Chương 6 - Kỷ Tịch Toàn Năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

Liễu Ấp nhớ tới một sự kiện khác: "Tử An, trong công ty từ trên xuống dưới đều cho rằng bộ phim này được dành riêng cho Giang Lục, cậu ta vừa mới gặp tôi để hỏi thăm chuyện này. "

Giang Lục khi xuất đạo liền ký hợp đồng giải trí ở Mộng An, hiện tại là nam nghệ sĩ hot nhất trong công ty, diện mạo đẹp trai diễn xuất tốt, hâm mộ Cố Tử An đã lâu.

Cố Tử An: "Ừm. "

"Ừm có nghĩa là gì?" Liễu Ấp nhìn thái độ của Cố Tử An, y có chút sốt ruột, "Vẫn bảo Giang Lục đi thử vai à? "

"Đây là vấn đề Quan đạo." Cố Tử An ném một phần văn kiện kên trước mặt Liễu Ấp: "Phương án thu mua này cái gì đây? Giá cả phải giảm thêm 20% nữa".

"Tiếp tục áp xuống à? Diêm vương anh xuống tay cũng quá ác rồi..." Liễu Ấp đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Cố Tử An, thành thật câm miệng hậm hực mà cầm tài liệu đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Tử An cho rằng là Liễu Ấp quay lại, đầu cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Tiến vào. "

"Cố tổng." Giang Lục đẩy cửa ra.

Cố Tử An nhíu mày, vẫn cúi đầu nhìn tài liệu, cảm giác được Giang Lục từng bước đến gần, cảm giác khó chịu càng ngày càng mãnh liệt.

Giang Lục đi đến bên cạnh bàn, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông tinh xảo đến hoàn mỹ trước mắt, khiến anh mơ mộng: "Cố tổng, nghe nói đoàn phim《Song Sinh》bắt đầu tuyển chọn vai nhân vật, tôi muốn tranh thủ một nhân vật nam, công ty có thể đề nghị tôi đi thử vai không? Tôi chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng. "

Cố Tử An miệng mấp máy âm thanh lạnh như băng nói: "Cút đi."

Giang Lục mất hai ngày để xây dựng dũng khí trong lòng mới có thể đẩy cánh cửa này ra, lại chỉ nhận lại phản ứng lạnh như băng.

Người được vô số fans nâng trong lòng bàn tay, giờ phút này buông bỏ niềm kiêu hãnh của anh, ai oán nói: "Cố tổng, tôi cố gắng liều mạng như vậy, vì sao anh vẫn không chịu liếc mắt nhìn tôi nhiều hơn một cái. "

Cố Tử An mất kiên nhẫn, ấn nút khẩn cấp gọi bảo an trên bàn, âm thanh như trước không có nhiệt độ: "Đây là lần đầu tiên. "

Mọi người trong công ty đều biết, khu văn phòng của Cố Tử An là một số lãnh địa riêng tư nghiêm cấm người khác đi vào ngoại trừ trợ lý và thư ký ra, người phạm phải đại kỵ của Cố Tử An, một lần thì cảnh cáo, hai lần sẽ đá ra khỏi công ty.

Giang Lục nóng nảy: "Cố tổng, tôi sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần tôi có được cúp ảnh đế thí tôi có thể cách anh gần hơn một chút. "

Hai bảo an đi tới, mời Giang Lục ra khỏi văn phòng.

Cố Tử An ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Giang Lục bị mang đi, đột nhiên nhớ tới Kỷ Tịch, đứa nhỏ này không biết có dã tâm cầm cúp ảnh đế hay không.

Nghĩ đến Kỷ Tịch, lại khó tránh khỏi nhớ tới Cố Cảnh Diệu, tối hôm qua mang người của anh ta đi, với tính tình của anh ta khẳng định sẽ có hậu chiêu.

------------------------------------------

Nhà cũ Cố gia.

Quản gia hai tay đặt ở trước ngực, hơi khom lưng cung kính nói: "Cố tổng, đã bức hỏi hai nam hài, bọn họ đều nói không thấy bất kỳ văn kiện nào, cũng không mang đi bất cứ thứ gì từ Cố gia. Nhất định là bị Kỷ Tịch đánh cắp, tối hôm qua cậu ta đã lên xe Cố Tử An, giấy tờ nếu bị Cố Tử An cầm đi, sẽ gây bất lợi cho ngài và công ty. "

Cố Cảnh Diệu tựa vào sô pha, cả người hung ác nham hiểm: "Tiểu tiện nhân Kỷ Tịch kia cho rằng bám vào Cố Tử An rồi thì có thể bay lên cành cây sao? Bất quá cậu ta cùng Cố Tử An ngược lại rất xứng đáng, đều là tiện loại! "

Quản gia nhìn thần sắc Cố Cảnh Diệu cẩn thận nói: "Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? "

Cố Cảnh Diệu căn bản không để chuyện này này trong lòng: "Thứ bị mất là tài liệu gốc chưa được dịch. Văn bản tiếng Java cả nước cũng ít người biết. Ngoài ra, tài liệu từ đầu đến cuối không đề cập đến tên tuổi của tôi và công ty, có cái gì phải sợ, cho dù bị Cố Tử An cầm đi thì sao, nếu hắn trong sạch, hắn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"

Quản gia do dự nói: "Nhưng..."

"Đừng nói nữa." Cố Cảnh Diệu cắt ngang y.

So với tài liệu, điều càng làm cho anh ta giận dữ khó có thể chịu đựng được chính là, tiểu tiện nhân trên giường chính mình lại đi thông đồng với Cố Tử An, hai người hợp tác đùa giỡn chính mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài anh ta chắc chắn là một phần chê cười độc nhất của thành B! 

Nếu không để cho cặp gian phu dâm phu này ăn chút đau khổ, khẩu khí này anh ta nuốt không trôi!

------------------------------------------

Đoàn phim《Song Sinh》 nhanh chóng gửi kịch bản đến cho Kỷ Tịch, người đại diện Lâm Tân lôi kéo Kỷ Tịch giải thích một lúc lâu.

Rốt cuộc ứng phó xong với Lâm Tân, Kỷ Tịch tìm một gian phòng trống trong công ty.

Khi cậu 5 tuổi, cậu đã bị mẹ ép phải học piano, khi học trung học và đại học, cậu vẫn luôn là người độc tấu piano cho tiết mục cuối cùng của bữa tiệc.

Ngón tay thon dài vừa đặt trên phím đàn, âm thanh tao nhã của cây đàn piano truyền xuống từ những ngón tay của cậu, chơi xong một bài 《Thư gửi Elise》, lại chơi thêm bài《Ánh trăng》, đàn xong cậu đóng nắp đàn lại, nhìn âu phục thẳng tắp trên người, quyết định vẫn là về nhà Cố Tử An trước, thay quần áo cho gân cốt giãn ra một chút.

Hôm nay đi đường có chút nhiều, lòng bàn chân mơ hồ có chút đau đớn, nghĩ đến ngày mai đi thử vai, cậu không có cậy mạnh, để cho bảo tiêu lái xe.

"Trương ca " Sắp đến siêu thị ở cửa tiểu khu, cậu kêu bảo tiêu "Chân tôi có chút bất tiện, anh có thể đi xuống giúp tôi mua nguyên liệu nấu ăn được không? "

Nếu bảo chú Lý nấu cơm cho cậu ăn, cậu có chút ngượng ngùng, tuy rằng Cố Tử An nói thu tiền thuê nhà tiền điện nước và thức ăn của cậu, nhưng tóm lại chính mình vẫn là ăn nhờ ở đậu.

Bảo tiêu tuy rằng có điểm giật mình, nhưng vẫn đáp ứng.

Xe trực tiếp lái vào trong sân biệt thự, xuống xe vào trong nhà thấy Lý quản gia lưu lại ghi chú, nói y có việc đi ra ngoài một chuyến, cơm nấu xong ở trong tủ lạnh, chính mình rất muộn mới có thể trở về.

Bảo tiêu xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào phòng bếp: "Kỷ tiên sinh, tất cả đều đặt vào trong tủ lạnh đúng không?"

Kỷ Tịch đi theo phía sau: "Anh đặt cái đó ở kia là được rồi, tôi sẽ thu thập nó. "

Thu thập xong cậu đi thay quần áo bận ở nhà, cậu tùy tiện làm đồ ăn, làm bữa trưa lấp đầy bụng.

Ở dưới bàn trà phát hiện bình trà trắng tốt, cậu không khách khí, pha cho mình một chén, ngửi thấy mùi thơm của trà ở bốn phía, cậu ngồi trên sô pha cầm kịch bản xem.

Nhân vật chính của《Song Sinh》tên là Bạch Sanh, là một giáo viên piano toàn thân lộ ra khí chất cấm dục, rất được học sinh hoan nghênh, cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ.

Anh trai của y - Bạch Tâm, làm việc trong một quán bar chỉ mở cửa vào ban đêm và là một vũ công biểu diễn hàng đầu trong quán bar.

Bọn họ chưa bao giờ đồng thời xuất hiện trước mặt bạn bè, thẳng đến một ngày, Bạch Tâm vì dùng thuốc ngủ quá liều hôn mê ở cửa nhà vệ sinh quán bar, bị Tần Dao vẫn luôn thầm mến anh trai Bạch Sanh phát hiện, kịp thời đưa đến bệnh viện mới nhặt được một mạng, sau đó cô hoảng sợ phát hiện Bạch Sanh và Bạch Tâm kỳ thật là cùng một người, một người có tính cách kép.

Thì ra Bạch Sanh từ nhỏ yêu thích khiêu vũ, cha mẹ nuôi của y lại cảm thấy con trai nhảy múa quá mức âm nhu, lớn lên không có tiền đồ, mất mặt, dùng phương thức nhục mạ khuất phục bức bách y luyện cầm.

Sau khi thoát khỏi khỏi cha mẹ nuôi, Bạch Sanh kiếm sống bằng đàn piano và nhảy múa để phóng thích bản thân.

Nữ chính Tần Dao biết được thời thơ ấu bị ngược đãi của Bạch Sanh, mang theo Bạch Sanh đến gặp bác sĩ tâm lý, thuyết phục Bạch Sanh uống thuốc, cuối cùng Tần Dao đã dùng tình yêu của mình để cởi trói cho trái tim của Bạch Sanh.

Kỷ Tịch xem xong kịch bản, nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều, cậu đứng dậy đi về phía phòng bếp, vừa chuẩn bị bữa tối vừa cân nhắc kịch bản.

Nhìn vào tủ lạnh bị nhồi nhét đầy đủ, cậu quyết định đầu tiên nấu một món canh vịt già măng khô*.

(cre: baidu xin hân hạnh được tài trợ chương truyện này


Ta cũng không biết phải không)

Trước tiên cậu lấy măng khô ngâm vào trong nước, sau đó lấy ra nửa con vịt rửa sạch sẽ, sau đó vớt nửa con vịt ra rửa sạch, cho rượu hành và gừng vào nồi nước lạnh, sau khi nước sôi thì vớt bọt. cho măng khô đã ngâm vào, ninh từ từ trong 2 tiếng nữa là có thể ăn.

Khi nào canh ninh xong thì lại xào thêm hai loại rau, trải một nồi trứng gà để ăn tối, cho dù ăn nhờ ở đậu cũng không thể bạc đãi dạ dày chính mình ٩(ˊᗜˋ*)و.

Phòng khách đủ lớn, trải thảm mềm mại, dùng điện thoại di động mở nhạc, cậu ở một chỗ trống trải trước ghế sô pha tùy ý nhảy vài đoạn vũ đạo.

Sau khi cậu nằm liệt trên mặt đất một lát, nghĩ chú Lý không có ở đây, Cố Tử An tan tầm cũng rất muộn, ngồi dậy cởi áo ướt đẫm, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Cố Tử An. 

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Tự nhiên ta có hứng edit một bộ truyện về ẩm thực hay đầu bếp gì gì đó,....hừm, ta chắc chắn sau này sẽ tìm một bộ mà edit (•̀ᴗ•́)و ̑̑, còn bây giờ thì ~.~. thôi vậy, còn mấy bộ trong bản thảo ta còn chưa thầu xong đâu.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro