Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Khấu Chẩm đi rồi, Vân Túng vẫn chưa từ bỏ ý định, y thử vận công lần thứ hai nhưng nửa khắc* sau liền chán nản phát hiện cỗ hàn khí trong cơ thể mình kia dường như đã len vào trong kinh mạch, đem chân khí nguyên bản của y áp chế lại. Y nghĩ tới nghĩ lui, đoán ra đây chính là nhờ công lao của hai người ngày hôm đó mà thành, nguyên một cái Bổn Nhất thuần âm cùng một cái thuần dương khắc chế lẫn nhau, có điều Tần Khấu Chẩm nhờ vào nguồn chân khí của y mà nhặt về được một cái mạng, còn y lại thảm đến ngay cả công lực cũng nhất thời bị khắc chế.

Dưới tình huống này, cho dù y có thật sự cố ý về Thanh Phong quan, nửa đường nếu gặp phải hung hiểm sợ là cũng không có biện pháp nào chống đỡ đi? Xem ra tạm thời y cũng chỉ có thể lưu lại trong Minh Hoa giáo, chờ khôi phục công lực mới quyết định bước tiếp theo.

Không biết ngẩn người bao lâu, Tần Khấu Chẩm đã đi rồi quay lại, phía sau còn có hai nha đầu, trong tay nâng đồ ăn. Tần Khấu Chẩm phân phó các nàng đem mấy đĩa rau xanh bày lên bàn, xong xuôi hai nha đầu lặng lẽ khép cửa ra ngoài. Tần Khấu Chẩm tự tay rót chén rượu đưa tới trước mặt Vân Túng, cười nói: "Thượng quân, thỉnh ngươi uống chén rượu này xem như là tại hạ tỏ lòng áy náy."

Vân Túng cau mày nói: "Bần đạo không thể uống rượu."

Tần Khấu Chẩm hai hàng lông mày nhướn một cái: "Rượu này từ gạo nếp nhưỡng ra, cực kỳ nhẹ, lại có thể làm ấm người, đối với việc áp chế hàn khí trong cơ thể thượng quân vô cùng thích hợp. Tại hạ thời điểm trước kia bị hàn khí nhập thê,̉ một thân chật vật cũng thường uống rượu này. Thượng quân nể mặt ta uống một chút cho tại hạ an lòng đi."

Vân Túng nghe vậy, mày nhíu càng chặt. Y bảy tuổi nhập đạo, tu tâm dưỡng tính, mặc dù từng nghe nói rượu là mỹ thực, uống vào cả người thư sướng, còn có thể quên đi mọi khổ sầu. Song là người tu đạo, không thể quá chìm đắm vào thứ gì, cho nên mặc dù trong quan không cấm  đệ tử môn hạ uống rượu nhưng y chưa bao giờ uống qua.

"Ý tốt của giáo chủ, bần đạo trong lòng chân thành ghi nhớ, có điều rượu này thứ cho bần đạo không thể uống." Vân Túng lắc đầu, không chịu tiếp nhận chén rượu.

Tần Khấu Chẩm trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, kinh ngạc nhìn y: "Chỉ một chén thượng quân cũng không chịu sao?"

Hắn một đôi mắt phượng dịu dàng tựa thu thủy**, ánh sáng nhu hòa bắn ra bốn phía, lại như ẩn chứa vô hạn khổ sở cùng thương tâm, làm đầu Vân Túng cảm thấy nhức a nhức. Từ trước đến giơ,̀ bằng hữu y kết giao đại thể đều giống Hạ Lan Lăng tính cách nghiêm cẩn kiên cường, giao tình nhiều năm cũng chỉ là quân tử chi giao nhạt như nước lã. Nhưng Tần Khấu Chẩm hoàn toàn khác biệt, hắn vì áy náy mà đối xử với y rất cầu toàn chu đáo, hắn nói mình quý mến y, nói mình thẹn với với y. Vân Túng thà rằng đối đầu với mấy chục địch nhân cũng tốt hơn rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan không biết làm thế nào cùng Tần Khấu Chẩm.

Cuối cùng không thể chịu nổi ánh mắt khẩn cầu kia, Vân Túng đành phải nhận lấy chén rượu trong tay Tần Khấu Chẩm, nhấp một chút, ngẩng đầu lên nói: "Như vậy giáo chủ đã vừa lòng chưa?"

Tần Khấu Chẩm khẽ mỉm cười tiếp nhận chén rượu từ trong tay hắn, ôn nhu nói: "Thượng quân sau này có thể gọi ta Khấu Chẩm, ngươi cũng không thuộc trong giáo ta, giáo chủ gì chứ."

"Không dám." Vân Túng lạnh nhạt nói, "Bần đạo thấy vẫn nên gọi Tần giáo chủ thì hơn."

Tần Khấu Chẩm hai mắt hơi thu lại, hàn quang lóe lên, suýt nữa đã nổi giận. Từ khi hắn thành danh đến nay, võ công thượng thừa, tuấn mỹ vô song. Người bị hắn thượng qua, bất luận nam nữ đều không dám trái lời hắn. Lần đầu tiên trong đời hắn cố ý tỏ ra ôn nhu nhẫn nhịn, ai biết Vân Túng này không thông tình thú, y không chỉ không bị hắn lấy lòng, trái lại còn có vẻ rất bất đắc dĩ. Vẻ mặt y không chút gợn sóng, nhìn hắn cứ như nhìn cái gốc cây*** vậy !!

Cực lực kiềm chế tức giận ở đáy lòng, Tần Khấu Chẩm mỉm cười: "Thượng quân không muốn... Quên đi! Chút điểm tâm này là ta cố ý dặn dò đầu bếp vì thượng quân chuẩn bị, mong thượng quân chớ chê."

Vân Túng giương mắt nhìn thấy trên bàn bày bốn đĩa thức ăn chay, màu sắc tươi nhuận, hương tỏa ngào ngạt, hiển nhiên là được chế biến rất công phu. Hắn không tiện phật ý Tần Khấu Chẩm, liền gật gật đầu, giơ đũa lên, gắp mỗi loại một chút chậm rãi thưởng thức, sau đó cảm giác tư vị rất tốt, không khỏi ăn nhiều thêm vài miếng.

Tần Khấu Chẩm thấy y ăn, sắc mặt cuối cùng hoà hoãn lại, nhịn không được khuyên y ăn nhiều một chút, chính mình lại không động đũa.

Vân Túng ăn xong không biết sao cảm cả người uể oải mềm nhũn, cơn buồn ngủ dâng lên, chỉ muốn ngã xuống ngủ. Y mê man mới tỉnh, chính mình cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao lại muốn ngủ đến vậy. Tần Khấu Chẩm ngồi đối diện y, y cũng không tiện lên tiếng đuổi người, miễn cưỡng lên tinh thần, vừa định uống chén trà nhưng ngay cả cốc đều không cầm được, mí mắt thật nặng a.

Tần Khấu Chẩm nhìn ra y đã nửa tỉnh nửa mê, cẩn thận hỏi: "Thượng quân mệt mỏi sao?"

Vân Túng nghe vậy không khỏi quẫn bách, lúng ta lúng túng nói: "Để Tần giáo chủ cười chê rồi."

Tần Khấu Chẩm khẽ mỉm cười: "Thượng quân không uống được rượu, lúc này tửu lực dâng lên, cảm thấy buồn ngủ cũng không có gì lạ đi."

Vân Túng sửng sốt một chút, y chưa bao giờ từng uống rượu, cũng không biết cảm giác say rượu ra sao. Nhưng y chỉ nhấp một chút, sao buồn ngủ đến nỗi này? Mà nghĩ lại, có lẽ y từ nhỏ thể chất liền không thể uống rượu, cho dù một lượng nhỏ cũng không chịu nổi đi.

Nghĩ như vậy, Vân Túng liền bình thường trở lại. Hắn có chút ngượng ngùng cười cười: "Tửu lượng bần đạo quá thấp, dường như càng lúc càng vào cơn say rồi."

Tần Khấu Chẩm nghe vậy, liền đứng lên nói: "Đã như vậy, tại hạ cũng không tiện ở đây quấy rầy thượng quân nghỉ ngơi, xin cáo từ trước." Dứt lời, dặn dò hai hạ nhân tiến vào thu thập sạch sẽ chén đĩa, hướng y gật gật đầu rồi ly khai.

Vân Túng sau khi tiếp hắn rời đi thì trở lại trên giường, chỉ kịp cởi đạo bào, rốt cuộc không mở mắt nổi, nằm xuống liền ngủ.

Sau khi y ngủ không lâu, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Tần Khấu Chẩm trên mặt mang vẻ tươi cười, đi tới trước giường y ngồi xuống, cúi đầu nhìn y, nhẹ giọng kêu: "Thượng quân."

Vân Túng không hề phát hiện, đã triệt để chìm vào giấc ngủ.

Tần Khấu Chẩm trên mặt tiếu ý càng sâu, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra cổ áo của y, thuận thế sờ xuống dưới. Chỉ cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm xúc da thịt trơn bóng mà không chán, eo lưng gầy mà rắn chắc, cảm giác rất tốt, không khỏi thở dài nói: "Không nghĩ tới một đạo sĩ lại có thân thể tuyệt diệu như vậy." Ngữ khí càng trở nên khinh bạc, trêu đùa, "Vân Túng a Vân Túng, cái tên tùy ý như thế, nhưng người lại vô vị như vậy a."

Vân Túng bị hắn sờ trên dưới thân thể đều có chút biến hóa, ở trong mộng thoáng tránh một chút, phát ra một tiếng thở dốc cực thấp.

Hai mắt Tần Khấu Chẩm nhất thời trầm xuống, dục vọng chậm rãi dâng lên. Mỹ nhân hắn nhìn nhiều lắm rồi, nhưng một nam tử anh khí xuất trần như vậy, ở trong tay hắn, trung y lỏng lẻo, da thịt quang lỏa, chẳng biết vì sao lại càng khơi lên được tình dục sâu nhất trong cơ thể hắn. Lập tức không chậm trễ nữa, Tần Khấu Chẩm hai ba cái lột sạch quần áo Vân Túng, chính mình cũng thoát đến sạch sẽ, liền đè lên.

Vân Túng trong lúc còn mê man ngủ chỉ cảm giác mình tựa hồ bị một vật nặng đè xuống, y cố gắng mở mắt, lại thế nào cũng không mở ra được. Có lẽ là vật vây y thực sự quá lợi hại, khiến ngay cả tri giác y cũng chậm chạp hơn rất nhiều. Mơ hồ cảm thấy được thân thể có chút đau, Vân Túng nhăn lông mày trầm thấp rên rỉ một tiếng, nhưng chỉ mơ màng trầm trầm, không hề có chút sức phản kháng.

Tần Khấu Chẩm từ phía sau y
chậm rãi đưa đẩy, cực kỳ thú vị. Vân Túng nơi hậu đình mới được thượng dược không lâu, bên trong có chút mát lạnh, thuốc kia lại có công hiệu làm trơn, bởi vậy Tần Khấu Chẩm không tốn sức chút nào liền ra sức trừu động. Nếu Vân Túng đã mê man trong mộng đẹp của y, hắn cũng không phải nhọc công lấy lòng, chỉ cảm thấy thân thể thon gầy dẻo dai dưới thân, bên trong vừa khít vừa nóng. Thuận theo động tác của mình, Tần Khấu Chẩm cảm giác được một luồng thuần dương khí cực kỳ ấm áp chậm rãi chảy vào trong cơ thể mình. Tần Khấu Chẩm nếm qua vô số mỹ nhân, nhưng chỉ tại trên người Vân Túng hắn mới có thể hưởng thụ được loại vui sướng trước nay chưa từng có này, huống hồ có thể mượn cơ hội đuổi hàn khí trong cơ thể mình ra, hắn nhất thời cao hứng, không khỏi làm liền mấy lần.

Vân Túng bị hắn đặt ở dưới thân cố tình làm bậy, tuy rằng hôn mê không tỉnh, nhưng thân thể không chịu nổi, từng đợt co rút, hiển nhiên cực kỳ thống khổ. Tần Khấu Chẩm mặc dù cũng nhận ra nhưng không có một chút thương tiếc, mạnh mẽ xuyên một cái, cuối cùng hài lòng lui ra.

Phi y hạ sàng, Tần Khấu Chẩm quay đầu lại nhìn nhìn Vân Túng nhắm chặt hai mắt, nhíu mày, lạnh lùng cười, phân phó hạ nhân tiến vào.

"Thay y dọn dẹp sạch sẽ, nếu như làm y tỉnh, ta sẽ hỏi tội ngươi!"

Người đến vội vàng lĩnh mệnh, ra ngoài nhấc cái thùng gỗ tới, phía sau còn có một nha đầu đi theo, cẩn thận tiến lên, từng li từng tí đem Vân Túng nâng dậy, khiêng vào trong thùng nước nóng để thanh tẩy lên. Từ đầu đến cuối, Vân Túng mặc dù biểu tình có khi thống khổ, nhưng vẫn luôn không có thanh tỉnh.

Chú thích:

*1 khắc = 15 phút

**thu thủy: làn nước mùa thu

*** nguyên văn là "căn thảo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro