Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày thứ hai, lúc Bạch Thành Hưng mở mắt có một chút thất thần:

“Mình đang ở đâu vậy?”

Bạch Thành Hưng ngồi dậy, đem chăn quấn quanh người mình, Nhật Huy nằm kế bên cũng từ từ tỉnh lại, sau đó cũng ngồi lên ôm lấy Bạch Thành Hưng từ phía sau:

“Bảo bối, sao vậy?”

Bạch Thành Hưng quay đầu sững sờ nhìn Nhật Huy bộ dạng ngốc ngốc ngơ ngác, Nhật Huy đưa tay xoay người cậu lại, chế trụ sau gáy cậu trên môi bắt đầu nụ hôn, Bạch Thành Hưng cũng ôm lấy vai Nhật Huy chậm chậm đáp trả.

Cả phòng phấn hồng bay bay bỗng nhiên cửa bị mở toang, hai đứa con trai giống như hai tiểu tặc chạy vào, không có một chút nào ý thức rằng vừa mới phá hỏng đại sự của song thân.

Bạch Thành Hưng tới vội vàng không mang nhiều quần áo, mặc trên người chính là áo ngủ của Nhật Huy . Áo có chút lớn, hơi nghiêng người, cổ áo sẽ bị lệch để lộ ra làn da trắng sữa, trong mắt còn ẩn ẩn một tầng hơi nước. Nhật Huy không thể để mỹ cảnh này cho người khác nhìn thấy, con trai ruột của mình cũng không được nên liền cầm chăn đem Bạch Thành Hưng bao lại như cái bánh chưng, bên kia nói với hai đứa nhỏ:

“Hai đứa đi vào phòng người khác mà không gõ cửa là không lịch sự, có biết không?”

“Nhưng mà bố ơi, bọn con đói.” Tiểu Kiệt gương mặt chó con vô tội nhìn nhìn Nhật Huy.

“ Rồi rồi, hai con ra ngoài trước đi, đợi một lát bố đi làm điểm tâm.”

Hai bé con đáng thương đành vai sóng vai đi ra khỏi phòng, Nhật Huy quay đầu nhìn bảo bối của mình, Bạch Thành Hưng vậy mà lại ngủ tiếp. Nhật Huy bất đắc dĩ cười cười, xuống giường thay quần áo chuẩn bị làm điểm tâm.

Nhật Huy trong phòng bếp bận rộn, hai tiểu tặc mỗi đứa một bên cửa thò đầu vào nhìn, bốn con mắt sáng lấp lánh. Hai đứa lúc còn chưa biết nói chuyện ba ba cùng bố liền tách ra, nên cảnh tượng này chính là lần đầu tiên hai đứa nhìn thấy: Bố ở trong bếp bận rộn nấu cơm, còn ba ba trên giường lười biếng ngủ nướng, sau đó một nhà bốn người sẽ cùng ngồi vào bàn thật vui vẻ.

Bạch Thành Hưng vuốt mắt từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy hai cái đầu nhỏ hướng vào trong phòng bếp dò xét, thì bật cười mỗi một bên tay liền xoa nhẹ đầu các con. Nhật Huy vừa vặn cũng làm xong, thấy Bạch Thành Hưng tới liền nhìn chân của cậu, quả nhiên để chân trần, Bạch Thành Hưng thích để chân trần thói quen đã bao nhiêu năm cũng không sửa được. Nhật Huy một bên rửa tay, một bên hỏi cậu:

“Lại không mang dép!”

Tiểu Đậu còn nói thêm: “Bố, ba ba ở nhà cũng hầu như là không mang dép! Con nói hoài ba cũng không nghe!”

Nhật Huy nhìn Bạch Thành Hưng ngồi ở trên ghế:

“Nhị Nhị nói có đúng không?” Không đợi Bạch Thành Hưng phản bác, Tiểu Đậu đã gãi đầu một cái:

“Bố đừng gọi con là Nhị Nhị nữa.”

Nhật Huy về phòng lấy dép cho Bạch Thành Hưng, thắc mắc hỏi:

“Sao thế? Nhị Nhị gọi nghe rất xấu sao?”

“Không phải. Nhất Nhất với Nhị Nhị, người khác nghe xong liền biết con là em.”

Bạch Thành Hưng che miệng cười trộm, nhóc con này là không chấp nhận làm em của Nhất Nhất rồi.

Hai năm sau

Vẫn là hai tiểu tặc từ hai bên cửa thò đầu vào nhìn

“Tiểu Đậu, mau đi vào đem em trai ôm ra đi!”

Nói liền phải đem Tiểu Đậu đẩy vào trong phòng, Tiểu Đậu nhất quyết kháng cự:

“Cậu là ca ca cậu đi đi! Ca ca nhanh đi đi! Đi vào ôm em trai ra cho em đi!”

Tiểu Đậu bình thường vẫn luôn cự tuyệt gọi Tiểu Kiệt là ca ca, bất quá cũng có mấy lần hết cách đều phải dùng chiêu này.

Tiểu Kiệt ra vẻ anh trai lớn nhất nhà đầy tinh thần trách nhiệm, lặng lẽ đẩy cửa ra, rón rén đi đến giường nhỏ, đem Tiểu Duy ôm ra. Nói đến tên của bé con, lại là một câu chuyện ngọt ngào, hai người sau khi về lại bên nhau liền hoà hợp không ngờ, hoàn toàn không cãi nhau đánh nhau nữa. Đứa nhỏ đến nhẹ nhàng bất ngờ lúc cả hai baba cón chưa chuẩn bị. Để kỉ niệm Bạch Thành Hưng đặt tên con là Ngô Tử Duy, nhũ danh liền là Tiểu Duy.

“Lưu Tử Kiệt! con làm gì đó!” Nhật Huy thấp giọng đối với tiểu tặc đang trộm em kia nói.

Tiểu Kiệt xoay người vội vàng giải thích:

“Bố, bọn con muốn chơi với em, con mang em ra ngoài chơi!”

Nhật Huy bước xuống còn chưa tới gần, Tiểu Kiệt đã đem em trai biến một cái phóng tới phòng khách, ở ngoài Tiểu Đậu đã sớm chuẩn bị xong một đống đồ chơi các thứ. Nhật Huy nhìn thấy rất an tâm nhưng vẫn không quên dặn dò:

“Hai đứa chơi ngoan, không được chọc em khóc.”

Hai ông anh trai nghiêm túc  gật gật đầu, “Bọn con biết rồi, bố mau về phòng đi, ba ba còn đang chờ nha!”

Nhật Huy cũng không lo lắng hai đứa có thể chiếu cố được em trai không, hai đứa ngược lại đều là có thiên phú làm ca ca đó.

Nhật Huy ngáp một cái liền trở về phòng ngủ ôm bảo bối, tiếp tục giấc ngủ.

Hạnh phúc là thế nào?

Thế này là đủ rồi.

-------END-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro