Chương 15 - Tâm viên ý mã*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

(Tâm viên ý mã: thành ngữ Trung Quốc, bính âm 'xīn yuán yì mǎ', có nghĩa là ẩn dụ tâm tư của con người vô định, chẳng hạn như ngựa khó có thể khống chế.)

Cố Tử An ôm Kỷ Tịch vào lòng, giọng nói không lớn nhưng từng chữ rõ ràng: "Bạn trai tôi hay ghen tuông, không cho phép tôi thêm wechat của người khác, xin lỗi. "

Kỷ Tịch bất ngờ không kịp đề phòng rơi vào trong lòng hắn, nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt khẽ cong của Cố Tử An. Hành động của bạn trai này, trái tim Tô điên cuồng đập chân mềm nhũn.

Vưu Quỳnh nhìn thân thể hai người bọn họ ôm nhau cùng ánh mắt quấn lấy nhau, đánh chết cũng không nghĩ tới hai nam nhân lại là loại quan hệ này, đang kinh ngạc, đột nhiên phát hiện Kỷ Nhiên cùng ba mẹ cậu ta bỗng nhiên an tĩnh, cô ta hoảng sợ nhìn về phía Kỷ Nhiên.

Mặt Kỷ Nhiên đỏ bừng, đứng lên đi hai bước tới trước mặt Vưu Quỳnh, đưa tay nặng nề cho cô ta một cái tát, giận dữ quát: "Tôi đánh chết cô đồ tiện nhân, mẹ nó cái đồ rách nát này, ở nhà tôi mà cô đã dám quyến rũ nam nhân, bình thường mẹ nó bẩn thỉu đến mức nào, mẹ nó nhanh chóng cút ra ngoài. "

Vưu Quỳnh từ nhỏ đến kẻ ái người mộ vô số, bình thường kiêu ngạo thanh cao giống như một con công, chỉ cần cô ta ngoắc tay liền có một đống nam nhân nhào đến.

Kỷ Nhiên vốn chỉ là một trong rất nhiều người không nổi bật theo đuổi của cô ta, không chịu nổi việc theo đuổi cuồng nhiệt cùng si mê của Kỷ Nhiên, nên cô ta mới tự hạ thấp thân phận cho cậu ta một cơ hội, không nghĩ tới tên bạn trai bình thường hèn hạ này lại dám đánh cô ta trước mặt nhiều người như vậy, nước mắt cô ta liền chảy, che khuôn mặt bị đáng sưng đau dậm mạnh chân chảy ra ngoài.

Kỷ Nhiên đuổi đi một người chẳng những không tức giận, lửa giận trong lòng ngược lại càng tăng thêm, cậu ta lấy tay chỉ vào mũi Cố Tử An mắng to: "Mẹ nó cái loại nam nhân trăng hoa, tao tuyệt đối không để cho mày có thể ở thành B này lăn lộn nữa, mày đi ra ngoài hỏi thăm tên Kỷ Nhiên của tao thử xem, anh em hai giới hắc bạch đạo của tao rất nhiều, hôm nay chúng ta không xong đâu."

Người này lại không biết trời cao đất dày ở trước mặt đại lão Cố Tử An múa rìu qua mắt thợ*, Kỷ Tịch "phụt" một tiếng cười, len lén nhéo nhéo eo Cố Tử An.

(không biết làm nhưng thích thể hiện, dóc phét trước mặt người chuyên nghiệp)

Cố Tử An bị cậu nhéo cả người tê dại, đối mặt với sự khiêu khích của Kỷ Nhiên, hắn thập phần phối hợp: "Vậy sao, đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi tên là Cố Tử An. "

Kỷ Nhiên lưu manh nhị thế tổ* căn bản không biết Cố Tử An là ai, lại thấy trên mặt người này viết đầy khinh thường, cậu ta giơ nắm đấm muốn vung lên mặt Cố Tử An.

(thế hệ nhà giàu thứ hai chỉ biết ăn chơi trác tán)

Kỷ Chính Tín vốn bị Kỷ Tịch kích thích nên tức giận với nam nhân khí chất này, đang chuẩn bị cầm roi cho Kỷ Tịch một trận, nghe thấy ba chữ "Cố Tử An", ông ta lập tức ỉu xìu, ngơ ngác tại chỗ, ngay cả kêu Kỷ Nhiên dừng tay cũng quên la lên.

Kỷ Tịch nghiêng một bước chắn trước người Cố Tử An, nắm lấy cổ tay Kỷ Nhiên, còn chưa có động tác tiếp theo, liền nghe Kim Lam la hét.

"Kỷ Tịch tiện nhân, cậu không biết xấu hổ đi ra ngoài bán mông không đủ, còn mang theo dã nam nhân này đến đánh đệ đệ cậu, cậu còn có phải là người hay không." Bà ta một bước vọt tới trước mặt hai người, túm lấy cổ áo Kỷ Tịch liền muốn xé đi, cao giọng la mắng: "Tiểu tiện nhân cậu nghịch thiên rồi muốn làm phản rồi, nhà chúng ta cho cậu ăn mặc đi học, bây giờ cậu bán mông cánh đã cứng, liền muốn cưỡi lên đầu chúng ta, tiện nhân cậu nghĩ cũng đừng có mơ."

Cố Tử An bốn lạng đẩy ngàn cân, ngăn cản móng tay thật dài của Kim Lam, bảo vệ nghiêm khắc Kỷ Tịch trong lòng, thanh âm không tức giận tự uy: "Dám làm bị thương một sợi tóc của Kỷ Tịch, bà thử xem!? "

Kỷ Tịch đã xem đủ trò vui rồi. Cậu từ trong lòng Cố Tử An ló đầu ra, lấy ra đòn sát thủ quyết định tốc chiến tốc thắng: "Dì Kim, dì đầu tư vào cổ phiếu và quỹ bồi 5 triệu, đã trả hết chưa? Tài sản thế chấp của bà cũng sắp hết hạn rồi nhỉ? "

Những lời này giống như một cây kim, trực tiếp đâm vào tim Kim Lam, b à ta lui về phía sau một bước nói: "Tiểu súc sinh cậu nói cái gì vậy! "

Kỷ Chính Tín bị kích thích quá nhiều, ngã xuống sô pha, miệng không rõ ràng hỏi: "Lam... Lam, Những gì nó nói..... là sự thật sao.. đúng không? "Trách không được gần đây Kim Lam luôn dùng đủ loại biện pháp, lí do muốn xin tiền của ông ta.

Kim Lam sợ tới mức cả người run lên, bà ta gian nan xoay người, nở ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, ánh mắt né tránh nói: "Chồng, anh đừng nghe nó nói nhảm, em bị mất một ít tiền, nhưng không nhiều như vậy, giấy chứng nhận bất động sản em sẽ nghĩ biện pháp lấy lại."

Những lời này là cọng rơm cuối cùng đè chết* Kỷ Chính Tín, ngực ông ta kịch liệt phập phồng, mắt thấy sắp ngất xỉu.

(phỏng theo câu cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà)

Kỷ Nhiên hoảng hốt, vội vàng xông tới đỡ Kỷ Chính Tín: "Cha, cha đừng tức giận, cũng không phải chuyện gì to tát, tiền trong sổ sách của công ty nhà chúng ta không phải còn nhiều sao? "

Kim Lam cũng vội vàng đi lên, quỳ gối trước người Kỷ Chính Tín, lau nước mắt vuốt vuốt ngực ông ta, bà ta cũng thật sự không có biện pháp, đơn thuần nhân cơ hội này giải hòa sự tình: "Tín ca, em cũng là vì nhà chúng ta thôi, muốn kiếm chút tiền để cho cuộc sống của mọi người tốt hơn một chút, nhưng anh cũng biết thị trường chứng khoán có lợi nhuận thì có thưa lỗ, anh tha thứ cho em lần này đi. Tín ca, tiểu súc vật Kỷ Tịch kia cánh cứng rồi, không trông cậy vào được, nếu không anh bán một phần cổ phần trong tay anh đi, cả nhà chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. "

Kỷ Chính Tín đã lớn tuổi, Kỷ Nhiên cũng không phải là người biết kinh doanh. Kỷ Chính Tín đi theo phía sau cậu ta thu dọn mớ hỗn độn đã phải hao phí một phần tinh lực, công ty vốn đang xuống dốc.

Công ty ông ta vừa mới nhận được một đơn hàng lớn, mắt thấy nhân cơ hội này là có thể khởi tử hồi sinh, nào biết hôm nay đắc tội người này chính là lão tổng công ty đối phương.

Nghe lời con trai và vợ, Kỷ Chính Tín tuyệt vọng nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.

Kỷ Tịch tránh ra khỏi vòng tay Cố Tử An, nhìn ba người nhà này nói: "Dì Kim, dì cho rằng tôi còn để bà nắm chặt trong lòng bàn tay như trước đây sao, bà đánh một nước cờ, cho rằng đã đem tôi bán cho Cố Cảnh Diệu là có thể lấp đầy lỗ thủng của bà, haizz về lên giường và mơ đẹp đi, bây giờ chẳng bà phải trả lại tiền, còn đắc tội với Cố Cảnh Diệu, công ty Kỷ gia của các người tự cầu phúc đi, tôi và bạn trai tôi sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc hạnh phúc của người giàu, tạm biệt. "

Nói xong không để ý phía sau khóc lóc và chửi rủa, kéo tay Cố Tử An đi ra ngoài: "Cố ca, tay anh còn đau không? Về nhà em thoa cho anh ít thuốc. "

Ngón tay Cố Tử An giật giật, ngược lại nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của cậu, thấp giọng đáp một câu: "Xoa xoa là tốt rồi."

Âm thanh quá nhẹ, phía sau lại quá ồn ào, Kỷ Tịch không nghe rõ: "Cố ca, anh vừa nói gì vậy? "

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bên cạnh xe, Cố Tử An buông tay cậu ra, vẻ mặt lạnh nhạt lên xe: "Không có gì. "

"Cố ca, anh có cảm thấy em quá tàn nhẫn với người trong nhà không?" Kỷ Tịch ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Cố Tử An hỏi.

Cố Tử An không trả lời câu hỏi này, nhìn anh hỏi ngược lại: "Bọn họ vẫn luôn đối xử với cậu như vậy sao? "

Kỷ Tịch suy nghĩ về chuyện nguyên chủ gặp phải, ủy khuất gật gật đầu.

Thần sắc Cố Tử An đột nhiên trở nên ôn nhu, giọng nói cũng thanh thuận: "Sau này sẽ không còn nữa."

Câu nói này không đầu không đuôi, Kỷ Tịch lại hiểu được, Cố Tử An về sau sẽ che chở cho cậu.

Tâm trạng của cậu rất tốt, được một tấc lại muốn tiến một thước mà tự hào hỏi: "Cố ca, vậy anh nói hôm nay em có tuyệt tình không?

Cố Tử An dời tầm mắt ra, nhìn thẳng về phía trước, thanh âm một lần nữa trở nên lạnh như băng: "Không đủ tàn nhẫn."

Về đến nhà, Kỷ Tịch xuống xe liền vọt tới trước tủ TV, lấy ra hòm thuốc, đổ toàn bộ thuốc bên trong ra, ngồi xổm trên mặt đất khắp nơi lục lọi: "Cố ca, hòm thuốc này có dầu thuốc tiêu sưng không? Có muốn gọi Tần thúc đến xem một chút không? "

Cố Tử An đi theo phía sau, nhìn thuốc ngang dọc trên mặt đất, không nhịn được đá vào mông cậu một cước: "Cậu là chuột sao? Lần sau lại làm rối tung phòng khách, tự dọn dẹp đi. "

Hắn dùng khí lực không lớn, Kỷ Tịch một tay xoa mông mình, một tay tiếp tục lật trong một đống thuốc, cười nói: "Em là người chơi hệ cẩu, em sẽ cắn người, còn hay ghi thù, anh đừng bắt nạt em."

Cố Tử An lui về phía sau hai bước ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm ngón tay mảnh khảnh và mông cong vênh của cậu, không nói gì.

"Tìm được rồi, Cố ca, thủ pháp xoa bóp của em rất tốt, để em thoa cho anh nha." Kỷ Tịch lấy ra một chai dầu kim hồng hoa du*, đứng dậy đi về phía Cố Tử An.

(nhà tài trợ: chú google

Ta cũng chả biết phải hay không, nó có cả nùi loại, ta bốc đại đó)

Cố Tử An nhanh chóng dời ánh mắt.

Kỷ Tịch nửa quỳ trước người hắn, trước tiên đổ một ít dầu vào lòng bàn tay mình, hai lòng bàn tay dán sát vào nhau, nhanh chóng xoa xoa, cảm giác được lòng bàn tay nóng lên, lúc này mới nắm lấy tay Cố Tử An, nắm lấy ngón tay hắn, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên lòng bàn tay sưng húp của Cố Tử An, không nhẹ không nặng xoa xoa.

Tay Cố Tử An đặt lên đùi chính mình, lúc Kỷ Tịch xoa cho hắn, không tránh khỏi đụng phải đùi hắn, cảm giác ngứa ngáy theo lòng bàn tay và đùi truyền đến khắp người. Cổ họng Cố Tử An lăn lăn vài cái, thử rút tay ra, giọng nói khàn khàn thấp giọng nói: "Được rồi. "

Kỷ Tịch hoàn toàn không biết gì về chuyện này nắm chặt tay hắn, ngẩng đầutichs cực nói: "Dầu này ít nhất phải xoa bóp năm phút, bằng không không có hiệu quả, Cố ca cảm thấy thủ pháp của em không tốt sao? "

"Khá tốt, vậy cứ tiếp tục đi." Cố Tử An đối diện với con ngươi thanh nhuận của cậu, trong lòng nói, tôi khuyên cậu, đây chính là c tậu đang rêu chọc tôi.

Kỷ Tịch thấy thành công thuyết phục Cố Tử An, lập tức cho hắn một nụ cười ngọt ngào: "Cố ca, mỗi ngày anh ngồi làm việc lâu như vậy, đốt sống cổ có khỏe không, em đợi lát nữa sẽ bóp vai cho anh, trước kia em đã có học được một chút. "

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ kính từ trần đến sàn chiếu vào cậu, cả người người này từ trên xuống dưới đều trải một tầng ánh sáng kim sắc, mái tóc hơi nâu mềm mại, làm cho người ta muốn xoa xoa một cái, làn da trắng nõn trong suốt óng ánh, làm cho người ta muốn cắn một miếng, mặt mày khẽ cong cùng khóe môi căng mọng, khiến cả người Cố Tử An như bị điện giật.

Hắn cố nén rung động trong lòng, từ chối nói: "Lần sau đi. "

Giọng Điệu Kỷ Tịch hơi có chút mất mát: "Vậy đi thôi, dù sao những người từng thử qua đều nói em làm tốt. "

Cố Tử An nhíu mày, âm thanh lại lạnh một chút: "Sau này không được xoa bóp cho người khác. "

"Ồ." Kỷ Tịch hiền lành đáp một câu, lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dục vọng khống chế của anh quá mạnh, may mắn anh chỉ thuê tôi nửa năm. "

Cố Tử An nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu, trên tay không tự giác dùng chút khí lực: "Sau nửa năm nữa cậu muốn làm gì? "

"Đau!" Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Kỷ Tịch hơi vặn vẹo.

Cố Tử An lập tức buông tay ra, thấy ngón tay trắng nõn thon dài của Kỷ Tịch hơi ửng đỏ, hắn thở dài lấy tay sờ sờ bộ phận bị đỏ: "Tôi không có dùng sức. "

Chân Kỷ Tịch ngồi xổm có chút tê dại, đứng dậy ngồi bên cạnh hắn, tức giận nói: "Nửa năm sau em đã trở thành ngôi sao lớn, anh muốn em bóp vai anh cũng không còn được đâu. "

"Ừm." Cố Tử An vẫn kéo tay cậu, trong đầu nghĩ lại là, nếu người này nằm trên giường, không cẩn thận sẽ bị làm đầy vết đỏ.

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Má ta cừi 😂😂 đốt sống cổ, mà translate nó dịch là cổ tử cung 😂😂 chú Cố nhà ta có tử cung 😂😂.

_Xác định lại thụ này không ngược, bị tính hơi nữ vương và làm nũng chú ý bạn Kỷ không nhược đâu cường đó. Nội dung chủ yếu là ngọt sủng buff buff nhân vật chính+vả mặt+bla bla các thứ, không thích yêu cầu quay xe.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro