Chương 13: Yêu thú Thủy Lâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Yêu thú Thủy Lâu.

Sau một khoảng dài nằm nhìn trời Tô Thủy Nguyệt rốt cuộc cũng đứng lên đi đến con sông nhỏ gần đó mà tẩy rửa. Tinh dịch hòa lẫn với máu đã khô lại thành một vệt dài chảy từ tiểu huyệt xuống tận đùi cuối cùng cũng được rửa sạch. Hắn nhìn xuống dòng nước là một khuôn mặt không khác quá nhiều so với hiện thực, chỉ là trông có vẻ câu dẫn ánh mắt của người khác hơn mà thôi. Mặt bị đánh sưng một bên cho đến bây giờ vẫn còn đỏ, bên mép còn bị trầy chảy ra một vệt máu.

"Hệ thống ngươi có loại thuốc gì có thể giảm sưng và chữa thương ngay lập tức được không?"

Nếu đám người trong hậu cung của hắn mà biết được hắn bị Mộ Thanh Khê đối xử như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận long trời lở đất. Tô Thủy Nguyệt nheo mắt nhìn dòng chữ trước mặt.

"Dùng 100 điểm hấp dẫn để đổi, dược liệu này có thể sử dụng được nhiều lần."

Tô Thủy Nguyệt gật đầu nhận lấy một hộp thuốc vuông vức từ trong túi không gian rồi thoa lên mặt, mùi hương thoang thoảng giống như là cỏ non phảng phất làm hắn thấy phần nào dễ chịu. Hắn sau khi tẩy rửa sạch liền lấy trong túi không gian ra một bộ y phục màu xanh trắng nhìn ngắm, đây là y phục mà Mộ Thanh Khê chuẩn bị cho hắn ở lần lịch luyện trước, từng đường vải đều là tuyệt phẩm. Hắn nhìn đến mê mẩn rồi lại cất vào trong rồi lấy một bộ y phục phẩm chất tầm thường khác mà mặc vào.

- Tô Thủy Nguyệt ơi Tô Thủy Nguyệt, ngươi đến cái thế giới này có được bao lâu mà lại chết mê chết mệt với một người như vậy. Là từ lúc nào mà trái tim lại rung động với người.

Tô Thủy Nguyệt lắc lắc đầu thầm tự trách chính mình, hắn từ nhỏ cho đến tận lúc này vẫn chưa từng rung động với ai, cũng đã hơn hai mươi năm sống trên cõi đời rồi chứ đâu có ít gì? Tuy rằng hiện tại hắn đang ở trong thân xác của Lang Nha năm mười sáu tuổi nhưng linh hồn vẫn chân chính là một nam nhân đã trưởng thành. Chỉ là hắn có chút trạch, từ nhỏ chỉ thích đọc truyện, xem phim, đến khi lớn lên cũng chỉ thích ru rú trong nhà làm một streamer chuyên về game là một thú vui tao nhã. Tô Thủy Nguyệt không có bố, bố hắn từ khi mẹ hắn mang thai đã bỏ hai mẹ con hắn lại mà đi theo nhân tình, còn mẹ hắn thì khi hắn lên 5 thì cũng tái giá. Hắn ở với người anh trai ruột lớn hơn mình mười hai tuổi, hai anh em đùm bọc lẫn nhau, mẹ hắn cũng hiếm khi về thăm chỉ gởi một chút tiền tiêu hằng tháng.

Nói là cơ cực nhưng lại không phải, anh hai của hắn Tô Dĩ Tần là một thiên tài về lĩnh vực nghiên cứu khoa học và công nghệ thông tin. Mấy năm trước nhận giấy chứng nhận giáo sư tiến sĩ và được mời sang nước ngoài làm việc, mỗi tháng đều đặn gửi về cho hắn không ít tiền, bởi vì vậy mà hắn càng không phải lo ăn lo mặc càng ngày càng trạch. Mà đã trạch vậy rồi hắn nào có tâm trạng mà ra ngoài tìm đối tượng, dĩ nhiên là chưa từng trải qua việc cảm nắng một người nào đó rồi.

Vì vậy mà khi Tô Thủy Nguyệt nhận định Mộ Thanh Khê là người mà hắn yêu, thì hắn sẽ yêu đến chết. Chỉ là người mà hắn yêu chỉ là một NPC mà thôi!

"Hệ thống, đưa ta trở về nơi tập trung đi."

Tô Thủy Nguyệt sau khi đã chuẩn bị xong xuôi liền yêu cầu hệ thống đưa hắn trở về, đột nhiên biến mất lâu như vậy thì đám người Bách Phệ Thôn chắc chắn sẽ điên luôn rồi.

"Vì tạo ra địa chấn vừa rồi nên hệ thống đang tạm thời chưa thể tạo ra thông đạo. Nhưng ký chủ yên tâm, hiện tại ký chủ đã có kỹ năng chúc phúc yêu thú cho nên hãy tấn chức cho yêu thú Thủy Lâu của người. Loại yêu thú này đặc biệt tinh vi khả năng định hướng vô cùng tốt, sau này sẽ là bạn đồng hành giúp đỡ rất nhiều cho ký chủ.

Hệ thống giao nhiệm vụ: Đặt tên và chúc phúc tấn chức cho yêu thú Thủy Lâu lên cấp 9.

Thưởng: 100 linh thạch trung phẩm, 100 điểm hấp dẫn.

Không phạt."

Tô Thủy Nguyệt nhíu mày, hệ thống này ngày hôm nay đặc biệt tốt còn không có phạt hắn, mà nhiệm vụ thì lại quá dễ dàng. Hắn vui vẻ dùng thuật pháp hệ thống đã nói cho để gọi yêu thú Thủy Lâu ra ngoài, đây sẽ là nhiệm vụ dễ dàng nhất rồi.

Yêu thú Thủy Lâu là một con rắn màu đen, hai mắt lại đỏ ngầu nhìn chăm chăm Tô Thủy Nguyệt, nó bò cuộn một vòng lười biếng mà há miệng ngáp một cái rồi nằm trên thảm cỏ non xanh mướt mà ngủ luôn.

.......Đờ mờ! Còn có thể lười biếng hơn được không?

- Nhỏ như vậy thì có tác dụng gì chứ?

Tô Thủy Nguyệt lẩm bẩm rồi tiếp tục đọc dòng chữ trên hệ thống.

"Ký chủ chỉ cần đặt tay trên trán của yêu thú, đọc dòng tâm pháp bên dưới và đặt tên cho nó là được rồi."

Tô Thủy Nguyệt theo lời hệ thống mà tiến tới đặt tay trên trán của yêu thú Thủy Lâu rồi đọc theo tâm pháp đã viết sẳn. Con rắn này nhỏ như vậy cho dù có lên đến cấp 9 thì cũng có lợi ích gì, chẳng lẽ chỉ để dẫn đường cho hắn trở về thôi sao?

- Ngươi toàn thân chỉ có màu đen vậy thì ta gọi ngươi là Tiểu Hắc đi.

Sau khi lời Tô Thủy Nguyệt vừa dứt thì toàn thân Tiểu Hắc phát ra ánh sáng trắng sau một lúc thì biến mất, nhìn không có gì thay đổi nhưng hắn biết là con rắn nhỏ này đã tấn chức lên đến cấp 9 rồi bởi vì hắn vừa nhìn thấy 100 linh thạch trung phẩm cùng với 100 điểm hấp dẫn rơi vào trong túi không gian. Hắn lại tiếp tục vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc.

- Rắn nhỏ, thức dậy đi. Mau đưa ta trở về!

Tiểu Hắc bộ dạng biếng nhác ti hí mắt nhìn Tô Thủy Nguyệt một cái muốn ngủ tiếp lại bị gọi cho tỉnh liền mở miệng nói.

- Gọi ai là rắn nhỏ?

- Ngươi nha, không là rắn nhỏ thì là gì!

Lại còn tự ái, phải là quá nhỏ mới đúng! Tô Thủy Nguyệt bĩu môi đứng lên chờ đợi Tiểu Hắc dẫn đường cho mà trở về.

- Ngươi sẽ hối hận vì chê ta nhỏ!

Tô Thủy Nguyệt lúc này đã xoay lưng về hướng của Tiểu Hắc nên không thấy được biến đổi, Tiểu Hắc từ một con rắn nhỏ mọc ra hai sừng đầy gai góc rồi từ từ biến lớn. Chẳng mấy chốc đã biến thành một con mãng xà to như một cái nhà đứng phủ phục ở ngay phía trên Tô Thủy Nguyệt che đi ánh nắng ở trên đỉnh đầu. Tô Thủy Nguyệt lúc này mới cảm nhận sự khác thường quay mặt lại nhìn, trước mắt liền hóa thành một màu đen bao trùm. Tiểu Hắc này nên đổi tên thành Đại Hắc mới đúng, quá lớn!

Nhưng mà.... lúc đầu rõ ràng là một con rắn nhỏ, giờ lại hóa thành mãng xà, nhưng mà giống loài này làm gì có chân? Tiểu Hắc này vậy mà lại có bốn cái chân đầy móng vuốt, đuôi lại còn có một nhúm lông nhìn không khác gì một con rồng. Chỉ là đây là đầu của một con mãng xà chứ không phải là rồng.

- Đừng có nhìn ta với vẻ mặt như vậy! Ta là yêu thú được sinh ra bởi sự kết hợp giữa phụ thân là rồng, mẫu thân là mãng xà, không được sao?

.....Phụ mẫu của con rắn này khẩu vị cũng quá là mặn rồi đi!

- Tiểu Hắc ngươi có thể đưa ta đến chỗ của Bách Phệ Thôn không?

- Không thể.

.....Đệch mợ! Hệ thống lừa đảo, còn nói là con rắn này khả năng định vị rất tốt, tốt cái rắm á. Ngày hôm nay đối với hắn có quá nhiều sự việc khó mà nói được thành lời.

- Ngươi nói ta nhỏ, ta không đưa ngươi về.

Tô Thủy Nguyệt có chút cạn lời, vừa rồi Tiểu Hắc rõ ràng chỉ là một con rắn nhỏ thôi được chứ? Dù gì hắn cũng là chủ nhân của nó, chê nhỏ một chút cũng tạo thành vấn đề được sao?

- Được được, ngươi rất bự, rất rất bự có được chưa?

Tô Thủy Nguyệt cũng hết cách, hắn cũng không thể ở một mình trong cái chốn khỉ ho cò gáy này được chỉ có thể nhún nhường mà chiều theo ý của Tiểu Hắc để nó vừa ý mà đưa hắn về. Chỉ là khi hắn vừa dứt lời thì một trận kình phong quật hắn ngã ngửa ra đất, bộ móng vuốt to lớn sắc sảo đè ngang người hắn, so với loại sức mạnh này hắn chẳng qua chỉ là một con kiến.

- Tiểu Hắc ngươi làm gì vậy hả?

- Tô Thủy Nguyệt, chẳng phải ngươi nói ta nhỏ sao? Để ta cho ngươi biết...

Tiểu Hắc từ từ di chuyển bộ móng vuốt lên trên mặt Tô Thủy Nguyệt sau đó lại di chuyển xuống dưới, không tốn một chút sức nào ngay lập tức xé rách y phục của hắn, đem thân hình trắng muốt của hắn phơi bày ra trước không khí. Tô Thủy Nguyệt lúc này mới cảm thấy thế giới này thực sự quá quái dị, nói chưa đến vài câu liền xé y phục, cái truyền thống xé y phục này là từ đâu mà ra! Hắn chỉ là một đứa con ghẻ của hệ thống thôi được chứ, bao nhiêu linh thạch và điểm hấp dẫn đều để đổi y phục hết rồi thật là con mẹ nó luôn rồi!

- Để ta cho ngươi biết ta có bao nhiêu to lớn, bao nhiêu mạnh mẽ.

....Này là có ý gì đây? Tô Thủy Nguyệt cố hết sức đẩy bộ móng vuốt to bằng nửa thân người ra khỏi cơ thể lại chẳng thể xê dịch được một chút nào. Đột nhiên Tô Thủy Nguyệt nghe má lạnh ngắt, là Tiểu Hắc đang lè cái lưỡi rắn ướt át ra mà liếm hắn, liếm từ má cho đến tai, rồi xuống cổ. Tiểu Hắc là một yêu thú mà cũng tính là nam nhân sao, làm cơ thể hắn run lên khe khẽ, tiếng thở cũng dồn dập hơn.

- Tô Thủy Nguyệt ngươi có biết ta đã ở trong túi không gian của ngươi bao nhiêu lâu nay đã nhìn thấy những gì hay không?

- A...

Tô Thủy Nguyệt rên lên một tiếng, Tiểu Hắc là do hắn làm nhiệm vụ ở mật thất của Âu Dương gia mà được thưởng, từ đó về sau đều cất ở trong túi không gian chưa có lúc nào lấy ra xem xét.

- Ở trong không gian của ngươi, mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi bị người thao!

Tiểu Hắc lại liếm từ cổ xuống rãnh ngực Tô Thủy Nguyệt, rồi lại liếm lên khỏa thù du màu nâu sẫm đã bị kích thích đến nỗi cứng ngắt lên, âm thanh trong cổ họng hắn cũng đã từ từ biến đổi thành tiếng ưm a mê ngươi.

- Tiểu Hắc... Dừng lại!

Tô Thủy Nguyệt dùng một chút lý trí cuối cùng mà mong muốn Tiểu Hắc dừng lại, chỉ là càng chống đối thì tốc đột liếm láp của nó càng mạnh mẽ hơn, cắn đầu ti hắn đến phát đau.

- Mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi rên rỉ câu dẫn nam nhân như thế nào, thân thể này của ngươi thực rất vừa mắt ta. Dù gì bên cạnh ngươi có không ít người, thêm một mình ta cũng không tính là nhiều!

Tiểu Hắc trắng trợn giành chủ quyền sau đấy hôn một lượt từ ngực xuống bụng Tô Thủy Nguyệt, hôn lên cái rốn nhạy cảm của hắn, cái lưỡi rắn vẽ loạn làm hắn vừa nhột vừa kích thích mà uốn éo thân mình.

- Ưm... Aa a! Tiểu Hắc! Đừng như vậy!

Tô Thủy Nguyệt co người lại trốn tránh nhưng lại chẳng thể thoát được móng vuốt to lớn kia, mà Tiểu Hắc lại là một con rắn cho nên động tác vô cùng linh hoạt đem thân người đang muốn tháo chạy của hắn lật úp lại, đem mông hắn vểnh cao lên mà nhìn chằm chằm. Tuy rằng Tô Thủy Nguyệt không thể nhìn thấy được phía sau nhưng ánh mắt rực lửa của Tiểu Hắc giống như xuyên qua từng thớ thịt trên người hắn làm lông tơ cũng nổi hết cả lên. Tiểu huyệt phơi bày trước không khí lại đối diện ánh mắt thèm khát liền co thịt lại, nội bích tiết ra dâm thủy làm hắn ngứa ngáy đến muốn điên liền lắc mông mà cầu xin.

- Tiểu Hắc... Ta thật ngứa!

Tiểu Hắc là một yêu thú nhưng cũng là một nam nhân, trước lời nói như vậy mà còn có thể nhẫn nhịn được thì đúng là đồ bỏ đi mới đúng. Nó không chút ngần ngại mà cúi đầu xuống đem hơi thở mát lạnh phà lên hai cánh mông tròn mẩy non mềm của Tô Thủy Nguyệt mà liếm. Cái lưỡi rắn có chứa nọc độc liềm châm một cái lên mông hắn làm hắn run lên một cái, than lên trách móc!

- Ngươi tại sao cắn ta!

- Chỉ là một chút chất dẫn, một lát ngươi sẽ thấy tốt ngay thôi!

Tiểu Hắc đem lưỡi liếm một vòng quanh mép tiểu huyệt, từng nếp nhăn xếp chồng lên nhau bởi vì bị động chạm mà co thít lại, cho đến khi đầu lưỡi của Tiểu Hắc chen vào trong mới bắt đầu giãn ra, dâm thủy cũng từ đó mà tràn ra ngoài. Bởi vì cái đầu rắn to quá khổ mà khó có thể chen vào giữa hai rãnh mông Tô Thủy Nguyệt làm Tiểu Hắc liếm láp có hơi khó khăn, hơi thở cũng trở nên trầm đục hơn. Tô Thủy Nguyệt bị liếm đến dây thần kinh cũng bị đánh úp mà run lên, hắn cảm nhận từng hơi thở mát lạnh phà lên mông mình cho đến khi cảm giác được trên mông lõa xõa thứ gì đó khác lạ mới quay đầu lại nhìn. Tiểu Hắc từ lúc nào đã hóa thành hình người, tóc đen dài rơi tán loạn trên thềm cỏ xanh, trên trán còn có hai cái sừng nhỏ nhô lên. Lúc này Tiểu Hắc đang chôn mặt vào hai cánh mông Tô Thủy Nguyệt mà liếm láp làm hắn không biết được người này dung nhan ra sao, chỉ biết là hai hàng lông mày rất rậm, đôi mắt lúc nào cũng rực lửa nóng rát mà thôi. Nhưng mà lúc này hắn nào có suy nghĩ nào khác, chất dẫn mà Tiểu Hắc châm vào lúc này đã bắt đầu phát huy tác dụng làm cho cơ thể vốn đã nhạy cảm của hắn càng thêm khao khát động chạm.

- Tiểu Hắc.. Ưm... Aaa liếm chỗ đó! Aa... Ha...

Tô Thủy Nguyệt lúc này đã không còn bị móng vuốt to lớn của Tiểu Hắc khống chế nữa nhưng một chút ý niệm chống trả cũng không còn, hắn cúi thấp đầu sát với đám cỏ còn xanh mướt, mông vểnh cao đón nhận đầu lưỡi tê dại của y khuấy động ở trên trong. Tràng bích mềm yếu cũng không chút kiên dè nào mà bóp chặt từng đợt, không đủ, chủ liếm thôi thì không đủ!

- Không... Hức aa! Tiểu Hắc.. Nữa! Cho ta... Aaaa

Tiểu Hắc lúc này mới dừng lại liếm láp mà đánh bốp một cái lên mông Tô Thủy Nguyệt làm hằn lên năm dấu ngón tay đỏ chót.

- Cho ngươi cái gì đây, hả?

Tô Thủy Nguyệt bị đánh đau lại càng thêm kích thích mà lắc mông, hắn đẩy người lui xuống dưới để hai cánh mông tiếp xúc cùng với đũng quần đã cương cứng như túp lều của Tiểu Hắc, cảm nhận vật gồ lên to lớn sau lớp vải kia của y làm hắn vui sướng mà uốn éo thân mình.

- Cho ta... thứ này có được không!

Lúc này Tô Thủy Nguyệt không có nhìn thấy được vẻ mặt của Tiểu Hắc, nếu hắn thấy được nhất định là biết được bản thân sắp phải xong đời rồi. Y bộ dạng thanh tú lại có chút âm tà mà nghiến răng một cái đem hai tay cởi bỏ thắt lưng giải thoát dương vật to lớn đã căng đến phát đau của chính mình. Bởi vì tiểu huyệt đã trải qua liếm láp bôi trơn y cũng không có chuẩn bị thêm công tác gì mà đặt quy đầu to như nắm tay ngay trước miệng huyệt mà đẩy vào.

- Hức... Aa! Đau ô ô đau... Đau!

Tô Thủy Nguyệt hai tay túm lấy mấy gốc cỏ mà cào đến trốc gốc, tuy rằng đã liệu trước được dương vật của yêu thú so với nam nhân bình thường to hơn rất nhiều nhưng hắn lại không nghĩ là to đến như vậy, như muốn xé rách hắn ra. Tiểu huyệt sau lần bị thương trước vẫn chưa lành lại liền chảy ra một vệt máu làm viện chen chúc của Tiểu Hắc càng trở nên thông thuận, chẳng qua bao lâu đã đẩy vào đến tận gốc.

Nhưng hắn lại cảm giác được bên trong tiểu huyệt cộm lên vô cùng kì lạ, với mức độ nong rộng không đồng đều này làm Tô Thủy Nguyệt cảm thấy khó chịu không thôi. Hắn nhướng người vùng vẫy muốn thoát ra, dương vật Tiểu Hắc ở bên trong cũng bị hành động này làm cho tuột ra ngoài phát ra tiếng chóc chóc. Gì vậy chứ? Tô Thủy Nguyệt không khỏi tò mò quay lại nhìn.

- A... A!

Hắn trợn trắng mắt, từ gốc rễ dương vật của Tiểu Hắc mọc ra hai cây dương vật khác nhau. Trước giờ hắn đã biết loài rắn có hai dương vật nhưng không ngờ yêu thú cũng như vậy. Tiểu Hắc túm lấy hông Tô Thủy Nguyệt, nhìn thấy hắn bày ra bộ dạng bất ngờ như vậy thì nhẹ giọng hỏi.

- Chủ nhân, người sợ sao?

Chủ nhân? Tiểu Hắc này sao lại goịnhư vậy rồi? Tô Thủy Nguyệt không kịp thích ứng với cách gọi này. Nhưng mà hắn không có thời gian để suy nghĩ vì Tiểu Hắc lại sáp tới lần nữa, y cứ vậy nhét hai hai dương vật vào cùng lúc.

- A... Ức! Đau quá!

- Nhịn một chút sẽ hết đau thôi, ngoan nào.

Tiểu Hắc vừa nói vừa chậm rãi đưa đẩy, Cúc Hoa bí tịch thúc đẩy nội bích Tô Thủy Nguyệt chảy ra dâm thủy giảm đi đau đớn, tràng bích lại không ngừng co bóp khát cầu di chuyển. Tô Thủy Nguyệt sau cơn đau lại bắt đầu thấy ngứa ngáy mà đưa đẩy hông.

- Mới vừa than đau, bây giờ đã thành ra cái dạng gì rồi!

Tiểu Hắc lại đánh lên mông Tô Thủy Nguyệt sau đấy bắt đầu đưa đẩy hông, từng chút một đem hai cây dương vật to như cánh tay xuyên xỏ hết thảy mọi ngóc ngách tiểu huyệt của hắn, chạm đến hết thảy dây thần kinh trên tường thành mỏng manh của hắn, đánh lên tuyến tiền liệt đã sướng đến độ than khóc không thành tiếng của hắn mà càng lúc càng kịch liệt. Tô Thủy Nguyệt bị đẩy đến nỗi cổ họng cũng trở nên khô khốc, tiếng rên rỉ yêu mị vang vọng làm khung cảnh càng thêm dâm loạn.

- Aaa! Sướng... sướng quá! Thật thích!

- Chỗ đó... Chậm một chút aaaaa!

- Tiểu Hắc... Tiểu Hắc... Thật to a aa ha!!

Tô Thủy Nguyệt vùi mặt xuống cỏ mà khóc lóc van xin, cơ thế hắn luyện qua Cúc Hoa bí tịch làm cho hắn khi bị nam nhân động chạm liền khao khát đến không chịu nổi lại thêm chất dẫn mà Tiểu Hắc đã châm vào càng làm cho nội bích sâu thẳm của hắn tiết ra dâm thủy đòi hỏi sự va chạm mạnh mẽ hơn. Mỗi một lần sáp nhập đều làm hắn như muốn chết đi sống lại mà rên rỉ van xin.

- Aa ha.. Quá sướng!

- Thật thích... Tiểu Hắc, yêu ngươi... Aaaa thật yêu ngươi!!

- Mạnh một chút.. Chỗ đó! Aaa ha ha aa! Sướng quá!

Tô Thủy Nguyệt hai chân như muốn nhũn ra chỉ có thể dựa vào lực kéo ở hai bàn tay đang bóp chặt hông hắn mà ráng trụ lại, dương vật cương cứng của hắn cũng đã sướng đến nổi không kiềm chế được mà bắn ra không ít lần. Mỗi một lần đều không được giảm xóc mà tiếp tục bị xuyên xỏ càng làm cho thần trí hắn càng trở nên mơ hồ. Cơ thể từ lúc nào bị lật ngửa lại cũng không hay biết chỉ biết quấn hai chân lên hông Tiểu Hắc mà đón nhận từng đợt va chạm giống như mưa gió phủ phục trên thân thể chính mình.

- Chẳng phải lúc đầu ngươi chê ta nhỏ sao? Giờ đã thành cái dạng gì rồi!

Tô Thủy Nguyệt kịch liệt lắc đầu, hắn chỉ là chê Tiểu Hắc kích cỡ nhỏ, nhưng không phải là kích cỡ của vật giữa hai chân! Đúng là động đến tự tôn của nam nhân thì không lúc nào bảo toàn được bông cúc nhỏ.

- Không nhỏ... Hức! Của Tiểu Hắc thực lớn... Aaa thao ta sướng muốn chết!

Tô Thủy Nguyệt không chút ngượng ngùng mà bày tỏ tâm tư, hắn lúc này dường như đã không thể khống chế chính mình, tiểu huyệt đã bị thao sướng đến độ dâm thủy tràn đầy ra ngoài phát ra tiếng lép nhép đầy xấu hổ. Hắn hai tay vòng qua cổ Tiểu Hắc, dùng đôi mắt đã ướt một tầng sương mà nhìn ngắm dung nhan kiệt mỹ của y. Tiểu Hắc có một khuôn mặt sắc sảo góc cạnh, hai hàng lông mày rậm rạp xếch lên đầy kiêu ngạo, đuôi mắt dài hẹp chỉ lộ ra tròng mắt màu đỏ giống như lửa cháy, sống mũi cao, mọi thứ đều đẹp hết thảy ngoại trừ đôi môi... màu đen!

Thật làm hắn tụt cảm xúc, loại này đích thị là rắn độc rồi! Chỉ là, độc thì có làm sao chứ, nơi đó lẫn lực hông đều tốt là được rồi, Tô Thủy Nguyệt không chút kiên kị mà hôn lên đôi môi sẫm màu của Tiểu Hắc, đẩy lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi rắn của y cuồng nhiệt dây dưa. Tiểu Hắc bị sự chủ động này làm cho bất ngờ, y dừng lại một chút sau đấy liền dùng hết tốc lực mà luật động đưa đẩy, đẩy đến trung tâm yếu ớt nhất của hắn, đánh lên từng thành trì mềm yếu của hắn mà công thành đoạt đất.

Tô Thủy Nguyệt bị hôn đến không thở nổi cùng với va chạm kịch liệt bên dưới làm hắn như muốn ngất đi, nước miếng sau cái hôn dài cũng bị tràn ra ngoài chảy xuống tận cổ vô cùng yêu mị câu nhân, đôi mắt liêm diêm tận hưởng cùng với tiếng rên rỉ nhiệt tình càng làm cho Tiểu Hắc thêm kích động. Y đẩy người sau đó nhướng lên mà rùng mình một cái hóa thành dạng rắn, hai cái dương vật bên dưới cũng bởi vì sự biến hóa này mà to thêm một vòng làm cho tiểu huyệt Tô Thủy Nguyệt bị nong ra hết cỡ, vừa sướng vừa đau làm hắn giống như tê dại mà than khóc!

- Quá to... Aaa sướng quá! Hức... Tiểu Hắc, quá to!! Aaa!

- Sướng chết ta aaaa ha haa ưm... Ta ra aa

Tô Thủy Nguyệt ôm lấy thân hình màu đen dài thòng của Tiểu Hắc mà kịch liệt quấn lấy, vảy dày động chạm lên da thịt non mịn của hắn vừa đau lại vừa kích thích không chịu nổi run lên từng đợt.

- Sướng quá! Ta ra.. Ta raaa aaaa!

Tô Thủy Nguyệt run rẫy co người lại mà bắn ra, ở trên lớp vảy dày của Tiểu Hắc dính từng giọt tinh dịch nhỏ xuống trên bụng hắn một màu trắng đục. Tiểu Hắc ở phía trên bởi vì trong một chốc vừa rồi bị bóp chặt kích thích đến không chịu nổi liền đưa đẩy thêm vài chục cái mà co giật bắn ra, ở trong tiểu huyệt tràn đầy dâm thủy của Tô Thủy Nguyệt mà hòa lẫn thêm dịch rắn càng thêm kích thích động tình. Tô Thủy Nguyệt cảm nhận dòng dịch nóng rát chảy trong người mình cũng thỏa mãn mà liêm diêm mắt ngất đi, ngày hôm nay trải qua hai lần bị thao đến quên trời quên đất làm hắn mệt muốn chết, miệng cũng không được nghỉ ngơi mà rên đến khản cổ.

Tiểu Hắc nhìn thấy Tô Thủy Nguyệt ngất đi thì cũng dừng lại ý định muốn làm thêm một lần, y trở lại dạng người đem thân hình to lớn phủ phục trên người hắn, một tay vuốt trên mặt hắn mà tỉ tê thương xót.

- Ngươi đó, mỗi ngày nhìn thấy ngươi bị người khác thao làm ta không thể chịu nổi. Đáng tiếc ta chỉ là một yêu thú cấp 6 vĩnh viễn cũng không mong có ngày ngươi đợi được ta tu luyện thành người.

Y dừng lại chốc lát rồi lại vuốt ve sườn mặt ướt đẫm mồ hôi của Tô Thủy Nguyệt, y thâm tình thề nguyền.

- Chỉ là không ngờ ngươi lại có được năng lực đặc biệt, ban cho ta một cái tên, còn chủ động ôm ấp ta. Thủy Nguyệt, bảo bối của ta, sau này dùng mạng này vĩnh viễn bảo hộ cho ngươi cho dù là ai cũng đừng mong thương tổn. Cho dù là Mộ Thanh Khê cũng đừng mong động đến tâm can bảo bối của ta!

Tô Thủy Nguyệt trong mơ màng không nghe được lời kia nhưng vẫn nở một nụ cười mà đi vào giấc ngủ say. Không biết là qua bao nhiêu lâu, tại một góc của địa đồ Dực Liên cổ vật.

- Thủy Nguyệt đã rời xa chúng ta lâu như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!

- Ta đã dùng linh lực cảm ứng thanh chủy thủ mà ta tặng nhưng cũng vô dụng, hoàn toàn không cảm nhận được lực tinh thần.

Tề Xuân Thụy tức giận đấm một cái vào thân cây, tự mình trách móc bản thân đã không nắm chặt tay của Tô Thủy Nguyệt. Mà Bách Phệ Thôn ở bên cạnh cũng tức giận không kém.

- Lúc đầu Thanh Khê chân nhân cũng biến mất, ta còn nghĩ là Thủy Nguyệt bị y bắt đi. Hiện tại y đã trở về, Thủy Nguyệt tại sao lại không thấy đâu nữa!

- Liệu... Thượng Thiên Thanh Khê có giết Thủy Nguyệt hay không?

Lời mà Thượng Thiên Thiếu Khanh vừa nói ra làm không gian giống như ngưng đọng lại, ở nơi này chỉ có y gọi Mộ Thanh Khê là Thượng Thiên Thanh Khê. Nhưng không phải vì người kia là thúc phụ của y, mà là vì y không chấp nhận được việc người kia đã đổi cả họ của chính mình để đổi lại việc tu vi tăng cao.

- Ta sẽ giết hắn!

Tề Xuân Thụy nghiến răng, từ trong tay biến hóa ra vô số chủy thủ đang muốn chạy tới chỗ của Mộ Thanh Khê thì bỗng nhiên một trận cuồng phong nổi lên, gió lốc khắp nơi làm cây cối rung lắc phát ra tiếng "rắc rắc" của cành cây bị gãy. Từ ngoài đồng cỏ xa xuất hiện một thân ảnh to lớn giống như một cây đại thụ màu đen, phía trên còn có một bóng dáng quen thuộc. Là Tô Thủy Nguyệt đang ngồi trên đầu Tiểu Hắc hai tay ôm lấy sừng rồng mà nghịch ngợm cào cấu còn Tiểu Hắc ở dưới đã sớm đen mặt không nói thành lời. Y còn tự cảm thán chính mình quả thực kiên nhẫn vì đã không vứt cái đứa nhỏ lì lợm ở trên xuống, còn tự an ủi chính mình là, đội thê tử lên đầu chắc chắn sẽ trường sinh bất tử!

Đám người Bách Phệ Thôn vừa nhìn thấy Tô Thủy Nguyệt liền hung hăng xông lên, người xuất ra kiếm khí, người đánh ra chưởng phong chủ là chưa kịp chạm đến đã bị Tiểu Hắc chặn lại.

- Thủy Nguyệt, ta sẽ cứu ngươi!

Một câu kia làm Tô Thủy Nguyệt hiểu ra, đám người này là đang nghĩ hắn bị Tiểu Hắc bắt cóc, nghĩ rồi hắn lại cười mà vỗ vỗ lên đầu Tiểu Hắc một cái.

- Đây là yêu thú khế ước của ta, vừa rồi bởi vì địa chấn mà bị lạc sang nơi khác, là nó đưa ta về.

Lúc này Bách Phệ Thôn mới yên tâm mà thở ra, Tề Xuân Thụy cũng thu lại chủy thủ, Thượng Thiên Thiếu Khanh cũng thu lại chưởng khí khiếp người vừa mới tạo ra. Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương thu lại kiếm rồi cũng tiến lên.

- Yêu thú cấp 9, cũng rất được.

Tiểu Hắc lại lườm nguýt một cái không thèm quan tâm rồi cúi thấp đầu xuống để Tô Thủy Nguyệt dễ dàng nhảy xuống đất. Ngay giây phút mà hắn nhảy xuống đã vô tình mà liếc mắt qua nhìn thấy Mộ Thanh Khê đang đứng ở phía xa. Y thà là xem xét một ngọn cỏ vô vị cũng không buồn quan tâm hắn lúc này có bao nhiêu uy mãnh. Tô Thủy Nguyệt vuốt ve cái sừng của Tiểu Hắc rồi giống như nhớ ra chuyện gì mà hỏi Bách Phệ Thôn.

- Đúng rồi, Tuyết Sư đâu tại sao ta không nhìn thấy y đến? Chẳng phải y là khế ước thú của ngươi sao?

- Đang ở trong túi thú của ta bế quan tu luyện một loại thuật pháp, trong vài ngày tới cũng chưa đi ra được. Đệ đây là quan tâm đến hắn hơn ta sao?

Nghe thấy Bách Phệ Thôn nói vậy thì Tô Thủy Nguyệt nhếch môi bày tỏ vẻ mặt khinh bỉ.

- Tuyết Sư cũng là một nam nhân của ta, ta quan tâm một chút làm ngươi bận tâm sao?

Bách Phệ Thôn bị nói cho cứng miệng không nói được lời nào, y bỏ qua Tuyết Sư không nói nữa, y tức giận trừng Tiểu Hắc một cái, sau đấy lại trừng thêm hai cái nữa. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy bộ dạng ghen tuông vô cùng buồn cười của Bách Phệ Thôn mà không nhịn được chọc ghẹo.

- Tiểu Hắc cũng là một nam nhân của ta, ngươi trừng y như vậy còn không sợ là ta sẽ ghét bỏ ngươi hay sao?

Sau lời nói kia của Tô Thủy Nguyệt thì Tiểu Hắc cũng biến hóa ra dạng người mà đứng bên cạnh hắn cùng nhìn Bách Phệ Thôn phồng mang trợn má lên nhưng lại chẳng mắng được câu nào ra hồn. Bách Phệ Thôn sau đó tự mình ôm tức giận.

- Đệ... thật biết cách làm người khác phát điên!

Bách Phệ Thôn trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hắc đang một dạng không-thèm-quan-tâm kia mà giống như tức điên lên liền dùng lực mà đánh một cái lên túi thú bên hông. Tuyết Sư chết tiệt, đều tại ngươi! Sau đó hùng hổ đi tìm một gốc cây mà ngồi hạ hỏa!

Chỉ có Thượng Thiên Thiếu Khanh đứng nhìn từ đầu cũng không bày tỏ thái độ ghen tuông, y quét mắt quan sát một hồi. Qua đi một lúc mới thay đổi nêt mặt thành yêu thương âu yếm, y đem tay vuốt ve mặt Tô Thủy Nguyệt.

- Thỏ nhỏ của ta mỗi ngày đều thu thập nam nhân ở bên mình, bao giờ thì mới đến lượt ôm ấp của ta đây?

Tô Thủy Nguyệt ngượng ngùng nhìn sang hướng khác. Vấn đề này hắn đúng là đã từng nghĩ tới, nếu mà mỗi người một ngày nối tiếp nhau thì hắn sớm muộn cũng sẽ tinh tẫn nhân vong. Nhưng nếu thời gian ôm ấp quá cách xa chỉ sợ là đám người này cũng sẽ nổi điên mà xâu xé nhau như lúc ở Tề gia trang. Thật khó nghĩ, Tô Thủy Nguyệt liền đổi chủ đề.

- Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?

- Cũng đã sắp tối rồi, trước mắt nghỉ ngơi ngày mai lại tiến nhập sâu vào trong địa đồ.

Quân Thư Mục tiến đến ngay cạnh đem áo choàng quấn lên người Tô Thủy Nguyệt, sắc trời đã hơi tối nên có chút lạnh. Một người chu đáo thế này làm hắn có chút ấm áp không nói thành lời. Trong hậu cung hùng hậu của hắn mỗi một người đều có ưu khuyết điểm riêng, tuy rằng có người hung hăng dọa người nhưng chung quy lại vẫn là dốc lòng vì hắn. Một lòng một dạ muốn bao bọc che chở cho hắn.

-Hết chương 13-

Mọi người vẫn còn nhớ cái tên của hệ thống ở tập 1 chớ (っ.❛ ᴗ ❛.)っ tên là hệ thống thu thập mỹ nhân đó nha... Có quá trời "mỹ nhân" thế này thì có chết em thụ không cơ chớ!!!

Mỗi ngày một người, cả tuần đều sướng (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑

VOTE VÀ BÌNH LUẬN NHA MỌI NGƯỜI (つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro