C1->4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Edit: Rin – Beta: Rin&Đậu

Trần Tiểu thiên có người anh trai gọi là Trần Huy, tuy hai người không phải cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng lớn lên bọn họ đều theo cha, khí chất mặc dù là trên trời dưới đất, bất quá liếc mắt nhìn hai người vẫn là giống nhau tới bảy tám phần.

Trần Huy ra đời sớm hơn so với Trần Tiểu Thiên, là con chính thống của người nhà họ Trần. Từ nhỏ đã được cha rèn luyện cách đi đứng ứng xử, đợi đến khi ngoài hai mươi thời điểm hậu lão gia chết liền cầm quyền công ty nhỏ của bọn họ mà làm lên. Bây giờ nhìn lại vẫn là có mấy phần phái đoàn lão bản.

Trần Tiểu Thiên ngược lại lại là con riêng của Trần gia, mẹ cậu qua đời sớm, thời điểm lão gia còn sống còn có thể cho cậu chút ít tiền sinh hoạt qua ngày, bất quá từ lúc Trần Huy tiếp nhận Trần gia liền cùng Trần Tiểu Thiên hoàn toàn rũ bỏ quan hệ, một mao tiền cũng đừng nghĩ được đụng tay tới.

Thế nhưng Trần Tiểu Thiên không thèm để ý, cậu có kim chủ, người kia tại trong cái đô thị nhỏ này cũng coi như là nhân vật có mặt mũi, cả ngày đem cậu nuôi ở trong biệt thự, thường xuyên cung cấp đồ ăn cùng đồ tốt.

Cậu bị cái người kia nuôi gần ba năm , chỉ cần hai buổi tối mỗi tuần ở nhà làm bé ngoan rửa sạch cái mông sau đó nằm ở trên giường chờ bị thượng là tốt rồi.

Vào lúc ấy Trần Tiểu Thiên đã cùng đường mạt lộ , cậu chưa học hết sơ trung thì đã phải nghỉ, cũng không có kỹ năng mưu sinh gì. Chính lúc suy nghĩ có muốn hay không nhảy xuống biển, liền bị Lâm Chính từ GAY bar đi ra xách về. Khi đó cậu còn cảm thấy buồn bực, Lâm Chính như vậy muốn dạng gì mà không có a, làm sao sẽ coi trọng một tiểu bạch kiểm như cậu.

Vừa bắt đầu cậu còn tưởng rằng Lâm Chính là đối cậu nhất kiến chung tình, thế nhưng thời điểm hai người lên giường Lâm Chính không hề hôn cậu, cậu liền chủ động đi hôn Lâm Chính. Kết quả vừa đụng phải miệng, Lâm Chính liền một mặt ghét bỏ bỏ qua một bên.

Sau đó có một hồi Lâm Chính uống một chút rượu, so với bình thường ôn nhu nhiều hơn, trò vui khởi động đều làm đã lâu, còn tại trên người Trần Tiểu Thiên thận trọng thân , Trần Tiểu Thiên còn tưởng rằng chính mình đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng , kết quả là nghe Lâm Chính ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng kêu tên Trần Huy.

Vật phía dưới Trần Tiểu Thiên lập tức liền mềm nhũn.

Bất quá thời gian một sau, Trần Tiểu Thiên liền đã thông suốt, Trần Huy liền Trần Huy đi, ngược lại những thứ Trần Huy từ nhỏ lấy được so với cậu nhiều hơn nhều, chút chuyện nhỏ này cậu liền tạm thời giúp Trần Huy hưởng thụ đi. Nếu như có một ngày Trần Huy nguyện ý tiếp nhận Lâm Chính, cậu sẽ đem người trả lại cho hắn.

Kết quả là liền ở lại đây ba năm.

Ba năm ít nhiều cũng coi như là một ngày đáng ăn mừng, Trần Tiểu Thiên sáng sớm liền tại trong biệt thự bận bịu. Cậu rời giường liền gọi một cú điện thoại cho Lâm Chính, Lâm Chính đại khái tâm tình tốt, đồng ý tối nay tới biệt thự ăn cơm.

Trần Tiểu Thiên làm một bàn lớn đồ ăn, còn xếp đặt hai cái chân nến tại trên bàn ăn, thật cao hứng chờ Lâm Chính về nhà.

Lâm Chính trở về rất chậm trễ, hâm nóng món ăn trên bàn hai, ba lần Trần Tiểu Thiên mới nghe thấy âm thanh dừng xe trong sân.

Lúc Lâm Chính vào nhà cả người rõ ràng như không giống như trước kia, cả người dường như lóe ánh quang. Trần Tiểu Thiên tiến lên tiếp nhận áo khoác Lâm Chính, nói: "Anh có muốn hay không đi tắm trước, em sẽ đi đem thức ăn hậm lại lần nữa."

Lâm Chính lại gọi lại Trần Tiểu Thiên, "Không vội , tôi có việc muốn nói với cậu."

Tâm lý Trần Tiểu Thiên có chút hứng khởi, số lần Lâm Chính nói chuyện với cậu tốt như vậy cũng không nhiều, bình thường đều nói phiếm vài câu rồi sẽ không thèm để ý tới cậu nữa. Quy quy củ củ ở trên ghết salon, Lâm Chính tại phía đối diện cậu ngồi xuống, từ trong bao cầm tấm phiếu đặt ở trước mặt Trần Tiểu Thiên, nói: "Trong này có 10 vạn, còn có cái biệt thự này, tất cả những thứ đó đều thuộc về cậu, xem như là tiền bồi thường cậu theo tôi ba năm."

Trần Tiểu Thiên không phản ứng lại, cả người đều sững sờ, lại trôi qua nửa ngày mới giật giật cầm lấy tấm phiếu kia, coi như bảo bối lật lật xem, nói: "Kỳ thực em cũng không đáng giá ngần này, bất quá nếu anh đã cho thì em liền nhận, nhưng biệt thự thì em không cần."

Lâm Chính đứng lên, cũng không thèm nhìn tới Trần Tiểu Thiên, quăng một câu tùy cậu liền đi ra cửa.

Trần Tiểu Thiên nhìn Lâm Chính ra cửa, cỗ chua xót trong lòng mới dám bộc lộ ra ngoài, cậu hung hăng xoa xoa đôi mắt chính mình, chạy lên lầu, bắt đầu tự thu thập hành lý.

Lâm Chính ngồi trên xe đốt điếu thuốc, trong lòng có buồn bực, mới đầu hắn đối với Trần Tiểu Thiên có chsut cảm thình thật ra cũng chỉ bởi vì Trần Huy, hiện tại thật vất vả mãi Trần Huy mới đáp ứng cùng hắn thử một chút, hắn cũng không còn cần phải đem Trần Tiểu Thiên giữ bên người nữa.

Bất quá vừa nghe Trần Tiểu Thiên nói những câu kia hắn lại có chút khó chịu, ba năm, đến nuôi một con chó cũng có tình cảm, huống chi Trần Tiểu Thiên còn là một con người.

**********

Chương 2: Edit: Rin – Beta: Rin&Đậu

Trần Tiểu Thiên biết mình trời sinh chính là cái tiện mệnh (mệnh nghèo hèn), ba năm mà nói thì Lâm Chính đối với cậu cũng không được tốt lắm, lên giường cũng chỉ làm cho xong việc. Nhưng cậu cố tình lại đối với Lâm Chính có tình cảm, cậu trước giờ không quá yêu thích người khác, nên cũng không biết này có tính là tình yêu hay không, thế nhưng bị Lâm Chính quay lưng lại cậu liền cầm lòng không được buồn lòng.

Bất quá muốn cậu cầu xin Lâm Chính đừng bỏ rơi cậu này nọ, cậu cũng không nói ra được.

Trần Tiểu Thiên nói là thu thập bất quá chỉ là lấy tạm vài món đồ rồi đi tới Số Tám, Số Tám là một Gay Bar, không có danh hiệu chính thức, chỉ biết là quán bar tại phố thứ tám nên liền kêu là Số Tám. Trần tiểu thụ luôn luôn ở quán Bar hỗn loạn này chờ khách nhân, cậu cũng là thường thường sẽ tới ngồi một chút.

Thời điểm mới quen Trần tiểu thụ cậu ta vẫn không có họ, cả ngày bị người kêu tiểu Thụ Nhi, sau đó Trần tiểu thụ liền muốn đi theo họ Trần của cậu, suốt ngày rêu rao nói sau này mọi người hãy gọi bản thân là Trần tiểu thụ đi. Tuy rằng cậu vẫn cảm thấy Trần tiểu thụ có chút quá phận, bất quá vào lúc này cũng chỉ có Trần tiểu thụ là có thể tin tưởng đi.

Trần Tiểu Thiên đã quen sự hỗn loạn ở đây, mới vừa vào cửa Số Tám liền nghe thấy thanh âm huyên náo. Cậu ở nơi này cũng được xem như có chút tiếng tăm nho nhỏ, vốn là lớn lên giống như là tiểu bạch kiểm, nên cũng có nhiều người muốn kết giao với cậu. nhưng khi nghe nói cậu vì một số lí do nên phải đi bán thì cậu lúc ấy đã bị Lâm Chính đem về nhà bao dưỡng. Bây giờ Lâm Chính bỏ cậu, một số người là có ý muốn cậu.

Đi không tới hai bước, thì bị nam nhân tiến lên ôm lấy, người này biệt hiệu gọi M, lớn lên ngũ quan trông thô kệch, nhưng ở trên giường lại là kiểu người thích bị ngược đãi.

"Thiên nhi, hôm nay tới vừa khéo, ca này có mấy người tốt, muốn ca giới thiệu cho cậu vài người hay không?" Vừa nói M vừa tại trên cái mông của cậu xoa nhẹ.

Trần Tiểu Thiên lườm hắn một cái, hỏi: "Tiểu Thụ Nhi đâu?"

M bật cười một tiếng, "Gì đây? Thân thể hắn thì làm sao có thể so sánh được với Thiên nhi chứ."

"CMN cút đi!" Trần Tiểu Thiên đem tay hắn đẩy ra, "Trần tiểu thụ tại sao không có tới?"

M chỉ chỉ cửa sau, nói: "Trần tiểu thụ chọc người, bị tha ra cửa sau. Ca khuyên cậu, đừng tìm hắn, nếu không liền bị vạ lây đấy..."

Không đợi M nói xong Trần Tiểu Thiên liền đạp gã một cước, ra cửa sau đi tìm Trần tiểu thụ.

Lúc cậu đến liền nhìn thấy một đám người vây Trần tiểu thụ lại trong xó tường, Trần tiểu thụ quỳ trên mặt đất một bên rập đầu lạy một bên ôm mặt của mình, "Xin cho tôi thêm ba ngày, tôi khẳng định sẽ gom đủ tiền, nếu không liền để nhị gia chặt tay của tôi cho chó ăn."

Trần Tiểu Thiên nhìn bộ dáng ti tiện của Trần tiểu thụ kia, liền nhìn đến nổi khí, ngồi xổm ở cửa sau miệng ngậm thuốc lá nhìn.

Chờ những người kia đi, Trần tiểu thụ mới lảo đảo đứng lên, hướng bóng lưng những người đó nhổ một ngụm nước bọt trộn lẫn với máu loãng, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: "Phi! Một đám cẩu không biết xấu hổ."

Mắng xong mới khập khễnh đi tới.

Thời điểm thấy Trần Tiểu Thiên còn sợ hết hồn, nói: "Anh, sao anh lại tới đây?" Xong rồi lại "Nga" một tiếng, cẩn thận hỏi, "Anh, em nghe bọn họ nói anh cùng Lâm Chính đã chia tay?"

Trần Tiểu Thiên buồn cười, đây coi là chia tay cái gì a, ngay cả Trần tiểu thụ cũng nói như vậy. Cậu chỉ chỉ mặt Trần tiểu thụ, "Cậu chọc phải người nào? Chuyện gì đã xảy ra a?"

"Không có chuyện gì lớn a, thiếu nợ vài đồng thôi. Anh, em không rảnh nghe anh nói nữa, em phải đi vào tìm người kiếm tiền đây."

Trần Tiểu Thiên kéo cổ áo Trần tiểu thụ lôi ra ngoài, "Cậu đêm nay như vậy thì có cho tiền cũng không ai thượng cậu đau."

Trần tiểu thụ một bên bị bắt đi một bên vẫy tay gọi: "Anh, đừng kéo em, em còn muốn đi làm a..."

  **********  

Chương 3 + Chương 4: Edit&Beta: Rin

Đến phòng cho thuê của Trần tiểu thụ, Trần Tiểu Thiên còn có chút chưa thích ứng, cậu trụ tại biệt thự ba năm đã thành quen, nay bị đuổi ra ngoài khó có điểm thích nghi được với hoàn cảnh khắc nghiệt của dân thường thành phố.

Trần tiểu thụ núp ở dưới chân ghế sô pha, nói: "Em nợ người tiền"

Trần Tiểu Thiên ngồi xổm ở trước mặt Thụ Nhi, từ lúc Trần tiểu thụ kêu câu một tiếng "anh" sau cậu liền xem Trần tiểu thụ giống như em trai, ngoại trừ Thụ Nhi cậu đã không còn một người thân nào khác.

"Nợ bao nhiêu?"

Trần tiểu thụ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, liền đem đầu chôn xuống , âm thanh ấp úng: "Hai mươi vạn."

Tuy Trần Tiểu Thiên cũng không thích thú ý, thế nhưng nghe tiểu Thụ Nhi nói vậy cũng gấp, vỗ đầu hắn một chút, hỏi: "Con mẹ nó cậu đi bán còn có thể thiếu người ta nhiều như vậy sao?"

Đầu Trần tiểu thụ cúi càng thấp , "Anh, anh đừng hỏi tại sao a. Em không có tiền, bọn họ cũng làm gì được em, chẳng qua tiếp tục bán, tám năm mười năm sẽ có thể trả hết nợ."

Trần Tiểu Thiên đem tiểu Thụ Nhi ôm vào lòng, nói: "Thụ Nhi, cậu nói cho tôi nghe, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu, a?"

Tiểu Thụ Nhi nghe Trần Tiểu Thiên nói mà con mắt đỏ hồng, lôi kéo quần áo cậu, nhỏ giọng nói: "Là mẹ em thiếu tiền, từ sau khi người không còn gì có thể đem đi bán thì tình tính ngày càng xấu, hai tháng trước người làm mặt của một cô gái bị thương, kết quả cô gái đó là người của Tề Tam gia. Nhất quyết đòi người bồi thường 10 vạn đồng, mẹ em không có cách này liền nhảy lầu tự vẫn, những người đó liền đến tìm em."

Mẹ Trần tiểu thụ cũng là dân đi bán, lúc hạ sinh tiểu Thụ Nhi cũng chẳng biết cha hắn là ai. Thời điểm Trần Tiểu Thiên mới vừa biết đến mẹ Thụ Nhi liền có hỏi qua một chút.

Khi đó Trần tiểu thụ mới vừa từ trên giường của người khác xuống, một bên vui mừng một bên xoa cái mông đau đến muốn nứt ra nói: "Mẹ em cũng không biết cha em là ai, thì em làm sao có thể biết được a."

"Ngọa tào!" Trần Tiểu Thiên mắng một tiếng, "Cậu tại sao lại không nói sớm với tôi? Ban đầu phải là mười vạn sao, sao bây giờ lại sắp biến thành hai mươi vạn rồi!"

Tiểu Thụ Nhi xoa xoa mũi, "Anh, anh sống cũng đâu có dễ dàng, người khác đều nói anh cùng Lâm Chính rất sung sướng, thế nhưng em còn có thể không biết sao. Tiền kia là em vẫn luôn không trả nổi, càng kéo dài liền càng ngày càng nhiều."

Trần Tiểu Thiên đứng lên, một bên lục lọi cái túi mình đeo bên người, một bên mắng: "Tôi phi loại người như Tề Tam gia, Thụ Nhi, chờ ngày nào đó tôi giàu có, sẽ cho cậu nắm tiền đập nát cái bọn chó chết này, sau đó đem xương đi hỏa thiêu!."

Trần tiểu thụ bị cậu chọc cười, cũng không để ý gương mặt bầm dập của mình, khà khà liền nở nụ cười, chạy tới hôn một cái thật kêu lên mặt Trần Tiểu Thiên: "Anh hai, em biết mình nhận không lầm người mà, anh so với mẹ em còn muốn tốt hơn!"

Lại nói tiếp Trần tiểu thụ vẫn là một đứa nhỏ, so với Trần Tiểu Thiên nhỏ hơn ba, bốn tuổi, bây giờ còn chưa đến hai mươi. Trần Tiểu Thiên xoa xoa đầu tiểu Thụ Nhi, đem phiếu Lâm Chính cho cậu đưa cho tiểu Thụ Nhi: "Trong này có mười vạn, trước cậu đem một nửa trả cho bọn chúng đi. Số còn lại chúng ta cùng nghĩ cách."

Trần tiểu thụ sợ hết hồn, tay giống như bị phỏng mà hét lớn: "Anh hai, tiền này ở đâu mà anh có?"

"Lâm Chính cho." Trần Tiểu Thiên đem phiếu vứt trên bàn, xoa xoa cái trán, cau mày nói, "Đây xem như là phí bồi thường trong 3 năm đi."

"Em đây càng không thể cầm." Trần tiểu thụ ngồi vào trên ghế salông, hắn nói chuyện này cho Trần Tiểu Thiên nghe cũng không phải muốn gạt tiền cậu, càng không muốn ép Trần Tiểu Thiên đưa hắn tiền. Huống chi hắn cũng không biết Trần Tiểu Thiên có số tiền kia.

"Tôi nói như vậy mà cậu còn không hiểu sao! Cậu thật muốn bị ném cho chó ăn hay sao a!?"

Trần tiểu thụ từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, "Dù sao cũng chết, em con mẹ nó còn không biết còn có thể sống được mấy năm, loại người đi bán như em cũng sẽ có ngày bị nhiễm HIV mà chết thôi. Anh thì không giống, cầm số tiền này còn có thể được sống cuộc sống tốt. Anh hai, em chỉ là một thằng kỹ bán thân, đừng đối xử tốt với em như vậy."

Trần Tiểu Thiên đem tiểu Thụ Nhi đang nhảy nhót tưng bừng ôm vào lòng, "Thụ Nhi, cậu trước giờ luôn miệng kêu tôi 'anh hai' đúng không. Bây giờ chúng ta coi như đã thành người một nhà, còn khách khí cái gì nữa? Cùng lắm thì sau này tiền cậu đi bán đều đưa hết lại cho tôi quản lý là được. Tôi cũng không phải cái loại người tốt gì, hai chúng ta cùng đê tiện liền chính thức làm huynh đệ tốt đi."

Trần tiểu thụ nghe lời này cảm tưởng như sắp khóc, nằm nhoài trên bả vai Trần Tiểu Thiên rủ rỉ: "Anh hai..." Kêu một tiếng liền nói không được nữa.

Trần Tiểu Thiên vỗ vỗ lưng hắn, Trần tiểu thụ đột nhiên giãy dụa, bắt đầu cởi quần của chính mình, phơi bày cái mông trắng toát đưa lưng về phía Trần Tiểu Thiên, nói: "Chắc anh chưa ở trên bao giờ đi, nếu anh không chê thì đêm nay ở lại làm em thử xem."

Trần Tiểu Thiên phì cười, một cước đá vào cái mông vểnh của tiểu Thụ Nhi, mắng: "Thật không biết xấu hổ."

Trần tiểu thụ cũng không khách khí, một bên nâng cái mông một bên ha ha ha cười.

Sau khi Trần tiểu thụ cầm 10 vạn đồng trả cho chúng liền trải qua mấy ngày thoải mái. Trần Tiểu Thiên trên người không còn một xu, lại không có chỗ trú, liền ở luôn chỗ tiểu Thụ Nhi.

Những người kia ít nhất phải chờ một tháng sau mới có thể đến, Trần Tiểu Thiên vẫn ở nhà nghĩ còn dư lại 10 vạn đồng nên làm gì. Nếu là không nhanh chóng trả lại, tính toán qua ít ngày nữa tiền liền tăng nhiều hơn.

Vào lúc này cậu rất hận bản thân hồi đó ngu ngốc không nhận lấy căn biệt thự Lâm Chính cho kia, nếu đem biệt thự ấy bán đi hưởng được cũng không ít tiền, Trần tiểu thụ cũng không cần phải ra ngoài bán thân nữa. Trước kia vì tự tôn nên không chịu nhận, bây giờ muốn cậu mở miệng xin tiền Lâm Chính cậu có điểm nuốt không trôi.

Thời điểm đang suy tư thì Lâm Chính đã gọi điện tới.

Lâm Chính cũng là qua mấy ngày khổ bức nhật tử, tuy nói Trần Huy đồng ý cùng hắn ở một chỗ, thế nhưng Trần Huy trước đây vẫn luôn là chỉ làm cùng nữ nhân, hơn nữa vào lúc này lại hữu tâm lơ hắn, vẫn không để cho hắn được ăn dù chỉ một miếng.

Hắn trước kia cũng nuôi mấy người, sau khi đơn phương Trần Huy liền đem những người kia tất cả đều đuổi đi. Hắn cũng không có đi tìm tình một đêm, vào lúc này chợt nghĩ đến Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên so với những người được hắn bao nuôi hồi trước tư vị tốt hơn nhiều lắm, ở trên giường cũng rất hăng hái, hơn nữa lớn lên diện mạo có chút hao hao Trần Huy, thời điểm lên giường cảm giác rất rất tốt.

Hắn nghĩ liền gọi điện thoại Trần Tiểu Thiên có ý muốn Trần Tiểu Thiên đi ra cùng hắn mướn phòng.

Trần Tiểu Thiên tức giận đôi mắt đều mạo yên, ở trong điện thoại đối Lâm Chính rống lên câu "Cút mẹ mày đi " liền quăng điện thoại.

Trần Tiểu Thiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tức giận tới đầu đều đau. Cậu là tiện, thế nhưng còn chưa tiện tới mức kia, cậu tình nguyện đi ra ngoài bán cũng không chịu lại bị Lâm Chính nuôi.

Nếu như cậu đối Lâm Chính không có tình cảm thì tốt, thế nhưng tình cảm này lại cố tình cắm rễ nảy mầm trước một Lâm Chính thờ ơ.

Trần Tiểu Thiên đang muốn đứng dậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khung gỗ đựng tấm ảnh cậu và Trần tiểu thụ cùng chụp. Vào lúc ấy Trần tiểu thụ vẫn là đứa trẻ mới mười lăm, mười sáu tuổi, từ sáng đến tối cười một cách thản nhiên , luôn miệng gọi cậu anh ơi anh ơi.

Trần Tiểu Thiên đôi mắt liền có chút cay.

Tay cậu run run đem điện thoại di động nhặt lên, thận trọng đem pin lắp lại, thử khởi động máy, liền thấy trên màn hình xuất hiện cuộc gọi tới của Lâm Chính.

Lâm Chính cười ha hả nhận điện thoại, ở bên kia hỏi: "Nghĩ thông suốt rồi?"

Trần Tiểu Thiên thu chặt tay thành nắm đấm, ừ một tiếng.

Lâm Chính cũng không nói nhiều, chỉ kêu hắn buổi tối sẽ tới biệt thự liền cúp điện thoại.

Trần Tiểu Thiên hít một hơi, nghĩ không có chuyện gì, chỉ là quay lại dây dưa với Lâm Chính mấy ngày, đợi đến khi lấy đủ tiền là tốt rồi. Ngược lại, bán cho ai cũng là bán, Lâm Chính bây giờ cùng lắm cũng chỉ là khách.

Tấm giấy hắn giao biệt thự cậu vẫn cầm.

Biệt thự này rất cao cấp, khóa bằng dấu vân tay, Trần Tiểu Thiên bước đi vào, tại lầu một ổn định tâm tình nửa ngày, liền lên lầu hai hướng thẳng phòng tắm đi tới .

Lâm Chính đại khái là mấy ngày nay đều không khai trai, sau khi tan tầm cũng không đi đâu, trời còn chưa tối đã chuẩn bị xong xuôi lên giường.

Vào nhà thời điểm nhìn thấy Trần Tiểu Thiên ở trong phòng ngủ, cởi áo khoác đi tới nhìn hồi lâu, đại khái là cử chỉ điên rồ , dĩ nhiên cúi đầu tại môi Trần Tiểu Thiên điên cuồng chiếm đoạt một hồi mới bước vào phòng tắm rửa ráy.

Trần Tiểu Thiên mở mắt ra, hai ba cái liền đem quần lót trên người cởi ra, một thân trần trụi thành thành thật thật nằm úp sấp trên giường.

Thời điểm Lâm Chính quấn khăn tắm đi ra, vừa nhìn thấy Trần Tiểu Thiên phía dưới gã đa cứng lên, bỏ khăn tắm nằm úp sấp đến trên người Trần Tiểu Thiên, ghé vào lỗ tai cậu thổi hơi nóng, hỏi: "Nhớ tôi không?"

Trần Tiểu Thiên muốn cười, cắn môi ừ một tiếng, liền đem mặt chôn ở trong gối, chờ cho đôi mắt bớt cay mới hơi nghiêng đầu ra.

Lâm Chính xuất thần nhìn cậu, bàn tay cậu mò xuống đồ vật tràn đầy sức sống phía dưới của Lâm Chính tuốt vài lần, mở lời: "Vào đi."

Lâm Chính cười cười hai tiếng, tại cần cổ cậu cắn cắn mấy cái, thừa dịp Trần Tiểu Thiên không chú ý liền tiến vào.

Trần Tiểu Thiên rên lên một tiếng, Lâm Chính vỗ vỗ cái mông của cậu, cố ý không nhúc nhích, nói: "Chờ tôi sao?"

Trần Tiểu Thiên ra hiệu Lâm Chính đừng lui ra, thận trọng quỳ nằm úp sấp lên, nói: "Ừm, anh nhanh lên một chút."

Lâm Chính ở trong cơ thể cậu bắn một lần, lui ra ngoài không đợi Trần Tiểu Thiên nghỉ ngơi một hồi liền kéo cậu, chỉ chỉ hạ thân chính mình lại vừa cứng ra hiệu Trần Tiểu Thiên chính mình ngồi lên.

Trần Tiểu Thiên vịn bờ vai hắn, vừa ngồi xuống vừa thở hổn hển nói: "Anh cho tôi tiền, tôi liền thỏa mãn anh, anh nói sao tôi nghe vậy."

Lâm Chính sững sờ, hạ bộ phía dưới suýt chút nữa thì mềm nhũn, Trần Tiểu Thiên trước đây cùng gã cũng không có hỏi xin tiền hắn, hắn cũngkhông nghĩ tới ngày hôm nay Trần Tiểu Thiên thay đổi chủ ý là vì muốn tiền, sắc mặt liền có chút khó coi.

"Cậu muốn bao nhiêu?"

Trần Tiểu Thiên đều đã đưa tất cả vào bên trong, một bên động một bên nói: "Mười... Mười vạn."

Lâm Chính đáp một tiếng 'được', liền hướng lên trên dùng sức ưỡn một cái, vừa vặn đè ở nơi nhạy cảm của Trần Tiểu Thiên, cậu kinh hô một tiếng, càng ra sức động hơn .

[To be continue...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro