CHƯƠNG 47+48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 47: MÔNG CỦA THỦY THỦY GẶP NGUY HIỂM

Lời nói của Tưởng Trạm Bạch hoàn toàn là một câu ra lệnh nhưng không ai có ý kiến gì, chỉ vì khí thế của người này quá mạnh mẽ, cho dù không biết thân phận của anh cũng hoàn toàn không có cách nào cãi lời anh.

Nhưng người lớn là người lớn, con nít là con nít.

"Con không đi ngủ!" Eric dẫn đầu lớn tiếng kêu: "Con phải ở lại làm chứng cho Thủy Thủy!"

"Con cũng không ngủ, con cũng muốn làm chứng."

"Con cũng muốn con cũng muốn."

"..."

Đại sảnh nháy mắt trở nên ồn ào, đều là trẻ con, làm sao có thể nói lý lẽ với trẻ con chứ? Không thể được, vì thế Tưởng Trạm Bạch không còn cách nào để bọn nhỏ đi ngủ trước.

Văn Khê đi đến chỗ con trai mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ của bé lộ ra ngoài cánh tay của Tưởng Trạm Bạch: "Nói đi, hôm nay đã làm chuyện xấu gì?"

Thủy Thủy ưỡn ngực, tự hào: "Hôm nay con với mọi người cùng đi đến Miếu Tiên Nữ! Còn có 'Phi Phi' nha, nhưng mà nơi đó quá tối, Tịnh Tịnh bị dọa khóc."

"Em mới không khóc." Bé gái ngoan ngoãn đáng yêu phản bác: "Eric mới khóc."

Eric ngượng ngùng cúi đầu.

"Eric không thích "Phi Phi', xém chút tiểu trong quần."

"Anh Mao Mao rất mạnh, vịn Eric để anh ấy không bị rơi xuống!"

Mấy đứa nhỏ chen nhau nói, cực kỳ có tinh thần.

Văn Khê hơi choáng váng, cái gì mà 'Phi Phi', cái gì rơi xuống, còn con chó robot đâu?

Đạo diễn Ninh vẻ mặt khó nói đi đến trước mặt cậu: "Văn Khê à, có thể nói hơi khó hiểu, thôi để tôi nói cho cậu nghe."

Vì vậy đoàn người dời địa điểm qua sân sau của khách sạn, nơi này đèn đuốc sáng trưng, Văn Khê vừa nhìn là thấy ở một góc sân có thứ gì đó rất kỳ lạ và to lớn, giống như diều nhưng lại tinh tế hơn diều, ngược lại hai cánh rất lớn.

Hơn nữa nhìn rất quen mắt, khi thấy người tới còn cao hứng lập lòe ánh đèn trên 'đầu'.

"Thính Thính!" Thủy Thủy kêu nó.

Hai cái cánh của nó nhẹ nhàng phẩy phẩy, như đang đáp lại Thủy Thủy.

Văn Khê: ...Được rồi, có vẻ đã hiểu.

Người xung quanh lúc này, dù là người lớn hay trẻ con, dù là tổ tiết mục hay là phụ huynh đều nhìn hình thể diều được biến hóa từ con chó robot bằng ánh mắt tỏa sáng, trong mắt toàn là tò mò và thèm muốn.

"Trạng thái biến hình cấp ba, không thể tự động biến hóa lại." Tưởng Trạm Bạch lên tiếng, anh đi đến cạnh con diều, lắc lắc cánh tay con trai: "Nhìn kỹ, cha sẽ làm cho con xem một lần, lần sau con cứ ấn y như vậy."

Anh nói xong liền thao tác trên đầu con diều, tiếp đó trong nháy mắt, con quái vật khổng lồ sải cánh chừng 5 mét đột nhiên bắt đầu co rút lại, giống như trong phim khoa học viễn tưởng. Quá trình co rút liên tục ngắn ngủn chưa đến ba giây, một lát sau con diều biến mất, chỉ còn lại chú chó robot đáng yêu nhỏ nhắn nhưng nặng nề.

"Oaaa!"

Tiếng kêu ngạc nhiên hết đợt này đến đợt khác, ngay cả Văn Khê cũng khiếp sợ với kỹ thuật tiên tiến như này, đây thật sự là bạn đồng hành của trẻ con sao? Người lớn cũng muốn có một cái đó, làm sao bây giờ! Rốt cuộc nó còn bao nhiêu tính năng, bao nhiêu hình thể nữa vậy trời?

Nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để nghiên cứu con chó robot này.

Đạo diễn Ninh lên tiếng, kể lại đại khái mọi chuyện: "Là như thế này, hôm nay nắng gắt nên sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp thì mọi người đều trở về phòng, chỉ có bọn nhỏ còn chơi ở bên ngoài. Không biết đã nói gì với dân bản xứ mà sau giờ cơm tối, bọn nhóc rất thông minh tránh khỏi tầm mắt của người lớn, sau đó cưỡi con chó robot đã biến thành diều này bay đến một hòn đảo bên kia.

Chuyện này do chúng tôi không trông chừng bọn nhỏ, vô cùng xin lỗi, may mà tìm lại được bọn nhỏ. Trên hòn đảo đó không có gì đặc biệt, chỉ có một ngôi miếu bỏ hoang, rất lâu không còn ai lên đó cúng bái."

"Không phải!" Eric lại lớn tiếng chen vào, đứa nhóc này luôn tràn đầy sức sống: "Đám quỷ đáng ghét kia nói trên đảo có báu vật, chỉ có buổi tối mới xuất hiện."

"Đó là viên ngọc có thể sáng lên, sau khi nuốt vào có thể đi xuống biển bắt cá lớn."

"Đám quỷ đáng ghét đó còn nói bọn con không dám đi."

"Đúng vậy, con thấy là bọn họ không dám thì có."

"Bọn con đi, nhưng cũng không tìm được viên ngọc."

"..."

Bọn nhỏ lại cậu một lời tôi một câu, ồn ào đến mức Văn Khê đau cả đầu, không thể không cắt ngang: "Đám quỷ đáng ghét là như thế nào?"

Mễ Mễ tuổi lớn nhất nói chuyện rành mạch nhất giải thích cho cậu: "Là bọn trẻ trong thôn ạ, rất hư hỏng. Lần đầu tiên thấy bọn con là lấy đá ném bọn con, còn muốn lấy gậy đánh bọn con, tên dẫn đầu còn nói muốn thả chó cắn bọn con nữa."

"Đúng đúng đúng, anh Mao Mao đánh bọn nó ngã lăn quay!"

"Anh Mao Mao rất mạnh, bọn nó rất nhiều người~"

Mao Mao cứng rắn nói: "Là Thủy Thủy chỉ huy giỏi."

"Thủy Thủy cũng rất lợi hại, dạy bọn con cho con chó đó ăn, sau này con chó đó sẽ không cắn bọn con nữa."

Văn Khê: ...Tổng cảm thấy trong bốn ngày ngắn ngủi này, bọn nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện.

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tưởng Trạm Bạch, Tưởng Duyệt Y muốn lên tiếng nói gì đó nhưng Tưởng Trạm Bạch giơ tay ngăn cô lại, anh nhìn về phía đạo diễn Ninh: "Đạo diễn Ninh nói xem."

Đạo diễn Ninh áp lực như núi không biết làm sao, dân địa phương và các khách quý cùng tổ tiết mục đều biết tất cả hành động của bọn nhỏ, người lớn hai bên cũng không thấy có vấn đề gì, vì hai bên đều là trẻ con nên bọn họ không tiện nhúng tay vào.

Suy cho cùng bọn họ cũng không bị tổn thất gì, còn có thể xem phim chiến tranh phiên bản mini, thậm chí ông ta còn kêu người lén quay lại! Chuẩn bị cắt nối biên tập để làm chuyện hậu trường.

Nhưng ông ta chỉ trầm ngâm trong giây lát, sau đó một năm một mười kể hết những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Linh cảm xấu của Văn Khê cuối cùng trở thành sự thật, trong lời kể của đạo diễn Ninh, Thủy Thủy đã hoàn toàn thành đại ca của nhóm nhỏ này, Eric là quân sư quạt mo không ngại hiềm khích, Mao Mao là tay đấm hàng đầu, Tịnh Tịnh là em gái tri kỷ hiểu chuyện nghe lời, Mễ Mễ là bậc thầy trong việc nhiễu loạn tầm mắt của người lớn.

Ngày đầu tiên đi vào thôn Thượng Trì, nhóm cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé này đã đối đầu với bọn trẻ trong thôn, đám trẻ đó khoảng mười mấy người, dẫn đầu là đứa trẻ mười mấy tuổi, may mà Mao Mao dậy thì sớm, rất cao nên mặc dù ít người vẫn không bại bởi chiều cao.

Ban đầu đám trẻ đó chỉ đứng xa xa nhìn bọn nhỏ, thừa dịp sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, người lớn đi hết mới lấy đá ném bọn nhỏ từ xa, bắt bọn nhỏ cống nạp. Kết quả Thủy Thủy phất phất tay, chỉ vào đám trẻ đó, nói 'Đánh bọn chúng'. Tiếp đến, cả đám nhào lên đánh nhau.

Nhờ Mao Mao nhanh chân lẹ tay nhất, hai ba cái là đã xử lý xong đám trẻ kia, đánh cho đám trẻ đó chạy vắt giò lên cổ.

Từ đó kết thành thù hận.

Đám trẻ bị đánh kêu đại ca mình ra, đại ca mang theo một đám nhóc con chặn bọn Thủy Thủy mỗi ngày.

Trong thời gian phát sóng trực tiếp có rất nhiều người, đám trẻ kia sẽ đứng canh gác từ xa không gây chuyện gì, nhưng mỗi ngày chỉ cần sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, bọn chúng luôn tìm cơ hội đánh lén.

Thủy Thủy càng trâu bò hơn, bày binh bố trận, dùng kế ly gián, thu mua một đứa nhóc trong đám trẻ kia làm tình báo cho bên mình. Mỗi ngày, tất cả kế hoạch của 'đại ca' bên kia đều sẽ bị đứa nhỏ này tuồn ra, sau đó Thủy Thủy dùng người lớn đe dọa xé chẵn ra lẻ, tiêu diệt từng bộ phận, mỗi đứa nhóc trong đám trẻ kia đều bị Mao Mao đánh, đánh đến mức có mấy đứa không dám tới nữa.

Sau đó nhóc đại ca dắt con chó săn nhà mình ra, sự uy hiếp này quá lớn, đây là lần đầu tiên nhóm của Thủy Thủy thất bại thảm hại.

Tiếp theo, Thủy Thủy trở về hỏi đó là con chó nhà ai rồi xách một đống thịt, trứng, xúc xích, đồ ăn linh tinh chạy đến nhà đó.

Cha mẹ của đại ca vô cùng vui vẻ, tổ tiết mục đến đây quay chụp đều đưa tiền nên họ coi nhóm Thủy Thủy như tổ tông mà cung phụng, nhóm Thủy Thủy chỉ muốn cho chó ăn nên bọn họ tự mình dắt nhóm Thủy Thủy vào.

Cuối cùng con chó đó hoàn toàn quỳ gối trước thức ăn ngon, không chỉ không sủa bọn nhỏ, mà mỗi khi gặp bọn nhỏ còn điên cuồng vẫy đuôi.

Về sau con chó nhà đó không thèm ăn thức ăn trong nhà nữa, phải qua một thời gian dài mới sửa lại được.

Tóm lại xử lý xong chuyện con chó, đại ca dân bản xứ không còn ưu thế nào, làm chuyện gì đều chuốc lấy nhục, bị nhục càng nhiều thì càng không phục, nên mới nói nếu bọn nhỏ dám đi miếu Tiên Nữ vào buổi tối thì sẽ nhận bọn nhỏ làm đại ca.

Thủy Thủy không có hứng thú làm đại ca của đám trẻ này, nhưng rất có hứng thú với miếu Tiên Nữ.

Thủy Thủy rất thông minh, sớm đã hiểu rõ các tính năng của chó robot. Vì thế nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ, đến khi trời gần tối, nhờ bóng cây rậm rạp che chở, làm Thính Thính biến thành diều lượn chở bọn nhỏ bay đến đảo nhỏ.

Đến khi người lớn phát hiện bọn nhỏ biến đâu mất thì mới lục đục đi nhờ khách sạn mở camera theo dõi, từng bước phát hiện đều làm mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.

Chó robot biến thành diều lượn, phim điện ảnh hiện thực cũng không dám quay như vậy đâu! Bây giờ mà đã hiện đại đến mức này cơ à? Đã vậy trên lưng con diều còn phóng ra dây thừng để bọn nhỏ có thể nắm chặt không bị ngã xuống, rốt cuộc con chó robot này đến từ đâu? Không chỉ có thể bắn ra một đống camera nhỏ, mà còn có AI cực cao có thể nghe hiểu bất kỳ mệnh lệnh nào của Thủy Thủy, hiện giờ còn có thể biến hình?

Nếu đoạn này trong tiết mục được chiếu ra...Con chó robot này do công ty nào sản xuất! Nhất định phải đặt hàng...nhất định phải thu tiền quảng cáo!

Sau khi phát hiện được mục tiêu của bọn nhỏ, mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng tìm thuyền đi đến đảo nhỏ đó xách bọn nhỏ trở về.

Mặc dù chó robot biến thành diều lượn nhưng trên người cũng có mở đèn pha, cực kỳ dễ thấy được mục tiêu nên bọn nhỏ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Bọn nhỏ lá gan lớn, trên đảo đêm hôm khuya khoắt, khả năng còn có rắn độc, ngay cả dân bản xứ cũng không muốn tới.

Văn Khê nghe đạo diễn Ninh kể lại mọi chuyện diễn ra, càng nghe mặt càng đen.

Thủy Thủy vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của ba ba mình, bé con lo lắng nhích nhích mông nhỏ, lặng lẽ thầm thì vào tai cha lớn: "Ba lớn, một lát nữa nhớ chạy nhanh nhanh nha."

Tưởng Trạm Bạch khó hiểu, lúc này anh thật sự cảm thấy con trai mình khá là giỏi, mới bao lớn mà đã làm việc quyết đoán như thế này, có dũng có mưu, biết dùng người, quan trọng nhất là bé còn biết thu phục nhân tâm, bé là người nhỏ nhất trong nhóm nhưng mọi người đều nghe lời bé.

Không hỗ là con trai anh!

Đạo diễn Ninh nói xong, giọng của Văn Khê lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt: "Văn Cảnh Nghiêu!" Cậu kêu thẳng tên khai sinh của con trai mình.

Thủy Thủy sợ tới mức 'Òa' một tiếng, nhanh chóng dùng sức đong đưa thân thể: "Ba lớn, chạy mau nha!"

"Con thiếu đòn đúng không!"

Văn Khê nhào lên.

Tưởng Trạm Bạch theo bản năng nhấc chân chạy trốn.

"Anh thả nó ra! Làm phản rồi, còn dám đánh nhau? Còn dám dắt con người ta đi đánh nhau? Còn dám bay, sao con gan dữ vậy hả!" Văn Khê tức tím người.

Cậu sắp bị dọa chết khiếp, trong chuyện này chỉ cần sai một li là đi một dặm là sẽ xong đời, lỡ như bị đánh thì sao, bị chó cắn thì sao, sông bên này sâu như vậy, lỡ rơi xuống thì làm thế nào? Lỡ như bị rắn độc hay thú hoang cắn thì sao, lỡ như bọn trẻ bị dọa sợ thì phải làm thế nào?

Biết ăn nói ra sao với người nhà mấy đứa nhỏ khác đây?

Chỉ nghĩ thế thôi là Văn Khê đã thấy trước mắt tối sầm.

Chuyện này không chỉ dạy hư con nhà người ta, mà hoàn toàn là dẫn sai đường!

END CHƯƠNG 47.

======

CHƯƠNG 48: ÔNG CỐ TỚI

Mao Mao thấy Thủy Thủy bị đuổi theo đánh, cậu nhóc vừa nhúc nhích thì đã bị người chăm sóc nhóc giữ chặt lại: "Cậu chủ nhỏ, đó là ba ruột của Thủy Thủy, chúng ta không thể giúp được."

Những đứa trẻ khác cũng không khác gì cậu nhóc, đều bị giữ chặt hoặc bị ôm, còn người lớn thì không lo lắng gì mà cười ha hả nhìn Văn Khê đuổi đánh Tưởng Trạm Bạch.

Xác thật Thủy Thủy quá to gan, tất cả mọi người đều bị bọn nhỏ dọa sợ khiếp đảm, mấy ngày nay đã không dám dời mắt, hiện giờ lại gặp phải chuyện này càng phải buột chặt trên người, không thể tiếp tục thả rông bọn nhỏ được nữa.

"Văn Khê, anh bình tĩnh một chút, từ từ rồi nói." Tưởng Duyệt Y sốt ruột, không ngừng cúi đầu nhìn điện thoại.

"Anh chạy cái gì?! Anh thả nó xuống cho tôi!" Thể lực của Văn Khê thật sự rất kém, chạy một lát đã thở hổn hà hổn hển, cậu đứng yên giận dỗi chỉ vào Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch cũng dừng lại, anh ôm chặt con trai mình, mặt không đỏ cũng không thở dốc, Thủy Thủy vòng tay ôm cổ anh, nhỏ nhắn mềm mại, bé con không chút sợ sệt mà còn cười tủm tỉm.

Ba lớn cao ơi là cao, lần đầu tiên bé được nâng cao như vậy, ba lớn cũng rất khỏe, có thể ôm bé chạy lâu như này.

Đây là lần đầu tiên Thủy Thủy cảm nhận được người lớn ôm chạy như thế, vô cùng thích, cảm giác càng ngày càng thích ba lớn~

"Có gì từ từ dạy lại, đừng dọa con trẻ." Tưởng Trạm Bạch nói.

Văn Khê nhìn Thủy Thủy cười tủm tỉm, dọa ư? Dọa cái rắm.

Hôm nay không đánh nó một trận là tuyệt đối không được! Đương nhiên không thể đánh trước mặt mọi người dễ làm xấu mặt con trẻ, nhưng có thể xách vào phòng rồi bí mật đánh.

Đang lúc cậu tự hỏi làm sao mới lừa được Thủy Thủy vào phòng thì bỗng nhiên có một người xuất hiện ở ngay cửa sân.

"U, sao nơi này náo nhiệt như thế, Thủy Thủy, chắt ngoan của ông cố đâu rồi?"

Thủy Thủy vừa xoay đầu lại, lập tức giơ tay hô to: "Ông cố ơi!"

Giọng nói khiến mọi người phải nhìn qua, cái nhìn đầu tiên, Ồ! Ông cố mà trẻ như thế ư? Lần thứ hai, hình như nhìn quen quen? Lần thứ ba, Á? Sao nhìn giống nhân vật lớn nào đó thường xuyên xuất hiện trên TV ấy.

"Ông Tưởng Yển." Mễ Mễ hưng phấn hô to, một tiếng làm bừng tỉnh người trong mộng, các người lớn đồng thời nín thở.

Đạo diễn Ninh...đạo diễn Ninh kích động tới mức ngừng thở, ông ta cảm giác như sắp chết.

Tưởng Yển sao, thật sự là Tưởng Công sao?

Ông ta biết ngay mà, làm sao tiết mục nhỏ của ông ta đột nhiên thu hút được nhiều đầu tư như thế, làm sao sẽ được đài quốc gia mua lại, thì ra không phải do ông ta may mắn...Không phải, ông ta thật sự gặp may mắn, mời được chắt của Tưởng Công vào tiết mục này, cọ được danh tiếng.

Như vậy, nếu Tưởng Công là ông cố của Thủy Thủy, vậy cha lớn của Thủy Thủy là...

Đạo diễn Ninh muốn ngất xỉu.

Chết tiệt, hèn gì ngay cả Ngải Văn Hiên cũng phải cung kính với cha lớn của Thủy Thủy, thì ra là như thế này!

Hay lắm Ngải Văn Hiên! Chuyện lớn như này mà cũng gạt không nói cho ông ta biết!

Đạo diễn Ninh rối rắm vô cùng, bắt đầu cố gắng nhớ lại có từng làm chuyện gì bắt chẹt Thủy Thủy hay chưa.

Hiện giờ thời đại thông tin rất phát triển, cả nước đều đu idol, chỉ cần tùy tiện kéo một người qua đường phỏng vấn hỏi hắn thích ai, người qua đường tám chín phần sẽ nói ra một cái tên minh tinh nào đó.

Nhưng nếu nói người qua đường sùng bái nhất là ai, thì nhất định trong mười người sẽ có chín người đáp là Tưởng Yển.

Tưởng Yển chính là người có công cống hiến lớn nhất được chính phủ tuyên truyền mạnh mẽ, càng quan trọng là hiện giờ ông cụ chỉ mới 75 tuổi mà nhìn rất trẻ tuổi, trong tương lại không biết sẽ phát minh thêm bao nhiêu sản phẩm khoa học kỹ thuật có ích với nước nhà.

Văn Khê cũng hiểu sơ sơ sự phát triển của thế giới này, cậu phát hiện Hoa Quốc có Tưởng Yển cùng với Hoa Quốc không có Tưởng Yển tuyệt đối khác nhau một trời một vực. Nếu không có Tưởng Yển, Hoa Quốc hiện giờ hẳn là không khác gì mấy so với cuộc sống trong thế giới gốc của cậu.

Nhưng có Tưởng Yển, Hoa Quốc chính là cường quốc có nền kinh tế top 1 toàn cầu, trong tay nắm giữ rất nhiều kỹ thuật công nghệ cao, các nước khác đều phải cố gắng giữ mối quan hệ tốt với Hoa Quốc.

Dẫn đến tiếng Trung mới được công nhận là ngôn ngữ thông dụng toàn thế giới, người Hoa Quốc có thể học ngôn ngữ của nước khác, nhưng chỉ dùng để dệt hoa trên gấm chứ không dùng để thi cử.

Tưởng Yển là nhà nghiên cứu toàn năng, phòng thí nghiệm của ông trải rộng khắp thế giới, bao gồm tất cả các khía cạnh, có một ít sản phẩm và kỹ thuật đã sớm thông dụng nhưng vẫn chưa được cung cấp rộng rãi cho quần chúng. Vì dụ như người máy AI công nghệ mới có thể biến hình, chú chó robot Thính Thính của Thủy Thủy chính là thành phẩm tích hợp tất cả các công nghệ mới này.

Nhưng vì chính phủ suy xét về mặt tư pháp chưa được hoàn thiện, bây giờ cho ra mắt có chút nóng vội nên mới ngăn chặn thông tin này, cho nên trước mắt các robot người hoặc động vật như Thính Thính chủ yếu chỉ làm việc bên ngoài không gian.

Hình ảnh của Tưởng Yển được treo đầy trong các trường tiểu học thậm chí trong nhà trẻ, các bức tượng điêu khắc của ông có mặt ở khắp mọi nơi, mọi người đều biết mặt mũi của ông như thế nào, ông cụ chính là người duy nhất trong nhà họ Tưởng thường xuyên lộ mặt nên mới dễ dàng bị Mễ Mễ nhận ra.

Sự an toàn của ông cụ càng được xem trọng, có điều Tưởng Yển thường đắm mình trong phòng thí nghiệm, không thích ra ngoài. Gần đây tình hình quốc tế khá tốt, tổng cục bảo vệ quốc gia nói Tưởng Công có thể mang vệ sĩ ra ngoài, Tưởng Yển mới lần đầu ra cửa, mục đích chủ yếu là vì nhớ chắt trai.

Con cháu của ông cụ đều đã trưởng thành, thường hay bận việc, nào đáng yêu như chắt trai nhỏ chứ, chắt trai lại là đứa bé rất dễ dàng thích nghi. Dù Tưởng Yên đứng trên đỉnh cao thành đạt trong cuộc sống, trí tuệ cực cao nhưng cũng đã tới tuổi tác nhớ cháu nhớ chắt, có khi làm thực nghiệm còn bị phân tâm vì nhớ chắt trai.

Vừa hay chắt trai gặp nạn nên ông cụ nhanh chóng chạy tới cứu mạng.

Tưởng Yển xuất hiện khiến tất cả mọi người bị chấn động.

Nhân vật trong truyền thuyết trên các bức họa treo trên tường hay bức tượng điêu khắc bước vào hiện thực, chân chân thực thực đánh sâu vào thị giác, tuyệt đối khắc cốt ghi tâm hơn so với gặp phải bất kỳ minh tinh nào.

Một đám người ồn ào tiến lên, không dám đứng quá gần nhưng đều muốn xin chữ ký và nói chuyện với Tưởng Công.

Tính tình Tưởng Yển rất tốt, ông cụ cười tủm tỉm chào hỏi mọi người: "Chào mọi người, sức khỏe của tôi rất tốt, ký tên thì thôi nhé vì bây giờ quá muộn, các bạn nhỏ đều mệt mỏi rồi đúng không? Nên đi ngủ sớm dậy sớm, hay là mọi người về ngủ trước, ngày mai lại thấy."

Có câu này, bọn nhóc không muốn ngủ cũng phải thành thật đi ngủ, từng người từng người được người trong nhà dắt đi.

Còn lại đạo diễn Ninh và nhân viên trong tổ tiết mục không muốn đi, bọn họ vây quanh cả nhà Tưởng Công vào khách sạn, đưa đến tận phòng mà Tưởng Duyệt y đã đặt rồi mới lưu luyến rời đi.

"Đạo diễn, Tưởng Duyệt Y thật sự đúng là cháu trực hệ của Tưởng thị! Là đại tiểu thư chân chính, Thủy Thủy vậy mà là dòng chính trong dòng chính, là Thái Tử tương lai, Văn Khê lại là bạn đời của vị kia trong nhà họ Tưởng. Hôm nay ngài ấy cũng ở đây, nhìn rất hiền lành, đây là thật sao?

Đạo diễn Ninh cũng rất hưng phấn: "Tôi cũng không ngờ tới, tôi luôn thấy lai lịch của Thủy Thủy rất bí ẩn nhưng không ngờ địa vị lại lớn như thế!"

"Chúng ta có nên lộ ra ngoài không? Chỉ cần nói một câu chắt trai của Tưởng Công trong chương trình của chúng ta, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người xem?"

Đạo diễn Ninh và nhân viên công tác đã tưởng tượng ra cảnh ratings bùng nổ, phòng phát sóng trực tiếp bị lag vì có quá nhiều người chen chúc vào xem, các nhà đầu tư và các nhà quảng cáo liên tục ùa vào...

"Không được." Đạo diễn Ninh lắc đầu, nỗ lực chọc thủng mộng đẹp: "Ratings của tiết mục chúng ta đã rất tốt rồi, còn có đài truyền hình quốc gia tuyên truyền, trừ phi Tưởng Công tự mình ra mặt chứ chúng ta không thể tùy tiện lấy tên Tưởng Công."

Ông ta dừng một chút, nghiêm túc thông báo với đoàn đội: "Thủy Thủy chỉ là đứa trẻ không hiểu mấy chuyện này, lúc trước mọi người đối xử với bé như thế này thì bây giờ vẫn cứ tiếp tục như thế, rõ chưa? Đừng lén lút tiếp xúc bé, nếu không lỡ dạy hư tiểu Thái Tử nhà họ Tưởng thì chúng ta cũng tiêu đời đấy."

"Đừng lo, Thủy Thủy đáng yêu thế này, mọi người ai cũng thích."

"Đúng đó, trước đây tôi đã thích bé con rồi, luôn trộm cho bé đồ ăn vặt...Chắc không sao chứ?"

"Oa cô xong đời rồi, hình như Văn Khê không thích cho Thủy Thủy ăn quá nhiều đồ ngọt."

"Tiêu rồi tui cũng cho bé kẹo, không còn cách nào! Nếu không cho kẹo mà cho cái khác thì Thủy Thủy không chịu để ý tới tui!"

"Hu hu tui có tội, tui vì gây chú ý với Thủy Thủy mà đã cho kẹo sữa, còn cho kem."

"Tôi cũng...Tôi còn cho ô tô nhỏ và súng bắn nước, không sao chứ?"

"Aiz tôi thì thảm hơn, tôi muốn dùng Transformers để dụ Thủy Thủy tới, hèn gì bé con không thèm để ý đến tôi, có Thính Thính còn gì."

"Trước đây tôi chỉ cảm thấy con chó robot này rất ghê gớm, nhưng bây giờ đã biết thân phận của Thủy Thủy thì lại cảm thấy quá bình thường, không hề ngạc nhiên chút nào."

"Đúng đúng đúng, là Tưởng Công cơ mà, trâu bò phải rồi, không biết thứ này có bán chưa? Tôi muốn mua một cái cho con gái tôi, đi ra ngoài thấy an toàn hơn."

"Tôi cũng muốn mua một cái, nhưng lại cảm thấy mua không nổi. Nghe nói vật liệu mới dùng để co lại duỗi ra biến hình như này cực đắt, còn thuộc về vật liệu cần phải được trù bị, không có phê chuẩn đặc quyền sẽ không được giao dịch."

"Còn không phải à, người ta dùng vật liệu chế tạo máy bay để chế tạo người máy bảo mẫu cho con, nhất định cực kỳ đắt rồi."

"Cô nằm mơ đi, trong mơ gì cũng có!"

"..."

Tối nay có rất nhiều người không ngủ được, cũng có rất nhiều người trở về phòng lén gọi điện về cho người nhà báo tin.

Bên kia, trong phòng.

Thủy Thủy vùi đầu vào trong ngực ông cố, không chịu ngẩng lên.

Ông cụ Tưởng cười ha hả vuốt đầu nhỏ của bé, nói với Văn Khê: "Làm sao vậy, sao lại tức giận như thế?"

Văn Khê kể lại mọi chuyện cho ông cụ nghe, càng nói càng tức.

"Thủy Thủy quá nghịch ngợm." Cuối cùng ông cụ tổng kết lại: "Một mình nó nghịch thì không nói gì, nhưng dẫn dắt con nhà người ta làm việc nguy hiểm như vậy, đúng là cần dạy dỗ một trận."

Thoát khỏi sự kiểm soát của ba ba là không sợ trời không sợ đất ngay.

Văn Khê vô cùng mong đợi trong nhà có một người lớn bình thường, có thể nghiêm khắc một chút với bé, nhìn ông cụ là biết ông cụ chính là chuyên gia giáo dục cực kỳ hiểu biết, nhất định là đứng chung một chiến tuyến với cậu!

Ai ngờ ông cụ lại nói: "Bé con còn nhỏ, nên từ từ dạy, không thể đánh mắng."

Ông cụ lắc lắc người Thủy Thủy, cười hỏi: "Thủy Thủy nhà chúng ta biết sai rồi chưa?"

Thủy Thủy ngẩng đầu lên, bẹp bẹp miệng: "Ông cố, con không biết nha."

Cơn giận của Văn Khê vèo một cái bay lên.

Ông cụ nhanh chóng nói: "Con thấy đó, nó cũng không biết nó sai ở đâu, Thủy Thủy là một đứa bé thông minh, con từ từ nói với nó là nó biết ngay mà."

Văn Khê: "Chính vì nó quá thông minh nên mới càng phải nghiêm khắc dạy dỗ!"

Cậu nói xong khều khều Tưởng Trạm Bạch, dùng ánh mắt kêu anh nói gì đó đi.

Tưởng Trạm Bạch gật đầu: "Thủy Thủy thật sự là đứa bé hiểu chuyện trưởng thành sớm, nhưng dùng cách xử phạt về thể xác sẽ không có hiệu quả, chỉ làm cho con trẻ trở nên phản nghịch, hơn nữa tôi thấy lần này Thủy Thủy không làm sai."

Văn Khê hít sâu một hơi, anh nghe xem anh đang nói cái gì vậy hả, Thủy Thủy như này mà còn không sai???

Thủy Thủy xoay người, mắt to chớp chớp nhìn cha lớn, trong mắt toàn là ngưỡng mộ.

Tưởng Trạm Bạch lập tức cảm thấy mình nói rất đúng, tiếp tục nói: "Tôi nghe đạo diễn Ninh nói, là do đám trẻ trong thôn Thượng Trì khiêu khích trước nhưng người lớn bọn họ không nói gì, nghĩa là cam chịu đây là việc của bọn nhỏ, Thủy Thủy mang theo mọi người phản kích chỉ để bạo vệ mọi người thôi."

"Vậy đêm hôm khuya khoắt đi lên đảo thì sao?" Văn Khê tức giận hỏi.

Tưởng Trạm Bạch há miệng định nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Văn Khê, đột nhiên không dám nói câu nào.

Văn Khê trừng Tưởng Trạm Bạch xong, lại trừng Thủy Thủy.

Thủy Thủy quay người lại chôn đầu vào lòng ông cụ, chu mông nhỏ, mềm giọng nói: "Ba ba đánh con đi, đánh nhẹ một chút nha."

Văn Khê: ...

END CHƯƠNG 48.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro