Chương 5: Biệt thự (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình lại tiếp tục edit đây, mong mn lại ủng hộ :))

Diệp Hoài Duệ giơ điện thoại lên, sững sờ trước bàn.

Anh bỗng nhiên chú ý tới một chuyện rất quỷ dị cũng rất kinh hãi.

Từ "Tôi" trong câu "Trả lời tôi", móc chéo kéo đặc biệt dài, móc ở cuối bên trong uốn cong, trông giống như một biến dạng của số "6".

Thay đổi này thật sự quá đặc sắc.

Diệp Hoài Duệ cách đây không lâu vừa mới nhìn qua một cái móc nghiêng y như vậy —— ngay trên tờ "Chính báo" anh lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra!

... Không thể nào! ?

Pháp y Diệp cả người đều rối loạn.

Trong nháy mắt, anh đã nhanh chóng hình dung ra một cái bẫy liên hoàn trong đầu: có người trăm phương ngàn kế "dụ" anh mua nhà, phát hiện mật thất, tìm tới bàn sách, nhìn thấy chữ viết tay, lại dùng tin nhắn nước quỷ dị để trêu chọc anh.

... Nhưng điều này không hợp lý!

Đúng, không chỉ không hợp lý, trên thực tế nhất định cũng rất gian nan.

Hơn nữa anh chỉ là một pháp y chẳng liên quan gì đến vụ cướp năm đó mà thôi, có đáng giá phải dùng đến phương pháp vòng vo quanh co như vậy không?

Trước hai sự lựa chọn "Bỏ của chạy lấy người" và "Ở lại nhìn một chút", Diệp Hoài Duệ rối rắm chừng ba mươi giây, chung quy vẫn không thể chống đỡ được lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình, bước tới trước bàn, chấm nước trà trong chén, ngay dưới dòng chữ "Trả lời tôi" sắp khô ráo viết lại một câu:

"Anh là ai?"

Diệp Hoài Duệ đương nhiên biết đọc cũng biết viết chữ phồn thể, nhưng anh cố ý dùng giản thể, chính là muốn thăm dò phản ứng của đối phương.

Rất nhanh, bàn tay vô hình kia đã viết ngay một câu trả lời bên cạnh:

"Anh không biết sao?"

Diệp Hoài Duệ run tay, thiếu chút nữa muốn trả lời "Cậu là Ân Gia Mính" .

Nhưng mà ngón tay của anh dừng ngay trên bàn.

Lý trí nói cho anh biết, điều này là không thể.

Vì vậy Diệp Hoài Duệ suy nghĩ một chút, đổi thành :

"Hoặc là cậu là một con quỷ, hoặc là người mang tội giết người."

Câu trả lời này dường như làm người kia xù lông.

Bàn tay vô hình kia nhanh chóng xóa đi dòng chữ này, cũng cấp tốc mà trả lời: "Tôi không phải quỷ, cũng không phải hung thủ!!!"

Từ ba cái dấu chấm than cuối câu mà xem, Diệp Hoài Duệ cảm thấy, mặc kệ trả lời mình là cái gì, đều dường như có chút kích động.

Lúc này, chữ viết mới lại xuất hiện.

"Tôi không có cướp bóc! Không có giết người!"

Hiển nhiên là bổ sung cho câu trước.

Diệp Hoài Duệ: "..."

Mức độ thông minh của sự việc "bạn hỏi tôi đáp" này đã vượt qua phạm trù quỷ kế Diệp Hoài Duệ có khả năng nghĩ ra, thật sự không giống như có người đang đùa.

Anh không thể không suy nghĩ về một khả năng —— hiện tại cùng với anh giao lưu chữ viết nước kia, có lẽ thật sự là "ai đó" .

Nghĩ tới đây, tim anh không kìm chế được mà "bang bang" đập mạnh 2 nhịp.

"Cậu là Ân Gia Mính?"

Diệp Hoài Duệ viết trên mặt bàn

Không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, mà trả ngược anh một câu "Ha ha" .

Sau đó, người đàn ông vô hình kia bắt đầu dùng nét chữ cực ngoáy tiến hành chửi với kịch liệt, đại ý là anh thực sự khôi hài, rõ ràng là anh tìm đến tôi, vậy mà cái gì cũng không biết? Tại sao anh lại hỏi tôi?

Diệp Hoài Duệ: "..."

Hắn biết đến một ít truyền thuyết dân gian gọi là "phương pháp gặp quỷ" hoặc là "đô thị quái đàm", nhưng chưa từng coi là thật, càng không có hứng thú tự mình thử một lần.

Hơn nữa, anh cũng không nhớ rõ gần đây mình đã làm chuyện kì quái gì, đến mức mà có thể gọi ra được một hồn ma trông giống Ân Gia Mính có thể dùng nước viết chữ như thế.

—— Chờ chút, sao mình lại tin tưởng hắn là Ân Gia Mính?

Diệp Hoài Duệ nhéo cánh tay một cái, thuyết phục chính mình lý trí một chút.

"... Tôi đang nói chuyện với một con ma đã chết gần bốn mươi năm..."

Diệp Hoài Duệ thấp giọng nói:

"Làm sao có thể có chuyện không khoa học như vậy chứ?"

Mà chữ viết trên bàn vẫn còn tiếp tục.

Hắn hỏi Diệp Hoài Duệ, lẽ nào ngươi không phải quỷ sao? Tại sao không biết gì hết?

Diệp Hoài Duệ: "..."

Anh bỗng nhiên nhận ra một vấn đề rất quan trọng.

Trong lời nói của người đang "trò chuyện" với mình này, có vẻ như đứng trên cùng lập trường với anh.

Đối phương cảm thấy Diệp Hoài Duệ mới là "quỷ" .

Như vậy, điều này có nghĩa, "Ân Gia Mính" cảm thấy chính hắn là người sống?

Trong câu chuyện ma có một cách tiếp cận cổ điển, đó là người chết không biết mình đã chết, vẫn ăn uống và sinh hoạt như khi còn sống, hoặc để hoàn thành những tâm nguyện chưa kết thúc. Điều này dường như rất giống với những gì anh đã gặp tối nay.

Quả thật, mật thất này là nơi Ân Gia Mính từng ẩn nấp khi còn sống, sau khi chết linh hồn lẩn quẩn không đi, vẫn luôn lưu lại nơi này, dường như cũng hợp logic.

Nội tâm Diệp Hoài Duệ vẫn đang kịch liệt giãy dụa trong "Tin rằng trên thế giới này có hồn ma tồn tại" và "Đây nhất định là một trò lừa bịp", nhưng ngón tay lại rất thành thật viết ra một vấn đề.

Anh muốn nghiệm chứng suy đoán của chính mình:

"Chỗ cậu đang là năm nào?"

Đối phương không do dự, rất nhanh viết ra đáp án:

"Năm 82".

Chính là năm xảy ra vụ cướp Kim thành.

Diệp Hoài Duệ cơ hồ muốn khẳng định suy đoán của mình —— đối phương là một cô hồn dã quỷ luẩn quẩn không đi, không biết mình đã chết, còn dừng lại ở trong trí nhớ trước khi chết.

Có điều vì cẩn thận, pháp y Diệp lại bổ sung: "Ngày mấy tháng mấy?"

Đối diện trả lời:

"23.7"

Diệp Hoài Duệ: "! ! !"

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ba con số trên bàn, nhiều lần xác nhận mình không nhìn lầm, đúng là ngày 23 tháng 7, cũng chính là, hôm nay!

Diệp Hoài Duệ thật sự quá khiếp sợ, thế cho nên tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên bàn làm việc cũ này, anh căn bản không chú ý tới, tiếng sấm ngoài cửa sổ càng ngày càng xa, tiếng mưa đập vào kính thủy tinh cũng dần dần nhỏ đi, cơ hồ muốn nghe không thấy.

Anh chấm ngón tay vào nước và viết:

"Cậu chắc chắn là ngày 23 tháng 7 sao?"

Câu trả lời nhanh chóng đến.

"Đương nhiên."

Người đàn ông vô hình kia trả lời:

"Tôi không cần thiết phải lừa anh."

Đây là hai câu cuối cùng mà "người trong suốt" để lại.

Bởi vì sau đó, mặc cho Diệp Hoài Duệ dò hỏi thế nào, viết nhiều tin nhắn hơn nữa ở trên bàn, cũng không có bất kỳ đáp lại nào.

&&& &&& &&&

"... Không phải là đi rồi chứ?"

Cùng lúc đó, một người đàn ông cũng đứng trước cùng một cái bàn, lẩm bẩm bằng phương ngữ Kim Thành.

Hắn chưa từ bỏ ý định mà chấm nước viết vài chữ trên bàn.

Vẫn như cũ không có hồi âm.

"Chậc, làm sao nói đi là đi?"

Người đàn ông rốt cục hết hy vọng, ngửa mặt ra sau, dựa vào lưng ghế, vô vị mà thở dài một hơi.

Hắn chính là Ân Gia Mính bị lực lượng cảnh sát Kim Thành truy nã toàn thành.

Ân Gia Mính đã trốn trong gian trong mật thất này cả một ngày.

Tầng hầm chật chội oi bức, vừa tẻ nhạt, lại ngột ngạt.

Ban ngày thì đỡ hơn một chút, có một ít ánh sáng xuyên thấu qua cửa thông khí chiếu vào trong phòng, tuy rằng yếu ớt, nhìn chung cũng coi như có thể thấy được mọi vật.

Nhưng đến buổi tối, bốn phía tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, lại lo lắng ánh đèn lộ ra cửa sổ thông khí khiến cho người ngoài chú ý, đừng nói đèn điện, Ân Gia Mâm ngay cả đèn pin cũng không dám dùng, chỉ có thể dựa vào một ngọn đèn dầu hỏa chiếu sáng, mò mẫm hành động.

Đối với một Ân Gia Mính tính tình hướng ngoại, bạn bè đông đảo lại thích giao tiếp mà nói, cả ngày ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy bốn bức tường trắng, thực sự quá bứt rứt .

Nhưng hắn không dám đi ra ngoài.

Cầm vũ khí cướp bóc, bắn chết nhiều người chính là tội ác tày đình, Ân Gia Mính lại không có cách nào tự chứng minh trong sạch.

Ngặt nỗi, gần đây ba anh vì chuyện làm ăn mà gặp chút phiền phức, Ân Gia Mính sợ nếu mình rơi vào tay cảnh sát, hoàn toàn không có ai cứu hắn ra.

Ân Gia Mính không dám liên lạc với bạn bè và người thân, trong mật thất cũng không có TV, hắn trốn ở chỗ này tương đương với cách ly với thế giới bên ngoài, tình huống bên ngoài hoàn toàn không biết gì, càng làm cho hắn nôn nóng và bất an.

Dưới tình huống như vậy, đột nhiên nhìn thấy trên bàn xuất hiện vết nước viết tên mình, phản ứng đầu tiên của Ân Gia Minh là kinh ngạc, phản ứng thứ hai không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn.

Nếu pháp y Diệp biết Ân Gia Mính nghĩ như thế nào, nhất định sẽ cảm thán, đây nhất định chính là cái gọi là "sự khác biệt văn hóa".

Người Kim Thành thời đại này, đa số hết lòng tin theo phong thuỷ huyền học, rạp chiếu phim hàng năm phim ma chất đống, radio TV đêm khuya đều là tiết mục nói chuyện kỳ lạ (quái đàm), khai móng khởi công tất bái quan Nhị lão gia (Quan công trong Tam Quốc diễn nghĩa), cạnh cửa bếp đều phải đặt một cái lư hương để cúng ba nén nhang.

Hoàn cảnh lớn như vậy, Ân Gia Mính đối với chuyện quỷ thần ự nhiên tiếp thu rất tốt.

Cho nên khi hắn nhìn thấy trên bàn xuất hiện chữ nước, hắn căn bản không lo lắng khả năng khác, chỉ cảm thấy đây nhất định là ma quỷ náo loạn.

Theo lý thuyết, khi người bình thường cảm thấy chính mình "Gặp quỷ", họ phải cảm thấy rất sợ hãi.

Nhưng Ân Gia Mính thực sự quá bức bối khi ở dưới tầng hầm.

Dưới tác dụng của hòn đảo, anh không tránh khỏi, vì vậy anh

Dưới tác dụng đảo ngược, hắn khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi như thể bị cả thế giới bỏ rơi, vì vậy hắn mong muốn được giao tiếp với người khác để tinh thần thoải mái hơn.

Cho dù đối tượng trao đổi với hắn là một con ma, so với hoàn cảnh tứ cố vô thân thì vẫn tốt hơn nhiều.

Hơn nữa, nếu đối phương đều là quỷ, ít nhiều gì luôn có chút thần thông chứ?

Ân Gia Mính mới vừa xem qua bộ phim "Đèn lồng da người, ma nữ xinh đẹp trong phim từng nói, quỷ thì không gì không biết.

Ân Gia Mính cảm thấy, hắn vừa vặn có thể hỏi một chút, vụ cướp chết tiệt kia rốt cuộc là chuyện gì.

Đáng tiếc con quỷ này tựa hồ không có pháp lực gì, không nói chuyện mấy câu liền biến mất, ngay cả nửa câu tình báo hữu dụng cũng không thể hỏi ra...

... ...

Ngay khi Ân Gia Mính thầm cảm thấy tiếc nuối, phía hành lang truyền đến tiếng trượt cửa.

Ân Gia Mính cảnh giác đứng lên, nhấc đèn dầu hỏa chiếu qua.

Rất nhanh, một cô gái bước xuống cầu thang và đi vào tầng hầm.

"Nhạc Nhạc."

Ân Gia Mính thở phào nhẹ nhõm.

"Mính ca."

Cô gái được gọi là Nhạc Nhạc dùng phương ngữ Kim Thành chào hỏi Ân Gia Mính, lại giơ lên cho hắn xem mấy cái túi xách mình mang theo.

"Em mang cho anh bánh mì và bánh quy, còn có quần áo để thay."

Cô vừa đặt đồ đạc mang theo lên kệ đồ linh tinh, vừa nói với Ân Gia Mính:

"Thúy Hoa và A Hổ hiện tại đều bị cảnh sát theo dõi, em không dám đem chuyện anh ở chỗ này nói cho hai người đó biết."

Nhạc Nhạc quay đầu lại, biểu tình lạnh nhạt nhưng lời nói ra lại hết sức tri kỷ:

"Bất quá em sẽ cố gắng tới đây mỗi ngày, yên tâm."

"Cảm ơn."

Ân Gia Mính chân thành bày tỏ lòng biết ơn của mình với cô gái: "Nếu không có em, anh sợ là đã sớm bị cảnh sát bắt.

"Nói đi đâu vậy."

Nhạc Nhạc vẫn như cũ không cười, nhưng âm thanh nói chuyện rõ ràng mềm nhũn.

"Lúc trước nhờ có Mính ca chăm sóc hai chị em em, hiện tại anh có phiền phức, em giúp anh là chuyện nên làm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro