Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Túng mê man một phen đến chạng vạng mới dần dần tỉnh lại. Một nha hoàn áo xanh đứng trước giường thấy y tỉnh dậy, liền cười tiến lên phía trước nói: "Vân thượng quân, nô tỳ là người giáo chủ sai tới hầu hạ ngài, tên gọi Bội Dao. Sau này ngài cần gì, cứ phân phó nô tỳ một câu là được."

Vân Túng sửng sốt một chút, mơ hồ cảm thấy nữ tử này có chút quen mắt, nghĩ nghĩ một chút, hình như lúc bản thân bị Tần Khấu Chẩm mang về Minh Hoa thánh giáo, tỉnh dậy thấy chính là thiếu nữ này trong phòng mình. Y chưa bao giờ được người khác hầu hạ qua, đang muốn đứng dậy mặc áo, lại cảm thấy nữ tử trước mắt có điều bất tiện, lúng túng cười nói: "Đa tạ giáo chủ đã phí tâm, bần đạo muốn thay y phục, làm phiền cô nương tạm lánh đi một lúc."

Bội Dao cầm lấy đạo bào chỉnh tề để ở một bên, tiến tới cười nói: "Nô tỳ hầu hạ thượng quân thay y phục."

Vân Túng giật mình, vội vã từ chối: "Không dám. Bần đạo không cần người hầu hạ, kính xin cô nương trở lại nói với giáo chủ, sau này không cần đưa người hầu hạ đến chỗ ta nữa."

Bội Dao "Phì" một tiếng bật cười: "Thượng quân nhưng là thẹn thùng a? Vậy nô tỳ nhắm mắt lại là được." Dừng một chút, giọng mang ủy khuất nói, "Bội Dao nhận mệnh giáo chủ tới hầu hạ thượng quân, nếu thượng quân không muốn, nô tỳ chắc chắn sẽ bị phạt. Vân thượng quân, chút tâm ý này của giáo chủ, mong ngài cứ nhận đi."

Vân Túng vừa nghe nói nếu ra ngoài nàng sẽ bị phạt, cảm thấy không đành lòng. Cách hồi lâu, đành phải thỏa hiệp nói: "Như vậy, làm phiền cô nương cầm quần áo đưa cho ta, bần đạo chính mình xuyên."

Bội Dao lập tức mặt mày hớn hở tiến lên, cẩn thận đem Vân Túng đạo bào khoác ở trên người hắn, sau đó lui lại nửa bước, đứng ở một bên, lặng lẽ đánh giá hắn.

Nguyên lai nàng vốn là Tần Khấu Chẩm thiếp thân nha đầu, cũng từng hầu hạ qua vô số sủng cơ bên cạnh hắn. Thời điểm người tên Vân Túng này vừa mới bị giáo chủ mang về trong giáo, nàng còn có chút giật mình, nghĩ thầm giáo chủ lần này sao lại coi trọng nam nhân, còn là một đạo sĩ. Cho đến khi Tần Khấu Chẩm dặn dò nàng đi vào hầu hạ Vân Túng, nàng chính mắt thấy được y ở trên giường bị giáo chủ sủng hạnh đến bất tỉnh đi, càng thêm giật mình. Tần Khấu Chẩm lệnh nàng tuyệt đối không được hé miệng nửa câu về chuyện giữa hai người ở trước mặt Vân Túng, bằng không sẽ nghiêm trị không tha. Nàng tuy rằng không rõ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, bây giờ nhìn lại, hẳn giáo chủ lo Vân Túng là người tu đạo, sợ mặt mũi của y mỏng, bởi vậy mới không cho phép nàng lắm miệng đi.

Bội Dao nghĩ đến đây liền không khỏi đối Vân Túng có chút đố kị cùng hâm mộ, nghĩ thầm giáo chủ chắc hẳn là thật tâm sủng ái người này, mới có thể vì hắn nơi nơi suy nghĩ, nhu tình chân thành, thật là khó gặp.

Bên này Bội Dao hãy còn xuất thần, bên kia Vân Túng cũng đã mặc xong đạo bào. Thời khắc y đứng dậy xuống giường, chỉ cảm thấy eo thân đau nhức không thôi, cả người vô lực, không khỏi hoảng sợ. Còn tưởng là di chứng sau khi uống rượu hậu, âm thầm hối hận, thầm nghĩ từ rày về sau thề tất không bao giờ uống rượu nữa.

Y miễn cưỡng đi đến bên cạnh bàn, Bội Dao phục hồi lại tinh thần, vội rót cho y chén trà, cười nói: "Thượng quân, ngài muốn rửa mặt không?"

Vân Túng nguyên bản mũ quan cùng búi tóc đã tán loạn từ lâu, mái tóc dài cuồn cuộn xoã dưới vai, nhưng không thấy tinh quan của chính mình đâu cả. Hắn không quen tóc tai bù xù, liền mặt lộ vẻ mệt mỏi nói: "Làm phiền cô nương thay bần đạo tìm cây trâm gài tóc là được."

Bội Dao hé miệng nở nụ cười, đến bên giường cầm lấy một hộp gấm, mở ra bên trong là một cây gài bằng ngọc bích, óng ánh long lanh, vô cùng tinh xảo. Nàng đem trâm đưa đến trước mặt Vân Túng, cười nói: "Đây là giáo chủ cố ý sai người dùng số tiền lớn mua tặng cho thượng quân. Thượng quân ngài nhìn xem có yêu thích hay không nha?"

Vân Túng thấy cây trâm toàn thân bích thấu, không tỳ vết chút nào, nghĩ đến có giá trị không nhỏ, không khỏi cả kinh: "Bần đạo chỉ cần một cây trâm gỗ bình thường là được, cô nương..."

"Ai nha, đây là tấm lòng thành của giáo chủ, thượng quân cũng đừng từ chối nữa." Bội Dao không nói hai lời tiêu sái đến phía sau y, cầm lược thay y chải vuốt tóc dài, dùng trâm ngọc búi lên cẩn thận, cười nói, "Quả nhiên thật dễ nhìn, thượng quân phối hợp với cây ngọc trâm này lại càng thêm lộ ra phong thái của Thiên nhân."

Vân Túng nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười. Hắn đối với vật trang sức trên người mình từ trước đến giờ chưa từng để ý, cũng không cảm thấy được chính mình mang lên căn ngọc bích trâm này thì bỗng dưng dễ nhìn hơn mấy phần. Xấu đẹp ở lòng người, người thiện tâm ưa làm việc thiện, kẻ ác tâm thích hoành hành ác độc, một bộ túi da mà thôi, dù cho có bỏ công tô điểm rực rỡ hơn nữa thì có ích lợi gì?

Chúng sinh có thể không phá, chỉ tình mà thôi. Mà một chữ tình này với y mà nói, chính là hồng trần nghiệp chướng, nếu có tức chém.

Nhưng cố tình y lại không biết, một tấm nhu tình kia đã dẫn được đan dệt, lặng lẽ trải ra ở trong bóng tối. Từng bước từng bước, chỉ đợi y rơi vào hồng trần vạn trượng.

Tần Khấu Chẩm liên tiếp mấy ngày, chỉ chờ xử lý xong sự vụ trong giáo liền đi thẳng tới phòng của Vân Túng xem y. Hắn mệnh người đưa mấy vị thuốc bổ đến chỗ Vân Túng, nói là có thể trợ giúp hắn điều tức nuôi nguyên, sớm ngày khôi phục công lực. Vân Túng trong lòng cũng lo lắng, mỗi ngày tĩnh tọa luyện công, nhưng là hàn trong cơ thể hàn khí mỗi ngày ngày một nghiêm trọng, chân khí ngưng trệ, thân thể không còn chút sức lực nào, vừa đến giờ lên đèn liền cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, không thể không lên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm đó hắn mới vừa luyện công xong xuôi, Tần Khấu Chẩm đẩy cửa mà vào, cười nói: "Thượng quân, hôm nay đã khá hơn chút nào chưa?"

Vân Túng thở dài nói: "Chẳng biết vì sao, mấy ngày nay vẫn không ngăn chặn được hàn khí trong cơ thể."

Tần Khấu Chẩm vội hỏi: "Ta dặn dò hạ nhân đưa thuốc bổ tới, thượng quân đã dùng chưa?"

Vân Túng gật đầu nói: "Bội Dao đã đem cho ta ăn rồi. Nhắc tới cũng kỳ quái, ta nghỉ ngơi rất nhiều ngày, không những không cảm thấy thân thể trở lại bình thường, trái lại tinh thần ngày càng đi xuống, mặt trời lặn liền cảm thấy buồn ngủ. Tần giáo chủ, ta xem vẫn là để ta về Thanh Phong quan đi thôi, rời đi rồi, ta cũng có chút yên lòng."

Tần Khấu Chẩm mặt lộ vẻ ưu lo, lắc đầu nói: "Không được a, là ta hại thượng quân như vậy, không nghỉ ngơi để quân hoàn toàn khôi phục, thế nào cũng không thể cho ngươi đi." Ngữ khí dừng một chút, lại nói, "Có lẽ là thượng quân cả ngày vây ở trong phòng, cho nên tinh thần không tốt chăng? Minh Hoa giáo nơi này biệt trang diện tích rất lớn, thượng quân có thể tùy ý đi lại không thành vấn đề."

Vân Túng bật cười nói: "Ta cũng thường xuyên đi dạo ở ngoài trong vườn, không cảm thấy có gì ngộp cả." Y trong thâm tâm nghĩ, nơi này rốt cuộc là Tần Khấu Chẩm biệt trang, mình là một người ngoài, sao có thể khắp nơi đi loạn.

Tần Khấu Chẩm khẽ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh y, cũng không nói nhiều. Hai người yên lặng ngồi đối diện, nhưng là hai tâm sự khác nhau. Vân Túng trước từng uỷ nhờ Tần Khấu Chẩm đưa thư trở lại kinh thành, báo cho Hạ Lan Lăng cùng đệ tử trong Thanh Phong quan tình trạng mình gần đây, tránh cho bọn họ lo lắng. Mấy ngày nay ở chung, Tần Khấu Chẩm đối với y thực sự là lấy lễ để tiếp đón, ân cần vô cùng, chỉ cần trong giáo vô sự liền tìm đến y, cùng y tâm tình đạo pháp, thưởng trà đánh cờ, cực kỳ hợp ý. Nhưng y dù sao ngồi ngốc tại đây cũng không an lòng, quyết định qua ba ngày nữa, dù thân thể không thấy khởi sắc cũng phải cáo từ rời đi.

Tần Khấu Chẩm nghĩ tới chính mình thừa dịp Vân Túng mê man mấy ngày nay mà giao hoan cùng y, hàn khí trong cơ thể đã đuổi ra hơn nửa. Nếu cứ như vậy qua một vài ngày nữa chẳng những có thể mượn thân thể y bài trừ hoàn toàn hàn khí trong cơ thể mình, còn có thể chiếm được mấy phần công lực của y thêm vào của chính mình. Chỉ là Vân Túng thời thời khắc đều tỏ ý muốn rời đi, chính mình cũng dù sao không phải cái thiết đả (gậy sắt =)))), cứ như vậy hàng đêm giao hoan chỉ sợ sẽ tinh tẫn nhân vong. Giờ phải tìm cách khiến Vân Túng cam tâm tình nguyện lưu lại mới là tốt nhất.

Hai người yên lặng một hồi, Tần Khấu Chẩm bỗng nhiên thân thủ rót một chén trà cho Vân Túng, lại cười nói: "Ngày mai là sinh thần của ta, thượng quân nếu không chê, có thể nể mặt mà theo ta uống chén rượu nhạt không?"

Vân Túng sững sờ, có chút lúng túng nói: "Bần đạo tửu lượng có hạn... Đến lúc đó sẽ làm mất nhã hứng của Tần giáo chủ, vẫn là thôi đi."

Tần Khấu Chẩm rũ mắt xuống, chán nản nói: "Sợ là Tần mỗ kiếp này cũng chỉ có một cơ hội có thể cùng thượng quân cùng mừng sinh nhật. Thượng quân không uống được rượu vậy xin cứ theo ta một hồi, lấy trà thay tửu cũng là không sao."

Trong lời nói toát ra ủy khuất cùng cầu toàn tâm ý, Vân Túng thực sự không có cách nào chối từ, đành phải đáp ứng.

Tần Khấu Chẩm hắn nếu có ý định muốn lấy lòng một người, cõi đời này liền không ai có thể chống lại nhu tình mật ý của hắn. Ngay cả Vân Túng từng bị hắn làm ra việc khinh nhờn kia, sau lại mềm giọng cầu tha thứ, bộ dáng như vô cùng đau đớn, hận không thể chết ở trước mặt y, cũng khiến Vân Túng không khỏi mềm lòng. Vân Túng thoạt nhìn lạnh nhạt, lại không phải hoàn toàn vô tình, mấy ngày nay thấy Tần Khấu Chẩm đối với y ôn tồn săn sóc, tỉ mỉ chu đáo, kỳ thực đã từng chút từng chút khắc ghi trong lòng. Người kia ở trước mặt y không đề cập lấy một chữ yêu mến, nhưng qua hành động ôn nhu chân thành, tâm ý đều hiện, không cầu báo đáp, Vân Túng có tâm địa sắt đá cũng thực khó mà chống cự.

Y coi chính mình đời này chỉ có thể phụ Tần Khấu Chẩm, thường xuyên nghĩ đến liền thấy không đành lòng. Bởi vậy đối với Tần Khấu Chẩm yêu cầu y đều bất đắc dĩ tiếp thu, dần dà hãm sâu vào đó, vô phương quay lại.

Chỉ là..

Y một lần cũng chưa từng nhìn thấy, nụ cười ôn nhu kia trên mặt Tần Khấu Chẩm, vừa quay đi liền biến thành giảo hoạt tính kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro