín, Thẩm Thiệu vừa định đi ra liền thấy Lạc Nghị Sâm ở tít phía trong đang cố sức chen ra ngoài. Người rất nhiều, cơ hồ vai sát vai, Lạc Nghị Sâm tha cái chân đau thực sự khó khăn. Thẩm Thiệu chân trong chân ngoài chèn giữa cửa, thân thể cao lớn đẩy đi phân nửa số người tạo ra một lối nhỏ cho cậu.

Lạc Nghị Sâm cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi thang máy.

Cánh cửa phía sau từ từ đóng kín, anh lại khôi phục thái độ lạnh băng: "Phòng 1907".

Dựa vào hướng dẫn trên tường, bọn họ rất nhanh tìm thấy phòng Tần Bạch Vũ. Chuông cửa vang lên, nửa ngày cũng không thấy người đi ra. Thẩm Thiệu cầm điện thoại gọi, tín hiệu kết nối kéo dài thật lâu cũng không có người nhấc máy.

"Gọi lại lần nữa".

Lần thứ hai liên hệ, Lạc Nghị Sâm dán sát tai vào cửa phòng, nghe tiếng di động bên trong truyền ra, trong lòng căng thẳng: "Tám phần là xảy ra chuyện. Mau tìm người mở cửa".

Thẩm Thiệu biến sắc, bỗng nhiên bắt lấy bả vai Lạc Nghị Sâm kéo ra phía sau, nhấc chân đạp, một cước này dùng đến mười phần khí lực. Chỉ nghe "Rầm!" một phát, cửa phòng cứ thế bị đá văng.

Cậu đứng mũi chịu sào bổ nhào lên trước. Trong phòng có chút hỗn độn. Áo khoác của Tần Bạch Vũ vứt trên sô pha, túi xách bị mở toang, đồ đạc toàn bộ rơi đầy đất. Lại nhìn lên giường, không có gối đầu, chăn bị rớt xuống một nửa.

Lạc Nghị Sâm ngược lại hấp một ngụm khí lạnh: "Bạch Vũ xảy ra chuyện".

Tần Bạch Vũ không có khả năng không đổi áo khoác rời khỏi phòng, hơn nữa di động còn bỏ lại trong toilet.

Sắc mặt Thẩm Thiệu đã khó coi đến cực điểm!

Là ai mang Tần Bạch Vũ đi? Đây là suy nghĩ chung của bọn họ. Nhưng, Lạc Nghị Sâm phản ứng tương đối mau lẹ, bắt lấy phục vụ vì nghe tiếng động chạy đến, kêu cô nhanh chóng đi tìm quản lý.

Không bao lâu sau, quản lý hớt ha hớt hải có mặt, vừa muốn mở miệng chất vấn liền bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Thiệu làm cho rụt cổ. Chờ anh nói ra thân phân, quản lý liền a dua tỏ vẻ: Ngài có phá nát khách sạn này cũng không vấn đề gì!

Dù có lên cơn bạo phát, Thẩm Thiệu cũng không đời nào phá nát phòng khách nhà người ta. Anh mang theo Lạc Nghị Sâm, muốn xem video giám sát tầng mười chín.

Có giấy chứng nhận của Lạc Nghị Sâm, lại có Thẩm Thiệu áp chế, chưa đến mười phút, bọn họ đã có mặt tại phòng theo dõi.

Ước chừng bảy giờ sáng, hai người đàn ông đội mũi bịt khẩu trang dùng phương pháp "không bình thường" mở khóa phòng 1907. Tiếp đó hai phút bốn bảy giây liền đỡ một người quần áo dài rộng kín mít, kéo mũ trùm xuống che lấp khuôn mặt đi ra.

Xem bộ dáng này, Tần Bạch Vũ tựa hồ đã hôn mê.

Lạc Nghị Sâm dừng hình ảnh, chỉ một kẻ trong đám bắt cóc: "Thân hình người này nhìn rất quen".

Thẩm Thiệu không đáp, bắt điện thoại đang đổ chuông liên tục, nói chưa xong nửa câu, ba phút liền treo máy.

Cậu đem video gửi vào hòm thư Tưởng Binh, xem liệu có thể làm nét hình ảnh, trông thấy phần nào khuôn mặt. Gửi mail xong mới rảnh rỗi hỏi Thẩm Thiệu: "Anh tính báo án hay để chúng tôi tra? Tôi trước nói rõ, mặc kệ anh có tìm ai, tôi cũng nhất định phải tham dự. Bạch Vũ là bạn tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn".

Vốn tưởng Thẩm Thiệu sẽ vờ như không thấy, nào ngờ anh lại nói: "Em đi cứu Bạch Vũ".

Nghe vậy, Lạc Nghị Sâm sửng sốt: "Thế còn anh làm gì?".

Sắc mặt Thẩm Thiệu âm lãnh, thâm thâm hít vào một hơi, giống như đang cực lực áp chế cảm xúc: "Anh đi lo tiền chuộc".

"Kẻ bắt cóc vừa mới gọi điện?!"

Còn có người ở bên, Thẩm Thiệu kéo Lạc Nghị Sâm đến một gian khác, nói: "Thẩm Hạo bắt cóc Bạch Vũ, muốn anh dùng kế hoạch hợp tác với nước M làm giao dịch".

"Kế hoạch này rất quan trọng?"

"Cực kỳ quan trọng". Anh cũng không mịt mờ, nói thẳng: "Nếu anh cùng nước M đạt thành hiệp nghị, đối với rất nhiều kẻ chính là một lần tai nạn".

'Tai nạn' trong miệng Thẩm Thiệu có ý nghĩa gì, Lạc Nghị Sâm không muốn nghĩ. Cậu chỉ cần biết, liệu Tần Bạch Vũ có an toàn, Thẩm Thiệu có làm chuyện gì không phải con người. Về điểm này, anh nói rõ: "Làm ăn chính là dùng mánh khóe, không gian bất thành thương. Thế nhưng tuyệt đối không thể bội bạc, không thể trái pháp luật, không có kẻ thông minh nào phạm phải điều cấm kỵ trên. Yên tâm đi.

Đã nói đến nước này, Lạc Nghị Sâm đương nhiên hiểu rõ, Thẩm Thiệu không muốn tiết lộ nhiều về kế hoạch làm ăn. Như vậy cũng tốt, ân oán nhà người nhà, bản thân biết càng ít càng an toàn. Việc cấp bách nhất là: Cứu Tần Bạch Vũ.

Thế nhưng, Thẩm Hạo tại sao lại mất kiên nhẫn như vậy?

Giống như đọc được ý nghĩ của cậu, Thẩm Thiệu bất đắc dĩ nói: "Đều là bị người xúi giục".

Đem tình thế làm rõ, Thẩm Thiệu cũng không bận tâm tâm tình Lạc Nghị Sâm. Người sau cười lạnh vài tiếng, phân tích: "Thẩm Hạo đêm qua là muốn đối phó anh. Hắn đi tìm người, nhưng anh khẳng định không có ở chung cư. Hơn nữa, đi liền một mạch đến giờ cũng chưa trở về. Tên đó vì quá sốt ruột nên mới bắt Tần Bạch Vũ. Cho nên, đêm qua nhất định có kẻ cố ý dụ anh ra ngoài".

Nên phản bác như thế nào? Không, Thẩm Thiệu hoàn toàn không có ý định phản bác, bởi anh biết phân tích của Lạc Nghị Sâm rất chính xác. Anh không thể không lại lần nữa bội phục khôn khéo của cậu!

Quen biết lâu như vậy, Lạc Nghị Sâm chưa từng nhìn thấy sát ý trong mắt người kia. Lúc này, cậu chợt nhận ra, Thẩm Hạo đã chạm đến mức giới hạn của Thẩm Thiệu.

"Tôi tìm Tưởng Binh làm nét hình ảnh trong video. Có kết quả sẽ báo lại anh"

Thẩm Thiệu không nói hai lời, giữ eo cậu.

"Muốn làm gì?". Lạc Nghị Sâm miệng lưỡi hùng hổ nhưng thủy chung không né tránh.

Sắc mặt Thẩm Thiệu âm lãnh, thấp giọng nói: "Nhanh lên đi".

Hàn khí toát ra từ người nọ khiến cậu không có tâm tư tranh cãi, cũng chỉ có thể để anh ôm lâu hơn một chút.

Tuy rằng bạn bè không rõ tung tích, Lạc Nghị Sâm vẫn rất vô dụng mặt đỏ tim run.

Tại cổng lớn khách sạn, anh gọi cho cậu một chiếc taxi, thương lượng cho dù ai có tin tức đều phải lập tức liên hệ cho người còn lại. Lạc Nghị Sâm cũng không tiếp tục ác cảm, trừng mắt nhìn, trong đầu chỉ có ý nghĩ: Mau chóng tìm được Tần Bạch Vũ.

Vì thế, bọn họ bắt đầu chia nhau hành động.

Thời điểm đuổi tới chỗ Tưởng Binh, cư nhiên trông thấy Chử Tranh và Tư Mã Tư Nam.

"Hai người sao lại đến đây?". Lạc Nghị Sâm không nghĩ hai người vừa mới tỉnh lại liền rời viện: "Thân thể thế nào? Có để lại di chứng?".

Chử Tranh nhếch miệng cười: "Cậu què một chân còn không có chuyện, tôi có thể có chuyện gì?".

Tư Mã Tư Nam không nói, đưa tay sờ trán Lạc Nghị Sâm, dò xét: "Không sốt. Bác sỹ kêu tôi chuyển lời, uống thuốc đúng giờ".

"Khốn nạn! Nào còn tâm tư mà uống thuốc". Cậu nóng nảy đá cửa xe, đầy mặt nghiêm túc khẩn trương: "Xảy ra chuyện. Bạch Vũ bị Thẩm Hạo bắt cóc, không biết nhốt ở nơi nào".

Nghe vậy, Chử Tranh ngốc lăng vài giây, ngoan lệ đáp: "Đúng là chán sống!".

Tưởng Binh cũng sửng sốt, nhìn cậu hỏi: "Cậu bảo tôi làm nét khuôn mặt, chính là hai kẻ bắt cóc Tần Bạch Vũ?".

"Phải"

Người nào đó trừng mắt phẫn nộ! Triệt để xắn tay áo, dứt khoát bắt đầu công việc. Trong đầu nghĩ đến cảnh đêm hôm trước Tần Bạch Vũ thân thể gầy yếu cõng trên lưng Công Tôn Cẩm, bộ dáng hổn hển. Thẩm Thiệu và Tần Bạch Vũ đều là người có ơn với nhất khoa! Ai dám động đến cậu chính là động đến người của nhất khoa!

Thẩm Hạo là cái thá gì? Bà nó, ông đây nhất định lôi hết tám đời tổ tông nhà mi ra!

Trong xe, người lãnh tĩnh nhất không phải Tưởng Binh, mà là Chử Tranh. Cậu hóa đá một chỗ, liên tục gọi điện thoại. Này cũng không biết tìm ai, mở miệng liền nói: "Trong tay cậu có thể triệu tập bao nhiêu người... Không đủ! Tôi cần ít nhất hai trăm người, lập tức sẽ gửi ảnh. Lật tung hết chỗ này lên cũng phải tìm cho ra!".

Lạc Nghị Sâm kinh ngạc nhìn Chử Tranh -- Đại ca, cậu định làm gì vậy?!

Chử Tranh triệu tập đủ người liền mở cửa chạy xuống. Không đợi Lạc Nghị Sâm căn dặn, Tư Mã Tư Nam cũng xuống theo, giữ chặt tay Chử Tranh: "Đừng gấp. Nếu là Thẩm Hạo, mục đích chắc chắn liên quan đến Thẩm Thiệu. Chỉ cần hắn chưa đạt được mục đích, Tần Bạch Vũ sẽ an toàn. Cậu trước liên hệ anh ta, thương lượng kế hoạch hành động".

Lạc Nghị Sâm ngoan ngoãn đưa số Thẩm Thiệu.

Tư Mã Tư Nam quay đầu: "Tôi với Chử Tranh, cậu với Thẩm Thiệu".

Chử Tranh xúc động, Thẩm Thiệu cũng không thấy được lãnh tĩnh bao nhiêu. So ra, lực sát thương của Thẩm Thiệu cao hơn Chử Tranh nhiều, cậu cũng là lo lắng người kia nháo một hồi liền ra phiền phức, tạm thời đem mẫu thuẫn cá nhân gạt sang một bên.

Vội vàng rời khỏi xe công vụ, giơ tay gọi một chiếc taxi. Ngay tại chớp mắt đó, Lạc Nghị Sâm trông thấy một người mặc đồ đen đứng ở đường cái đối diện, mang mũ, bịt khẩu trang, thân cao mét tám mươi, dáng cực gầy.

Người kia ngay đối mặt cậu, tựa hồ đã nhìn thật lâu.

P/s: Sắp hé lộ thân phận của Thẩm Thiệu, Lạc Thì và Lạc Nghị Sâm rồi nhóe!!

$

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro