16. Lạc đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tasdiparoa

Lạc đường

Lâm Chu Hành đã lâu không ra ngoài kể từ cái lần ra ngoài ăn tối đó, ngoại trừ cần thiết kiểm tra trước khi sinh thì Tống Tri Húc mới dẫn cậu ra ngoài, còn lại là toàn ở nhà, tính tình của Lâm Chu Hành càng ngày càng nhàm chán, nếu Tống Tri Húc không có ở bên, cậu có thể xem đi xem lại cùng một bộ phim rất nhiều lần.

Tống Tri Húc quyết định đưa Lâm Chu Hành đang ở giai đoạn cuối của thai kỳ ra ngoài đi chơi để hít thở không khí trong lành, ánh mắt Lâm Chu Hành ảm đạm ngồi yên một chỗ, không biết cậu có vui hay không, cậu nghe hết những gì Tống Tri Húc nói nhưng không biết mình có thể làm những gì.

Hai người đi đến một khu nghỉ dưỡng yên tĩnh, dọc đường đi Lâm Chu Hành không nói một lời nào, miệng nhỏ gặm khoai tây chiên, đầu thì cúi xuống khiến những mảnh vụn rơi xuống cái bụng to của cậu, ánh nắng chiếu xuống mảnh vụn quang ảnh, Lâm Chu Hành liền dùng tay bắt lấy những đốm sáng đó.

Lâm Chu Hành luôn thích ăn các loại đồ ăn chiên giòn nhưng sau lại bị kiểm soát cảm giác thèm ăn , hiếm khi được ăn nó nên rất trân trọng.

Lâm Chu Hành ngơ ngác nhìn cây ở ven đường, tay nắm chặt vạt áo.

Cây cối xanh tươi suốt chặng đường về phía bắc, giống như cuộc đời cậu, không có đường quay lại.

"Chồng ơi, em,"

"Hửm?"

“Khó chịu,”

Tống Tri Húc quay đầu lại nhìn Lâm Chu Hành, nhìn cơ thể cậu tựa hồ không có chỗ nào khó chịu, hắn ấm áp nói.

"Chu Chu muốn đi vệ sinh sao?"

"Không, không, không, không, không, không muốn!" Lâm Chu Hành vội vàng hét lên.

Tống Tri Húc lớn lên cùng Lâm Chu Hành, chỉ dựa vào một ánh mắt một động tác hắn đại khái đã có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, đơn giản là cậu chỉ đang bướng bỉnh đòi về nhà.

Tống Tri Húc bật cười rồi nói:"Bảo bối nơi đó có bể bơi đó, em có thể tới đó bơi, chỉ có hai chúng ta thôi."

Lâm Chu Hành im lặng gật đầu.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Chu Hành ngủ một giấc tỉnh lại, cậu mặc quần áo của Tống Tri Húc ngồi trên ghế sô pha ngoài trời thổi bong bóng nước, giống như khi còn nhỏ cậu với Tống Tri Húc chơi ở trong sân nhà.

Ở bên nhau thống khổ rồi lại không thể hàn gắn lại, quay lại với nhau thì chẳng thà sống trong qua khứ còn tốt hơn.

Ánh đèn xanh trong bể bơi rải rác trong sân, bong bóng rơi xuống sàn gỗ đen, trông đủ màu sắc.

Tống Tri Húc chụp cho Lâm Chu Hành một tấm ảnh, trong ống kính, Lâm Chu Hành mặc áo trắng ngồi ngay ngắn, cậu dùng đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn dụi mắt rồi mỉm cười nhìn bong bóng bay lên, đuôi lông mày mềm mại nhu hòa đi.

"Tiểu Chu?"

"Vâng?"

Đó là Lâm Chu Hành của hắn.

Tống Tri Húc ôm Lâm Chu Hành nhảy xuống nước, hắn đặt những ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng lên lưng Lâm Chu Hành đang ngăn cản hắn chạm vào, hai người ngâm mình trong bể bơi trong nhà, dưới ánh hoàng hôn, làn da tái nhợt của Tống Tri Húc nhìn càng thêm trắng.

Một cơn đau đột ngột dâng lên trong lồng ngực, Lâm Chu Hành khó chịu nắm lấy cánh tay Tống Tri Húc.

"Chồng ơi, muốn hút sữa." Lâm Chu Hành bất lực dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Tống Tri Húc, Tống Tri Húc cũng bất đắc dĩ cười.

Gió hè ban đêm xào xạc lá cây cuốn đi cái khô hanh, Tống Tri Húc lo Lâm Chu Hành cảm lạnh liền bồng cậu đi tắm rửa.

Khi Tống Tri Húc đang tắm cho Lâm Chu Hành, Lâm Chu Hành đột nhiên mất bình tĩnh và dùng lọ thủy tinh gần đó đánh vào sau đầu Tống Tri Húc, cũng may Tống Tri Húc chỉ choáng voáng ngồi bệt xuống đất một lúc rồi vẫn dùng tất cả sức lực của mình tắm cho Lâm Chu Hành.

Lâm Chu Hành nhìn bóng đen phản chiếu từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhà, im lặng rơi nước mắt, cái bụng tròn trịa chặn ở đùi cậu, cậu là quái vật sao, đây mà là cậu sao?

Ngày hôm sau hai người ra ngoài đi ăn, Tống Tri Húc cẩn thận tránh cho Lâm Chu Hành lại tức giận lần nữa, chiếc váy hắn chọn hôm nay vừa vặn che đi cái bụng bầu của Lâm Chu Hành, khi ngồi xuống cũng không phát hiện được cậu có thai.

Tống Tri Húc đi tính tiền, không để ý một chút đã đánh mất Lâm Chu Hành.

Lâm Chu Hành nhận nhầm người rồi, cậu ngẩng đầu lên rồi kinh ngạc phát hiện đó không phải là Tống Tri Húc, đường đi phức tạp, cây tre và mái hiên che khuất tầm nhìn cậu, cậu không thể tìm được Tống Tri Húc.

Lâm Chu Hành không biết gì cứ cúi đầu tiếp tục đi, Lâm Chu Hành đi vòng vòng rồi lại thấy mệt nên ngồi thẫn thờ bên hồ bơi rất lâu, cậu cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, trong lòng rối bời.

Có người cùng cậu nói chuyện, Lâm Chu Hành không nói một lời nào, trong miệng cứ lấm bẩm mình bị lác đường, cậu chỉ biết nói lui nói tới mỗi câu này.

Mái tóc bồng bềnh của Lâm Chu Hành được buộc lại để hơi xõa ra sau, lộ ra vầng trán, trên cổ tay trắng nõn đeo chuỗi hạt Phật giáo, chiếc váy đen trễ vai để lộ xương quai xanh, trang phục rất chỉnh tề. Đôi chân trắng nõn như sữa dưới ánh mặt trời có chút chói mắt, trông giống như học sinh cấp ba nhưng lại không có khí chất ngây thơ của học sinh cấp ba mà thay vào đó nhìn giống như bị chơi qua rồi, dáng người rất gợi tình và vẻ đẹp có phần vặn vẹo.

Lâm Chu Hành không ngừng gãi cổ, ánh mắt hỗn loạn rơi vào vòng xoáy, rất nhiều người đang nhìn cậu, tất cả đều đang nhìn cậu! Làm ơn, đừng có nhìn tôi mà. Lâm Chu Hành chưng một vẻ mặt ngơ ngác mang theo chút lo âu, đôi chân trắng nõn co giật, cổ đỏ bừng vì bị móng tay cào cho chảy máu, những vết máu ngoằn ngoèo trói chặt cổ cậu lại, khó thở, không thở được, cậu sắp chết.

Vài người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cãi cọ ồn ào đi đến gần Lâm Chu Hành, Lâm Chu Hành ngơ ngác nhìn một người trong số họ, cuối cùng hạ quyết tâm, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy tay người đàn ông đó.

Giọng nói mơ hồ nhẹ nhàng không phân biệt được là nam hay nữ.

"Ca, ca ca có thể giúp tôi tìm chồng được không?"

Người đàn ông sợ hãi, lập tức hất văng ngón tay của Lâm Chu Hành ra.

"Mẹ kiếp, chắc bị điên rồi, mau đi thôi."

"Cô gái~"

“Đừng xen vào việc của người khác nữa.”

Nhưng người đó vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Chu Hành.

"Các bé gái ngày nay trưởng thành sớm thật, mới từng đó tuổi mà có chồng luôn rồi, nhìn vẫn chưa đủ lông đủ cánh còn không biết đã đủ tuổi chưa nữa?"

"Con điếm đó lớn lên thật xinh đẹp, bàn tay cũng rất đẹp nữa."

"A~ tôi thấy mông của cô ta nhìn cũng khá lớn đó......"

“Ha ha ha……”

Tiếng cười tục tĩu và ghê tởm liên miên không dứt, còn đọng lại ù ù bên tai, đâm thẳng vào trái tim Lâm Chu Hành.

Lâm Chu Hành khẩn trương nuốt khan, ánh mắt không có phương hướng đảo quanh, không phát hiện được người đối diện đã sớm bỏ chạy.

"Chồng tôi ở đâu?"

"Chồng tôi đâu rồi?"

Lâm Chu Hành không ngừng lải nhải nhờ người đối diện tìm chồng mình, chồng cậu đang ở nhà, ai có thể giúp cậu đây?

-còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro