Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng ba se lạnh, ven hồ phía tây ở Giang Nam chính là một nơi tốt để đạp thanh thưởng xuân. Trong thành Hàng châu đến đâu cũng có thể thấy được các con cháu của quan gia, thiếu gia nhà giàu tiêu sái mà đi. Con đường nhỏ một bên từng gian biệt nhã tinh xảo, tiểu viện hoa mai tung bay, người thói quen phong nguyệt đều biết, đó chính là trụ sở của mấy vị danh kỹ trong thành Hàng châu, mỗi lần đến chạng vạng thì đèn lồng treo cao trên đầu cửa, dựa cửa mà đãi khách.

Tạ Như Ngọc chính là hồng bài đứng đầu bảng năm nay, đánh bại nhiều danh kỹ, thắng được hoa khôi chi danh khuynh thế giai nhân. Nàng bất quá mới đến Hàng Châu được hai tháng, bên người chỉ có hai tên nha đầu hầu hạ, nhưng vừa qua mấy ngày ngắn ngủi, diễm danh đại thịnh, khách đến ngoài cửa nhiều như cá diếc sang sông, không tiếc vung tiền như rác, chỉ cầu một thân mỹ nhân dung nhan mỹ mạo. Không biết làm sao Tạ Như Ngọc này rất kiêu ngạo, chỉ ưng người mỹ mạo tốt, những công tử bột tầm thường nàng ta căn bản không để vào mắt. Cuối cùng vị chiếm được tấm lòng của mỹ nhân chính là Lục vương gia quyền cao chức trọng trong triều, được thánh thượng phong làm tu vương Hạ Lan Lăng.

Hạ Lan Lăng kia thực ra chỉ mới khoảng chừng hai mươi tuổi, có được dung nhan tuấn mỹ, nhưng là tính cách nghiêm khắc, nghiêm túc thận trọng. Lúc hành quân xuất chinh như Ma thần giáng thế, lưỡi dao lướt qua không để lại người sống, quân địch vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, thế nhân không bàn mà hợp ý nhau liền lặng lẽ tặng cho hắn biệt hiệu "Ngọc diện Tu La", dung mạo Như Ngọc, nhưng tính tựa Tu La. Một vị thiếu niên Vương gia thân phận cao quý như thế, vậy mà lại chung tình với một kỹ nữ lầu xanh, còn muốn đưa nàng vào vương phủ, khiến không ít khuê nữ trong thiên hạ phải chết tâm.

Trăng treo đầu cành, Tạ Như Ngọc dùng xong bữa tối, miễn cưỡng trở về phòng, ngồi ở trước gương đồng trên bàn trang điểm chải vuốt mái tóc dài của mình. Chỉ thấy người trong gương, tóc mai đen mượt như thác, mày mỏng như liễu, mắt phượng ẩn tình mang ý cười, đôi môi hơi vểnh lên, quả nhiên là tuyệt thế vô song mỹ nhân. Tạ Như Ngọc khép mắt, để cái lược xuống, liền lên giường nghỉ ngơi. Hạ Lan Lăng vừa có ý định đưa nàng vào phủ liền lập tức phái người đi suốt hai ngày ba đêm đến kinh thành. Mấy ngày nay nàng đều đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ chờ tình lang sai người đến nhà rước nàng về.

Ánh nến vừa tắt, trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại chút đàn hương yếu ớt lượn lờ không đi. Lúc nửa đêm, một vệt bóng đen bỗng nhiên nhảy vào từ cửa sổ, chốc lát, trong phòng rít lên một tiếng vang vọng, rồi lập tức động tĩnh như cũ. Hai nha đầu hầu hạ Tạ Như Ngọc bị đánh thức, cuống quít tay cầm cây nến chạy tới xem hư thực. Chỉ thấy cửa phòng Tạ Như Ngọc khóa chặt, gõ nửa ngày cũng thấy ai lên tiếng. Hai người hoảng lắm, bạo gan hợp lực mở cửa phòng, vừa đẩy cửa ra đã ngửi được mùi máu nồng đậm tràn ngập không trung. Lúc sau khi nhìn rõ chuyện gì phát sinh bên trong phòng, một tiểu nha đầu kinh hô một tiếng, thân thể mềm nhũn liền hôn mê bất tỉnh. Nha đầu còn lại lá gan hơi lớn hơn một chút, thét một tiếng "Không xong, có người chết!", rồi lảo đảo xông ra ngoài.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chỉ thấy Tạ Như Ngọc trên cổ có một vết kiếm hằn sâu, máu tươi đầy màn, hương tiêu ngọc vẫn.

Tạ Như Ngọc chết bất đắc kỳ tử, trong thành Hàng châu loan truyền một loạt tin tức. Có người nói là hái hoa tặc gây nên, cũng có người nói là lúc trước Vương Tôn công tử bị nàng cự tuyệt, căm ghét nàng gả vào tu vương phủ liền sai sát thủ đến kết liễu tính mạng của nàng. Hạ Lan Lăng nghe tin đau buồn vô cùng, lập tức chạy tới Hàng Châu. Thi thể Tạ Như Ngọc cũng đã bị chôn cùng quan tài xuống mồ, bồi thành một gò đất nho nhỏ, Hạ Lan Lăng cuối cùng không thể đến kịp gặp nữ nhân mình yêu thích lần cuối, dưới sự thương tâm cùng tức giận, lệnh cho tri phủ địa phương mau chóng xử án.

Tri phủ Hàng Châu khổ không để đâu cho hết cũng không dám nói, một vụ án không đầu không đuôi như vậy, ngươi bảo hắn phải xử thế nào a? Hung thủ giết người đến cái bóng cũng không ai nhìn thấy, tại hiện trường một vết tích đều không tìm thấy, có thể thấy được là một tay giang hồ lõi đời. Thế nhưng tu vương có lệnh, lão không thể làm, cũng may sự vụ trong phủ Hạ Lan Lăng bận rộn, không thể ở Hàng Châu ở lâu thêm, tri phủ liền dương thịnh âm suy* đồng ý, làm đủ bộ dáng cho Hạ Lan Lăng xem. Chỉ chờ này vị Vương gia hồi kinh liền lười biếng. Tạ Như Ngọc kia bất quá là phận gái lầu xanh mệnh mỏng, không quyền không thế, ngoại trừ Hạ Lan Vương gia cũng không có người khác thay nàng đòi lẽ phải. Bây giờ Vương gia cách xa ở dưới chân thiên tử, dần dần, vụ huyết án liền bị chôn vùi ở đầu đường hẻm nhỏ cho nhiều bách tính dư giả** ngồi tán gẫu.

Tạ Như Ngọc bị giết không lâu, trong phủ Hạ Lan vương ở kinh thành bỗng nhiên truyền ra lời đồn đãi rằng bên trong phủ có quỷ!

Nguyên lai khi Hạ Lan Lăng từ Hàng Châu trở lại kinh thành, bỗng nhiên một đêm liền bệnh đến không dậy nổi, thần trí hoảng hốt, nói cũng không ra một câu, nằm ở trên giường cứ như chết rồi vậy, mời rất nhiều danh y tới những vẫn không nhìn ra nguyên nhân. Trong phủ liền náo loạn cả lên. Đầu tiên là có hạ nhân bên trong phủ nửa đêm nhìn thấy một nữ tử áo trắng dạo chơi trong hoa viên. Dần dần, lại có người nhìn thấy cô gái này lướt tới lui trên ao hoa sen bỗng bềnh nữa. Nàng xuất hiện ở đó ba canh giờ, tóc dài che mặt, một thân phù phiếm lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng xuất hiện ở các góc trong vương phủ , dọa cho một đám gia quyến nô bộc trong vương phủ Hạ Lan sợ mất mật. Cuối cùng đám người đó thực sự bó tay hết cách, không thể không sai người vào kinh thành mời Thanh Phong quan đạo sĩ cực nổi danh khắp chốn đến đây bắt quỷ.

Ba ngày sau, Thanh Phong quan đạo trưởng tới cửa liền dặn dò trong phủ trừ Vương gia ra, gia quyến cùng những người không có liên quan với hắn tạm lánh đi nơi khác, chỉ để lại hai cái gã sai vặt hầu hạ Hạ Lan Lăng. Đợi sau khi trong phủ thanh tịnh, vị đạo trưởng cũng không gấp, dặn dò hai tên sai vặt thường xuyên bắt chuyện với Vương gia, còn chính mình thì vào phòng, nhắm mắt tĩnh tọa chậm rãi đợi đêm đến.

Vào buổi tối, trong Hạ Lan vương phủ một mảnh tĩnh lặng. Gió lạnh dần lên, mây đen chậm rãi che mất ánh trăng sáng. Bỗng nhiên, một cái bóng xuất hiện ngoài phòng Hạ Lan Lăng. Chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa gỗ nhẹ nhàng bị đẩy, ma nữ trong truyền thuyết kia không tiếng động bay đến trước giường của hắn.

Ngón tay ở trên người Hạ Lan Lăng nhẹ nhàng phất một cái, chỉ nghe một tiếng rên rỉ nhỏ bé, sau đó Hạ Lan Lăng đang hôn mê mấy ngày liền lập tức mở mắt ra.

"Lại dám mời người phàm tục tầm thường kia tới bắt ta ──" ma nữ cúi người xuống, trên gương mặt xinh đẹp không gì tả nổi lộ ra một nụ cười giễu cợt, "Hạ Lan Lăng, ngươi thực sự là lão hồ đồ a"

Hạ Lan Lăng thần sắc tái nhợt: "Tạ Như Ngọc, ngươi đã làm gì đạo trưởng kia rồi?"

"Ngươi hỏi ta sao?" Tạ Như Ngọc cười đến xinh đẹp, "Không thế nào, ta nào thích giết người lung tung , chỉ điểm huyệt hắn, làm cho hắn một giấc mộng đẹp thôi. Vương gia, ngươi đây là đang oán hận ta sao? Hay là tương tư tận xương tủy, nay gặp được ta mà vui mừng không chịu nổi?" Một mặt nói tới ngọt ngào, nhưng một mặt ra tay vô cùng ác độc chế trụ mạch máu ở cổ tay Hạ Lan Lăng, "Ngoan, nói cho ta biết đến tột cùng ngươi đem vật kia giấu ở nơi nào?"

Hạ Lan Lăng lạnh lùng nói: "Bảo với chủ nhân nhà người, nếu đã đến vương phủ của bản vương đổi chủ thành khách như vậy, muốn gì tự mình đến lấy, thứ cho bản vương không tiếp."

Tạ Như Ngọc buông tay ra, hơi mỉm cười nói: "Chủ tử nhà ta? Ta có chủ nhân? Vương gia nhận thức ta đây lâu như vậy, chẳng lẽ không biết chỉ có người gọi ta chủ nhân, mà không có người ta gọi làm chủ nhân sao?"

"Tạ Như Ngọc, chuyện đến nước này ngươi thẳng thắn nói ra cho ta." Hạ Lan Lăng cười lạnh, "Kia chủ nhân của ngươi còn không phải là Tần Khấu Chẩm Tần giáo chủ hay sao? Bảo vật trấn giáo của Minh Hoa thánh giáo các ngươi bị đánh cắp, lại vu oan giá họa lên đầu Hạ Lan vương phủ ta, huyên náo đến mức phủ ta gà chó không yên. Tần giáo chủ quả nhiên đa mưu túc trí, khí độ thật tốt!"

Tạ Như Ngọc nhẹ giọng cười nói: "Nói hay thật, Vương gia lúc đó chẳng phải cũng đa mưu túc trí, làm bộ đối với ta vừa gặp đã thương, muốn đem tống ta vào trong phủ, nhân cơ hội thám thính cơ mật của Minh Hoa thánh giáo ── ngươi không sợ tổn thương trái tim của ta sao?"

Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng: "Vương gia càng có thể thương tổn được tâm hoa khôi nương tử, bần đạo thực sự là mở mang kiến thức."

Tạ Như Ngọc thần sắc đột nhiên thay đổi, Hạ Lan Lăng thở dài một hơi, lớn tiếng nói: "Ngươi đã có tâm tình trốn ở bên ngoài xem kịch vui ── sao không tiến vào mà bắt quỷ!"

Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bị người đẩy ra. Tạ Như Ngọc sắc mặt ngưng lại, chỉ thấy người tới một tay áo bào rộng thùng thình, trên đầu tinh quan đội, tướng mạo trong sáng thuần hậu, một luồng anh khí ngưng ở giữa chân mày. Thấy Tạ Như Ngọc, khẽ mỉm cười: "Bần đạo Vân Túng, kiến quá Tần giáo chủ." Phất trần vung lên, đáp xuống trên vai, càng cho thấy một phen phong thái tiêu sái xuất trần không nói lên lời.

Hạ Lan Lăng nghe vậy kinh hãi: "Ngươi nói nàng là... Tần Khấu Chẩm? !"

Vân Túng liếc hắn một cái, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Vương gia thực sự là khiến tại hạ bội phục, người cùng hoa khôi nương tử ở chung nhiều ngày như vậy, mà ngay cả người ta là nam hay là nữ cũng không phân rõ. Thực sự là uổng phí Tần giáo chủ đối với ngươi thâm tình như thế."

Tần Khấu Chẩm ban đầu có hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Thấy thân phận bị vạch trần cũng không hề xấu hổ, mắt phượng lưu chuyển, khóe môi giương lên một vệt cười yếu ớt: "Nguyên lai là Vân thượng quân. Là ta không ngờ tới, Vương gia thỉnh người tới đối phó ta, tất không phải là đạo sĩ bình thường."

Vân Túng này là người phương nào? Y chính là người được thánh thượng ban cho "Đệ nhất thiên hạ quan" Thanh Phong quan quan chủ, thế nhân đều xưng là Vân thượng quân. Tần Khấu Chẩm từng mơ hồ nghe nói, Vân Túng vốn là do thừa tướng đương triều lấy mây gom lại thành người, không biết sao, bảy tuổi tiến vào Thanh Phong quan, mười bảy năm qua chuyên tâm tu hành, tuy còn trẻ tuổi, cũng đã là đạo hạnh cao thâm, võ nghệ bất phàm, xem thấu số trời, lại giỏi bói toán, rất được hoàng thượng tín nhiệm. Chỉ là y thường ẩn cư bên trong Thanh Phong quan , rất ít khi lộ diện, bởi vậy Tần Khấu Chẩm mặc dù đã nghe danh từ lâu, nhưng cũng chưa từng gặp một lần.

Tâm tư vừa chuyển, Tần Khấu Chẩm thấp giọng cười nói: "Vương gia cùng ta sớm sớm chiều chiều, cũng không phát hiện ta là nam tử. Vân thượng quân là ngoại nhân, ngược lại là liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của ta?"

Lời nói ra vô cùng khinh bạc, ám chỉ Vân Túng tuy là người xuất gia, nhưng có thể trong nháy mắt khám phá ra hắn không phải nữ tử, chỉ sợ cũng là một đạo sĩ phong lưu. Vân Túng nghe vậy, hơi mỉm cười nói: "Tần giáo chủ tuy rằng có được phong thái của Thiên nhân, song khí tức*** và hơi thở thì tuyệt đối không phải của nữ tử. Khí tức thuần dương với hơi thở thuần âm, người tu đạo làm sao phân rõ được? Hơn nữa Tần giáo chủ hàng đêm giả thần giả quỷ, bần đạo thực sự không nghĩ ra trong thiên hạ ngoại trừ Tần giáo chủ còn ai có thể mang một thân khinh công tuyệt đỉnh như vậy nữa?"

Hạ Lan Lăng ở một bên thấy hai người vẫn đang khách sáo với nhau, vội vàng la lên: "Vân Túng, nếu hắn đã là Tần Khấu Chẩm, tuyệt đối đừng thả hắn đi!"

Chú thích:

*dương thịnh âm suy: đại khái chỉ việc thuận lợi

**nguyên văn là trà dư tửu hậu

***nguyên văn là thổ nạp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro