Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Thành Hưng cảm thấy bị Nhật Huy nói trúng tim đen liền cảm thấy chột dạ, phảng phất còn có một chút xíu xấu hổ.

"Thành Hưng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi." Nhật Huy nắm chặt tay Bạch Thành Hưng, ngồi xổm ở trước mặt cậu, một cái tay khác đặt ở trên đầu gối của cậu.

"Sao, tại sao vậy?" Bạch Thành Hưng thanh âm nhỏ xíu giống như muỗi kêu, Tiểu Đậu cảm thấy ba ba này cùng với ba ba bình thường mắng chửi mình tuyệt đối không phải là một người.

"Em không biết làm việc nhà, không biết cách cư xử, tính tình cũng không tốt, còn có... ngây thơ tin người muốn chết ___" Bạch Thành Hưng bị nói đến phát cáu vểnh miệng cãi:

"Anh thôi đi! Nói tôi nát bét như vậy còn muốn cùng tôi bắt đầu là có ý gì." Nói xong quệt mồm trừng mắt nhìn Nhật Huy.

"Em nghe anh nói hết đã, anh rất thích em, em kém cỏi thế nào anh cũng thích. Anh thích mỗi khi trời mưa em sợ sấm sét ôm chặt anh như con gấu, mỗi lần anh tăng ca em sẽ mang cơm đến cho anh, mặc dù là rất khó nuốt nhưng anh cũng thích, anh còn thích dáng vẻ nghiêm túc của em mỗi lần viết tiểu thuyết, dù là em lúc thế nào, lúc làm gì với anh cũng đặc biệt đáng yêu. Bộ dạng tức giận như bây giờ anh cũng thích." Nói xong nhanh chóng đứng dậy, trên cái miệng vểnh của Bạch Thành Hưng hôn một cái.

Hai đứa con nhỏ ngồi một bên nhìn thấy liền ngạc nhiên há mồm trợn mắt. Wow, bố thật là lãng mạn, còn hơn trong phim luôn!

Bạch Thành Hưng hai tai đỏ lên, ngượng muốn chết nhưng vẫn mạnh miệng

"Vậy anh vì cái gì đồng ý cùng tôi tách ra bảy năm vậy?"

" Bởi vì khi đó chúng ta vẫn còn quá trẻ con, không đủ thành thục, anh nghĩ chúng ta có lẽ cần tự kiểm điểm lại bản thân mình đối với đối phương, cũng nên suy nghĩ thật kĩ con đường tiếp theo sẽ đi như thế nào. Hôn nhân không phải là chuyện của riêng anh hay của riêng em, mà là chúng ta cùng cố gắng. Em không biết em lúc đó thật sự không thể kiềm chế được, giống như một thùng thuốc nổ động vào sẽ nổ tung, biên tập mỗi ngày tìm em mấy lần đòi bản thảo mà em thì một chữ cũng không viết được, Nhất Nhất bị ốm khóc không ngừng, sau đó Nhị Nhị cũng ốm, anh đi công tác ba bốn ngày mới về một lần, em bị kẹp ở giữa chịu hết sức ép... Nhưng mà tất cả cũng bởi vì anh, anh lúc đó không biết nên làm thế nào giúp em, chúng ta mỗi ngày cãi nhau, đánh nhau, cuối cùng chỉ có thể đề nghị tách ra mà giải quyết, nhưng anh không ngờ đã bảy năm rồi, nhanh đến như vậy."

Bạch Thành Hưng cúi đầu, hít hít mũi: "Nhật Huy...em xin lỗi."

Sau đó cậu nắm chặt tay Nhật Huy nói:

"Chúng ta lúc ở bên nhau đều là em bắt nạt anh, đều là em không vui sẽ động thủ trước, bây giờ nếu chúng ta bắt đầu lại em sẽ đánh anh nữa thì làm sao?"

Nhật Huy đứng dậy ngồi vào trên ghế sa lon, bất lực đỡ trán, cái con cá này thật sự là người lớn rồi sao? Tiểu Kiệt nhìn thấy hai vị phụ thân như vậy, chán nản đá đá Bạch Thành Hưng:

"Ai nha ba ba sao mà ba ngốc quá vậy! Bố chính là thích bị ba đánh đó!"

Bạch Thành Hưng quay đầu nhìn Nhật Huy: "Hả?"

Bạch Thành Hưng tướng mạo cùng bảy năm trước cũng không có mấy thay đổi, mới nhìn qua vẫn giống như trên dưới hai mươi, ánh mắt thanh tịnh lại có chút sợ hãi, làm người người thương yêu.

"Thành Hưng, những lời này anh đã suy nghĩ hết bảy năm hôm nay mới có dịp nói với em, anh cũng không mong em sẽ vì anh thay đổi con người vốn có của mình, thế nhưng chúng ta đời này còn được bao nhiêu lần bảy năm nữa? Chúng ta đừng nên tiếp tục phí thời gian."

Bạch Thành Hưng cắn môi, nội tâm xao động. Cậu thật tâm trong lòng đối với Nhật Huy vẫn là còn tình cảm, bảy năm này, Bạch Thành Hưng không biết có bao nhiêu lần muốn đi tìm Nhật Huy nói một cậu xin lỗi, nhưng tính tình cậu trẻ con lại tự mãn, nghĩ thế nào cũng không có dũng khí đi. Ngần ấy năm trôi qua đối với cậu vẫn không có một ai có thể thay thế vị trí của Nhật Huy:

"Nhật Huy,..." Bạch Thành Hưng ôm cổ Nhật Huy, "Cám ơn anh."

Bạch Thành Hưng bây giờ không dám nghĩ về khoảng thời gian trước kia nữa, hạnh phúc bây giờ quả thực sự tới quá nhanh.

Nhật Huy cũng ôn nhu ôm cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro