Chương 12: Gặp lại Mộ Thanh Khê.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Gặp lại Mộ Thanh Khê.

Không biết là qua bao lâu Tô Thủy Nguyệt rốt cuộc bị tiếng ồn ngoài sân vườn đánh thức.

- Hai người các ngươi đúng là hai lão già không bằng cầm thú! Bọn ta chỉ mới rời đi có vài ngày mà các ngươi đã làm Thủy Nguyệt thành ra cái dạng gì rồi!

Sau đấy là hàng loạt tiếng kiếm va chạm lẻng xẻng cùng với tiếng nổ oanh trời, Tô Thủy Nguyệt rốt cuộc không nướng được nữa mà đi ra ngoài xem. Trong sân lúc này có không ít người, mà số trong đó không phải là ai xa lạ, Thượng Thiên Thiếu Khanh và Tề Xuân Thụy thì đứng về một hướng còn Bách Phệ Thôn, Tống Liễu Dương và Quân Thư Mục thì đứng một hướng. Hai bên không ngừng xuất kiếm cùng với chưởng khí tạo ra vô số chấn động làm trên dưới Tề gia rung lắc dữ dội.

- Các người đây là đang chơi trò gì vậy?

Tô Thủy Nguyệt cảm thấy đây không hẳn là đang chơi trò chơi, mà là phá hoại thì đúng hơn. Khuôn viên ở biệt viện của Tề gia bị đánh cho tơi tả, lá cành rơi đầy đất nhìn giống như vừa trải qua một trận cuồng phong vô cùng dữ dội. Đám người đang đánh nhau như phát điên lại vì nghe được tiếng của hắn mà ngay lập tức dừng lại, Bách Phệ Thôn là người đầu tiên lao lên ôm lấy hắn.

.....Cái tên nam chính này thích ôm thật đấy, động một tí liền ôm có phải là thiếu hơi nam nhân quá không đây?

- Thủy Nguyệt, ta rất nhớ đệ.

Từ ngày mà Tô Thủy Nguyệt phát hiện ra nam chính Bách Phệ Thôn này cong rồi thì cũng không thấy xa lạ gì cái ôm hay lời nói tỉ tê của y nữa. Nhưng mà cái thế giới trong sách này thật sự đã bị thay đổi rồi sao, là vì hắn cho nên mới bị thay đổi có đúng không, từ một quyển sách tiên hiệp hậu cung chân chính trở thành một quyển long dương vô cùng dâm đãng.

- Có phải là lúc đệ ở đây hai kẻ này lúc nào cũng ép buộc đệ có đúng không?

Bách Phệ Thôn hùng hồn chỉ trích, còn cố ý xoa xoa lên những dấu hôn ẩn hiện sau cổ áo ngủ của Tô Thủy Nguyệt làm hắn chỉ biết ngượng ngùng mà quay đi hướng khác.

- Không có một ai ép buộc ta cả.

Nếu có thì cũng chỉ là cái hệ thống chết dẫm kia giao cho nhiệm vụ câu dẫn Thượng Thiên Thiếu Khanh và Tề Xuân Thụy, hại hắn sau khi câu dẫn xong liền bị hai người bọn họ chơi hai ngày đêm liền. Còn chưa có hết, sau đó vài ngày thì hai kẻ này lại vô cùng tự nhiên mà tranh giành giường của hắn, lại lăn lộn thêm hai ngày nữa hại hắn cho đến tận mấy ngày sau vẫn còn ê ẩm muốn chết. Chỉ sợ là hắn ở đây chưa đến nửa năm thì chắc chắn sẽ lên đến cấp 100 luôn thôi.

- Ý ngươi là ngươi can tâm tình nguyện? Vậy bọn ta tính là cái gì đây?

Tống Liễu Dương hùng hồn tiến tới, Quân Thư Mục cũng không chậm rãi một chút nào đi đến giành chủ quyền. Tô Thủy Nguyệt nuốt nước miếng cũng thấy nghẹn, cái gì vậy chứ, từ lúc nào mà sự tranh giành của hậu cung này lại rơi ở trên người hắn? Vốn dĩ tất cả những người ở đây đều là lão bà của Bách Phệ Thôn, dĩ nhiên Bách Phệ Thôn cũng yêu tất cả bọn họ, chỉ là bây giờ tình huống có chút đặc biệt. Bách Phệ Thôn cùng hậu cung của chính mình giành giật nam nhân, cái thế giới này quá loạn rồi!

Lúc này bỗng nhiên hệ thống hiện lên dòng chữ dài.

"Xin ký chủ hãy thu lưu tất cả những nam nhân muốn đi theo người, thứ nhất là tiện để tăng cấp.

Thứ hai dĩ nhiên là để thỏa mãn sinh lý, những nam nhân mà hệ thống chọn cho người không chỉ tốt về hình dạng kích cỡ, mà còn có sức bền và dẻo dai không gì sánh kịp.

Nếu ký chủ còn chưa biết nên nói gì với bọn họ thì hệ thống xin được gợi ý những câu nói để người lựa chọn.

1. Ta cho phép các ngươi yêu ta, đi theo ta, làm ấm giường cho ta.

2. Các ngươi thật thú vị, đặc biệt là khoản ở trên giường, cho nên tốt nhất là nên đi theo ta hết đi.

3. Không nói nhiều, tất cả các ngươi ta đều muốn lên giường.

Chúc ký chủ có một ngày thật đẹp và mỗi ngày đều được sung sướng nhất có thể. Hệ thống xin được giao nhiệm vụ:

Phải nói một trong ba câu trên.

Thưởng: Kỹ năng chúc phúc yêu thú, có thể giúp cho yêu thú Thủy Lâu cấp 6 của người tăng lên cấp 9 biến hóa thành người, giúp ích cho việc đánh quái săn bảo vật.

Phạt: Np với tất cả những người ở đây."

Tô Thủy Nguyệt nhếch mép, cái hệ thống này nhất định là rất căm thù hắn đi. Cho dù bây giờ hắn không bị phạt np thì sau khi hắn nói xong một trong ba câu kia thì mỗi ngày của hắn đều sẽ bị sưng cúc được chứ? Tô Thủy Nguyệt dùng ý nghĩ thương lượng.

"Có thể nào đổi một câu khác được không, hay là để ta tự nói đi."

Hệ thống: "Hệ thống đang bận không thể xử lý thông tin mặc cả. Nếu sau 10 giây ký chủ còn chưa nói thì sẽ vận hành combo hình phạt giật điện và np."

......Đệch mợ! Cái hệ thống lừa đảo này rốt cuộc là đến từ đâu, hắn muốn trả hàng kèm bình chọn 1* có được không? Tô Thủy Nguyệt có chút sầu não nhìn số đếm đang dần lùi lại thì biết bản thân đã không còn cách nào khác liền mở miệng tiêu sái nói ra một câu.

- Đừng nói gì nữa, tất cả các ngươi ta đều muốn. Sau này hay là cứ ở bên cạnh ta hết đi.

"Tuy rằng ký chủ nói không đúng câu nào, nhưng nội dung không sai biệt nên hệ thống sẽ tạm thời chấp nhận. Nhưng sẽ phạt giảm xuống 2 cấp vì ký chủ đã nói không đúng."

........Mẹ nó, hắn chỉ mới tăng lên cấp 27 thôi được chứ, vì cái quái gì lại bị tụt lùi nữa vậy! Hệ thống lừa đảo, hệ thống chết dẫm này!

- Ai nha, tiểu dâm đãng này đúng là rất biết hưởng thụ.

Thượng Thiên Thiếu Khanh tà tà đi tới, một ngón tay mân mê lên bờ môi mỏng đã có chút sưng của Tô Thủy Nguyệt sau đấy nâng cằm hắn lên để hắn nhìn thẳng vào trong mắt mình.

- Vậy là giáo chủ không muốn đi theo ta đi.

Tô Thủy Nguyệt không biết lấy đâu ra dũng khí mà nhếch môi khiêu khích, cái lưỡi màu đỏ ẩn hiện sau cái miệng nhỏ vô cùng khiêu gợi dụ người. Thượng Thiên Thiếu Khanh bị khiêu khích cũng không tức giận mà cúi xuống hôn một cái thật nhẹ như chuồn chuồn đạp nước rồi rời ra.

- Ta đương nhiên sẽ theo, dù sao chuyện của bổn giáo cũng đã giải quyết xong rồi, đi theo ngươi.... mỗi ngày làm người sướng đến điên!

........Cái tên Thượng Thiên Thiếu Khanh da mặt dày này rốt cuộc là đúc từ đâu ra đây, nói ra câu như vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ.

- Ta mới là người mỗi ngày làm Thủy Nguyệt sướng điên, ngươi tránh ra!

Bách Phệ Thôn đứng bên cạnh luôn thấy chướng mắt lúc này mới đẩy Thượng Thiên Thiếu Khanh sang một bên, chỉ là Thượng Thiên Thiếu Khanh rời ra chưa bao lâu thì Tề Xuân Thụy đã sáp tới.

- Thủy Nguyệt là của chung, ngươi có tranh giành thì cũng nên nhớ cho kỹ là tiểu dâm đãng này vừa nói là cần tất cả chúng ta. Một mình ngươi mà đủ sao?

Tề Xuân Thụy dáng dấp nhỏ bé khi đứng chỉ cao không đến tai Tô Thủy Nguyệt lúc này lại ôm ôm ấp ấp mà dụi vào người hắn. Đây thật sự sẽ là một tiểu tức phụ ma ranh lời nói sắc sảo như muốn chém người, chỉ là "tiểu tức phụ" này có cái kia đặc biệt hung hãn mà thôi! Lời Tề Xuân Thụy nói ra làm Bách Phệ Thôn cứng miệng không nói được lời nào, đúng là Tô Thủy Nguyệt thật sự đã nói là cần tất cả bọn y.

- Được, được rồi. Thủy Nguyệt là của tất cả chúng ta. Nhưng mà bây giờ chuyện quan trọng chẳng phải là Dực Liên cổ vật hay sao?

Lời của Quân Thư Mục cắt ngang dòng tranh cãi. Dực Liên cổ vật là một địa đồ không gian được hình thành do tự nhiên đã tồn tại qua hàng tỉ năm, là một địa đồ thượng cổ cứ hai nghìn năm sẽ xuất hiện một lần. Bên trong không gian là vô số thảo dược quý hiếm cùng với pháp bảo được hình thành nhờ linh khí ở bên trong. Cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào khám phá ra được hết bí ẩn ở bên trong bởi vì thời gian xuất hiện quá ít, không gian này chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian là một tháng. Nhưng đến khi trở ra bên ngoài thì đã là thời điểm của chín mươi ngày sau, thời gian bên trong không gian trôi chậm gấp ba lần bình thường.

- Ta là một dược sư, dĩ nhiên chỉ có thể nhìn nhận thảo dược và luyện ra một số đan dược giúp các ngươi tránh khỏi chất độc bên trong.

Tống Liễu Dương lên tiếng, từ lúc Tô Thủy Nguyệt lần đầu gặp thì y vẫn là một luyện dược sư cấp 9, hiện tại đã là luyện dược sư cấp 10. Thượng Thiên Thiếu Khanh thì đã là một luyện dược sư cấp 10 lâu năm, số tuổi của y so với những người còn lại quá cách xa. Mà Tề Xuân Thụy thì so với Thượng Thiên Thiếu Khanh còn lớn hơn nữa, sinh ra cùng thời điểm với Mộ Thanh Khê đương nhiên là đáng tuổi phụ mẫu của Thượng Thiên Thiếu Khanh rồi đi. Tô Thủy Nguyệt có chút thấy xấu hổ, hắn chính là loại người nào cũng ăn, già trẻ không tha.

- Ta đã sớm luyện chế ra một loại pháp bảo dò tìm bảo vật, có năm mức độ màu sắc khác nhau. Pháp bảo hạ phẩm và trung phẩm sẽ phát ra ánh sáng trắng, thượng phẩm sẽ phát ra ánh sáng vàng nhạt, cực phẩm là ánh sáng vàng đậm. Pháp bảo thượng cổ sẽ là ánh sáng cam, cực phẩm pháp bảo thượng cổ sẽ là ánh sáng đỏ, chỉ là pháp bảo thượng cổ hiếm gặp vô cùng muốn thấy được loại ánh sáng cam và đỏ đúng là tu từ bao nhiêu kiếp.

Tề Xuân Thụy lấy ra một pháp bảo to bằng lòng bàn tay có hình thù giống như một xoắn ốc có năm tầng. Sau đấy là một chủy thủ dài khoảng ba tấc đặt vào trong tay Tô Thủy Nguyệt.

- Cái này là ta cho ngươi, tuy rằng phẩm chất không phải là tốt nhất nhưng mà lúc ta không chú ý ngươi có thể phòng thân.

Tô Thủy Nguyệt gật gật lấy chủy thủ cho vào trong túi không gian. Bách Phệ Thôn lúc này mới lên tiếng.

- Tuy rằng ta tu luyện chưa đạt đến mức độ thần thông nhưng nhất định sẽ bảo hộ đệ thật tốt. Chỉ khi mang đệ đi theo thì ta mới an tâm mà chiến đấu, không nhìn thấy đệ ta thật sự bất an.

Tô Thủy Nguyệt lại gật đầu, dù gì hắn cũng đã thu nam chính vào trong hậu cung của chính mình thì nghe y nói lời yêu thương cũng không có gì là đáng để ngại ngùng. Tuy rằng Tô Thủy Nguyệt hắn là một người phóng khoáng không có e ngại chuyện lăn giường với ai, nhưng mà lòng hắn lại chỉ động lòng với một người, hắn như vậy có được xem là một kẻ lăng nhăng hay không? Nhưng mà Mộ Thanh Khê cũng đâu có yêu thương gì hắn, hắn nghĩ về y thì sẽ đạt được ý nguyện cùng người vĩnh kết đồng tâm được sao?

Sau hai ngày chuẩn bị thì Tô Thủy Nguyệt cùng với hậu cung hùng hậu của mình lên đường hướng thẳng trúc lâm Dực Liên ở phía Nam, đây là nơi mà cứ hai ngàn năm thì Dực Liên cổ vật lại xuất hiện. Trên đường đi gặp qua vô số đệ tử của các môn phái khác, đệ tử của Cửu Dương phái cũng chiếm đa số rải rác khắp các ngõ ngách của trúc lâm. Đột nhiên Tô Thủy Nguyệt mở to mắt, ở ngay cửa vào là một thân ảnh quen thuộc một thân áo xanh trắng thanh khiết đang ngồi đả tọa. Người vẫn như vậy, dung nhan lãnh đạm ở dưới bầu trời chói chang như ánh nắng, Mộ Thanh Khê, mặt trời sáng chói ở trong lòng Tô Thủy Nguyệt hắn. Tô Thủy Nguyệt muốn bước lên gọi hai tiếng "sư phụ" lại chợt nhớ ra bản thân đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi, không những thế lại còn thu nam nhân mà người yêu thích vào trong hậu cung của chính mình, Mộ Thanh Khê có thể không giận mà được sao?

- Thanh Khê chân nhân, đã đến giờ mở kết giới rồi.

Là một đệ tử của Thuần Phong phái bộ dạng cung kính mê muội lướt ánh mắt trên từng tấc da thịt lộ ra trên cơ thể Mộ Thanh Khê. Tô Thủy Nguyệt nhìn cảnh đó mà hai mắt giống như rực lửa, hắn cũng muốn chân chính nhìn người như vậy, chỉ là hắn không còn tư cách nữa rồi.

- Thủy Nguyệt, còn có ta.

Bách Phệ Thôn nắm lấy bàn tay Tô Thủy Nguyệt, khẽ hôn lên mái tóc đã được buột gọn gàng của hắn. Tô Thủy Nguyệt quay mặt lại nhìn, sau lưng Bách Phệ Thôn là bốn con người luôn luôn tâm niệm hắn, si mê hắn, hắn việc gì phải khổ sở như vậy. Tô Thủy Nguyệt cùng đám người bước lên phía trước nhìn Mộ Thanh Khê cùng với bốn tu sĩ cảnh giới đại thừa khác đang bày trận để mở ra thông đạo đi vào Dực Liên cổ vật. Tuy rằng Dực Liên cổ vật không kén chọn người đi vào nhưng mà tu sĩ dưới cảnh giới Trúc Cơ thì đi vào sẽ cực kỳ nguy hiểm, vừa khó để tự bảo vệ bản thân lại còn là gánh nặng của các tu sĩ khác. Mà Tô Thủy Nguyệt hắn tuy là không còn tu vi nữa nhưng mà lại không được phép ở nhà, xung quanh lại còn có đến năm nam nhân tu vi cao thâm bảo vệ.

- Nhìn xem, là Tô Thủy Nguyệt. Hắn lại còn mặt mũi mà đi ra ngoài sao?

- Hừ, một cái lô đỉnh lại còn muốn giành đạo lữ của Thanh Khê chân nhân đúng là không biết xấu hổ.

Là hai đệ tử của Cửu Dương phái đang chỉ trỏ về phía Tô Thủy Nguyệt với giọng điệu khinh thường. Mà đệ tử môn phái khác cũng vô cùng tò mò với chuyện Thanh Khê chân nhân cùng với Xuân Thụy tiên tử trở mặt thành thù càng làm cho câu chuyện thêm sôi nổi đặc sắc.

- Ngươi nói gì hả, có phải chán sống rồi không?

Là Thượng Thiên Thiếu Khanh đang muốn xuất ra chưởng khí thì đã bị Tô Thủy Nguyệt ngăn lại.

- Lời bọn họ nói không sai, ta nhịn một chút là được rồi.

Tô Thủy Nguyệt đưa mắt nhìn, trong một giây nào đó động chạm ánh mắt của Mộ Thanh Khê, y không phải là nhìn hắn mà là nhìn Tề Xuân Thụy ở sau lưng của hắn. Ánh mắt y lưu luyến, đau lòng cùng phẫn hận, chuyện từ bỏ một người sau mấy trăm năm thủy chung đúng là quá khó khăn. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy bộ dạng đau lòng của y mà trong ngực giống như bị hàng ngàn thanh kiếm đâm vào, đau đến tứa máu, chỉ là càng chảy máu càng thấy đau rát chứ không thấy vơi đi một chút tình cảm nào.

Sau một lúc thông đạo rốt cuộc được mở ra, tu sĩ cảnh giới đại thừa sẽ đi vào sau cùng để đóng lại kết giới đề phòng có tà khí xâm phạm. Tô Thủy Nguyệt cùng đám người Bách Phệ Thôn theo chân mấy trăm tu sĩ của các môn phái đi vào, chỉ là khi lướt ngang qua Mộ Thanh Khê liền lấy y nắm lấy mảnh lụa trên áo Tề Xuân Thụy. Tề Xuân Thụy cũng chỉ nhìn y một cái sau đấy dứt ra mà đi luôn, con người này đa tình lại vô tình, lúc đến thì cái gì cũng có thể cho nhưng lúc dứt lòng ra đi rồi thì một chút gì cũng không để lại.

Mà Mộ Thanh Khê thì lại khác, y tuy rằng vô tình nhưng lại lụy tình, lời nói ra là độc xà vạn kiếm nhưng trong lòng lại chỉ giống như một lớp băng mỏng động vào liền tan ra. Mà Tề Xuân Thụy chính là tâm can bảo bối ở trong lớp băng đó của y, khiến y yêu thương, bảo hộ, chỉ là thứ mà y muốn trân trọng cả đời này đã bị cướp đi mất rồi. Mộ Thanh Khê lướt một ánh mắt nhìn Tô Thủy Nguyệt, là hận, chỉ có hận.

"Hệ thống ngươi có thể nào tạo cho ta một cơ hội để gặp riêng sư phụ có được không?"

Tô Thủy Nguyệt dùng ý nghĩ để hỏi hệ thống, hắn rất mong được một lần giải thích tất cả. Không hi vọng Mộ Thanh Khê không hận hắn, chỉ hi vọng y bớt đau đau lòng, hắn thật sự không hề cố ý muốn cướp người của y.

"Thưa ký chủ hệ thống có thể giúp người. Nhưng Mộ Thanh Khê đối với người chỉ có hận ý, không gặp thì hơn."

"Ta nhất định phải gặp."

Tô Thủy Nguyệt vô cùng kiên quyết, hắn nhất định phải có một lần nói chuyện với y, an ủi nỗi đau trong lòng y, giải thích cho y tất cả mọi chuyện. Hệ thống nhìn thấy sự quyết tâm của hắn cũng không ngăn cản nữa.

"Một lát hệ thống sẽ tạo ra một địa chấn nhỏ sau đấy cuốn hai người vào một thông đạo khác cách xa những người xung quanh để nói chuyện. Ký chủ người nên nhớ kỹ một điều là mọi tình cảm xảy ra ở đây chỉ là nội dung của một quyển sách, không ai có thể yêu được."

Tô Thủy Nguyệt đương nhiên biết hắn chỉ là đang đi theo kịch tình của một quyển sách, nhưng mà yêu chính là yêu, làm sao mà ngăn được?

Thông đạo không quá rộng lại có đến mấy trăm người chen chúc làm Tô Thủy Nguyệt ngạt thở muốn chết, dù ở trong vòng bảo hộ của năm nam nhân cường đại cũng không tránh khỏi bị đẩy qua lẩy lại xây xẩm mặt mày. Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh sáng hắn mới thỏa mái mà thở ra một hơi. Trong sách có viết đi qua thông đạo này sẽ dẫn đên một hồ sen rộng bạt ngàn, không khí thanh mát, sau khi đi qua hồ sen thì sẽ đến một khu rừng đầy những thảo dược quý hiếm. Chỉ là ngay khi hắn vừa tiếp xúc ánh sáng thì dưới chân rung lên từng đợt, bầu trời giống như sập xuống. Tô Thủy Nguyệt trước mắt tối tăm bị cuốn đi, chưa đến mười số đếm thì đã bị rơi vào một nơi khác. Hắn bị rơi ngã trên một thảm cỏ xanh mướt còn đọng hơi sương, kế bên còn có một hồ nước mọc đầy rêu xanh, cây cối xanh ngắt, ngoài ra còn có một nam nhân đang đứng thẳng người nhìn hắn. Y nghiến rắng.

- Đúng là ý trời muốn ngươi chết.

Mộ Thanh Khê lãnh đạm nhìn Tô Thủy Nguyệt, tuy rằng không làm ra hành động gì nhưng qua lời nói đã thể hiện rõ ý đồ muốn giết hắn thêm một lần nữa của y. Tô Thủy Nguyệt ngay lập tức ngồi dậy sau đấy quỳ xuống, đầu cúi rạp dưới chân y.

- Sư phụ, ta thật sự không cố ý câu dẫn Tề Xuân Thụy.

Vừa dứt lời Tô Thủy Nguyệt liền cảm thấy choáng váng sau đấy lăn hai vòng trên mặt đất, là Mộ Thanh Khê không chút nhân nhượng đạp hắn một cái, giọng điệu thanh lạnh đay nghiến.

- Ngươi đừng gọi ta là sư phụ. Một cái lô đỉnh thuần âm như ngươi thì nam nhân nào mà không muốn? Ngươi đừng nói với ta là Tề Xuân Thụy dụ dỗ ngươi đi, lời như vậy mà cũng dám nói ra?

Mộ Thanh Khê lại tiến lên đạp thêm một cái nữa làm cho Tô Thủy Nguyệt ngã ngửa ra,  mặt mũi dính đất cát đến thảm thương. Hắn thở dốc một tiếng.

- Sư phụ, người dạy ta một ngày thì sẽ là thầy của ta cả đời. Cả đời này của Tô Thủy Nguyệt chỉ có một sư phụ duy nhất chính là Thanh Khê chân nhân người, do dù người hận ta ra sao thì ta vẫn là đệ tử của người.

Tô Thủy Nguyệt lại ngồi dậy mà bò tới chỗ Mộ Thanh Khê, cúi rạp cầu xin. Cho dù y đối xử tàn nhẫn đến thế nào thì cũng là do hắn làm sai, nếu mà cố gắng nhận lỗi biết đâu lại làm dịu được mối quan hệ này một chút. Chỉ là Tô Thủy Nguyệt không ngờ rằng Mộ Thanh Khê lại xuất ra một sợi dây leo giống như roi da mà đánh lên lưng hắn, đánh đến cái thứ ba thì hắn đã không chịu được mà cắn răng đau đớn.

- Tô Thủy Nguyệt ngươi cũng thật cứng đầu. Ngươi thật sự xem ta là sư phụ, nhưng mà trong lòng của ta ngươi đến cùng cũng chỉ là một lô đỉnh không hơn không kém. Chẳng qua ngươi là thuần âm chi thể, việc tu luyện cùng ngươi là tốt nhất đối với ta. Hiện tại ngươi đã mất hết tu vi, ngươi nghĩ là...

Mộ Thanh Khê cúi người xuống một tay nâng cằm Tô Thủy Nguyệt lên, bộ dạng dơ bẩn bùn đất rơi vào trong mắt làm y càng thêm chán ghét.

- Ngươi nghĩ là ta sẽ vẫn như lúc trước nói lời ngon ngọt dỗ dành ngươi, ban cho ngươi linh đan diệu dược? Hay là vẫn ôm ấp tỉ tê bên tai ngươi nói lời dễ nghe?

Tô Thủy Nguyệt nghe những lời kia mà đáy lòng lạnh lẽo, Mộ Thanh Khê không yêu hắn, hắn biết thừa. Nhưng mà người lợi dụng hắn, ngay từ đầu chỉ là lợi dụng hắn, vậy mà hắn lại dốc hết tâm tư ra để yêu thích, một Mộ Thanh Khê như vậy tại sao lại khiến hắn đau lòng đến không chịu nổi.

- Sư phụ, ta biết ngươi hận ta...

Tô Thủy Nguyệt cuối cùng cũng không biết nói gì thêm, hai vai run lên giống như muốn khóc. Người mà hắn yêu lại hận hắn, hắn có thể vui được sao?

- Hình như là ngươi cảm thấy một mình Tề Xuân Thụy không có đủ cho nên mới nỉ non van xin ta? Nhìn bộ dạng này của ngươi xem, cũng không phải là chỉ ôm ấp một mình hắn.

Mộ Thanh Khê vạch cổ áo đã rách rưới của Tô Thủy Nguyệt ra, ngón tay vẽ trên từng dấu hôn ngân vẫn chưa kịp mờ đi, tay y thật lạnh chạm qua từng thớ da thịt làm hắn run lên khe khẽ. Tô Thủy Nguyệt biết thừa bản thân sẽ thành ra bộ dạng gì, nhưng mà ngăn cấm những điều đó xảy ra, hắn một tay chộp trên bàn tay Mộ Thanh Khê, nếu mà y động chạm thêm một chút chỉ sợ là Cúc Hoa bí tịch lại tự động vận hành. Hắn sẽ không thể nào ngăn lại được suy nghĩ muốn quấn lấy y mà ôm ấp.

- Sư phụ...

Tô Thủy Nguyệt ngước mặt nhìn, bầu trời ở trên cho dù có chói chang cũng bị thân ảnh lạnh nhạt của Mộ Thanh Khê che đi mất, cả bầu trời của hắn lúc này cũng chỉ có y, khuôn mặt của y, hình dạng của y, từng chút một làm xao động trái tim hắn.

- Dâm phụ, chỉ cần là nam nhân ngươi đều sẽ muốn ngủ cùng sao? Cho dù là kẻ muốn giết ngươi mà ngươi cũng ham muốn sao?

Tô Thủy Nguyệt bị tát một cái đến choáng váng lăn ra nền đất, ngay sau đó y phục trên người cũng bị xé đi trần truồng trên lớp cỏ đã sớm bị giày vò ngả nghiêng. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ là ngay lập tức chạy đi, nhưng lại nhìn thấy thân ảnh nhạt nhòa kia mà run bước chân. Nếu mà lần này hắn đi, có lẽ sẽ không có thêm một lần nào để giải thích rõ mọi chuyện. Mộ Thanh Khê là người đầu tiên mà hắn muốn nói về hệ thống đã ép buộc hắn đi đến bước đường này, là người đầu tiên cũng là người duy nhất mà hắn mong muốn. Tô Thủy Nguyệt nhìn đám dây leo bay ra từ người Mộ Thanh Khê, mỗi một sợi quấn lấy tay chân hắn nâng lên không trung.

- Sư phụ! Người làm gì ta..

Vừa dứt lời thì sợi dây leo có hình thù giống như dương vật chui tọt vào trong miệng hắn, khuấy động khoang miệng của hắn.

- Chẳng phải ngươi yêu thích nam nhân lắm sao, ta đây liền thỏa mãn cho ngươi.

Mộ Thanh Khê từ từ tiến lên trên, đặt mông Tô Thủy Nguyệt ngang tầm với đũng quần chính mình mà cọ xát. Y chỉ nới lỏng thắt lưng, một chút ý niệm cởi y phục cũng không có sau đó lấy ra dương vật gân guốc thô to màu đen của chính mình đặt trước cửa huyệt của hắn. Không có dạo đầu, không có bôi trơn, trực tiếp đi vào nơi đã mấy ngày qua không có động chạm. Tô Thủy Nguyệt bị đau giống như xé rách ra, hắn cật lực giãy dụa, chỉ là càng giãy lại càng tăng thêm cảm giác đau đớn.

Hắn cảm nhận được từ trong huyệt vị chảy ra không phải là dâm thủy mà là máu tươi, đau đến mức hai mắt hắn trắng dã chảy ra nước mắt tràn ướt mặt. Hắn vốn dĩ đã quen với việc dương vật xâm nhậm khi đã trải qua bôi trơn nới lỏng vậy mà ngay lúc này bị xâm hại trực tiếp liền không chịu đựng nổi, bụng cũng hóp lại hít thở không thông.

- Đau sao? Đau thì ngươi mới nhớ, là người của ta thì đừng có động!

Tô Thủy Nguyệt lắc đầu cầu xin tha thứ, dây leo trong miệng hắn lại càng tung hoành tới lui, giống như muốn phá họng hắn mà xông thẳng đến phổi. Mộ Thanh Khê từ đầu không hề có ý nghĩ muốn làm chuyện kia cùng hắn, chỉ là muốn nói cho hắn biết là hắn không nên dùng nơi đó để thiết đãi người mà y yêu mà thôi. Tô Thủy Nguyệt chảy ra hai dòng nước mắt, lần này vẫn là vì đau, đau ở trong lòng.

- Ngưng cái thứ nước mắt giả tạo của ngươi đi, càng nhìn chỉ càng làm ta thấy ghê tởm

Mộ Thanh Khê đánh bàn tay lên mặt Tô Thủy Nguyệt, lại tiếp tục buông lời khinh rẻ.

- Trời sinh cho người cơ thể thuần âm lại ưa nhìn như vậy, nhưng trong mắt ta lại chỉ là một thứ gì đó thật làm người ta muốn nôn.

Mộ Thanh Khê lấy trong túi không gian ra một mảnh lụa đen sau đấy tự bịt mắt chính mình lại. Sau khi đã hoàn toàn không nhìn thấy gì mới bắt đầu di chuyển đưa đẩy, mỗi một lần đều giống như cuồng phong đánh tới, đùi y va chạm với hai cánh mông Tô Thủy Nguyệt phát ra tiếng bạch bạch liên hồi. Tô Thủy Nguyệt sau cơn đau của tiểu huyệt thì Cúc Hoa bí tịch cũng vận hành, dâm thủy tiết ra hòa lẫn với máu làm cho dương vật Mộ Thanh Khê ra vào càng thông thuận. Mỗi một lần y xuyên xỏ đều chạm đến nơi yếu ớt nhất của hắn, làm cơ thể căng cứng của hắn từ từ có phản ứng.

Tô Thủy Nguyệt hai chân quấn lấy eo Mộ Thanh Khê, hắn cố gắng giữ lại một chút lý trí để kìm hãm y lại, chỉ là hành động này lại chẳng khác gì đang níu kéo một nam nhân thao mình càng mạnh, hắn nghe giống như tốc độ va chạm càng thêm mạnh mẽ nặng nề. Hắn lúc này đã bị Cúc Hoa bí tịch thao túng, tuy rằng hắn có thể suy nghĩ được nhưng cơ thể đối với động chạm của nam nhân không thể cưỡng lại, còn chưa nói đến đây không chỉ đơn giản là động chạm nữa rồi. Tô Thủy Nguyệt trợn mắt cố hít thở bằng mũi, dây leo trong miệng hắn cũng gia tăng tốc độ sau đấy phun ra một chất dịch màu xanh lá chảy từ trong miệng hắn xuống đến tận cổ, sau khi được giải thoát liền phát ra tiếng rên rỉ tràn đầy dục vọng.

- Ưm... Aaa sư phụ!! Nhẹ một chút!! Hức... Quá sướng, ta... không chịu được!

"Chát!"

Mộ Thanh Khê không một chút nhân nhượng tát thẳng lên mặt Tô Thủy Nguyệt, tuy là đã bịt mắt nhưng mà vị trí không có bị sai lệch, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn xác, làm cho hắn đau đớn giống như bị miếng sắt đánh qua.

- Đừng gọi ta là sư phụ!

Tô Thủy Nguyệt nghe tim thẫn lại một nhịp, cơ thể bị tra tấn sung sướng đến nỗi không thể ngừng kêu rên nhưng trong lòng lại trống rỗng đến không còn gì. Người mà hắn yêu không nguyện ý nhìn hắn, không tiếp thu hắn.

- Tề Xuân Thụy chơi ngươi như thế nào? Có chạm vào nơi này hay không? Ngươi cũng giống như lúc này kêu rên ở dưới thân hắn?

Mộ Thanh Khê vuốt ve từ cổ xuống ngực Tô Thủy Nguyệt, ngắt nhéo lên hai khỏa thù du màu nâu sẫm đã sớm cứng ngắt, y lại tiếp tục lần mò xuống dưới giống như điên như dại mà bóp chặt dương vật cương cứng của hắn ngăn không cho tinh dịch chảy ra. Tô Thủy Nguyệt bị bóp đến kích thích chỉ có thể đung đưa vặn vẹo hông, chỉ là hắn càng cựa quậy thì dương vật Mộ Thanh Khê ở bên trong tiểu huyệt càng khuấy động không ngừng, đánh lên tường thành tràng bích mỏng manh của hắn, giày vò lên tuyến tiền liệt mẫn cảm cực độ của hắn. Vừa cường hãn lại không chút lưu tình, không có yêu thương mà chỉ là trừng phạt lại làm hắn ngây dại ra mà rên rỉ.

- Aaa... Tha ta... Sư phụ, tha ta đi!

Tô Thủy Nguyệt thật sự là mong muốn Mộ Thanh Khê tha thứ, hắn không bao giờ mong người này ở bên trên thao hắn mà miệng thì lúc nào cũng chỉ nhắc về một người khác. Hắn nhìn thấy y cúi xuống liền dùng hết sức lực mà chống chọi với dây leo, dùng hết sức mà vòng tay qua ôm lấy cổ y. Chỉ một chút thôi, một chút thôi, cho hắn ôm một chút giống như lần đầu tiên.

- Tô Thủy Nguyệt, ngươi...

Thanh âm Mộ Thanh Khê khàn lại, giọng nói có chút gì đó thay đổi, mà dây leo cố định thân thể Tô Thủy Nguyệt cũng đã được tháo ra. Tô Thủy Nguyệt được Mộ Thanh Khê đặt nằm trên thảm cỏ dùng tư thế nguyên thủy nhất mà xâm chiếm, mỗi một lần xuyên xỏ đều giống như ôm hết thảy thế giới vào trong lòng. Tô Thủy Nguyệt càng ôm càng chặt, tay quấn lấy cổ y, hai chân quấn lấy hông y không muốn rời.

- Ưm... Aaa.. Ta muốn ra... Ta raaa!

Tô Thủy Nguyệt run lên khe khẽ, tuyến tiền liệt bị giày vò rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà đi đến cực hạn, dương vật được giải thoát cũng không nhịn được mà xuất ra tinh dịch nhớp nháp trắng đục. Mà Mộ Thanh Khê ở phía trên vẫn đang chuyên tâm cũng ngừng lại trong chốc lát, sau đấy y dùng hết tốc lực đưa đẩy chèn ép cuối cùng cũng trút xuống một cổ dịch ấm nóng sâu bên trong tiểu huyệt Tô Thủy Nguyệt. Cổ họng khàn khàn phát ra hơi thở dốc, Mộ Thanh Khê hai tay chống hai bên đầu Tô Thủy Nguyệt, giống như đang nhìn hắn nhưng lại bị một lớp vải che cách.

- Sư phụ...

Tô Thủy Nguyệt lấy hết can đảm mà cởi xuống mảnh vải che mắt...

Mộ Thanh Khê, đang khóc. Ngay khi mảnh vải vừa cởi ra thì giọt nước mắt đầu tiên rơi trên mặt hắn, nóng hổi.

- Một thứ lô đỉnh ti tiện như ngươi thì biết như thế nào gọi là yêu chứ! Tại sao... lại phải lấy đi thứ quan trọng nhất của ta? Tại sao hả? Tô Thủy Nguyệt... Ngươi mà xứng với đệ ấy sao? Ngươi xứng sao?

Mộ Thanh Khê khóc ngay trên người hắn, người này lúc nào cũng lãnh đạm khô khốc nhưng lại khóc trước mặt hắn, đau lòng trước mặt hắn nhưng lại không phải là vì hắn. Y sau khi dút lời liền rút dương vật của chính mình ra, sửa sang lại y phục.

- Ta đúng là bị điên mới ngủ với ngươi thêm một lần. Nhưng mà Tô Thủy Nguyệt xin ngươi nhớ cho, ngày hôm nay không giết ngươi, nhưng nếu có lần sau gặp riêng thêm một lần ta chắc chắn không nương tay!

Mộ Thanh Khê cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt, trở lại là bộ dạng lãnh khốc lúc đầu sau đấy phất tay áo rời đi. Tô Thủy Nguyệt lúc này vẫn còn đang trong mơ màng chưa thể tỉnh táo, Mộ Thanh Khê nói hắn không biết cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là đau lòng. Hắn nhếch mép cười chính mình, rõ ràng là yêu đến thế, đau lòng đến thế. Là ai cũng biết, chỉ một mình Mộ Thanh Khê là không biết. Hắn ở trong lòng y chính là một kẻ tội đồ, phản bội sư phụ, cướp đi tình lữ của sư phụ, sau này vĩnh viễn cũng chỉ có thể mang cái tội danh đó. Còn người quan trọng nhất trong lòng y trước lúc rời đi đã nói, do hắn cướp mất.

Tô Thủy Nguyệt nhìn lên bầu trời sáng chói mắt, hắn chỉ muốn nói là hắn không có cướp, là chính Tề Xuân Thụy cưỡng gian hắn mà hắn là vì bị Cúc Hoa bí tịch khống chế cho nên mới nồng thắm đáp lại. Chỉ là Mộ Thanh Khê không muốn nghe hắn nói, cũng sẽ không muốn nhìn thấy hắn. Tô Thủy Nguyệt nheo mắt lại, một tay giơ lên che đi ánh nắng chói chang.

Quãng đường sau này, hoặc là có hắn, hoặc là có Mộ Thanh Khê. Vĩnh viễn khó mà đi chung một đường.

- Hết chương 12-

Lại tiếp tục spoil (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑

Sau lần này em Thủy Nguyệt có bé bi nha mọi người, mình spoil mục đích là để bạn nào không đọc được sinh tử thì có thể bỏ hố để không bị bỡ ngỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro