Chương 30 - Ai Mà Nhịn Được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

Cố Tử An lấy tay vịn tảng đá bên cạnh ao, cảm nhận được thân thể được bao bọc bởi nước ấm, hắn chịu đựng phản ứng sinh lý buồn nôn lại, sau lưng dán sát vào vách hồ bơi, trong hơi nước mờ mịt nhìn về phía người đối diện đang nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tịch bị nước ấm áp làm hơi hơi ửng hồng, sự trong sáng lại có thêm sự mị hoặc ngày thường không có, ngọn tóc bị nước thấm ướt đang lăn xuống nước, lướt qua cái trán rồi đến bên tai, cuối cùng hội tụ ở trong hốc xương quai xanh mê người.

Cố Tử An nhìn chằm chằm đôi môi mỏng manh của cậu, không biết là nhìn người này đến ngây người, hay là do đụng phải nước mà khiến toàn thân không khỏe, hắn nhất thời chưa kịp phản ứng lại lời nói của Kỷ Tịch: "Sờ cái gì? "

Kỷ Tịch thấy Cố Tử An đứng thẳng tắp, không giống như là đang thư thả mà giống như đang bị trừng phạt thể xác, cậu có chút lo lắng đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt lóe lên ánh nước không ngừng lướt qua lướt lại trên người Cố Tử An.

Thân hình thể hình này quá hấp dẫn, Kỷ Tịch hai mắt tỏa sáng, thật lòng tán thưởng nói: "Cố ca, dáng người của anh rất tốt đó, trước kia em chỉ thấy qua nam nhân có cơ bụng tám múi trên TV thôi. " Cậu lưu luyến dời ánh mắt khỏi thân thể Cố Tử An, nhìn vào con ngươi Cố Tử An, khát cầu nói, "Cố ca, em có thể cảm thụ được xúc cảm của cơ bụng một chút không?"

Cố Tử An lạnh lùng nói: "Không Thể."

Kỷ Tịch biết rằng mình không thể dễ dàng đắc thủ, nhưng mà loại nam nhân cực phẩm này cao ngạo một chút cũng tốt, nếu không thì cũng đã bị mấy thanh niên khác sờ tới mó lui mấy lần rồi.

Cậu quan sát bốn phía một chút, đang chuẩn bị nghĩ ra cách nào trêu chọc Cố Tử An.

Trong lúc vô tình nhìn thấy lời nhắc nhở trên bảng hiệu bên cạnh ao, hai tay Kỷ Tịch thò vào trong nước, hơi khom lưng làm vài động tác, từ trong nước giơ quần bơi của cậu lên, thuận tay đặt ở trong giỏ nhỏ đựng khăn mặt cùng đồ uống nóng gần cạnh tay.

Cố Tử An thấy cậu khiêu khích ngoài miệng còn chưa đã nghiện, không ngờ là cậu dám cởi quần bơi ra, hắn lớn tiếng quát lớn: "Kỷ Tịch, em làm gì vậy? "

Cằm Kỷ Tịch hất về phía tấm biển bên phải, ủy khuất nói: "Cố ca, tắm tiên là quy định của người ta, không được mặc quần áo xuống nước, không tin anh nhìn đi."

Đối với phong tục và quy định này của nước Y, trước kia Cố Tử An cũng có nghe nói qua, không cần nhìn hắn cũng biết điều Kỷ Tịch nói là thật.

Hắn cảm giác rằng đêm nay mình đối với người này quá là cưng chiều, chẳng những nhất thời nóng não đáp ứng cậu đến ngâm suối nước nóng này, còn quên sạch lẽ thường thông thường nữa chứ, hắn cảm thấy mình cần ăn một chút gì đó.

Nước suối trong suốt thấy đáy, thân thể kia như ẩn như hiện trong hơi nước, yết hầu Cố Tử An lăn lên xuống, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn cà phê nóng bên cạnh, giọng nói khàn khàn, ngữ khí thì không cho người phản bác: "Ở yên đó chờ một chút."

Kỷ Tịch bị khí thế mạnh mẽ của hắn kìm lại, dừng bước lại nhưng lại thấy tiếc nuối, ở khoảng cách hai thước với Cố Tử An tiếp tục bơi nói: "Cố ca, nhưng em muốn ở gần anh một chút, anh bảo em đợi anh ở đây gì có ý gì?"

Cố Tử An bưng cà phê nóng trong tay lên, nhẹ nhàng nhấm một ngụm, toàn thân tràn đầy sự kháng cự.

Kỷ Tịch thấy hắn không có phản ứng, thử thăm dò chậm rãi đi một bước nhỏ về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Cố ca, người ta không cho mặc quần bơi, anh không cởi ra sao? "

Cố Tử An đặt cà phê xuống, lạnh lùng nói: "Tự quan tâm mình trước đi. Em mà đi đến thêm một bước nữa, tôi sẽ đi ngay lập tức. "

Kỷ Tịch biết Cố Tử An nói được làm được, cậu lộ vẻ thất vọng, cúi đầu thấp giọng nói: "Cố ca đừng đi, nếu anh không thích, em sẽ cách xa anh một chút là được."

Cố Tử An không thể nhịn được bộ dạng này của cậu, chỉ có thể nghiêng đầu không nhìn cậu.

Khi Kỷ Tịch xoay người, lòng bàn chân không biết bị vấp cái gì, thân thể nghiêng một cái liền ngã xuống nước, cả khuôn mặt vùi xuống nước, nuốt liên tục hai ngụm nước suối, động tác vô cùng tự nhiên không giống giả tạo, cậu thầm nghĩ đây chắc chắn 100% là diễn xuất cấp bậc sách giáo khoa.

Cố Tử An thoáng nhìn thấy Kỷ Tịch trượt ngã, trong lòng hắn giật mình hoảng hốt, bước chân dài ra, sải bước tới trước người Kỷ Tịch, vươn cánh tay nhanh chóng vớt cậu ra khỏi nước.

Nhìn bộ dáng Kỷ Tịch bị sặc nước dùng sức ho khan, ký ức giống như cuộn phim lóe lên trong đầu Cố Tử An.

Cha hắn đem thân thể nhỏ gầy của hắn ấn vào bồn tắm chứa đầy nước, một bên ấn đầu hắn vừa chửi bới hắn và mẹ hắn, bảo hắn mau mà về lại với diêm vương đi.

Từ lúc hắn bắt đầu viết nhật kí cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, ba hắn đối với thủ đoạn trừng phạt thể xác này đặc biệt si mê, Cố Tử An đối với tư vị sặc nước ấn tượng quá sâu sắc.

"Có sao không, sao em lại ngu xuẩn như vậy chứ." Cố Tử An vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, vừa cầm lấy khăn mặt bên cạnh, lau nước và mái tóc ướt đẫm cho cậu.

Kỷ Tịch ho sạch hai ngụm nước trong phổi, vươn cánh tay ôm cổ Cố Tử An, vùi mặt vào cổ Cố Tử An, trong giọng nói đều là ủy khuất: "Bởi vì anh luôn hung dữ với em, khi còn bé mỗi khi em ở nhà mọi người đều hung dữ với em, hiện tại lớn lên, vậy mà bạn trai lại hung dữ với em, em thật sự rất đáng thương quá mà ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )."

Cố Tử An thở dài, chỉ có thể để người này treo trên người mình, một tay hắn ôm eo Kỷ Tịch, tay kia nhẹ nhàng nhéo sau cổ cậu, trong giọng nói thêm một chút dung túng: "Đứng xuống đi để tôi nhìn xem."

Kỷ Tịch cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Cố Tử An, trái tim đập thình thịch, mang theo cơ bắp co dãn, cậu chịu đựng cả người tê dại, ngẩng đầu nhìn Cố Tử An nói: "Cố ca, may mà anh phản ứng nhanh, em không sao."

Cố Tử An nhìn ánh mắt sau khi ho của cậu đều là ánh nước mê ly, đuôi mắt đỏ lên, thầm nghĩ bộ dáng này kích phát dục vọng ngược đãi của người khác, nếu là nam nhân khác bên cạnh khẳng định là không nhịn được.

Hắn sợ tiểu đáng thương này lại náo loạn với hắn, giọng nói khàn khàn dỗ dành: "Ngâm cũng đủ thời gian rồi, ngâm nữa sẽ khó thở không nổi, chúng ta trở về phòng đi."

Phải mất rất nhiều công sức mới dán được lên làn da này. Kỷ Tịch không nỡ rời đi nhanh, cậu lại vùi vào lòng Cố Tử An, tay cũng không thành thật sờ lung tung khắp nơi: "Cố ca, anh hung dữ không cho em đến gần anh, em cũng không dám đi đến. Hiện tại là anh chủ động trêu chọc em, anh muốn đi thì không dễ dàng như vậy đâu."

Cố Tử An cảm giác trong cơ thể mình giống như có một ngọn lửa, lục phủ ngũ tạng của hắn đấu đá lung tung, đốt đến nỗi miệng khô lưỡi khốc da đầu tê dại, hắn đè lại eo Kỷ Tịch, cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe không có gì khác thường: "Đừng lộn xộn. "

Kỷ Tịch thành thật nằm trong lòng hắn, cảm nhận được có vật cứng đâm ở giữa đùi cậu, cậu mím môi cười trộm, ở bên tai Cố Tử An nhẹ giọng hỏi: "Cố ca, anh cảm thấy hoàn cảnh nơi này thế nào?"

Tuyết trắng xóa, cây xanh tươi tốt, nước suối trong suốt, đình hóng gió tao nhã.

Tâm trí Cố Tử An hơi bị kích thích, ngay cả hồ nước nóng giống như bồn tắm này cũng không đáng ghét như trước.

Trong ngực ôm một tiểu yêu tinh vừa được việc vừa có thể nháo, hắn chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Không tệ."

Kỷ Tịch cảm thấy sự dung túng của hắn, cậu  ngẩng đầu cười xấu xa hỏi:  "Cố ca, còn em thì sao? Còn em thì sao? "

Cố Tử An nhanh chóng nói: "Giống nhau."

"Thật sao?" Kỷ Tịch to gan đụng hắn một cái, cậu đưa tay sờ xuống một cái, "Nhưng Tiểu Cố Tử An không cảm thấy như vậy, anh ta cảm thấy em rất tốt. "

Cố Tử An nắm lấy tay cậu, hừ lạnh một tiếng nói: "Là một con lợn cọ tới cọ lui trên người tôi, nên làm nó phải có phản ứng."

Kỷ Tịch cũng không để ý, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Cố Tử An, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Cố Tử An, dán vào tai hắn thấp giọng nói: "Nhưng Cố ca sẽ không để heo cọ tới cọ lui trên người anh."

Cố Tử An không thể nhịn được nữa, đưa tay nắm lấy hai cánh tay cậu xoay về phía sau, nhẹ nhàng đẩy cậu ra một chút, xoay người định đi.

Kỉ Tịch lại nhanh chóng dính lên: "Cố ca, trước kia anh đã từng có bạn trai chưa? "

Thấy Cố Tử An hơi nhíu mày, Kỷ Tịch thầm nghĩ liều ăn nhiều, cậu cắn răng lại hỏi: "Vậy bạn giường thì sao? "

Cố Tử An không dám đẩy cậu nữa, nghe vậy nhíu mày, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt ửng đỏ của cậu, ánh mắt u ám: "Thế nào? Em không hài lòng với danh tính hiện tại của mình à? "

Kỷ Tịch lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ngày lànhc ảnh đẹp không thể để không vậy được, Cố ca, chúng ta chỉ có nửa năm, qua một ngày thì lại ít đi một ngày." Thấy Cố Tử An vẫn không động đậy, cậu tiếp tục mê hoặc nói, "Làm bạn giường cho anh, anh cũng không cần sao? Không đòi nhiều đòi tiền lương với anh đâu, nếu anh thấy được thì một tháng em lấy lương 200.000, anh cân nhắc đi? Anh thực sự không muốn sao? "

Cậu làm bộ muốn lùi lại: "Cố ca, nửa năm sau em sẽ phục vụ cho những nam nhân khác..."

Cố Tử An không thể dễ dàng tha thứ cho bộ dáng quyến rũ này của cậu đucojw show trước mặt những nam nhân khác, hắn nhìn chằm chằm đôi môi mỏng màu sắc tường vi mà Kỷ Tịch mở ra khép lại, cuối cùng nhịn không được, cúi đầu dùng môi mình bịt kín miệng đang nói lung tung của cậu.

Hắn ngậm lấy môi dưới của Kỷ Tịch, nhẹ nhàng mút, lại rất thành thạo mà mở kẽ răng của cậu.

Con rắn nhỏ của mình dò xét vào, đuổi theo một con rắn nhỏ khác tùy ý quấn quanh.

Thật đúng là con mẹ nó hưởng thụ khoái lạc của con người, hắn cảm giác hai mươi bảy năm nay quả thật sống vô ích.

Kỷ Tịch không ngờ hắn sẽ đột nhiên hôn lên, hơi sửng sốt một chút, sau đó kịch liệt nghênh đón.

Không biết qua bao lâu, ngay khi cậu sắp hô hấp không được nữa, Cố Tử An buông cậu ra, cậu nghe thấy Cố Tử An thở dốc, bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Lần này về phòng được rồi chứ?"

Kỷ Tịch bị hôn mơ mơ màng màng, trong đầu giống như có nước sôi không ngừng sủi bọt, trái tim giống như lắp động cơ đập loạn xạ, cả người nhũn ra, cũng không còn sức lăn lộn nữa, cậu vô lực tựa vào trong ngực Cố Tử An, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Cố Tử An ôm bờ vai cậu, hai người đều bận áo choàng tắm, Cố Tử An không đợi Kỷ Tịch, đi về phía phòng trước một bước.

Hưởng thụ khoái lạc của loài người này, hắn không thể nào chỉ ăn được trong nửa năm.

Kỷ Tịch đi theo phía sau, như đánh thắng trận tràn đầy vui mừng chạy theo: "Cố ca, bụng em đói quá, buổi tối em muốn ăn một bữa cơm lớn."

Hai người ăn ý làm chuyện ngoài ý muốn không nên tồn tại trong suối nước nóng, thần sắc hai người tự nhiên ở chung như bình thường cùng nhau ăn tối.

Trước khi đi ngủ, trợ lý Kỷ đem tài liệu các thư ký đưa tới, báo cáo với Cố Tử An xong, đốt hương, lại chuẩn bị sẵn những thứ Cố Tử An tiện tay muốn dùng.

Hôm nay lăn qua lăn lại làm cho cậu khá mệt mỏi, hiện tại cậu chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát: "Cố ca, hôm nay công việc trợ lý cho anh có thể kết thúc được chưa? Em hơi buồn ngủ và muốn đi ngủ."

Cố Tử An mặc áo ngủ lụa nửa nằm ở giữa giường lớn, trong tay cầm quyển sách về phương diện tài chính, lại không yên lòng liếc mắt vài lần, sự chú ý toàn bộ đều ở trên người Kỷ Tịch không ngừng đi dạo trong phòng, đang chờ người này chủ động đề nghị ngủ chung giường với mình.

Có một tiểu yêu tinh ngon miệng có thể làm cho mình ngủ, thì còn ai mà chịu tiếp tục nếm thử trái đắng mất ngủ nguyên đêm?

"Ừm, ngủ đi." Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Đôi mắt Kỷ Tịch sắp không mở ra được, cậu lấy theo một cái bịt mắt hơi nước từ trong túi Cố Tử An, xoay người đi ra cửa: "Cố ca ngủ ngon, em đi ngủ ở phòng ngủ phụ, bảy giờ sáng mai em sẽ đúng giờ tới gọi anh dậy."

Cố Tử An: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Tôi xin lỗi! Hôm qua đơn vị có quá nhiều việc, lại tăng ca làm thêm một chút. Thức khuya mới viết xong bản thảo. Tôi thề bắt đầu từ tuần này, hãy chắc chắn để theo kịp để chuẩn bị ít nhất hai bản thảo!  Cảm ơn các bạn đã bỏ phiếu bá vương cho tôi hoặc tưới nước dinh dưỡng thiên thần nhỏ nga ~

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Có một tiểu yêu tinh câu người như vậy bảo sao chú Cố không đổ cho được.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro