Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lan Lăng nằm trên giường, sau khi Vân Túng cùng Tần Khấu Chẩm rời đi không lâu liền cảm thấy khí lực trong cơ thể mình  dần dần khôi phục. Hắn thử động đậy thân thể, cảm thấy khí tức không hề bị áp chế thì vô cùng kinh hỉ, vội vã ngồi dậy điều tức một phen, sau đó hắn nhận ra chân khí trong cơ thể mình cái gì cũng chưa mất, cũng không nửa điểm cảm giác trúng độc. Yên lặng suy tư một hồi lập tức hiểu được, họ Tần kia nói gì mà trong thân thể hắn có truy hồn tán, rõ ràng là gạt người!

Nghĩ đến Vân Túng vì mình theo Tần Khấu Chẩm đi Minh Hoa thánh giáo, Hạ Lan Lăng không khỏi lo lắng. Nếu mình không trúng độc, tự nhiên sẽ không có cái gọi là thuốc giải. Tần Khấu Chẩm đúng là quỷ kế đa đoan, nếu hắn nhân cơ hội đem Vân Túng lừa đi, mang y về giáo, đến lúc đó phải làm sao a! Tuy rằng tâm trạng hắn nôn nóng, nhưng vẫn còn một tia hi vọng, song qua ba canh giờ vẫn chưa thấy Vân Túng trở về, Hạ Lan Lăng không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy, lớn tiếng kêu hạ nhân chuẩn bị tự mình dẫn người đi Minh Hoa thánh giáo.

Nhưng có điều... từ khi thánh vật Minh Hoa thánh giáo bị trộm, Tần Khấu Chẩm đã dẫn giáo chúng rời khỏi chỗ cũ, không biết trốn đến nơi nào ẩn cư. Tuy Hạ Lan Lăng nhiều lần phái người thăm dò, nhưng không tìm được manh mối. Trên giang hồ gió êm sóng lặng, cũng không thấy người Minh Hoa thánh giáo qua lại.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, Vân Túng giờ khắc này đang nằm trên giường của Tần Khấu Chẩm.

=====================
Vân Túng hơi mở mắt ra, lọt vào trong mắt y là những tua rua  trong màn rực rỡ trùng điệp, một cành mai phơ phất cắm ở đầu giường. Trên người y đắp một chiếc áo gấm mềm mại, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: "Đạo trưởng, ngươi đã tỉnh."

Vân Túng cả kinh, quay đầu nhìn thấy một thiếu nữ áo xanh đứng trước giường y, thấy y tỉnh dậy, nàng tươi cười rạng rỡ nói: "Ta đi gọi giáo chủ tới, đạo trưởng ngủ mê man hai canh giờ, cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Dứt lời, không chờ Vân Túng lên tiếng đã quay người chạy ra ngoài.

Vân Túng đầu óc choáng váng, y nhắm mắt lại, chậm rãi hồi tưởng những chuyện đã xảy ra. Nhớ đến ký ức ngày hôm qua khi còn thanh tỉnh, sắc mặt y hiện tại vốn đã trắng xanh lại càng trở nên tái nhợt.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Vân Túng mở mắt ra, chỉ thấy người đẩy cửa mà vào một đôi mày ngài mắt phượng, trên môi còn hơi mỉm cười - không phải Tần Khấu Chẩm thì còn ai vào đây nữa.

"Vân thượng quân." Tần Khấu Chẩm ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu mở miệng nói, "Lúc trước tại hạ nhất thời tẩu hỏa nhập ma, vô tâm vô tính phạm vào sai lầm lớn, đã đắc tội nhiều ── mong rằng thượng quân tha thứ cho. Nếu như thượng quân nhất định bắt Tần mỗ lấy cái chết tạ tội, tại hạ một câu cũng không oán hận!" Ngôn từ tha thiết, thần sắc thành khẩn, lại thêm bộ dạng cụp mắt hệt như hắn đã sẵn sàng đón nhận cái chết mạnh mẽ đem cơn giận Vân Túng nghẹn tại cổ họng, không biết nên phát tác ra làm sao.

Cúi đầu nhìn nhìn bộ quần áo sạch sẽ trên người mình, phía sau còn có cảm giác hơi mát mẻ, có lẽ đã được thoa thuốc nên không còn đau đớn. Vân Túng liếc mắt một cái thấy mình phất trần cùng bội kiếm của mình đều được đặt ngay ngắn đoan trang trên bàn gỗ, thần sắc không khỏi hơi hòa hoãn lại, cuối cùng một bụng khí giận nén xuống thành một tiếng thở dài.

Hành động của Tần Khấu Chẩm đối với y tuy rằng vô cùng đáng trách nhưng dù sao cũng là do hắn tẩu hỏa nhập ma, dưới thần trí mơ hồ mà hành động. Một ý nghĩ khác bỗng lóe lên trong đầu Vân Túng, y vội vàng ngồi dậy, gấp gáp hỏi: "Tần giáo chủ, giải dược của Thất nguyệt truy hồn tán đâu?"

Xong... Ba canh giờ đã qua từ lâu, Hạ Lan Lăng hắn...

Tần Khấu Chẩm vội vàng đè lại vai y, an ủi: "Vân thượng quân xin yên tâm, Vương gia không có gì đáng ngại. Tại hạ kỳ thực chưa từng hạ độc trên người Vương gia. Thất nguyệt truy hồn tán kia ... Chỉ là cái tên do ta bịa ra để thoát thân, đánh lừa Vương gia mà thôi." Hắn thành thành thật thật nói ra, nửa lời cũng không dối gạt Vân Túng.

Vân Túng ngẩn ngơ, sau khi nhanh chóng hiểu được tiền căn hậu quả, y không khỏi cười khổ ra tiếng. Lần này mình cùng Hạ Lan Lăng quả thực là thất bại thảm hại trước mặt Tần Khấu Chẩm, không những không bắt được người, ngược lại là y tự rơi vào bẫy... May là Hạ Lan Lăng giờ khắc này không việc gì, mà thánh vật kia của Minh Hoa thánh giáo cũng chưa bị Tần Khấu Chẩm đoạt lại. Chính mình xuất quan giúp đỡ Hạ Lan Lăng cũng chỉ vì bảo vệ hắn không bị Tần Khấu Chẩm gây thương tích. Dù sao thì, cũng mục đích của y cũng đạt được rồi.

Nhận ra tay Tần Khấu Chẩm vẫn đặt trên vai mình, Vân Túng hơi nhướn mày, nghiêng người né tránh, mang theo chút mệt mỏi mở miệng nói: "Tần giáo chủ đa tâm rồi, bần đạo cũng chỉ cứu một mạng người thôi. Việc hôm trước, ngươi không cần nhắc lại là được. Nếu Vương gia đã không có việc, vậy bần đạo liền cáo từ."

Tính cách y rộng mở, chưa bao giờ lưu tâm, cho dù bị Tần Khấu Chẩm coi như nữ tử rồi cường bạo, chính y chỉ cảm thấy thống khổ, tình dục trong người nửa phân cũng không nhen nhóm. Việc đã đến nước này, y cũng đâu không thể giết Tần Khấu Chẩm cho hả giận. Huống hồ y chỉ một lòng cầu thanh minh, đạo hạnh không phá. Phát sinh sự tình hoang đường như vậy ... cứ coi như bị người ta xuyên cho một kiếm đi, y không muốn dây dưa nhiều nữa liền cáo từ rời đi.

Ai biết thân thể mới hơi động, liền cảm thấy được một luồng ý lạnh thấu từ trong xương dần dần lan ra toàn thân, nhiệt độ bên trong phòng phảng phất như đột đã giảm xuống cực sâu, khiến y có cảm giác mình vừa đi vào một cái hầm băng.

Vân Túng thần sắc đại biến, không khỏi nhìn về phía Tần Khấu Chẩm. Chỉ thấy khuôn mặt hắn hiện vẻ xấu hổ, do dự một lúc mới mở miệng nói: "Thực không dám giấu giếm, đêm qua khi đó... Thượng quân đã bị hàn khí trong cơ thể tại hạ gây thương tích. Bây giờ hàn khí vào cơ thể, Vân thượng quân... sợ là phải chịu khổ rồi."

Vân Túng nghe vậy, phút chốc ngồi về chỗ cũ.

Nguyên lai Vân Túng tu luyện Thanh Tâm quyết, chính là một môn võ học chí dương thượng thừa. Mà công phu Tần Khấu Chẩm luyện vừa vặn là Hàn Minh thần công cực kỳ âm hàn. Ngày đó Tần Khấu Chẩm tẩu hỏa nhập ma, cưỡng ép cùng Vân Túng giao hợp, đánh bậy đánh bạ mượn chí dương khí từ trong cơ thể hắn  điều hòa chí âm hàn khí trong cơ thể mình, đồng thời cũng đem hàn khí trong cơ thể hắn đẩy vào cơ thể y.

Vân Túng sững sờ một lát, sau đó khiếp sợ lặng lẽ tiếp nhận sự thật này. Hàn khí Tần Khấu Chẩm trong cơ thể y, y chẳng hề trách hắn, dù sao đây là hai người đều không ngờ đến. Chính mình chịu đủ một phen đau đớn trên thân thể, Tần Khấu Chẩm mới nhặt được về một cái mạng, cũng coi như là sự việc hoang đường này xảy ra đã rất may mắn. Y thực sự không muốn lưu lại Minh Hoa trong giáo thêm, mặc dù đối với với việc Tần Khấu Chẩm làm trước kia đã quyết định không truy cứu nữa, nhưng bảo y thản nhiên cùng hắn ở chung, y làm không được a. Hiện giờ y chỉ muốn tức khắc chạy về Thanh Phong quan bế quan vận công, nhanh chóng đem hàn khí trong cơ thể y đuổi ra ngoài.

Vân Túng hít một hơi thật sâu, thân thủ mặc đạo bào vừa được mang tới vào, nhàn nhạt nói: "Việc đã đến nước này, Tần giáo chủ cũng không cần tự trách. Bần đạo còn cần về Thanh Phong quan một chuyến, cáo từ." Một mặt nói, một mặt nỗ lực điều hoà nội tức, đứng dậy muốn lấy phất trần cùng bội kiếm trên bàn rời đi.

Tay vừa mới duỗi ra, lại bị Tần Khấu Chẩm cầm chế trụ: "Thượng quân xin dừng bước!"

Vân Túng sững sờ, trên mặt không vui: "Tần giáo chủ còn muốn gì nữa?"

Tần Khấu Chẩm bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu như nước: "Tại hạ lúc trước tuy là tẩu hỏa nhập ma, nhất thời mạo phạm thượng quân, kỳ thực trong thâm tâm đã sớm đối với thượng quân mến mộ vô cùng. Bây giờ ta làm hại thân thể thượng quân bị hao tổn như thế sao có thể để thượng quân uỷ khuất mà rời đi? Thượng quân nếu không chê, thỉnh lưu lại một thời gian, Tần mỗ sẽ tận tâm tận lực tìm phương pháp bức hàn khí trong cơ thể ngươi ra có được không?"

Vân Túng nghe vậy, thần sắc đại biến: "Tần giáo chủ đang nói đùa sao? Bần đạo người xuất gia, tự nhiên phải trở về Thanh Phong quan ngay tức khắc, sao co ́thể lưu lại nơi đây?"

Y nghe chuyện Tần Khấu Chẩm nói quý mến y thực sự rất đọa người a. Việc lúc trước, y chỉ coi là một hồi hoang đường, căn bản không suy nghĩ nhiều. Y tự nhận là người tu đạo, đương nhiên không sẽ không bước vào hồng trần, tình dục càng không thể có. Huống chi, giữa hai nam nhân sao có thể có loại tình cảm vi thế bất dung kia?

Tần Khấu Chẩm thần sắc tối sầm lại: "Thượng quân đây là xem thường tại hạ?"

Vân Túng á khẩu, nửa ngày cũng không nói ra được nghiêm từ cứng rắn. Y không có xem thường ý tứ của Tần Khấu Chẩm, chỉ là không muốn cùng hắn thêm dây dưa. Nhưng nhìn đến thần sắc của hắn, quả thực là muốn bao nhiêu tổn thương liền có bấy nhiêu, đến nửa ngày đành phải nói: "Bần đạo cũng không ý này..."

Tần Khấu Chẩm hắn vốn có được mỹ mạo vô song, giờ khắc này hai hàng lông mày cau lại, trên mặt mang theo ủy khuất nhìn y, còn chưa kể lại mang tâm ý điềm đạm đáng yêu. Đường đường là giáo chủ Minh Hoa thánh giáo, nhân vật trong chốn giang hồ vừa nghe tiếng đã khiếp sợ táng đảm, giờ đây lại hạ thấp tư thái yên lặng đưa mắt nhìn y, dù là Vân Túng không muốn, trong thâm tâmcũng không nhịn được vô ý sinh ra mấy phần thương hại.

"Tại hạ chỉ cầu thượng quân lưu lại mấy ngày để giải hàn khí trong cơ thể, tuyệt không có ác ý. Thượng quân nếu không xem thường tại hạ, sao lại tránh tại hạ như rắn như rết thế?" Tần Khấu Chẩm rũ mi mắt, thần sắc âm u, "Nguyên lai Tần mỗ trong lòng thượng quân, là một kẻ đáng ghét như vậy.. "

Vân Túng rất là đau đầu, không thể làm gì khác đành phải trả lời: "Bần đạo thật sự không có xem thường tâm ý của Tần giáo chủ... Thôi thì nếu giáo chủ đã có ý như thế, bần đạo liền ở lại quấy rầy ngươi thêm mấy ngày. Chỉ là hàn độc trong cơ thể bần đạo, ta sẽ tự nghĩ cách giải quyết, giáo chủ không cần phí tâm."

Tần Khấu Chẩm trong mắt chợt lóe một tia mừng thầm, lập tức trên mặt tràn đầy nhu tình, vui mừng cười nói: "Như vậy, thượng quân tạm thời nghỉ ngơi chốc lát, tại hạ dặn dò hạ nhân đưa một ít thức ăn lại đây." Dứt lời, mặt mày hớn hở rời đi.

Vân Túng yên lặng thở dài ngồi trở về giường, cũng không nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt Tần Khấu Chẩm lúc quay người rời đi.

Nguyên lai từ khi thánh vật trong giáo Tần Khấu Chẩm bị trộm, hắn chịu đủ nỗi khổ bị hàn khí tập kích, thử rất nhiều biện pháp cũng không có thể áp chế lại hàn khí trong cơ thể mình. Không ngờ đến sau khi cùng Vân Túng giao hoan, không những có thể đẩy hàn khí trong cơ thể mình sang cơ thể đối phương mà còn có thể thông qua thuần dương khí trong cơ thể y áp chế lại hàn khí trong cơ thể mình. Vân Túng giờ này với hắn mà nói, rõ ràng chính là miếng noãn ngọc ngàn năm khó tìm, hắn há lại chịu thả y đi? Vẫn là dùng ôn ngôn nhuyễn ngữ lừa y lưu ở lại giáo, tiếp tục nghĩ cách dùng thân thể của y trục xuất hàn khí trong người thì hơn a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro