C5->11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5: Edit&Beta: Rin

Mười vạn đối với Lâm Chính mà nói thật sự không tính là mấy, ngày thứ hai liền chuyển tiền vào tấm thẻ lúc trước đưa cho Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên gọi điện thoại báo cho Trần tiểu thụ, kêu hắn mau cầm tiền này đem trả nốt cho Tề Tam đi.

Trần tiểu thụ ở bên kia thận trọng hỏi, "Anh hai, tiền này... Là do anh bán thân sao?"

"Bán cho Lâm Chính , một tháng."

Trần tiểu thụ ở bên kia vừa nghe thế liền cúp điện thoại.

Đến buổi chiều, Trần Tiểu Thiên liền trông thấy tiểu Thụ Nhi đứng ngoài nhấn chuông cửa. Cậu đem người kéo vào, hỏi: "Cậu tới đây làm gì? Tiền đã trả cho người ta rồi chứ?"

Tiểu Thụ Nhi con mắt đỏ ngàu, trên trán còn xanh một khối, ôm cái cặp sách, chạy đến trên ghế salông từ trong bọc sách móc ra một cái hộp cũ kỹ, "Trả anh này. Anh hai, em trước đây không hiểu chuyện, kiếm lời có bao nhiêu liền tiêu hết bấy nhiêu. Trong đây còn một chút tiền, số tiền này là do em tiết kiệm được trong hai tháng gần đây, tổng có năm ngàn. Đem số tiền này trả lại cho Lâm Chính, cho hắn ghi vào sổ nợ, anh đừng ở cùng hắn nữa."

Trần Tiểu Thiên vui vẻ, hỏi: "Cậu mà có thể tích trữ lại nhiều như vậy a? Hay là lén lút đi vay tiền lãi suất cao?"

Tiểu Thụ Nhi xoa xoa mũi, úng cổ họng đáp: "Em bán rất nhiều, luôn có thể trả hết nợ. Nói chung anh không thể ở cùng Lâm Chính , Lâm Chính là tên xấu xa, Trần Huy cũng không phải người tốt, nếu như bị Trần Huy biết, hắn sẽ không bỏ qua cho anh."

Trần Tiểu Thiên đem tiền Trần tiểu thụ đưa cho cậu xếp gọn lại, nói: "Đừng làm mấy chuyện vô nghĩa này nữa, còn thời gian một tháng, số tiền này cậu giữ lại cho mình đi, chờ tới khi nào nhiều hơn hẵng tính tiếp. Với lại, đừng nói Trần Huy là người xấu. Việc này không hề liên quan tới hắn."

"Anh không biết sao?" Trần tiểu thụ kinh ngạc nhìn cậu, "Em nghe mọi người trong Bar Số Tám nói, Trần Huy đáp ứng cùng Lâm Chính chung một chỗ. Cho nên Lâm Chính mới..." Trần tiểu thụ sợ anh hai hắn thương tâm nên không nói hết lời.

Trần Tiểu Thiên rất bình tĩnh "Ồ" một tiếng, đem hắn từ trên ghế sa lông nhấc lên, "Thời gian không còn sớm, cậu mau trở về khởi công đi, kiếm nhiều tiền một chút, tôi vẫn đang chờ cậu quay lại dưỡng lão tôi đây."

Trần Tiểu Thiên ngược lại thật sự không biết việc của Trần Huy cùng Lâm Chính, cậu chỉ cần biết, cậu cũng phải vì 10 vạn đồng kia mà ở lại đây. Trần Huy dù lợi hại đến đâu cũng không dám giết cậu, cùng lắm đánh cậu mất nửa cái mạng thôi.

Một tháng này trôi qua ngược lại rất êm ả. Trần Huy chưa có tới tìm cậu, cậu cũng không nghe ai nói Trần Huy muốn xuống tay với cậu. Ngược lại là Trần tiểu thụ thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại đến xác định cậu vẫn còn sống. Lâm Chính so với trước đây cũng chuyên cần hơn nhiều, cơ bản cách một, hai buổi sẽ tới đây một lần, đem Trần Tiểu Thiên lăn qua lăn lại đến khi bất tỉnh mới bỏ qua.

Trần Tiểu Thiên quả thật muốn một gậy đánh chết Lâm Chính, Lâm Chính không sợ tinh tẫn nhân vong, còn cậu thì sợ bị người làm chết trên giường đây.

Cuối cùng vào một buổi tối Lâm Chính ham muốn cậu một cách cực kỳ tàn nhẫn, Trần Tiểu Thiên cảm thấy được nửa người dưới chính mình đã sớm không còn cảm giác gì.

Cậu nằm lỳ ở trên giường, đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, Lâm Chính vẫn còn lưu lại bên trong cậu không chịu đi ra.

Thực sự không chịu nổi, Trần Tiểu Thiên mới ách cổ họng nói: "Đi ra..."

Lâm Chính bên trên cười ha ha, nói: "Nếu đêm nay không nhượng tôi làm cậu đủ 10 vạn đồng, thì cậu đừng mơ bước chân khỏi cửa, cứ ở lại đây mà từ từ thanh toán đi." Trần Tiểu Thiên không nói, cắn miệng liều chết nhẫn nhịn.

Trưa ngày thứ hai cậu mới miễn cưỡng có thể đứng lên, Trần tiểu thụ tới đón cậu, ở trong phòng sửa soạn hành lý giúp cậu. Trần tiểu thụ chưa từng ở biệt thự, nơi đây cái gì cũng mới lạ. Đợi tới lúc cả hai thu thập xong thì trời cũng đã sắp tối.

Tư thế Trần Tiểu Thiên bước ra khỏi cửa có chút không đúng, tiểu Thụ Nhi muốn đỡ cậu, lại bị Trần Tiểu Thiên né ra, mắng: "Lão tử không có tàn phế!"

Trần tiểu thụ cười híp mắt nhìn cậu, tiến đến bên cạnh Trần Tiểu Thiên nhỏ giọng nói: "Anh hai, em mua hai tấm vé xe lửa, sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng đi đi, không quay trở lại đây nữa."

*********

Chương 6: Edit&Beta: Rin

"Đi chỗ nào a?" Trần Tiểu Thiên hỏi, cậu xác thực không nghĩ ở chỗ này, cậu cũng cảm thấy được chính mình lập dị, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Lâm Chính cùng Trần Huy đã cùng nhau một chỗ cảm giác khó chịu không chịu nổi.

Trần Tiểu Thiên ôm vai Trần tiểu thụ đi về phía trước, đầu cậu và đầu hắn cụng nhẹ một cái, "Hảo, lúc đó tôi sẽ sẽ giúp cậu đi tìm một nam nhân thật tốt, rồi đem cậu gả cho người ấy."

Trần tiểu thụ cũng vui vẻ, ôm lấy eo Trần Tiểu Thiên vừa đi vừa cười khúc khích liên tục.

Cách ngày trước kia hai người đã rời giường, liền mang theo mấy bộ quần áo mới. Đi bên kia hết thảy đểu phải bắt đầu lại từ đầu, không cần thiết lại đem mấy thứ đồ vớ vẩn không tốt theo.

Phòng này là phòng cũ tầng trên, dưới lầu chính là đường cái, bọn họ đi xuống lầu chưa được mấy bước liền thấy một chiếc xe ô tô chặn ở giao lộ.

Trần Tiểu Thiên lôi kéo Trần tiểu thụ muốn đi lên trên lầu, trước xe đứng chắn hai lâu la vóc người cao lớn thô kệch lập tức chạy đến đem bọn họ chặn lại không cho di chuyển.

Cửa số xe phía trước bị hạ xuống, Trần Huy ngó đầu ra xem xét.

Hắn mặc áo sơ mi trắng, mang theo kính mắt viền vàng, nếu như Trần Tiểu Thiên không biết đây là anh trai cùng cha khác mẹ thì thật sự sẽ nghĩ rằng hắn là một người thiện lương.

"Tôi đi với anh, đem Trần tiểu thụ thả ra." Trần Tiểu Thiên đối Trần Huy nói.

Trần tiểu thụ trừng hai mắt, gọi: "Em không đi!"

Trần Huy mím môi cười cười, cũng không nói, chỉ ra hiệu hai người kia đem bọn họ mang lên xe.

Trần Tiểu Thiên biết chắc Trần Huy đến là có chuẩn bị trước, xe này dù có ngồi ba, bốn người cũng đủ, ngày hôm này thế nào cũng chạy không thoát, liền làm bé ngoan bị trói lên xe.

Hắn và Trần tiểu thụ bị ném tới ghế sau xe, Trần tiểu thụ nhảy dựng lên muốn đạp Trần Huy, bị người cho một bạt tai, lúc này mới thành thành thật thật ngồi xuống.

Trần Tiểu Thiên đè lại Trần tiểu thụ, nói: "Thụ Nhi, đừng nghịch, một hồi đừng nói chuyện. Chờ hắn xả giận là tốt rồi."

Trần tiểu thụ đáp một tiếng, cầm dao nhỏ bằng móng tay vừa giấu được trong ống tay áo không ngừng mà mài dây thừng.

Hai người giả bộ ngu ngốc ngồi nghiêm, tay cũng bị trói yên vị phía sau. Xe cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng mới dừng lại.

Cửa xe vừa mở, Trần Tiểu Thiên liền bị lôi đi ngoài, hắn té lộn vài vòng trên đất, liền bị người một cước dẫm lên lưng, một cái kim tiêm cũng được cắm vào cánh tay hắn, hắn nhúc nhích một chút, kim tuyên suýt chút nữa gãy ở bên trong.

"Con mẹ nó mày thật là có bản lĩnh, nam nhân của tao cũng dám bính." Trần Huy âm thanh nghe không ra tức giận, lại có mấy phần hung tàn ở bên trong, "Mày thật giống với bà mẹ chết sớm của mày."

Trần Tiểu Thiên "Phi" một cái, cười nói: "Trần Huy, không nhìn ra a, anh cũng có lúc đi bán mông."

Trần Huy giật lấy tóc Trần Tiểu Thiên, vừa vặn đem miếng vải đen bịt mắt kéo xuống, Trần Tiểu Thiên bị ép ngẩng đầu lên, ánh sang trực tiếp đâm tới, cậu suýt chút nữa không mở mắt ra được.

Cũng không biết đã bị mang tới chỗ ngóc ngách nào, bốn phía ngoại trừ Trần Huy cùng mấy người kia liền một bóng dáng người qua đường cũng không có.

Trần Huy treo khóe mắt cười, khom người dùng một cái tay khác vỗ vỗ cái mông Trần Tiểu Thiên, nói: "Đã sớm nghe nói cái mông mày tư vị rất tốt, nhiều người xếp hàng chờ thượng mày như vậy, ngày hôm nay tao cũng gọi mấy huynh đệ tới nếm thử tư vị của mày tốt như thế nào?"

Trần Tiểu Thiên vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, chính lúc muốn nói chuyện Trần tiểu thụ liền từ trên xe bò ra ngoài.

Dây thừng trong tay hắn đã bị cắt đứt, chỗ cổ tay bị mài ra máu, đôi mắt còn híp, liền vừa lăn vừa bò tới trước mặt Trần Huy quỳ xuống, "Trần Huy đại ca, đại ca là đại nhân có độ lượng, tha cho người anh hai không biết điều kia của tôi đi. Tôi mới là kẻ bán mông, tư vị của tôi còn tốt hơn nhiều lần, nếu muốn nếm, thì nếm của tôi đi, thử một chút sẽ biết ngay!"

"Trần tiểu thụ, con mẹ nó cậu quay trở về trên xe mau!" Trần Tiểu Thiên rống to.

Trần tiểu thụ không để ý tới ậu, còn bắt đầu động thủ cởi quần của chính mình.

Trần Huy liếc mắt ra hiệu với mấy người kia, một người bước đến một cước đá vào ngực Trần tiểu thụ, Trần tiểu thụ ngã ngửa mặt ra, quần còn đang nửa cởi. Hắn liên tục ho khan một hồi, mới nước mắt nước mũi khóc ròng: "Các người thượng tôi, đừng đụng tới anh hai của tôi a, anh ấy là bởi vì tôi mới đi tìm Lâm Chính. Anh kêu bọn họ thượng tôi đi, thượng bao cũng được.. Nhưng đừng đụng vào anh hai... Đừng đụng vào anh ấy..."

Trần Huy không hề liếc mắt nhìn Trần tiểu thụ một cái nào, liền đem tóc Trần Tiểu Thiên kéo cao lên. Trần Tiểu Thiên không biết bị đánh thuốc gì, cả người đều mềm đi, căn bản không còn chút khí lực để giãy dụa.

Hắn vỗ vỗ mặt Trần Tiểu Thiên, cười cười, đem cậu ném xuống đất, ra hiệu mấy người kia thượng.

Trần Tiểu Thiên thần trí so với bình thường tỉnh táo nhiều hơn, cậu va vào phiến đã trên đất đau đến toát mồ hôi hột.

Trần Huy một bên chờ xem kịch vui, một bên gọi cho Lâm Chính một cú điện thoại, còn đối Trần Tiểu Thiên nói: "Chỉ cần Lâm Chính kêu tao thả mày, tao khẳng định không nói hai lời."

Trần Tiểu Thiên ánh mắt sáng lên, không quản Trần Huy nói thiệt hay giả, chỉ cần Lâm Chính nguyện ý, liền có thể giúp cậu.

"Lâm Chính, tôi mang tiểu tình nhân của anh đi rồi." Trần Huy trên mặt mang theo tươi cười nói.

Bên kia không biết nói cái gì, Trần Huy cười càng vui vẻ, dùng khẩu hiệu đối Trần Tiểu Thiên, ra hiệu cậu lên tiếng.

Trần Tiểu Thiên cũng không lo đến cái gì tự tôn, kêu một tiếng, "Lâm Chính, cứu tôi."

Trần Huy mở loa ngoài, điện thoại bên kia luôn luôn trầm mặc, cái gì cũng chưa nói.

"Lâm Chính, anh không nói lời nào tôi sẽ cho mấy huynh đệ kia thượng cậu ta đấy~"

Lâm Chính nói "Tùy tiện, đừng giết chết là được." Xong trực tiếp cúp điện thoại.

*********

Chương 7 + Chương 8: Edit: Rin

Trần Tiểu Thiên một hồi liền bị cởi sạch sành sanh, bên tai chỉ còn vang lại câu Lâm Chính nói cuối cùng kia. Cậu xiết chặt nắm đấm, mẹ cậu sớm biết Lâm Chính đối với cậu một chút tình cảm cũng không có, cậu ngày đó cũng liền không dừng muốn mười vạn, ít nhất phải đem tổn thất hôm nay bù đắp lại, sau đó còn có thể mang theo tiểu Thụ Nhi đi qua hảo nhật tử.*

[*] Cuộc sống tốt đẹp, sung sướng, hạnh phúc.

Trần tiểu thụ bên kia đột nhiên rống lên một tiếng, cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào tới dùng sức từ trên mặt đất nhảy lên, cầm gạch trong tay đập về phía Trần Huy. Trần Huy nghiêng thân né, gạch kia va trúng vào trên lưng của Trần Huy.

Trần Huy nắm lấy Trần tiểu thụ, Trần tiểu thụ ở trên người hắn vừa đánh vừa cào, lại bị Trần Huy đè xuống đất quỳ xuống đối mặt Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên nhắm mắt lại, sau đó mở ra, rồi lại nhắm, thời điểm mở ra người trước mắt liền người trước mắt liền thay đổi. Cậu nghĩ bản thân cũng không có quan niêm trinh tiết cái gì, quay đầu lại liền coong... Đương bị cẩu cắn mấy cái thì tốt rồi. Chỉ có điều, Lâm Chính kia, thực sự là khốn nạn a.

Vào lúc Trần Tiểu Thiên quay đầu liền nhìn thấy Trần tiểu thụ bị Trần Huy ấn quỳ trên mặt đất đối điện, Trần tiểu thụ trên mặt còn mang theo nước mắt, đôi mắt trợn lên, miệng cũng giương thật to, hoảng sợ nhìn cậu.

"Thụ Nhi a," Trần Tiểu Thiên gọi hắn, Trần tiểu thụ nhúc nhích một chút, miệng cũng giật giật, thế nhưng không phát ra âm thanh.

"Thụ Nhi, đừng xem, a? Nhắm mắt."

—-

Trần Tiểu Thiên vốn nghĩ chính mình đã chết rồi, kết quả lúc mở mắt ra lại phát hiện bản thân đang ở trong biệt thự của Lâm Chính, cả người cậu đau rã rời như không phải của chính mình, cảm giác hệt như bị xe tải cán qua.

Lâm Chính ở bên cạnh trông coi, thấy cậu tỉnh rồi hỏi một câu: "Tỉnh rồi?"

Trần Tiểu Thiên mệt vô cùng, không nghĩ nói chuyện cùng gã, liền nhắm hai mắt lại.

Lầm Chính sờ sờ trán Trần Tiểu Thiên, nói: "Không có chuyện gì, tôi đã nói chuyện với Trần Huy, hắn sẽ không tìm tới cậu nữa."

Trần Tiểu Thiên không để ý tới gã, Lâm Chính thở dài, gã biết trong tâm Trần Tiểu Thiên oán hận gã, nghĩ quay đầu lại hảo hảo an ủi cậu một chút không chừng việc này liền trở thành quá khứ. Đến lúc đó mặc kệ hắn đã kết hôn hay ở cùng chỗ với người khác, đều đem Trần Tiểu Thiên nuôi ở đây, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Gã nghĩ rồi đem việc này nói với Trần Tiểu Thiên, kết quả Trần Tiểu Thiên không chỉ không cảm động đến rơi nước mắt như gã tưởng, mà còn muốn lấy gối trên giường gìm chết gã. Làm cho Lâm Chính buồn bực một lúc lâu.

Lâm Chính cùng với Trần Huy không lâu lắm liền chia tay, nguyên lai gã luôn cảm giác mình yêu Trần Huy là thật. Gã đều niệm ở trong lòng hơn ba năm, còn tìm người lớn lên hao hao giống Trần Huy để giải quyết vấn đề bản thân, kết quả sau đó gã ăn Trần Huy một lần mới biết đừng ăn thì sẽ tốt hơn. Lúc vừa đến miệng, mùi vị liền thay đổi.

Muốn nói ở trên giường có thể làm cho gã hài lòng, nói thật cũng chỉ có thể là Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên nằm nhà dưỡng thương, trong đầu cậu rất loạn, giống như hồ dán vậy, có nhiều lúc chính cậu còn không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Cậu cả ngày ở lì trong biệt thự, cho dù biết đây là nhà Lâm Chính hắn cũng không dám đi ra ngoài, luôn cảm thấy như chỉ cần vừa bước chân ra khỏi cửa liền có một chiếc ô tô lao tới đem bắt cậu đi. Có lúc nghe thấy tiếng còi ô tô ngoài đường bim bim ngoài đường cũng có thể khiến cậu trong nhà phát run một trận.

Buổi tối hàng ngày Lâm Chính đều sẽ ghé biệt thự, ban ngày còn tìm một người hầu tới làm cơm cho Trần Tiểu Thiên. Trần Tiểu Thiên ai cũng không thèm để ý, ăn xong liền lõng thõng trở lại gian phòng mình.

Lâm Chính nghĩ Trần Tiểu Thiên dưỡng thương cũng khá là hảo, nếu như không làm tình gã sẽ bị nghẹn chết mất, buổi tối chờ Trần Tiểu Thiên trở về phòng gã cũng đi theo vào.

Trần Tiểu Thiên bị gã dọa sợ hết hồn, đi tới cạnh cửa ra hiệu muốn gã ra ngoài. Lâm Chính cười cười, lôi kéo Trần Tiểu Thiên tới bên giường. Trần Tiểu Thiên giẫy giụa muốn tháo chạy ra ngoài, Lầm Chính liền dụng cả tay chân đem cậu đè xuống giường.

Nhìn sắc mặt Trần Tiểu Thiên khó coi gã vốn muốn nói mấy lời dễ nghe một tí, kết quả ra khỏi miệng liền biến thành: "Tôi cũng không ghét bỏ cậu bị nhiều nam nhân như vậy thao qua, thì cậu có quyền dị nghị gì chứ?"

Trần Tiểu Thiên nghe xong lời này liền bất động, ánh mắt nháy cũng không thèm nháy chăm chăm nhìn gã. Trần Tiểu Thiên hiện tại vẫn cảm thấy chính mình bẩn, tuy rằng lúc cậu cùng đường mạt lộ nghĩ muốn nhảy xuống biển tự tử nhưng còn chưa bắt đầu đã bị Lâm Chính mang đi. Hơn nữa, cậu bình thường làm sao thích bị thao, chân chính lên giường cũng chí có mình Lâm Chính.

Bởi vì chuyện này trong lòng cậu vẫn luôn rất cảm kích Lâm Chính, kết quả liền là do Lâm Chính mà cậu bị mấy nam nhân ghê tởm đồng thời áp trên đất là, còn có người đứng đó quan sát. Lâm Chính không biết liền tính, đằng này Lâm Chính rõ ràng là người hiểu rõ nhất, vậy mà vẫn còn dám nói với cậu như vậy, Trần Tiểu Thiên vào lúc này thật sự cảm thấy tim mình như bị nhét vào hầm băng rồi.

Lâm Chính lật Trần Tiểu Thiên lại, giúp cậu cởi quần áo, cả người nằm úp sấp ghét vào lỗ tai cậu hỏi cậu muốn làm theo tư thế gì..

Trần Tiểu Thiên không nghe thấy, cậu vẫn còn đắm chìm trong câu nói vừa nãy của Lâm Chính, nếu Lâm Chính không chê cậu bẩn liền tùy tiện làm đi, dù sao cậu hiện tại trừ bỏ bị nam nhân là thì tác dụng gì cũng không có.

Lâm Chính thời điểm muốn đi vào liền đỡ eo Trần Tiểu Thiên nâng cao lên, Trần Tiểu Thiên mặc hắn muốn bày tư thế sao thì bay, không chống cự nhưng cũng không có ý tứ phối hợp.

Chờ Lâm Chính đi vào, Trần Tiểu Thiên liền đem đầu chon ở trong gối bật cười ha ha, nói: "Lâm Chính, anh không biết nơi đó đã bị rất nhiều đồ vật bẩn thỉu đâm vào sao? Nếu như anh muốn bao dưỡng tôi thì ít nhất cũng phải mang tới bệnh viện kiểm tra thử xem có nhiễm gì không đấy."

Nghe thế Lâm Chính liền mềm nhũng, gã lui ra khỏi bên trong Trần Tiểu Thiên, cũng không thèm nhìn cậu, trực tiếp đi vào buồng tắm.

Trần Tiểu Thiên lật thân mình lại, nằm ngửa ở trên giường cười không ngừng.

——-

Vốn Trần Tiểu Thiên nghĩ Lâm Chính đã bỏ đi rồi, kết quả đế nửa đêm Lâm Chính lại chạy tới.

Trần Tiểu Thiên bị gã làm tỉnh lại, tay theo phản xạ muốn vớ một vật nào đó trên đầu giường dùng để đập gã, lập tức bị Lâm Chính đè xuống. Lâm Chính đè lên cậu, nói: "Ngược lại tôi càng muốn vào, nếu đã nhiễm bệnh liền cùng nhau chết đi!"

Lâm Chính nói, liền đến màn dạo đầu cũng không làm trực tiếp nhấc chân Trần Tiểu Thiên lên rồi tiến vào. Trần Tiểu Thiên rên lên một tiếng, trong đầu lại xuất hiện chuyện ngày đó.

Động tác của Lâm Chính đặc biệt tàn nhân, Trần Tiểu Thiên cắn miệng hừ một tiếng cũng không có.

Chờ tới khi Lâm chính bắn bên trong, Trần Tiểu Thiên vẫn nằm như người đã chết. Lâm Chính sờ sờ phía trước Trần Tiểu Thiên, một điểm cứng rắn cũng đều không có.

—–

Từ sau cái buổi tối ngày mà Trần Tiểu Thiên bị Lâm Chính đè ra làm ấy, thời điểm Trần Tiểu Thiên thấy Lâm Chính liền có điểm không đúng. Chỉ cần Lâm Chính không đến cậu sẽ bình thường như trước, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Thế nhưng những lúc Lâm Chính xuất hiện trước mặt cậu liền giống như người điên kêu to, hơn nữa không quản bên cạnh có thứ gì liền cầm lên đập tới tấp lên người Lâm Chính.

Trần Tiểu Thiên biết tinh thần của mình càng ngày càng không đúng, thế nhưng cậu căn bản không khống chế được, chỉ cần thấy Lâm Chính cậu lại nhớ tới chuyện ngày đó, sau đó cậu lại cảm thấy chính mình thực bẩn. Cậu nghĩ muốn trước tiên giết chết Lâm Chính sau đó chính mình đi tự sát. Chết thì phải chết, thế nhưng bắt buộc phải kéo theo một người chôn cùng, cậu tìm không được Trần Huy cũng chỉ có thể tìm Lâm Chính.

Lâm Chính hiện tại cơ bản đều làm việc một chút liền gấp gáp chạy về, tại trong biệt thự tiếp túc bồi Trần Tiểu Thiên cùng nhau dùng cơm tối. Trần Tiểu Thiên không vui, gã liền ấn xuống ép Trần Tiểu Thiên ăn, Trần Tiểu Thiên muốn lên cơn điên gã sẽ lấy dây thừng đem cậu cột lại rồi vứt trên ghế sa lông. Bất quá gã không còn dám làm Trần Tiểu Thiên, đợi tới khi tinh thần của cậu ổn định hơn sẽ tính tiếp.

Tối hôm đó Lâm Chính bị cái gì đó đè nghẹn, gã mơ thấy mình bị người chặn miệng cùng mũi, chờ đến lúc gã tỉnh hẳn mới phát hiện Trần Tiểu Thiên đang cầm gối dùng sức che lên trên mặt gã.

Lâm Chính thầm mắng một tiếng, cánh tay vung lên đem Trần Tiểu Thiên vung xuống đất.

Trần Tiểu Thiên ngồi đó hổn hển thở, trong đôi mắt một mảnh mờ mịt. Lâm Chính điều chỉnh hô hấp, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Trần Tiểu Thiên

Trần Tiểu Thiên vừa phục hồi tinh thân nhìn thấy gã liền nhào tới, Lâm Chính né không kịp, bị cậu dùng sức cắn một cái ở trên mặt, mạnh tới mức chảy cả máu.

Lầm Chính bấy giờ mới phát giác được sự tình không đúng, ngày thứ hai liền dẫn theo bác sĩ của khoa thần kinh đến biệt thự.

Bác sĩ kiểm tra Trần Tiểu Thiên một phen, nói là bị kích thích, kêu Lâm Chính nhanh chóng đưa Trần Tiểu Thiên đi trị liệu, nếu để bệnh này chuyển biến xấu không chừng sớm muộn gì cũng xảy ra tai nạn.

Lâm Chính sau khi tiễn bác sĩ đi mới mắng vài câu, nếu sớm biết rằng làm một chút có thể đem Trần Tiểu Thiên hóa thành người điên, gã thề dù có nghẹn chết cũng không dám động vào cậu.

Lâm Chính hiện tại căn bản không dám xuất hiện trước mặt Trần Tiểu Thiên, Trần Tiểu Thiên hiện tại không ngừng đập gã, có lúc nhào lên dùng cả tay lẫn chân, tới miệng cũng mang ra để cắn để nghiến.

Gã muốn tìm Trần tiểu thụ tới chăm sóc Trần Tiểu Thiên, thế nhưng tiểu Thụ Nhi tự ngày xảy ra chuyện đó cũng không có tin tức gì, Trần Tiểu Thiên cũng là do người khác gọi điện thoái báo cho gã biết để đến đón. Lâm Chính không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là gọi điện tới bệnh viện, kêu một chiếc xe cấp cứu đưa người đến bệnh viện tâm thần để điều dưỡng.

*********

Chương 9: Editor: Rin

Lâm Chính đóng trước một nửa tiền nhập viện của Trần Tiểu Thiên, Trần Tiểu Thiên rất bình tĩnh cầm lấy hành lý của chính mình bước đi. Đối với cậu mà nói, ở đây dù sao cũng tốt hơn ở trong biệt thự cả ngày nhìn mặt Lâm Chính. Ít nhất không cần phải nhớ lại cái ngày dâm ếu ô bẩn ấy nữa.

Lâm Chính xuống xe cùng Trần Tiểu Thiên nói lời từ biệt, gã sờ sờ mặt Trần Tiểu Thiên, Trần Tiểu Thiên đầu tiên là nghiêng đầu đi, khỏi phải nói, cậu đã phải dùng rất nhiều lí trí để kiềm chế sự kích động muốn nhào tới cắn gã.

"Vào đi thôi, khi nào có thời gian tôi sẽ tới thăm cậu."

Trần Tiểu Thiên không thèm để ý gã, cậu ước gì đời này không phải gặp lại Lâm Chính, quay người liền theo nhân viên y tế tiền vào viện điều dưỡng.

Trước tiên là làm kiểm tra một phen, y tá viện điều dưỡng mới mang cậu tới phòng bệnh đã được sắp đặt sẵn.

Điều kiện nơi này cũng không tệ lắm, so với phòng mướn bên ngoài trước đây của cậu thì đã tốt hơn rất nhiều, trong phòng còn có cả ban công cùng phòng vệ sinh riêng nữa.

Cùng phòng với cậu là một nam nhân tên gọi là Diệp Minh Vũ, bộ dáng thoạt nhìn mới tầm hai mươi bảy hai mươi tám, hai chân bắt chéo nằm ở trên giường nhàm chán cầm điều khiển từ xa trở mình đến trở mình đi.

Thời điểm vào phòng Diệp Minh Vũ liếc mắt nhìn cậu một cái liền không thèm để ý nữa, Trần Thiên đem đồ của mình thu thập xong, quy quy củ củ đổi lại áo bệnh nhân của viện ngồi trên giường mà ngẩn người.

"Này." Diệp Minh Vũ đại khái là quá rảnh rỗi tẻ nhạt nên đá đá giường của cậu.

Trần Tiểu Thiên không để ý, thời gian cậu ngẩn người càng lúc càng lâu, thời điểm không bình thường cũng càng ngày càng nhiều, có đôi khi cảm xúc không thể khống chế được khiến cậu muốn phát rồi tới nơi.

Diệp Minh Vũ liền đã một cước.

Khí lực chân lúc này có chút lớn, giường đều chấn động một chút, Trần Tiểu Thiên suýt chút nữa rớt từ trên giường xuống đất.

Diệp Minh Vũ bên kia cười ha ha không ngừng.

Mặc dù biết trong này đều là người điên, Trần Tiểu Thiên vẫn là nhịn một bụng khí. Cậu không nghĩ ngày thứ nhất sẽ cùng người bệnh chung phòng phát sinh xung đột, không thể làm gì khác hơn là xuống sân để thông khí.

Trên đường đi gặp rất nhiều các loại dạng người, có người ngồi ở trên ghế dài tự biên tự diễn, có người ngồi xổm dưới tang cầy cùng đại thụ tán gẫu.

Trần Tiểu Thiên tìm cái ghế tựa dài không ai ngồi bắt đầu ngẩn người.

"Mới tới?" Có người chừng ba mươi tuổi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trần Tiểu Thiên nhích nhích sang bên một chút, "Ừ" một tiếng.

Người kia cũng không so đo thái độ của Trần Tiểu Thiên, nói: "Nghe nói hôm người mới tới hôm nay ở cùng với Diệp Minh Vũ, là cậu sao?"

Trần Tiểu Thiên liền "Ừ" một tiếng.

"Cậu phải cẩn thận một chút, đó thực sự là một kẻ điên." Người kia tựa lưng vào thành ghế dài bên sau.

Trần Tiểu Thiên suýt chút nữa cười ra tiếng, nếu không phải người điên thì tới nơi này làm gì chứ.

Người kia tiếp tục, "Cậu đừng coi thường, đó không phải là một người điên bình thường đâu. Ôi tôi nói này, những người cùng phòng với hắn ta trước kia đều không thể chịu đựng quá một tuần liền dời ra ngoài, viện trưởng cũng không làm gì được hắn. Về hắn ta, cậu đã nghe nói qua chưa? Diệp Minh Vũ a, chính là tiểu Thái tử Diệp gia. Cậu nếu không để hắn hảo hảo chơi một chút, hắn sẽ đem người bức thành điên dại thật đó. Đúng rồi, cậu có biết lí do gì mà hắn phải vào đây hay không? Là do hắn giết người, kết quả chuẩn đoán nói hắn bị bệnh tâm thần, cứ thế bị đưa vào đây để tránh khỏi phải ngồi trong ngục. Cậu có biết Diệp gia không, bọn họ có thể một tay che trời đấy, có quyền thế tới bề trên cũng phải nể mặt Diệp gia..."

——

Buổi tối Lâm Chính gọi cho Trần Tiểu Thiên một cuộc, cậu không có nhận, trực tiếp đem di động ném vào trong ngăn kéo đóng lại. Cậu đã không có ý định sẽ cùng Lâm Chính gặp lại, chở nửa năm này qua đi, nếu như có thể ra ngoài liền cẩn thận lủi đi nơi khác, hảo hảo bắt đầu lại.

Cậu đấu không lại Lâm Chính, cũng không đấu lại Trần Huy, xương sống đều bị người thao tới gần như gãy, còn bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cũng không có cái gìcó báo thù hay không.

Trần Tiểu Thiên lăn qua lộn lại của buổi tối cũng không ngủ được, cậu lấy chăn trùm qua đầu, đợi cho cảm giác có chút không đúng qua đi. Lúc bỏ chăn ra lại phát hiện Diệp Minh Vũ cầm ghế đẩu ngồi bên giường cậu, hai mắt lấp lãnh hữu thần mở to nhìn cậu.

  *********  

Chương 10 + Chương 11: Editor: Rin

Trần Tiểu Thiên ngồi dậy vén chăn lên, hít một hơi trừng Diệp Minh Vũ, Diệp Minh Vũ cười hở ra hàm răng trắng noãn đối với cậu vui mừng.

"Chơi đủ rồi sao?" Trần Tiểu Thiên âm thanh lãnh đạm xen lẫn tức giẫn, ngoại trừ buổi chiều ngày hôm nay Diệp Minh Vũ đạp giường của cậu sau liền không có làm them động tác dư thưa gì nữa, kết quả việc này cũng chưa phải là hết.

Diệp Minh Vũ ất mặt xoa xoa mũi, ngoan ngoãn trở lại giường chính mình.

Rạng sang ngày thứ hai Trần Tiểu Thiên bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu mở cửa liền thấy Diệp Minh Vũ bàn tay nắm chặt còn đang chuẩn bị tiếp tục phá cửa.

Diệp Minh Vũ không có cười ngây ngây ngô ngô giống tối hôm qua, chậm rãi vào cửa.

Trần Tiểu Thiên không biết Diệp thái tử này vừa mới chịu qua kích thích gì, cũng không có ý lại cùng y cùng một chỗ, quay người thu thập một phen liền đi tìm y tá muốn thay đổi phòng.

Kết quả y tá ú a ú ớ nửa ngày, nói chung chính là Diệp Minh Vũ không nói lời nào thì cô cũng không dám làm chủ để đổi phòng cho cậu. Làm cho cậu lại kiên trì một tuần lễ, chờ Diệp thái tử ngoạn chán, liền sẽ chủ động làm cậu phải rời đi.

Nơi này mỗi ngày ba bữa cơm đều là được đưa đến tận phòng bệnh, buổi trưa Trần Tiểu Thiên chậm rì rì dịch đến ban công dùng cơm nước xong, thời điểm trở lại phát hiện trên giường của chính mình tất cả đều là dầu thang, Diệp thái tử ngồi ở bên cạnh một bộ tỏ thái độ không liên quan thảnh thơi xem ti vi.

Trần Tiểu Thiên đem ráp trải giường ném vào trong phòng vệ sinh từ mình giặt, sau đó trần thuật lại việc ráp trải giường của mình khiến cho mặt y tát lúc đó xoắt xuýt căng thẳng nói không nên lời, nhân viên bệnh viện cũng rất lo lắng, đổi lại ráp trải giường bẩn đều chất thành một đống đấy.

Trần Tiểu Thiên biết là ai giở trò quỷ, thế nhưng cũng hết cách rồi, cậu không quyền không thế, đến đâu cũng là bị người bắt nạt. Cho dù có tiến vào bệnh viện tâm thần thì cũng bị Diệp thái tử coi là cái gai mà trêu trọc.

Bất quá thời tiết không quá se lạnh, buổi tối ngủ như thế cũng có chút thích hợp.

Thời gian sau cậu bình thường đều làm ổ trên giường, lúc không có việc gì làm liền xem ti vi, nếu không thì sẽ là ngẩn người. Bất quá cậu không dám suy nghĩ, trong đầu giống như một bãi chiến trường, chuyện gì cũng nghĩ không ra, dùng não quá độ một lát liền sẽ cảm thấy đau đầu.

Diệp Minh Vũ đại khái là cảm thấy vô vị, tường an vô sự không tới hai ngày lại bắt đầu lại bắt đầu đối cậu tiểu đả tiểu nháo.

Buổi tối lúc Trần Tiểu Thiên ngủ y liền đem mở âm thanh TV lên cỡ to nhất, có lúc còn rống lên cùng bài nhạc trong TV. Trần Tiểu Thiên không chịu nổi, khi đột nhiên tỉnh ngủ nửa đêm cậu liền cầm chăn chính mình trùm lên đầu Diệp Minh Vũ, ý muốn trùm cho y chết luôn.

Diệp Minh Vũ đạp hai chân, tay Trần Tiểu Thiên vừa buông nhẹ y liền trở mình. Diệp Minh Vũ đem cậu đè lại, y một cái tay đè cổ một tay lại sở soạng mấy cái trên mặt cậu, cười híp mắt nói: "Da dẻ thật tốt, so với nữ nhân còn mềm hơn."

Trần Tiểu Thiên cắn tay y, cắn không được, mặt đỏ lên, thở hổn hến rống: "Con mẹ nó mày làm những chuyện kia không tự cảm thấy bản thân quá ấu trĩ sao?"

Diệp Minh Vũ vui mừng không được, nói: "Cậu để tôi hảo hảo vui đùa một chút tôi liền để cậu chuyển phòng bệnh."

Trần Tiểu Thiên đưa tay đẩy y, kết quả lại bị Diệp Minh Vũ bắt lấy định vị phía trên, đầu còn dò xuống đến trên cổ cậu hít hà.

"Cút mẹ mày đi!" Trần Tiểu Thiên đạp Diệp Minh Vũ một cước.

Diệp Minh Vũ ngồi lên trên người Trần Tiểu Thiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi một chút, âm thanh bình tĩnh nói: "Nếu không cậu nhượng tôi sờ sờ, tôi trước giờ chưa từng sờ qua nam nhân a."

Trần Tiểu Thiên cảm giác được biến hóa của Diệp Minh Vũ, đột nhiên cảm thấy oan ức, ở bên ngoài bị nhiều nam nhân làm một trần như vậy thì thôi đi, tiến vào đây còn gặp phải người bị bệnh thần kinh. Cạu nhắm mắt lại, mũi có chút chua. Thở dài một cái, nhỏ giọng đáp, "Anh thả ra, tôi làm cho anh." Trong lòng thầm nghĩ chờ anh cởi quần ra lão tử liền bóp nát nó.

Diệp Minh Vũ sắc mặt có chút quái lạ, vừa buông tay ra Trần Tiểu Thiên liền xả quần của y xuống. Kết quả Diệp Minh Vũ sợ hết hồn, vội vả xuống khỏi người Trần Tiểu Thiên bọ chạy vào buồng tắm.

Sauk hi y từ buồng tắm đi ra sắc mặt vẫn không hảo, buồn buồn ngã ở trên giường trừng hai mắt nhìn trần nhà.

Trần Tiểu Thiên ngồi ở trên giường mình chờ y nửan gày, thấy y trở về giường chính mình liền vui vẻ, vừa tháo nút áo vừa nói: "Lại đây, cho anh mò."

Diệp thái tử lườm cậu một cái, lấy chăn kéo qua đầu, xoay người không thèm để ý tới cậu

Trần Tiểu Thiên nhào vào trên giường mình ôm bụng lăn qua lộn lại cười.

=====

Mấy ngày nay Diệp Minh Vũ không để ý Trần Tiểu Thiên nữa, mỗi ngày đều mặt mày ủ rũ, bất quá bộ dáng vẫn là tường an vô sự. Trần Tiểu Thiên cũng không có nhắc lại việc phải thay đổi phòng bệnh.

Sau khi Trần Tiểu Thiên vào đây cơ hồ không có ai đến thăm cậu, tiểu Thụ Nhi cũng mất tin tức, Trần Tiểu Thiên mấy lần gọi điện thoại tới đều không có người tiếp. Cho nên lúc y tá tới nói có người thăm câukh không khỏi có chút buồn bực, nghĩ thầm tuyệt đối đừng là Lâm Chính.

Kết quả chờ khi Trần Tiểu Thiên ra sân nhìn thấy, lại là Trần Huy.

Trần Huy vẫn là cái bộ dạng nhân mô cẩu dạng, mang kính mắt viền vàng cười tựa không cười nhìn Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên quay người định đi, Trần Huy bật ra hai tiếng cười, "Ai da, làm sao vừa thấy tôi liền đi? Là do ngày đó không đủ sảng khoái, bây giờ còn muốn nữa?"

Trần Tiểu Thiên đứng lại, miệng mím lại không nói lời nào.

Trần Huy tiến lên hai bước, nắm vai Trần Tiểu Thiên, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Tôi nghe nói cậu phải vào bệnh viện tâm thần liền bị dọa nhảy dựng, mông nhỏ này của cậu thật đúng là thiếu thao." Nói xong còn tại trên mông Trần Tiểu Thiên nắm một cái, "Đúng rồi, nơi này nam nhân nhiều như thế, có thể làm cậu sảng khoái hay không? Cậu không phải rất thiếu tiền nên mới phải bán mông sao? Tôi thấy nơi này cũng kiếm được nhiều đấy chứ."

Trong lòng Trần Huy thật sự hận Trần Tiểu Thiên, đừng nhìn bề ngoài bọn họ là hai an hem, thế nhưng Trần Huy chỉ cần thấy Trần Tiểu Thiên sẽ nghĩ đến mẹ của cậu. Nếu không phải do mẹ cậu, cả nhà bọn họ lúc ấy cũng sẽ không nháo thành như vậy. Mẹ hắn cũng sẽ không đến nỗi bị cha hắn làm cho tức chết. Trần Huy là muốn sau khi lớn lên liền thay mẹ hắn trả thù, kết quả mẹ Trần Tiểu Thiên chết sớm, toàn bọ oán hận hắn đều chuyển hết lên trên đầu Trần Tiểu Thiên.

Lúc trước nghe người nói Trần Tiêu Thiên bị vất vào bệnh viên tâm thần hắn đã vui vẻ hồi lâu, ngày hôm nay hắn vừa vặn có việc gần đây, nghĩ muốn tới kích thích đứa em trai mắc bệnh thần kinh này một chút.

Trần Tiểu Thiên gạt tay Trần Huy ra, đầu óc cậu lúc này đã có chút không thanh tỉnh, bình thường không nghĩ còn khá, này vừa bị Trần Huy nhắc tới thì những truyện không đáng nhớ kia đều trước sau công kích xuyên thẳng vào trong đầu cậu.

Trần Huy cười to hai tiếng, nói: "Tôi nói này, mấy người anh em của tôi đều nói hương vị của cậu thực không tồi, sau khi rời khỏi đây nhớ phải cho mấy an hem của tôi làm thêm mấy phát nữa đấy nhé!"

Nói xong, Trần Huy vỗ vỗ cái mông Trần Tiểu Thiên xoay người rời đi.

Trần Tiểu Thiên đứng lặng một hồi, xoay người thấy Trần Huy còn chưa đi xa, cúi người xuống lượng khối đá lớn lao tới.

"Tao thao cả tổ tông mày!" Trần Tiểu Thiên mắng to một câu, cục đá liền đập vào trên ót Trần Huy. (Chetme mày đi con dog :")))

Trần Huy còn chưa kịp chuẩn bị gì đã đầu choáng mắt hoa, Trần Thiên nhảy lên đè Trần Huy ấn xuống mặt đất.

Vào lúc này Trần Tiểu Thiên đã không nghĩ gì nhiều, vung quyền liền hướng tới trên mặt Trần Huy, trong miệng còn tuôn ra hàng loạt từ ngữ mắng chửi thô tục. Ót Trần Huy chảy ra máu, miệng há to kêu ai đó cứu hắn ra khỏi cái người điên này.

Làm sao biết được Trần Tiểu Thiên sau khi mắc bệnh khí lực so với bình thường lại lớn hơn, lớn đến nỗi rất nhiều người mới có thể kéo cậu ra. Kết quả vừa kéo Trần Tiểu Thiên liền tránh thoát, lại hướng trên bụng Trần Huy đập mấy phát mới bị người tha đi.

Kính mắt Trần Huy cũng không biết rơi ở chỗ nào, mặt cũng bị đánh tới thay hình đổi dạng, làm bộ đáng thương nằm ở nơi đó nửa ngày không nhúc nhích được.

Diệp Minh Vũ đứng ở cây lớn bên cạnh, híp mắt nhìn, suy nghĩ một hồi lấy di động ra gọi một cuộc, bên kia vừa tiếp liền nói, "Giúp tôi điều tra một người, chính là bệnh nhân cùng phòng với tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro