Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này không giống với lần trước, Túc Hàm đã hoàn toàn không thể khống chế hoạt động của tin tức tố dựa vào lý trí nữa.

Mà phản ứng của Biên Khiếu Vũ cũng không tốt mấy, sự bình tĩnh, trầm ổn nhất quán của hắn đã mất, dường như thay đổi thành một con người khác, cực không ổn trọng mà lảo đảo lui về sau vài bước, mãi đến khi dựa vào vô lăng ở đầu thuyền mới ngừng lại được.

"Cậu......" Tiếng nói của Biên Khiếu Vũ so với ngày thường cũng càng thêm trầm thấp khàn khàn, "Cậu đến kỳ phát tình?"

Túc Hàm nóng đến nỗi mắt cũng hoa, hiện tại cậu nhìn Biên Khiếu Vũ, thật giống như đang xem một khối băng lớn hình người, chỉ có hung hăng ôm lấy thật chặt, mới có thể thư giải một chút cảm giác khô nóng trong cơ thể.

"Xin lỗi." Túc Hàm chớp chớp đôi mắt đã ướt át, ngơ ngác mà nhìn Biên Khiếu Vũ, "Em đến kỳ phát tình, ngài, ngài có thể giúp em chút không?"

Bộ dáng một Omega ngốc ngốc đáng yêu, hình tượng mềm mại, lã chã chực khóc, đuôi mắt hồng hồng cầu xin Alpha cách mình gần nhất đến đánh dấu, dưới tình huống bình thường, không có bất kỳ Alpha nào có thể cự tuyệt.

Nhưng mà, Biên Khiếu Vũ lại hiển nhiên không phải một Alpha bình thường.

Dù cho giờ phút này cả người hắn đã đổ mồ hôi, hai mắt đỏ đậm, dù cho tay hắn nắm chặt vô lăng ở đầu thuyền đến nỗi mu bàn tay nổi lên gân xanh rõ ràng, dù cho Túc Hàm hoa mắt cũng nhìn thấy được dưới chiếc quần tây hưu nhàn màu xanh của Biên Khiếu Vũ đã phồng lên một cách không bình thường....

Nhưng dù như vậy, Biên Khiếu Vũ vẫn là cố nén, không có lập tức chạy lại, ăn sạch sẽ Omega trước mắt.

"Tôi không được." Biên Khiếu Vũ cắn răng cự tuyệt, "Ý của tôi là, tôi không thể giúp cậu. Chúng ta hiện tại...... Còn chưa tới quan hệ như vậy......"

Trong lòng Túc Hàm vừa nóng nảy vừa bị đè nén, đôi mắt dùng sức nháy, một giọt nước mắt trong suốt nóng bỏng lập tức từ đuôi mắt đỏ bừng chảy xuống.

"Tại sao lại không được?" Túc Hàm giãy giụa đứng lên, đi về phía Biên Khiếu Vũ, "Chúng ta là quan hệ kết giao, lúc này kỳ phát tình của em đến rồi, ngài thân là bạn trai của em, nên giúp em chứ."

Đầu thì khô nóng hôn mê, đứng lên mới phát hiện hai chân cậu cũng mềm nhũn. Túc Hàm còn chưa đi hai bước thì thiếu chút nữa té ngã, cậu không thể không vịn sườn thuyền và cột buồm, một chút một chút tới gần phía Biên Khiếu Vũ.

"Cậu, đừng tới đây!" Khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của Biên Khiếu Vũ lúc này đỏ lên, hoàn toàn không còn sự đạm nhiên ngày thường.

Túc Hàm không để ý tới hắn, cố chấp mà đi về hướng Biên Khiếu Vũ. Cậu không tin, là một thằng đàn ông mà còn có thể chống cự được dụ hoặc bản năng này? Trừ phi Biên Khiếu Vũ con mẹ nó không phải đàn ông!

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Túc Hàm cảm giác cậu giống như hóa thành một bãi nước, rất nhiều địa phương bí ẩn trên người đều hơi hơi ướt át, như đang khát vọng điều gì.

Mà hô hấp của Biên Khiếu Vũ cũng càng ngày càng thô nặng, hắn thậm chí đột nhiên kéo ra cổ áo POLO của chính mình, còn kéo xuống cả mấy cúc áo phía trên.

"Tôi, trên xe tôi có thuốc ức chế, tác dụng mạnh." Biên Khiếu Vũ thấy Túc Hàm như quả bom đang càng ngày càng dựa vào gần, không thể không đỡ vô lăng, cố sức mà đứng lên, "Cậu đi, đi đến đuôi thuyền, tôi lái thuyền về, sau đó lên xe, cho cậu uống thuốc."

"Em không uống!" Túc Hàm quả quyết cự tuyệt, bên trong hơi thở, tất cả đều là mùi hương hoa quế nồng đậm của chính mình, trong mơ hồ, giống như còn có một chút xa lạ, nói không rõ đó là hương vị kỳ dị gì.

Đó thật ra là hương vị tin tức tố mùi tùng lộ của Biên Khiếu Vũ sau khi bị dụ dỗ, không thể tự khống chế mà phóng xuất ra. Chỉ là Túc Hàm lúc này đã quá hôn mê, căn bản không có tinh lực dư thừa để đi phân biệt.

"Biên Khiếu Vũ, ngài giúp em chút đi, em thật sự rất khó chịu." Túc Hàm giống như đã điên rồi, quên hết lễ nghi mà hô thẳng tên của Biên Khiếu Vũ.

"Tôi......" Biên Khiếu Vũ lúc này đã đứng lên, hắn có chút nan kham mà che đậy phản ứng thân thể, nhưng mục tiêu kia thật sự quá lớn, căn bản không thể nào che lấp, "Tôi không thể giúp cậu, tôi, lần đầu tiên đánh dấu của tôi, là muốn để lại cho, để lại cho nửa kia tương lai của tôi. Tôi không thể cùng Omega nào khác phát sinh......"

"Vậy ngài hãy cưới em!" Túc Hàm sắp điên rồi, hô to đánh gãy lời nói của Biên Khiếu Vũ, "Em không phải Omega nào khác, em là Omega xứng đôi nhất với ngài!"

Toàn bộ thân thể của Biên Khiếu Vũ theo những lời của Túc Hàm mà mắt thường có thể thấy được cứng đờ lên, hắn giống một tảng băng đứng ở chỗ cũ, chẳng qua quanh thân phát ra, không hề là lãnh đạm lạnh lẽo, mà là lửa cực nóng.

"Đừng nhịn nữa." Túc Hàm rốt cuộc nhào vào trong lồng ngực Biên Khiếu Vũ, đôi tay câu lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Ngài còn nhịn được sao?"

Biên Khiếu Vũ cứng đờ, tùy ý để Túc Hàm ôm mình, dán lên mình, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, trước sau không chịu làm ra động tác đáp lại.

Túc Hàm biết, tuyến thể của Alpha cũng ở sau cổ, cậu dùng ngón tay sờ soạng, thử thăm dò từ bả vai của Biên Khiếu Vũ, tìm kiếm vị trí tuyến thể.

Gần, rất gần, đầu ngón tay Túc Hàm đã lướt qua quần áo, chạm vào làn da nóng bỏng ở phần cổ của Biên Khiếu Vũ, chỉ cần hướng lên trên một chút, cậu lập tức có thể đụng tới tuyến thể đang nóng đến phát trướng kia.

Nhưng một giây trước khi thực hiện được, Biên Khiếu Vũ lại đột nhiên vươn tay, một phen tóm lấy cổ tay đang tác loạn của Túc Hàm, chặt chẽ, gắt gao mà nắm chặt ở trong tay.

Biên Khiếu Vũ không nói gì, chỉ là dùng một đôi mắt đen nhánh bị dục niệm xâm chiếm, nhưng vẫn sót lại một tia lý trí để nhìn chằm chằm Túc Hàm.

Con ngươi kia giống như một hang động đen tối, ánh mắt kia lại giống cây đao, chém đứt lý trí còn tồn tại của Túc Hàm.

"Đánh dấu em đi." Túc Hàm nhẹ nhàng, rồi lại vô cùng kiên định mà nói.

Thanh âm cậu thậm chí cũng nhiễm một mùi hương hoa quế cực nóng lại tự nhiên.

Lần đầu tiên Túc hàm biết, thì ra hương hoa quế thơm mát nhiệt liệt cũng có thể chứa tính công kích mãnh liệt đến thế.

Cậu không biết hiện tại Biên Khiếu Vũ có cảm giác gì, cậu chỉ biết chính cậu đã bị hương hoa quế nùng liệt này làm cho thần hồn điên đảo, dục niệm đốt người.

Cậu là một nam nhân, cậu nhịn không được. Mà bản năng này cũng không đáng xấu hổ, hiện tại cậu chỉ muốn tìm một người để phóng thích.

Túc Hàm thử giật giật tay, có lẽ là bởi vì hiện tại cậu đang trong kỳ phát tình, cả người nhũn ra vô lực, có lẽ vì phạm vi bàn tay của Biên Khiếu Vũ quá lớn, tóm lại, cậu nhích vài lần cũng chưa thể thoát ra từ lòng bàn tay như kìm sắt kia.

"Biên Khiếu Vũ......" Túc Hàm đơn giản đem thân thể toàn bộ dựa vào lồng ngực Biên Khiếu Vũ, mềm như bông mà nói, "Em thật sự rất là khó chịu, ngài giúp giúp em được không? Chẳng lẽ ngài không khó chịu sao?"

Biên Khiếu Vũ không nói gì, cũng không đẩy Túc Hàm ra, chỉ là tay nắm cổ tay cậu càng thêm dùng sức, siết làn da trắng nõn ra một vệt màu đỏ tươi chói mắt.

Túc Hàm có chút đau, nhưng cậu chịu đựng không hé răng, chỉ càng thêm thuận theo, càng thêm mềm mại mà dán vào ngực cực nóng của Biên Khiếu Vũ, bên tai nghe tiếng tim đập kịch liệt của chính mình, cùng Biên Khiếu Vũ.

Không biết có phải do đầu nóng lên hay không, Túc Hàm cảm thấy tiếng tim đập của chính mình cùng Biên Khiếu Vũ tựa hồ tần suất cũng đã hòa hợp nhất thể, bụp bụp, gấp đôi chấn động, gấp đôi tâm động.

"Cậu......" Biên Khiếu Vũ rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm của hắn phảng phất mang theo lửa, vừa ra khỏi miệng Túc Hàm liền cảm giác chân cũng mềm thêm.

Túc Hàm không đứng được liền dùng một cánh tay vắt qua cổ Biên Khiếu Vũ, cả người treo ở trên người đối phương.

Nếu đứng thẳng, đỉnh đầu Túc Hàm kỳ thật chạm đến vị trí môi Biên Khiếu Vũ, nhưng hiện tại thân mình cậu mềm xuống dưới, ngẩng đầu lên cũng chỉ đến cằm đối phương.

Túc Hàm liền dùng một đôi mắt mang theo hơi nước, đuôi mắt phiếm hồng, nhu nhược đáng thương như vậy nhìn Biên Khiếu Vũ, đôi mắt to lấp lánh ánh nước, không cần phát ra một lời, lại tựa như đã kể ra thiên ngôn vạn ngữ.

Thân thể Biên Khiếu Vũ đứng thẳng tắp, giống một bức tượng điêu khắc không có dấu hiệu sinh mệnh. Hắn rũ đôi mắt xuống, lông mi vừa đen vừa rậm giống quạt tròn, che khuất phân nửa cảm xúc trong cặp mắt đen nhánh kia.

Hắn nhìn Omega mềm mại, không hề phòng bị, cam tâm tình nguyện mà mặc hắn xâm chiếm trong lồng ngực, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc sợ hãi.

Hắn khắc chế nhiều năm như vậy, hắn vì nửa kia tương lai của chính mình, Omega tương lai thủ 30 năm thân mình, chẳng lẽ phải mất đi tại đây, trên con thuyền này hay sao?

Không được, tuyệt đối không được.

Chính là người trước mắt lại......

Biên Khiếu Vũ gắt gao nhắm mắt lại, dùng hết toàn bộ lý trí cùng sức lực dư lại của mình, đẩy Túc Hàm ra từ trong lồng ngực, sau đó tự cổ vũ bản thân làm tinh thần hăng hái thêm, đẩy cậu đi về hướng đuôi thuyền.

Túc Hàm vốn đang mềm chân, lại dựa vào ngực Biên Khiếu Vũ lâu rồi, cho nên nhất thời không đứng được, thiếu chút nữa bị Biên Khiếu Vũ một phen đẩy ngã, ngồi dưới đất.

Cũng may Biên Khiếu Vũ còn kéo một cổ tay của Túc Hàm, hắn nỗ lực dùng sức kéo cánh tay của Túc Hàm, đem cả người cậu từ trạng thái suýt té kéo lên.

"Ai da, đau......" Túc Hàm có chút ủy khuất mà giãy giụa, nháy đôi mắt đỏ bừng, đáng thương hề hề mà nhìn Biên Khiếu Vũ, có chút không rõ vì sao hắn một giây trước đang không kháng cự, hiện tại biến thành bộ dáng ghét bỏ này.

"Biên Khiếu Vũ, ngài làm gì vậy?" Túc Hàm hỏi hắn, "Tay em đau......"

"Đừng gọi tên tôi!" Biên Khiếu Vũ tăng thêm ngữ khí, nghiêm khắc mà nói, "Cậu không tuân thủ nam đức, biết rõ kỳ phát tình của mình tới rồi, còn lòng mang ý xấu mà tiếp cận tôi, lợi dụng tin tức tố dụ dỗ tôi...... Túc Hàm cậu, cậu thật sự là......"

Biên Khiếu Vũ tuy rằng lạnh nhạt, ít nói, nhưng chưa từng nói chuyện ngoài mạnh trong yếu như thế đối với Túc Hàm. Cho dù lần đầu tiên gặp mặt cự tuyệt cậu, cũng còn lưu giữ lễ nghi và phong độ cơ bản nhất.

Chính là hiện nay, Biên Khiếu Vũ lại hung dữ giống như muốn ăn cậu luôn vậy.

Biên Khiếu Vũ như vậy làm Túc Hàm cảm thấy xa lạ và sợ hãi.

"Em không có!" Trong lòng Túc Hàm như đã rớt xuống hầm băng, thân thể tuy rằng còn đang nóng lên do kỳ phát tình, nhưng cậu lại ức chế không được mà cả người run rẩy.

"Biên Khiếu Vũ, đừng nói như vậy em, em không có ý xấu...... Em chỉ muốn cùng ngài, muốn cùng ngài kết hôn." Túc Hàm nói nói, giọng nói cũng khác đi, tràn đầy thanh âm khóc nức nở, "Em muốn cùng ngài kết hôn, em sẽ tuân thủ nghiêm ngặt nam đức, đừng đuổi em đi!"

"Cậu muốn cùng tôi kết hôn......" Biên Khiếu Vũ lẩm bẩm mà lặp lại những lời này, đột nhiên mở miệng, nghiêm khắc hỏi Túc Hàm, "Tôi đây hỏi cậu, cậu luôn miệng nói muốn cùng tôi kết hôn, vậy cậu nói, vì cái gì!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro