Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra Minh Hoa thánh giáo này chính là đệ nhất đại giáo phái trên giang hồ hiện nay, người theo giáo vô cùng nhiều, không chính không tà, ngày thường không chỉ công khai khiêu khích võ lâm chính phái, mà ngay cả triều đình cũng không để vào mắt. Tần Khấu Chẩm thân là giáo chủ, võ công cao thâm khó dò, làm việc theo yêu ghét của bản thân, hết thảy hắc đạo bạch đạo khắp giang hồ đều không để vào trong mắt. Người này lúc lộ diện trên giang hồ có thói quen mang một tấm mặt nạ thanh ngọc, chưa bao giờ dùng bộ mặt thật gặp người, bởi vậy người thấy mặt thật của hắn có thể nói đã ít lại càng ít, cho nên Hạ Lan Lăng không thể nhận ra hắn cũng là chuyện thường tình.

Hạ Lan Lăng theo hoàng mệnh mấy lần xuất binh đánh phá Minh Hoa thánh giáo, nhưng mỗi lần tiến đánh hai bên đều tử thương vô số, không thể đắc thủ. Ai ngờ mấy tháng trước, một tên hộ pháp Minh Hoa thánh giáo bỗng nhiên làm phản, trộm thánh vật của giáo đến đây quy hàng. Hạ Lan Lăng mặc dù không biết thánh vật kia có gì ảo diệu, nhưng vẫn đáp ứng gã sẽ giấu kỹ, đồng thời phái người an bài thỏa đáng cho tên hộ pháp kia. Minh Hoa thánh giáo sau khi mất thánh vật liền mai danh ẩn tích trong nháy mắt, có thể thấy thánh vật kia vô cùng trọng yếu, chỉ cần mất đi sẽ dẫn tới biến động lớn trong giáo, khiến cho từ giáo chủ tới giáo chúng phổ thông không thể không ẩn náu hành tung. Mấy tháng trước Tạ Như Ngọc đột nhiên xuất hiện ở Hàng Châu, hao hết tâm tư mới tiếp cận được Hạ Lan Lăng. Hạ Lan Lăng tâm tư kín đáo, hoài nghi cô gái này lai lịch không rõ, xuất hiện cũng rất kỳ lạ, có lẽ là gián điệp Minh Hoa thánh giáo phái tới tìm hiểu tin tức, thế là bất động thanh sắc cùng nàng gặp dịp thì chơi. Chỉ là hắn trăm ngàn lần không ngờ được Tạ Như Ngọc lại chính là Tần Khấu Chẩm. Nghĩ đến đường đường là người đứng đầu một giáo lại không tiếc công giả làm nữ tử tiếp cận hắn để thăm dò tung tích thánh vật, trong lòng Hạ Lan Lăng không khỏi âm thầm hoảng sợ.

Giờ phút này Tần Khấu Chẩm đang ở trước mắt, chỉ cần bắt được hắn chắc chắn sẽ phá được Minh Hoa giáo. Có điều không biết Hạ Lan Lăng bị Tần Khấu Chẩm hạ độc gì, mấy ngày liên tiếp toàn thân bủn rủn, công lực mất hết, không thể động đậy, đành phải vội vàng nhắc nhở Vân Túng không thể thả Tần Khấu Chẩm.

Vân Túng bề ngoài nói cười tự nhiên, kỳ thực nội tâm cũng không có bao nhiêu chắc chắn. Tần Khấu Chẩm trong truyền thuyết này võ công cao không lường được, chính mình có thể bắt hắn hay không còn chưa biết được. Y vốn là người ở ngoài hồng trần, từ trước đến giờ đều không muốn kéo lên giang hồ ân oán, triều đình thị phi. Chỉ là y cùng với Hạ Lan Lăng có giao tình từ thuở nhỏ, nếu không phải lần này Hạ Lan Lăng chịu thiệt quá mức, y cũng sẽ không giao du với kẻ xấu này.

Tần Khấu Chẩm thấy trong ánh mắt Vân Túng dần nổi lên hàn ý, thầm nghĩ không ổn. Hắn  không sợ mình đánh không lại y, bởi hắn kiêu ngạo tự phụ, chưa từng có người nào trong thiên hạ khiến hắn đặt vào đáy mắt. Hắn lo lắng chính là thuốc hắn hạ trên người Hạ Lan Lăng đã sắp hết tác dụng. Nếu Vân Túng kéo dài thêm thời gian, Hạ Lan Lăng khôi phục công lực, hai người liên thủ, chỉ sợ chính mình rất khó lông tóc vô thương mà trở về

Nhớ đến nơi này, Tần Khấu Chẩm lập tức lên tiếng: "Chậm đã! Vân thượng quân, liệu ngươi có biết độc trên người Vương gia là độc gì không?"

Vân Túng sững sờ, quay đầu liếc nhìn Hạ Lan Lăng, trên mặt hiện ra nét do dự. Hạ Lan Lăng lạnh lùng nói: "Không cần biết độc trên người ta là cái gì ,thuốc giải nhất định liền ở trên người hắn! Vân Túng, bắt hắn!"

Tần Khấu Chẩm cười lạnh: " Lời này của Vương gia ngược lại thật buồn cười, ta đã hạ độc ngươi vậy còn mang thuốc giải trên người làm cái gì? Chẳng lẽ còn phải sẵn sàng thay ngươi giải độc bất cứ lúc nào hay sao?"

Hạ Lan Lăng cũng cười lạnh trả lời: "Cứ coi như thuốc giải không ở người ngươi, chỉ cần ngươi ở trong tay ta, chẳng lẽ còn phải sợ thuộc hạ của ngươi không ngoan ngoãn đem thuốc giải tới?"

Tần Khấu Chẩm chớp mắt một cái, lắc đầu than thở: "Vương gia, ngươi thường ngày thông minh như thế, sao bỗng nhiên lại hồ đồ rồi? Độc ta hạ trên người ngươi tên là Thất nguyệt truy hồn tán. Ngươi thử tính xem, từ hôm ngươi bị bệnh đến nay có phải vừa vặn bảy ngày rồi hay không? Loại độc này tên như ý nghĩa, nếu như hết thời hạn vẫn không có giải dược, độc sẽ ngấm vào ruột gan, thất khiếu chảy máu mà chết. Thời gian chỉ còn có ba canh giờ, nếu ngươi tin tưởng ta, hãy để ta quay về trong giáo lấy thuốc giải may ra còn có thể cứu vãn. Nếu không tin ta, đừng nói Vân thượng quân không thể kềm chế được ta, mà dù hắn thật sự có thể chế trụ ta, đến lúc đó ta không chịu truyền lệnh cho người lấy thuốc giải thì ngươi làm gì được ta? Ngươi biết tính tình của ta mà, nhất định sẽ không chịu nổi bị người bức bách. Dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không để người đưa thuốc giải cho ngươi a."

Hạ Lan Lăng sắc mặt tái xanh, vừa muốn mở miệng, lại bị Vân Túng cướp lời: "Như vậy đi, ta sẽ theo Tần giáo chủ cùng đi lấy thuốc giải."

Vừa rồi nghe được lời kia của Tần Khấu Chẩm, Vân Túng run sợ trong lòng. Y đúng là không chắc chắn có thể bắt Tần Khấu Chẩm, nếu làm trễ nải thêm thời giờ, hại Hạ Lan Lăng độc phát thân vong thì y biết làm thế nào? Lần này bỏ qua cho Tần Khấu Chẩm, lần sau sẽ tìm cơ hội bắt hắn. Vân Túng lần này đến đây giúp đỡ Hạ Lan Lăng, mục đích là bảo vệ hắn an toàn. Kỳ thực có thể  bắt được Tần Khấu Chẩm hay không , với hắn mà nói nhưng là không quan trọng. Thế nhưng thả Tần Khấu Chẩm đi lấy thuốc giải, chỉ sợ hắn đi liền không trở lại, bởi vậy nhất định y phải theo đi cùng mới có thể yên lòng.

Tần Khấu Chẩm nghe y câu nói này, tâm trạng mừng thầm, biết Vân Túng là có ý thả hắn một con đường sống. Lập tức xúc động nói: "Ta Tần Khấu Chẩm há lại là kẻ nói không giữ lời, Vân thượng quân xin yên tâm, chỉ cần giờ khắc này theo ta vào trong giáo, ta nguyện phát lời thề độc, nếu như mặc Vương gia độc phát thân vong, Tần mỗ nguyện cho thiên lôi đánh chết!"

Vân Túng thấy hắn lập lời thề độc, cũng không nghi ngờ thêm nữa. Đối với Hạ Lan Lăng vuốt cằm nói: "Ta theo Tần giáo chủ đi lấy thuốc giải, ngươi đợi một chút, đừng sốt ruột, chờ ta trở về."

Hạ Lan Lăng vội la lên: "Tần Khấu Chẩm từ trước đến giờ giảo hoạt, sao có thể tin hắn?"

Vân Túng thở dài nói: "Chuyện đến nước này, ngoại trừ tin hắn, còn có thể làm sao? Huống hồ Tần giáo chủ là thân phận cỡ nào,một lời nói ra, tất sẽ không nuốt lời."

Hạ Lan Lăng sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lại nghĩ bụng Tần Khấu Chẩm còn chưa lấy được thánh vật kia của Minh Hoa thánh giáo, chắc chắn không dám để cho mình độc phát thân vong thật. Người này tính tình kiêu căng, nếu bị bắt chỉ sợ thực sự là thà chết không khuất phục, chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng. Chi bằng để Vân Túng theo hắn đi lấy biết rõ thuốc, Tần Khấu Chẩm tất không dám không cùng hắn đồng thời trở về. Nghĩ đến đây, cuối cùng sắc mặt hoà hoãn lại, gật đầu nói: "Nếu đã vậy, Vân Túng, làm phiền ngươi ── vạn sự cẩn thận."

Vân Túng theo Tần Khấu Chẩm ra khỏi Hạ Lan vương phủ, không hề nhiều lời, chỉ lo một đường đi nhanh. Từ Minh Hoa thánh giáo đi Hạ Lan vương phủ đường xá không gần, sợ đi đường lớn sẽ trì hoãn canh giờ, hai người liền theo đường nhỏ rừng rậm vội vã mà đi. Tần Khấu Chẩm chạy được mấy dặm, bỗng nhiên dưới chân lảo đảo một cái, thân thể ngã nhào về phía trước. Vân Túng phía sau hắn cả kinh, theo phản xạ có điều kiện tiếp được hắn, bị sắc mặt trắng bệch như quỷ của hắn doạ cho giật mình, gấp gáp hỏi: "Tần giáo chủ, ngươi xảy ra chuyện gì?"

Tần Khấu Chẩm mặt vẻ đầy thống khổ, hô hấp dồn dập nửa ngày mới giãy dụa nói: "Vân thượng quân... Thỉnh, thỉnh dìu ta đến ven đường, đợi ta nghỉ chốc lát."

Vân Túng nghi hắn bày trò, định trói lại mệnh mạch hắn thì bị mạch tượng cực kỳ quỷ dị làm kinh sợ, chân khí trong cơ thể tán loạn liên hồi, tựa hồ mãnh liệt muốn xông ra bên ngoài cơ thể bất cứ lúc nào. Đây nào phải chuyện nhỏ, Vân Túng run giọng nói: "Tần giáo chủ... Lẽ nào ngươi cũng trúng độc?"

Tần Khấu Chẩm nhắm mắt, sau một hồi mặt tái nhợt, chính là một trận ửng hồng. Vân Túng phát hiện mạch tượng hắn ngày càng hỗn loạn, không khỏi hoảng rồi, liên tục kêu: "Tần giáo chủ... Tần giáo chủ!" Nửa ngày, Tần Khấu Chẩm hơi mở mắt ra, cười khổ nói: "Ngươi đoán không sai, ta đúng là trúng độc."

Vân Túng nghe vậy không khỏi kinh hãi đến biến sắc: "Ngươi sao lại trúng độc! Lẽ nào..."

Tần Khấu Chẩm khẽ gật đầu nói: "Ngươi đoán không sai. Vân thượng quân, ta có thể dễ dàng hạ độc trên người Hạ Lan Lăng, thì hắn tự nhiên cũng có thể hạ độc trên người ta. Nếu ta đoán không lầm, độc này ở trên người ta cũng được một thời gian── sợ là đã có từ một, hai tháng trước."

Vân Túng nghi ngờ nói: "Khi đó thân phận ngươi vẫn là Tạ Như Ngọc, Hạ Lan Lăng làm sao hướng ngươi hạ độc?"

Tần Khấu Chẩm nghe vậy, xì cười một tiếng nói: "Ngươi cho rằng Hạ Lan Lăng thật sự coi trọng Tạ Như Ngọc? Hắn từ lúc vừa mới bắt đầu đã hoài nghi thân phận của ta, ngoài mặt muốn cưới ta vào phủ, chính là muốn hạn chế ta, thuận tiện thám thính cơ mật trong Minh Hoa giáo một phen. Nếu không ta cần gì phải gạt người giả quỷ? Thoải mái cùng hắn vào phủ không phải tốt hơn sao?" Thở dốc một trận, lại nói, "Bất quá Hạ Lan Lăng này cũng thật ác độc, cư nhiên ở trên người ta hạ loại đồ thâm độc cực điểm này! Xem ra là hắn muốn nhìn xem ta sau khi động tình dục, thần trí mê loạn, không tự chủ sẽ nói ra tất cả đi?"

Vân Túng nghe hồ đồ, liền hỏi một câu: "Vậy hắn đến tột cùng đối với ngươi hạ loại độc gì?"

Tần Khấu Chẩm quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười yếu ớt, thân thể tiến đến bên cạnh hắn, thì thầm*: "Vân thượng quân, ngươi là người xuất gia, ta sợ nói ra doạ ngươi ──độc trên người ta, chính là xuân dược."

Vân Túng nghe vậy, như gặp thiên lôi đánh xuống đầu, cả người đều ngây dại. Sau khi tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: "Không thể nào! Hạ Lan Lăng không thể nào là người như thế!"

Tần Khấu Chẩm cười lạnh nói: "Ngươi làm sao biết hắn không phải người như thế? Hắn lại không biết ta là nam nhân, đối với ta hạ loại thuốc này, có gì kỳ quái?"

Vân Túng trầm xuống mặt nói: "Hắn nếu muốn gây rối với ngươi thì đã sớm hạ thủ, cần gì phải hạ thuốc? Huống chi ngươi nói độc này hạ ở trên thân thể ngươi đã lâu, còn là xuân dược, vì cái gì tới bây giờ mới phát tác? Ngươi thành thật nói cho ta, ngươi đến tột cùng là trúng độc gì?"

Tần Khấu Chẩm trong mắt bỗng chợt lóe một tia thảm sắc, thở dài một tiếng, chán nản nói: "Vân thượng quân, ngài có biết, thánh vật thất lạc trong giáo ta đến tột cùng là vật gì không?"

Vân Túng chậm rãi lắc đầu.

"Thực không dám giấu giếm, võ công mà ta tu tập võ chính là một loại công phu chí âm trí hàn độc môn. Phải dựa vào một khối noãn ngọc ngàn năm của giáo ta đời đời truyền lại mới có thể khắc chế hàn khí trong cơ thể ta." Tần Khấu Chẩm hít sâu một hơi, gằn từng chữ một, "Vật ấy bị trộm, hàn khí trong cơ thể ta không có gì khắc chế, trong vòng ba tháng sẽ tẩu hỏa nhập ma, tự bạo gân mạch mà chết. Ta chỉ là không ngờ tới... Hiện giờ chính là kỳ hạn đại nạn của ta rồi."

Chú thích:

*nguyên văn là Thổ tức như lan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro