Chương 13: Có Đến Ba Ngày!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⭐ Chương 13: Có Đến Ba Ngày!

- A... ha...!

Thẩm Ngọc Hành mặc dù không biết xảy ra chuyện gì bởi vì bây giờ mọi hành động trên cơ thể đều tùy ý Tiêu Hằng sắp xếp. Bây giờ hai người đã ở trong phòng của một căn nhà trọ được Tiêu Hằng thuê gấp rút, Thẩm Ngọc Hành không biết rốt cuộc là bản thân hắn bị trúng xuân dược hay là y. So với hắn thì y còn vội vã hơn nhiều. Hai tay Tiêu Hằng cứ ôm chặt hắn, mơn trớn trên tấm lưng đang run rẫy của hắn.

- Cậu..

- Gọi tên của ta!

- Tiêu Hằng!

Thẩm Ngọc Hành mơ màng híp mắt lại, y vì sao lại muốn hắn gọi tên của y? Nhưng ngay sau đó hắn không thể nghĩ thêm được gì nữa bởi vì hắn đã bị Tiêu Hằng chụp lấy, y giữ lấy hắn, điên cuồng hôn xuống. Y đẩy lưỡi vào trong khoang miệng hắn, mạnh mẽ khuấy đảo từng hơi thở của hắn. Thẩm Ngọc Hành cứ vậy ngây người ra mặc kệ Tiêu Hằng muốn làm gì thì làm, hắn đã bị thứ xuân dược kia chi phối làm cho cơ thể chỉ cần được động chạm da thịt thôi thì đã hưng phấn đến độ muốn nổ tung. Cho đến khi hắn trong mơ màng lấy lại được một chút ý nghĩ hời hợt thì y phục trên người đã bị cởi sạch, chỉ còn lại tiết khố đang quấn sơ sài, hắn mơ màng nhìn. Hai mắt Tiêu Hằng giống như đang đỏ lên, tơ máu trong mắt y hiện lên cực kì rõ ràng. Hắn nói:

- Cậu... Người thật vội...

- Gọi tên của ta.

Tiêu Hằng không đáp lại câu nói kia của Thẩm Ngọc Hành mà chỉ muốn hắn gọi tên của y. Thẩm Ngọc Hành sau đó đáp ứng y:

- Tiêu Hằng... Sao người lại muốn ta gọi tên của người?

Loại chuyện cháu dâu gọi thẳng tục danh của cậu như thế này chẳng phải là chuyện đại nghịch bất đạo hay sao? Như thế thật hỗn láo!

Tiêu Hằng cúi xuống hôn trên ngực Thẩm Ngọc Hành, vừa hôn vừa liếm tạo ra vết hôn ngân màu đỏ trên khuôn ngực ngon lành của hắn, y lại di chuyển đến hai khỏa anh đào màu hồng đang cứng lên trên ngực hắn, dịu dạng cắn xuống.

- A...

Thẩm Ngọc Hành rên lên một tiếng thật nhẹ. Tiêu Hằng đặt tay lên dương vật của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn ưỡn cong người, dương vật được Tiêu Hằng động chạm cũng từ từ cương cứng, còn chảy ra dịch màu trắng đục.

- Ta thật khó chịu... a... A ha...

Không biết từ lúc nào Thẩm Ngọc Hành đã vô thức rên rỉ to hơn, âm thanh thanh thúy vang lên giữa giữa ban ngày nghe như thế nào cũng thật dâm đãng.

- Nói xem, ngươi khó chịu chỗ nào?

Thẩm Ngọc Hành nhìn y lắc đầu không nói, khóe mắt chảy ra hai giọt nước. Tiêu Hằng liền liếm đi, trên môi nở nụ cười âm hiểm:

- Chẳng phải bình thường ngươi mạnh miệng lắm sao? Sao bây giờ lại giống như con mèo con thế này?

- Cậu à...

Thẩm Ngọc Hành nỉ non từng chữ, bây giờ ý thức của hắn đang rơi vào mơ hồ thì làm gì có chuyện cùng y trêu đùa được nữa. Răng hắn cắn lấy môi dưới nhịn lại, dương vật được Tiêu Hằng vuốt ve chà xát truyền lên cảm giác kì lạ khó tả, chỉ muốn phóng thích. Chỉ là ngay lúc hắn muốn phóng ra thì bị Tiêu Hằng chặn lại, ngón tay y ở ngay đỉnh đầu chà xát, vừa kích thích mà lại không thể bắn.

- Cậu a... ưm... Ta muốn ra a a!

Thẩm Ngọc Hành lắc đầu rồi khóc lên, hắn đã đi đến cực hạn nhẫn nhịn.

- Tiêu Hằng... Cho ta ra...! Tiêu Hằng!

Tiêu Hằng sửng người, y trong một giây nào đó nới lỏng tay, chất lỏng màu trắng đục cứ như vậy bắn ra. Thẩm Ngọc Hành run rẫy đến khó thở, hai mắt ngập nước, mặt đỏ lên, hết thảy biểu cảm đều không tránh được mắt y. Tiêu Hằng giống như con sói đem chất lỏng Thẩm Ngọc Hành vừa bắn ra quệt mấy cái, nhanh chóng đè ngửa hắn ra giường, một tay nâng chân hắn lên, nhìn chăm chăm nơi tư mật đang hít thở đều đặn ở góc khuất. Y đem một ngón tay đầy tinh dịch trơn nhớp nhét vào tiểu huyệt Thẩm Ngọc Hành, cảm nhận rõ sự từ chối từ nơi kia, cố gắng ép chặt không muốn y tiến vào trong.

- Thả lỏng một chút!

Thẩm Ngọc Hành hít thở không thông cố đè nén huyết áp đang tuôn trào, phía bên dưới đã thêm một ngón tay. Tiêu Hằng từ từ mở rộng, nội bích trơn nhớp của Thẩm Ngọc Hành tiết ra dâm thủy giúp y dễ dàng công tác chuẩn bị, dễ dàng mở rộng.

- ưm.. ha.. a...

Tiếng rên rỉ của Thẩm Ngọc Hành càng lúc càng rõ ràng. Tiểu huyệt đã không còn sự từ chối từ lúc đầu, lúc này đã hoàn toàn mở rộng, còn có thể nhìn thấy nộn thịt màu hồng đang lộ ra, vô cùng câu nhân.

- Ngọc Hành! Hành nhi!

Thẩm Ngọc Hành bị hai chữ "Hành nhi" kia làm cho giật mình, hai mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Hắn không ngờ là y sẽ gọi tên hắn thân mật như vậy. Y thì thào trong miệng:

- T...ta.. không nhịn được nữa. Phải vào thôi!

Thẩm Ngọc Hành trong cơn mê sảng chưa kịp thích ứng thì một chân đã bị Tiêu Hằng giơ lên, y một chân đè trên chân hắn, sau đó tự mình cởi y phục. Y lấy ra dương vật đã căng cứng từ từ chen vào tiểu huyệt Thẩm Ngọc Hành. Đã làm qua công tác mở rộng nên việc đi vào không quá khó khăn, chẳng qua bao lâu đã vào đến tận gốc rễ.

- Hư... ta... a... trướng quá! Thật khó chịu! Ah..

Thẩm Ngọc Hành rên lên, hông cũng dịch chuyển một chút, dưới sự chi phối của xuân dược làm cho hắn dần mất đi tự chủ. Cơ thể tự động nhích tới chỗ của Tiêu Hằng, nhìn thấy y cũng đang hưng phấn thì tiểu huyệt vô tình bóp chặt làm cho y không tránh khỏi nhăn mặt một cái.

- Muốn cắn đứt ta sao?

Nhưng không đợi Thẩm Ngọc Hành trả lời y nói tiếp:

- Ta chuyển động đây.

Tiêu Hằng không hề cho Thẩm Ngọc Hành một cơ hội để nói đồng ý hay từ chối. Y gác chân hắn trên vai mình, hông từ từ di chuyển, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, rồi từ từ chuyển thành kịch liệt, mạnh mẽ trừu sáp. Thẩm Ngọc Hành bị chèn ép đến khó thở, tiếng rên rỉ vô thức bật ra, vô cùng dẫm đãng:

- A... a... ưm... ha... nhẹ... nhẹ chút!

Mặc kệ Thẩm Ngọc Hành van xin thế nào Tiêu Hằng vẫn giống như uống phải xuân dược, điên cuồng lộng hành. Thẩm Ngọc Hành nghĩ liệu có phải Tiêu Hằng mới là người uống phải xuân dược hay không, tại sao người tỉnh táo như y lại kích động như vậy?

- Hức... Cậu... Ha haaa! A! Tiêu Hằng... Ta sướng quá!

Tiêu Hằng đột nhiên dừng lại, nghe thấy Thẩm Ngộc Hành vừa gọi tên vừa rên rỉ như vậy thì y bỗng chốc giống như hóa điên trừu sáp càng lúc càng mạnh. Y lật úp người Thẩm Ngọc Hành lại, từ phía sau công tiến, đem người trong lòng như muốn ép khô ra.

- A... Ưm... to quá... không chịu được!

Thẩm Ngọc Hành rên rỉ càng lúc càng kích thích từng tuyến thần kinh trên người Tiêu Hằng. Y nghĩ không thông, bản thân vì cớ gì lại yêu thích khối thân thể này của hắn như vậy. Bộ dạng của Thẩm Ngọc Hành vừa hoạt bát vừa ngu ngốc, lại thích khiêu khích người khác làm cho y bất giác thấy hứng thú. Y không hiểu sao, trong mắt đều là hình ảnh của hắn. Nhưng mà đứa nhỏ ngốc này không ngờ lại trúng phải xuân dược đúng lúc như vậy, vừa đúng lúc y cũng đã có cảm giác muốn "làm" hắn từ khi cả hai vẫn còn ở trên thuyền.

- Ngọc Hành, gọi tên ta...

Tiêu Hằng vừa dùng lực đẩy tới vừa thì thầm bên tai Thẩm Ngọc Hành muốn hắn gọi tên mình. Hắn cũng không ngại ngùng đáp ứng y:

- Tiêu Hằng... Của người thật là to! A... Ha... Người làm cho ta mang thai luôn mất... Hức! A a!

Tiêu Hằng sửng người, y trong chốc lát bị chọc cho giận, giơ tay đánh bốp lên mông Thẩm Ngọc Hành, hiện lên năm ngón tay màu đỏ. Rõ ràng là cháu dâu của y nhưng mỗi lần mở miệng đều là những lời nói thô tục. Tiêu Hằng đánh lên mông hắn thêm hai cái, nhưng rồi lại thấy xót xa, y không đánh nữa mà đưa tay bóp bóp nén nén. Thẩm Ngọc Hành bị bóp đau bật lên tiếng rên rỉ:

- Cậu... Ưm... lực tay người thật mạnh!

Tiêu Hằng vô thức càng bóp càng chặt, hai cánh mông tròn trịa bị bóp cho căng ra, vừa đỏ vừa căng tròn làm cho tiểu Tiêu Hằng càng lúc càng hưng phấn, to thêm một vòng.

- Hức... không chịu được... ưm..a.. muốn bắn!

- Gọi tên ta, ta cho ngươi bắn!

- Tiêu Hằng... Tiêu Hằng!

Tiếng gọi vừa nức nở vừa rên rỉ của Thẩm Ngọc Hành làm cho Tiêu Hằng giống như điên dại, còn có điều gì kích thích hơn việc đang làm tình mà đối phương liên tục gọi tên mình như vậy. Y chuyển động hông nhanh hơn, mạnh mẽ thúc vào tận sâu bên trong Thẩm Ngọc Hành. Biến tiếng rên rỉ kìm nén thành dâm dãng câu nhân, cả hông cũng theo thức cú thúc của Tiêu Hằng mà chuyển động vô cùng hòa hợp.

- A... a .. Tiêu Hằng... ta ra! A haa!!

- Cùng nhau.

Thẩm Ngọc Hành run rẫy kịch liệt, từ hông xuống chân giật lên mấy cái rồi bắn ra, còn chưa kịp nghĩ đến điều gì đã cảm nhận rõ ràng vật to lớn trong tiểu huyệt co giật rồi một luồnh chất lỏng ấm nóng tràn vào. Tinh... dịch của Tiêu Hằng đang chảy trong người hắn.

- Ha... thật nóng quá. Cậu thật mạnh mẽ nha... ha...

Thẩm Ngọc Hành lớn tiếng khen ngợi, dưới sự thôi thúc của xuân dược càng thêm bạo dạn.

- Hừ...

Tiêu Hằng tức giận lật ngửa Thẩm Ngọc Hành ra, dang rộng hai chân hắn, đem vật vừa mới được phóng thích một nữa tiếp tục chen vào, lực đạo càng lúc càng mạnh. Lưng Thẩm Ngọc Hành chà xát với mặt giường có chút rát, nhưng loại xúc cảm sung sướng nơi hạ thân đã nhanh chóng lấn át cơn đau, bắt đầu rên rỉ thêm vài lần. Hai chân hắn gác trên vai Tiêu Hằng, bụng cơ hồ vị gập lại, tư thế này lại tiến vào càng sâu, chạm đến nơi thoải mái nhất trong người hắn. Tiếng rên rỉ cũng thay đổi thành phóng đãng, Thẩm Ngọc Hành bị lộng đến hai mắt mơ màng, thở cũng không thở nổi:

- A... Ha... a!

- Ta... Sướng... a... ha sướng quá! A...

- Tiêu Hằng... Người "chơi" ta thật sướng!

Tiêu Hằng mặt thoáng đỏ một tầng. Đứa nhỏ dâm đãng này, muốn ép khô y sao? Nếu đã muốn thì y cũng chỉ đành thuận theo, dùng hết sức lực mà chiếu cố, nếu làm cho Thẩm Ngọc Hành sung sướng, hắn nhất định sẽ không bao giờ rời xa y. Mà cho dù y không làm thì đứa nhỏ Thẩm Ngọc Hành cũng sẽ không rời y có phải không? Tiêu Hằng nhìn khuôn mặt ửng đỏ lên vì sung sướng của Thẩm Ngọc Hành mà tâm tình trở nên vô cùng tốt, y cúi xuống, môi hôn dịu dàng quấn lấy. Công dụng của xuân dược vẫn còn, vẫn là nên tiếp tục đi thôi!

- Cậu... Người thật là dai sức!

Nhưng mà Tiêu Hằng nghe thấy lời này liền nhếch mép cười, y nhích người để cảm thấy thỏa mái hơn một chút sau đấy lần mò xuống giữa háng chính mình. Y thúc thật mạnh tới.

- Đau.!... A!

Thẩm Ngọc Hành bị ăn đau liền vung tay đấm lên ngực Tiêu Hằng một cái, đến cái thứ hai thì đã bị bắt lấy, y cúi xuống cắn lên hai cánh môi ẩn ẩn sưng của hắn, hông cũng rất biết bắt lấy cơ hội mà đẩy tới đem dương vật cứng rắn từng chút một đi vào càng sâu bên trong hắn. Tiêu Hằng đẩy vào rồi lại rút ra, y nhẹ nhàng tách mở phía sau hắn một lần nữa rồi lại tiến vào, cứ như vậy qua đi một lúc hắn đã không còn cảm giác đau như lúc đầu nữa. Mà thay vào đó là một loại tư vị xa lạ ập đến, mắt hắn mở to, long lanh trong hai mắt cũng từ từ chảy ra, mắt hắn càng mờ mịt không thấy rõ.

Tiêu Hằng nâng một chân hắn lên để trên vai chính mình, y cúi xuống đem hông đẩy tới, sáp càng sâu, đem đỉnh đầu cực đại chạm đến nơi sâu thẳm nhất, chạm đến cực hạn chịu đựng cuối cùng của hắn.

-    A! A.... a!

Thẩm Ngọc Hành không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng đứt quãng, cổ họng từng trận khô khốc dâng lên, bụng dưới cảm giác trướng không chịu nổi. Vừa trướng lại có chút gì đó nảy nở trong lòng hắn, giống như phá đất mà lên, đâm chồi nảy lộc mở ra một khái niệm mới mà hắn chưa biết đến bao giờ. Nước mắt sinh lý cũng bởi vì ý niệm xa lạ này mà vỡ tan. Hắn cảm thấy nơi gốc rễ dương vật chính mình giống như bị siết lại, hắn nức nở rên lên, bụng dưới từng trận co rút, dương vật cũng không tránh nổi co giật mấy cái rồi run rẫy xuất ra. Chất lỏng màu trắng đục rơi vãi trên bụng hắn, trên ngực hắn, còn có vài vết nhỏ lên đến tận cổ. Nhưng mà Tiêu Hằng lại không có ý định muốn nghỉ ngơi, y lui ra rồi lại bá đạo đỉnh tới, đem thân thể vẫn còn đang run rẫy của Thẩm Ngọc Hành giày vò lần nữa.

- A! A... Đợi... đợi... A!

Thẩm Ngọc Hành vừa mới bắn ra vẫn chưa kịp giảm xóc đã bị sáp nhập lần nữa liền không chịu nổi, tay hắn cào loạn trên lưng Tiêu Hằng, cổ lại bị y gặm nhắm vừa nhột vừa đau lại kích thích thần trí mơ hồ của hắn, khiến hắn giống như rơi vào vũng lầy.

- Ưm... A a! A!

Hắn bị đỉnh mạnh đến nổi chỉ có thể há miệng rên rỉ, nước bọt cũng tràn ra chảy xuống tận cổ, trượt xuống xương quai xanh của hắn tạo thành vũng nước nho nhỏ. Tiêu Hằng nhìn thấy hắn thích đến nỗi hai mắt híp lại liền muốn chơi đùa một chút. Y chỉ đỉnh vào một chút liền rút ra, cứ như vậy không đi sâu vào chỉ nhợt nhạt cắm tại bên ngoài huyệt của hắn, như có như không không tiến cũng không lùi. Thẩm Ngọc Hành mở to mắt nhìn y, cảm giác thích thú vừa rồi không còn nữa chỉ cảm thấy trống rỗng không nói nên lời, bên trong hắn hư không ngứa ngáy, dương vật mới vừa bắn ra đã từ lúc nào hiên ngang thức dậy, hắn muốn, thêm nữa. Loại xuân dược kia đúng là loại kịch độc khó lòng kiểm soát, tuy rằng không gây hại đến tính mạng nhưng có thể sẽ khiến cho Thẩm Ngọc Hành nhiều ngày không thể xuống được giường. Nhưng hắn hiện tại cũng không muốn xuống.

- Nữa... thêm một chút!

Tiêu Hằng nhìn hắn, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt, y nhích người một chút đem dương vật đẩy vào được phân nửa thì lại rút ra, nhợt nhạt cắm rút không dùng lực. Thẩm Ngọc Hành bị y đùa ức đến đỏ mắt, hắn cắn môi trừng y một cái, khuôn mặt ửng đỏ vì sung sướng và xuân dược kích thích càng làm cho vẻ mặt hắn thêm dụ người. Tiêu Hằng lại đỉnh mạnh một cái đem tất cả đẩy vào đến tận gốc rồi lại nhanh chóng rút ra.

- A... A!

Bị chơi đùa như thế này làm cho Thẩm Ngọc Hành có cảm giác không nói nên lời. Dương vật to lớn kia của Tiêu Hằng cứ mạnh mẽ tiến vào rồi lại nhanh chóng rời đi làm cho cảm giác hư không bên trong hắn càng thêm mạnh mẽ, nơi đó của hắn đã sớm ngứa đến nổi dâm thủy cũng tràn cả ra ngoài ướt một mảng lớn trên giường. Hệ thống nói không sai, đúng là loại xuân dược kia làm cho nước dâm của hắn không ngừng trào ra.

- Cậu... Đừng đùa... A... ta.. cho ta.... đi! A.. A a!

Thẩm Ngọc Hành hơi thở đứt quãng nói từng chữ, Tiêu Hằng chỉ chờ có vậy liền sáp tới, dương vật to lớn kia từng tấc một đỉnh vào cơ thể hắn, mạnh mẽ cắm rút không chút lưu tình. Thẩm Ngọc Hành hai tay ôm chặt cổ y, mặt chôn lên hõm vai y thở dốc, hắn nghe rõ ràng bên tai hơi thở của y cũng đã có phần dồn dập hơn. Y hai tay bắt lấy đùi hắn dang rộng ra, hắn bị y đẩy đến nỗi nước da màu đồng cũng bị làm cho đỏ lên. Hắn vừa rên rỉ lại giống như nức nở cầu xin được tha thứ, hắn càng rên Tiêu Hằng lại càng mạnh mẽ "làm" hắn.

Hắn lúc này giống như một con rối đã không thể động đậy chỉ có thể phó mặc cho Tiêu Hằng muốn làm gì thì làm, hắn trước mắt mơ hồ, lý trí cũng bị giẫm cho nát vụn. Tiêu Hằng vừa mạnh mẽ trừu sáp vừa nâng niu gỡ tay hắn đang bám víu trên cổ y ra, tay đan vào tay, y động tình hôn lên mi mắt hắn, hôn đi giọt nước mắt vì thư khoái mà chảy ra của hắn. Y càng "làm" càng dữ, Thẩm Ngọc Hành đã muốn khóc không nổi nữa, phía say bị dương vật hung tàn hết cắm rồi lại rút, đâm đến cơ bụng hắn hơi hơi co rút ngay cả hít thở cũng không thông thuận.

- A! A! A a!

Thẩm Ngọc Hành dường như đã không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn nghe da đầu từng trận đau nhứt theo từng đợt va chạm của Tiêu Hằng, hắn hai chân điên cuồng quấn lấy hông y mà run lên, dương vật lúc này co giật bắn ra, bạch trọc trong cơn thỏa mãn dâng cao từng đợt bắn lên bụng hắn, bắn lên thân hình dán sát của Tiêu Hằng dính nhớp dâm loạn.

Hắn sau khi bắn ra liền cảm thấy có hơi suy kiệt thả lỏng thân thể, đáy mắt mờ mịt nhìn lên mành treo lỏng lẻo đang rung lắc. Tiêu Hằng nheo mắt nhìn Thẩm Ngọc Hành, y quệt một chút chất lỏng dinh dính kia nhét vào miệng hắn, hắn không nghĩ bản thân lại có thể nuốt được thứ kia của chính mình. Lời còn chưa kịp nói ra đã bị Tiêu Hằng hung hăng nuốt lấy, y giống như sói cắn lên môi hắn, giày vò khoang miệng vẫn còn ẩn ẩn mùi tanh của thứ kia.

- Ưm...

Thẩm Ngọc Hàng thoáng run rẫy, dương vật của Tiêu Hằng vẫn còn ở trong cơ thể hắn lại bắt đầu "làm" tiếp lần nữa, y lật úp hắn lại, hai tay ở trên eo hắn kéo mông hắn cao lên rồi từ phía sau đâm tới. Lần này Tiêu Hằng không có một chút lưu tình nào, uy lực chỉ có dư chứ không thiếu mà làm hắn.

- A! A...!

Thẩm Ngọc Hành vẫn còn đang trong cơn tận khoái bị giày vò như vậy thì trướng không chịu nổi, hắn muốn van xin tha thứ nhưng không thể tránh được vùi dập như vũ bão phía sau. Tiêu Hằng càng "làm" càng hung hãn, y đem chút khó chịu còn dư lại của Thẩm Ngọc Hành đuổi đi sạch, làm cho hắn vừa rên vừa khóc, lưng cũng bị từng tầng khoái cảm làm cho run lên. Dương vật vừa bắn của hắn cũng từ từ ngẩng đầu bị Tiêu Hằng ở phía sau bắt lấy.

- Không... Không thể nữa! Tha ta... Cậu! Tiêu Hằng, tha ta!

Tiêu Hằng theo lời hắn làm có chút chậm hơn nhưng vẫn là đi vào cực sâu, mỗi một lần đều cắm đến cực hạn bên trong hắn, chạm đến điểm yếu ớt nhất của hắn. Thẩm Ngọc Hành giống lúc này đã không còn chịu nổi nữa, hắn hai tay bấu chặt giường, bụng từng trận co rút đạt đến cao trào liền bắn ra. Tiêu Hằng bị hắn siết đến đau, tiểu huyệt từng trận co thắt làm y cũng không nhịn được mà run rẫy, một cổ nhiệt lưu nóng bỏng rót đầy trong tiểu huyệt Thẩm Ngọc Hành.

Tiêu Hằng sau khi bắn ra liền đỡ Thẩm Ngọc Hành nằm sấp xuống, y thủ thỉ bên tai hắn:

- Ngươi cắn ta thật đau!

Thẩm Ngọc Hành ừ hử một tiếng rồi buông một tiếng thở dốc, hắn xoay người nằm ngửa lại làm cho dương vật của Tiêu Hằng trong tiểu huyệt hắn bị rút ra đánh "chóc" lên đùi chính mình một cái. Hắn xấu hổ cúi mặt sau một hồi lại ngước mặt lên, hắn vòng tay qua cổ Tiêu Hằng hôn hôn lên môi y. Dù rằng đã bắn qua vài lần nhưng hắn vẫn còn cảm giác nóng rát trong người, hắn thủ thỉ, giọng lí nhí:

- C...còn muốn nữa!

Tiêu Hằng nghe thấy lời này liền giống như phát hỏa, y ôm lấy người đã đỏ như tôm luộc ở phía dưới kéo hắn ngồi lên người chính mình. Y để nơi đó của hắn ngay trên dương vật của mình rồi ấn xuống. Thẩm Ngọc Hành bị đột ngột này làm cho hoảng hốt, hai đầu gối hắn kẹp chặt hai bên hông Tiêu Hằng, tay lại siết chặt vai y bấu như muốn tróc cả da ra.

- A! Aa!

Tiêu Hằng từ bên dưới thô bạo đâm lên làm cho bụng hắn giống như bị xé ra, từng đợt, từng đợt điên cuồng ập tới. Hắn cong lưng giống như muốn quỳ rụp xuống, không may lại bị Tiêu Hằng ngậm lấy khỏa thù du trước ngực làm cho khoái cảm càng thêm mãnh liệt. Hông eo bị y sáp đến mỏi nhừ. Hắn sau nhiều lần bị "làm" liền thích ứng được cảm thấy vô cùng thích thú, lại muốn thêm nhưng khi Tiêu Hằng làm tới rồi hắn lại thấy thật khó thở. Y ôm hắn đứng lên đi lại bàn, đem bình trà cùng đĩa đựng trái cây cũng hất đổ xuống đất, y phục rơi vãi đầy đất cùng với những mảnh vỡ, căn phòng lúc này không còn nhìn ra hình dạng.

Thẩm Ngọc Hành bị Tiêu Hằng áp ngửa ra bàn, y giống như lang sói mà vồ vập xông tới. Bàn so với giường cao hơn, Thẩm Ngọc Hành nằm đó y lại có thể dễ dàng đứng mà làm tới, dùng một chút sức lực đã làm hắn giống như cá chết. Bạch trọc cùng dâm thủy hòa quyện vào nhau nương theo đùi Thẩm Ngọc Hành rơi xuống đất, khăn trải bàn bị hắn nắm làm cho lộn xộn cả lên.

- Ưm... A!! A!

Hắn lúc này ý thức mơ hồ không còn nghĩ được gì nữa, mặc kệ Tiêu Hằng hết ở trên bàn "làm" hắn lại lôi kéo áp hắn lên tường, y chỉ nâng một chân hắn lên rồi mạnh mẽ "làm" lộng. Thẩm Ngọc Hành chân bị kéo căng có chút đau nhưng lại càng muốn y tới, hắn cắn lên cổ, lên vai y để giảm đi bớt một chút kích thích từng đợt dâng trào. Hắn không biết là chính mình đã bắn ra bao nhiêu lần cho đến khi trở lại giường thì cả thân mình đã ướt đẫm tinh dịch nhìn vô cùng dâm loạn. Tiêu Hằng trở lại tư thế nguyên thủy nhất mà làm hắn, mỗi lần động đều đem giường lớn rung lên kẽo kẹt vô cùng xấu hổ.

- Không... Không A... A... được nữa!

Thẩm Ngọc Hành không biết chính mình đã chảy ra bao nhiêu nước mắt. Hắn nghe bụng từng trận co rút dữ dội lại thêm một lần nữa bắn ra, Tiêu Hằng lần này cũng không nhịn được nữa bắn vào trong cơ thể hắn, thêm một lần nữa cùng hắn đi đến cao trào.

Thẩm Ngọc Hành thở dốc, tay hắn vuốt ve đỉnh đầu Tiêu Hằng đang chôn ở hõm vai chính mình, lắng nghe hơi thở nhàn nhạt ở ngay bên tai. Tiêu Hằng liếm liếm cổ hắn, mồ hôi của hắn hơi mặn nhưng lại vô cùng kích thích, y buông một tiếng thở nhè nhẹ.

- Thế nào... Có còn muốn nữa không?

Thẩm Ngọc Hành thở hồng hộc không thành hơi. Từ bên trong tiểu huyệt tinh dịch của Tiêu Hằng trào ra, mỗi một lần như vậy là hắn lại thấy kích thích. Đáy mắt hắn mơ màng, hắn luồng tay vào trong tóc Tiêu Hằng, cởi bỏ dây buộc tóc của y ra.

Tóc dài xõa xuống, vừa đẹp vừa khiến người ta thấy hưng phấn không gì bằng. Hắn trả lời y:

-    Một viên có tác dụng một ngày. Ta ăn ba viên, cậu à... Người nói xem!

Tuy rằng Thẩm Ngọc Hành không nói rõ ra nhưng Tiêu Hằng cũng hiểu ẩn ý của hắn là gì. Y xoa tay lên ngực hắn, ngắt nhéo đầu ngực hắn rồi há miệng ngậm lấy. Y thì thào trong miệng:

-    Ba ngày này, cậu sẽ chiếu cố ngươi hết sức!



*Bình chọn và bình luận nhé mọi người!

*🥺🥺 nhớ bình luận đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro