Chương 13 - Tử An Lợi Hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

Trong thuốc hạ sốt có thành phần thuốc ngủ, Kỷ Tịch ngủ đến mười giờ sáng hôm sau, đứng dậy kéo rèm cửa ra, nhìn những bông hoa cúc các màu rực rỡ trong hoa viên, tâm tình cậu thanh thản sảng khoái rất tốt.

Mơ hồ nghe thấy tiếng nói bên ngoài, cậu mở cửa ra ngoài, có vài công nhân đang bận rộn trong bếp: "Chú Lý, họ đang làm gì vậy? "

"Tử An nói trong bếp cần lắp đặt một hệ thống báo động chống cháy." Lý quản gia giải thích xong, vẻ mặt lo lắng nhìn Kỷ Tịch: "Nghe Tử An nói cậu phát sốt cao, tốt hơn chưa? "

"Tốt hơn nhiều rồi." Kỷ Tịch có chút không được tự nhiên, cảm thấy Lý quản gia hẳn cũng biết chuyện cậu nấu cơm thiếu chút nữa đốt nhà bếp, cậu giấu đầu lòi đuôi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cố ca lắp đặt cái này có thể hữu dụng sao? "

Lý quản gia vung tay lên nói: "Tử An nói muốn lắp đặt khẳng định có đạo lý của hắn, chỉ cần là chuyện Tử An chúng ta nói làm, không có một điều nào là sai. "

Hóa ra đây là uy quyền của Tử An! Kỷ Tịch không tỏ ý kiến, lễ phép cười liền về phòng rửa mặt.

Lý quản gia thấy biểu tình trên mặt Kỷ Tịch quá mức có lệ, vội vàng đuổi theo cậu nghiêm túc nói: "Thật sự, cậu đừng không tin a! Liền nói năm Tử An vừa mới du học về, cầm tài sản mà ông ngoại của hắn để lại cho hắn, toàn bộ mua mấy mảnh đất hoang trong thành phố, lúc ấy còn bị Cố Cảnh Diệu cùng Cố lão thái thái hung hăng cười nhạo châm chọc một phen, nói Tử An chúng ta chính là bại gia tử. "

"Lúc ấy Cố Cảnh Diệu tốn công phu trúng thầu một khối phong thủy bảo địa ở trung tâm thành phố, khoảng thời gian đó đuôi đều vểnh lên trời, Cố lão thái thái gặp ai liền khen Cố Cảnh Diệu với người đó, chôn vùi Tử An chúng ta. Kết quả nửa năm sau, mấy mảnh đất Tử An mua toàn bộ quy hoạch tàu điện ngầm và trường học, cậu đoán mảnh phong thủy bảo địa của Cố Cảnh Diệu thì như thế nào. "

Kỷ Tịch thành công bị y khơi dậy sự tò mò: "Cố Cảnh Diệu làm sao vậy? "

Lý quản gia vỗ đùi: "Ha ha, mảnh đất đó được chính quyền thành phố liệt kê là khu bảo tồn di tích văn hóa, xung quanh nghiêm cấm phát triển sử dụng thương mại. Tử An dùng mấy khối đất hoang để phát triển, còn Cố Cảnh Diệu cùng bà nội của anh ta chỉ có thể nhìn đất mọc đầy cỏ dại mà tức giận, ha ha ha, mỗi lần nghĩ đến chuyện này tôi đều có thể vui vẻ nửa ngày. "

Kỷ Tịch bị cảm xúc của Lý quản gia lây nhiễm, nghĩ đến bộ dáng mặt đen của Cố Cảnh Diệu, cậu cũng nhịn không được cười lên tiếng: "Tức chết Cố Cảnh Diệu vương bát đản kia a, Cố ca thật tuyệt vời. "

Lý quản gia thấy thính giả phối hợp, y càng hăng hái hơn: "Còn nữa, mấy bộ phim của Tử An nhà chúng ta đầu tư đều thu về mấy tỷ phòng vé, Cố Cảnh Diệu cũng muốn thu được như vậy, hai năm nay cũng theo sau đầu tư vài bộ phim, toàn bộ đều mời đại đạo diễn cùng đại minh tinh, kết quả ha, gần phát hành không phải là bạo phát ra đạo diễn hít thuốc phiện thì là vai chính làm gái ngành a, haha đến cả quần lót để bồi thường cũng không có ha ha ha ha ha. "

Kỷ Tịch cũng vui vẻ: "Thứ Cố Cảnh Diệu nhìn phải đều là một bộ  xui xẻo giống anh ta! "

Lý quản gia phát hiện Kỷ Tịch nghiêng người, vội vàng sửa chữa đúng: "Trọng điểm không phải Cố Cảnh Diệu xui xẻo, mà là Tử An nhà chúng ta lợi hại! "

Kỷ Tịch phụ họa nói: "Đúng đúng, Tử An nhà chúng ta lợi hại nhất. "

Nghe thấy sau lưng có người ho một tiếng, Kỷ Tịch vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Cố Tử An mặc một bộ trang phục giản dị, hai tay tùy ý đút vào túi quần, vừa mát mẻ vừa đẹp trai đứng ở góc cầu thang.

Kỷ Tịch sợ tới mức lui về phía sau một bước: "Sao anh lại không đi làm?" Không biết người này cắm rễ ở góc cầu thang nghe được bao nhiêu rồi.

Lý quản gia vừa đi về phía phòng bếp vừa cười giải thích dùm Cố Tử An: "Hôm nay thứ bảy, Tử An tuy là tổng giám đốc, cũng không thể mỗi ngày đi làm a. "

Kỷ Tịch thấy Cố Tử An đi về phía này, cậu nhìn Cố Tử An nói: "Cám ơn Cố ca tối qua đã chăm sóc em."

"Tốt hơn chút nào chưa?" Cố Tử An đi tới bên cạnh cậu dừng lại.

Kỷ Tịch ngửi thấy mùi vị trên người Cố Tử An, lại nhớ tới cái ôm tối hôm qua: "Tối qua là Cố ca ôm em về phòng sao? "

Cố Tử An lạnh lùng liếc cậu một cái: "Không phải. "

Kỷ Tịch ngủ no tâm tình cũng tốt, nghe Lý quản gia kể hai câu chuyện tâm tình còn tốt hơn, bất giác liền muốn trêu chọc đại soái ca băng sơn này: "Em cũng cảm thấy không phải, tối hôm qua người đàn ông kia ôn nhu như vậy, cho em uống nước, cho em uống thuốc, ôm em về phòng, còn đưa tay vào trong quần áo kẹp nhiệt kế cho em..."

Cố Tử An sắc mặt xanh mét: "Câm miệng lại. "

Kỷ Tịch ỷ vào mình là một bệnh nhân, Cố Tử An sẽ không làm gì với cậu, cậu nhón chân thình lình ngửi ngửi hõm vai Cố Tử An một chút.

Cố Tử An theo bản năng đẩy Kỷ Tịch ra, cái đồ lẳng lơ nhỏ này càng ngày càng càn rỡ. Hắn tiến lên một bước, hai tay chống lên tường, vây Kỷ Tịch ở giữa, ánh mắt dần dần hiện lên thâm ý nói: "Tôi khuyên cậu đừng đi được một tấc lại muốn tiến một thước. "

Kỷ Tịch đối diện với ánh mắt của hắn, ủy khuất huhu nói: "Em không làm gì nha, em nhớ tối hôm qua mùi vị của người đàn ông đó, em chính là muốn ngửi thấy có phải Cố ca hay không thôi mà."

Thấy Cố Tử An không dao động mà vẫn không buông cậu ra, cậu đơn giản nâng mặt lên, khoảng cách giữa hai người càng them gần, mũi miệng cũng sắp chạm nhau, cậu nhỏ giọng nói: "Tư thế và phản ứng của Cố ca như này, em sẽ cảm thấy anh muốn hôn em. "

Cố Tử An cảm nhận được hô hấp ấm áp của cậu, thoáng lui về phía sau một chút, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng màu nhạt và đầu lưỡi mềm mại của cậu: "Cậu nghĩ thật đẹp nhỉ. "

Kỷ Tịch không tha: "Hôn một lần 200 000, em thật sự có thể Cố ca! "

Cố Tử An cảm thấy mình thật điên rồ, vì sao lại mang về nhà sinh vật này chứ, còn trả tiền cho cậu ta làm bạn trai chính mình?

Kỷ Tịch dùng tay đẩy Cố Tử An: "Không cho em ngửi, cũng không muốn hôn, vậy anh mau tránh ra, tối qua em không ăn cơm, bây giờ bụng rất đói. "

Cố Tử An nghiến răng nghiến lợi buông Kỷ Tịch ra, bị người này nháo nửa ngày, hắn mới nhớ ra xuống lầu là vì nhìn người này có tốt hay không, kết quả hắn nhảy nhót như bệnh nhân?

Người này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn một chút khi cậu bị bệnh và ngủ.

Kỷ Tịch rửa mặt xong, vừa ăn bữa sáng dinh dưỡng cho bệnh nhân mà Lý quản gia chuẩn bị cho cậu, vừa nhàn nhã thưởng thức những bông hoa trong hoa viên.

Cậu lướt điện thoại di động, mẹ kế của cậu lại gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại. Kỷ Tịch quyết định thừa dịp hôm nay nhàn rỗi về nhà nguyên chủ một chuyến, chờ giải quyết tốt chuyện trong nhà, cậu mới chuyên tâm làm sự nghiệp.

Cậu gọi Cố Tử An đang đi ra ngoài: "Cố ca, anh sẽ không đi cùng em nữa. "

Cố Tử An không nhìn cậu, đi thẳng ra ngoài: "Tôi cảm ơn cậu. "

Kỷ Tịch đẩy bát đũa một cái, mau đi hai bước đuổi theo hắn: "Cố ca, em sẽ ra ngoài một chuyến, buổi tối nhất định sẽ trở về. "

Cố Tử An chậm lại, tựa như lơ đãng hỏi: "Đi đâu vậy? "

Kỷ Tịch không giấu diếm hắn: "Về nhà xem một chút. "

Cố Tử An nhớ tới câu "Nhớ nhà" mềm mại bên tai Kỷ Tịch tối hôm qua, hừ, cái nhà kia có gì phải nhớ chứ?

"Không được đi."

Kỷ Tịch vẻ mặt mơ hồ: "Vì sao? Em làm việc cho anh, ngay cả nhà cũng không thể về? Em bán nghệ nhưng không bán mình. Hơn nữa, cho dù hôm nay em không đi, chờ anh đi làm, em lập tức len lén chạy tới, anh còn có thể mỗi ngày nhìn em sao? Cố ca không phải em nói anh, cho dù bây giờ anh có tiền có địa vị, cũng không thể có dục vọng khống chế mạnh như vậy a, công ty của anh có phải đều cưỡng chế người làm thêm giờ mỗi ngày hay không. "

"Câm miệng lại!" Cố Tử An móc móc lỗ tai, hai ngày nay hắn bảo người điều tra cha mẹ Kỷ Tịch một chút, nói không chừng sẽ gặp người của Cố Cảnh Diệu, "Tôi đi cùng cậu. "

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro