Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiễn bước Lạc Nghị Sâm, thầy Trần lại bận rộn trở về phòng đọc, bắt đầu tìm kiếm thứ gì. Bởi vì quá mức nôn nóng, ngăn kéo trực tiếp bị rút ra, đồ đạc bên trong rơi đầy đất. Ông cũng không buồn để ý, tiếp tục lục tìm chỗ khác. Rốt cuộc, tìm thấy quyển sổ nhỏ trong một chiếc hộp.

Bên trong không thiếu ghi chú các việc vặt vãnh, ông luân phiên lật xem, đến một trang liền ngừng lại.

Thầy Trần đối chiếu, lải nhải nhắc: "Sinh vào giờ Sửu, năm Mậu Thìn, mệnh Đại Lâm Mộc. Đại Lâm Mộc cây cao đón gió, cành non đón trăng, tài đức vươn thẳng...". Lặp đi lặp lại một hồi, ông vừa bấm tay tính toán. Càng tính càng thấy hồ đồ. Thầy Trần buông cuốn sổ xuống, khó hiểu tự nói: "Không sai, là mệnh Đại Lâm Mộc, như thế nào lại đổi?".

Đột nhiên, ông giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt vốn đã nheo lại bỗng dưng trừng lớn, sợ hãi xé trang giấy xuống, chạy vào phòng bếp, châm lửa đốt thành tro bụi.

Trở lại khách sạn, đám người Chử Tranh đã chuẩn bị xong xuôi hết, chỉ chờ một người. Lạc Nghị Sâm cười hì hì nhận lỗi, ngoan ngoãn chui vào xe.

Chử Tranh trợn mắt nhìn, gọi điện cho người của đội trưởng Cố áp giải năm tên tội phạm lập tức xuất phát.

Lạc Nghị Sâm bận rộn từ sáng cũng chưa ăn gì. Lúc này bụng đói kêu vang, lại không tiện mở miệng dừng xe. Đã bắt mọi người đợi cả buổi sáng, cậu nào không biết xấu hổ như vậy?

Đang xoa cái dạ dày không được thoải mái liền bị một trận mùi hương dẫn dắt. Nháy mắt mấy cái, Tư Mã Tư Nam ngồi ở phía trước ném cho cậu một gói giấy to, bên trong là Hambur, cánh gà, salad cùng khoai tay chiên. Lạc Nghị Sâm dứt khoát lệ nóng doanh tròng, dùng sức bắt lấy bả vai Tư Mã Tư Nam: "Tư Mã, vẫn là anh thương tôi nhất".

Người kia không lên tiếng, chỉnh lại dây an toàn, chuẩn bị đưa xe lên đường quốc lộ. Cậu vừa ăn vừa quay đầu lại: "Tưởng Binh và Miêu An đi ở phía sau sao?".

"Phải, Tưởng Binh lái. Tiểu An đã lâu không ngủ, hiện đang bù giấc". Chử Tranh trả lời: "Vừa rồi Tô Khiết có gọi cho tôi báo đội trưởng đã tới bệnh viện, tình hình rất ổn, chúng ta cứ yên tâm".

Nhắc đến Tô Khiết, Lạc Nghị Sâm cảm thấy hình như đã lâu không gặp nữ vương bệ hạ này, không biết cô ở ngoài bận rộn cái gì a?

Sáng nay Chử Tranh mới biết nhiệm vụ gần nhất của Tô Khiết. Cô bị Liêu Hiểu Thịnh an bài điều tra vấn đề nội tạng suy kiệt của các thành viên trong Thiên Nga hội. Khả năng có chút manh mối nên mới chạy tới bệnh viện.

Lạc Nghị Sâm cắn vài ngụm hết chiếc Hamburg, uống coca, hỏi: "Hiểu Thịnh thẩm vấn Vương Đức có tra được gì không?".

Chử Tranh ngẩng đầu nhìn Lạc Nghị Sâm qua cửa kính xe, cười như không cười, nói: "Cậu nghĩ sao? Ngô Đại Hoa là do Vương Kiện giết?".

"Ừm...". Âm thanh của cậu nghe thực cổ quái, giống như có điểm rối rắm.

Này không phải vấn đề nghĩ hay không nghĩ. Chung quy trên hung khí sát hại Ngô Đại Hoa có dấu vân tay Vương Kiện, hơn nữa, nạn nhân khi chết còn cầm một quyển sách giáo khoa ghi tên thằng bé. Cậu đã có chút hoài nghi Vương Kiện chính là hung thủ.

Thế nhưng, Vương Kiện chỉ mới mười một tuổi, Ngô Đại Hoa lại là người trưởng thành. Nói Vương Kiện giết hắn, nghe có vẻ không quá hợp lý. Đương nhiên, Vương Kiện dẫu sao cũng không phải là đứa trẻ bình thường.

Nhắc mới nhớ, Vương Khang, Vương Kiện đến cùng đã chạy đâu mất?

Tư Mã Tư Nam tiếp nhận đề tài, trả lời: "Đội trưởng Cố đã cho phát thông báo tìm người, chúng ta cũng đã an bài người ở Q thị cùng các khu vực lân cận tìm kiếm manh mối bọn nhỏ. Hai đứa trẻ, có thể chạy được bao xa? Không chừng rất nhanh sẽ tìm thấy".

Phía trước vẫn rất lạc quan, nhưng có một chuyện khiến Lạc Nghị Sâm sốt ruột: Tại sao Vương Kiện muốn giết Ngô Đại Hoa?

"Vì Vương Đức". Chử Tranh thuật lại lời Liêu Hiểu Thịnh: "Vương Khang, Vương Kiện vài lần theo dõi Vương Bình Cửu lên núi là muốn biết lão chôn Tử Linh ở đâu. Vừa vặn, sau khi Vương Đức trở về cũng theo dõi lão. Bọn họ gặp nhau, máu mủ thâm tình, hai đứa trẻ liền nhận ra đây chính là ba chúng. Ngày Ngô Đại Hoa bị giết, hắn có chạm mặt Vương Đức. Theo lời Vương Đức, khi đó Ngô Đại Hoa đang muốn giết hắn thì bỗng nhiên có một đứa trẻ xuất hiện, không gọi cũng không chạy, chỉ đứng nhìn chằm chằm Ngô Đại Hoa. Kế tiếp, hắn ta bắt đầu choáng váng, rồi giống như biết được năng lực của Vương Kiện liền nhanh chân bỏ chạy. Thằng bé đuổi sát phía sau, không bao xa đã bắt kịp, giết chết hắn. Lúc ấy, Vương Đức chứng kiến vô cùng rõ ràng."

"Còn gì nữa không?". Lạc Nghị Sâm càng nghe càng lên tinh thần, ngay cả đồ ăn cũng buống xuống.

Chử Tranh nhún nhún vai: "Rất nhiều sự việc, bên trong điện thoại không tiện trao đổi. Hiểu Thịnh nói trạng thái tinh thần của Vương Đức hiện không tốt, chúng ta muốn thẩm vấn, chí ít cũng phải đợi đến sáng mai". Nói tới đây, Chử Tranh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, đã có kết quả giám định AND. Vương Bình Cửu này không phải cha đẻ Vương Đức".

Chết tiệt, thật đúng là không phải!

"Vậy lão ta là ai? Vương Bình Cửu thật đang ở nơi nào?"

Tới đây, Chử Tranh thật sự dở khóc dở cười. Hiểu Thịnh đến gặp mặt bà Cố, vợ của Vương Bình Cửu. Kết quả, bà ta cái gì cũng không biết, một chút manh mối cũng không tra ra được. Hiểu Thịnh cảm thấy, người này thật quá thể. Người sống với mình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cái gì cũng không phát hiện?

Lạc Nghị Sâm thở dài: "Nói đến cùng, hiểu rõ nhất việc nhà họ Vương vẫn chỉ có hai đứa nhỏ".

Nghe vậy, Chử Tranh và Tư Mã Tư Nam liếc mắt nhìn nhau, không khỏi mỉm cười.

.

S thị, Bệnh viện trực thuộc Bộ, Khoa phục hồi.

Công Tôn Cẩm bị một hàng y tá, hộ sỹ đẩy về phòng bệnh, bác sỹ phụ trách kéo Lam Cảnh Dương sang trao đổi. Nói ngắn gọn, người này tật xấu quá nhiều!

"Có thể khiến cho cậu ta ăn uống đầy đủ không? Thiếu dinh dưỡng quá trầm trọng! Có thể bắt cậu ta ngủ một giấc không? Giấc ngủ không đủ a! Quan trọng nhất vẫn là, các người có thể đừng đem phòng bệnh biến thành phòng làm việc, được chứ?"

Lam Cảnh Dương hồ nghi nhìn nhìn, tâm nói: Chúng tôi đâu có làm gì?

Bác sỹ phụ trách chỉ đống dụng cụ theo dõi trong phòng: "Một nửa máy móc đều không hoạt động, nhất định do có thiết bị làm nhiễu. Đương nhiên, đối với công tác của nhất khoa, chúng tôi không thể hỏi quá nhiều. Tôi chỉ muốn xin các cậu, đừng có mang mấy thứ kỳ quái vào đây nữa".

Lúc này, Lam Cảnh Dương mới nhớ tới nửa khối kết hợp và thiết bị khống chế vẫn đặt trong túi Công Tôn Cẩm. Anh tiếp nhận khiển trách của bác sỹ, trở về phòng bệnh, dùng ipad gõ ra một đống ký tự đưa Công Tôn Cẩm xem.

[Kết hợp làm ảnh hưởng đến thiết bị điều trị, tôi muốn đem nó về nhất khoa. Anh ăn uống đầy đủ, ngủ một giấc, tôi lập tức sẽ trở lại]

Công Tôn Cẩm gật đầu, cũng cầm ipad gõ gõ. Lam Cảnh Dương theo thói quen nghiêng người đứng chắn tầm mắt của các hộ sỹ, tránh để tin tức nội bộ lộ ra ngoài.

Ipad trở lại trong tay, Lam Cảnh Dương cẩn thận nhìn:

[Bọn họ thật phiền, tôi ngay cả cơ hội thân mật với cậu cũng không có]

Mặt Lam Cảnh Dương đỏ bừng, như muốn bỏ trốn chạy khỏi phòng bệnh. Các hộ sỹ đứng cạnh còn tưởng là có chuyện gì, Công Tôn Cẩm chỉ cười, một mình hưởng thụ tư vị hạnh phúc.

Nhưng mà, cảm giác hạnh phúc kéo dài không lâu, bởi vì có hai vị khách đã lâu không gặp tới ghé thăm.

Thân phận lãnh đạo nhất khoa cũng không phải bí mật công khai, người biết nhất khoa tồn tại lại càng ít ỏi. Hai vị đây chức vụ tuy cao hơn Công Tôn Cẩm một chút, nhưng luận thực quyền, họ còn kém anh vài phần.

Công Tôn Cẩm mời các hộ sỹ rời đi, đóng cửa phòng, bàn chuyện công việc.

Người tới hỏi về án kiện của Thẩm Hạo, anh cũng không kiêng dè, nói thẳng: "Nếu phát lệnh truy nã Thẩm Hạo, các vị có thể chịu được áp lực từ phía Thẩm gia không?".

"Có thể. Mặc kệ thái độ người nhà họ Thẩm thế nào, chuyện này không phải dễ thương lượng. Một thương nhân mà muốn lấy tay che trời?"

Nghe vậy, Công Tôn Cẩm cười nhẹ: "Tôi lại nghĩ, không nên phát lệnh truy nã".

"Cậu định xử lý thế nào?"

"Sau lưng Thẩm Hạo còn có người, một khi phát lệnh truy nã, hắn sẽ bỏ qua Thẩm Hạo, tìm kiếm quân cờ mới. Tình hình bên phía Thẩm Hạo ta đã nắm được rất nhiều, nếu như lại đổi một người, đối với chúng ta mà nói, phi thường bị động. Tôi vẫn nghĩ không nên phát lệnh truy nã. Thế nhưng không phát ngược lại sẽ khiến kẻ đó hoài nghi. Cho nên, tôi muốn các vị đi một chuyến tới Thẩm gia, coi như cấp cho bọn họ một chút mặt mũi. Chuyện này phải làm thật xảo diệu để khiến mọi người cho rằng, Thẩm gia ra mặt bảo vệ Thẩm Hạo"

Hai người kia trầm tư một lát, đáp ứng kế hoạch. Tiện đà, Công Tôn Cẩm lại nói: "Còn một chuyện nữa. Các vị giúp tôi âm thầm điều tra một người, tuyệt đối không để thủ hạ của tôi biết, càng không thể khiến cho người nhà họ Thẩm nhận thấy động tĩnh".

"Ai?"

Anh nhúng ngón tay vào nước, viết xuống bàn một cái tên. Đối phương tiến lên, cẩn thận xem xét, không khỏi trừng lớn hai mắt. Một người trong đó hỏi: "Cậu xác định?".

"Có giá trị điều tra"

Nếu đổi là một người khác đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ nhất định sẽ sạc tên kia một trận. Nhưng là, ngồi trước mặt họ lúc này là Công Tôn Cẩm, đội trưởng Tổ chuyên án đặc biệt - Nhất khoa.

"Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ nhanh chóng cho người điều tra"

Hai vị khách tới chưa được mười phút liền đi, Công Tôn Cẩm gọi hộ sỹ vào, thương lượng nhờ cô đẩy anh ra ngoài, tới thăm một người bạn.

Hộ sỹ rất dễ nói chuyện, đỡ anh ngồi lên xe lăn, rời khỏi phòng bệnh.

Đi thang máy đến tầng cao nhất, cũng là phòng bệnh tốt nhất, Công Tôn Cẩm vừa mở cửa ra liền bị điều kiện sáng sủa bên trong làm cho dở khóc dở cười: "Phòng của tôi ánh sáng không đủ, nhất định phải thương lượng, chuyển đến ở phòng của cậu vài ngày, thế nào?".

Thẩm Thiệu nửa dựa trên giường, tinh thần nhìn qua rất tốt. Anh hờ hững liếc Công Tôn Cẩm: "Đến lúc nào?".

"Sớm hơn cậu vài giờ". Nói, quay đầu ý bảo hộ sỹ rời đi.

Lăn xe đến bên giường, Công Tôn Cẩm xốc áo Thẩm Thiệu lên, quan sát vết thương đã được băng bó hoàn hảo: "Nghiêm trọng không?".

Thẩm Thiệu chỉ lắc đầu, không trả lời.

"Người nhà của cậu cũng sẽ mau chóng tới đây, định nói thế nào?"

Thẩm Thiệu ngoảnh mặt làm ngơ, biếng nhác đánh ngáp.

Công Tôn Cẩm bất đắc dĩ bật cười: "Sao tôi cảm thấy cậu so với trước còn ít nói hơn? ... Bởi vì Nghị Sâm?".

Nhắc tới Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu vốn không nhiều lời liền ngay cả phản ứng cũng không thèm có. Công Tôn Cẩm hiểu được có chút đau đầu, không biết nên khuyên giải người kia như thế nào. Anh do dự nửa ngày mới nói: "Thẩm Thiệu, nếu cậu không muốn buông tay cậu ấy, tốt nhất nên tỏ thái độ rõ ràng. Kỳ thực, tôi không nghĩ sẽ nói với cậu điều này, nhưng cậu thật sự khiến cho người khác sốt ruột".

"Tôi thì sao?". Đối phương bất mãn hỏi.

"Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?". Công Tôn Cẩm cũng bất mãn theo: "Có hiểu lầm thì phải giải thích. Muốn giúp cậu ấy thì giúp một cách đường đường chính chính, cậu cứ lén lút sau lưng người ta, Nghị Sâm có thể biết được sao? Được rồi, tôi biết cậu cảm thấy mình nợ Nghị Sâm, muốn bồi thường cho cậu ấy. Nhưng là, muốn bồi thường cũng phải để cậu ấy nhìn thấy mới được".

Thẩm Thiệu bị chọc trúng tâm tư, có chút thẹn quá hóa giận, trừng mắt: "Biến đi".

Người này đúng là ngọt nhạt không ăn! Công Tôn Cẩm buồn bực đáp trả một cái lườm, đổi khẩu khí: "Tôi tới là muốn nói cho cậu biết, tôi đã áp chế việc phát truy nã Thẩm Hạo. Còn lại nên làm thế nào, trong lòng cậu tự có tính toán"

"Chỉ cần không liên lụy đến Bạch Vũ là được"

Quen biết nhiều năm như vậy, Công Tôn Cẩm dám nói mình hiểu rất rõ Thẩm Thiệu. Người này thủy chung không có biểu tình, nhưng bên dưới vẻ ngoài băng lãnh là một nội tâm ấm áp. Có lẽ người khác sẽ không tin, nhưng Thẩm Thiệu cũng biết quan tâm một người, cũng có đối tượng mà mình muốn bảo vệ. Sự thật chính là như vậy.

Nếu không, Tần Bạch Vũ và Dennis vì sao lại cam tâm nguyện ý bán mạng cho Thẩm Thiệu?

Chỉ là, người kia lãnh đã quen rồi, không giỏi biểu đạt cảm xúc. Hoặc nói, phương pháp biểu đạt của cậu ta có chút khác người.

Cảm xúc của Thẩm Thiệu giống như một loại âm thanh tần số thấp. Chỉ có người nào cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe thấy.

.

Bốn giờ chiều, đám người Lạc Nghị Sâm về đến nhất khoa.

Giống như được trở về nhà, Chử Tranh cùng Tưởng Binh vội bỏ đồ đạc, chạy như bay muốn lao đến phòng của mình. Lạc Nghị Sâm vội vã gọi bọn họ lại, nói có chuyện rất quan trọng cần phải tuyên bố.

Liêu Hiểu Thịnh nghe vậy liền dừng công việc, đến phòng tập hợp cùng mọi người, mong đợi chờ Lạc Nghị Sâm lôi ra tấm sắt thu được ở công trường xây dựng.

"Đừng vội, tôi còn có chuyện muốn nói trước".

Lạc Nghị Sâm uống một ngụm nước, mở túi xách, lôi ra một chiếc hộp gấm. Mấy người xung quanh nhất thời ngây ngẩn. Cậu nói thẳng: "Sáng nay tôi đã đến gặp thầy Trần, ông ấy đưa tôi thứ này".

Nghe vậy, Tư Mã Tư Nam khó hiểu nhìn: "Vì sao không nói tôi biết?".

"Anh sẽ để tôi đi một mình sao?"

Người kia nhíu mi đáp: "Sẽ không".

"Như vậy đâu được. Tôi tất yếu phải gặp riêng ông ấy, có một số chuyện không tiện nói trước mặt người thứ ba"

Tuy là một mình đến gặp thầy Trần, nhưng manh mối từ đâu mà đến, Lạc Nghị Sâm không có nửa điểm mờ mịt. Thậm chí còn trao đổi rõ nguyên nhân khiến cậu hoài nghi ông nội đã từng tiếp xúc kết hợp, cũng như quan hệ giữa thầy Trần và ông nội cậu. Lạc Nghị Sâm săn sóc, trấn an Tư Mã Tư Nam: "Chuyện này không phải do anh, là tôi chủ yếu muốn điều tra quan hệ giữa ông nội tôi và thầy Trần thôi. Anh đừng bày ra vẻ mặt như vậy".

Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, những người còn lại đã mang sẵn bao tay. Liêu Hiểu Thịnh cầm tờ giấy vàng, mở ra. Cẩn thận chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện đây cũng không phải giấy vàng, mà bởi trải qua rất nhiều niên đại mới trở nên như vậy.

Thác giấy tổng cộng có ba tầng. Tầng trên cùng vẽ một ít họa tiết.

Thác giấy: kiểu xếp gấp khúc như xếp quạt ý nhé

Tạm thời chưa nghiên cứu đến nội dung họa tiết, Liêu Hiểu Thịnh buông tờ giấy ra, cầm một thanh hương lên. Ngửi ngửi, nhíu mi: "Rất giống với loại đàn hương mọi người tìm thấy lúc trước, cái này mùi đậm hơn một chút".

"Vệt hõm này, là dùng để đặt kết hợp đi?". Tưởng Binh vừa nói vừa lấy ngón tay ước lượng.

Chử Tranh đem hộp gấm lên xem, bỗng nhiên nói: "Mọi người có cảm thấy, hình dạng hộp gấm này vừa khít miếng sắt kia không?".

Chết tiệt! Tất cả mọi người đều kính nể nhìn.

Sùng bái vài giây, Lạc Nghị Sâm ra tay trước, đem lớp vải nhung kéo xuống. Bên kia Liêu Hiểu Thịnh đưa qua tấm sắt, nhanh chóng đặt vào.

Kín kẽ, không một khe hở!

Vì thế, cả hội đều mẹ nó trợn tròn hai mắt.

Này là ý gì? Hộp gấm đến từ trong tay Lạc Thì – ông nội của Lạc Nghị Sâm. Lạc Thì đem nó giao cho thầy Trần, khi đó miếng sắt ở nơi nào? Vẫn bên trong hộp, hay đã mất? Như vậy, thời điểm Lạc Thì có chiếc hộp này, tấm sắt còn không?

Lạc Nghị Sâm cắt đứt các loại phỏng đoán của mọi người: "Đầu tiên, chúng ta cần phải tìm hiểu niên đại của những thứ này. Tấm sắt, thác giấy, kết hợp, tuyệt đối không phải cùng một thời kỳ. Càng sớm tra ra càng có thêm nhiều đầu mối".

"Để tôi". Liêu Hiểu Thịnh thật cẩn thận nâng hộp gấm lên, chuẩn bị tận diệt thu hoạch của bọn họ!

Lạc Nghị Sâm liền ngăn lại: "Để Tưởng Binh xem xét nội dung bên trên đã, chúng ta cùng nghiên cứu".

Vậy là, Tưởng Binh, Lạc Nghị Sâm, Liêu Hiểu Thịnh chạy sang một bên bận việc. Miêu An ngủ một đường dài vụng trộm lôi kéo Chử Tranh ra ngoài.

"Sao vậy?". Cậu buồn bực hỏi: "Có gì không thể nói ở trong?".

Miêu An hạ thấp thanh âm: "Thẩm Thiệu bị thương, là tôi đưa anh ta đến bệnh viện".

"Cái gì?!"

Sự tình buổi tối hôm đó chậm rãi chui vào lỗ tai Chử Tranh. Thậm chí cả việc sau khi cô đưa Thẩm Thiệu đến trạm xá bệnh viện chưa được hai mươi phút liền có một đám người đến đem Thẩm Thiệu về S thị.

Chử Tranh vỗ trán, thấm thía nói một câu: "Nha đầu chết tiết, lá gan thật quá lớn!". Vạn nhất bị Thẩm Hạo bắt được thì biết làm sao?

Cô không lưu tâm đáp: "Tôi không biết bảo vệ bản thân chắc? Này này, trọng điểm của cậu lệch đi đâu vậy?".

"Được rồi, vậy trọng điểm ở đây là cái gì? Thẩm Thiệu bị thương?"

"Đây chỉ là một". Miêu An vươn ra ngón tay tinh tế, thiếu chút nữa chọc trúng lỗ múi Chử Tranh: "Hai! Thẩm Thiệu dặn tôi, việc anh ta bị thương không được nói cho bất cứ người nào nghe".

Người kia nhướn mày: "Vậy sao còn nói cho tôi?".

"Chử Tranh! Trọng điểm của cậu lại sai rồi!"

Thế giới nội tâm của con gái vĩnh viễn đều là như vậy – Thật quá khó hiểu! Chử Tranh trợn trắng mắt, kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc tôi nên chú ý cái gì?".

"Tiểu Sâm Sâm a!". Miêu An chỉ tiếc luyện sắt không thành thép: "Thẩm Thiệu không muốn để tiểu Sâm Sâm biết, chính là sợ cậu ấy khó xử đó. Cậu không cảm thấy, Thẩm Thiệu đối với tiểu Sâm Sâm nhà chúng ta là thật lòng sao?".

Câm nín, Chử Tranh đơn giản vỗ vai Miêu An: "Tiểu An, Thẩm Thiệu đối với Nghị Sâm là thật tâm, điểm này cô biết cũng vô dụng. Người cần phải biết là Nghị Sâm kìa".

"Thế nhưng, tiểu Sâm Sâm không chịu nghĩ đến a"

"Việc này... haizz...". Chử Tranh phức tạp gãi đầu: "Không phải cậu ấy không nghĩ đến, mà là chưa tới lúc. Chờ đến thời điểm, cho dù cậu ấy không nghĩ cũng sẽ hiểu".

"Vậy lúc nào mới đến thời điểm?"

Chử Tranh mồm đớp đớp, á khẩu không biết trả lời. Miêu An nhất quyết không buông tha, giữ chặt: "Lỡ may có người nào đó thừa nước đục thả câu thì phải làm sao?".

"Sẽ không"

"Sao cậu biết được?"

"Tôi biết là vậy!"

"Cậu cũng đâu phải cái 'người nào đó', như thế nào biết?"

Em gái à, tha cho tôi đi!

Miêu An đã bước vào trạng thái vô cùng nôn nóng, dùng sức lắc lắc Chử Tranh, nhất định muốn cậu nói ra hình dáng Đinh, Dậu, Ất, Mão. Chử Tranh thật sự phiền muốn chết, không có cách nào đành nói: "Tư Mã Tư Nam không phải loại người này! Anh ta với Lạc Nghị Sâm...".

Nói còn chưa xong liền bị Miêu An lấy tay bịt miệng: "Đừng có nói tên ra chứ. Chỉ cần chúng ta hiểu là được, biết chưa?".

Khóe mắt Chử Tranh liên tục liếc ngang: Em gái, bộ gọi cái 'người nào đó' thì tốt hơn sao?

Cuối cùng cũng nhờ Tưởng Binh ra tay viện trợ, Chử Tranh mới thoát được. Miêu An nghe bảo vệ ở cổng gọi cô xuống nhận bưu phẩm, tâm tình còn thấy buồn bực, tháng này cũng đâu đặt mua qua mạng, bưu phẩm gì chứ?

Miêu An mang theo tâm tình 'Có phải là tôi trúng thưởng rồi không' chạy đến cổng. Vừa mới ký nhận xong liền như mãnh thú xé toạc vỏ hộp. Tư thế kia, ngay cả bảo vệ cũng phải lùi lại ba bước.

Vật cản bị gỡ bỏ, bên trong là chai nước hoa cao cấp phiên bản quốc tế giới hạn số lượng. Thứ này Miêu An đã từng nhìn thấy trên mạng, cho dù có lấy nửa năm tiền lương cũng không đủ mua, cô chỉ có cách cào tường cho đỡ nghiện. Giờ phút này đây, Miêu An mới thấu hiểu được cảm giác giấc mơ thành sự thật, kích động hét lớn: "Trời ạ, ai lại có thể hiểu tôi như vậy?!!".

Thứ quý như này liệu có tính là hối lộ? Tục ngữ có câu 'Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn'. Chắc không phải ai đó muốn mình làm việc gì không nên làm chứ?

Miêu An rất nhanh trấn tĩnh trở lại, đem chiếc hộp lật trái lật phải, rốt cuộc lật ra một tờ giấy. Mặt trên chỉ có hai chữ: Cám ơn.

Cô cân nhắc một lát liền đoán được vật phẩm đến từ nơi nào. Như vậy tự nhiên sẽ thấy yên tâm, thoải mái thu nhận lễ vật sang quý.

Nhảy nhót trở lại khu làm việc liền thấy các đấng mày râu đang khẩn cấp nghiên cứu gì đó.

Tưởng Binh đem hình ảnh đưa ra màn lớn, phóng to, làm nét. Đây là một bức tranh, cũng chính là họa tiết trên ở tầng trên cùng của tấm giấy vàng. Nhìn kỹ, trong tranh có một đám người ăn mặc cổ quái đang làm gì đó.

Tất cả đều là nam, mặc trường bào, đeo mặt nạ. Trên áo bào có hình chim ưng, mặt nạ cũng làm thành bộ dáng tương tự. Bọn họ chia thành ba vòng. Vòng ngoài bảy người, vòng giữa năm người, vòng trong ba người, vây lại quỳ quanh một chiếc cột. Trên đỉnh cột đặt một vật hình tròn, bên trên có khắc hoa văn.

Lạc Nghị Sâm chỉ vào vật đó, nói: "Đây chắc hẳn là miếng sắt chúng ta tìm được, mọi người nhìn kỹ hoa văn ở trên, giống nhau như đúc".

Cậu giơ tấm sắt lên so sánh, Tưởng Binh mở miệng: "Không cần phiền phức như vậy, để tôi".

Nói rồi dùng phần mềm đem hoa văn trên thác giấy và hoa văn trên miếng sắt tách ra, đặt chồng lên nhau. Tuy rằng không thể nói là kín kẽ hoàn toàn, nhưng độ ăn khớp cũng phải chín mươi phần trăm.

Tư Mã Tư Nam tùy tay chuyển khối lập đồ sếp song song, hỏi: "Đây là đang làm cái gì? Một loại nghi lễ?".

"Một phần của nghi lễ". Lạc Nghị Sâm ngồi ghế, đặt cái chân đau lên bàn, ý đồ muốn bóc lớp vỏ thạch cao nói: "Tấm sắt là Linh Xà, như vậy, những người này là một bộ tộc. Tại thời kỳ Viễn cổ, có một số bộ tộc đặc thù, phụ nữ không thể tham gia nghi thức tế tự Linh Xà. Chỉ có Thầy Tế, Pháp Sư và một vài dũng sỹ được lựa chọn tham gia. Tuy nhiên, tấm hình này xét đơn thuần lại không quá thích hợp".

Phàm là lễ tế đều phải có tế phẩm, nhưng trong họa đồ lại chỉ có cúng bái, có vẻ giống như nghi thức trước hoặc sau lễ tế hơn.

Lạc Nghị Sâm quay đầu nhìn Tưởng Binh: "Trang tiếp".

Màn hình hiện ra họa đồ trên tầng thứ hai của thác giấy. Lần này thiếu đi vòng người trong cùng, ngoài bảy, trong năm, tổng cộng mười hai cá thể. Biến hóa không chỉ như vậy. Xung quanh Linh Xà còn có một vài họa tiết giống như dấu phẩy kéo dài.

"Này biểu hiện cho quang mang". Nói xong, Lạc Nghị Sâm khó hiểu tự hỏi: "Như vậy là sao? Bớt đi ba người, Linh Xà sẽ phát sáng?".

"Không, là bớt hai". Ánh mắt Chử Tranh lóe lên, chỉ góc phía dưới bên phải tấm hình: "Người thứ mười ba ở chỗ này. Tưởng Binh, phóng lớn".

Lạc Nghị Sâm ngồi ở khá xa, nhìn không tới. Tưởng Binh đem góc phải phóng lên mấy lần, để cho tất cả đều thấy rõ.

Góc đó đích xác có người, xem phục sức cùng kiểu tóc, là phụ nữ. Kỳ quái là: Cô gái này không quỳ dưới mặt đất giống những người khác, đứng thẳng tắp, không đeo mặt nạ, giương miệng...

Lạc Nghị Sâm ngồi lại ngay ngắn, nhìn chằm chằm màn hình lớn: "Phóng to thêm chút nữa".

Dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện đại, tuyệt đối không tính là mỹ nhân. Nhưng có lẽ ở thời xa xưa, này chính là đẹp nhất. Tuy nhiên, khiến cậu để ý không phải cô ta xấu hay đẹp, mà là dáng người!

"Cô gái đó đang mai thai". Nói xong, Lạc Nghị Sâm vội vàng bảo Tưởng Binh chuyển hình tiếp.

"en":7,"id":1,"pl":2,"th":1,"zh-CN":2},"translate_last_denied_time":1441545385366.375,"translate_last_denied_time_for_language":{"en":1441703028260.375,"id":1442387890213.875,"th":1447507414808.125,"zh-CN":[1456388064999.125]},"translate_site_blacklist":[],"translate_too_often_denied":true,"translate_too_often_denied_for_language":{"en":true,"pl":true},"translate_whitelists":{},"zerosuggest":{"cachedresults":""}}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro