13. Mang thai em bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tasdiparoa

Mang thai em bé

Mùa xuân còn chưa trôi qua, khi Tống Tri Húc tròn mười tám tuổi, hắn đã phát hiện ra rằng Lâm Chu Hành của hắn lại có thai.

Đinh Phàm cau mày nhìn cậu con trai tội nghiệp trên giường, sau đó ngẩng đầu nhìn đứa em họ điên khùng này của mình rồi thở dài, không biết người này đã làm ra tội nghiệt gì mới gặp được Tống Tri Húc.

"Cậu ấy có biết chuyện này không?"

Tống Tri Húc nhẹ nhàng nhìn Lâm Chu Hành đang ngủ say và chơi đùa với những ngón tay thon dài của Lâm Chu Hành.

"Đừng nói cho em ấy biết, ít nhất không phải lúc này."

Tống Tri Húc bỏ thuốc lá và muốn giấu chuyện Lâm Chu Hành mang thai nhưng vết bầm tím trên tay do lấy máu không thể che đậy được, thế là Tống Tri Húc lại dễ như trở bàn tay biến thành một tên lừa đảo bày ra mọi màn dối trá.

Lâm Chu Hành luôn bài xích việc gặp những người bạn của Tống Tri Húc và thỉnh thoảng khi gặp còn rất mất bình tĩnh, Tống Tri Húc không còn cách nào khác đành đợi cậu ngủ say rồi mới gọi Đinh Phàm đến, Lâm Chu Hành rất tin vào giác quan thứ sáu của mình, cái người nham hiểm kia nhìn rất hiền lành nhưng Lâm Chu Hành vẫn không thích anh ta, anh ta cũng là loại người giống như Tống Tri Húc, bọn họ đều cùng một giuộc cả.

Lâm Chu Hành dần tách biệt với thế giới, ghét gặp gỡ mọi người, suy nghĩ thì trở nên chậm chạp và khó hiểu, cậu muốn rời đi, muốn tự do và muốn trở lại cuộc sống bình thường nhưng Tống Tri Húc đều bắn hạ từng hy vọng của cậu.

Là do cậu tham lam, là lỗi của cậu, là cậu kiên trì theo đuổi Tống Tri Húc, chính cậu là người bỏ rơi Tống Tri Húc, cậu đáng bị như vậy, Lâm Chu Hành đang tỉnh táo dần soa đọa, tự thôi miên bản thân vẫn còn yêu Tống Tri Húc.

Cún con bị rắn cắn và kéo xuống địa ngục.

Tống Tri Húc bình tĩnh nhìn Lâm Chu Hành, Lâm Chu Hành muốn tự do chính là muốn chia tay hắn, bỏ rơi hắn rồi đi yêu người khác, hắn sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra? Mặc kệ Lâm Chu Hành có chán ghét hay là tình nguyện, cậu chỉ có thể là người của hắn.

Bọn họ là trời sinh một đôi và không ai có thể chia cắt họ, chỉ cần hắn yêu Lâm Chu Hành là đủ rồi.

Tống Tri Húc không mua que thử thai về nhà, Lâm Chu Hành cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ khi cái bụng dần dần to lên cậu mới biết mình lại có thai.

Lâm Chu Hành không muốn có con, lần đầu tiên phát hiện hiện tượng này cậu đã  hoảng hốt đến nỗi đập vỡ kính, không muốn có con, không muốn cùng Tống Tri Húc có quá nhiều gút mắt, cậu không muốn sinh con của Tống Tri Húc.

Lâm Chu Hành lén lút thực hiện một số động tác phá thai nhỏ, nhưng bị Tống Tri Húc phát hiện, đôi mắt sâu thẳm của Tống Tri Húc cười như không cười, biểu tình thản nhiên lại lười biếng, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Chu Hành rồi nhẹ nhàng sờ vào bụng cậu.

"Nếu em không muốn sinh con, chồng sẽ giúp em bỏ nó đi. Nếu như vậy, em sẽ phải mang thai thêm lần nữa cho đến khi chịu sinh mới thôi." Tống Tri Húc nhẹ giọng nói, ngữ khí quá mức bình tĩnh khiến Lâm Chu Hành lạnh cả sóng lưng.

Lâm Chu Hành biết hắn nói là sẽ làm, cậu liền gượng cười, đôi mắt trong veo khẽ động, da đầu căng cứng, giọng nói run run.

"Chỉ đang đùa với chồng mà thôi, đùa vui thôi mà anh làm quá lên rồi còn nói mấy câu gì đâu không à."

Nhìn thấy bộ dáng lấy lòng của Lâm Chu Hành, Tống Tri Húc cũng nở một nụ cười trên môi rồi trả lời một cách quái gở.

"Tốt nhất là chỉ đùa thôi."

Bụng Lâm Chu Hành giống như một quả bóng bay căng phồng, từ từ phồng lên, việc mang thai và sinh nở biến thành hiện thực, cậu trở thành một vật chứa đựng một linh hồn khác, cậu đang mang thai sinh con.

Lâm Chu Hành nuôi tóc dài ra, cậu sợ Tống Tri Húc mang cậu đi chơi, cậu sợ bị phát hiện đàn ông cũng có thai được, cậu sợ ánh mắt quái dị của người khác, khi mang thai thì tóc Lâm Chu Hành đã dài đến có thể thắt một bím tóc nhỏ rồi, dáng vẻ nhìn rất giống một đứa con gái.

Lâm Chu Hành nhìn mình trong gương, cậu cảm thấy có chút xa lạ, đùi thon dài trắng nõn đang nâng đỡ cái bụng to, trong bụng có thứ gì đó đang chuyển động, một chiếc sừng nhô ra, ác ma đã xuất tinh trong tử cung của cậu và quỷ nhỏ ở bên trong cơ thể đang hấp thụ chất dinh dưỡng của cậu.

Lâm Chu Hành đã mang thai bốn lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được đứa bé đang lớn dần trong bụng mình, có chút thần kỳ, cũng có chút buồn bã khó tả.

Khoảnh khắc Lâm Chu Hành không thể mang quần được nữa có nghĩa là cậu thiếu niên mười tám tuổi thực sự đang mang thai, cậu và Tống Tri Húc có mối liên kết chặt chẽ với nhau, trong cơ thể nam giới của cậu, trong tử cung mà cậu không thể nhìn thấy, có hơi thở của Tống Tri Húc.

Cậu không còn thích Tống Tri Húc nữa và mối bất hòa giữa họ đã xảy ra trong suốt cuộc đời của họ.

Khi cậu thích Tống Tri Húc, Tống Tri Húc cũng chưa bao giờ để ý tới cậu. Cậu buông tay, Tống Tri Húc giống như ma da kéo cậu xuống âm tào địa phủ.

Bụng cậu càng ngày càng to và chèn ép bàng quang, Lâm Chu Hành dần dần không thể nhịn tiểu được, rất hay đái dầm.

Thời điểm mang thai sáu tháng.

Lâm Chu Hành và Tống Tri Húc đang ngồi cùng nhau chơi game trên máy tính, khi một tiếng hắt hơi phát ra thì trên người họ liền ướt một bãi, Lâm Chu Hành nhìn chiếc váy trắng biến thành màu trong suốt, một lớp sương mù liền tràn ngập trong mắt cậu, cậu lại đi tiểu, cậu không thể kiểm soát được cơ thể của mình.

Tống Tri Húc chui vào dưới váy Lâm Chu Hành rồi vén lớp vải chướng mắt lên.

Hai con mắt Lâm Chu Hành đỏ hoe ngậm đuôi váy trong miệng, cậu như con cá nằm trên thớt, mở rộng cơ thể ra cho Tống Tri Húc ăn sạch sẽ, Lâm Chu Hành nhìn không rõ phía dưới đang xảy ra chuyện gì, lỗ sau của cậu cứ đau nhức tê dại, tràng đạo không thể khống chế được tiết ra một loại chất lỏng đặc sệt, nhanh chóng chảy đầy một bãi.

Bụng chặn đầu Tống Tri Húc lại, Lâm Chu Hành đang ngơ ngác nhìn trần nhà, đột nhiên cậu bị kích thích, phía dưới liền phun nước lên Tống Tri Húc làm tóc mái của hắn ướt đẫm nhưng hắn vẫn lẳng lặng say sưa nhìn Lâm Chu Hành.

Lâm Chu Hành sụp đổ khóc lớn lên, lòng tự trọng kém cỏi của cậu cuối cùng cũng bị đánh vỡ, cậu không muốn trở thành cái dạng này!

Tống Tri Húc hiếm khi không nói mấy lời khó nghe còn nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Chu Hành. Tống Tri Húc đưa Lâm Chu Hành đi tắm, ở trong phòng tắm hắn vệ sinh qua loa cho cậu rồi đi ra liền ôm Lâm Chu Hành đắp chăn đi ngủ.

Tống Tri Húc không hề ngủ, Lâm Chu Hành cũng mắc chứng mất ngủ, hắn mở to mắt nhìn chiếc đèn bàn nhỏ, tóc ở dưới ánh đèn chiếu rọi tạo thành bóng ma, Tống Tri Húc đặt tay lên bụng Lâm Chu Hành, tuy nằm chung giường nhưng tâm tư tình cảm đã không còn hướng về nhau nữa rồi.

Lâm Chu Hành, người luôn có một giấc ngủ ổn định, cuối cùng cũng gặp phải vấn đề mất ngủ của người trưởng thành.

Tống Tri Húc bắt đầu tiếp quản công việc trong nhà, đến chi nhánh công ty thực tập, bận rộn đến nỗi cả ngày Lâm Chu Hành không gặp được hắn, đồ ăn thì cũng được chuẩn sẵn đặt trong tủ lạnh, cậu cũng bình thản ăn đồ ăn mà Tống Tri Húc đã làm cho.

Bạn cùng lớp của Tống Tri Húc biết hắn đã có người yêu, tuy chưa từng gặp nhưng đoán chắc hai người yêu nhau nhiều lắm.

Người bạn trai ở trong miệng người khác biến thành một người tốt và một người con hiếu thảo kính cha kính mẹ đó chính là ác linh cả đời của Lâm Chu Hành.

-còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro