Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phẫn nộ hay thống khổ cũng không thể trút giận lên hai kẻ đang hôn mê bất tỉnh kia được. Lạc Nghị Sâm phóng mắt nhìn lũ đồ vật trang trí như tản ra hơi thở 'Tùy ý cậu đập, đập nát lại được thay bằng thứ trân quý mới.

Cậu vô lực nổi giận, ngồi trên tấm thảm dày ở phòng khách vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc Thẩm Thiệu bị chạm trúng dây thần kinh nào mà đối với cậu cắn chết không buông.

Thẩm Thiệu đúng là tên bỉ ổi! Muốn anh ta, anh ta không muốn; không muốn anh ta, anh ta lại muốn. Nói Thẩm Thiệu không hiểu chuyện, anh tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị, dưới chân không dưới vạn người. Nói Thẩm Thiệu hiểu chuyện, anh ta lại làm ra những việc trẻ trâu chọc chó khiến người khác phiền lòng. Muốn xác định Thẩm Thiệu đích xác là loại người nào, so với phá án còn khó hơn nhiều.

Nói chuyện tình cảm, Lạc Nghị Sâm cũng không thấy hai người là thuộc vào dạng yêu đến chết đi sống lại. Cho dù là lúc yêu đương cuồng nhiệt, cả hai đều rất lãnh tĩnh. Cậu thừa nhận, lúc đầu thích Thẩm Thiệu chỉ bởi vì vẻ bề ngoài, đẹp trai nha, nhìn qua khiến cho kẻ khác không cách nào rời mắt đi được. Dần dần, Thẩm Thiệu cùng cậu lên núi đao, xuống biển lửa, không biết từ lúc nào tâm đã sa vào tấm lưới của người này, chỉ cần nghĩ đến thôi trong lòng liền ngứa ngáy.

Lạc Nghị Sâm không có tâm lý gọi là sợ giàu, ghét giàu. Thẩm Thiệu chính là Thẩm Thiệu, trong mắt cậu là người đáng để thích, cũng đáng để yêu. Cho nên, cậu dám mắng anh, dám đánh anh, thậm chí dám chèn ép, sai sử anh. Cậu không có quá nhiều tâm tư phức tạp, chỉ là muốn Thẩm Thiệu hiểu rõ, trước mặt cậu, anh chính là anh, không phải ai khác. Đừng coi cậu như mấy kẻ chỉ biết e ngại, kính sợ, Nghị Sâm cậu từ đầu tới cuối đều là trang nam tử. Anh dám huênh hoang với tôi, tôi liền đạp anh xuống đất! Anh dám giở trò với tôi, tôi liền phủi đít bỏ đi, một sợi lông cũng không thèm đem anh để vào tầm mắt. Về phần tình cảm, thật là ngại quá, ngay cả mặt mũi thật sự của người này cũng không thấy, nói gì mấy chuyện cẩu huyết?

Nhưng mà, bóc hết lớp mặt này đến lớp mặt khác của Thẩm Thiệu, bóc được chính là ngang ngược tàn ác, bóc được chính là máu tươi lâm li. Người này hoàn toàn không nhìn ra cậu thua thiệt anh ta những gì. Ngược lại, dựa theo logic của Thẩm Thiệu mà nói, giống như anh ta đã thiệt hơn cậu rất nhiều rồi.

Mẹ nó, đây là cái lý lẽ gì!

Rất sớm trước kia Lạc Nghị Sâm đã biết, sóng não của Thẩm Thiệu khác xa so với người thường. Cho nên, cũng không thể dùng cách đối phó thông thường với người này được. Thế nhưng cậu lại có chút hoài nghi, trên thế giới thực sự cớ cách đối phó với Thẩm Thiệu? Người này ngọt nhạt không ăn, chỉ thích nói lý lẽ của mình. Thuận theo anh ta, anh ta liền mừng rỡ, chống đối anh ta, anh ta so với người khác còn cứng rắn, ngoan độc hơn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã đến nửa đêm hai giờ sáng, Lạc Nghị Sâm mới cảm thấy có chút đói. Dù thế nào cũng không thể khi dễ bản thân, nếu Thẩm Thiệu đã muốn nhốt cậu ở đây, tất sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Trước ăn no rồi lại nói!

Quả nhiên, dạo một vòng liền tìm thấy chiếc tủ lạnh siêu lớn. Bên trong cái gì cần có đều có. Cậu dùng lò vi sóng hâm lại một phần pizza, uống mấy bịch sữa tươi, lại ăn một chùm nho cộng một quả táo to bằng nắm tay. Ăn xong ợ một tiếng, chậm rì rúc vào phòng Thẩm Táp và Tô Bắc.

Căn phòng đã được bài trí lại thành phòng bệnh, trên giường đặt một đống dụng cụ, mỗi lần hô hấp, mỗi một nhịp tim đều sẽ có thanh âm tinh tường truyền lại.

Lạc Nghị Sâm nghĩ không ra, bản thân cái gì cũng không có, như thế nào làm hai tên xui xẻo này tỉnh lại được?

Cậu đi đến bên cạnh Thẩm Táp, buông mắt nhìn, lẩm bẩm: "Nếu tôi thực sự đem cậu tỉnh lại, cậu có thể giúp tôi giết chết tên anh đáng ghét của cậu không?".

Trong lúc Lạc Nghị Sâm đang lãnh tĩnh lên kế hoạch trả thù, Thẩm Thiệu đã ngồi trước mắt Công Tôn Cẩm từ lâu.

Sắc mắt người kia không tốt, nhíu mi trừng mắt. Thẩm Thiệu cũng không sợ, lạnh lùng nhìn đáp lại, hai người cứ như thế trừng nhau dễ đã hai mươi phút rồi.

Rốt cuộc, Công Tôn Cẩm là người lên tiếng phá vỡ thế trầm mặc: "Cậu ỷ vào cái gì cho rằng tôi sẽ đồng ý để cậu giữ Nghị Sâm?".

Thẩm Thiệu thong dong cầm ra ipad, là đồ mới. Công Tôn Cẩm tiếp nhận, ánh mắt hận không thể trừng chết Thẩm Thiệu bỗng chốc chuyển dời lên màn hình. Giây tiếp theo, anh hồ nghi ngẩng đầu: "Không phải đã mất rồi sao?".

"Tôi đã có đề phòng"

Công Tôn Cẩm cũng không vội vã lật xem tư liệu: "Phần cứng bị trộm cùng với dữ liệu bên trong máy tính của Bạch Vũ có thứ quan trọng không?".

Thẩm Thiệu khẽ lắc đầu: "Bên trong Notebook của Bạch Vũ chỉ có vài bản lưu nghiệp vụ công ty và một ít hồ sơ khách hàng, đều không quan trọng. Cho dù không trộm, đối phương cũng có thể tự tra ra được. Mục đích chính của hắn là kết quả điều tra vụ nổ trà lâu, thông tin về anh trai tôi - Thẩm Kiêm, Lạc Thì và Lạc Nghị Sâm".

Này thật khiến người ta phát điên!

Lúc biết chuyện máy tính của Thẩm Thiệu và Tần Bạch Vũ bị trộm mất, Công Tôn Cẩm liền cảm thấy đáng tiếc. Những tư liệu này đều là do Thẩm Thiệu từng chút tích lũy, công sức bỏ ra không dưới một năm, có không ít thứ đã tra ra được. Nói không dễ nghe, thứ trong tay Thẩm Thiệu chính là độc phẩm.

Anh thậm chí đã chuẩn bị tốt, lại không nghĩ rằng, Thẩm Thiệu cư nhiên tự mình lưu lại một phần văn kiện. Mất bò mới lo làm chuồng, nhưng hiện tại vẫn chưa muộn.

"Này có liên quan gì với chuyện cậu giữ Nghị Sâm?". Chuyện nào ra chuyện nấy, cái quan trọng là: Cậu đem người trả lại cho tôi đã!

Người kia thở dài một tiếng, nói: "Bạch Vũ, Nghị Sâm, tôi chỉ có thể bảo vệ một. Sự việc vừa rồi của Thẩm Hạo, Bạch Vũ đã bị gạt ra ngoài, ba tôi tất nhiên sẽ chú ý tới Nghị Sâm. Thủ đoạn của ông ta thế nào, cậu là người hiểu rõ nhất. Trước khi nắm chắc cục diện, tôi sẽ không để ông ấy động đến một ngón tay của Nghị Sâm.

Nghe vậy, Công Tôn Cẩm cả giận: "Làm loạn! Nếu ba cậu cả đời đối phó Nghị Sâm, cậu định sẽ nhốt cậu ấy cả đời sao?!".

Thẩm Thiệu không chút nổi giận đáp: "Bảy ngày. Nếu trong bảy ngày, Thẩm Táp có thể tỉnh lại, ba tôi đến chết cũng sẽ không động em ấy. Nếu như Thẩm Táp không tỉnh, tôi cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng".

Liền nói, Thẩm Thiệu hoàn toàn không có ý định nhốt Lạc Nghị Sâm cả đời. Anh hành động lỗ mãng như vậy là vì muốn đạt được hai mục đích. Thứ nhất, tự cho bản thân có chút thời gian ứng phó với ba anh. Thứ hai, lợi dụng bảy ngày này để Lạc Nghị Sâm nghiên cứu triệt để tư liệu.

Tiếp đó, anh lại thản nhiên giải thích, đem Lạc Nghị Sâm nhốt lại còn có một nguyên nhân, chính là bảo dưỡng cái chân bị thương của em ấy.

Dùng thời gian một tuần, vừa có thể để Lạc Nghị Sâm yên tĩnh nghiên cứu, vừa có thể hồi phục vết thương trên chân cậu, thuận tiện thử đánh thức Thẩm Táp và Tô Bắc. Một mũi tên trúng ba con nhạn.

Công Tôn Cẩm bất đắc dĩ thở dài: "Cậu không thể thẳng thắn với cậu ấy sao? Nếu cậu nói với Nghị Sâm như vậy, với tính cách của Nghị Sâm, nhất định sẽ đồng ý".

Thẩm Thiệu bĩu môi, nhún vai: "Sử Nghiên Thu chết trong lòng em ấy, cậu nghĩ em ấy còn nghe tôi nói?".

"Không cần đem cậu ấy nghĩ đến như vậy...". Nói còn chưa xong, Công Tôn Cẩm ý thức được cái gì, kinh ngạc đánh giá Thẩm Thiệu như cũ ngạo mạn lạnh lùng: "Cậu...".

"Làm sao?"

"Cậu đang hoảng sợ!". Người kia phi thường khẳng định nói: "Cậu rất hiểu Nghị Sâm, cậu ấy là người công tư phân minh. Nếu cậu thẳng thắn nói rõ, Nghị Sâm đương nhiên sẽ chấp nhận, chỉ là thái độ đối với cậu gì cũng đều không có. Nói cho cùng, cậu là sợ Nghị Sâm khinh miệt cậu".

Chỉ có đánh đau mới thấy được phản ứng kịch liệt của người nọ!

Công Tôn Cẩm dễ dàng lột xuống lớp mặt nạ của Thẩm Thiệu. Anh nghiến răng nghiến lợi, có xúc động muốn đem người kia một nhát bóp chết.

Đối phương ngược lại rất thoải mái: "Tin tôi đi, Nghị Sâm dù có không được tự nhiên thì vẫn kém xa ai đó nhà tôi. Tôi ngay cả Cảnh Dương còn thu phục được, cậu lo cái gì?".

Thẩm Thiệu biết rất rõ nguyên nhân khiến Công Tôn Cẩm ly hôn người vợ trước thực sự không phải bởi Lam Cảnh Dương. Thế nhưng, người kia lại chủ động kéo giãn khoảng cách, né tránh suốt ba năm, cũng bởi vì tự trách bản thân mà đổ hết oán hận lên người Công Tôn Cẩm.

"Hai chuyện khác nhau". Thẩm Thiệu bất đắc dĩ nói.

Công Tôn Cẩm hừ cười một tiếng: "Thẩm Thiệu, cậu hiện tại nên suy xét xem mình có thật sự yêu Nghị Sâm không? Đừng trừng mắt với tôi! Cậu vì Nghị Sâm làm nhiều như vậy, là bởi cậu ấy chưa chạm vào điểm mấu chôt của cậu. Cậu tốt với Nghị Sâm, là vì những thứ đó nằm trong phạm vi năng lực. Thế nhưng, đến khi những thứ đó vượt qua năng lực của cậu thì sao? Cậu có sẵn sàng vì Nghị Sâm mà buông bỏ tôn nghiêm, buông bỏ vinh hoa phú quý?".

Thẩm Thiệu ngây ngẩn cả người, điều này anh chưa từng nghĩ tới.

Lời Công Tôn Cẩm nói thực sự rất chính xác, thậm chí còn có chút không nể mặt!

Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ vì mình đẹp trai nhiều tiền, đối với ai cố chấp một chút liền có thể bỏ qua? Nghị Sâm mắng không sai, anh sống ba mươi mấy năm, đã biết cái gì là yêu? Anh đã từng chân chính sử ra cả người chiêu thức, mặt dày mày dạn theo đuổi một người? Không có! Thứ mà anh làm, chỉ là vẫy tay vứt ra một cục tiền, người khác liền tự mình trèo lên giường anh. Nhưng Nghị Sâm giống vậy sao? Mọi người đều biết, từ khi bắt đầu đến lúc chia tay, cậu chẳng những không động đến một phân tiền của anh, còn vứt cho anh cả đống lợi ích.

Thử hỏi lại chính mình lúc trước vì sao thích cậu? Không phải là vì cậu dám lên giọng với anh, dám đùa giỡn anh, dám cùng anh vào sinh ra tử? Bởi cái mà cậu coi trọng là chính bản thân anh, không phải tài sản của anh, cho nên cậu dám!

Không có tính tình quật cường cùng cốt khí cứng cỏi, cậu có thể làm đến mức này sao? Nhưng anh đã từng mạnh bạo qua, cứng rắn qua với cậu dù chỉ một lần? Đối với người này, anh chỉ biết thương yêu không đủ.

Cuối cùng, Công Tôn Cẩm nói lời thấm thía: "Được rồi, tôi chấp nhận để cậu giữ Nghị Sâm bảy ngày, sau khoảng thời gian này, cậu nhất định phải thả người ra. Mặc kệ kết quả thế nào, tôi cho rằng Nghị Sâm tự có năng lực đối phó với ba cậu. Tôi chưa từng xem nhẹ cậu ấy, Nghị Sâm là người đáng giá để tôi tín nhiệm. Cậu... Cậu a, trưởng thành lên chút đi".

Sau nửa đêm, có người phiền muộn có người ưu.

Trở lại S thị, thành viên nhất khoa mỗi người một cảnh nhưng cùng chung suy nghĩ. Miêu An, Tưởng Binh ngủ đến thiên hôn địa ám, trong mộng còn nhớ thương manh mối chưa giải, mê sảng hết quái vật này đến quái vật nọ khiến người kinh khiếp. Liêu Hiểu Thịnh khóa mình trong phòng thí nghiệm trắng đêm không ngủ. Tư Mã Tư Nam lái xe vô định miệt mài tìm kiếm đáp án. Lam Cảnh Dương ở phòng sát vách với Công Tôn Cẩm, bởi vì yết hầu khó chịu, trằn trọc không yên.

Nếu nói có người đang hưởng thụ hạnh phúc, chắc chỉ có mình Chử Tranh.

Tần Bạch Vũ đã xuất viện, đêm nay mời cơm Chử Tranh để cảm tạ. Một bữa này, hai người trò chuyện đến đắc ý, nói còn chưa hết lại đến tiếp nhà Tần Bạch Vũ uống rượu. Uống từ trên bàn uống đến giường. Hơn nửa đêm mây mưa qua đi, từ miệng Bạch Vũ trong lúc kích tình biết được, Thẩm Thiệu đang bắt nhốt Lạc Nghị Sâm.

Ngoài dự đoán của mọi người, cậu cũng không lay tỉnh Tần Bạch Vũ đã ngủ say dậy hỏi rõ. Trầm tư một lát liền mặc áo ngủ, chỉnh lại góc chăn cho Tần Bạch Vũ, đứng dậy rời giường.

Cậu là người ngoài cuộc, có thể thấy rõ hơn chút vấn đề giữa hai người họ. Thẩm Thiệu không được tự nhiên, Lạc Nghị Sâm cũng không yên lòng, hai người bước tới gần nhau, ai cũng không chịu nhường ai. Nếu một trong hai người họ có thể thẳng thắn đối mặt, vấn đề đã sớm được giải quyết rồi.

Cho nên mới nói, lúc bị "táo bón" thì đừng có quá nguyên tắc làm gì.

Không biết một bụng hỏa khí Lạc Nghị Sâm có thể hay không hiểu được điểm này.

.

Tám giờ sáng hôm sau, Lạc Nghị Sâm tỉnh lại trên sô pha. Cậu ngủ không được ngon giấc, lúc này đầu óc còn có chút điểm choáng váng. Nghe ngoài phòng khách truyền đến tiếng động liền miễn cưỡng chuẩn bị tinh thần, tựa vào sô pha ngồi dậy.

Vừa đẩy cửa, Dennis liền bị hoảng sợ bởi trạng thái của Lạc Nghị Sâm, vội nói: "Cậu nên ngủ thêm chút nữa đi".

Tâm tình cậu không tốt, tự nhiên không thèm đếm xỉa đến kẻ nào đó. Dennis đem bữa sáng nóng hầm hập bỏ xuống, "Sếp bảo tôi đem thứ này đến cho cậu. Bên trong là tư liệu điều tra vụ nổ trà lâu, còn có thông tin về Thẩm Kiêm và ông nội cậu".

Nhìn thấy ipad trong tay Dennis, Lạc Nghị Sâm nhất thời tinh thần hẳn lên, theo bản năng nói: "Không phải bị trộm rồi sao?".

Dennis khoái trá cười: "Sếp luôn tự mình có đề phòng, việc này ngay cả Bạch Vũ cũng không biết".

Lạc Nghị Sâm không chút nào cười lạnh một tiếng, cảm thấy như vậy ngược lại mới giống phong cách của Thẩm Thiệu.

Tư liệu tưởng chừng bay mất lại rớt xuống trước mặt, cậu có muốn cũng không ngủ được tiếp, đơn giản ăn chút gì đó, cầm ipad sang phòng Thẩm Táp và Tô Bắc. Dennis đi một lát rồi quay lại, đưa Lạc Nghị Sâm vài bộ quần áo thay đổi.

Cậu sẽ không hỏi nhiều vấn đề tình cảm của sếp, nhưng Lạc Nghị Sâm thật khiến cậu nhìn bằng con mắt khác. Bị bắt ném tới đây, nháo với Thẩm Thiệu một hồi, tính tình sau cũng không có gì quá khích. Nên ngủ liền ngủ, nên ăn liền ăn, nhìn thấy ipad liền tiến vào trạng thái mê muội.

Không thể không nói, Lạc Nghị Sâm thực kiên cường.

Có lẽ vì thực sự rất bội phục người này, Dennis lại nhiều lời vài câu. Ví dụ như: "Tôi thấy thật buồn bực, cậu và sếp đã trộm được nửa khối kết hợp, vì sao không thể triệu hồi quái vật còn lại?".

Lạc Nghị Sâm nghe vậy, hồ nghi ngẩng đầu: "Quái vật còn lại?".

"Chẳng phải bên trong kết hợp có hai quái vật? Đặt chân đến Q thị hai lần gặp phải quái vật, quái vật lần này rất táo bạo, không có tư duy. Vậy còn quái vật mà cậu và sếp tìm được đâu rồi?"

Cậu hơi nhíu mi: "Chúng tôi đã thử, nhưng không có kết quả".

Dennis khoa trương nhún vai: "Nếu các cậu biết được phương pháp, có lẽ cũng có thể triệu hồi quái vật".

Lời này như thức tỉnh tư duy nào đó của Lạc Nghị Sâm. Đúng vậy, kết hợp bọn họ nắm giữ chắc chắn không phải là thứ rỗng tuếch, chỉ là bọn họ chưa dùng được đúng phương pháp. Nói đơn giản là, bọn họ chưa biết cách để triệu hồi quái vật.

Cậu đột nhiên nhớ tới nội dung trên tầng thứ ba của thác giấy.

Linh xà, người phụ nữ giơ cao đứa trẻ lên, người đàn ông cầm một tuyến hương, quái vật từ trên trời giáng xuống.

Tuy rằng đã thông suốt vài chuyện, cậu vẫn như cũ không biểu lộ, đơn giản cảm ơn Dennis. Người kia cười nói: "Đừng khách khí, cần gì cứ gọi tôi. Phỏng chừng buổi chiều sếp sẽ đến. Này cưng, nếu cậu muốn đánh sếp, nhớ rõ, đánh luôn cả phần của tôi".

Lạc Nghị Sâm nhướn mày: "Vô cùng nguyện ý".

Thuận miệng ứng phó Dennis, cậu bắt đầu nhìn kỹ tư liệu trong tay. Mở ra một tệp tin, cư nhiên phát hiện có cả tư liệu mà Tư Mã Tư Nam điều tra được. Cũng phải, bọn họ sớm đã đạt thành hiệp nghị, tư liệu của Tư Mã ở đây cũng rất bình thường.

Như vậy, đến xem đi. Năm đó đến cùng cất giấu bí mật gì.

Rất nhanh, Lạc Nghị Sâm phát hiện một chiếc ipad căn bản dùng không đủ. Cậu gọi điện thoại nội bộ cho Dennis muốn thêm một chiếc máy tính xách tay. Lạc Nghị Sâm còn lo lắng người kia sẽ không đồng ý, không nghĩ tới năm phút sau, Dennis đã mang đến một chiếc mới toanh. Chỉ tiếc, máy tính căn bản không có bao nhiêu phần mềm, càng không có khả năng kết nối mạng. Dù cũng đỡ hơn là không có.

Dennis dứt khoát không lên nữa, ngồi bên cạnh giúp Lạc Nghị Sâm làm chút việc vặt.

Đầu tiên, cậu đem tư liệu của Tư Mã Tư Nam và Thẩm Thiệu thu thập được đặt cạnh nhau, đối chiếu tìm điểm bất đồng.

Rất nhanh đã phát hiện được đáng ngờ.

Thẩm Thiệu nói, ông nội cậu và Thẩm Kiêm có thư từ qua lại, thời gian nhận được bức thư đầu tiên là vào tháng một năm ngoái, do Thẩm Kiêm gửi. Nội dung rất đơn giản, mời đến xem mệnh.

Ông nội cả đời nghiên cứu Chu Dịch, mấy kiểu lời mời xem tướng này gặp rất nhiều. Chỉ là ông rất ít khi chấp nhận, trừ phi đối phương là bạn bè lâu năm hoặc do người quen giới thiệu.

Thẩm Kiêm làm cách nào liên hệ với ông, điểm này vẫn chưa tra ra được.

Từ ngày sinh tháng đẻ bên trong bức thư, Lạc Nghị Sâm rất dễ đoán ra, đây không phải bát tự thực sự của hắn.

23:40 ngày 31 tháng 7 năm 19xx.

Cậu hiển nhiên cũng biết một ít Chu Dịch, nhưng không thể so sánh với ông nội được. Cậu cố sức nghĩ: "19xx là năm Mậu Thìn, 31 tháng 7, hẳn là trăng chưa tròn, sinh giờ Sửu, ngày Đinh Hợi, mệnh Mộc, Đại Lâm Mộc!".

Loại bát tự vô cùng phổ biến, rất thường gặp.

Mở phần thư trả lời, Lạc Nghị Sâm phát hiện, ông nội vì bát tự này phân tích rất nhiều, cũng đặc biệt cẩn thận. Ví dụ như: Người thuộc mệnh này từ năm hai lăm đến năm hai sáu tuổi sẽ gặp một hồi đại kiếp.

Nhìn đến đây, cậu bỗng nhiên trợn tròn mắt! Hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, đại kiếp? Đây không phải cũng giống với mệnh của mình sao?

Thế nhưng, cậu đã qua sinh nhật hai sáu tuổi, tuy rằng vài lần suýt chết nhưng tốt xấu gì tính đến hôm nay cũng xem như mạnh giỏi.

Lạc Nghị Sâm lại nghĩ đến lần nói chuyện phiếm với thầy Trần.

-- Lần trước trông thấy, con còn đang học trung học. Nhoáng một cái đã lớn thật rồi, năm nay hai mươi lăm đi?

Đến cùng là sao thế này? Bát tự của mình hoàn toàn không dính dáng gì đến mệnh Đại Lâm Mộc, tại sao ông nội cũng tính ra mình gặp một hồi đại kiếp?

Cậu thử phân tích bát tự của của mình, tính đến tính đi cũng không có gì thâm ảo. Bất quá, dù có lột hết da lông cũng không cách nào sánh với công lực của ông nội.

Tạm thời buông bỏ nghi vấn, Lạc Nghị Sâm tiếp tục xem đến thông tin kế bên.

Phong thứ thứ hai được gửi sau một tháng, vẫn là Thẩm Kiêm gửi, vẫn là nhờ xem mệnh.

Vừa nhìn thấy bát tự, cậu liền vui vẻ, tâm nói: Người này cũng thật xảo trá, giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm cũng âm.

Mẹ kiếp, khoan đã! Lạc Nghị Sâm đầu ong một tiếng, cầm lấy giấy bút cẩn thận tính toán, người bát tự này năm này vừa vặn ba mươi tuổi. Sẽ không là Thẩm Thiệu chứ?

"Dennis, hỏi cậu chuyện này". Lạc Nghị Sâm rời máy tính, xoay người nhìn Dennis đang sửa sang lại văn kiện, hỏi: "Cậu biết sinh nhật của Thẩm Thiệu không?".

"Biết". Tuy rằng Dennis không biết rõ giờ cụ thể, nhưng ngày tháng năm thì không thành vấn đề. Dù vậy, trùng khớp ngày tháng năm sinh với Thẩm Thiệu thôi cũng khiến Lạc Nghị Sâm mạo một thân mồ hôi lạnh.

Bát tự thứ hai Thẩm Kiêm gửi cho ông nội, chính là của Thẩm Thiệu.

Cậu lau trán toát mồ hôi, không biểu lộ bất cứ trạng thái không thích hợp nào trước mặt Dennis. Đối chiếu tư liệu thư từ hai bên hoàn toàn ăn khớp. Chỉ là, đoạn thời gian bên trong tư liệu của Thẩm Thiệu khuyết thiếu ba chuyện.

Mà ba chuyện này lại được minh xác trong tư liệu của Tư Mã Tư Nam.

Chuyện Chủ tịch Thẩm thuê Tư Mã Tư Nam điều tra vụ nổ trà lâu liệu có liên quan gì đến Thẩm Thiệu? Sau khi Tư Mã Tư Nam tìm được dấu vết hiện trường liền phân tích ra được một số đối tượng.

Trong danh sách nghi phạm chỉ có hai người, một từng là chuyên gia gỡ mìn, một là giáo viên hóa học. Hai người này Lạc Nghị Sâm chưa từng nghe qua, xem tư liệu trong tay Tư Mã Tư Nam, bọn họ đều bởi những nguyên nhân giống nhau là đi theo con đường phạm tội.

Trong đó, chuyên gia gỡ mìn khiến Lạc Nghị Sâm đặc biệt chú ý. Bởi hắn là người G thị, thành phố lân cận S thị, lái xe chỉ mất một giờ. Một tuần trước vụ nổ trà lâu, tài khoản giả của người này bỗng nhiên nhận được năm mươi vạn tệ. Ngày thứ tư sau khi sự việc phát sinh, tài khoản của hắn lại nhiều thêm năm mươi vạn nữa. Đến buổi sáng ngày kế tiếp, toàn bộ tiền đều được rút ra.

Lạc Nghị Sâm trong đống tư liệu dài hơn năm trăm trang của Thẩm Thiệu tìm hai từ khóa: Vụ nổ, năm mươi vạn.

Kết quả chỉ tìm được thông tin liên quan đến năm mươi vạn. Này nội dung, cũng phi thường kỳ quái.

Thẩm Thiệu điều tra tình hình kinh tế của Thẩm Kiêm. Một tuần trước khi xảy ra vụ nổ, Thẩm Kiêm có chuyển khoản một số tiền năm mươi vạn. Trong tư liệu chỉ ghi lại số thẻ mà không có danh tính người nhận. Nhưng qua đối chiếu tài khoản, cậu xác định, người nhận có tên "Hồng Thụ Nhân", dĩ nhiên đây là dùng giấy tờ giả làm ra. Ngày thứ tư sau vụ nổ, Thẩm Kiêm tiếp tục chuyển cho người này năm mươi vạn nữa.

Rốt cuộc là ai đã dùng tài khoản của Thẩm Kiêm để chuyển tiền?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro