Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Hạo hận không thể dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống Lạc Nghị Sâm, cắn răng chết không chịu nói. Cậu nghĩ nghĩ: "Đừng nóng, chúng ta trở về hảo hảo nói chuyện một phen". Dứt lời, đỡ tường cố sức đứng lên.

Thẩm Thiệu một bên chủ động hỗ trợ kéo Thẩm Hạo dậy. Lạc Nghị Sâm làm như không thấy, cầm điện thoại liên hệ Chử Tranh, nói đã bắt được Thẩm Hạo.

Đầu kia cấp tốc rít gào: "Mau hỏi hắn Bạch Vũ ở đâu!".

Cậu giữ máy, quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Hạo: "Anh đem Bạch Vũ giấu chỗ nào rồi?".

Hắn khinh thường cười lạnh: "Tôi không biết".

Kết quả, lời còn chưa dứt, trên bụng ăn ngay một cú đấm. Quyền này Thẩm Thiệu đánh thực sự mạnh, Thẩm Hạo phun ra một ngụm máu tươi, đau đến thở dốc.

Lạc Nghị Sâm không thích, trợn mắt liếc anh. Thẩm Thiệu một bộ vô tội nhún vai: "Cũng muốn làm chút gì đó".

Cậu lười không muốn so đo, tiện đà nói tiếp: "Anh rất thích nói chuyện riêng với Thẩm Thiệu? Được rồi, vậy tôi ra ngoài cho hai người chút không gian".

Uy hiếp hiển nhiên có tác dụng. Thẩm Hạo thành thành thật thật đáp: "Tôi thật sự không biết địa điểm cụ thể. Vệ sỹ của tôi gặp một người, hắn nói sau khi lấy được bản kế hoạch, tôi phải chuyển cho chúng một ngàn vạn tiền chuộc. Không có tiền sẽ không có địa điểm. Tôi chỉ biết phạm vi đại khái".

Nghe xong lời này, Lạc Nghị Sâm hận không thể hung hắn đập hắn một trận! May mà cậu còn có lý trí, hold lại được ý niệm bạo lực.

"Vị trí đại khái là ở đâu?"

"Ngoại ô phía bắc, khu chợ sỉ bán nông sản"

Cậu vội vàng đem điện thoại dán lên lỗ tai, hỏi Chử Tranh: "Có nghe thấy không?".

"Được lắm!". Chử Tranh oán hận mắng: "Nghị Sâm, đừng động hắn, mang về đây để tôi giúp hắn rèn luyện thân thể!".

Không có tâm tình sung sướng khi người gặp họa, Lạc Nghị Sâm cúp máy, đẩy Thẩm Hạo ra ngoài.

Ba người xuống lầu. Một bị đánh không đứng thẳng nổi, một lê cái chân đau. Thẩm Thiệu chỉ có thể giữ chặt Thẩm Hạo, cố ý thả chậm cước bộ, chờ Lạc Nghị Sâm.

Vết thương trên mắc cá chân đã chuyển biến xấu, lúc này đau đến mức đổ mồ hôi lạnh. Mặc kệ thế nào cũng phải kiên trì, chỉ cần lên xe sẽ đỡ hơn rất nhiều.

Đến tầng bốn, Thẩm Thiệu đột nhiên hỏi: "Làm sao tìm được?".

Lạc Nghị Sâm nhe răng, lải nhải hai tiếng mới nói: "Thẩm Hạo tìm anh ngả bài, không kiếm một nơi an toàn sao được? Loại chuyện này đương nhiên phải làm trên chính địa bàn của mình. Tôi chỉ tra xét một chút bất động sản mang tên hắn, tìm tới gần sân bay liền gặp may. Chuyện này rất đơn giản".

Thẩm Thiệu yên lặng thầm nghĩ: Có lẽ không gì có thể ngăn nổi em ấy.

Nhìn bóng lưng anh, cậu có chút hoảng hốt. Vốn tưởng sau khi chia tay gặp lại sẽ là bạn. Nhưng vài lần tiếp xúc, thái độ Thẩm Thiệu không khỏi kỳ lạ, còn phi thường... ái muội.

Chính xác, là ái muội! Tựa như quãng thời gian bọn họ mới quen, không ngừng thử thách, khiêu khích, quan sát nhau. Sóng não anh ta quả nhiên không giống người thường.

Anh lợi dụng tôi, anh chính là chịu thiệt. Như thế nào còn không biết xấu hổ trước mặt tôi diễu võ dương oai, nhập nhằng ái muội?

Phát triển như vậy, cảm giác như vậy, làm thế nào tiếp nhận?

Nghĩ đến đây, Lạc Nghị Sâm không thể không thừa nhận: Thẩm Thiệu thật mẹ nó khốn khiếp! Căn bản chính là hàng trộm cướp!

Trong lòng lẩm bẩm, bất tri bất giác đã tới cổng lầu một. May mà xe đỗ cách đó không xa, không cần tiếp tục nhịn đau nữa.

Thẩm Thiệu đi trước mở cửa, nhìn phía cậu: "Em lên đi".

Lạc Nghị Sâm đều muốn khóc ra nước mắt, kéo dài thời gian chỉ hại cái chân, lập tức nhanh chóng cọ đến bên cạnh Thẩm Thiệu. Nhìn thấy cậu gần tới nơi, Thẩm Thiệu xoay người mở cửa sau, đang chuẩn bị đem Thẩm Hạo nhét vào, trong lòng bỗng nhiên một trận bối rối.

Dự cảm bất thường khiến anh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn tòa nhà cao tầng vô vàn cửa sổ, có một nơi phản xạ lóe sáng.

Chớp mắt, cửa sổ bỗng nhiên nổ tung! Cơn mưa thủy tinh từ trên trời ào ào giáng xuống.

Anh mạnh mẽ ôm Lạc Nghị Sâm vào lòng, dùng thân thể che chắn. Bên tai tràn ngập tiếng thủy tinh nổ tung vỡ vụn, rơi xuống mặt đất. Cậu nóng lòng muốn chui vào xe né tránh thiên tai, chợt nghe Thẩm Thiệu hô một tiếng: "Không thể vào!".

Kính chắn gió trước, sau, hai bên đồng loạt vỡ thành từng mảnh, dựng đứng như lưỡi dao nhọn cắm phập vào trong. Anh chỉ lôi kéo chậm một chút nữa thôi, Lạc Nghị Sâm khẳng định bị cắm thành con nhím!

Thẩm Thiệu ôm cậu té xuống đất, gắt gao đặt dưới thân. Lạc Nghị Sâm không thể mở mắt, hơn nửa khuôn mặt vùi trong lòng anh, phí công kêu: "Đừng nằm sấp, chạy mau!".

Anh ôm cậu đứng dậy. Lạc Nghị Sâm một khắc này hoàn toàn theo bản năng, nhấc quần áo lên bao bọc lấy đầu Thẩm Thiệu.

"Nhìn không thấy!"

"Còn tốt hơn là đầu nở hoa. Đi bên trái, chạy hướng tòa nhà".

Dưới sự chỉ huy của cậu, Thẩm Thiệu vội nhấc chân, chạy nhanh về phía đó. Vừa buông Lạc Nghị Sâm, chuẩn bị quay ra vớt Thẩm Hạo. Nhìn lại, bên ngoài nào còn bóng dáng hắn?"

Thời điểm bị bổ nhào, mắc cá chân lại động một chút. Cậu lúc này ôm chân, hổn hển đau đớn. Dù vậy, vẫn kiên trì nói: "Mau, bắt người. Đừng để ý đến tôi".

Thẩm Thiệu vắt chân liền chạy, vừa chạy đến cổng, cước bộ đột nhiên ngừng lại. Anh quay đầu nhìn Lạc Nghị Sâm sắc mặt trắng bệch, tâm tư trầm trầm.

"Anh đứng ngốc đó làm gì? Mau tìm Thẩm Hạo!"

Thẩm Thiệu nặng nề thở ra một hơi, quay lại.

Đối với sự lựa chọn này của anh, cậu trợn mắt há mồm, lại nhìn vẻ mặt người kia giống như không có việc gì, bỗng nhiên quát: "Anh điên rồi hả?".

Thẩm Thiệu không đáp, lôi mắc cá chân từ trong tay cậu ra. Cởi giày, lột tất. Cổ chân sưng to như cái bánh bao khiến sắc mặt anh càng thêm khó coi.

"Thẩm Thiệu! Mau đuổi theo, hiện tại còn kịp. Chân của tôi cũng không gãy, anh nhìn cái gì? Mau! Hắn chạy mất, manh mối liền đứt đoạn!"

"Gào cái gì?". Thẩm Thiệu trầm giọng cắt đứt lời cậu: "Manh mối đối với em quan trọng, không phải anh. Anh đã làm xong chuyện của mình, truy bắt Thẩm Hạo là việc của em".

Lạc Nghị Sâm đã muốn nghiền gãy cả răng, túm vạt áo anh kéo đến trước mặt: "Anh tưởng tôi không muốn bắt sao?". Nói, lại đem mấy lời thô tục nuốt trở về. Bình tĩnh, hiện tại không phải thời điểm lấy cứng chọi cứng: "Tôi cầu xin anh được không? Đi bắt Thẩm Hạo".

Lông mày Thẩm Thiệu thoáng nhướn: "Cầu xin anh".

"Phải, xin anh. Giúp tôi bắt lấy Thẩm Hạo!"

Sắc mặt Thẩm Thiệu trầm xuống: "Không".

Khốn nạn! Lạc Nghị Sâm vận đủ khí: "Hai ta cùng nhau truy đuổi là được? Lái xe a, chúng ta lên xe!".

Biện pháp này ngược lại có thể suy xét. Anh nhìn nhìn, thấy mảnh thủy tinh đã ngừng rơi xuống liền ôm Lạc Nghị Sâm dậy.

Trong lúc cậu đang nhịn một bụng nghẹn, kiềm chế không đập Thẩm Thiệu một trận, bên kia Chử Tranh đã đuổi tới vùng lân cận chợ sỉ nông sản.

Nơi này là chợ sáng, qua giờ chợ chẳng còn mấy ai lưu lại. Phóng mắt nhìn quanh, ngã tư hoang vắng đến lạnh lùng. Cửa hàng bán sỉ, nhà trọ bên đường đều đóng kín mít, phỏng chừng mười ba, mười bốn nhà. Chử Tranh bảo mấy người xuống hỏi thăm, còn mình ở giữa quan sát tình hình.

Khả năng giấu trong nhà trọ không lớn, trừ phi kẻ bắt cóc chính là chủ tiệm. Nếu không giấu ở đó, khu chợ nhỏ như vậy, liệu có thể giấu ở chỗ nào?

Bạch Vũ bảy giờ sáng bị trói ra khỏi khách sạn, lộ trình đến đây ước chừng hai mươi phút. Chợ sáng tám giờ ngừng. Nghĩa là, khi kẻ bắt cóc mang Bạch Vũ đến, nơi này vẫn là biển người tấp nập.

Người đông sẽ khó bị phát hiện. Nhưng vừa nhìn liền biết ở đây không hợp với khí chất của Bạch Vũ. Người kia sạch sẽ, tịnh mịch, thanh thanh tú tú, đôi mắt luôn mang lạnh nhạt lại khiến đối phương xem thế nào cũng không đủ. Tuy rằng vẻ ngoài lãnh đạm nhưng đối bạn bè cực kỳ tốt. Đặc biệt thời điểm quan tâm người khác còn có một chút chút xấu hổ, ngượng ngùng.

Chết tiệt, chờ một chút! Mình vừa phân tích cái gì vậy? Nghĩ thế nào liền chạy trật đường?

Để khiến bản thân tỉnh táo lại, Chử Tranh ngồi xổm trên đất bắt đầu chọt kiến. Tuyết còn chưa tan, anh chà sát lòng bàn tay tăng thêm độ ấm. Lúc này chợt phát hiện, nắp cống bên chân phi thường sạch sẽ, lớp tuyết bẩn bị người dẫm đạp vốn nên bao trùm hiển nhiên không có.

Cho nên, nhất định có biến!

Chử Tranh mở nắp cống, mùi nước hôi thối sộc lên kinh dị. Anh không dám gọi kêu, mở đèn pin điện thoại, cắn trong miệng, chậm rãi bò xuống.

Còn chưa tới nơi, dưới chân giống như đạp phải cái gì nhũn nhũn. Anh chuyển điện thoại sang tay, chiếu xuống bên dưới.

"Bạch Vũ!". Chử Tranh vừa mừng vừa sợ kêu lên.

Tần Bạch Vũ bị trói trên thang, trong miệng nhét cục giẻ lớn. Cậu biết có người xuống dưới, thế nhưng nâng không nổi đầu, không biết đối phương là ai. Chợt nghe thấy tiếng Chử Tranh liền gấp đến độ giãy dụa.

"Đừng động, đừng động". Người kia vội vàng nói: "Không có việc gì, tôi đến đây. Cậu đừng lộn xộn". Nói xong, không chút do dự nhảy vào nước bẩn.

Dòng nước sú uế nháy mắt tràn đến tận eo. Chử Tranh bất chấp, trước đem vải bố trong miệng Tần Bạch Vũ móc ra.

"Tởm chết tôi rồi!". Đây là câu đầu tiên mà cậu nói sau khi an toàn...

Chử Tranh nhanh chóng cởi bỏ dừng thừng trên tay và cổ cậu. Bởi vì quá mức rét lạnh, tay cơ hồ muốn run. Dây thừng chẳng những không cởi được, ngược lại động tác lại càng gấp.

Vốn là người nên nôn nóng nhất, Tần Bạch Vũ lại lãnh tĩnh: "Đừng gấp, cậu lên trên tìm cây kéo. Cứ như vậy, khẳng định gỡ không ra".

Chử Tranh nâng mắt, nhìn Tần Bạch Vũ gần trong gang tấc run cầm cập, dứt khoát cởi áo khoác đắp lên người cậu. Sau đó lại lấy điện thoại từ miệng bỏ vào túi chiếu sáng cho Tần Bạch Vũ. Hai tay lúc này rảnh rỗi áp lên má cậu: "Kiên trì một chút, tôi sẽ lập tức quay lại".

Tần Bạch Vũ đang bị đông lạnh, rất khó dùng để dùng biểu tình thể hiện cảm xúc, nhìn Chử Tranh tay chân loằng nhoằng bò lên đỉnh đầu.

Người kia cũng không rời khỏi miệng cống, nửa người ngoi lên, lớn tiếng kêu người tìm kéo. Kéo tìm không thấy, lấy dao cũng được. Rất nhanh, hơn mười cây kéo đồng loạt bay tới...

Rốt cuộc cởi bỏ được dây thừng trên người Tần Bạch Vũ, Chử Tranh gắt gao ôm cậu, hai người chen chúc trên thang. Anh kéo eo cậu, lo lắng hỏi: "Có thể trèo lên không?".

"Tôi, tôi thử xem" . Tay cậu run rẩy, quờ quạng giữ chắc. Thế nhưng, thân thể bị đông lạnh sáu, bảy giờ kèm theo tác dụng của thuốc chưa tan hết, Tần Bạch Vũ nào còn hơi sức?

Chử Tranh khẽ cắn môi, tụt xuống vài bậc, đặt chân Tần Bạch Vũ lên vai mình: "Giữ chắc, tôi nâng cậu lên".

Yết hầu căng thẳng, cậu xuất ra cả người khí lực, bám thang dần ngoi lên.

Người của Chử Tranh vừa thấy đầu Tần Bạch Vũ lộ ra liền nhanh chóng giơ tay hỗ trợ. An toàn lên đến mặt đất, còn chưa kịp thở ra một hơi, Tần Bạch Vũ lại run rẩy chỉ: "Chử, Chử Tranh...".

Một bàn tay rắn chắc nắm lấy tau cậu. Lãnh lẽo cùng ấm áp nháy mắt hoàn mỹ dung hợp. Hai người nhìn nhau, một cỗ cảm xúc không nói thành lời, chậm rãi chuyển động.

Nhiệt độ trong xe nóng hừng hực khiến Tần Bạch Vũ hạnh phúc muốn rớt nước mắt. Chử Tranh vẫn ôm cậu, không chịu buông tay. Giày dép, áo trên đã cởi, đang muốn kéo quần cậu xuống, Tần Bạch Vũ trên mặt nóng lên, theo bản năng bắt lấy tay anh.

"Đừng mất tự nhiên, đều đã ngâm nước vài giờ, không cởi ra sẽ bị nhiễm lạnh"

Cậu bất mãn buông tay, tùy ý Chử Tranh lột sạch chỉ còn quần lót. Người bên ngoài đã chuẩn bị tốt nước ấm và chăn. Chử Tranh lấy chăn bao lên người cậu, nói: "Tôi đi tìm nước ấm, cậu tự mình cởi nốt".

Đợi cho Chử Tranh xuống xe, Tần Bạch Vũ cả người bốc hơi, không khỏi nghĩ: Anh là không phát hiện, hay không muốn khiến tôi xấu hổ?

Chử Tranh chạy tới đối diện đường cái, một thanh niên dáng vẻ lưu manh đuổi theo, hỏi: "Anh ba, anh muốn tìm gì?".

"Nước ấm"

"A? Không phải vừa mới đưa anh sao?"

Cậu trai lập tức nhận ngay một nện: "Nói ít một câu cậu chết chắc?".

Cậu khổ ha ha xoa đầu -- Mình làm sai chỗ nào vậy?

Biết tin Tần Bạch Vũ được cứu, Lạc Nghị Sâm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Cậu hỏi Chử Tranh bên kia điện thoại: "Đã tới bệnh viện chưa?".

"Đang trên đường đến. Chỗ cậu thế nào?"

Cậu lạnh lùng hừ vài tiếng, đảo mắt trừng Thẩm Thiệu: "Thẩm Hạo thoát rồi".

"Cái gì?!"

Một tiếng gầm lên giận dữ, cơ hồ phá nát lỗ tai Lạc Nghị Sâm. Cậu kiên trì giải thích: "Hiện tượng phi vật lý, cậu hiểu không? Hắn mẹ nó cho nổ dãy cửa sổ, mảnh thủy tinh rơi xuống ầm ầm, tôi với Thẩm Thiệu suýt chút nữa đã thành con nhím. Anh ta đến cứu tôi, Thẩm Hạo chết tiệt liền nhân cơ hội trốn. Không đuổi theo".

Đang ôm Tần Bạch Vũ cho ấm áp, bởi vậy Chử Tranh không thể ra sức mắng chửi. Ngẫm lại, dưới tình huống đó, Thẩm Thiệu nhất định sẽ bảo vệ Lạc Nghị Sâm trước, này cũng không có gì đáng trách. Nhưng là, nghĩ thế nào cũng thấy tức chết mà!

Nói, bên trong di động bỗng nhiên hiển thị thông báo có cuộc gọi chờ. Lạc Nghị Sâm nhìn xuống, ánh mắt trừng lên. Nhận thấy dị thường, Thẩm Thiệu nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại cậu. Mặt trên cư nhiên hiển thị tên Sử Nghiên Thu.

"Tiếp". Thẩm Thiệu khẳng định nói.

Trước khi bắt máy, cậu còn làm tốt công tác chuẩn bị người gọi nhất định không phải Sử Nghiên Thu. Không nghĩ tới, thật đúng là hắn.

Đầu bên kia mở miệng, khó thở hổn hển: "Cậu cư nhiên để Thẩm Hạo thoát! Đúng là vô dụng!".

Lạc Nghị Sâm ngược lại hấp một ngụm khí lạnh: "Sử Nghiên Thu, cậu thật đem chính mình làm mồi nhử? Thẩm Hạo sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, cậu mẹ nó cũng đừng hòng chạy!".

"Tôi không muốn chạy". Hắn cười lạnh: "Gọi điện cho cậu chính là chuẩn bị để cậu bắt. Bất quá,tôi không được yên thì Thẩm Hạo khốn khiếp cũng đừng mong sống tốt. Nói cho cậu biết, mười một giờ đêm nay, hắn khẳng định sẽ đến công trường khu nghỉ dưỡng. Nguyên nhân tôi không rõ, nhưng tôi biết, chắc chắn hắn sẽ đến. Cho dù phải chết cũng sẽ đến".

"Cậu đang ở đâu?"

Sử Nghiên Thu không nhanh không chậm trả lời: "Đừng hỏi, dù sao hiện tại tôi sẽ không để mấy người tìm thấy. Mười một giờ tối, gặp nhau tại công trường". Nói xong, cúp điện thoại.

Ý của hắn là gì? Chó cắn chó? Cậu bắt đầu cân nhắc động cơ.

Thẩm Thiệu không để Lạc Nghị Sâm nghĩ nhiều như vậy, nói thẳng: "Đến chỗ Chử Tranh. Chỗ đó an toàn nhất, tiện thể xem xét vết thương".

Nghe vậy, cậu liếc mắt nhìn: "Tôi có nói chuyện với anh sao?".

Được, còn đang tức giận vì chuyện mới rồi. Thẩm Thiệu coi cậu như trẻ con, bảo: "Đừng nháo".

"Cút! Tôi muốn trở về bệnh viện!"

Anh bị sặc một câu, thấp giọng tự nói: "Có đến nơi khác cũng không ai chứa chấp em".

"Anh nói cái gì?"

Thẩm Thiệu vội vàng chỉnh lại sắc mặt, mắt nhìn phía trước, chăm chú lái xe.

Một Tần Bạch Vũ bị bắt cóc, một Lạc Nghị Sâm bị thương. Hai anh em tốt thắng lợi gặp nhau trong bệnh viện!

Nói chuyện phiếm? Mẹ nó, hai người tâm thật lớn. Chử Tranh dứt khoát bế Tần Bạch Vũ lên, ôm về phòng bệnh. Hoàn toàn không thèm để ý người trong lòng còn muốn nói thêm mấy câu thâm tình với Lạc Nghị Sâm.

Hộ sỹ trông thấy Lạc Nghị Sâm cũng liền vui vẻ: "Ai u, buổi sáng xuất viện, buổi chiều trở lại? Hiệu suất của cậu đủ cao nha".

Cậu không rảnh cùng con gái nhà người ta đấu võ mồm, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thiệu. Anh đỡ cậu lên giường bệnh rồi xoay người ra ngoài. Cửa phòng không đóng, Lạc Nghị Sâm có thể nghe rõ Thẩm Thiệu đang gọi điện thoại, triệu tập các bác sỹ tốt nhất trong bệnh viện tới.

Thở dài a thở dài. Quan hệ giữa cậu và Thẩm Thiệu rốt cuộc là thế nào đây?

Thật đau đầu, không muốn nghĩ!

Trên chân bị bó một đống thạch cao, thuốc đắp bên trong có bỏ vài vị an thần. Không đến một lát sau, Lạc Nghị Sâm đã lăn ra ngủ! Thẩm Thiệu thấy cậu an ổn liền chuẩn bị rời bệnh viện, đến thăm anh em Vương Khang, Vương Kiện. Ai ngờ lại bị y tá ngăn cản: "Anh đừng đi! Cậu Lạc này lúc ngủ thích luyện kungfu, chúng tôi chân tay teo tóp, căn bản không phải đối thủ. Nhìn cổ tay tôi đây này".

Y tá kéo áo lên, để lộ vết thương buổi sáng bị Lạc Nghị Sâm nắm: "Đó, anh thấy thảm không? Cho nên, anh vẫn là nên vất vả một chút, đợi truyền dịch xong hẵng đi nha".

Lạc Nghị Sâm ngủ không thành thật, Thẩm Thiệu phi thường hiểu rõ. Lúc trước lên giường với nhau vài lần, đá – đạp – đánh – cọ, anh đều đã hưởng qua hết. Nhớ tới khi đó, lại nhìn Lạc Nghị Sâm lúc này đang say ngủ, đáy mắt dần dần toát ra ôn nhu.

Y tá nhỏ đánh cái giật mình -- Đại ca, anh đừng có nhìn cậu ta bằng ánh mắt nhu tình như vậy được không?

Đợi cho y tá rời đi, anh tìm điện thoại của Lạc Nghị Sâm, theo dãy số ban nãy, gọi Sử Nghiên Thu.

Điện thoại đổ chuông năm lần mới có người bắt. Sử Nghiên Thu không kiên nhẫn nói: "Cậu có thấy phiền không vậy?".

"Là tôi"

Nghe được âm thanh Thẩm Thiệu, Sử Nghiên Thu ước chừng trầm mặc hai phút.

"Cậu làm việc cho ai?'. Anh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Không phải Thẩm Hạo, tôi rất rõ".

"Thiệu...". Khẩu khí của hắn nhuyễn xuống: "Em, em vẫn không quên được anh".

Bên tai nghe tiếng khóc lã chã chực trào, ánh mắt nhìn khuôn mặt người đang say ngủ. Thẩm Thiệu lần nữa thêm ôn nhu, cầm đầu ngón tay Lạc Nghị Sâm trong tay mình thưởng thức.

"Không quên được của cậu chính là liên thủ với người khác tính toán tôi?". Thanh âm Thẩm Thiệu rất lạnh, cùng tia ôn nhu trong mắt hoàn toàn tương phản.

Sử Nghiên Thu nghẹn ngào, cúi đầu nước mắt ròng ròng: "Anh trách em sao?".

"Không. Đã tách ra, cậu có làm gì cũng không liên quan đến tôi. Cậu không động được đến tôi, cũng là sự thật".

"Anh, đối với em chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có?"

"Chưa từng có"

Đầu dây bên kia lại một phen trầm mặc, hắn tuyệt vọng cười lạnh: "Anh vẫn giống hệt khi ấy, tuyệt tình quyết ý".

Thẩm Thiệu kéo tay Lạc Nghị Sâm lên, đặt ở trên miệng hôn khẽ. Thanh âm vẫn cực kỳ băng lãnh: "Cậu có thể không nói, tôi cuối cùng vẫn sẽ biết".

"Vậy sao anh còn muốn hỏi?"

"Một cơ hội cuối, triệt để cắt đứt tâm tư"

Thực hiển nhiên, Sử Nghiên Thu không thể hiểu được ý anh.

Thẩm Thiệu lắc đầu, thầm nghĩ: Nếu đổi lại là Nghị Sâm, em ấy nhất định hiểu lâu rồi.

"Sử Nghiên Thu, cậu nợ tôi. Năm đó tôi cho cậu một ngàn vạn, một đống biệt thự, công việc ổn thỏa sau khi về nước. Cậu trả lại tôi được những gì?"

"Đó là bởi vì em không buông xuống được!". Hắn rốt cuộc rống giận. Loại chuyện này, hắn chưa từng tính đến, cũng thực sự không hề nghĩ ngợi qua.

Âm thanh rống giận khiến Thẩm Thiệu nhíu mày, nhẹ nhàng thả tay Lạc Nghị Sâm. Biểu tình nháy mắt trầm xuống: "Người khác nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi. Cậu nghĩ, tôi sẽ bỏ qua cậu?".

Âm thanh nghiến răng rõ ràng của Sử Nghiên Thu truyền vào tai, anh không lưu tâm, tiếp tục nói: "Cậu bỏ thuốc trong rượu của tôi, tôi sẽ trả lại đầy đủ. Chắc cậu cũng biết, tôi không phải loại người biết nể tình cũ".

Thẩm Thiệu tuyệt tình, rốt cuộc khiến Sử Nghiên Thu nhận rõ hiện thực. Hắn căm giận nói: "Thẩm Thiệu, anh dứt khoát không phải con người!".

Anh cũng không muốn cùng hắn nhiều lời. Ý tứ truyền đạt vô cùng rõ ràng, cậu tránh được Thẩm Hạo, tránh được người đứng sau, nhưng không tránh được tôi.

Thế nhưng, kẻ kê lưng cho hắn cũng không phải loại người dễ đối phó. Tục ngữ có câu: Chó cùng dứt giậu, thỏ đạp chim ưng. Sử Nghiên Thu dù có thế nào cũng không dễ dàng chịu sự sai khiến của người khác.

Hắn cho Thẩm Thiệu một trì hoãn: "Người đứng sau tôi, chính là người nhà họ Thẩm. Còn cụ thể là ai, anh cứ tự mình tra cho kỹ".

Đã nói đến đây, Thẩm Thiệu cũng không tiếp tục áp bức hắn. Anh biết, khi lọt vào tay Lạc Nghị Sâm, hắn không muốn cũng sẽ phải nói. Như vậy nhanh chóng sẽ biết là ai trong nhà đang giở trò quỷ, đối với mình, chỉ có lợi, không có hại.

Kẻ kia, rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro