Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng quan hệ giữa hai người vẫn nửa vời, Vương Nguyên cũng biết cả hai là nam nhân, có thế nào đi nữa, quan hệ cũng không có khả năng phát triển đến hôn nhân, cho nên chỉ cần Vương Tuấn Khải vẫn muốn tiếp tục, anh sẽ vẫn cam chịu. Nhưng là. . .tuổi của anh cũng sắp ba mươi, người trong nhà quan niệm bảo thủ, vẫn thúc giục anh mau kết hôn, mà chuyện của anh cùng Vương Tuấn Khải lại không có cách nào đối diện với người khác mà minh giảng, huống chi Vương Tuấn Khải còn nhỏ hơn anh vài tuổi. Đứa con có nam tình nhân cũng đã đủ kinh thế hãi tục, anh cũng không muốn nói cho cha mẹ anh biết: nam tình nhân này là học sinh mà anh dạy trước kia, chỉ sợ sẽ doạ chết cha mẹ anh mất thôi. Nói thực ra, chỉ cần Vương Tuấn Khải có một chút tâm ý, có lẽ anh cũng sẽ không bất an như vậy, hai người kết giao lâu như vậy, ngay cả một lời yêu thích cũng chưa từng nói qua, cứ như vậy mà thuận ý ở cùng một chỗ. Hy vọng đêm thất tịch năm nay, bọn họ sẽ có một chút tiến triển, có lẽ anh nên lộ ra một chút ý nghĩ của chính mình cho cái tên sắc ma hỗn đản này biết, nếu không lấy cái đầu ngu ngốc của cậu mà nói, cậu nhất định sẽ không nghĩ tới việc này. Cậu thuộc dạng cuộc sống trí chướng mà, thực không hiểu được cậu nói như thế nào để thuyết phục cha mẹ cậu cho cậu ra ngoài ở một mình. Nói vậy nhất định là ngay cả tên của anh đều bị kéo vào, nói cái gì thầy cũng ở gần chỗ đó, sẽ tới chiếu cố con, linh tinh trong lời nói, mới có thể để cho cha mẹ cậu cho phép đi. Nhưng anh không phải là mẹ của cậu, sao có thể cứ chiếu cố cậu vô điều kiện như vậy. Chính là, người này dốt nát.. dốt nát, không có anh chiếu cố, anh thật đúng là không an tâm, huống hồ những năm gần đây tiền cậu kiếm được còn để hết ở nơi anh, chính mình không phải giống như lão bà của cậu sao. Nghĩ đến đây, Vương Nguyên lập tức đỏ mặt. Tuy rằng đối với Vương Tuấn Khải oán giận chồng chất cao như núi, nhưng anh vẫn ngủ thật hạnh phúc, hơn nữa là một bên oán giận, một bên ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

※ ※ ※

Bởi vì trong phòng có máy lạnh, cho nên cảm giác lạnh thật thích; nhưng là Vương Nguyên mới từ bên ngoài mang thức ăn đến cho Vương Tuấn Khải, phơi ngoài trời nắng làm anh nóng muốn chết.

"Thời tiết nóng quá a."

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hoàn toàn không có nghe đến thanh âm của anh, ngón tay ở trên bàn phím không một chút cử động.

"Thật sự rất nóng, muốn... đi chơi quá, có lẽ đi biển là tốt nhất." Vương Nguyên tuỳ ý oán giận vài câu.

Vương Tuấn Khải bỗng nhiên đóng máy tính, quay đầu lại, ánh mắt toả sáng nhìn anh, làm cho Vương Nguyên trong lòng 'phanh' một tiếng nhảy loạn. Cậu làm gì dùng loại con ngươi loé sáng lượng quang này nhìn anh a? Hay có thể nào cậu đổi tính, nghe hiểu được lời nói ám chỉ của anh sao? Trước kia cậu ngu ngốc đến nổi ngay cả khi anh nói thẳng cậu vẫn là nghe không hiểu chút gì.

" Thầy..." Cậu kéo dài âm cuối, biến thành trường âm ngọt ngào.Tuy rằng bọn họ hiện tại đã không còn quan hệ thầy trò, nhưng người này hễ động một chút lại hô to anh là thầy, dường như ở trong tâm cậu, anh vĩnh viễn vẫn là ông thầy chiếu cố cậu mà thôi.

"Làm cái gì vậy ?"Đôi mắt của cậu loè loè toả sáng nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, làm cho trên mặt Vương Nguyên bỗng nhiên nóng lên, hơn nữa anh lại ngồi ở bên cạnh cậu, hại anh cứ như con nai con chạy loạn. Thời điểm người bị khuôn mặt tuấn tú kia nhìn chằm chằm , thật sự là yếu nhân mệnh a, Vương Nguyên có một chút nho nhỏ đầu choáng mắt hoa. Ân, chắc là do bị cảm nắng, anh sao có khả năng bị tên ngu ngốc cuồng *** này làm cho mê mụi choáng váng đầu óc chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt mê người kia của cậu, còn có ánh mắt loé sáng lượng quang ...Ách, Vương Nguyên thật đúng là cảm thấy được có chút đầu choáng mắt hoa. Người này sau khi gia nhập xã hội liền càng ngày càng suất, anh chưa từng thấy qua có lập trình viên máy tính nào suất như vậy. Muốn làm lập trình viên thiết kế máy tính không phải là mỗi ngày đều làm việc trước máy tính, đem mình biến thành phì lũ như thùng phi, bên cạnh còn mang vài bao tô kê muối, khoai tây chiên, và hơn mười loại đồ ăn vặt khác sao? Tại sao có thể suất như vậy, thật không có thiên lý mà ?

" Làm cái gì vậy, cũng không phải chưa từng thấy qua anh?" Vương Nguyên nghĩ muốn mắng hắn, nhưng không khí thật sự quá ám muội, lời anh nói ra không giống lời mắng mỏ, ngược lại giống lời mắng yêu mềm nhũn, hơn nữa một chút uy nghiêm đều không có.

"Thầy, A Khải vừa viết xong một bộ trình tự rất khó a." Vương Tuấn Khải nói câu nói này tựa như học sinh tiểu học đã làm tốt hết bài tập mà thầy giáo giao cho, vội vàng muốn đòi phần thưởng, chỉ kém không giống con chó nhỏ liều mình phe phẩy cái đuôi. Bàn tay của Vương Tuấn Khải bắt đầu hạnh kiểm xấu hướng tới cặp mông của anh xoa bóp qua lại, thân thể của Vương Nguyên bắt đầu một trận run rẩy như gặp ma. Xong rồi, người này mỗi khi viết xong trình tự máy tính, sẽ lập tức biến thành dã thú, mà trong óc của dã thú này chỉ có suy nghĩ duy nhất là làm tình. Người này là đại ma thần tình ái, trong đầu trừ bỏ máy tính ra, chỉ còn tình ái, bởi vì thế, nên kỹ xảo của người này thật rất điêu luyện, tuy rằng anh chưa từng làm với người khác để có thể so sánh, nhưng là mỗi lần lúc bọn họ ân ái, anh đều bị cậu làm cho thần hồn điên đảo, đây là sự thật không một chút giả dối. Vương Tuấn Khải nghiêm đầu lại đây, vỗ về nhẹ nhẹ như đang đùa với môi của anh. Vương Nguyên bị cậu treo ghẹo đến tâm cũng trở lên khó nhịn, hơi hơi há mồm - Vương Tuấn Khải làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức liền không khách khí chút nào đưa lưỡi vào để chiếm lấy một cái hôn nồng nhiệt, cùng mãnh liệt.

" Ngô, ừ ..."

Không quá hai ba lần, Vương Nguyên đã bị đặt ở trên thảm. Vương Tuấn Khải cởi áo sơ-mi của Vương Nguyên ra, ở lòng ngực của anh loạn hôn, cái tay còn lại cởi dây lưng quần của anh, bắt đầu thuận thế đi xuống công lược thành trì.

" Tiểu Khải..."

Toàn thân anh run rẩy. Anh rất quen thuộc hình thức làm tình của Vương Tuấn Khải, biết mình chút nữa sẽ bị cậu biến thành dục tiên dục tử, nhất là cậu đã lâu không thân thiết, đã lâu không cùng anh .... nếu theo trình tự này thì chắc chắn cậu sẽ muốn làm tình kéo dài. Xong rồi, cậu nhất định sẽ đến sáu , bảy lần mới đã nghiền.

"Chờ. . . Chờ một chút. . ."

Vương Nguyên vội vàng đẩy ngực Vương Tuấn Khải ra, chính là cậu đã tiến vào trạng thái sắc ma, mặc cho anh đẩy như thế nào cũng đều bất động.

"Thầy, thầy hôm nay thơm quá, thật mềm mại, ngửi lên thật mê." Mũi Vương Tuấn Khải hướng thân thể anh cọ cọ, nói chút lời vô nghĩa. Vương Nguyên bị cậu cọ cọ làm cho toàn thân mềm yếu, lại lo lắng chuyện của ngày mai.

"Tiểu Khải, ngày mai công ty anh cho nhân viên đi du lịch, anh là một trong những cán bộ phụ trách, sẽ phải chạy tới chạy lui giúp đỡ, không thể làm đến cuối cùng, oa a - Bàn tay to của Vương Tuấn Khải tiến vào trong quần lót của anh. Cậu nắm chặt bộ vị lửa nóng của anh, không ngừng ma xát. Thật thoải mái, thoái mái đến nổi con ngươi của anh trở nên mơ hồ, mong lung. Ý chí của Vương Nguyên có điểm tan rả, trong miệng la hét:

"Không được ... không được..."

" Nhưng thầy thoạt nhìn cảm giác thật thoải mái mà, thật sự không được sao?" Cậu tươi cười một cách xấu xa làm cho Vương Nguyên muốn cho cậu một quyền chết tươi, hơn nữa cậu dùng tay còn lại khích thích lên hồng nhũ của anh, bên còn lại cúi đầu khẽ cắn, theo tiết tấu, lực đạo của tay ở phía dưới vuốt ve anh khi năng khi nhẹ. Vương Nguyên ôm chặt bả vai của Vương Tuấn Khải, ngày mai có chuyện gì cần làm anh toàn bộ đã quên, một trận nhiệt lưu theo bộ vị bị vuốt ve kích thích từ trên xuống dưới; anh cuồng loạn vặn vẹo phần eo, khi Vương Tuấn Khải đưa ngón tay theo phương hướng lần đi vào, quá đột nhiên làm anh hít một hơi thật mạnh -

"Thầy, vẫn là không được sao ?" [Thầy nhất định là đang cố ý tra tấn mình, đếu trình độ này rồi, làm sao có thể không được ? Mình cũng đã sắp chịu không nổi!]

Vương Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: " Mau vào, nhanh nhanh một chút."

Vương Tuấn Khải tươi cười giống như đại nam hài, làm cho tâm của Vương Nguyên xao động không ngừng. Chính mình đối tốt với tên ngu ngốc này thật sự là đã hết thuốc chữa rồi; theo như bắt đầu từ ngày anh gặp Vương Tuấn Khải, đại khái chính là số kiếp của anh đã bắt đầu.

Gầm nhẹ một tiếng, lửa nóng kiên cường của Vương Tuấn Khải lập tức mặc tiến vào trong thân thể Vương Nguyên, không ngừng trừu sáp, làm cho Vương Nguyên lập tức tới cao điểm, mà Vương Tuấn Khải đã ở trên thân thể anh quỷ kêu quỷ rống: "Hảo sướng... thầy, thật thoải mái...thầy quá tuyệt vời..."

"Ngô a ... tiểu Khải ... chậm... chậm một chút ..." Vương Nguyên chịu không nổi đành cầu xin tha thứ.

Lấy tình trạng dũng mãnh hiện tại của Vương Tuấn Khải, anh biết mình hôm nay nhất định sẽ bị cậu làm cho đến xương cốt toàn thân đều tản mất. Kết quả ngày đó, anh bị Vương Tuấn Khải khiến cho căn bản không xuống giường được.

Ngày hôm sau anh kéo lê thân thể đau nhức tham gia 'nhân viên du lịch', còn phải chịu sự chấn động của xe làm cảm giác đau đến không muốn sống. Mẹ nó, anh nhất định không thể lại dung túng Vương Tuấn Khải như vậy! Đại ma thần *** này chỉ toàn nghĩ cho bản thân, hoàn toàn không băn khoăn đến tình hình thân thể của anh. Sau khi về nhà, anh sẽ cho cậu biết ai mới là người nắm quyền trong nhà.

Nhân viên du lịch năm ngày, Vương Nguyên toàn thân đau nhức đã khoẻ lên nhiều. Anh đem quà đặc sản tới cho Vương Tuấn Khải, trong lòng tính toán khoảng cách đêm thất tịch còn có bao nhiêu ngày. Khoảng hơn nửa tháng nữa là tới, có lẽ bọn họn có nên an bài một ước hội bình thường, cũng không thể luôn ở trên giường trong nhà vượt qua. Đi xem điện ảnh, rồi cùng nhau ăn tối, tiếp theo ....tiếp theo ... Vương Nguyên trên mặt có điểm nóng, nghe nói Đài Bắc có một khách sạn năm sao rất tốt, có lẽ bọn họ nên thay đổi một chút, ở trong hoàn cảnh xinh đẹp cùng nhau ôn lại chuyện xưa rồi làm tình. Hắn mới đi đến trước nhà trọ của Vương Nguyên, liền nhìn thấy Vương Nguyên vừa vặn đang đứng ở cửa. Tròng lòng anh trào lên một cảm giác ngọt ngào cùng ê ẩm, không nghĩ tới người này thế nhưng đứng ở cửa chờ anh, ô ô ... thật quá cảm động.

"Tiểu Khải. . ." Vương Nguyên có điểm xấu hổ, có điểm vui.

"Thầy ..." Còn Vương Tuấn Khải có một chút sợ run, lập tức cười cười lấy lòng.

"Này đưa cho cậu." Vương Nguyên đem đặc sản hướng tới trong lòng ngực của Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải đột nhiên ôm lấy anh, oa oa kêu to : "Thiệt nhiều a."

"Vừa vặn có thể chia cho ba mẹ của cậu, còn có bạn bè của cậu, và cả đồng sự nữa a." Tuy Vương Nguyên là thiết kế sư trình tự độc lập, nhưng cậu cũng có hợp tác cố định với vài công ty, mấy viên chức của các công ty này cũng đều biết anh, cho nên anh mới mua nhiều một chút, để cho Vương Tuấn Khải chia cho mọi người ở đó.

"Thầy đối với em là tốt nhất ..." Cậu lại làm ra biểu tình tiểu cẩu tiểu miêu lay động cái đuôi nhanh dán vào anh, làm cho Vương Nguyên nhịn không được ôm chặt cậu. Trong năm ngày qua, không biết tên ngu ngốc này có thể hay không đói chết ?

"Mấy ngày nay có ăn cơm không?"

"Có, Tiểu Huệ đều mang đồ vật này nọ tới cho em ăn."

"Tiểu Huệ?" Câu trả lời của cậu làm cho Vương Nguyên nhìn cậu kỳ quái, cậu lại nhếch môi nói: "Chính là cái công ty lớn kia, họ tìm tiểu Huệ tới dám sát em, nói không muốn em lơ là mà viết trình tự chậm lại."

Vương Nguyên không khỏi bật cười, Vương Tuấn Khải có khi ký hợp đồng đến vài công ty; khi cậu bắt đầu làm việc, thường tuỳ hứng thú của mình mà làm cái nào trước, cho nên thường có cái hoàn thành trước, có cái hoàn thành sau. Nếu có công ty nào cần gấp, hầu như mỗi ngày đều như lửa cháy gọi điện thoại đến thúc giục cậu, càng cẩn thận, có thể phái người đến dám sát cậu, cho nên việc có người đến dám sát cậu, đã không phải là chuyện lần đầu tiên.

"Cậu bây giờ còn đói bụng không? Trong đám đặc sản này có bánh bích quy ăn thật ngon."

"Em muốn ăn."

"Đi thôi." Vương Nguyên đi lên thang lầu. Vương Tuấn Khải đi ở phía sau anh nhìn về một hướng khác, hướng đó cũng không phải là hướng Vương Nguyên đi tới, mà là hướng tiểu Huệ ly khai. Nhìn vài lần, sau khi thấy tung ảnh của tiểu Huệ đã biến mất, hắn mới lập tức bước lên thang lầu. Hôm nay, hai người lại đùa giỡn đến nửa đêm, Vương Nguyên mới có thể quay về nhà mình.

※ ※ ※

Từ đó về sau, chỉ cần mỗi lần Vương Nguyên đem đồ ăn tới cho Vương Tuấn Khải liền thấy cậu đứng ở cửa nhà trọ chờ, làm cho Vương Nguyên đối với sự săn sóc của cậu có vài phần kính trọng. Mắt thấy đêm thất tịch sẽ nhanh đến, Vương Nguyên vẫn chưa tìm thấy cơ hội để cùng giảng chuyện này với Vương Tuấn Khải. Kỳ thật chỉ cần anh ra lệnh cho Vương Tuấn Khải thì cậu tuyệt đối không dám không nghe, nhưng cũng bởi vì như vậy, Vương Nguyên càng không có cách nào làm như vậy. Anh ngẫu nhiên cũng hy vọng Vương Tuấn Khải có thể chủ động một chút, mà không phải để anh bày ra cái uy nghiêm của gia sư dạy kèm tại nhà, rồi cậu mới có thể ngoan ngoãn nghe theo. Anh nghĩ hay là cho cậu một chút ám chỉ đi, nhưng anh biết chỉ cần Vương Tuấn viết trình tự máy tính, cậu liền hoàn toàn không có nghe thấy anh nói cái gì, hơn nữa mấy ngày nay Vương Tuấn Khải ở trước máy tình làm việc lâu hơn, lâu đến độ anh thật sự không chịu nổi nữa.

"Tuấn Khải..."

"Hử?" Cậu dường như căn bản không có nghe, chỉ là máy móc lên tiếng trả lời thôi.

"Tuấn Khải..."

"Hử?" Lại là không biết sống chết mà lên tiếng trả lời. Vương Nguyên càng nghe càng nổi giận, oán khí đầy mình bỗng chốc bộc phát ra. Anh không phát uy, xú gia hoả này thật đúng là đem anh trở thành con mèo a.

"Tiểu tử thối, anh đang nói chuyện với cậu, cậu có nghe thấy không?" Vương Nguyên sinh khí. Vương Tuấn Khải tuyệt đối không có ngốc đến độ tự mình chuốc lấy cực khổ, cậu vội vàng xoay người, không dám nhìn màn hình máy tính nữa.

" Đêm thất tịch lễ tình nhân sẽ nhanh đến, cậu có tính toán gì không?"

Anh không chút khách khí mà ép hỏi. Vương Tuấn Khải nhất thời ngạc nhiên, ngơ ngác lập lại: "Đêm thất tịch lễ tình nhân?"

"Cậu nên thổ lộ tình cảm của mình, nếu cậu có『 thích 』thích một ai đó." Anh cố ý đem ngữ khí từ này nhấn mạnh hai lần. Nghe vậy, thân thể Vương Tuấn Khải run lên một chút.

" Đây, cho cậu." Vương Nguyên vừa lòng đưa ra hành trình ước hội do bản thân đã sắp xếp đến hàng trăm lần mới xong. Tuy hành trình này do chính mình an bài, căn bản không phải do người đó an bài, nhưng mà Vương Tuấn Khải không có đầu óc như vậy, để cậu chủ động chỉ sợ tới 70 hay 80 tuổi, bọn họ cũng sẽ không có quá ước hội một lần.

" Đây là hành trình của đêm thất tịch lễ tình nhân, cậu không có ý kiến chứ ?" Lời nói của Vương Nguyên có hơi lớn tiếng và có điểm khó chịu; dù thế nào, đây cũng coi như là anh ngạnh bức Vương Tuấn Khải cùng anh ước hội, người tốt thì sẽ nói anh quá lớn mật, người xấu sẽ cho rằng anh hạ lưu, ti tiện.

Vương Tuấn Khải đem tờ giấy kia nhìn vài chỗ, ngơ ngác đặt câu hỏi: "Em không biết cái chỗ này ở nơi nào." Đó là một khách sạn năm sao siêu nổi tiếng. Vương Nguyên đoạt lại tờ giấy kia, viết xuống tờ giấy ấy địa chỉ của khách sạn, trả lời: "Đã ghi vào đây rồi này."

Vương Tuấn Khải lại tiếp tục si ngốc, làm cho Vương Nguyên thẹn quá hoá giận, nhịn không được dùng chân đá cậu: "Cậu là nam tử hán. Cái gì cũng đều do anh chuẩn bị, cậu rốt cuộc có đầu óc hay không a ?"

"Ách?"

"Mặc kệ, khách sạn do tự cậu đặt chỗ đi. Vào ngày đó, cậu nhất định phải đặt trước, bằng không nhất định sẽ không có phòng. Cậu nếu quên, anh sẽ liền làm thịt cậu, biết không ?"

Vương Tuấn Khải đột nhiên lao về phía trước, ôm chầm lấy anh, lại ở trên người anh mà ma cọ xát cọ. "Thầy, thầy đối với em là tốt nhất ...."

" Ít ghê tởm đi, cậu cút ngay cho anh ...." Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải một chút, lại nhịn không được cười ra tiếng, đêm thất tịch lễ tình nhân năm nay bỗng nhiên làm cho anh tràn ngập nhiệt liệt chờ mong.

※ ※ ※

Gần đây Vương Nguyên mỗi ngày đều bảo dưỡng kỹ càng da dẻ, dùng nhiều kem dưỡng hơn để bảo trì thân thể của chính mình càng thơm lại càng mềm mịn. Thật vất vả đợi đến đêm thất tịch lễ tình nhân, sáng sớm anh đã liền rời giường, bắt đầu chờ Vương Tuấn Khải đến ấn chuông cửa. Ai ngờ 8 giờ qua đi, lại 9 giờ qua đi, đến mười giờ vẫn không thấy bóng dáng của Vương Tuấn Khải. Anh gọi điện thoại nhà cho Vương Tuấn Khải, nhưng không có người bắt máy, chỉ có hộp thư thoại; Anh lại gọi số di động của Vương Tuấn Khải, thế nhưng lại tắt máy, tuy anh biết cậu ra cửa thường để quên di động tại nhà, chính là ....

" Làm cái gì vậy ? người chạy đi đâu rồi ?" Anh vốn rất tức giận, sau lại thấy càng ngày càng trễ nhưng vẫn không thấy Vương Tuấn Khải tới, nhịn không được mà bắt đầu lo lắng. Anh sợ hãi, có khi nào Vương Tuấn Khải đi đến đây đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn hay không, lỡ tai nạn xe cộ hay linh tinh gì đó, bằng không cậu sẽ không dám lỡ hẹn, anh tin tưởng cậu không có lá gan lớn như vậy. Vương Nguyên tra xét cả một buổi chiều, theo con đường từ chỗ Vương Tuấn Khải đến chỗ của anh đều không có tai nạn xe cộ nào; anh càng nóng ruột, thiếu chút nữa đi tới cục cảnh sát lập hồ sơ tìm người mất tích. Buổi tối anh đến nhà trọ của Vương Tuấn Khải chờ cậu. Ai ngờ đợi cả một đêm vẫn không thấy Vương Tuấn Khải trở về. Lòng anh nóng như lửa đốt, gọi điện thoại đến nhà cha mẹ cậu, nói dối tên để tìm cậu, cha mẹ của cậu cũng nói cậu chưa có về nhà. Anh quả thực sắp phát điên, ở trong nhà trọ của cậu đi tới đi lui. Ai ngờ đến khoảng gần trưa, Vương Tuấn Khải với vẻ mặt thật cao hứng và phấn chấn mà đi vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy