Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cái gì?

Bởi vì nếu không nhanh chóng cùng anh kết hôn, không nhanh chóng bắt lấy anh, anh sẽ đi tìm người khác, còn tôi sẽ bị hệ thống xóa bỏ! Tôi sẽ chết!

Trong lòng Túc Hàm, vô số thanh âm đang hô to đến nỗi khàn cả giọng, nhưng cậu mở miệng, lại phun không ra bất cứ chữ nào.

Loại chuyện này, đến cả cậu thân ở trong đó cũng cảm thấy khó có thể tin, làm sao có thể hy vọng xa vời người bình tĩnh như Biên Khiếu Vũ sẽ tin tưởng chứ?

Nếu nói những lời đó ra khỏi miệng, đại khái cậu sẽ bị coi hắn coi là kẻ điên, sau đó càng thêm phản cảm, càng thêm lạnh lùng mà đẩy cậu ra.

"Nói chuyện!" Hai mắt Biên Khiếu Vũ đỏ bừng, hắn dùng lực lắc lắc cổ tay Túc Hàm mà hắn đang nắm chặt trong tay, "Vì cái gì!"

Túc Hàm lúc đối diện với Biên Khiếu Vũ luôn có điểm sợ, bởi vì hắn luôn nghiêm trang, luôn lạnh nhạt đạm nhiên, hiện nay Biên Khiếu Vũ như sắp mất không chế như vậy, càng làm cho Túc Hàm sợ phát run.

"Bởi vì, bởi vì em......" Túc Hàm nhắm hai mắt lại, một hàng nước mắt trong suốt liền theo đuôi mắt chảy xuống dưới, "Ngài là Alpha xứng đôi của em, là vị hôn phu của em, chúng ta, chúng ta thích hợp."

"Thích hợp?" Biên Khiếu Vũ cười lạnh một tiếng, đẩy cổ tay của Túc Hàm, một phen đẩy cậu vào trong khoang thuyền nhỏ cuối đuôi thuyền.

Thân thể Túc Hàm va chạm tới cạnh khoang thuyền, đau đến mức cậu hít ngược một hơi khí lạnh.

Ca nô không lớn, ở khoang thuyền có một cái cửa nhỏ.

Biên Khiếu Vũ ném Túc Hàm vào khoang thuyền xong, thô bạo mà đóng cửa khoang lại, sau đó còn thở hổn hển mà khóa trái cửa từ bên ngoài, khóa kín Túc Hàm trong không gian khoang.

Nếu là ngày thường, Túc Hàm sẽ không cảm thấy có cảm giác đặc biệt khó chịu gì, nhưng hiện tại, cả người cậu đều nóng giống đang sốt, hương hoa quế quanh quẩn quanh thân sắp làm cậu hít thở không thông, Biên Khiếu Vũ còn tàn nhẫn mà nhốt cậu vào một không gian kín nhỏ như vậy, làm tin tức tố của cậu bế tắc bên trong, che lấp trời đất, đem cả người cậu từ đầu đến chân, từ thân đến tâm toàn bộ nuốt hết.

"Đừng khóa cửa!" Túc Hàm bò tới cửa khoang, cậu dùng nắm tay mềm như bông dùng sức đấm đánh cửa khoang, "Biên Khiếu Vũ, anh mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này!"

Biên Khiếu Vũ dừng bước chân, im lặng đứng. Có thể bởi vì Túc Hàm đã choáng váng đầu lại hoa mắt, cậu thấy hai tay Biên Khiếu Vũ rũ ở bên người, cũng đang hơi hơi run rẩy.

"Cầu xin ngài! Đem cửa mở ra đi!" Túc Hàm khóc kêu, "Em bảo đảm, không hề dụ dỗ ngài. Em sẽ tự xuống đuôi thuyền thành thật đợi, ngài thả em ra ngoài đi! Em chịu không nổi ở bên trong này, nơi nơi đều là tin tức tố của em......"

Nếu tin tức tố có thực thể, vậy Túc Hàm không chút nghi ngờ chính cậu hiện tại khẳng định đã vết thương chồng chất.

Nhưng mà Biên Khiếu Vũ cuối cùng cũng không xoay người lại, hắn nhẫn tâm, từng bước một mà đi khỏi đuôi thuyền, khóa Túc Hàm trong một khoang thuyền có thể sánh với nhà tù như vậy.

Túc Hàm đã không thấy rõ bóng dáng của Biên Khiếu Vũ, đôi mắt cậu mờ đi, run rẩy nằm nghiêng ở mặt đất lạnh băng trong khoang thuyền, đôi tay ôm đầu gối, co lại thành một đoàn.

Một lát sau, Túc Hàm cảm thấy thân thuyền lay động, chắc là Biên Khiếu Vũ bây giờ đã chạy tới đầu thuyền, hơn nữa bắt đầu khởi động thuyền trở về địa điểm xuất phát.

Có lẽ bởi vì gió lớn, hoặc là nguyên nhân khác, Túc Hàm cảm giác được một cơn choáng váng rõ ràng, một cảm giác áp lực trước nay chưa từng có từ trong thân thể truyền đến.

Túc Hàm không say xe say tàu, nhưng lúc này cậu, lại gần như đồng thời với sự xóc nảy của thân thuyền mà nôn mửa.

Tạp chất ô uế bẩn thỉu vấy bẩn một thân Túc Hàm, nhưng một chút sức lực để phun xa cậu cũng không có, chỉ có thể tùy ý mình bị bao phủ bởi bãi nôn đầy người đầy thuyền.

Nhưng mà tin tức tố mùi hoa quế của cậu thậm chí phủ qua hơi thở, khiến Túc Hàm càng thêm khó chịu cùng thống khổ.

Trong nghiêng ngả lảo đảo, hỗn hỗn độn độn, con thuyền ngừng lại. Nhưng Túc Hàm cái gì cũng không biết, cậu đã hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, là ở trong bệnh viện.

Túc Hàm mở to mắt, phát hiện bốn phía một mảnh trắng tinh, an tĩnh một cách kỳ cục. Cảm giác đầu tiên của cậu là mình rốt cuộc đã được giải thoát rồi, đã tới thiên đường, nhưng cánh tay có thể động đậy, mu bàn tay truyền đến cơn đau lại nhắc nhở, cậu còn đang ở nhân gian.

Cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay đang cắm kim tiêm nhỏ dài, nước thuốc trong suốt đang theo ống, từng giọt mà tiến vào thân thể của Túc Hàm.

Túc Hàm cố sức mà xoay chuyển tròng mắt, phát hiện trong phòng bệnh này chỉ có một mình cậu, lúc cậu mở miệng, muốn gọi người, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Hộ sĩ đang cầm bình thuốc trong tay, chuẩn bị tới đổi, nhìn thấy Túc Hàm mở mắt, lập tức lui lại, hô to về phía ngoài cửa: "Omega số 509 tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ Từ tới!"

Nói xong, hộ sĩ tay chân lanh lẹ mà đi vào phòng bệnh, đổi bình thuốc cho Túc Hàm.

"Ai da, cậu đã tỉnh rồi, nếu không tỉnh nữa, bác sĩ Từ cũng phải dùng thuốc gọi cậu tỉnh dậy."

"Tôi......" Lúc Túc Hàm nói chuyện mới phát hiện thanh âm của cậu đã khàn khàn không còn gì để nói, "Tôi đã ngủ thật lâu sao?"

"Cậu hôn mê suốt 2 ngày 1 đêm." Hộ sĩ thở dài nói, "Lúc cậu được đưa tới đã ngất vì sốc phản vệ do tin tức tố phân bố quá nhiều gây ra, nếu chậm nửa giờ nữa, tuyến thể của cậu sẽ bị tổn thương vĩnh viễn."

"Tôi...... Vậy người cùng tôi tới đâu rồi?" Người Túc Hàm hỏi chính là Biên Khiếu Vũ.

"Hắn đưa cậu tới, dàn xếp xong lập tức đi rồi." Hộ sĩ không rõ nguyên do, "Đúng rồi, hắn viết số điện thoại, nói lúc cậu tỉnh phải gọi cho hắn ngay, tôi phải đi gọi cho hắn một chút."

"Đừng đi!" Túc Hàm theo bản năng mà ngăn cản, "Tôi, cảm giác đã khá hơn nhiều, lập tức có thể xuất viện."

"Như vậy sao được? Hiện tại thân thể cậu rất yếu ớt, tuyến thể Omega là khí quan vô cùng tinh vi, cậu đã trải qua cơn bùng nổ tin tức tố mãnh liệt như vậy, cũng không có Alpha đánh dấu, chính cậu cũng không biết đường dùng thuốc, phải ở lại bệnh viện kiểm tra kỹ càng mới được."

Hộ sĩ nói xong, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

"Đừng thông báo cho hắn!" Túc Hàm nóng nảy, người mà hiện tại hắn không thể đối mặt nhất, chính là Biên Khiếu Vũ, "Tôi và hắn không có quan hệ gì, một mình tôi cũng không có việc gì."

Hộ sĩ dừng bước chân, lộ ra một chút thần sắc mê mang.

"Trần tiên sinh đó không phải bạn bè cậu sao? Hắn điền ở trong tờ thông tin như vậy, hơn nữa chi phí nằm viện của cậu cũng là hắn trả."

"Trần tiên sinh?" Lúc này lại đến phiên Túc Hàm mê mang, tuy rằng đầu óc cậu còn chưa thanh tỉnh, nhưng ở thế giới này, tất cả những người cậu quen biết làm tròn lên cũng chưa vượt quá năm, hơn nữa trong những người này, cũng chỉ có một người họ Trần.

Đó chính là Trần Thăng, trợ lý của Biên Khiếu Vũ.

Nghĩ tới nơi này, cả người Túc Hàm giống như thoát lực xụi lơ xuống dưới, cậu nhắm mắt, lạc giọng mà nói: "Xin lỗi, tôi tưởng sai người, phiền toái cậu thông báo cho hắn."

Không đến hai tiếng sau, Trần Thăng liền mang theo túi lớn túi nhỏ đồ dinh dưỡng và đồ bổ đi tới phòng bệnh.

Đồ vật anh xách quá nhiều, phải thêm tài xế cùng xách theo đưa lên. Đặt xong đồ vật, Trần Thăng lại nói tài xế xuống lầu chờ trước, anh muốn nói chuyện một mình với Túc tiên sinh.

Thật ra Túc Hàm một chút cũng không muốn một mình ở chung với Trần Thăng, nhưng chuyện đã tới nước này, Biên Khiếu Vũ hẳn là không muốn gặp cậu, vậy cũng chỉ có thể căng da đầu chào hỏi với Trần Thăng.

Trần Thăng vẫn cười tủm tỉm, hòa ái dễ gần, thật giống như hoàn toàn không biết hết thảy sự việc phát sinh trên thuyền ngày đó, cũng giống như hoàn toàn chưa thấy qua cậu chật vật bởi vì phóng thích tin tức tố quá nhiều mà ngất vì sốc phản vệ.

"Túc tiên sinh, tôi thấy sắc mặt của cậu đã tốt chút rồi." Trần Thăng ngồi ở ghế đặt gần mép giường Túc Hàm, đẩy đẩy mắt kính, "Nhưng thực phẩm dinh dưỡng này đó vẫn nên đúng hạn dùng, là Biên tổng cố ý dặn dò."

Trong lòng Túc Hàm đột nhiên giống như bị nện vào, dù cho cậu đã cố xây dựng tâm lý thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ tới mới nói câu đầu tiên đã nhắc tới Biên Khiếu Vũ.

Đại khái là thể lực Túc Hàm suy yếu, căn bản không có sức lực dư thừa để che giấu cảm xúc của chính mình, cho nên cơ hồ trong nháy mắt, Trần Thăng nhìn đã hiểu thần sắc xấu hổ và do dự của cậu.

"Thật ra Biên tổng vẫn rất quan tâm đến Túc tiên sinh." Trần Thăng phi thường kiên nhẫn mà giải thích, "Hôm nay tôi mang đến thực phẩm dinh dưỡng này đó, đều là do Biên tổng tự mình chọn lựa, từ lúc Túc tiên sinh còn chưa tỉnh lại cũng đã chuẩn bị tốt. Vừa mới nhận được thông báo của bệnh viện nói Túc tiên sinh cậu đã tỉnh lại, Biên tổng lập tức an bài tôi đến đây, còn nói tôi mang theo này đó......"

"Trợ lý Trần," Túc Hàm nửa dựa vào đầu giường, hơi hơi cong cong khóe miệng cười khổ, ngắt lời nói, "Cảm ơn anh, tôi biết anh đối với tôi khá tốt, nhưng sự tình đã như vậy, anh không cần lại, an ủi tôi."

"Thật ra tôi đã đoán được ý tứ khi Biên tiên sinh phái anh đến đây lần này...... Rốt cuộc, đã xảy ra việc như vậy, dù là Biên tiên sinh hắn, hắn muốn chia tay với tôi, tôi cũng rất lý giải."

Túc Hàm nói xong, từ dưới gối đầu lấy ra tấm thẻ mà Biên Khiếu Vũ đã từng đưa cho cậu, cậu dù một lần cũng chưa từng quét qua tấm thẻ tín dụng này, sau đó rất trịnh trọng mà đưa cho Trần Thăng.

"Tấm thẻ này trước đây Biên tiên sinh đã đưa cho tôi, một lần tôi cũng chưa dùng tới, hiện giờ hắn muốn chia tay với tôi, tôi nghĩ vẫn là trả thẻ cho hắn là tốt nhất."

Trần Thăng hiển nhiên không nghĩ tới thế mà Túc Hàm lại đột nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho anh, không khỏi sửng sốt một chút, liên tục xua tay nói: "Không phải, Túc tiên sinh, cậu thật sự hiểu lầm, lần này Biên tổng để tôi tới dù một câu về việc chia tay cùng ngài cũng không có......"

"Đủ rồi."

Đột nhiên, một than âm thập phần quen thuộc vang lên ở cửa phòng bệnh. Khi Túc Hàm nghe được thanh âm này, nháy mắt cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, cậu cứng đờ mà căng cổ, như là bị thanh âm kia ấn xuống nút tạm dừng, muốn động cũng không thể động đậy.

"Biên tổng." Trần Thăng nhìn thoáng qua hướng thanh âm truyền đến, sau đó lập tức đứng lên, lễ phép mà cúi chào, "Ngài tới rồi."

Biên Khiếu Vũ mặc một bộ âu phục màu lam, tóc đen nhánh không chút cẩu thả mà vuốt ra sau đầu, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm Túc Hàm, môi mỏng sắc bén cũng nhấp thật chặt.

Trên mặt hắn không có một tia chật vật cùng mất khống chế như đã từng ở trên thuyền, nhưng so với cao cao tại thượng cao lãnh cùng đạm nhiên trước đây lại thêm vài phần tức giận không dễ phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro