Chương 7 - Đầu Bếp Bị Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

Kỷ Tịch thở hổn hển chào hỏi hắn: "Cố ca, hôm nay anh tan tầm rất sớm a."

Cố Tử An tay đang đẩy cửa dừng lại, ánh mắt nhìn từ mái tóc thấm đẫm mồ hôi của cậu, lông mày khẽ cong, nốt ruồi đỏ phía trên xương quai xanh, một đường nhìn xuống lồng ngực trắng nõn vì vận động kịch liệt mà phập phồng, cơ bụng mỏng mỏng nổi lên ánh nước.

Hầu kết hắn lăn lăn hai lần, dời đi ánh mắt và trả lời: "Ừ. "

Kỷ Tịch nhìn ánh mắt không rõ ý vị của hắn, vội vàng mặc vào áo khoác ướt đẫm mồ hôi, cảm giác dính dính trên người thật sự rất không thoải mái.

Cố Tử An thay giày đi vào trong phòng, nhìn gối ôm lộn xộn trên sô pha, trên bàn trà là ly trà hạt táo và da lựu đã ăn uống xong, kịch bản và điện thoại di động ném lung tung trên thảm.

Hắn nhíu mày, nhiều năm như vậy cũng chưa có ai dám càn rỡ như vậy trên địa bàn của chính mình, người này cũng quá không coi mình là người ngoài, trong lòng hắn mơ hồ sinh ra một chút không vui.

"Cố ca, vất vả rồi." Ngoài mặt Kỷ Tịch mỉm cười bước tới đón túi xách trong tay hắn: "Ăn cơm chưa? Em có hầm canh đó. "

Trong lòng cậu lại chửi thầm, người bạn trai này nhìn cũng quá không ra gì, không có chút ấm áp nào, nếu chính mình không nhiệt tình chủ động một chút, nửa năm này cũng thật quá khó khăn.

Khi đưa tay nhận túi xách trong tay Cố Tử An, ngón tay thon dài của cậu vô tình cọ qua mu bàn tay Cố Tử An.

Cố Tử An đưa túi xách cho anh, ma xui quỷ khiến mà đáp một câu: "Chưa ăn, cậu hầm canh gì thế?"

Kỷ Tịch vốn tưởng rằng Cố Tử An chỉ lạnh lùng trả lời một chữ "Ừm", thấy hắn hỏi, lập tức vui vẻ giới thiệu: "Canh vịt già măng khô, ăn vào mùa thu là bổ dưỡng nhất, em vừa phát hiện thấy tay anh còn rất lạnh, đợi lát nữa anh uống nhiều hơn một chút đi. "

Nói xong cậu giật mũi hướng tới phòng bếp hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Cố Tử An hỏi: "Anh có ngửi thấy mùi thơm không? "

Người không bao giờ ăn vịt - Cố Tử An nhìn chằm chằm cái mũi nhỏ trắng nõn của cậu: "Ừm. "

Kỷ Tịch giống như được khuyến khích rất lớn, đặt túi xách lên sô pha: "Cố ca, trước tiên anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, em vào bếp xào thêm hai món, chúng ta cùng ăn. "

Cố Tử An nhìn lưng cậu ướt đẫm, gọi cậu lại: "Trước tiên cậu đi thay quần áo đã, mùi mồ hôi đầy người làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn. "

Kỷ Tịch vén áo thun lên, cúi đầu ngửi ngửi: "Có sao? Mùi hương nặng như vậy à? "Người này cũng quá khó hầu hạ, nấu cơm cho hắn còn phải dâng hương tắm gội.

Cố Tử An thấy cậu lại lộ ra vòng eo thon chắc, quyết định tìm thời gian để giáo huấn cậu, ở nhà tùy tiện cởi quần áo vén quần áo thì thôi, ở bên ngoài tuyệt đối không được.

Kỷ Tịch trở về phòng thay quần áo sạch sẽ, quả nhiên cả người đều sảng khoái hơn nhiều. Cậu ngâm nga một bài hát rồi bắt đầu chuẩn bị xào lát đậu cô-ve, ngó sen cùng rau xanh nấm hương.

Trên TV đang chiếu tin tức tài chính bình thường Cố Tử An luôn luôn xem, tâm tư hôm nay lại nửa điểm cũng không có nhìn đến tin tức, hắn nhìn trộm bóng lưng thẳng tắp của người trong phòng bếp, cảm thấy trong nhà như có thêm sinh khí*.

(sinh khí là dương khí hoặc náo nhiệt hơn, chứ không phải tức giận)

Cố Tử An tâm tình sung sướng không giải thích được, đặt gối lại ôm lộn xộn trên sô pha chỉnh tề, lấy khăn ăn bọc lại vỏ trái cây trên bàn trà ném vào thùng rác, lại đứng lên sắp xếp lại kịch bản và điện thoại di động bị ném loạn lên thảm.

Ngửi thấy mùi thơm phiêu phiêu trong phòng bếp, hắn cảm thấy chính mình thật đói bụng, tin tức cũng không xem nổi nữa, hắn đi bộ đến cửa phòng bếp, nhìn Kỷ Tịch cắt rau xào rau.

Kỷ Tịch nhanh chóng phát hiện ra hắn: " Cố ca, anh có đói không? Em sẽ làm nhanh hơn một chút, rất nhanh sẽ có cơm ăn. "

Cậu lấy đậu cô-ve và ngó sen đã xào xong từ trong chảo ra, nhanh chóng đổ bột trứng gà đã khuấy đều vào trong chảo nướng điện, cảm giác được Cố Tử An vẫn như núi đứng bên cạnh, cậu mặc kệ lấy ra cái xẻng, trực tiếp dùng tay đảo trứng.

Không cẩn thận đụng phải cạnh nồi nóng bên cạnh, cậu rụt tay lại rít lên một tiếng, vội vàng đem ngón tay bị nóng bỏng đau đớn đặt trên vành tai để hạ nhiệt.

Cố Tử An nhanh chóng nắm lấy một nắm kiềm(?) từ trong hộp gia vị, đưa tay kéo tay Kỷ Tịch bị bỏng, cảm xúc mềm mại mịn màng, Cố Tử An không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve một chút, đặt kiềm lên đầu ngón tay đỏ bừng, tặng thêm một câu đánh giá: "Ngu xuẩn. "

Kỷ Tịch thấy hắn nắm tay mình xoa bóp nửa ngày, lo lắng món bánh trứng quá lâu sẽ không ngon, cậu thử rút tay về: "Không đau, bánh trứng sắp chín rồi, anh trước đi ra ngoài đi, anh đứng đây làm em khẩn trương."

Cố Tử An thuận thế buông tay cậu ra, bưng từng đĩa đồ ăn lên bàn cơm cho Kỷ Tịch, thấy trứng gà Kỷ Tịch đã nấu xong, hắn đưa tay tới bưng lấy, lạnh lùng phân phó: "Cậu lấy bát đũa đi."

Hai người mặt đối mặt ngồi trước bàn ăn, Kỷ Tịch mèo khen mèo dài đuôi* nói: "Cố ca, trước tiên em múc cho anh một bát canh để anh nếm thử, đây chính là món ăn em hầm, anh khẳng định thích nó. "

(mèo khen mèo dài đuôi: mỉa mai những kẻ tự đề cao, khen ngợi mình mặc dù bản thân chẳng có tài cán gì lớn. Trong đoạn này thì có nghĩa là bạn Kỷ tự khen chính mình thôi)

Cố Tử An nhìn canh và chân vịt trong chén nhỏ trước mặt, cũng không có mùi tanh như trong ấn tượng của hắn, ngược lại là mùi thơm của măng khô, hắn múc một muỗng nếm thử.

Kỷ Tịch hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, nhìn hắn ưu nhã mà uống một ngụm nhỏ, vội vàng hỏi: "Thế nào? Anh thấy có ngon không? "

Vị ngon, ngọt và không dầu mỡ, Cố Tử An dùng đầu lưỡi để thưởng thức một lúc, phun ra một câu: "Bình thường. "

"Ồ." Kỷ Tịch đã thích ứng với tính cách lạnh như băng của hắn, cũng không để ý, múc cho mình một bát canh, cậu nếm một ngụm nói: "Em cảm thấy uống rất ngon a, có phải là không hợp khẩu vị của anh không? anh thích ăn cái gì, lần sau em dựa theo khẩu vị của anh làm. "

Cố Tử An tiếp tục cúi đầu uống canh: "Gì cũng được. "

Kỷ Tịch đã hoàn toàn mất bình tĩnh rồi. Người này là như thế nào, nếu không phải nể mặt một tháng một triệu, ai thích hầu hạ hắn chứ. Đúng rồi, ngày đó Cố Tử An không phải nói xem tình huống tốt sẽ có thêm phần thưởng sao?

"Cố ca." Kỷ Tịch thấy Cố Tử An gắp một miếng trứng gà đang đưa vào miệng, cậu thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: "Khu nhà anh đều là người có tiền, siêu thị ở trong khu đều là hàng nhập khẩu, hôm nay những nguyên liệu này tốn cho em hơn ba ngàn đó. "

Thấy Cố Tử An nhìn tới, cậu duỗi những ngón tay đau nhức ra, đáng thương nói: "Anh xem, đầu bếp còn bị tai nạn lao động đây này. "

Cố Tử An vừa rồi kịp thời xoa bóp kiềm cho cậu, vị trí bị nóng không có nổi bọt nước*, nhưng đầu ngón tay trắng nõn đỏ bừng, thoạt nhìn, quả thật rất đáng thương, hắn hiểu ý tứ của Kỷ Tịch: "Tiền thuê nhà và hết thảy chi phí đều miễn cho cậu, chi phí nguyên liệu tôi trả, một tuần ít nhất cậu phải nấu cơm cho tôi hai lần. "

(bọt bóng nước nổi lên khi bị phỏng)

Kỷ Tịch nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Thành giao. "

Buổi chiều cậu ăn không ít đồ ăn nhẹ trái cây, lúc này không đói lắm, ăn hai miếng liền no, buông đũa xuống nhớ tới chuyện buổi sáng, cậu mở miệng nói: "Anh Cố, sáng nay em có đến công ty."

Cố Tử An gắp đậu cô -ve kẹp vào bánh trứng cuộn lên, từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn, không để ý tới cậu.

Kỷ Tịch đánh bạo hỏi hắn: "Đoàn phim《Song Sinh》sáng nay liên hệ với công ty chúng em, kêu em đi thử vai nam số 1, là anh giúp em giới thiệu sao? "

Cố Tử An mạnh miệng: "Không phải."

Kỷ Tịch ra vẻ thất vọng nói: "À, em vốn tưởng rằng anh giới thiệu, còn nghĩ không thể làm anh mất mặt, cố gắng hết sức để tranh thủ nhân vật, nếu không phải anh giới thiệu thì thôi, em sẽ gọi điện thoại cho người đại diện kêu để anh ấy đẩy em đi*. "

(ngụ ý đưa vai cho người khác)

"Với vị trí hiện tại của em, loại phim sản xuất lớn này làm sao có thể coi trọng em, nhất định là đại lão nào nhìn em đẹp trai, muốn bao nuôi em nên mới ném đá dò đường giới thiệu cho em tài nguyên tốt như vậy. Nếu em đã đáp ứng làm bạn trai của anh, mặc kệ thật hay giả, nửa năm nay em khẳng định sẽ không cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào, em..."

Cố Tử An đang ung dung gặm chân vịt, thấy cậu càng nói càng kỳ cục, ưu nhã lau miệng, trừng mắt nhìn cậu một cái nói: "Là tôi đề nghị, cậu câm miệng lại. "

Tác giả có lời muốn nói: 

Cố Tử An: Bắt được dạ dày của tôi rồi, nhưng tôi vẫn là một nam nhân mà cậu không thể có được.

Kỷ tịch: Tốt! Kỳ hạn nửa năm còn bao nhiêu ngày nữa?

Cố Tử An: Còn ba ngày và 300 trăm triệu tiếng đồng hồ. 

Cảm tạ các bạn đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha~

Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:Tô Khăn Mạn 57 bình

Phi thường cảm tạ các đại gia đối với tôi duy trì, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

(Ta cảm thấy chú Cố rất khẩu thị tâm phi luôn, còn bạn Kỷ thì là best tranh thủ kiếm tiền /( ̄▽ ̄)/)

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Nói một chút về xưng nếu ái khanh nào thắc mắc hay để ý. Ta để bạn Kỷ xưng anh-em vì bạn Kỷ đang cần sự giúp đỡ và kiếm tiền từ chú Cố nên xưng anh-em nghe cho kiểu xuôi tai, đúng với tinh thần cần sự giúp đỡ. Còn chú Cố xưng cậu-tôi bởi vì chú tính tình biệt nữu, ăn có nói không, ngạo kiều và 7749 tính cách kiêu nên xưng vậy là okla. Sau này tình tiết truyện thay đổi ra sao ta sẽ thay đổi theo tình tiết.

-Mau khen ta, mau khen ta, mau khen ta, nay ta chạy deadline liên tục 6 chương để kịp đăng cho các khanh nè, mau khen ta mau lên.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro