Chương 12 - Sinh bệnh phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

Cố Tử An thấy người trước mặt làm một bộ tự trách, hắn theo bản năng dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Tùy tiện làm chút gì đi. "

"Cám ơn Cố ca." Kỷ Tịch vẫn nhìn hắn: "Anh đi nghỉ ngơi trước một chút, em rất nhanh sẽ xong. "

Cố Tử An gật gật đầu, bước chân nặng nề đi về phía sofa, trên TV mở tin tức tài chính, ánh mắt hắn lại không khống chế được nhìn về phía phòng bếp.

Bóng lưng thoạt nhìn rõ ràng uể oải ỉu xìu, động tác cắt rau cũng không lưu loát như bình thường, Cố Tử An nhìn cậu không vui, trong lòng cũng rất không có tư vị.

Tuy nói là lo lắng phòng bếp bị đốt sẽ tràn ngập khí độc tràn ra gây nguy hiểm cho an toàn cá nhân, nhưng lúc chính mình trở về người không phải là hảo hảo không có việc gì sao, vừa rồi về phần phản ứng lớn như vậy là sao?

Cố Tử An suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lý quản gia: "Chú Lý, ngày mai nhớ lắp đặt một thiết bị báo động chống khói trong phòng bếp. "

Lý quản gia biết cố Tử An an bài khẳng định có đạo lý của hắn, sảng khoái đáp: "Được! "

Sau khi cúp điện thoại, Cố Tử An Tâm buồn bực cũng không được giảm bớt, hắn cầm ly nước uống một ngụm, cầm ly rỗng chuẩn bị đi vào phòng bếp.

Vừa đứng dậy điện thoại liền vang lên, hắn nhìn thoáng qua, không có chuyện gì quan trọng Liễu Ấp sẽ không quấy rầy hắn sau giờ tan tầm, Cố Tử An một lần nữa ngồi xuống sô pha, bấm nút nghe.

------------------------------------------

Kỷ Tịch ném nồi bị cháy vào thùng rác, lại cầm một cái nồi mới, sau khi xào tôm cũng đậu bắp, đột nhiên phát hiện không có món chính, lương khô hấp cũng không thể ăn, trước mắt chỉ có thể nấu cơm.

Cậu xào thịt cùng ngó sen và cần tây, nồi cơm điện vẫn hiển thị tình trạng đang nấu ăn.

Biến phòng bếp của gia chủ thành như vậy, Kỷ Tịch rất băn khoăn, dù sao cũng là ở nhờ, cậu quyết định làm cho Cố Tử An một loại mứt lê mùa thu để hạ hỏa.

Cậu từ trong tủ lạnh cầm mấy quả lê ra, lại chuẩn bị thêm hai miếng gừng cùng mười viên táo đỏ, trước tiên đem lê dùng nước muối rửa sạch, cắt hạt lựu và cho vào trong chén, lại cho gừng thái lát, táo cắt lát và hạt nhân.

Đem nguyên liệu đã cắt cho vào máy xay sinh tố xay nhuyễn lại với nhau, đổ vào nồi khuấy đều, sau khi đun sôi lửa lỏnoif  chuyển sang lửa nhỏ, Kỷ Tịch nhìn thời gian, cái này phải nấu 45 phút, nhưng ngàn vạn lần không thể mơ mơ màng màng ngủ quên.

Khuấy theo chiều kim đồng hồ trong nồi, nghe thấy nồi cơm điện đinh một tiếng.

Kỷ Tịch bưng hai đĩa thức ăn lên bàn ăn, thấy Cố Tử An còn đang gọi điện thoại, cậu lại về phòng bếp xới hai chén cơm.

Cố Tử An thấy Kỷ Tịch đi ra, rất nhanh cúp điện thoại.

Hai người ngồi mặt đối mặt, không khí nhất thời có chút xấu hổ, Kỷ Tịch suy nghĩ muốn nói với Cố Tử An: "Cố ca, cái nồi kia thật sự không có biện pháp xử lý, em ném đi rồi, tiền nồi anh hãy  khấu trừ vào tiền lương của em. "

"Không cần." Cố Tử An không thấy bộ dáng đáng thương này của cậu, chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm rồi lên lầu.

"Cố ca, tối nay ủy khuất anh tùy tiện ăn một chút, tối mai em sẽ làm một bữa cơm lớn cho anh." Kỷ Tịch gắp hai miếng củ cải lên ăn, thật sự không có cảm giác ngon miệng, lại nhớ đến mứt lê mùa thu trong nồi, cậu buông đũa xuống nói: "Cố ca, em ăn no rồi, trong nồi còn đang nấu đồ ăn nhẹ, anh chậm rãi ăn, em đi xem trước. "

Cố Tử An nhìn khẩu vị và bóng lưng đơn bạc như mèo con của cậu, rất muốn bảo cậu ăn thêm hai miếng nữa, dừng một chút nhưng không nói ra miệng, ăn xong thức ăn, thấy Kỷ Tịch còn bận rộn trong phòng bếp, hắn thu dọn chén đũa đưa đến phòng bếp.

Kỷ Tịch đang khuấy mứt lê, thấy chén đũa liền gặp khó khăn, cậu thật sự không muốn rửa: "Cố ca, cái chén này..."

"Không cần cậu rửa." Cố Tử An nhìn cậu, lúc này mới phát hiện có gì đó không ổn, cả khuôn mặt nhỏ bé của Kỷ Tịch đều đỏ bừng, hắn giơ tay chạm vào trán Kỷ Tịch một chút, nóng bỏng, hắn nhíu mày nói: "Cái này đừng làm nữa. "

Kỷ Tịch chỉ cảm thấy đầu choáng váng, không hiểu ý tứ của Cố Tử An: "A? Còn thiếu bước cuối cùng là xong rồi, lần này em  ở trong bếp nhìn, sẽ không đốt cháy nồi nữa. "

"Cậu không biết rằng cậu đang bị sốt sao? Lần sau đừng ngủ trên mặt đất. "Cố Tử An giọng nói trầm thấp.

Hắn trực tiếp giất lấy cái thìa trong tay Kỷ Tịch ra, một tay cầm hai cổ tay nhỏ của cậu, tay còn lại vươn xuống dưới vòi nước, tắt vòi nước và bếp gas, hắn ôm người đi vào phòng khách.

"Có chút nóng, phỏng chừng là cảm lạnh rồi." Lúc này Kỷ Tịch mới hậu tri hậu giác nâng tay lên chạm vào mặt chính mình một chút, thân thể hơi giãy dụa: "Cố ca, em không sao, mứt lê mùa thu đã sắp hoàn thành rồi, hiện tại chỉ cần quan sát lửa một chút, em làm xong rồi đi ngủ được không? "

Cố Tử An bị thân thể mềm mại trong lòng cọ tới cọ lui, cảm giác trong bụng có đoàn hỏa đang thiêu đốt, hắn lười nói nhảm với cậu, trực tiếp khom lưng ôm lấy người ta:" Mứt lê mùa thu quan trọng hay thân thể cậu quan trọng hơn?"

Người bình thường sao lại ngủ thiếp đi khi nấu cơm, hắn đã sớm phát hiện thân thể Kỷ Tịch không thoải mái, chính mình chẳng những phát hỏa với cho người khác mà còn để cho một số bệnh nấu cơm cho hắn.

"Cố ca, em có thể tự đi được mà." Thân thể Kỷ Tịch đột nhiên được nâng lên không trung, cảm giác không trọng lượng khiến hai tay cậu theo phản xạ gắt gao ôm chặt người trước mắt, cách hai tầng quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương. Nghe tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực cậu. Kỷ Tịch cảm thấy mình quả thật bệnh không nhẹ, bằng không sao lại tim đập thình thịch, tai lại phát sốt.

Cậu lớn như vậy còn lần đầu tiên bị một người đàn ông ôm vào trong ngực như vậy, có chút ngượng ngùng, cậu vùi đầu vào ngực Cố Tử An.

Cố Tử An bị hai tay Kỷ Tịch ôm quanh eo, hô hấp nóng bỏng của cậu trực tiếp phun vào tim chính mình. Cố Tử An cảm thấy chính mình sắp hô hấp không thoải mái, mau đi hai bước đặt người ta trên sô pha, người nọ vậy mà còn ôm chặt chính mình không buông tay.

Hắn vỗ vỗ lưng Kỷ Tịch, giọng nói cũng không còn lạnh như ngày trước: "Buông tôi ra, tôi đo nhiệt độ cơ thể cho cậu. "

Kỷ Tịch cảm thấy mặt mình càng nóng lên, cậu nhanh chóng buông Cố Tử An ra, xoay người đối mặt với ghế sofa tựa lưng nằm nghiêng: "Cố ca, em luôn gây thêm phiền toái cho anh "

"Cậu biết vậy thì tốt." Cố Tử An thở dài, tiểu đáng thương này chính là tới trị hắn, từ trong ngăn kéo tủ TV lấy ra hộp thuốc, tìm được nhiệt kế, một tay hắn kéo cánh tay Kỷ Tịch lên, tay kia cởi nút đầu tiên của áo ngủ cậu ra, từ cổ áo cậu dò xét vào, đem nhiệt kế bỏ vào nách cậu, vô tình đụng phải ngực hắn, thân thể nóng bỏng, "Kẹp vào, nhiệt độ cơ thể hẳn là không thấp, tôi còn phải gọi cho chú Tần đến xem qua. "

Kỷ Tịch thành thật kẹp nhiệt kế, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng miệng khô lưỡi khốc, cậu to gan nói: "Cố ca, em muốn uống nước. "

Cố Tử An đối với loại mèo con nỉ non này, căn bản không có bất kỳ sức đề kháng nào, đứng dậy rót cho cậu một ly nước ấm, Cố Tử An ôm eo cậu, cho cậu nửa người trên hơi nâng lên: "Uống đi."

Kỷ Tịch cực kỳ khát nước, lộc cộc lộc cộc uống hết một ly nước lớn.

Cố Tử An đỡ người nằm xuống, đưa tay lau sạch những giọt nước chảy xuống khóe miệng cậu, lại đứng dậy trở về phòng Kỷ Tịch cầm một tấm chăn đắp lên người cậu.

Bác sĩ Tần chạy tới, nửa ngồi xổm trước người Kỷ Tịch dùng tay chạm vào trán cậu, kinh hô: "Đây sợ là sốt hơn 38 độ đi, nhiệt độ cơ thể cao như vậy, phải cho cậu tản nhiệt, cái chăn này dày như vậy, là muốn đắp cho cậu ấy lên đến 40 độ luôn à? "

Cố Tử An nhìn bác sĩ Tần lấy chăn ra, hắn ngượng ngùng lấy nhiệt kế dưới nách Kỷ Tịch ra, đưa cho bác sĩ Tần: "Nào có khoa trương như vậy. "

Bác sĩ Tần nhìn nhiệt kế: "Quả nhiên 39 độ, trước tiên tôi kê cho cậu ấy một ít thuốc hạ sốt, ngủ một giấc hẳn là không sao. "

Kỷ Tịch sau khi uống thuốc liền ngủ thiếp đi, bác sĩ Tần lại dặn dò Cố Tử An hai câu liền đi ra về.

Cố Tử An thấy Kỷ Tịch nằm trên sô pha ngủ cũng không tính là chuyện tốt, người tốt làm đến cùng, hắn ôm lấy người ta đưa vào phòng.

Đang chuẩn bị buông người xuống, Kỷ Tịch đột nhiên ôm cổ hắn, cọ cọ vào cổ hắn, dán vào tai hắn nói: "Tôi nhớ nhà rất a. "

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Chương này dễ thương phết (⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝).

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro