CHƯƠNG 49+50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 49: VĂN KHÊ KHÔNG CÓ ĐẤT DỤNG VÕ

Ông cụ Tưởng vỗ vỗ mông của bé, nói: "Thủy Thủy, con xem con làm những việc này làm cho ba con sốt ruột lo lắng bao nhiêu, buổi tối không ngủ phải chạy qua đây xem con thế nào, thật sự sai rồi, mau nói xin lỗi với ba ba đi nào."

Thủy Thủy lắc đầu như trống bỏi, nhỏ giọng nói: "Mắt ba ba như bốc lửa, con không dám đi."

Văn Khê: ...

Ông cụ nhìn Văn Khê, do dự một lát, sau lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mông của Thủy Thủy, bé con mềm như thế này, bị đánh sẽ đau lắm đây? Vì thế ông cụ kiên định nói: "Không sao, có ông cố ở đây, ba con không dám đánh con."

Văn Khê: "...Ông nội."

"Haiz con đừng chê ông già đây nhiều chuyện." Ông cụ xua tay: "Nhưng chuyện dạy dỗ này ngàn lần không thể dùng cây dùng gậy đánh. Với đứa bé thông minh như Thủy thủy thì càng phải nói lý lẽ cho nó hiểu, dù sao ông đã nói rồi đấy, không được đánh con."

Tưởng Trạm Bạch nhỏ nhẹ hùa theo: "Số lượng nghiên cứu sinh mà ông nội dẫn dắt lên tới 3 con số, có mặt ở khắp thế giới, ông nội nói chuẩn không cần chỉnh."

Rồi hai chuyện này giống nhau dữ chưa?!

Dù sao thì cậu đã nhìn ra, hôm nay Thủy Thủy không ăn được trận đòn này.

Văn Khê bất đắc dĩ, cậu vốn cho rằng Thủy Thủy trở về nhà họ Tưởng sẽ được kiềm chế nhiều hơn, dù gì một mình cậu vừa làm cha hiền vừa làm cha nghiêm thật sự rất mệt. Hơn nữa đối mặt với bé con vừa manh vừa xinh đẹp vô cùng như Thủy Thủy, làm cậu đôi khi nghiêm khắc không nổi.

Rất cần một người đảm nhận vai trò người cha nghiêm khắc.

Kết quả Tưởng Trạm Bạch lại như vậy, còn hiền hơn cả khi cậu làm cha hiền nữa. Chỉ cần Thủy Thủy lên tiếng là muốn cái gì có cái đó, tuyệt đối không nói hai lời, con trai làm gì anh đều nói tốt, đều kiêu ngạo vì con.

Tưởng Trạm Bạch đã như vậy, những người khác trong nhà họ Tưởng lại càng như thế.

Ông nội bà nội xem Thủy Thủy như tròng mắt mà đau, chỉ cần một cuộc gọi, nhìn thấy gương mặt tươi cười của bé con là vui đến quên đường về.

Ông cố bà cố của Thủy Thủy thì càng hơn chứ không kém, ông cụ là nhân vật quan trọng đã bao năm rồi chưa rời khỏi nhà cũ nhà họ Tưởng ở Hải Thị, thế mà vì Thủy Thủy đêm hôm khuya khoắt bay ngàn dặm tới đây chỉ vì sợ Thủy Thủy bị đét mông?

Cậu còn biết nói gì nữa đây.

Thủy Thủy được ông cố bảo đảm, bé xoay người nhào lên đùi của Văn Khê: "Ba ba con biết sai rồi."

Văn Khê giữ mặt lạnh, cậu muốn nói nhưng lại sợ không nói lại con trai mình, dù sao Tưởng Trạm Bạch đã nói con trai không làm sai...Lỡ như cậu hỏi Thủy Thủy sai chỗ nào, Thủy Thủy hỏi lại thì làm sao bây giờ?

Xong rồi, hình như cậu bị Tưởng Trạm Bạch tẩy não, vậy mà cũng cảm thấy Thủy Thủy...không làm sai?

Nhưng bạo lực là không đúng!

Văn Khê tìm được điểm có thể nói, lập tức dạy dỗ Thủy Thủy: "Tại sao con lại để Mao Mao đánh nhau với người khác? Ba ba đã từng nói với con rồi mà, đứa trẻ đánh nhau không phải là đứa trẻ ngoan."

"Không phải đánh nhau nha." Thủy Thủy giải thích: "Anh Mao Mao là đi đánh người mà."

"Đánh người cũng không được, không thể dùng bạo lực!"

"Nhưng nếu anh Mao Mao không đánh bọn chúng, bọn chúng sẽ đánh bọn con nha."

Văn Khê: "Lúc đó con nên nói cho người lớn biết, hiểu chưa?"

Thủy Thủy nghiêng đầu: "Việc của trẻ con nên để trẻ con giải quyết, đi méc người lớn gọi là có tiếng không có miếng, anh Mao Mao nói thế."

Văn Khê: ...Mao Mao không hổ xuất thân từ võ lâm thế gia, có phong thái của ông nội.

"Ba ba dạy con một đạo lý, cho dù ai đúng ai sai, ra tay trước chính là kẻ thua cuộc, bọn con có thể phản kích nhưng không thể ra tay trước, hiểu chưa?"

Thủy Thủy ngoan ngoãn gật đầu.

"Sau này không được dẫn cả đám đi đánh nhau nữa nghe không? Người khác cũng là cục cưng của cha mẹ mình, lỡ như bị thương sẽ khiến cho cha mẹ của chúng đau lòng."

"Sẽ không, anh Mao Mao rất mạnh!" Thủy Thủy nhấn mạnh.

Văn Khê trừng bé: "Trên đời này cũng chỉ có một Mao Mao, sau này con sẽ có rất nhiều bạn bè khác, những người bạn khác không biết đánh nhau, không lẽ con cũng muốn bọn họ đi đánh nhau sao?"

Thủy Thủy chu miệng a một tiếng: "Con có bạn khác, nhưng cũng còn có anh Mao Mao nha."

"Anh Mao Mao của con cũng có cuộc sống của mình, chờ đến khi tiết mục này kết thúc là nhóc ấy cũng phải rời đi."

"Có thể không đi không? Con muốn chơi với anh Mao Mao."

"Không thể." Văn Khê vô tình cự tuyệt bé: "Mao Mao cũng có gia đình, cũng phải đi học."

"Có thể cho anh Mao Mao đi học chung với con mà." Thủy Thủy nghĩ ra cách, quay đầu tìm ông cố: "Ông cố ơi, được không?"

"Được, đương nhiên được." Ông cố đồng ý ngay: "Hôm nào ông sẽ nói chuyện với người lớn trong nhà Mao Mao, để bạn nhỏ Mao Mao đi học với Thủy Thủy nhà chúng ta nhé."

Chuyện này làm cho Thủy Thủy rất vui vẻ, một bên 'hôn hôn ông cố' một bên 'làm nũng với ông cố', chọc cho ông cụ cười không ngừng.

Văn Khê: ...Thôi, cái nhà này, chỉ có mình là làm người ta ghét.

Đánh nhau không phải điểm chính yếu, điểm chính yếu là đêm hôm khuya khoắt dẫn con nhà người ta đi đến chỗ nguy hiểm tối tăm kìa! Cậu đang đau đầu không biết mở lời xin lỗi với người nhà của mấy đứa trẻ khác như thế nào, tiếp đó cậu cũng thật sự dẫn Thủy Thủy đến từng người để nhận lỗi.

Ông cụ cũng chậm rãi nhỏ nhẹ dạy dỗ Thủy Thủy nên 'dùng trí tuệ tuyệt đối đừng dùng nắm đấm', dạy bé 'người khôn sẽ biết tự tránh xa nguy hiểm', lần này bé con đã làm ba ba sợ hãi, sau này tuyệt đối đừng làm như vậy nữa.

Thủy Thủy gật đầu, nghe rất nghiêm túc.

Văn Khê quay đầu nhìn Tưởng Trạm Bạch, cậu vẫn rất tức giận liền đi đến gần anh, nhéo một cái ở sau eo anh.

Tưởng Trạm Bạch không nhúc nhích, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cậu.

Tay trái Văn Khê bắt lấy tay phải, người này làm bằng gì vậy, làm gì mà phía sau eo cứng đến như thế!

Nghĩ qua nghĩ lại vẫn tức muốn chết, cậu dùng mười phần sức lực hung hăng đánh mông anh, tay cậu lập tức tê rần.

Tưởng Trạm Bạch nắm lấy tay cậu, an ủi vỗ về.

Văn Khê tức á, rất muốn tìm chỗ để trút giận.

Đến khi ông chắt hai người thân mật đủ rồi, Thủy Thủy bắt đầu mệt mỏi, Văn Khê kêu Tưởng Trạm Bạch bế bé lên, chào ông cụ rồi mới trở về phòng ngủ.

Thủy Thủy và Tưởng Duyệt Y ở trong căn phòng lớn, Văn Khê dạy dỗ con cái, ông cụ là trưởng bối có thể nhìn nhưng Tưởng Duyệt Y không thể đi theo, nên cũng không xem náo nhiệt.

Lúc bọn họ đến, Tưởng Duyệt Y đã rửa mặt đắp mặt nạ, thấy ba người vào thì biết Thủy Thủy đã thoát khỏi được trận đòn này.

"Em biết là Thủy Thủy mệt mà." Tưởng Duyệt Y nhanh chóng đón bé: "Em đã dọn dẹp phòng của Thủy Thủy rồi, có thể trực tiếp vào."

Vì thế Tưởng Trạm Bạch ôm Thủy Thủy về phòng, Văn Khê đi theo, hai người hợp sức giúp Thủy Thủy gật gà gật gù đánh răng rửa mặt thoa nước thơm, Tưởng Trạm Bạch mới bế con trai ra khỏi phòng tắm rồi đặt lên giường.

Nhưng khi nằm lên giường, cởi quần áo ra thay áo ngủ xong thì Thủy Thủy lại tỉnh táo, không chịu cho ba ba và ba lớn ra ngoài, nắm hai người không ngừng làm nũng.

Văn Khê thấy tủ đầu giường nửa mở, cậu tò mò kéo ra, một đống kẹo rực rỡ muôn hình đủ dạng, bánh kem, mứt hoa quả và các loại đồ ăn vặt đồ ngọt khác xuất hiện trước mắt cậu, có cái đã mở bao, có cái bị cắn vài cái chưa ăn hết, thậm chí còn có một vài gói trống không.

Văn Khê: "...Văn Cảnh Nghiêu, ba đã nói gì, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt!"

Văn Khê lại nổ mạnh.

Thủy Thủy sợ tới mức nhanh chân chui vào lòng Tưởng Trạm Bạch trốn.

Văn Khê giơ tay vỗ mông của bé: "Bây giờ là con làm sai, con nói đi, không được ba cho phép thì sẽ không ăn đồ ngọt!"

Tưởng Trạm Bạch lấy thảm đen bọc bé lại, chạy qua chạy lại trong phòng để né nhưng Thủy Thủy vẫn bị đánh mông rất nhiều lần, mặc dù không đau nhưng vẫn la hét chói tai.

Nghe giọng có vẻ rất vui vẻ.

"Chuyện gì vậy chuyện gì vậy." Tưởng Duyệt Y tông cửa đi vào, thấy cảnh tượng này thì rất sợ hãi: "Văn Khê anh bình tĩnh! Bình tĩnh đi!"

Tưởng Trạm Bạch nhân cơ hội ôm con trai chạy ra phòng khách, nơi này lớn hơn, Văn Khê không đuổi kịp anh.

"Thời buổi bây giờ không còn thịnh hành đánh con đâu." Tưởng Duyệt Y cố gắng ngăn cản Văn Khê.

Văn Khê khó thở: "Hôm nay thằng nhóc này muốn tức chết anh mà, nó ăn quá nhiều đồ ngọt! Rất có thể đánh răng xong rồi lại lén ăn!"

Yêu quý hàm răng, phải bắt đầu từ khi còn nhỏ!

Một người đuổi theo, một người yểm hộ, một người chạy, trong phòng đều là tiếng cười của trẻ thơ, ồn ào đến khi ông cụ tới gõ cửa bảo vệ Thủy Thủy thì trò hề này mới kết thúc.

Văn Khê tịch thu kho đồ ăn vặt của Thủy Thủy rồi mới đi.

Cậu định đưa con về phòng ngủ của mình, hoặc là cậu ngủ ngay trong phòng này, cuối cùng bị Tưởng Trạm Bạch lấy lý do 'quá muộn không thể làm ồn người khác; cộng thêm Thủy Thủy đau lòng vì mất kho báu nhỏ mà khóc không ra nước mắt, chỉ tủi thân vùi vào chăn nói muốn tự mình ngủ.

Cho nên Tưởng Trạm Bạch giúp Văn Khê dọn tất cả đồ ăn vặt của Thủy Thủy khó khăn tích trữ được, kêu người đưa đi cất vào phòng biệt lập trong khách sạn.

Thủy Thủy được giải nguy, nhưng Văn Khê vẫn còn lo lắng.

Thủy Thủy đúng là rất thông minh, đứa trẻ thông minh mà không dẫn đường chỉ lối dạy dỗ cho đúng, lỡ đi lên con đường bất chính thì chính là tội phạm IQ cao.

Cho dù không trái pháp luật, nhưng lỡ đâu bé trở thành con nhà giàu đời thứ hai kiêu ngạo cứng đầu hư hỏng thì làm sao bây giờ? Mới còn nhỏ mà đã có nhiều người khen bé cưng bé, bé sẽ dễ trở nên kiêu ngạo tự mãn, trở thành một tên đáng ghét tự cao không nghe lời khuyên của người khác thì sao?

Dường như Tưởng Trạm Bạch hiểu được sự lo lắng của cậu, an ủi nói: "Không sao, chờ Thủy Thủy đi học viện Bàn Cổ cùng chơi với các thiên tài trong đó thì nó sẽ tự biết mình như thế nào."

"Tôi chỉ sợ nó không biết thôi." Văn Khê thở dài, ngay sau đó trừng anh một cái: "Đều tại anh hết, anh lại đứng cùng thuyền với ông nội phản bác tôi."

Tưởng Trạm Bạch hơi hơi mỉm cười: "Thật ra lúc nhỏ tôi không khác mấy so với Thủy Thủy, lớn lên chút thì tốt rồi, em phải tin vào gien nhà họ Tưởng, trưởng thành thế nào cũng không thể xấu xa nổi."

Văn Khê ngơ ngác nhìn nụ cười này của anh, nhìn đến ngây người.

Tưởng Trạm Bạch thật sự rất ít cười, anh luôn rất nghiêm túc. Thời đi học nghiêm túc, được phong danh hiệu là học bá cao lãnh, lúc chấp chưởng tập đoàn Vạn Cổ cũng nghiêm túc, làm cho người khác càng thêm sợ hãi và tôn kính anh.

Nhưng Văn Khê ở chung với anh, cậu luôn được nhìn thấy anh cười, bình thường là chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng chưa một lần nào Tưởng Trạm Bạch có thể cười giống như đêm nay, thoạt nhìn anh đặc biệt vui vẻ, vô cùng cao hứng.

Văn Khê cũng không nói nên lời vì sao, nhìn Tưởng Trạm Bạch cười như vậy khiến trái tim cậu như bị chạm vào.

Tưởng Trạm Bạch lúc nghiêm túc, trên người anh như luôn mang theo gánh nặng vô hình, Văn Khê luôn cảm thấy anh rất áp lực, thần kinh căng chặt, cho dù là người thông minh đến đâu cũng không dám phạm một chút sai lầm.

Nhưng Tưởng Trạm Bạch hiện tại mới thật sự là nhẹ nhàng thoải mái, giờ Văn Khê mới phát hiện, trên má phải của Tưởng Trạm Bạch thế nhưng có lúm đồng tiền!

Tưởng Trạm Bạch thấy cậu ngây ngốc nhìn anh, vì thế che miệng cười, hàm hồ nói: "Con trai chọc em không vui, tôi bồi thường cho em được không."

Trời ơi, chữ 'được không' giống như làm nũng vậy, vai chính công trở nên càng ngày càng có sức sống!

Làm sao bây giờ, nghĩ đến những thay đổi này đều vì cậu mà ra, cậu thật sự rất hưng phấn, rất thích.

Tựa như khi cậu xem truyện gốc luôn ngầm hâm mộ chỉ có vai chính thụ mới có thể thay đổi vai chính công vậy, hiện tại vai chính thụ đổi thành cậu, cậu lại thật sự ảnh hưởng đến anh...Cái cảm giác này, giống như Tưởng Trạm Bạch đã hoàn toàn trở thành người của cậu, làm cho người ta phải đắm chìm.

Muốn thấy nhiều sự thay đổi ở anh hơn.

Văn Khê rất nhanh được như ý nguyện.

― Chỗ này được lược bỏ 500 từ, xin mời độc giả tự mình tưởng tượng ―

=]]]]]

END CHƯƠNG 49.

======

CHƯƠNG 50: ẢNH CHỤP BỊ MỜ

Văn Khê như trái cây mọng nước, cả người ướt mồ hôi, mệt mỏi treo trên cổ Tưởng Trạm Bạch, tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp.

"Đây là phòng biệt lập, cách rất xa phòng người khác, em muốn kêu thế nào thì kêu." Tưởng Trạm Bạch nói như thế.

Cái tên này, tại sao trên đường đi cấp bách như vậy mà còn có thể đặt được phòng biệt lập vậy? Có phải trong đầu anh luôn nghĩ đến chuyện DOI đúng không?

Văn Khê cũng không muốn kêu đâu! Nhưng Tưởng Trạm Bạch quá mạnh mẽ, cho dù là độ dài, độ thô hay là thời gian kéo dài đều giống như súc sinh vậy.

Đêm nay Tưởng Trạm Bạch không hề thô bạo, có lẽ là do ngày mai Văn Khê còn phải ra ngoài, cho nên anh làm rất thong thả, cũng không làm nhiều tư thế lắm.

Tưởng Trạm Bạch phát hiện Văn Khê không quá thích các tư thế khác, cậu thích nhất là hai tư thế chính diện nằm ngửa và chính diện ôm, lúc bị lật qua sẽ giãy giụa, bị ôm xuống giường sẽ tỏ ra rất căng thẳng, giống như sợ bị ngã xuống.

Nếu muốn đổi một nơi khác làm, ví dụ như muốn làm trong phòng tắm, thì phải chờ đến khi hoàn toàn làm cậu đến ngây ngốc rồi mới có thể đưa vào.

Với gương mặt này của Văn Khê, với cơ thể có thể quyến rũ chết người này, không ngờ cậu lại là một người truyền thống như thế.

Nếu Văn Khê biết Tưởng Trạm Bạch nghĩ như vậy, phỏng chừng sẽ lấy móng vuốt cào anh.

Rõ ràng trong truyện gốc, Tưởng Trạm Bạch mới là vai chính công vĩnh viễn chỉ biết DOI trong một tư thế, kết quả hiện tại tình hình hoàn toàn tương phản, thứ này không chỉ không cấm dục, ngược lại rất cuồng dã, còn cái người bị cười nhạo chỉ biết một tư thế đáng thương lại biến thành cậu.

Tưởng Trạm Bạch chính là dã thú đi nhầm vào khu vực loài người, mỗi lần anh xuất hiện với hình thức dã thú, Văn Khê mới có thể cảm nhận được cậu 'bị' yêu rất nhiều.

Cậu cũng không còn cách nào! Cậu thật sự không chịu nổi các tư thế khác, lần nào cũng sợ mình sẽ bị hư mất.

Nhưng hệ thống cho cậu một cơ thể vô cùng tốt, làm cỡ nào cũng không thể hư nổi.

Đêm nay Văn Khê cũng không buông tha Tưởng Trạm Bạch, cậu cào rất nhiều vết trên người anh, coi như để xì hơi.

Vào lúc hai người vất cả cần cù cày cấy, nơi Kinh Đô thị xa xôi, có người cũng không ngủ được.

"Sao lại thế này vậy anh Dư." Phóng viên thực tập trong Giải Trí Khoái Lạc lật xem ảnh chụp trong yến hội, sợ ngu người: "Sao nhiều hình bị mờ quá vậy?"

"Để tôi nhìn xem." Lão Dư ngồi xuống máy tính click mở ảnh chụp, phát hiện ra một quy luật rất kỳ lạ.

Chỉ cần chụp Văn Khê và người đi cùng với cậu ấy, không, chỉ cần ở xung quanh người đi cùng với Văn khê đều sẽ bị mờ, mờ như kiểu bị ánh sáng chiếu vào làm nhòe ra, đừng nói mặt người, ngay cả màu quần áo cũng không thể thấy rõ!

"Chuyện gì đây!" Lão Dư nóng nảy: "Thiết bị hư rồi à? Còn cái khác đâu?"

"Không phải mà, chụp người khác đều rất tốt."

Phóng viên thực tập nhanh chóng cắm thẻ nhớ trong một đài camera khác, lật lật ảnh chụp, đều không ngoại lệ, đều bị làm mờ.

Hai người nhìn mặt nhau.

"Không lẽ có ma quỷ?" Phóng viên thực tập nơm nớp lo sợ hỏi.

"Không phải." Dù sao lão Dư cũng đã làm phóng viên nhiều năm ở Kinh Đô, mạng lưới rất nhiều, suy nghĩ kỹ lại đã hiểu sao bị như vậy: "Tôi nghe nói chính phủ sẽ bảo mật sự riêng tư của các lãnh đạo với người ngoài, sẽ trang bị thiết bị chống chụp trộm cho họ, không ai có thể chụp được hình ảnh nào của họ cả."

"Bạn đời của Văn Khê là quan chức cấp cao tầm cỡ thế này sao?" Phóng viên thực tập không rét mà run.

"Tôi nghe bọn họ đều gọi anh ta là ngài Tưởng." Lão Dư nhớ lại.

"Các quan chức họ Tưởng không ít, nhưng anh Dư xem, người họ Tưởng này rất trẻ tuổi, còn mặc cùng kiểu quần áo với Văn Khê, có cả icon của đại sư Vân Mộng nữa này. Trang sức trên người Văn Khê đều là vật hiếm, giá trị trên chục triệu, quan chức nào mà dám nghênh ngang như thế, có tiền như thế?"

Trong lòng lão Dư cũng rất tiếc, anh ta xem lại tất cả ảnh chụp bị mờ, rõ ràng anh ta đã nghĩ kỹ tiêu đề, viết là "Văn Khê cùng bạn đời bí ẩn xuất hiện trong tiệc tối từ thiện, cả người đều là hàng hiệu xa xỉ". Chỉ còn chờ rửa xong ảnh chụp làm chứng cứ, tin rằng lần này các phóng viên khác đều chạy theo các minh tinh lớn kia nên sẽ không có người đi đường tắt giống như anh ta mà viết về một minh tinh nhỏ.

Cho dù bạn đời của minh tinh nhỏ này được Ngải Văn Hiên tôn kính thì thế nào, cậu ta không có lưu lượng gì, bây giờ trong giới giải trí, có lưu lượng mới có giá trị.

Nhưng lão Dư nhìn ra giá trị của Văn Khê, năm đó mới ra mắt đã khiến cho giới giải trí gió tanh mưa máu mấy tháng liền, không lẽ nào khi quay về lại hành quân lặng lẽ thế được.

Nhưng trăm triệu không ngờ, mỡ dâng tận miệng mà lại xảy ra chuyện này.

Đống ảnh chụp này nhất định không thể sử dụng, sử dụng xong là sẽ làm mất mặt cả đám phóng viên tin giải trí bọn họ mất.

Chỉ có thể nói chuyện này quá trùng hợp, đừng nói lão Dư không ngờ tới, ngay cả Văn Khê cũng không thể tưởng tượng được, cậu đã từng gần một bước với đỉnh cao lưu lượng đến vậy.

Bất quá cho dù biết thì Văn Khê cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì vốn dĩ cậu không muốn làm màu, cậu chỉ muốn đóng phim điện ảnh, không nổi tiếng cũng không sợ, không ai quay cậu thì cậu có thể tự mình đầu tư, sau đó mạnh dạn mang vốn vào đoàn.

Như thế thoải mái biết bao, tư bản chính là cha là mẹ, toàn bộ đoàn phim đều phải nghe theo cậu, không cần phải chịu khinh bỉ khắp nơi như các diễn viên nhỏ không danh tiếng.

Lão Dư lật xem ảnh chụp, ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại.

Một bức ảnh chụp đôi tay khá rõ ràng, lão Dư thấy được một chiếc nhẫn đá quý có màu sắc vô cùng đặc biệt cực kỳ mỹ lệ.

Hình dạng và màu sắc của viên đá quý này...

Lão Dư nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, lật tung album còn lưu lại một bức ảnh của năm đó, sau đó lấy ra để sát vào máy tính đối chiếu với nhau, anh ta lập tức rùng mình hoảng sợ.

"Không được, chúng ta phải đổi bài PR!" Lão Dư sợ hãi: "Ngài Tưởng này, chính xác là ngài Tưởng của tập đoàn Vạn Cổ, trên tay của Văn Khê chính là nhẫn gia truyền Trái Tim Vũ Trụ của nhà họ Tưởng đấy!"

"Hả?" Phóng viên thực tập ngu người.

"Không được, tôi phải tìm tổng biên tập nhận lỗi, xem xem có cần phải nói xin lỗi với bên Tưởng thị không. Ây da cậu nói xem, tại sao một tôn đại Phật như vậy lại còn tham gia yến hội cỡ này cơ chứ?"

Lão Dư không nhiều lời với phóng viên thực tập nữa mà vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại.

Tổng biên tập đang êm ấm trong ổ chăn bị đánh thức, không cần nói lại là một phen binh hoang mã loạn.

Mà chuyện giống như ở Giải Trí Khoái Lạc cũng xảy ra ở rất nhiều trên các phóng viên tin giải trí khác.

Làm ngành này phải biết người nào có thể đụng vào, người nào không thể đụng vào, tựa như đối với những người lúc nào cũng mang theo thiết bị chống chụp trộm do nhà nước cấp là không ai có thể chọc nổi.

Vì thế tất cả mọi người đều nhất trí đưa tin về buổi tiệc tối từ thiện long trọng với quy mô lớn minh tinh đến tham gia, không một ai nhắc đến tên 'Văn Khê'.

Rõ ràng Văn Khê nổi bật nhất toàn trường, là khách quý thần bí nhất, cuối cùng lại không ai nhắc tới. Cách làm khác thường này nghe ra hơi hướm nào đó, trong lòng những người không nhận ra Tưởng Trạm Bạch đều ngờ vực rất lâu, nhưng cũng không có gì kế tiếp xảy ra.

Văn Khê cứ thế trùng hợp bỏ lỡ một cơ hội có thể làm cậu nổi bật.

Hai ngày nay cậu xem tin tức về tiệc tối từ thiện đều không thấy được mình, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy bình thường, dù sao cậu cũng flop mà.

Cậu không tỏ vẻ gì, người đại diện càng không dám nói gì.

Dẫn đến chuyện này cứ thế trôi qua.

Bây giờ đã là trưa chủ nhật.

Tối hôm qua nhờ Tưởng Trạm Bạch thủ hạ lưu tình, Văn Khê mới không quá mệt mỏi, DOI một hồi sau ngược lại sảng khoái dễ chịu, cậu nghĩ nếu sau này với cường độ như thế thì không phải không thể tiếp thu.

Cậu hết giận, Thủy Thủy hoàn toàn thấy yên tâm, lại tiếp tục vui sướng lôi kéo cô cô vào quay phát sóng trực tiếp.

Hiện tại năm đứa nhỏ và năm người lớn đều rất thân thuộc, dù hoạt động tự do hay đi làm nhiệm vụ đều có rất nhiều điểm xem, chỉ có điều phần lớn các khán giả canh xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều phát hiện, các khách quý đối xử với đại tiểu thư càng thêm cung kính.

Đó là mắt thường cũng có thể thấy được sự cung kính, không chỉ như thế, ánh mắt bọn họ nhìn Thủy Thủy cũng có gì đó là lạ.

May mắn đạo diễn Ninh kịp thời phát hiện tình hình này trong mưa bình luận, nương cơ hội tuyên bố nhiệm vụ dùng bảng đen viết chữ lên nhắc nhở mọi người, sau đó mọi người mới trở về trạng thái bình thường.

Còn lý do tại sao khách quý thay đổi như vậy, đương nhiên là vì có vị đại Phật Tưởng Công ngồi ngay trong hiện trường phát sóng trực tiếp rồi.

Sáng sớm Văn Khê vừa mới thức dậy ra ngoài ăn sáng, đi được hai bước thì gặp Ngải Văn Hiên và Đổng Điềm đến chào hỏi cậu.

Xem ra hai người này đã suốt đếm tới đây.

Ngải Văn Hiên còn mang theo hợp đồng, hắn nghe phong phanh Văn Khê tự mình đầu tư một bộ điện ảnh, đạo diễn chính là Minh Thiên Nhạc, do đó đã hiểu tại sao Văn Khê lại hỏi về Đan Mẫn Mẫn.

Đan Mẫn Mẫn đã từng thường xuyên làm nữ chính trong phim của Minh Thiên Nhạc. Nhưng đáng tiếc, Minh Thiên Nhạc rơi vào tuyệt vọng, Đan Mẫn Mẫn cũng gặp phải thất bại trong sự nghiệp, xuất phát điểm của cô ta quá cao, không thể hạ thấp bản thân mình, các đạo diễn khá nổi tiếng lại không muốn tìm cô ta nên đã bị bỏ rơi thật nhiều năm.

Công ty Strawberry Entertainment của Ngải Văn Hiên có cô ta hay không cũng được, bất quá nếu có thể dùng một diễn viên đã hết thời đổi được hảo cảm của Văn Khê, tính ra vẫn còn hời.

Cho nên hợp đồng của Ngải Văn Hiên rất ổn áp, gần như chỉ là để Đan Mẫn Mẫn làm cameo trong phim, công ty không lấy một xu phí diễn viên nào.

Văn Khê lại không phải loại người 'con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn', cậu cho Đan Mẫn Mẫn một mức cát sê phù hợp với cô ta, hai người nói vài câu đã nói thỏa chuyện này, cả chủ và khách đều hài lòng.

Ông nội của Mao Mao là Bạch Anh Đạc thế mà cũng tới, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Bạch Anh Đạc kém hơn Tưởng Công một thế hệ, nhưng bề ngoài lại trông như cùng thế hệ của Tưởng Công, ông ấy cũng là nam thần thời thơ ấu của mọi người, danh vọng rất cao.

Bạch Anh Đạc cũng mới tới vào tối hôm qua, đồng thời có trực thăng riêng có thể đến bất cứ lúc nào còn có cha của Eric, một người ngay thẳng và là nhà giàu đời thứ nhất.

Đến giữa trưa, vợ của khách quý đạo diễn Triệu Kha cũng dắt theo cháu trai tới xem thần tượng; các thành viện trong nhóm của khách quý Đoạn Phượng Minh cũng đều tới; một đám người lấy khẩu hiệu 'cùng một tiết mục, cùng một ước mơ' vây kín mít xung quanh thần tượng của mình.

Đây chính là thần tượng trong đời người đó! Là chân thật!

Mà vị bên cạnh này, chính là người cầm lái hiện giờ của tập đoàn Vạn Cổ đó! Là chân thật!

Trong những người này, ngoại trừ hai vợ chồng Ngải Văn Hiên không làm người ta thích lắm, thì những người khác đều là nhân vật chính phái. Đặc biệt là tiền bối Bạch Anh Đạc, có thể cùng Tưởng Công cười nói vui vẻ, hai người nói về chuyện giáo dục đời sau cả một buổi sáng, nhìn cứ như người cùng thế hệ.

Ngay cả Ngải Văn Hiên không làm người ta thích, vì sự thức thời cùng sự dí dỏm cũng bắt được một hợp đồng kinh doanh không nhỏ từ trong tay Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch nói Ngải Văn Hiên là người có đầu óc của một thương nhân tiêu chuẩn, mà thật ra Đổng Điềm cũng có thể chơi được. Hiện tại là Văn Khê đang đứng ở chỗ cao, Đổng Điềm chỉ biết liếm cậu theo cậu, chứ không thể gây phiền phức cho cậu.

Đổng Điềm là người hiểu chuyện, còn có khả năng giúp cậu xử lý những việc nhỏ hay việc xấu nào đó mà cậu không tiện giải quyết.

Ngày cuối cùng phát sóng trực tiếp của tuần này khiến mỗi người đều cảm thấy mỹ mãn, vô cùng cao hứng tới, vô cùng vui vẻ đi.

Ai cũng muốn chụp hình chung với Tưởng Công, tính tình Tưởng Công cũng rất tốt, vì mở rộng quan hệ cho chắt trai nhà mình mà tình nguyện làm người mẫu, bị kéo đến kéo đi chụp hình gần cả tiếng, đã vậy còn ký tên.

Còn Tưởng Trạm Bạch...Sau khi tất cả người chụp lén đều phát hiện hình chụp đều bị mờ, không còn ai tiếp tục chụp nữa.

Cũng là lúc này, Tưởng Trạm Bạch mới nói với Văn Khê chuyện anh có mang trên người thiết bị chống chụp trộm, anh cũng hỏi ý kiến của cậu, nếu cậu muốn anh cùng xuất hiện trên ảnh chụp thì anh có thể tháo ra.

Văn Khê cảm thấy như vậy cũng tốt, đỡ việc, cậu không thích cuộc sống riêng tư bị để ý quá nhiều, cậu là diễn viên nên chỉ hy vọng mọi người chú ý đến tác phẩm của cậu nhiều hơn.

Đáng tiếc thiết bị chống chụp trộm là đồ chuyên dụng của nhà nước, cậu không có, nếu không thì đã đeo một cái lên người rồi.

Sau buổi phát sóng trực tiếp lần này, Văn Khê chơi với Thủy Thủy hai ngày, còn Tưởng Trạm Bạch bận rộn với công việc.

Lại tới ngày thứ tư, tuần phát sóng trực tiếp cuối cùng của ⟪Bé Con Tới Rồi⟫ mở ra, vẫn là một mình Tưởng Duyệt Y mang theo Thủy Thủy đi, vì Văn Khê phải chuẩn bị thử vai cho bộ phim mới.

Chính là series điện ảnh ⟪Fela⟫ của Công Tôn Anh Hào.

Văn Khê dự định thử vai Tinh Linh Vương. Trong truyện gốc, Tinh Linh Vương có sắc đẹp không ai sánh bằng, ngoại trừ vị 'thần Sắc Đẹp và Dục Vọng' của tộc Thiên Sứ thì không ai có thể so sánh được.

Đáng tiếc vai thần Sắc Đẹp và Dục Vọng này đã bị xóa bỏ, nếu không thì Văn Khê càng muốn thử vai này.

Đối thủ cạnh tranh chủ yếu của cậu chính là Nhạc Tâm Chiết.

Trong truyện gốc, Lâm Thanh Ngư và Nhạc Tâm Chiết đều cạnh tranh vai Tinh Linh Vương, cuối cùng Lâm Thanh Ngư thắng được. Nhờ vai Tinh Linh Vương này mà cậu ta tỏa sáng rực rỡ, thay thế Nhạc Tâm Chiết đi lên con đường 'Thần nhan'.

Mà hiện tại, Văn Khê muốn giành lấy vai Tinh Linh Vương, Lâm Thanh Ngư không có tâm tư thử vai gì, cậu ta nói chỉ muốn đi cạnh tranh thử vai chính.

Vai chính là vai nhân loại có dáng vẻ bình thường, Văn Khê cảm thấy không khả quan lắm.

Nhưng không vấn đề gì, không có ⟪Fela⟫ thì còn có ⟪Vịnh Nhân Ngư⟫, dù sao suất diễn của Tinh Linh Vương không nhiều và chỉ là vai phụ nhỏ, ⟪Fela⟫ không thể mang lại giải thưởng gì cho Lâm Thanh Ngư, nhưng ⟪Vịnh Nhân Ngư⟫ lại có thể.

Do đó trước khi thử vai, Văn Khê thực hiện lời hứa, dẫn Lâm Thanh Ngư đi tìm bác sĩ tâm lý mà Tư Văn Ấn giới thiệu cho cậu.

Lâm Thanh Ngư muốn làm trợ lý ở đây và không có thời hạn, phải chờ đến khi cậu ta đủ tự tin để diễn tốt vai người bệnh trầm cảm thì mới thôi.

Văn Khê không biết Lâm Thanh Ngư có thể gặp được mẹ ruột của cậu ta không, lúc gặp nhau có thể tự nhận ra thông qua cảm giác từ huyết thống hay không, nhưng nếu bọn họ không thể nhận ra nhau thì Văn Khê chỉ có thể tự mình ra tay.

END CHƯƠNG 50.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro