Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Kỳ Ngôn Phàm dậy thật sớm tràn đầy phấn khởi đi vào bếp vừa ngân nga vài câu hát lạc điệu.

Cậu lấy một ít bột mì, cho vào cái to lớn đã bị mẻ để nhào bột. Sau đó, cậu lấy những rau dại hái cho gà ăn còn thừa lại từ hôm qua đem rửa sạch. Cậu thái nhỏ rồi trộn chung với thịt băm còn lại, thêm một chút muối rồi khuấy đều theo một chiều để làm nhân bánh. Sau khi nhào bột xong, Kỳ Ngôn Phàm chia bột thành những cục nhỏ, bắt đầu gói bánh bao.

Tay nghề của Kỳ Ngôn Phàm chưa thành thạo, nhưng "chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy". Cậu học cách làm bánh bao mà mình từng thấy trên TV, và kết quả là mấy cái bánh bao cũng ra hình ra dạng lắm.

Sau khi gói được chừng mười mấy cái bánh bao, cậu ra ngoài hái thêm tỏi dại. Lại nhặt thêm cỡ chục cành cây, đem tất cả rửa sạch. Tỏi dại được thái nhỏ bỏ vào nồi canh xương. Còn những cành cây được tướt sạch để làm giá hấp đơn giản. Sau đó, cậu xếp những chiếc bánh bao trắng tròn ngay ngắn lên giá hấp.

Lúc nước sôi, bánh bao cũng đã chín. Kỳ Ngôn Phàm không kìm được mà ăn thử một cái. Bột bánh mềm mịn, rau dại thơm phức, nhân bánh rất nhiều. Khi cắn vào, nước sốt nóng hổi tràn ra khiến cậu phải thổi phù phù.

"Gấp cái gì, ai tranh với đệ đâu." Quý Đình Vũ cười bước vào.

"Coi chừng nóng đấy..."

"Biết rồi, biết rồi."

Kỷ Đình Vũ gắp bánh bao vào đĩa, xếp đầy hai đĩa lớn rồi mang ra đặt lên bàn lớn trong phòng. Kỳ Ngôn Phàm vừa ăn bánh vừa múc hai bát canh đã nêm muối rồi mang ra.

"Thử xem thế nào." Kỳ Ngôn Phàm đầy mong chờ nhìn Quý Đình Vũ.

Quý Đình Vũ nhấc bát canh trước mặt lên, chỉ thấy trong bát canh trắng sữa có vài cọng hành lá xanh nổi lên, cùng với mỡ li ti. Hắn cúi đầu thổi nhẹ, uống một ngụm, nước canh nóng hổi chảy xuống cổ họng ấm cả dạ dày. Vì canh đã được hầm nhừ từ đêm qua nên rất đậm đà.

Quý Đình Vũ gật đầu: "Ngon lắm."

Kỳ Ngôn Phàm cười tươi, rồi đẩy bánh bao về phía hắn: "Thử cái này nữa, lần đầu ta làm đó."

Quý Đình Vũ nghe vậy, cầm một chiếc bánh bao lên cắn một miếng. Khác với vẻ hấp tấp của Kỳ Ngôn Phàm. Hắn nhai rất từ tốn, chỉ thấy hương vị rau dại lưu lại nơi đầu lưỡi. Bất giác đã ăn hết một cái bánh bao.

Hai người uống canh, ăn hết một nửa số bánh bao, ăn xong rồi dọn dẹp bát đũa. Quý Đình Vũ nói với Kỳ Ngôn Phàm: "Hôm nay ta định xuống núi một chuyến."

"Đi làm gì?" Kỳ Ngôn Phàm thắc mắc.

"Chúng ta nếu phải ở đây lâu dài, nên trước tiên phải làm hộ khẩu đã."

Kỳ Ngôn Phàm gãi đầu, nhớ ra rồi cậu cũng không biết mình có hộ khẩu không nữa. Cậu hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

"Phía bắc chỗ ở của chúng ta, đi qua một ngọn núi là đến thôn Đào Hoa. Lý chính phụ trách nơi ở của chúng ta sống ở đó. Lần trước ta mua thêm vài khúc vải bông, ta sẽ đến gặp lý chính, nhờ ông ấy giúp chúng ta làm hộ khẩu."

"Được." Kỳ Ngôn Phàm nhanh chóng lấy khúc vải bông ra.

"Đệ ngoan ngoãn ở nhà, có lẽ sau giờ ngọ ta sẽ về." Quý Đình Vũ dặn.

Kỳ Ngôn Phàm lại gói thêm vài chiếc bánh bao vào túi cho hắn, dặn dò: "Đi đường cẩn thận."

"Yên tâm, nếu có chậm thì cũng về trước khi trời tối, đừng lo."

Tiễn Quý Đình Vũ đi, Kỳ Ngôn Phàm vỗ vỗ má mình, nghĩ thầm một người đàn ông ra ngoài làm việc thôi có gì mà phải lo lắng. Ở nhà còn cả đống việc đang chờ đây. Trước tiên, cậu dọn dẹp chuồng gà, hốt phân gà vào vườn rau. Rồi lấy bồ cào ra xới đất lại, nhặt vài con giun ốm nhom cho gà ăn.

Sau đó, cậu ra vườn tìm túi hạt giống mua hôm qua, gieo một phần, để lại một ít phòng khi cần thiết. Cậu lấy cái tô lớn bị mẻ vừa làm chậu vừa làm gàu nước múc nước, tưới hết một lượt cho vườn rau.

Làm xong việc ngoài vườn, Kỳ Ngôn Phàm hài lòng tự vỗ eo mình rồi gật đầu. Cậu lại lấy túi vải bông ra phơi nắng, tìm vải và kim chỉ, định bắt đầu may chăn.

Nói đến chuyện ở nơi khác, Quý Đình Vũ vượt qua một ngọn núi, liền thấy thôn Đào Hoa phía trước. Hắn gom củi lúc dọc đường lại, buộc bằng dây mây để ở một góc, định để một lát sẽ mang về.

Dọc đường hỏi thăm, hắn tìm đến nhà lý chính, trình bày mục đích của mình. Lý chính là một ông lão tóc bạc, cũng là người dễ tính, ông nói: "Ngọn núi mà các ngươi đang sống tên là núi Thúy Viên. Ngày xưa, có một địa chủ mua vài ngọn núi ở đó để trồng tre và cây ăn quả. Còn thuê người trông coi vườn. Nhưng sau này, nhà địa chủ sa sút đã không còn ai quản lý, lâu dần vườn cũng bỏ hoang. Căn nhà đó còn ở được không?"

Quý Đình Vũ gật đầu: "Còn che mưa chắn gió được."

Lý chính vỗ đùi: "Phải rồi, lúc đó xây bằng gạch xanh loại tốt."

Quý Đình Vũ nói: "Hai huynh đệ ta vì chiến loạn nên lánh nạn đến đây. Dù căn nhà có hư hỏng, nhưng vẫn có thể che mưa chắn gió một thời gian."

"Quê các ngươi ở đâu?" Lý chính hỏi.

"Ta là người ở Kinh thành, Lý Kiến Nghiệp, đi cùng với..." Kỷ Đình Vũ nghĩ đến Kỳ Ngôn Phàm với vẻ luôn tươi cười, không hiểu sao lại không muốn gọi là đệ đệ, mà nói: "Biểu đệ Kỳ Thu. Vì gia cảnh sa sút nên chỉ muốn định cư ở thôn Đào Hoa trải qua cuộc sống giản dị mà thôi."

"Thế còn thủ tục hộ khẩu của hai người..."

Quý Đình Vũ liền lấy khúc vải bông mịn đặt lên bàn: "Kinh thành đang loạn lạc, ta và biểu đệ chưa kịp làm thủ tục, nhưng những điều ta nói đều là thật. Đợi sau này khi triều đình xác nhận, chắc chắn sẽ không có sai sót gì."

Lý chính cũng gật đầu đồng tình: "Thời buổi này, cái nơi hẻo lánh như chúng ta đây chẳng biết đến bao giờ mới được người ta nhớ đến."

Sau đó, lý chính hỏi thêm về địa chỉ hộ khẩu ban đầu của hắn, hỏi thêm cả hai đều là nam nhân hay không. Vấn đề hộ khẩu coi như đã được giải quyết.

Tạm biệt lý chính, Quý Đình Vũ đi theo đường cũ trở về. Đi đến nơi hắn để củi, bất ngờ có một người đàn ông da đen sạm đang đứng đó.

Hắn vừa tiến lại gần, người đó đã vội vàng bước tới hỏi: "Bó củi này là của ngươi phải không?"

"Đúng vậy."

"Có thể bán cho ta không?"

Thấy Quý Đình Vũ nhìn mình không hiểu, người đó liền giải thích: "Ta họ Trần, thu mua sản vật núi rừng quanh đây. Khách của ta đều là những tửu lâu lớn trong thành. Mỗi lần họ đều yêu cầu ta chở thêm chút củi. Ta muốn trả tiền thuê người nhặt ít củi, nhưng thanh niên trai tráng trong làng đều ra ngoài tìm việc làm rồi. Chỉ còn lại mấy ông bà già yếu trẻ con không lên núi được. Hôm nay thấy bó củi này khá lớn, nên ta muốn thử vận may."

Quý Đình Vũ hỏi: "Không biết Trần đại ca cần bao nhiêu củi?"

"Không nhiều, mỗi ngày hai bó như thế này là đủ."

"Vậy không biết lúc đó phải giao củi cho Trần đại ca ở đâu?"

"Chỉ cần để ở nhà họ Lê ở đầu thôn là được. Nửa tháng ta sẽ đến lấy một lần, bó nhỏ thì tính 3 văn, bó lớn 5 văn, ngươi thấy sao?"

"Đa tạ."

Kỳ Ngôn Phàm nhìn chiếc chăn với mấy đường may xiêu vẹo mà mình vừa khâu. Khóe mắt giật giật, xấu thì xấu, không thấy tức là không có, ban đêm đắp lên cũng chẳng khác gì. Cậu lấy bông ra rồi nhét vào chăn, ngẩng đầu nhìn lên con đường dẫn lên núi, trời đã quá trưa mà Quý Đình Vũ vẫn chưa về.

Cậu lo lắng tự hỏi, có phải gặp nguy hiểm gì không, hay là bỏ đi rồi? Nhìn dáng vẻ công tử của hắn không biết chịu được khổ cực không. Một lúc lại nghĩ, không biết hắn có đói bụng không, có khát nước không. Cứ như tiểu nương tử đang lo lắng chờ tướng công về nhà.

Nghĩ một hồi lại tự thấy hơi ghét mình, bèn kiếm việc gì đó để làm không nghĩ đến hắn nữa. Dù Quý Đình Vũ là người cổ đại nhưng lại rất hợp gu của mình. Nhưng là một kẻ độc thân lâu năm, Kỳ Ngôn Phàm chắc chắn hắn không thích mình, cần gì phải tự mình đa tình?

Cậu tạm gác Quý Đình Vũ ra sau đầu, lấy phần da và mỡ lợn cắt nhỏ từ hôm qua, bỏ vào nồi khoảng một bát nước nhỏ, rồi để lửa nhỏ để nấu. Khi nước bốc hơi, mỡ bắt đầu chảy ra. Kỳ Ngôn Phàm dùng sạn đảo liên tục, dầu mỡ từ từ chảy ra. Mỡ ngày càng nhỏ, cuối cùng chuyển sang màu vàng óng nổi trên mặt.

Kỳ Ngôn Phàm tắt lửa, múc tép mỡ ra đĩa, dầu thì đổ vào một chén cơm, để nguội trên bậu cửa sổ.

Ngoài cửa vang lên tiếng gọi, Kỳ Ngôn Phàm lập tức bỏ sạn xuống chạy ra, quả nhiên là Quý Đình Vũ đã về.

Kỳ Ngôn Phàm phủi lớp dầu mỡ dính trên áo, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Đã làm xong hộ khẩu chưa?"

"Xong rồi," Trong mắt Quý Đình Vũ vươn nét cười lấp lánh, giơ tay lên: "Xem này, đây là gì?"

"Chậu gỗ và... và..." Kỳ Ngôn Phàm ấp úng không biết tên gọi thứ đó là gì.

"Ấm đun nước."

"Wow, tuyệt quá!" Kỳ Ngôn Phàm vui mừng suýt nữa nhảy lên ôm lấy Quý Đình Vũ. Cậu hưng phấn hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?"

Quý Đình Vũ liền kể lại việc mình nhặt củi bán, rồi đến nhà thợ mộc già trong thôn mua chậu, tiện thể hỏi mua luôn ấm đun nước cũ của ông ấy.

"Nhặt thêm mấy bó củi nên mất chút thời gian, ban đầu ta định đi xuống trấn mua, nhưng sợ không kịp." Quý Đình Vũ bổ sung.

"Đã rất tốt rồi, giỏi lắm đó." Kỳ Ngôn Phàm cầm lấy ấm đun nước, xoay đi xoay lại để xem, trông giống như một cái ấm trà lớn hình tròn, "Cái này dùng thế nào?"

"Ta thấy họ xếp gạch trên mặt đất, đặt ấm lên trên để đun nước."

"Được, ta sẽ thử ngay."

Kỳ Ngôn Phàm nhảy nhót chạy đi, một lát sau quay lại nhét hai cái bánh bao còn ấm vào tay Quý Đình Vũ: "Phần của huynh, ăn nhanh đi."

Quý Đình Vũ nhìn bóng lưng cậu chạy đi mà cười.

Kỳ Ngôn Phàm dùng bùn để xây một cái bếp đất, đặt ấm lên lửa đun nước. Khi cần có thể dùng để đun nước, còn bình thường có thể dùng làm ấm trà cũng không sao.

Quý Đình Vũ kể lại việc đã dùng tên của hai huynh đệ khác để làm hộ khẩu cho Kỳ Ngôn Phàm nghe. Kỳ Ngôn Phàm lúc này mới biết tình hình bên ngoài không yên ổn. "Họ của ta có thể gây ra rắc rối không cần thiết, nên đành làm khó đệ rồi."

"Không sao, không sao đâu, vậy ta sau này không thể gọi huynh là Kỳ đại ca nữa à?"

"Gọi ta là Đình Vũ được rồi."

Kỳ Ngôn Phàm đấu tranh một lúc nhưng vẫn thấy ngượng ngùng không gọi được, cậu đành vụng về chuyển chủ đề: "Người thu mua đó sao lại bỏ tiền ra mua củi vậy, có phải là lừa đảo không?"

Quý Đình Vũ nói: "Nửa tháng ông ta sẽ đến thu củi một lần, đó cũng là một xe củi lớn rồi. Khi đến tửu lâu, họ không thể không trả đồng nào cho xe củi lớn như vậy, biết đâu ông ta còn kiếm được kha khá nữa."

"Thật sao, có việc tốt như vậy à?"

"Là con người thì ai cũng có cách sinh tồn riêng." Quý Đình Vũ chỉ cười nhẹ, rồi nói thêm: "Còn một chuyện nữa ta muốn nói với đệ."

"Chuyện gì?"

"Lý chính nói ruộng đất ở thôn này phải bỏ tiền ra mua," Quý Đình Vũ liếc nhìn Kỳ Ngôn Phàm thấy cậu vẫn như thường, liền tiếp tục: "Chúng ta hiện tại không có ruộng, nhưng sau này nếu tự khai hoang thì đất đó sẽ là của mình."

Kỳ Ngôn Phàm nói: "Ta cũng không biết làm ruộng, không có đất ruộng thì đỡ thêm một chuyện."

Đúng lúc, nước trong ấm bắt đầu sôi ùng ục, Kỳ Ngôn Phàm lại vui mừng: "Ta muốn tắm, còn muốn gội đầu nữa!"

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro