Chương 4: Biệt thự (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm xong đăng liền nên không tránh khỏi sai sót. Mọi người đọc và góp ý giúp mình nhé.

Có nằm mơ Diệp Hoài Duệ cũng không nghĩ tới, anh sẽ phát hiện ra một căn phòng bí mật trong chính ngôi nhà mà mình mới vừa chuyển tới.

Đây là một không gian hoàn toàn không tồn tại trên bản vẽ kiến trúc.

Đừng nói là người môi giới bất động sản, ngay cả đơn vị trang trí cũng không phát hiện ra.

Pháp y Diệp theo bản năng nuốt nước bọt.

Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn .

Nếu người bình thường gặp phải tình huống như thế, nên cầm điện thoại di động lên gọi 999, nhờ cảnh sát đến xử lý.

Nhưng Diệp Hoài Duệ có một cảm giác kì lạ không thể giải thích được —— trong bóng tối, có "người" nào đó, hoặc một loại sức mạnh nào đó, dẫn dắt anh tìm tới căn phòng bí mật này.

Diệp pháp y, người chưa bao giờ tin quỷ thần,khi nhìn thấy cánh cửa của căn phòng bí mật đó, lại cảm nhận được một loại run rẩy xuyên qua tuỷ sống—— kinh ngạc, sợ hãi, hiếu kỳ, cùng hưng phấn không thể kiềm chế.

Anh hít sau một hơi, sau đó bật đèn pin của điện thoại di động, cúi người chui vào lối vào tố om đó.

Đằng sau "cánh cửa" là một cầu thang đi xuống.

Diệp Hoài Duệ vừa cẩn thận đi xuống, vừa tính toán số bậc thang.

Tổng cộng mười ba bậc, vừa khít với độ cao một tầng lầu.

Đi hết mười ba bậc thang, xác định hai chân đang bước trên đất bằng, Diệp Hoài Duệ liền giơ di động lên, dùng đèn pin chiếu một vòng xung quanh.

Tầng hầm cũng không lớn, ước chừng chỉ khoảng mười mét vuông, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tận cùng.

Đồ vật trong phòng rất ít.

Xét từ vị trí hiện tại của Diệp Hoài Duệ, ở bức tường đối diện với cầu thang có một chiếc giường xếp đơn, trong khi bức tường bên trái là một chiếc bàn có ngăn kéo bàn cùng một cái ghế dựa, và bức tường bên phải lại có hai cái kệ đựng đồ vật một cao một thấp, bên cạnh kệ còn chất đống mấy cái thùng giấy.

Ở vị trí gần đầu giường có một cửa sổ thông gió, cửa sổ nhô ra khỏi mặt đất, cũng không biết là kính bị vỡ hay là khung cửa sổ bị biến dạng, lại có nước mưa chảy xuống dọc bức tường, tạo thành vệt nướ mờ mờ trên giấy dán tường và sàn nhà gần đó.

Diệp Hoài Duệ: "! !"

Anh chợt nhận ra rằng, có ai đó đã từng sống ở nơi bí mật này.

—— Vì vậy cảnh sát năm đó có thể phát hiện Ân Gia Mính ở khu vực này!

—— Cho nên Ân Gia Mính sau khi trúng đạn trốn vào biệt thự này, cũng không phải hoảng quá không chọn đường!

—— Chỗ này, là nơi ẩn náu của hắn!

&&& &&& &&&

Năm ngày kế tiếp, Diệp Hoài Duệ đã dọn dẹp kĩ lưỡng tầng hầm nhỏ này.

Ở đây, anh tìm được dấu vết cuộc sống của một người nào đó.

Giường xếp là kiểu dáng cồng kềnh cách đây ba bốn mươi năm, đệm mỏng sớm bị nước mưa thấm hư, lộ ra lò xo hoen rỉ bên trong.

Trên kệ để đồ lặt vặt có vài bộ quần áo, từ chất liệu, kiểu dáng cùng độ bền, đều là đồ cũ từ thế hệ cha anh .

Diệp Hoài Duệ lật xem một chút, thấy còn lớn hơn một size so với chính mình —— có nghĩa đối phương là một người đàn ông cao lớn và cường tráng.

Trên bàn sách đặt một ngọn đèn, dầu thắp đã cạn, vỏ đèn bị hun khỏi đến đen thui, dính đầy tro bụi.

Một cây bút máy lăn xuống từ góc bàn, là một nhãn hiệu nhập khẩu nào đó, giá không hề rẻ, nhưng đáng tiếc ngòi bút đã bị lệch, không thể dùng.

Bức tường đối diện cái bàn treo một quyển lịch kiểu cũ, nền trắng chữ đỏ, là loại lịch xé từng ngày.

Tuy rằng các trang giấy đã mốc meo biến chất, nhưng chữ viết vẫn rất rõ ràng, hàng chữ "SEP 1982 tháng Chín" ở trên, còn phía dưới là một số "18" rực rỡ —— chính là ngày Ân Gia Mính trúng đạn rơi xuống biển.

Bên trong ngăn kéo nhét một vài tờ báo cũ, tuần san cùng tạp chí.

Diệp Hoài Duệ lần lượt xem qua một lần, ngày sớm nhất là 22 tháng 7 năm 1982, chính là một ngày sau vụ án, trang nhất đưa tin về vụ cướp Kim Thành, kèm theo lệnh truy nã Ân Gia Mính cùng tài xế.

Một số trang báo còn có vài vết gạch trên nội dung.

Trong ấn bản đặc biệt về vụ án đăng trên tuần san "Chính Báo", có người dùng sức gạch vài nét dưới tiêu đề "Ân Gia Mính cướp của giết người", lực tay rất mạnh, khiến trang giấy bị rách, bên cạnh còn viết năm chữ phồn thể rồng bay phượng múa —— "Tôi không phải hung thủ! !"

Nhìn thấy những thứ này, Diệp Hoài Duệ chắc chắn 100% suy đoán của mình.

Người năm đó lặng lẽ ở tại tầng hầm bí mật này, chính là Ân Gia Mính mà lực lượng cảnh sát Kim Thành khổ sở tìm kiếm hai tháng trời.

Cơ quan của tầng hầm bí mật này được giấu kín, cho dù cảnh sát sau đó lục soát cả căn nhà một lần, cũng không thể phát hiện cửa ngầm cùng lối vào cầu thang ẩn giấu ở góc tủ Bác Cổ.

Tuy rằng Diệp Hoài Duệ không biết Ân Gia Mính làm sao biết đến tầng hầm bí mật này, nhưng rất hiển nhiên, có người giúp hắn.

Bởi vì thực phẩm, nước uống và rác thải sinh hoạt còn sót lại trong phòng bí mật là quá ít.

Có hai cái túi giấy dầu bị nước bẩn ngâm trong nước bẩn dính vào sàn nhà, chắc là dùng để đựng đồ ăn.

Ấm đun nước đặt trên kệ chỉ còn sót lại một ít nước, ly sứ cũng phủ đầy bụi.

Góc phòng có một cái ống nhổ, bên trong có chút vết bẩn không rõ khô cạn, nhìn qua có thể coi như sạch sẽ.

Những thứ này, căn bản không đủ để cho một người đàn ông trưởng thành trốn trong một căn phòng kín chật hẹp trong hai tháng.

Cho nên Ân Gia Mính hoặc là chỉ có thể lén lén lút lút ra ngoài tìm thức ăn, hoặc là phải chờ người đến đưa đồ ăn cho mình.

Nhưng xét thấy nơi này vị trí hẻo lánh, một tên tội phạm bị truy nã có ngoại hình nổi bật cũng không có khả năng thường xuyên chạy ra ngoài, cho nên Diệp Hoài Duệ càng nghiêng về khả năng thứ hai.

Diệp Hoài Duệ thu dọn hết đồ cũ Ân Gia Mính để lại.

Sau đó anh không di chuyển những đồ nội thất khác, kêu người đến sửa lại cửa sổ thủy tinh bị hỏng, và sơn lại các bức tường, sửa chữa sàn nhà, kéo dây điện, biến tầng hầm thành một căn phòng độc lập và bí mật.

10h25 tối thứ sáu, ngày 23 tháng 7.

Diệp Hoài Duệ mở cơ quan tủ Bác Cổ ra, sau đó mang theo một quyển sách, một ly trà, còn có một đĩa nhỏ bánh quy bơ, chui vào cửa ngầm, đi tới tầng hầm.

Tầng hầm tuy rằng kéo điện, lắp đèn trần, nhưng không bắt điều hòa, chỉ đặt một cái quạt sàn, trong thời tiết giữa hè như này kỳ thật có chút oi bức.

Nhưng lúc Diệp Hoài Duệ rãnh rỗi không làm gì, rất thích ở chỗ này một lúc.

Chẳng biết vì sao, chỗ này đối với anh có một loại hấp dẫn khó hiểu.

Mật thất yên tĩnh, bí mật mà còn khép kín.

Dường như chỉ cần ở lại nơi này, ít nhiều cũng có thể cảm nhận được cảm giác của người thanh niên năm đó bị toàn thế giới hoài nghi và cô lập.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa Diệp Hoài Duệ sẽ tin ngay mấy chữ Ân Gia Mính viết trên tờ "Chính báo" kia, cho rằng hắn quả nhiên vô tội.

Chỉ là những văn tự Ân Gia Mính để lại trên báo chí và tạp chí, cảm giác giống như là tiện tay viết ra, tính chất tương tự như tùy bút hoặc nhật ký, bình thường đa phần là có cảm xúc mà phát ra, cũng không có ý định cho người khác xem, cũng không thể trở thành chứng cứ trên toà.

Trên thực tế, Ân Gia Mính cũng chỉ là nhét chúng lung tung vào ngăn kéo bàn làm việc, đến chết cũng không mang ra khỏi mật thất.

Nếu đây không phải là bố trí đặc biệt mà Ân Gia Mính làm ra để thoát tội, thì Diệp Hoài Duệ không thể không suy nghĩ về tính chân thực của những dòng chữ "tự thú" này.

—— Có khả năng thật sự giống như trong phim, Ân Gia Mính bị người khác hãm hại, thay những kẻ đó gánh tội không?

... ...

...

Diệp Hoài Duệ nghĩ đến nhập tâm, bưng cốc sứ lên nhấp một ngụm trà.

Lúc này, đầu tiên là một tia chớp chiếu sáng cửa sổ thông gió, tiếp đến là một tiếng sấm nặng nề, sau đó là tiếng mưa rơi lạch cạnh trên cửa thuỷ tinh.

Pháp y Diệp bỗng nhiên hoàn hồn, ý thức được bên ngoài trời mưa.

"Ầm!"

Lại là một tiếng sấm rền.

Gần như là trong nháy mắt tiếng sấm vang lên, đèn trần mới vừa lắp ở tầng hầm bỗng nhiên vụt tắt, lại lập tức sáng lên.

Diệp Hoài Duệ sợ hết hồn, tay run một cái, trà Phổ Nhĩ trong cốc sứ bị sánh ra ngoài một ít.

"síttt!"

Nước trà văng lên tay Diệp Hoài Duệ một chút, hơi nóng, cũng may không tới mức bị phỏng.

Diệp Hoài Duệ buông cái cốc ra, mới phát hiện mình quên để một hộp khăn giấy ở nơi này.

Anh lười vì chút chuyện nhỏ này mà lên lầu, dứt khoát tự lau ngón tay ướt, sau đó dùng nước ở đầu ngón tay, viết một chữ "Ân" trên bàn.

Pháp y Diệp từ nhỏ đã được mẹ của mình là cô giáo cầm tay luyện chữ, viết theo lối chữ Khải xinh đẹp, ngay cả một chữ tiện tay viết ra cũng sạch sẽ, thanh mảnh, cân đối, sống động tươi đẹp.

Có điều chữ "Ân" nét nhiều, chỉ viết một chữ, nước trà trên đầu ngón tay đã khô, anh liền chấm nước trên bàn, viết xong " hai chữ "Gia Mính".

Sau đó anh nhìn cái tên bàn đọc sách, bật cười lắc đầu.

Cảm thấy chính mình quả thực đối với vụ án cũ năm xưa quá mức nhập tâm.

"...Đều không có chứng cớ gì, suy nghĩ lung tung cái gì đây?"

Diệp Hoài Duệ tự nhủ.

Anh giơ tay lên, cố gắng xoá tên trên bàn.

Nhưng mà tay pháp y Diệp còn chưa đụng tới bàn, ba chữ kia liền đột nhiên biến mất .

Đó cũng không phải là vệt nước tự nhiên khô ráo, trái lại càng giống như bị người dùng thứ gì lau sạch.

Diệp Hoài Duệ: "! !"

Anh trợn to hai mắt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cái bàn, hoài nghi mình có phải là nhất thời hoa mắt nhìn lầm rồi không.

Nhưng mà, điều làm anh shock hơn đã xảy ra.

Ở nơi anh mới vừa viết chữ, thế mà lại xuất hiện vệt nước mới.

Khác với nước trà Phổ Nhĩ màu đỏ mà Diệp Hoài Duệ vừa dùng, vệt nước mới xuất hiện này trong suốt không màu, hiện trên mặt bàn nâu nhạt từng nét từng nét, rõ rõ ràng ràng, phân phân minh minh.

(chỗ này nhiều từ như vậy là tác giả muốn nhấn mạnh sự xuất hiện bí ẩn của vệt nước nên dùng từ láy lặp lại, và mình cũng giữ nguyên vậy cho nó nhấn mạnh nhen=))

Đó là một chữ, "anh"

(Chỗ này tiếng Trung là - giống "you" trong tiếng Anh, ý chỉ Diệp Hoài Duệ)

Diệp Hoài Duệ: "! ! ?"

Anh liền kéo ghế tựa lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa trực tiếp lật ghế.

Hình ảnh trước mắt thực sự quá không thể tưởng tượng nổi, quỷ dị đến mức khiến người ta thậm chí muốn hoài nghi ánh mắt của chính mình.

Tuy nhiên vết nước trên bàn vết vẫn còn tiếp tục, tạo thành từ thứ hai, thứ ba, thứ tư.

"係 (是) - là " "邊 (边)– bên " "個(个) – cái"

(Chỗ này từng tử viết theo nét phồn thể tiếng Hồng Kông nên từng từ dịch ra nó hơi khác so với câu phía dưới nha)

Kết nối lại là một câu phồn thể phương ngữ Kim Thành: "Anh là ai?"

Diệp Hoài Duệ đứng bật dậy, nhìn quanh trái phải.

Là một phần tử trí thức đã tiếp nhận nhiều năm giáo dục cao cấp, lại kiêm công việc là pháp y không tin tà nhất, Diệp Hoài Duệ nhìn thấy dị tượng này, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ có người đang đùa giỡn với hắn.

Cùng lúc suy nghĩ điều này, anh chợt cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Bởi vì chuyện này nghĩa là có người trong tình huống anh hoàn toàn không phát hiện đã lắp đặt giám sát trong phòng, còn làm một cái cơ quan doạ người như vậy.

Suy đoán này, trong mắt pháp y Diệp, so với gặp quỷ còn khủng bố hơn nhiều.

Anh theo phản xạ có điều kiện liền sờ tìm điện thoại di động, muốn gọi báo cảnh sát.

Tuy nhiên, ltrong khoảng hai giây anh mở màn hình này, chữ viết trên bànlại bị một bàn tay vô hình xóa đi, xuất hiện mới chữ.

"Trả lời tôi".

Lần này, anh thấy rất rõ ràng.

Chữ viết biến mất cùng xuất hiện đều cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn không giống do cơ quan khống chế, trái lại càng giống như có một người vô hình đứng trước bàn của anh chấm nước nhắn tin cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro