Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Hàm cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Biên Khiếu Vũ, nhéo dây an toàn, lòng bàn tay bắt đầu khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Cậu không phải một người giỏi về việc che giấu cảm xúc và sự tình. Thật sự tưởng tượng không ra một ngày cậu thế mà vì muốn một tên đàn ông khác sớm một chút đáp ứng cưới mình, mà làm ra loại chuyện này!

"Làm sao vậy?" Túc Hàm quay đầu lại, lộ ra một nụ cười với Biên Khiếu Vũ.

Biên Khiếu Vũ khẽ nhíu mày, cẩn thận mà quan sát biểu tình của Túc Hàm, giống như đã phát hiện điều gì. Nhưng cuối cùng hắn lại giống như cái gì cũng không phát hiện, có chút chần chờ hỏi: "Cậu, có khỏe không?"

"Em không có việc gì cả."

Túc Hàm căng da đầu ngụy trang, mồ hôi lạnh theo chiếc áo nhung sam cao cổ trượt xuống dưới, lướt qua miếng dán ức chế mà cậu dán ở tuyến thể, chảy tới đường cong phía sau lưng cậu, thật ngứa.

Đây là biện pháp ngày hôm qua hệ thống số 16 nói cho cậu, dùng miếng dán ức chế loại mạnh này dán ở tuyến thể, có thể che giấu hương vị tin tức tố phiêu tán trong vòng một tiếng.

Một tiếng sau, miếng dán tự động mất đi hiệu lực, tin tức tố bị ức chế phía trước sẽ trào ra trong một lần, Omega càng thêm nhanh chóng tiến vào kỳ phát tình.

Trước khi ra khỏi cửa, Túc Hàm uống một phần tư thuốc ức chế, bảo đảm chính mình có thể thuận lợi xuống lầu, lên xe, cùng Biên Khiếu Vũ nói chuyện.

Chờ tới công viên rồi, miếng dán ức chế tự động mất hiệu lực, cậu liền có thể làm bộ vừa mới tiến vào kỳ phát tình, sau đó mượn cơ hội phát sinh chút gì đó cùng Biên Khiếu Vũ.

Tuy rằng hệ thống 16 xác thực đã nói qua với cậu, trước đó từng có rất nhiều Alpha đánh dấu lâm thời Omega, xong việc lại đổi ý không muốn kết hôn, Omega chỉ có thể tẩy trừ đánh dấu, hơn nữa không còn cơ hội cùng Alpha khác tiến hành ghép đôi.

Cũng không biết có phải tự tin mù quáng hay không, Túc Hàm vẫn cảm thấy đối với hiểu biết của cậu về Biên Khiếu Vũ, đối phương sẽ không làm ra hành vi bội tình bạc nghĩa này.

Dù sao, hắn chính là một người dù không cẩn thận đụng tay cũng xem là một hành vi tiếp xúc thân thể không nên làm mà.

Biên Khiếu Vũ rốt cuộc cũng không nhìn ra cái gì bất thường, liền gật gật đầu, sau đó phân phó tài xế lái xe.

Túc Hàm lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm.

Biên Khiếu Vũ chọn công viên cách nhà Túc Hàm không xa, xe chạy chỉ có hai mươi mấy phút.

Cuối tuần rảnh rỗi, không khí mát mẻ, người đi chơi công viên không ít, liếc mắt một cái là thấy dòng người chen chúc xô đẩy, trời xanh thoáng đãng, rất có cảm giác vui vẻ thoải mái.

Nhưng mà Túc Hàm lại không có tâm tư gì để thưởng thức cảnh đẹp này, bởi vì liều thuốc ức chế cậu uống quá ít, hiện tại phải rất nỗ lực mới có thể duy trì dáng người và lễ nghi bình thường.

Biên Khiếu Vũ nghiêm khắc dựa theo Túc Hàm yêu cầu, chuẩn bị diều, cần câu, dây câu và mồi, xếp vào một túi xách bằng da màu đen, vừa ra khỏi xe liền cầm ở trong tay.

Hai người đi vào một chỗ đất trống tương đối ít người, Biên Khiếu Vũ nói: "Ở chỗ này thả diều đi."

Túc Hàm cả người vô lực, cơ bản gồng không được bao lâu nữa, cậu nhìn nhìn khắp nơi, giả bộ vô tình nói: "Em cảm giác gió hôm nay không to lắm, diều chắc không bay lên được đâu, hay chúng ta đi chèo thuyền trước đi?"

Về vấn đề làm gì khi hẹn hò, Biên Khiếu Vũ luôn luôn rất tôn trọng ý kiến của Túc Hàm, lập tức đồng ý nói: "Cũng được."

Vì thế hai người liền theo cầu thang thật dài đi xuống dưới, một đường đi vào bờ sông rộng lớn yên tĩnh.

Nơi này người chèo thuyền cũng có không ít, dư lại, chỉ còn 2 con thuyền ngừng ở bên bờ.

Trong đó một cái là ca nô xa hoa hình con thuyền, cần phải có một thuyền trưởng chuyên môn điều khiển. Còn có một cái chính là loại thuyền nhỏ đơn sơ nhất, cần tự đạp bằng hai chân.

Túc Hàm chỉ xem một cái, liền cảm thấy nếu để Biên Khiếu Vũ chọn, hắn nhất định sẽ chọn ca nô. Nhưng nếu vậy trên thuyền phải có ba người, chờ lát nữa miếng dán ức chế của cậu mất đi hiệu lực, cần không kiêng nể gì mà dụ dỗ Biên Khiếu Vũ, như vậy không thể được.

Vì thế Túc Hàm tranh thủ trước khi Biên Khiếu Vũ mở miệng, liền nói: "Nếu không chúng ta chơi loại thuyền đạp nhỏ này đi, vừa rèn luyện thân thể, vừa chậm rãi chèo thuyền thưởng thức phong cảnh, khá hay đó."

Biên Khiếu Vũ lại nói: "Cậu xác định sao? Thuyền nhỏ loại này rất hao phí thể lực, hơn nữa hiệu suất cực thấp, bị ảnh hưởng từ tốc độ gió và hướng gió cũng rất lớn so với cậu dự đoán. Vẫn là ca nô ổn hơn."

"......"

Nếu là ngày thường, Túc Hàm sẽ không cãi cọ cùng Biên Khiếu Vũ, cậu chỉ biết thuận theo mọi chuyện.

Nhưng hôm nay thì bất đồng, cậu phải tranh luận một chút.

"Cơ mà, nói vậy, thuê ca nô thì phải thêm một người lái thuyền." Túc Hàm nhỏ giọng mà nói, bộ dáng có chút ngượng ngùng, "Chúng ta hai người hẹn hò, em chỉ muốn, có chúng ta hai người thôi."

Nói xong, Túc Hàm cúi thấp đầu xuống, hơi hơi nâng mi mắt lên, nhìn lén phản ứng của Biên Khiếu Vũ.

May mắn, Biên Khiếu Vũ không lộ ra biểu tình phản cảm, hắn tự hỏi một lát, mới nói: "Nếu điều cậu lo lắng chính là cái này, vậy tôi có thể lái thuyền. Trên thuyền cũng đồng dạng chỉ có chúng ta hai người."

"Được ạ." Túc Hàm nhanh chóng đáp ứng, "Biên tiên sinh ngài thật lợi hại, em không nghĩ thế mà ngài còn biết lái thuyền nữa đấy."

Trên mặt Biên Khiếu Vũ hiện ra một tia mất tự nhiên, giống như đột nhiên bị khen cho nên có chút ngượng ngùng.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, không nhìn thẳng Túc Hàm, trả lời: "Ừm, trước kia đã học qua rất sớm rồi."

Thương lượng xong, Biên Khiếu Vũ liền phụ trách đi bàn bạc cùng nhà đò. Đối phương từ đầu không đồng ý, sợ một tên gà mờ đem bảo bối ca nô của nhà mình chơi đến tàn phế.

Sau đó Túc Hàm nhìn thấy Biên Khiếu Vũ mặt không cảm xúc mà móc ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen, đưa cho nhà đò.

Túc Hàm:......

Sau khi hai người được như ý nguyện leo lên ca nô, Biên Khiếu Vũ đi vào đầu thuyền, rất quen thuộc mà cắm chìa khóa, khởi động, lái thuyền rời bến.

Trên sông gió thoảng khe khẽ, thổi bay vạt áo tùy ý rũ xuống và phần tóc đen trên mái hết bị keo xịt tóc cố định của Biên Khiếu Vũ.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt sông, theo gợn sóng hình thành những điểm sáng nhỏ bé tinh xảo mà hấp dẫn ánh mắt, phản xạ trên thân thuyền và trên người Biên Khiếu Vũ đang đứng ở đầu thuyền, giống như mạ cho hắn một lớp ánh sáng vàng ấm áp.

Không thể không nói, bộ dáng Biên Khiếu Vũ ăn mặc trang phục hưu nhàn này, hơn nữa đầu tóc không bị cẩn thận vuốt hết ra sau đầu, so với ngày thường thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, cũng không quá nghiêm cẩn đến nỗi cho người ta cảm giác áp lực quá lớn.

Nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi, trong lòng Túc Hàm đột nhiên toát ra một ý nghĩ như vậy.

Nếu vẫn luôn như vậy, khi cậu ở cùng hắn, sẽ không cần nơm nớp lo lắng đề phòng, cẩn thận chặt chẽ mỗi một câu nói của mình.

"Muốn đi đâu?" Biên Khiếu Vũ chú ý tới ánh mắt Túc Hàm dừng trên người mình, hắn nghiêng người đi, một tay đặt trên vô lăng thuyền, hỏi cậu.

"Đi tới giữa sông ít người đi." Túc Hàm cười trả lời, "Yên tĩnh một chút."

Cậu ở trong lòng tính tính thời gian, khoảng cách miếng dán ức chế trên tuyến thể mất đi hiệu lực chỉ còn lại không đến nửa tiếng, cậu cần nội trong đoạn thời gian này, tận lực rời xa đám đông, đưa Biên Khiếu Vũ tới nơi chỉ có hai người bọn họ.

Biên Khiếu Vũ gật gật đầu: "Ca nô có đà tốc độ rất nhanh, cậu cách đầu thuyền xa một chút, đừng để ngã."

"Vâng."

Sau khi ca nô tăng tốc, gió trên thuyền càng thêm lớn. Túc Hàm tìm được hai chiếc áo choàng có lông ở trong khoang thuyền, một chiếc khoác ở trên người cậu, sau đó cầm một chiếc đi đến đầu thuyền muốn khoác cho Biên Khiếu Vũ.

Đầu thuyền gió còn lớn hơn nữa, Túc Hàm không thể không cất cao giọng mới có thể bảo đảm lời nói của mình sẽ không bị gió trên sông lấn át.

"Gió rất lớn, ngài nên khoác thêm cái này." Túc Hàm giơ áo choàng trong tay, lớn tiếng mà nói.

Biên Khiếu Vũ nghiêng đầu, gió gào thét đem tóc hắn thổi loạn, hỗn độn rồi lại có hình mà che khuất mặt mày.

Kỳ thật Túc Hàm muốn trực tiếp khoác áo choàng lên người Biên Khiếu Vũ, nhưng xét thấy trước đó phát sinh việc Biên Khiếu Vũ phản cảm đối với tiếp xúc tay chân, Túc Hàm đành phải đứng ở nơi cách hơn 1 mét, đưa áo choàng cho Biên Khiếu Vũ.

"Cảm ơn." Biên Khiếu Vũ nói, tiếp nhận áo choàng khoác ở trên người. Sau đó lại xoay người nghiêm túc mà điều khiển thuyền.

Mặt sông rất lớn, thuyền rất nhanh, giờ phút này bọn họ đã rời xa đám người, đi tới giữa sông yên lặng.

Túc Hàm không dám xem đồng hồ quá thường xuyên, chỉ có thể yên lặng tính thời gian 1 giờ đồng hồ ở trong lòng. Thời gian miếng dán mất đi hiệu lực càng gần, cả người cậu càng thêm khẩn trương, hận không thể trực tiếp nhảy qua đoạn thời gian chờ đợi gian nan này, trực tiếp tiến vào khoảng kỳ phát tình bùng nổ.

Túc Hàm nguyên bản muốn cùng Biên Khiếu Vũ tùy tiện nói vài câu không đau không ngứa, giảm bớt cảm xúc khẩn trương của mình, nhưng mà cậu đứng ở chỗ này rồi, lại không biết nói cái gì mới tốt. Vì thế có chút xấu hổ mà đứng ở phía sau Biên Khiếu Vũ, nhìn dáng người của hắn mà ngơ ngác phát ngốc.

"Nơi này gió lớn," Biên Khiếu Vũ cũng khó có được mà to tiếng hơn, "Cậu đi vào trong khoang thuyền đi."

Túc Hàm không muốn đi, cậu muốn khi miếng dán mất đi hiệu lực, cậu phải ở bên người Biên Khiếu Vũ.

"Hay là dừng thuyền đi, em có chút lạnh." Túc Hàm lớn tiếng mà nói.

Biên Khiếu Vũ nãy giờ vẫn luôn nghiêm túc lái thuyền, lúc này mới nhớ tới nhìn mọi nơi xung quanh. Hắn phát hiện ca nô đúng là đã chạy đến giữa sông, hơn nữa bốn phía chỉ còn lại có bọn họ, liền ngừng đà ở đuôi thuyền, cho dừng ca nô.

"Còn lạnh không?" Biên Khiếu Vũ hỏi cậu, "Trong khoang thuyền chắc là có nước ấm, cậu có thể đi rót một ly."

"Còn, còn ổn."

Lúc này Túc Hàm có chút khó chịu, thân thể cậu bên ngoài là lạnh, bởi vì vừa mới bị gió trên sông thổi mười mấy phút, độ ấm đã giảm xuống dưới.

Nhưng bên trong cậu lại là nóng, bởi vì cậu có thể rõ ràng mà cảm nhận được miếng dán ức chế ở sau cổ đang nhanh chóng mất đi hiệu lực. Một cơn lại một cơn xúc động mãnh liệt đang ở trong cơ thể điên cuồng luân chuyển, lần lượt đánh sâu vào cửa ra, muốn không kiêng nể gì mà phóng xuất tin tức tố nhiệt liệt.

"Em, em có chút khó chịu." Túc Hàm có chút không đứng được, cậu lui lại mấy bước, bám lấy cột buồm của ca nô.

Biên Khiếu Vũ tiến lên trước một bước, đang muốn mở miệng hỏi cậu làm sao vậy, lại đột nhiên ngậm chặt miệng, hơi hơi nhíu mày, cứng đờ mà ngừng ở tại chỗ.

Tựa hồ chỉ trong một cái chớp mắt, không chỉ là Biên Khiếu Vũ, ngay cả Túc Hàm đều ngửi được từ tuyến thể của cậu phát ra mùi hương hoa quế nhiệt liệt, phóng đãng khó nhịn kia.

Miếng dán ức chế cao độ mất đi hiệu lực, tin tức tố ào ạt trào ra, chỉ dùng khoảng chừng vài giây đã lan tỏa hết chiếc ca nô, thậm chí là một mảng lớn mặt sông trống trải này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro