Chương 33 - Sát Nhân Tru Tâm*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

(*Sát nhân tru tâm (giết người tru tâm), thành ngữ Trung Quốc, pinyin là sā rén zhū xīn, có nghĩa là thà tiêu diệt xác thịt của một người nào đó, chi bằng vạch trần, lên án động cơ, suy nghĩ, dụng tâm của người này. Xuất phát từ "Hậu Hán thư Hoắc Ý truyện", nói đơn giản là thà rằng giết người thì hành hạ tinh thần càng việc nhẹ hiệu quả cao hơn)

Cố Cảnh Diệu vừa nhìn thấy trang bị trên tay phóng viên, lập tức cảnh giác: "Hai người đã làm cái gì? Ai cho các người quay chụp ở đây?"

Phóng viên của báo Nam Phương Tài Kinh trả lời: "Cố tiên sinh, không phải là anh nói, miễn là khi nào anh đứng cùng với các nhân vật lớn thì chúng tôi phải nhanh chóng chụp ảnh anh mà?" Nói xong, y quay đầu nhìn về phía Cố Tử An, "Vị Cố tổng này, không tính là đại nhân vật sao."

Cố Cảnh Diệu thầm nghĩ không ổn, hai tòa soạn báo này có khả năng là đã bị Cố Tử An mua chuộc. Nếu lời cha và bà nội nói bị công khai, đối với thanh danh của xí nghiệp Cố thị nhà họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, anh ta không muốn yến tiệc bị quấy rầy, rồi sáng sớm ngày mai lại nhận được tin giá cổ phiếu của doanh nghiệp Cố thị bị giảm xuống.

Anh ta tiến lên hai bước trước để cướp máy ảnh trong tay phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh: "Chụp cái gì mà chụp, tôi phải xem trước đã. "

Phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh là một nam thanh niên gầy gò, hai loại trang bị được bảo vệ chặt chẽ trong ngực, quơ quào hai ba cái đã bị Cố Cảnh Diệu cao đến một mét chín đoạt lấy.

Cố Cảnh Diệu đoạt lấy máy quay và bút ghi âm, sau khi xóa toàn bộ tài liệu bên trong, lại nhét trang bị vào lòng phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh, biết những phóng viên này không đắc tội được, cố gắng mặn ra một nụ cười trên mặt nói: "Đúng là có hiểu lầm một chút, bữa tiệc hôm nay của chúng tôi tạm thời quyết định dời lịch, quên thông báo cho hai vị, để cho hai vị đi đến một chuyến, thật là ngại quá, sáng sớm mai công ty của chúng tôi sẽ chi trả khoản phí di chuyển này."

Phóng viên của nhật báo Bắc Thành thấy vậy, vội vàng tải lên không gian đám mây chung các video và tài liệu ghi âm đã được quay.

Thư ký Cố Tử An canh chừng trước máy tính, nhanh tay tải xuống lưu các tệp đã tải lên.

Cố Chính Nghiệp sợ phóng viên nhật báo Bắc Thành bỏ chạy, một tay kéo cánh tay người đó , đè nén lửa giận trong lòng, dùng thanh âm cố gắng bình tĩnh nói: " Phóng viên Lưu, có phải là đã có hiểu lầm gì rồi không, chúng ta ngồi lại rồi từ từ nói chuyện đi."

Trong lòng ông ta suy nghĩ, Cố Tử An làm ăn giàu có rồi, thì không còn quan tâm đến tiền bạc nữa, cho nên ngày thường ngửa tay đòi dự án với hắn, Cố Tử An sẽ cho hết. Cố Tử An vẫn luôn tùy ý để bọn họ nắm bóp, nhưng lần này làm ra chuyện như vậy, không quan tâm đạo lý mà phá đám thọ yến của mẹ, chống lại cả nhà, thì chắc chắn là bởi vì Cố Cảnh Diệu đã cướp đi nam nhân đang ở trong ngực nó, làm cho nó bị mất mặt.

Cố Cảnh Diệu thích sắc đẹp của nam giới, ông ta cũng có biết một chút, chỉ là Cố Cảnh Diệu đã cam đoan với gia đình, anh ta nhất định sẽ kết hôn và sinh con nối dõi cho Cố gia, lúc này Cố Chính Nghiệp mới để anh ta tự do. Trong giới phong lưu, các đại thiếu gia vì nam nhân xinh đẹp mà chống đối lại mọi thứ có rất nhiều, nhưng Cố Chính Nghiệp không nghĩ tới Cố Tử An vẫn luôn thanh cao, lại đặt một nam nhân lên đầu.

Cũng đúng thôi, người mà co được giãn được biết phân biệt mới là nam nhân chuẩn men, cùng lắm thì bắt Cố Cảnh Diệu xin lỗi mấy người đó, dựa vào thái độ của Cố Tử An đối với gia đình từ trước đến nay, chuyện này vẫn còn có cơ hội cứu vớt. Hơn nữa trong lòng ông ta thật ra có chút hưng phấn, ông ta sợ nhất là Cố Tử An không có nhược điểm, nếu đã biết sở thích này của hắn, thì sau này sẽ có thêm một thủ đoạn có thể điều khiển hắn.

Phóng viên Lưu giả vờ bảo vệ trang bị trong tay, nói với Cố Chính Nghiệp: "Cố tiên sinh, ông mời chúng tôi đến phỏng vấn vào buổi tối, bây giờ hai người lại ngăn cản người khác là có ý gì."

Cố Chính Nghiệp biết chuyện này không phải chỉ cần xóa video là xong, cầm lấy camera trong tay phóng viên nhật báo Bắc Thành, phía trên quả nhiên có một dấu hiệu truyền bluetooth, ông ta trả lại đồ cho phóng viên, biết rằng chuyện này phải tìm chính chủ mới có tác dụng, ông ta hiếm khi nhìn về phía Cố Tử An: "Mong rằng hai vị phóng viên này về đi, gia đình chúng tôi còn có chuyện cần phải nói."

Cố Tử An dưới ánh trăng lạnh lẽo, trông cứ như so với ngày thường thì âm lãnh hơn, hắn ôm eo Kỷ Tịch, thờ ơ nhìn Cố Chính Nghiệp, ánh mắt sâu thẳm, bên trong giống như là ẩn giấu một con quỷ ăn thịt người.

Cố Chính Nghiệp bị hắn nhìn thì trong lòng hoảng hốt, cắn răng nắm lấy Cố Cảnh Diệu: "Tiểu Diệu, mau xin lỗi anh trai con đi, con làm gì thì cũng đừng nên gây chuyện với anh trai con chứ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, biết được là tốt rồi, anh em ruột các con cũng không thể bởi vì một người ngoài mà gây mít lòng nhau."

Cố Cảnh Diệu nhìn Kỷ Tịch không chút ngại ngùng mà đi theo Cố Tử An tới cửa, vốn đã hận mà nghiến răng nghiến lợi, đây rõ ràng là người anh ta coi trọng trước, tiểu tiện nhân kia trèo tường còn chưa tính, Cố Tử An thế mà cũng hùa theo nó mà đùa giỡn mình, anh ta tỉ mỉ bố trí một sự kiện lớn như vậy, kết quả là hai người này không những không bị gì trong tai nạn xe hơi đó, ngược lại thì anh ta lại bị cảnh sát theo dõi.

Bây giờ còn bảo anh ta đi xin lỗi Cố Tử An, sao anh ta có thể đi xin lỗi được: "Tôi hận rằng không thể để bọn họ đi chết đi! Trong từ điển Cố Cảnh Diệu tôi không có hai chữ xin lỗi!"

"Nó không xứng!" Âm thanh của bà Cố cùng Cố Cảnh Dật đồng thời vang lên, kêu cháu nội quý báu của bà ta đi xin lỗi tiện nhân kia à, về đắp mền nằm mơ đi!

Bà ta ở một bên thờ ơ lạnh lùng một lúc lâu, đoán được đại khái là Cố Tử An có thể đã tra được quá khứ liên quan đến mẹ của hắn, cũng khó cho người có lòng dạ khó lường âm hiểm ngoan độc này lại giả bộ làm cháu trai của bọn họ nhiều năm qua.

Mấy năm trước bà ta đã nhận ra, Cố Tử An một kiên trì điều tra điểm đáng ngờ năm đó mẹ hắn qua đời, nhưng bà ta không sợ, cho dù Cố Tử An có bản lĩnh thông thiên*, nhiều năm trôi qua rồi mà hắn cũng không có chứng cứ xác thực gì.

(kiểu như gì làm cũng được á)

Vừa lúc bây giờ trở mặt, đến lúc đó những chuyện xấu xí mẹ của hắn đã làm bị lộ ra, để xem người mất mặt là ai, lợi ích bị tổn hại lớn nhất lại là ai, nếu Cố Tử An không muốn để cho bọn họ dễ chịu, thì lôi kéo hắn cùng xuống địa ngục.

"Mẹ, sao mẹ lại..." Yến hội tối nay đã bị hỏng, trong lòng Cố Chính Nghiệp khó tránh khỏi có oán hận với bà Cố. Khi ông ta quay đầu nhìn về phía bà lão gần đắt xa trời này, trong giọng nói có thêm phần thiếu kiên nhẫn, xem ra người già rồi nên làm việc cũng không được, sau này Cố gia không trông cậy vào bà được.

"Mày câm miệng!" Bà Cố nghe được trong giọng nói của con trai có phần ghét bỏ, cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích, cả đời tranh đoạt hiếu thắng của bà ta, bà ta đem tất cả tức giận đều đổ về Cố Tử An, dưới ánh trăng trắng bệch, hình ảnh bà Cố đáng sợ giống lệ quỷ điên cuồng nói: "Cố Tử An, mày..."

Sự chú ý của Kỷ Tịch vẫn luôn quan tâm bên người Cố Tử An, lại bị thanh âm sắc bén đó làm cho giật cả mình, cậu quay đầu nhìn về phía bà Cố, sợ bà ta không khống chế được nói ra lời nguyền rủa gì với Cố Tử An, vội vàng ngắt lời bà ta: "Bà lão à, bà không sợ ban đêm ngủ sẽ mơ thấy lẹ quỷ sao!"

Dường như đã nói qua, bà Cố khi về già vẫn luôn cảm thấy đang bị lệ quỷ vây lấy mình, quấy nhiễu cả nhà không được bình an.

Bà Cố nghe thấy hai chữ 'Lệ quỷ', ánh mắt vô hồn hoảng sợ nhìn Kỷ Tịch, toàn thân phát run, ngay cả âm thanh cũng yếu đi: "Mày nói cái gì!"

Cửa lớn đang náo loạn khói bụi bay mù mịt, các đầu bếp ở hậu viện cũng đã kết thúc công việc, trong hiệp nghị đã nói rồi, bọn họ chỉ cần phụ trách chuẩn bị đồ ăn cần thiết cho bữa tiệc là có thể rời đi. Dịch vụ tiếp theo các loại đều là chuyện của nhóm người giúp việc trong Cố gia.

Quản gia sau khi kiểm tra đồ ăn, dẫn theo giám đốc Vương và mười mấy người, chậm rãi đi về phía cửa lớn.

Giám đốc Vương mắt nhìn thấy phu nhân Cố đứng ở cửa, mấy ngày nay ông bị phu nhân Cố làm khó làm dễ vốn đã không thoải mái, lại bị tâm tư thúc giục, vội vàng bước nhanh tiến lên nói: "Phu nhân Cố."

Phu nhân Cố năm nay hơn bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng đúng cách, thoạt nhìn chỉ có hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc xa hoa, trông có vẻ càng tôn quý hơn mười phần, tư thái muôn vàn, bà buông tay đang cầm lấy bà Cố ra, nghe vậy xoay người, không nhanh không chậm nói với giám đốc Vương: "Có chuyện gì vậy?"

Trên mặt giám đốc Vương lộ ra nụ cười lịch sự: "Đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ, ngài xem thử xem khi nào thì ngài có thể thanh toán cho chúng tôi khoản chi phí còn lại?"

Phu nhân Cố nghe ông nhắc tới tiền thì lập tức thay đổi sắc mặt, mấy tháng nay vì chuẩn bị yến hội, chi phí cải tạo trong ngoài biệt thự, chi phí hoa cỏ quý giá mới trồng trong vườn hoa, chi phí thuê mấy người giúp việc mới, vậy mà bàn tiệc bị nguội lạnh không có khách nào tới ăn! Bà hận Cố Tử An và đau lòng tiêu tiền oan uổng khiến bà không thể bình tĩnh được nữa.

Trên mặt bà lộ ra vẻ dữ tợn, giọng điệu khắc nghiệt: "Đã đưa tiền đặt cọc cho các người rồi, nào có chuyện khách chưa tới dùng bữa mà đã thúc giục người khác trả hết khoản phí còn lại? Các người muốn tôi đem chuyện phục vụ này đăng lên báo Bắc Thành để cho nhà hàng của các người đóng cửa? Hay mấy người muốn tôi tố báo với sếp của các người để bị sa thải ngay trong tối nay?"

Giám đốc Vương không hề kinh ngạc nàng: "Phu nhân Cố ngài bớt giận, trên hợp đồng nói rõ ràng, sau khi chúng tôi kết thúc công việc thì mau chóng lấy khoản tiền còn lại rồi rời đi ngay, nếu không sẽ làm phiền mọi người tiếp đãi khách quý thì không tốt."

Cố Chính Nghiệp biết chủ nhà hàng này cũng rất có bối cảnh, không nên đắc tội, ông ta xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng trấn định một chút: "A Mễ, chuyển tiền cho..." Nghe thấy điện thoại di động vang lên, thấy rõ người gọi tới là thư ký, ông ta vội vàng nghe bắt máy, chợt nghe giọng nói lo lắng của đối phương báo cáo, "Cố tổng, sáng sớm ngày mai tổng cục thuế sẽ đến công ty kiểm tra sổ sách, làm sao bây giờ? "

"Cái gì?!" Cố Chính Nghiệp ngay lập tức  choáng váng, nhớ tới những khoản nợ dơ bẩn kia của công ty, đầu ông ta đã cảm thấy hơi hơi đau đớn, xem ra lần này đã bị đánh một cú đau đớn. Nghe thấy phu nhân Cố vẫn còn đang vì tiền mà tranh chấp với quản lý, mười mấy đầu bếp, phóng viên, còn có Cố Tử An, đều ở bên cạnh nghe rồi nhìn thấy chuyện xấu trong nhà, ông ta sắp có khuynh hướng bạo lực, ở trước mặt người khác cố gắng kiềm chế bản thân,  nắm mạnh lấy cánh tay phu nhân Cố, trầm giọng nói, "Thanh toán tiền đi, rồi mời mấy người đi cho!"

Phu nhân Cố đau đớn, nhìn hai mắt đỏ bừng của Cố Chính Nghiệp, trong lòng sinh sợ: "Trả tiền thì trả, ông mau buông tôi ra!"

Cố Tử An lắc đầu, cảm thấy chuyện khôi hài này thật sự không có ý nghĩa, hắn tiến lên hai bước đi tới trước mặt bà Cố, gằn từng chữ tặng cho bà Cố để chúc mừng sinh nhật lần thứ tám mươi: "Bà thích địa ngục mà đúng không? Khi bà chết chắc chắn sẽ xuống địa ngục, mau mau chết đi."

Hắn tốn sức bố trí mạng lưới đang từng bước từng bước bắt lại, khinh thường việc tiếp tục giả vờ giả vịt với bọn người này, bỏ lại những lời này, lại lười nhìn người Cố gia khiến người ta buồn bực này, hắn kéo tay Kỷ Tịch lên, nhẹ giọng nói: "Đi thôi. "

Sát nhân tru tâm chính là như thế, trên mặt Cố lão phu nhân già nua hiện ra nếp nhăn sắc mặt sợ hãi, bà ta dùng ngón tay run rẩy chỉ về phía Cố Tử An: "Mày... Mày..."

Cố Cảnh Diệu phát hiện bà Cố sắp té ngã, vội vàng bước tới: "Bà nội, bà bị làm sao vậy?" Anh ta quay đầu nhìn bóng lưng Cố Tử An và Kỷ Tịch, điên cuồng la lên: "Cố Tử An, mày sẽ không bao giờ được chết tử tế!"

Kỷ Tịch cũng không để ý quay đầu lại nhìn một cái, đi theo Cố Tử An lên xe, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người nọ, cậu nhẹ giọng gọi: "Cố ca."

Cố Tử An nghe thấy giọng nói của cậu, dỡ bỏ mức độ lệ khí đầy người, quay đầu tặng cho cậu một nụ cười yếu ớt mang theo một chút đê mê như rượu.

Đẹp trai mà gợi cảm.

Kỷ Tịch cảm giác trái tim mình bị đập lỡ một nhịp.

Dừng một chút, cậu nói: "Cố ca, lần này Cố Cảnh Diệu chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn anh ta sẽ còn có thể tới tìm anh gây phiền toái, bị loại người này quấy rầy thật sự giống như âm hồn bất tán."

Cố Tử An nhướng mày hỏi cậu: "Em có sợ không?"

Kỷ Tịch dựa vào Cố Tử An, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Cố ca của em rất lợi hại mà, em chỉ sợ anh ta chết quá thảm, ban đêm sẽ làm em gặp ác mộng."

Trở lại biệt thự giữa sườn núi, Kỷ Tịch thu hồi nỗi lòng, bước nhanh về phía phòng ngủ tầng một.

Cố Tử An chậm rãi đi theo phía sau, nói năng khí phách hai chữ: "Đứng lại!"

Kỷ Tịch nắm tay nắm cửa, chột dạ quay đầu lại, kéo ra một nụ cười cầu xin tha thứ: "Cố ca, thư phòng của anh ở trên lầu, em không thể đi lên, tối nay em ngủ ở lầu một, hơn nữa anh xem em bị anh giày vò đến độ mắt có quầng thâm rồi nè, người ta có làm thì cũng năm ngày làm hai ngày nghỉ, anh cho em nghỉ một ngày được không, chỉ một ngày thôi!"

"Tôi thấy tinh thần của em rất tốt."

"Đó là bởi vì chiều nay em được ngủ thêm hai tiếng."

Cố Tử An không nhìn cậu, trực tiếp bước lên chỗ ngoặt cầu thang, không cho cậu cơ hội từ chối: "Tắm rửa rồi đi lên."

Trong phòng ngủ tầng hai, Cố Tử An nằm bất động trên giường, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Kỷ Tịch nằm sấp trên người hắn thay đổi các loại tư thế động tác không ngừng.

Cậu làm vẻ mặt buồn bã nói: "Cố ca, bạn giường như anh thật là quá thiệt thòi."

Cố Tử An nghe vậy mở mắt nhìn cậu: "Sao vậy? Do tôi không trả thêm tiền cho em à?"

Kỷ Tịch oán hận lắc lắc cánh tay bị tê dại, miệng đỏ thẫm lải nhải việc phải làm liên tục mấy ngày nay chua xót khổ sở: "Loại bạn giường mà lấy tiền á hả, người chả cần làm gì, nằm trên giường là xong! Đó! Giống như anh bây giờ vậy nè! Y chang đại gia! Hên hên gặp được khách hàng có kỹ thuật tốt, thì còn được sảng khoái một chút! Thể lực khách hàng mà tốt một chút, thì được làm nhiều nháy sảng khoái hơn!"

"Còn em thì sao! Em phải làm gì đây này! Em bóp vai cho anh từ 9 giờ tối đến tận 11 giờ 11 đến khi nào anh ngủ. Anh mà ngủ đến tận sáng thì đỡ rồi, nhưng anh thì ban đêm lại thức dậy một lần, hại em phải làm thêm ca đêm! Vậy mà anh chưa tính được một đồng tiền lương ca đêm nào! Anh là người không có lương tâm như mấy nhà tư bản ép buộc người nghèo! Cũng tại em nghèo! Chờ vài tháng sau khi em diễn có tiền rồi, thì anh cứ chờ mà xem em phớt lờ anh! Em hai ngày nay ngủ không yên giấc, cánh tay lại bị đau nhức, anh.."

Cố Tử An đột nhiên chống cánh tay lên, nhanh chóng ngẩng đầu dùng miệng bịt kín cái miệng nhỏ nhắn không ngừng của cậu, liếm. Cánh môi mềm mại của hắn, mở ra hàm răng trắng như tuyết của cậu, cằm hàm nướu răng và lưỡi, thậm chí cổ họng đều cẩn thận mút một lần.

Kỷ Tịch bị hắn hôn cả người nhũn ra, tim đập nhanh hơn, ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên, chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người đều thoải mái mở ra, cậu bất giác vươn cánh tay vòng quanh cổ Cố Tử An.

Cố Tử An vòng quanh eo cậu, vẫn chưa thỏa mãn quấn lấy môi lưỡi cậu.

Kỷ Tịch chơi đùa nổi lên, vươn đầu lưỡi muốn từ chối nhưng lại nghênh đón trêu chọc. Cố Tử An phối hợp quấn lấy đầu lưỡi cậu, dịu dàng triền miên.

Trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ tràn đầy tiếng nước và tiếng nuốt.

Thật lâu sau, Cố Tử An lưu luyến buông môi lưỡi cậu ra, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau. Cố Tử An nhìn đôi mắt ướt đẫm nước mượt của cậu, hai má đỏ bừng muốn nhỏ máu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi sưng húp của cậu, giọng nói gợi cảm hỏi cậu: "Không thích loại bạn giường kiểu này, vậy thì thích tôi đối xử với em như vậy sao? Hả? "

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Mệt chết taaaa rồi, chương nào cũng dài huhuhuhu. Vắt kiệt ta mất. Hè hè nay ta đăng bù cho hôm bữa.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro