Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu trực giác không sai, người đàn ông đối diện hẳn là...

Cậu buông tay xuống, đi về phía đó.

"Này, cậu rốt cuộc có muốn ngồi xe hay không?". Tài xế mất kiên nhẫn, mở cửa kính lớn tiếng thúc giục. Một phen la ó thực sự khiến cậu dừng lại.

Lạc Nghị Sâm quay đầu nhìn: "Chờ tôi một chút!".

Người kia lầu lầu vài tiếng, hiển nhiên không hài lòng. Đợi đến lúc cậu quay lại, người đàn ông áo đen đã biến mất.

Nhanh như vậy? Lạc Nghị Sâm hồ nghi, lần nữa cảm khái.

Sự tình chớp nhoáng cắm rễ trong lòng cậu, nhưng trước mắt an nguy của Tần Bạch Vũ vẫn quan trọng hơn. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trực tiếp liên hệ cho Thẩm Thiệu.

Hành động của anh lúc nào cũng nhanh gọn, thời điểm nhận được điện thoại của Lạc Nghị Sâm đã trên đường mang bản kế hoạch đến gặp Thẩm Hạo. Anh nói rõ: "Đừng tới đây".

"Chử Tranh đã gọi cho anh?". Lạc Nghị Sâm hỏi: "Vậy chắc anh cũng biết, cậu ấy và Tư Mã Tư Nam đang đi tìm Bạch Vũ. Xét công hay tư tôi đều không thể để anh một mình đến gặp Thẩm Hạo. Thoải mái một chút, hắn hẹn gặp anh ở đâu?".

Tâm tình Thẩm Thiệu vốn là cực độ khó chịu, lại thêm không tìm được lý do thích hợp từ chối Lạc Nghị Sâm mà càng thêm buồn bực. Nhưng dù có thế nào anh cũng không muốn kéo cậu xuống nước, dứt khoát đùa giỡn vô lại: "Nếu em có thể tìm được, anh không cản". Nói xong, cúp máy.

Ngồi trên taxi, Lạc Nghị Sâm lại một lần nữa nghiến răng soàn soạt. Mới tiếp xúc với Thẩm Thiệu chưa đến ba giờ, răng cậu đã muốn vô duyên vô cớ mòn đi vài tấc!

Tức giận thì tức giận, Lạc Nghị Sâm không có khả năng hành động theo cảm tính. Huống hồ, ân oán giữa anh em họ còn có liên quan mật thiết đến vụ án.

Cho nên nói a, xét việc công hay tư, cậu đều phải tìm Thẩm Thiệu.

Không lâu trước đây, Tần Bạch Vũ nói cậu chính là rađa dò Thẩm Thiệu. Cho dù anh có lẩn đến đâu, cậu cũng đều tìm ra được. Hôm nay, đáng tiếc, rađa hoàn toàn không hoạt động.

Trong lúc rađa đang rối rắm dò tìm tần số, Thẩm Thiệu đã đem xe dừng trước cửa một tòa nhà cũ.

Không có người trông giữ, cánh cửa thủy tinh mở rộng, nhìn qua tịnh mịch mà tiêu điều. Thẩm Thiệu không vội xuống xe, ngồi bên trong tĩnh tâm suy nghĩ.

Chử Tranh hay Lạc Nghị Sâm cũng vậy, bọn họ đều một lòng một dạ cho rằng Tần Bạch Vũ là bị Thẩm Hạo bắt cóc. Trên thực tế cũng đúng, nhưng Thẩm Thiệu lại nghĩ tới một khả năng khác.

Trước khi trở thành thư ký của anh, Tần Bạch Vũ cũng là một nhân vật có tiếng, chỉ vì gặp phải kẻ không nên gặp mà chôn vùi tiền đồ bản thân, chọn cách mai danh ẩn tích. Thẩm Thiệu cũng không phủ nhận, trước kia chính mình lợi dụng nhân lúc người ta gặp khó khăn, lấy điều kiện "tuyệt đối an toàn" để Tần Bạch Vũ thề hứa theo anh cả đời.

Nhưng hôm nay, người kia lại bị bắt cóc ngay dưới mí mắt mình. Là trùng hợp, hay là kẻ thù của Tần Bạch Vũ năm đó tìm đến cửa, lợi dụng Thẩm Hạo?

Trách không được Thẩm Thiệu miên man suy nghĩ, kẻ thù của Tần Bạch Vũ cũng không phải tầm thường.

Anh đem toàn bộ sự việc sắp xếp lại, loại bỏ tất cả yếu tố không liên quan. Như vậy, chỉ còn khả năng Thẩm Hạo bị người dắt mũi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiệu cười khổ một tiếng. Nghị Sâm a Nghị Sâm, em bỏ dở kế hoạch nửa chừng nhưng cuối cùng vẫn gợi lên một gợn sóng.

Toàn bộ tòa nhà đã vắng vẻ. Nếu Thẩm Thiệu hơi điều tra một chút sẽ biết, nơi này thuộc về sản nghiệp của Thẩm Hạo.

Đến tầng ba, anh gọi điện cho hắn, nói: "Tôi đã đến".

"Tầng năm, phòng 512". Đối phương cũng không nhiều lời, đáp rõ.

Thẩm Thiệu không nghĩ tới vị anh trai này sẽ tìm bao nhiêu người đối phó mình, thế nên thời điểm đẩy cửa ra, nhìn đến chỉ có một mình Thẩm Hạo, anh một chút cũng không sợ hãi.

Sắc mặt hắn cực kém, nhìn qua giống như thân thể không khỏe. Thẩm Hạo ngồi trên ghế, hô hấp cấp tốc rối loạn khiến Thẩm Thiệu có cảm giác, nơi này rất thiếu dưỡng khí.

Tùy tay đóng kín cửa, anh đứng tại chỗ, nhìn đối phương cách mình hơn ba mét, mặt không chút thay đổi hỏi: "Bạch Vũ đâu?".

"Bản kế hoạch?!". Ánh mắt Thẩm Hạo tối sầm.

Thẩm Thiệu vỗ vỗ ngực phải: "Đã mang đến".

"Đưa tôi!". Hắn gầm nhẹ.

Anh rút từ trong áo khoác ra trực tiếp ném xuống mặt đất, nhìn Thẩm Hạo không ngừng bận rộn lượm nhặt. Tuy nhiên, hắn ta không vội vã xem nội dung mà cuộn tròn nhét vào trong túi, tựa hồ không thực để ý.

"Thẩm Hạo, thả Bạch Vũ".

Hắn cười lạnh: "Thả? Nói nghe thật dễ, cậu như thế nào không thả Sử Nghiên Thu?".

"Không giống. Bạch Vũ đối với tôi rất quan trọng, Sử Nghiên Thu với anh quan trọng sao?"

"Nói chơi thôi, hắn sống hay chết không liên quan tới tôi". Dứt lời, Thẩm Hạo tiến lên vài bước: "Cậu Bảy, tôi thực sự không muốn hại chết cậu. Là cậu ép người quá đáng!".

"Nga?". Thẩm Thiệu không đau không ngứa đáp một tiếng: "Là tôi ép anh?".

"Tối hôm đó cậu theo dõi tôi, cho rằng tôi cái gì cũng không biết?"

Tối hôm đó?

Thẩm Thiệu có chút sửng sốt, cung cấp cho Thẩm Hạo rất nhiều tin tức. Hắn bỗng nhiên châm chọc nở nụ cười: "Thẩm Thiệu, kỹ năng diễn xuất của cậu quá vụng về?".

"Diễn trò?"

"Đừng giả bộ!". Thẩm Hạo tức giận chỉ: "Cậu theo tôi lên núi, đều đã thấy hết. Không phải tôi không nể tình thân mà là cậu đã trông thấy những điều không nên thấy. Bất quá, tâm của tôi còn chưa đủ ngoan độc. Cho cậu một lời khuyên, mau chóng rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt".

"Anh xác định để tôi đi?". Thẩm Thiệu cư nhiên lười nhác dựa tường, nghiêng đầu, chậm rì rì châm một điếu thuốc.

Đối mặt với thong dong trấn định của người kia, Thẩm Hạo chẳng những không nóng nảy, ngược lại càng nôn nao: "Thẩm Thiệu, tôi biết cậu còn chưa lật bài ngửa. Lấy ra đi, chúng ta hôm nay sống chết một phen".

Nói thật dễ nghe. Thẩm Thiệu tỏ vẻ khinh thường, cũng không muốn nhắc nhở hắn: Anh chính là không thể bỏ xuống mới đi được đến ngày hôm nay.

Thẩm Thiệu hơi ngẩng đầu lên, hạ thùy mắt: "Anh muốn oán cũng đừng oán tôi. Năm đó là tự anh gây họa, bị quẳng đến đây hoàn toàn là ý của ba".

"Văn Văn là bị cậu hại chết!". Thẩm Hạo bỗng nhiên rống to.

Tiếu Văn Văn, người mà Thẩm Hạo yêu thương, vài năm trước đã nhảy lầu tự sát -- Đây là ý niệm của riêng Thẩm Hạo.

Nhưng sự thật là, hắn đã tự tay đẩy người mình yêu rớt xuống từ hai mấy tầng lầu. Lúc ấy, cô gái đó còn đang mang bầu.

Thẩm gia chú ý nhất trong chuyện hôn nhân là môn đăng hộ đối, cho dù không phải vậy, đối phương chí ít cũng phải là người thanh sạch. Tiếu Văn Văn lại là phục vụ trong quán bar, tuy rằng không làm điều ác, nhưng nghề nghiệp cũng chẳng tốt đẹp gì. Vậy mà, không hiểu vì sao Thẩm Hạo đối với cô ta lại tình duyên không dứt.

Chủ tịch Thẩm biết được việc này cũng vừa lúc Thẩm Thiệu về nước nghỉ phép, liền sai anh điều tra. Chưa đầy một tuần, Thẩm Thiệu đem kết quả đặt trước mặt ông.

"Anh trai của con mềm lòng, lời nói không có trọng lượng. Con đi đi, giúp Thẩm Hạo giải quyết phiền toái. Cứ cho cô ta nhiều tiền làm phẫu thuật, có tiền dù sao cũng dễ bàn bạc"

Đây là nguyên văn mà ba anh nói. Lúc ấy Thẩm Thiệu liền hiểu, đối với đứa nhỏ trong bụng Tiếu Văn Văn, ông một chút cũng không thèm để tâm.

Thẩm Thiệu cũng không làm gì cô ta, chỉ nói một câu: "Muốn sống, rời khỏi Thẩm Hạo".

Không ai dự đoán được, Tiếu Văn Văn lại âm thầm tìm đến giới truyền thông, phao tin Thẩm gia hãm hại cô ta cùng đứa nhỏ. Thẩm Thiệu liền bị chọc đến tức cười.

Nhưng, Thẩm Hạo ngược lại kinh hoảng. Hắn không phải sợ mất thanh danh, mà là sợ liên lụy đến toàn bộ Thẩm gia, càng sợ bị ba ghẻ lạnh.

Cuối cùng, quyết định tìm đến Tiếu Văn Văn ngả bài, khuyên cô bỏ đứa bé, rời khỏi nơi này. Tiếu Văn Văn lại là một nha đầu ngốc, sống chết không chịu buông tay. Hai người cãi vã vài câu liền biến thành giằng co kịch liệt, Thẩm Hạo trượt tay đẩy Tiếu Văn Văn ngã khỏi cửa sổ.

Hắn làm giả hiện trường thành một vụ tự sát, cho rằng hết thảy thuận buồn xuôi gió, tinh thần ngày càng sa sút, bị ba hắn đá đến Liên huyện.

Lúc biết được ý đồ của chủ tịch Thẩm, Thẩm Hạo cũng từng cố gắng tranh thủ. Nhưng ông lại nói, mày nghĩ mình đã phủi tay sạch sẽ? Không có người đứng phía sau dọn rác, mày sớm bị bắt lâu rồi!

Khi đó, hắn như bị thiên lôi đánh trúng, mất hồn lạc phách. Sau này điều tra mới biết, tất cả là do Thẩm Thiệu nói cho ba hắn biết hết chân tướng.

Từ đó về sau, Thẩm Hạo luôn luôn nung nấu ý định trả thù. Thẩm Thiệu trong lòng cũng biết rõ nhưng lại không đề cập với bất cứ ai. Có đôi khi, anh cũng buồn bực: Người là do anh đẩy xuống, oán hận tôi là cái logic quái gì?

Cố tình, Thẩm Hạo lại như vậy.

Thẩm Thiệu vứt bỏ đầu mẩu thuốc, trầm giọng nói: "Anh hận tôi, không phải vì tôi uy hiếp cô gái kia. Mà hận tôi vì đã đem chuyện anh giết người kể cho ba nghe, hủy mất tiền đồ trong tay anh".

"Nếu không có chuyện đó, tao đã ngồi vào vị của anh hai! Làm gì đến phiên mày!". Thẩm Hạo khàn giọng rống giận.

Thẩm Thiệu mau chóng mất hết kiên nhẫn, cắt đứt ngôn từ kích động của kẻ kia: "Anh tưởng cầm bản kế hoạch này đến trước mặt ba là có thể vãn hồi được?".

"Đương nhiên không chỉ như vậy". Hắn bắt đầu khống chế cảm xúc, hiển nhiên, đối với sự việc sắp xảy đến vô cùng chờ mong.

"Bản kế hoạch, file ghi âm chuyện mờ ám giữa cậu và Sử Nghiên Thu, còn có dữ liệu bên trong máy tính. Thử nghĩ xem, nếu ba nhìn thấy sẽ xử lý cậu thế nào?"

"Phải không? Tôi lại rất nghi ngờ" . Thẩm Thiệu khoái trá nói.

Hắn ném di động sang, để anh tự mình xem.

Trong căn phòng lớn sát vách, Lạc Nghị Sâm đứng dán vào tường ước chừng đã mười lăm phút. Tai căng lên áp sát, chung quy cách một bức tường, âm thanh truyền sang rất kém. May mắn, mấy đoạn quan trọng cũng nghe được đại khái, còn lại phân tích cũng có thể đoán ra.

Anh em nhà kia quả nhiên có cừu hận từ trước.

Ý niệm còn chưa biến mất, chợt nghe Thẩm Thiệu nói gì đó, cái gì mà không thể gặp, rồi lại đến tiếng của Sử Nghiên Thu, bảo anh ra sức...

Là sao? Thẩm Thiệu cùng Sử Nghiên Thu lăng loàn một đêm, còn bị người ta ghi âm?!

Không ngoài dự đoán của Lạc Nghị Sâm, cách vách bắt đầu mở file ghi âm.

Khốn khiếp! Mắt Lạc Nghị Sâm trừng lớn, hận không thể một cước đá văng bức tường, đi qua đập nát di động của Thẩm Hạo.

Sử Nghiên Thu ra sức rên rỉ, làm như hắn khiêm tốn một chút thì từ lầu trên xuống lầu dưới đều không biết hắn và Thẩm Thiệu đang làm gì a. Cái cách hắn kêu tên anh, hỗn loạn mà ngượng ngùng, ngay cả Lạc Nghị Sâm từng phát ngôn câu "Tiếc rằng gia ngài lực không lâu" cũng phải đỏ mặt e thẹn. Nhưng nghe kỹ lại cảm thấy có điểm không đúng.

Tốc độ ưm a của Sử Nghiên Thu... này không phải tiết tấu của Thẩm Thiệu!

Nghe xong file ghi âm, Thẩm Thiệu hưng trí nở nụ cười, giương mắt nhìn Thẩm Hạo: "Kỹ xảo rất tốt, tôi cũng có thứ muốn cho anh xem".

Anh mở video trong máy mình lên, giơ ra trước mặt để Thẩm Hạo cẩn thận chiêm ngưỡng.

Trong hình, vị đè nặng Sử Nghiên Thu kia nơi nào giống Thẩm Thiệu? Ngoại trừ dáng người xấp xỉ ra, cái gì cũng không giống! Người anh em này còn cố ý quay đầu liếc mắt nhìn camera, khuôn mặt chẳng khác nào Lý Quỳ. Mà so với thước phim của Thẩm Hạo, âm tần giống nhau như đúc.

Thẩm Hạo ngốc lăng một chỗ, khó có thể tin.

Thẩm Thiệu thu điện thoại lại, nhún nhún vai: "Tôi chưa bao giờ hối hận".

"Mày!". Hắn phẫn nộ chỉ anh, tay bắt đầu phát run.

Anh lại không nhanh không chậm đáp: "Không phòng bị anh, tôi làm sao dám đến? Bản kế hoạch chỉ là một phần dữ liệu thông thường, không phải tôi làm. Còn anh tham ô công quỹ, chứng cứ vô cùng xác thực".

"Có ý gì?". Thẩm Hạo đã nhận ra bị phản kích, lại không thể cứ vậy bỏ qua.

Nếu đã thế, Thẩm Thiệu liền ngả bài. Khi vừa đặt chân đến Q thị, anh đã bắt đầu điều tra công tác của Thẩm Hạo, cũng không để tâm đem vỏ của kẻ khác đổ lên đầu hắn. Bất quá, cứt trâu không thối ruồi bọ đâu bu vào. Hai tên quản lý ngu xuẩn kia thâm hụt công quỹ liên tiếp hai năm, thân làm tổng giám đốc khó mà thoát khỏi trách nhiệm. Dù cho không bị đổ oan, hắn cũng chẳng có được cuộc sống yên ổn.

Trong lúc Thẩm Hạo còn đang trợn mắt há mồm, anh lại tiếp tục: "Tôi cũng không muốn hại chết anh, là anh tự mình tìm chết. Anh không động Bạch Vũ, tôi cũng sẽ hủy bỏ kế hoạch này".

Mặt hắn lập tức vặn vẹo tái nhợt, rống lớn một tiếng, trực tiếp bổ nhào vào Thẩm Thiệu.

Khí lực Thẩm Hạo nào phải đối thủ của anh? Thẩm Thiệu dễ dàng khống chế tên cuồng kia, đem người hất xuống mặt đất. Anh cúi lưng, thấp giọng: "Anh và Vương Vân Phàm có quan hệ gì? Kẻ đứng sau lưng anh là ai?".

Nghe được Thẩm Thiệu ép hỏi, Thẩm Hạo trợn mắt nhìn: "Đừng quên, Tần Bạch Vũ còn trong tay tôi".

Ánh mắt anh âm trầm đến độ hắc ám, bỗng nhiên bắt lấy một ngón tay Thẩm Hạo. Chỉ nghe răng rắc một tiếng!

Aaaaaaaaa!!!!!

Ngón tay bị cường ngạnh bẻ gãy, Thẩm Hạo thảm thiết la lên. Thẩm Thiệu một phen bịt kín miệng hắn, đầu gối thúc vào bụng, chậm rãi thả lỏng: "Ngoan ngoãn một chút, không phải chịu tội".

Hắn kịch liệt giãy dụa, ý đồ muốn cắn Thẩm Thiệu. Thẩm Hạo cũng không phải loại người dễ dàng buông tay, loại thời điểm này tự nhiên sẽ liều mạng đáp trả.

Kết quả, Thẩm Thiệu không chút lưu tình bẽ gãy ngón thứ hai.

Dù bị bịt miệng, tiếng kêu thảm thiết của hắn vẫn như cũ xuyên thấu vách tường, truyền đến lỗ tai Lạc Nghị Sâm.

Mẹ nó, đây là muốn làm gì a?!

Cậu cũng không thể để Thẩm Thiệu làm loạn, vội vàng chạy sang, mở cửa.

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Thiệu cư nhiên sửng sốt. Thẩm thất thiếu gia luôn luôn lạnh lùng như núi Thái Sơn, giờ khắc này, thực sự ngây ra.

Em ấy làm sao tìm được?!

"Thẩm Thiệu, anh phát điên cũng không thể làm vậy!". Nói, Lạc Nghị Sâm nhanh chóng đi đến, chế trụ bả vai Thẩm Thiệu.

Anh giảm lực đạo, chuẩn bị thả người, cũng đã sẵn sàng nghe chỉ trích. Cậu lại trừng mắt, hầm hừ: "Đừng buông ra, để tôi còng tay hắn đã".

Thẩm Thiệu: "...".

Bị áp chế, Thẩm Hạo không có sức lực phản kháng, lại bị Lạc Nghị Sâm còng tay, vô cùng rắn chắc, đau đến mức muốn ngất đi. Cậu đem hai chiếc còng còn lại ném qua cho Thẩm Thiệu: "Anh cầm lấy, có chỗ cần dùng. Còn nữa, đừng có tới đây, hỏa khí trên người quá lớn, tránh xa tôi ra một chút!".

Quở trách xong một hồi, Lạc Nghị Sâm kéo tên dưới đất lên, cho hắn dựa vào tường.

Cậu ngồi xổm trước mặt Thẩm Hạo, lục túi hắn, lôi ra ba chiếc di động.

Trong đó có một chiếc cũng hãng với cậu và Thẩm Thiệu. Lạc Nghị Sâm hừ cười nói: "Ngày Ngô Đại Hoa bị giết, anh cũng ở trên núi. Lúc ấy bluetooth của tôi tìm được hai thiết bị đồng dạng. Tôi vẫn buồn bực, trừ tôi và Thẩm Thiệu ra, còn ai khác nữa".

Thẩm Hạo đau cơ hồ không nói nên lời. Lạc Nghị Sâm lại tiếp tục: "Đừng có trừng mắt nhìn tôi, chỉ cần cầm chiếc điện thoại này làm chút kiểm tra liền có thể xác định kẻ đó là anh. Tôi nói này Thẩm Hạo, não anh bị ngấm nước hả? Đang yên đang lành, tự dưng kiếm chuyện với Ngô Đại Hoa?".

Bỗng nhiên, Thẩm Thiệu đứng ở phía xa mở miệng hỏi: "Hắn đi gặp Ngô Đại Hoa?".

Cậu quay đầu, trào phùng nói: "Thẩm thất thiếu gia, còn có chuyện mà anh không biết?".

Không đợi người kia phản bác, Lạc Nghị Sâm đã quay đầu lại -- Thật ngại quá, ông đây hiện tại không rảnh đối phó anh!

"Thẩm Hạo, tôi biết anh không phải đến gặp Ngô Đại Hoa. Anh là biết hắn trở lại, sợ chúng tôi gặp hắn nên mới bám đuôi theo dõi. Người mà Sử Nghiên Thu nhìn thấy là anh, không phải Thẩm Thiệu. Còn anh, lại thấy được kẻ giết chết Ngô Đại Hoa".

Thẩm Hạo rốt cuộc hoãn chút khí lực, oán hận trừng mắt: "Cậu không có chứng cứ!".

"Bộ anh ngốc sao?". Lạc Nghị Sâm dứt khoát không thể tin chỉ số thông minh của Thẩm Hạo lại thấp như vậy: "Anh thuê một lão nông giả làm nhân chứng, chúng tôi lại không thể khiến ông ta nói ra sự thật? Đều đã đến tình cảnh này rồi, Sử Nghiên Thu vẫn còn tiếp tục đứng về phía anh? Hắn muốn bảo vệ bản thân, nhất định sẽ đem anh ra làm lá chắn. Anh nói, tôi có hay không có chứng cứ?".

Đối mặt với áp bức của Lạc Nghị Sâm, Thẩm Hạo cư nhiên có thể cười: "Tôi chưa từng gặp ông ta, cho dù ông ta có giả làm nhân chứng, liên quan đến tôi sao? Về phần Sử Nghiên Thu, hắn ta thì thế nào? Chẳng lẽ tôi giết người? Lạc Nghị Sâm, để tôi nhắc cho cậu nhớ, Sử Nghiên Thu hiện không thấy tung tích. A, phải nói là, sống chết không rõ".

Thẩm Thiệu đứng một bên âm thầm vì Lạc Nghị Sâm đổ mồ hôi.

Cậu nheo mắt cười: "Chúng tôi vô tình chụp được một vài tấm ảnh có mặt anh, tại hiện trường sát hại Ngô Đại Hoa tìm tìm kiếm kiếm. Sau khi anh đi, chúng tôi cũng thay phiên lùng sục. Phát hiện, anh không phải muốn tìm đồ, mà là muốn vứt đồ. Đó là thứ gì ta?".

Câu nói nửa vời khiến cho Thẩm Hạo đại kinh thất sắc, ánh mắt lướt qua Lạc Nghị Sâm, thẳng bức Thẩm Thiệu!

Anh đi sang một bên, không giải thích, cam tâm chịu tội. Lạc Nghị Sâm đương nhiên muốn lên mặt một phen! Vẻ mặt phá lệ khả ái, giống như muốn nói: Anh mau hỏi tôi, mau hỏi tôi a!

Thẩm Thiệu vội vàng đem ánh mắt trên người cậu rời đi, anh sợ bản thân sẽ mất khống chế.

Thẩm Hạo triệt để không hiểu, lại nhìn cậu hỏi: "Như thế nào lại là các cậu? Không phải Thẩm Thiệu chụp sao?".

"Là chúng tôi chụp". Lạc Nghị Sâm lên mặt phi thường nhuần nhuyễn: "Kỳ thực, ngày đó chúng tôi không bắt được Vương Đức, chỉ là tung ra một tin đồn giả. Nào ngờ, anh lại chui đầu vào rọ, nửa đêm lên núi. Tôi để người đem đoạn ghi hình nhét vào máy tính Thẩm Thiệu, Sử Nghiên Thu lấy trộm dữ liệu đưa anh, anh mới cho rằng mấy tấm hình đó là anh ta chụp". Nói xong, liếc mắt nhìn người chịu oan nãy giờ, lại quay sang nhìn Thẩm Hạo: "Anh cũng không ngẫm lại. Nếu mấy tấm hình kia là do Thẩm Thiệu chụp, thứ anh để lại không phải nằm trong tay anh ta sao?".

Thứ gì?

Thẩm Thiệu ngày càng cảm thấy hứng thú với Lạc Nghị Sâm.

P/s: Sao vẫn chưa thấy tiết lộ thân phận của mấy người kia vậy?!!

---------

Lý Quỳ:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro