Chương 8 - Đạo diễn (01)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7:35 phút tối, thứ ba, ngày 27 tháng 7

Diệp Hoài Duệ lái vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một tòa chung cư cao cấp. Sau khi đỗ xe, anh đi qua hai lớp cửa kiểm soát, sử dụng thẻ cửa tạm thời được bảo vệ giao cho, lên thẳng tầng ba mươi bằng thang máy.

Chung cư này đểu là kiểu mỗi tầng duy nhất một căn hộ lớn với thang máy riêng, dựa theo giá nhà đất tại Kim Thành, không có tài sản mấy chục triệu thì không thể sở hữu được.

Bên cạnh đó, với hệ thống an ninh chặt chẽ và tính riêng tư tốt, những người sống trong tòa nhà này đa phần là người giàu có hoặc nổi tiếng, mà trong số đó, không ít người có địa vị xã hội cao.

Tầng ba mươi là nơi ở của đạo diễn có tiếng tại Kim Thành, Triệu Thúy Hoa.

Diệp Hoài Duệ chỉ là một bác sĩ pháp y nhỏ bé, mặc dù trong ngành anh được biết đến là một người mới nổi có uy tín, nhưng việc muốn có thông tin liên lạc của một đạo diễn tầm cỡ quốc tế cơ bản giống như việc bạn muốn gọi điện thoại cho Trương X Mưu, và càng không nói đến việc muốn người đó dành thời gian trong lịch trình bận rộn để đón tiếp bạn một cách riêng tư.

May mắn là Diệp Hoài Duệ có một người cha giàu nứt đố đổ vách.

Anh nhấn chuông cửa.

Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên có vẻ như là dì giúp việc người Philipin ra mở cửa cho anh.

"Dr. Diệp phải không?" 

Người phụ nữ nói chuyện bằng phương ngữ Kim Thành nhưng không đươc chuẩn lắm, lịch sự mời mời anh vào nhà, "Ngài Triệu chờ cậu ở thư phòng."

Dì giúp việc dẫn Diệp Hoài Duệ vào thư phòng, quay người lui ra ngoài, đi pha trà cho khách.

Triệu Thúy Hoa năm nay năm mươi chín tuổi, sắp bước sang tuổi lục tuần .

Tuy nhiên, có thể là do chăm sóc tốt, hoặc có lẽ do tinh thần sảng khoái, đạo diễn Triệu nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi thật khoảng mười tuổi, ánh mắt sắc bén, cách nói chuyện mạnh mẽ, hùng dũng, mang phong thái của một đạo diễn gạo cội trong làng điện ảnh.

Triệu Thúy Hoa không tỏ vẻ kiêu căng trước mặt Diệp Hoài Duệ, mà giống như một người lớn thân thiện và dễ nói chuyện, bắt tay với cậu pháp y trẻ không nổi danh, thân thiết vỗ vai anh, mời anh ngồi.

Lúc này, người giúp việc mang đến hai tách trà, đặt chúng trước mặt hai người một cách lễ phép, sau đó nhanh chóng rời đi và đóng cửa phòng lại.

"Cháu à."

Triệu Thúy Hoa nâng tách trà lên, nhẹ nhàng lật nắp quanh mép cốc, đưa gần môi và nhấp một ngụm nhỏ:

"Ý cháu là, liên quan tới vụ án ba mươi chín năm trước kia, cháu có việc muốn hỏi chú sao?"

Từ sau thành công vang dội của bộ phim "Kim Thành đại kiếp nạn án", sức nóng của dư luận đối với vụ án cũ này bị đẩy lên cao một cách đột ngột.

Không ít người thấy sang bắt quàng làm họ vội vàng tới tìm ông, từ phía đầu tư cho tới người môi giới nhỏ lẻ, đều vồ vập muốn biết khi nào ông dự định làm phần tiếp theo? Có cơ hội hợp tác không?

Nhưng Diệp Hoài Duệ là một pháp y.

Mặc dù Pháp y Diệp trông rất được, cao ráo, đẹp trai, văn minh lịch lãm, xét về vóc dáng hay giá trị nhan sắc, anh đều có thể hoạt động trong giới giải trí. Tuy nhiên, thực tế anh lại là một bác sĩ pháp y, công tác tại cơ quan chính phủ và nhận lương từ nguồn ngân sách quốc gia.

Một bác sĩ pháp y đặc biệt dựa vào quan hệ tới gặp mình, lại còn vì liên quan đến vụ án ba mươi chín năm trước, vậy thì rất thú vị .

"Là như thế này."

Diệp Hoài Duệ ngồi thẳng lại, giải thích rõ ràng với Triệu Thúy Hoa lý do anh đến thăm:

"Đạo diễn Triệu, cho phép cháu hỏi một câu, chú hoặc là người trong đội ngũ của chú, có ai trực tiếp quen biết Ân Gia Mính không?"

Triệu Thúy Hoa năm nay năm mươi chín tuổi, ba mươi chín năm trước chính là lúc thanh xuân đẹp nhất khi vừa hai mươi, xác thực tồn tại khả năng này.

Đạo diễn Triệu một tay chống cằm, không gật đầu cũng không có lắc đầu, hỏi ngược lại: "Sao cháu lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì bộ phim của chú thật sự làm quá tốt rồi."

Diệp Hoài Duệ cười cười:

"Cháu thực sự rất yêu thích bộ phim của chú, nên đã kiểm tra tài liệu vụ án này trong cơ quan và phát hiện rằng nhiều chi tiết của vụ án, đặc biệt là về cuộc đời của Ân Gia Mính, đều rất khớp với bộ phim..."

"Chú hiểu rồi!"

Triệu Thúy Hoa cười lớn:

"Cháu muốn nói rằng, trừ khi là người liên quan trực tiếp đến Ân Gia Mính, nếu không thì rất khó để biết được nhiều thông tin như vậy, đúng không?"

Diệp Hoài Duệ gật gật đầu.

Đạo diễn Triệu ngừng cười, nét mặt trở nên nghiêm túc:

"Cháu hỏi chuyện này làm gì?"

Xem phản ứng của Triệu Thúy Hoa, Diệp Hoài Duệ càng chắc chắn về suy đoán của mình đến tám phần. Đồng thời anh cũng hiểu, đối diện với dạng người lặn ngụp trong vòng giải trí cả nửa đời người như đạo diễn Triệu, muốn biết sự thật từ đối phương, trước nhất chính mình phải biểu đạt thành ý tương ứng.

"Là thế này."

Diệp Hoài Duệ trả lời:

"Gần đây cháu có mua một căn biệt thự, lại phát hiện một ít đồ vật cũ trong ngôi biệt thự ấy..."

Hắn vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh bên trong album, sau đó đẩy màn hình tới trước mặt Triệu Thúy Hoa.

Đạo diễn Triệu cúi đầu nhìn, nhận ra đó là một tờ tạp chí cũ, tiêu đề được gạch nhiều lần bằng bút mực, bên cạnh có một dòng chữ viết tay —— "Tôi không phải kẻ giết người! !"

Triệu Thúy Hoa sửng sốt.

Sau đó, một tay ông giữ lấy chiếc điện thoại, giơ màn hình ra xa một chút, nheo mắt lại cẩn thận nhìn dòng chữ trên bức ảnh.

"... Đây đúng là chữ của anh Mính."

Đạo diễn Triệu thở dài một tiếng, gián tiếp thừa nhận quan hệ giữa mình và Ân Gia Mính, "Chú nhận ra được, đây đúng chính xác là chữ của anh ấy."

Diệp Hoài Duệ hỏi: "Chú và Ân Gia Mính... ?"

"Ha ha, cháu thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được ."

Triệu Thúy Hoa nở nụ cười, "Đúng, trước đây chú là em kết nghĩa của anh ấy."

Nói đoạn, hắn kéo ông vén ống tay áo trái của bộ quần áo mặc nhà lên, để lộ một hình xăm nhỏ đã phai màu.

"Ngày xưa, chú chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, đi theo đại ca kiếm chút tiền từ việc thu phí bảo kê... Sau này, nếu không có anh Mính nhận nuôi, có lẽ chú đã bị chém chết trong mấy "cuộc chiến băng nhóm" rồi"

Triệu Thúy Hoa trả lại điện thoại di động cho Diệp Hoài Duệ, "Những cái này, là cháu tìm thấy bên trong căn biệt thự cháu mua phải không?"

Diệp Hoài Duệ trịnh trọng gật đầu.

Anh giải thích ngắn gọn với đạo diễn Triệu về, việc phát hiện ra tầng hầm của căn biệt thự anh mua, cũng như những vật dụng của Ân Gia Mính mà anh tìm thấy bên trong.

Triệu Thúy Hoa sau khi nghe xong, dường như bỗng hiểu ra điều gì đó quan trọng.

"Khó trách, thì ra khi đó anh ấy ẩn nấp trong tầng hầm của căn biệt thự đó..."

Đạo diễn Triệu lẩm bẩm nói nhỏ:

"Chú đoán chắc phải có người giúp ảnh... Bây giờ nghĩ lại, có thể là Nhạc Nhạc? Cũng chỉ có cô ấy mới có thể giấu kín chuyện đó như vậy được..."

Diệp Hoài Duệ không biết "Nhạc Nhạc" là ai, tiếng Trung "cô ấy" cũng nghe không ra giới tính, có điều hắn suy đoán, có thể là một người em trai nào đó của Ân Gia Mính.

Anh hỏi tiếp:

"Vậy nên, Triệu đạo diễn, chú có biết chuyện gì xảy ra trong vụ cướp năm đó không?"

"Haizz!"

Triệu Thúy Hoa thở dài một tiếng:

"Nếu chú biết được đó là chuyện gì, chú đã sớm báo cảnh sát rồi!"

Ông dường như vô cùng tiếc nuối, "Năm 82 cháu còn chưa sinh ra, chưa từng chứng kiến sự kiện lớn đó! Vụ án làm xôn xao cả toàn thành phố, mọi người đều bàn luận về nó."

Triệu Thúy Hoa chỉ chỉ chính mình:

"Ngày xưa chú là quản lý lễ tân ở khách sạn của anh Mính, mọi người đều biết mối quan hệ chặt chẽ giữa chú và anh ấy, và cảnh sát đã theo dõi chú rất chặt. Lúc đó không có điện thoại di động, không có mạng xã hội như WeChat, thậm chí cả số máy nhắn tin BB cũng bị đài CALL giám sát, chú thậm chí không thể liên lạc với anh Mính..."

Ông nhìn về phía Diệp Hoài Duệ.

"Cháu à, chú đoán cháu muốn hỏi là, tình tiết trong phim ảnh có phải thật vậy hay không... Đáng tiếc chú phải khẳng định rằng, không phải."

Triệu Thúy Hoa thẳng thắn trả lời:

"Kịch bản phim là tự chú và biên kịch cùng nhau viết trong suốt mấy năm trời, dựa vào manh mối mà cảnh sát công bố, cùng với những gì bản thân biết về các tình huống xảy ra khi đó."

"Thì ra là như vậy."

Diệp Hoài Duệ đối với câu trả lời này cũng không bất ngờ lắm.

"Có điều, đạo diễn Triệu tin tưởng Ân Gia Mính vô tội, đúng không?"

"Đó là lẽ đương nhiên!"

Triệu Thúy Hoa không chút nghĩ ngợi, một giây cho ra đáp án của mình:

"Chú đi theo anh Mính bốn năm, gần như mỗi ngày đều gặp nhau, thiếu điều nhìn muốn chán ba nốt ruồi trên mông phải anh ấy! Anh ấy là người như thế nào, chú còn không biết sao!"

Đạo diễn Triệu đặt tách trà xuống, ngữ khí kiên định.

"Con người anh Mính , bình thường nhìn phong lưu phóng khoáng, nhưng kỳ thực anh ấy không có người phụ nữ nào, không cờ bạc gái gú, không hút chích, thậm chí không có chỗ tiêu tiền! Cháu nghĩ xem anh ấy bỏ nhiều công sức vào việc đi trộm đống kim cương đó làm gì?"

Quả thực, trong điều tra vụ án, "Động cơ phạm tội" là vấn đề rất quan trọng.

Nếu những lời Triệu Thúy Hoa nói là sự thực, như vậy Ân Gia Mính trên thực tế cũng không thiếu tiền, cũng sẽ không có động cơ để thực hiện vụ cướp có vũ trang lớn này.

"Còn có, con người anh Mính thật sự coi trọng nghĩa khí, anh em bọn chú có ai mà chưa từng nhận sự giúp đỡ của anh ấy."

Nói xong, Triệu Thúy Hoa giơ tay lên, chỉ vào một bức tranh treo tường, "Hầy, Gigi nhà chú."

Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu xem, nhìn thấy trong hình là một Triệu Thúy Hoa hơn ba mươi tuổi đang ôm trong ngực một chú chó cỏ màu vàng sẫm.

Chú chó nhìn có vẻ đã già, thân hình gầy gò, tai phải giống như có tật, không vểnh lên được, gần gốc tai còn có một lỗ hổng rõ ràng hình bán nguyệt.

"Gigi vốn là chỉ chó hoang, được anh Mính nhặt về nuôi ở sân sau của khách sạn. Sau đó anh Mính xảy ra chuyện, khách sạn cũng đổi tổng giám đốc, chú sợ có người ngược đãi nó, liền tự mình đem nó về nuôi."

Hắn nói với Diệp Hoài Duệ rằng:

"Cháu xem, anh Mính thậm chí còn nhặt chó hoang bị vứt bỏ về nuôi, người như anh ấy, sao có thể nổ súng giết người? Huống hồ là giết chết hai đứa trẻ vị thành niên! ?"

Triệu Thúy Hoa như được bật công tắt máy hát, nói không ngừng.

"Chú khi đó rất thích xem phim điện ảnh, cũng yêu thích chụp ảnh, nhờ người tại Hoa Kỳ mua giúp một cái máy ảnh Kodak đắt tiền, cả ngày đi khắp nơi chụp ảnh."

Diệp Hoài Duệ gật gật đầu.

Anh nghĩ thầm, hóa ra những bức ảnh cuối cùng của bộ phim là nhờ đó mà có.

"Bọn anh em thấy chú thích chụp ảnh liền cười nhạo chú, nói rằng "thích thế thì đi Hollywood làm đạo diễn đi!". Chú nói muốn, nhưng không có tiền, cậu có tài trợ cho tôi không?"

Đạo diễn Triệu dừng một chút:

"Lúc đó chú chỉ là một tên lưu manh chưa tốt nghiệp cấp 1, nói muốn làm đạo diễn, ai mà tin được chứ? Chính chú còn không tin vào mình! Nhưng anh Mính lại tin!"

Nói tới chỗ này, Triệu Thúy Hoa có chút hoài niệm.

"Anh ấy nói "được, muốn học thì học đi, thêm kỹ năng thêm con đường, chẳng lẽ cậu muốn là trưởng bọ phận lễ tân cả đời sao?"

Triệu đạo diễn khẽ khàng thở một hơi:

"Sau đó anh ấy bỏ tiền để chú đi học chữ, học nhiếp ảnh, học đạo diễn và sản xuất phim..."

Diệp Hoài Duệ nhận ra, những câu nói này Triệu Thúy Hoa đã giữ trong lòng rất lau, không có ai để tâm sự cùng.

"... Anh Mính là quý nhân của chú."

Đạo diễn Triệu nói từng câu từng chữ, ngữ khí kiên định:

"Cho nên chú làm "Kim Thành đại kiếp nạn án", không phải là vì tẩy trắng cho anh ấy, mà là bởi vì chú biết, kẻ giết cả trẻ em và cảnh sát ấy, tuyệt đối không thể nào là anh Mính mà chú quen thuộc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro