17. Hoảng hốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tasdiparoa

Hoảng hốt

Tống Tri Húc thanh toán xong, quay người lại đã không thấy Lâm Chu Hành, trên ghế chỉ còn lại chiếc áo khoác nhỏ, với cơ thể hiện tại của Lâm Chu Hành thì không thể chạy xa được.

Tống Tri Húc đang vội vã tìm Lâm Chu Hành thì trên đường tình cờ nghe thấy một người đàn ông đang chế nhạo một người ngốc xinh đẹp gọi mình là ca ca ở ven đường.

Tống Tri Húc tức giận túm lấy cổ áo người đàn ông hỏi chỗ đó ở đâu.

"Chết tiệt, lại gặp thêm một người điên." Người đàn ông nhìn khuôn mặt điên cuồng của Tống Tri Húc, xinh đẹp cũng vô dụng, giống như một tên điên vậy.

Tống Tri Húc ném người đàn ông đó đi như ném rác rồi vội vàng sải bước về phía trước.

Ca ca! Còn ca ca sao! Lớn lên không thèm gọi hắn một tiếng ca ca, vậy mà lại dám gọi tên đàn ông khác là ca ca! Tống Tri Húc vừa ủy khuất vừa nóng vội, hắn không biết Lâm Chu Hành của mình đã đi đâu rồi nữa.

Thực ra Lâm Chu Hành cũng không có đi xa lắm, cậu chỉ là đi vào ngõ cụt mà thôi.

Tống Tri Húc đi một vòng thật dài đến ngõ cụt rồi rẽ ra phía sau nhà mới tìm được cậu, không hiểu sao mà Lâm Chu Hành có thể đi đến nơi chim không thèm ị như này.

Tống Tri Húc vội vàng chạy tới, thấy Lâm Chu Hành đang nghỉ ngơi dựa vào tường, mùa hè nóng bức, ánh nắng chiếu vào da đầu bóc khói, Lâm Chu Hành tựa hồ không còn chút cảm giác nào, chỉ đứng yên lặng nhắm mắt lại.

Tống Tri Húc nắm lấy cánh tay bị nắng phơi đến hồng của Lâm Chu Hành, Lâm Chu Hành đột nhiên mở mắt ra thì vừa thấy Tống Tri Húc đang khẩn trương ôm mình.

Sắc mặt Tống Tri Húc căng chặt không nói gì, gân xanh trên trán đập mạnh, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Chu Hành, mồ hôi chảy dài trên mặt, chóp mũi cũng dính đầy bụi bẩn, mới chưa đầy nửa tiếng không có hắn chăm sóc mà cậu đã trở nên như thế này rồi, nếu rời khỏi hắn thì không biết Lâm Chu Hành sẽ làm sao nữa!

Trong lòng Tống Tri Húc cuồn cuộn sóng to gió lớn, hắn tức giận kéo Lâm Chu Hành đi không nói một lời nào nhưng từng bước đi vẫn chậm rì rì theo tốc độ của Lâm Chu Hành, hai người giống như những con ốc sên vậy.

"Chồng đừng giận, chồng ơi, em sai rồi, em không nên chạy lung tung."

Lâm Chu Hành vừa đi vừa nắm đầu ngón tay của Tống Tri Húc, vẻ mặt cậu uể oải ảo não, những chiếc lá rụng dưới chân bị gió thổi bay khiến nó không còn nơi nào để quay về.

Hai người nhanh chóng quay trở lại điểm xuất phát, thực ra cũng chỉ cách đó vài bước chân.

Vẻ mặt Tống Tri Húc âm trầm thắt dây an toàn cho Lâm Chu Hành, Lâm Chu Hành sợ hãi không dám nói lời nào.

Xe thuận lợi chạy về phía trước, vẻ mặt Tống Tri Húc bình tĩnh, Lâm Chu Hành thường xuyên quay đầu qua nhìn hắn, hai người nhanh chóng trở về khách sạn.

Tống Tri Húc nắm tay Lâm Chu Hành đi tới quầy bếp, gấp gáp mở vòi nước, nước lạnh liền tạt vào quần áo hắn.

"Tiểu Chu rửa tay đi, bẩn quá."

Lâm Chu Hành đột nhiên nghe thấy Tống Tri Húc nói chuyện, cậu liền lấy lòng cởi cúc váy ra muốn cùng Tống Tri Húc làm tình, chồng cậu thích nhất là làm loại chuyện này.

"Chồng ơi, em muốn, em muốn."

Nhưng cơ thể cậu hiện tại đã không còn thích hợp làm việc đó nữa, chỉ là cậu muốn làm cho Tống Tri Húc nguôi giận mà thôi, Lâm Chu Hành không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy nên chỉ có thể làm những chuyện Tống Tri Húc thích làm nhất.

Tống Tri Húc quỳ trên sàn, đặt Lâm Chu Hành ngồi trên ghế sô pha rồi chen vào giữa hai đùi Lâm Chu Hành, hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Bảo bối, em biết mình đã sai ở đâu chưa?"

"Không được chạy lung tung."

"Còn gì nữa?"

"Không được bỏ rơi chồng."

Tống Tri Húc tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Chu Hành với vẻ mặt u ám.

Lâm Chu Hành hoảng sợ đưa tay ôm lấy cổ Tống Tri Húc.

"Em có đi tìm chồng nhưng lại không thấy chồng đâu cả, em tìm không thấy chồng......tìm không thấy......"

Lâm Chu Hành liên tục nói lắp bắp, bây giờ cậu không biết phải làm sao nữa.

"Em không bỏ anh lại, không, em không có, em không có, em không phải không cần chồng, em muốn chồng mà."

"Chồng ăn đi, cho chồng ăn đó."

Lâm Chu Hành vội vàng cởi ngực váy ra, cánh tay thon dài thò ra khỏi ống tay áo, chỉ có eo và bụng được váy che lại.

Trong mắt Lâm Chu Hành tràn đầy hoảng loạn cùng sợ hãi.

"Chồng ơi em sẽ ngoan, sẽ ngoan mà."

Lâm Chu Hành đưa núm vú của mình vào miệng Tống Tri Húc để lấy lòng, Tống Tri Húc thuận tay lột sạch cái váy chướng mắt ra.

Tống Tri Húc làm dịu đi vẻ mặt của mình rồi lấy lòng bàn tay của Lâm Chu Hành che lại chính khuôn mặt của mình, hắn nắm chặt cổ tay Lâm Chu Hành, thở dài một hơi, cuối cùng cũng thả lỏng.

"Làm anh sợ muốn chết......"

Khoảnh khắc hắn phát hiện ra Lâm Chu Hành biến mất, trái tim hắn gần như ngừng đập.

"Lần sau đừng rời đi mà không nói một lời nào, nếu không em sẽ dọa chết anh mất."

"Chồng không được chết, chồng phải mãi mãi ở bên em."

"Em mãi mãi yêu chồng."

"Thật sao? Mãi mãi?"

Lâm Chu Hành gật đầu, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào Tống Tri Húc.

"Bảo bối ngoan."

Tống Tri Húc mỉm cười.

Lâm Chu Hành cọ chân vào vạt áo của Tống Tri Húc, bất tri bất giác cọ tới cọ lui lên đũng quần của hắn.

Tống Tri Húc nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lâm Chu Hành, hai bàn tay ôm lấy chân Lâm Chu Hành rồi bẻ ra hai bên, mỗi cử động của Lâm Chu Hành đều mê hoặc hắn.

Tống Tri Húc vuốt ve đùi Lâm Chu Hành, Lâm Chu Hành liền rên rỉ, cậu đúng thật là một con quỷ dâm dục!

"Đem em ăn luôn!"

"Đừng ăn em......"

Tống Tri Húc cúi đầu khẩu giao cho Lâm Chu Hành, hắn nuốt dương vật của Lâm Chu Hành vào miệng rồi liếm mút điên cuồng đến phát ra âm thanh xì xụp, hoàn toàn say mê chìm đắm trong cơ thể này.

"Bảo bối nhiều nước thật đấy, chồng uống hết được không?"

"Được.......đều cho chồng hết, cho chồng uống......."

Trên người Lâm Chu Hành chỉ còn lại nột chuỗi Phật châu, mồ hôi trong suốt như pha lê cùng với chuỗi hạt màu đỏ sậm rơi xuống vào ánh mắt Tống Tri Húc.

Đức Phật không cho phép bất cứ điều gì bị ép buộc, duyên khởi duyên diệt duyên tụ duyên tan , hết thảy đều ý trời, Tống Tri Húc thành tâm cầu nguyện, hắn tán thành với lời của Đức Phật rằng con người cần phải có duyên phận, hắn và Lâm Chu Hành chính là có duyên phận.

Mọi thứ trên đời đều đến và đi trong một thời gian nhất định và có sắp đặt riêng của nó. Vì thế! Định mệnh đã định sẵn cho hắn và Lâm Chu Hành gặp nhau, họ cùng nhau lớn lên và cùng nhau khám phá những bí ẩn của cơ thể con người, mặc dù trung gian có những thay đổi không lường trước được nhưng cuối cùng họ vẫn yêu nhau, họ là trời cho lương duyên!

Đức Phật đã đúng, bọn họ là tuyệt phối! Dù thế nào đi nữa cũng không thể tách rời!

Lâm Chu Hành giẫm lên vai Tống Tri Húc, đôi má ửng hồng đầy nước mắt, lông mi run rẩy, đáy mắt hỗn loạn không biết là thống khổ hay là vui thích.

"Chồng, lỗ sau cũng muốn, muốn dương vật lớn của chồng."

Tống Tri Húc mê muội nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Chu Hành, hắn dùng chiếc lưỡi trơn trượt liếm vào má, cổ, núm vú, đùi của Lâm Chu Hành, thậm chí là toàn bộ cơ thể cậu, hắn như một con sói đói ngấu nghiến từng miếng thịt, cơ thể cậu bị mút đến đỏ bừng cuối cùng trở nên bầm tím, mỗi một chỗ đều tràn ngập hơi thở của Tống Tri Húc.

Làn nước trong suốt của Lâm Chu Hành chảy đầy đùi cậu, toàn thân ướt đẫm, cậu đã bị ăn sạch.

Tống Tri Húc không đưa Lâm Chu Hành ra ngoài nữa, hai người ở nhà cũng không phát sinh chuyện gì lớn, tuy nhiên Lâm Chu Hành sẽ rất vui khi có thể đúng giờ nghe tiếng chim hót vào sáng sớm, Tống Tri Húc đã làm theo mong muốn của cậu, hai người cũng ở lại đây được một thời gian rồi.

Tống Tri Húc mỗi tối sau khi tắm rửa đều làm ướt bụng Lâm Chu Hành, trên cái bụng tròn trịa của cậu không có dấu vết gì ngoại trừ rốn hơi nhô ra, kỳ thật bụng Lâm Chu Hành nhỏ hơn rất nhiều so với người mang thai bình thường khác, chỉ là ở trên người Lâm Chu Hành thì nó không nhỏ thôi.

Chỉ vài tháng nữa, thế giới của họ sẽ không còn là hai người nữa.

"Chồng ơi, bảo bối đang cử động, bảo bối đang cử động, anh chạm vào bảo bối đi." Lâm Chu Hành lộ ra nụ cười ôn hòa.

Tống Tri Húc sờ đùi Lâm Chu Hành cùng đứa con của hắn, chỉ có Lâm Chu Hành mới là bảo bối của hắn.

Vẻ mặt Tống Tri Húc vô cảm cảm nhận chuyển động của thai nhi, hắn không hề tỏ ra vui vẻ khi được làm ba, thậm chí còn chán ghét sinh vật luôn nhốn nháo khiến cho Lâm Chu Hành không ngủ được.

Hắn đụ lồn của Lâm Chu Hành, khiến Lâm Chu Hành chết đi sống lại, tinh dịch chết tiệt của hắn lan khắp lồn Lâm Chu Hành, nước và sữa hòa quyện vào nhau, âm đục trong sạch tạo ra tà linh trong cái bụng đáng thương của Lâm Chu Hành.

Tinh tử đàn ông tội đáng chết vạn lần nhưng ngoại trừ tinh tử của Lâm Chu Hành, cậu chính là sương tiên và mật hoa, Tống Tri Húc sống đến mười tám tuổi đã ngộ ra chân lý này.

-còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro