Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Không ngừng》 Tác giả: A Nguyễn Hữu Tửu

Tóm tắt
Thiếu gia nghèo túng cùng bạn trai cũ gương vỡ lại lành.
Si tình ăn chơi trác táng về sau nghèo túng, bị cưỡng chế yêu người về nước.
-----
Tiểu thực quét văn kỉ: Lãnh đạm thâm trầm công X nghèo túng ẩn nhẫn thụ, gương vỡ lại lành cưỡng chế yêu, tới nha ~ hút một ngụm cẩu huyết cảm thụ khoái lạc!! Đầu phát trường bội. Tổng thể không phải thật sự ngược, đường trộn thủy tinh ~ cũng không tệ lắm!

KiKi quét văn bị khí khóc: Lạnh nhạt cường thế công and nghèo túng ẩn nhẫn thụ, gương vỡ lại lành | cưỡng chế yêu. Chỉnh thể tiểu cẩu huyết tiểu ngược gương vỡ lại lành, ngạnh đều là đại gia ái ngạnh, nhưng là có điểm cao khai thấp đi, hành văn giống nhau ~~ (chỗ này tui hiểu nhưng cũng không biết edit sao cho đúng nghĩa nên nếu mn biết thì giúp tui với nha)

Ôm tuyết phương hưu: Lãnh đạm trì độn phú nhị đại công X thâm tình rộng rãi sau nghèo túng tiểu thiếu gia thụ, hiện đại / bốn sao / gương vỡ lại lành / năm thượng / thụ truy công /HE. Kịch bản cẩu huyết xưa nhưng là ăn ngon , cái này ngạnh thật tích toan sảng! Tác giả kết thúc còn rất nhanh nhẹn, tổng thể xem không tồi ~

Chương 1

Buổi sáng 9 giờ, trung tâm thành phố thương nghiệp phồn hoa bậc nhất dòng xe như nước chảy, ven đường người đi đường bước đi vội vàng. Hàng phố đối diện cửa hàng tiêu dùng sang trọng đã mở cửa đón khách. Tiệm lẩu Lão Đế Đô cùng với quán tôm hùm ở phố bên này như cũ vẫn đang đóng cửa.

Túc Tức vòng đến cửa sau tiệm lẩu và quẹt xong thẻ, vừa mới bước vào cửa liền bị Trần Song đang ngồi hút thuốc ở cửa chặn lại, "Túc Tức, hôm nay đến phiên cậu quét ghế lô đi?"

Túc Tức ngẩng đầu liếc hắn một cái, "Tôi ngày hôm qua quét qua, hôm nay lịch trình sẽ sắp xếp."

"Thật sao?" Trần Song cười phản bác, "Vậy cậu giúp tôi quét dọn trước, sau khi hút xong tôi sẽ qua."

  Túc Tức không nói chuyện, chỉ đi vòng qua anh ta rồi đi vào. Sau khi thay bộ quần áo làm việc trong cửa hàng và khóa ba lô vào trong tủ, cậu bước ra khỏi phòng chờ nhân viên và quay người đi về phía nhà bếp phía sau. Trần Song cắn mẩu thuốc và dựa vào bức tường ở cửa, khoanh tay trước ngực nhìn cậu chằm chằm, khi thấy cậu đến gần, hắn đột nhiên giơ một chân lên đá vào bức tường trắng đối diện, chặn cậu vào lối đi hẹp, đôi mắt xếch lên nói: "Đi đâu vậy? Phòng dụng cụ ở phía sau."

  Túc Tức ngẩng mặt, bình tĩnh nhìn hắn.

  Vẻ châm biếm hiện lên trên mặt Trần Song, "Cái gì? Không hiểu được tiếng Trung sao? Có cần tôi dịch nó cho cậu bằng tiếng Anh không?" Sinh viên đại học đang học tại một trường đại học trọng điểm ở Đế Đô phun ra một câu tiếng anh trôi chảy cuối cùng nở một nụ cười xấu xa, "Sao tôi có thể quên được chứ, làm sao một người chỉ có bằng tốt nghiệp trung học lại có thể hiểu được tiếng Anh?"

  Hắn đưa tay nắm lấy cổ áo Túc Tức, kéo người đàn ông về phía mình rồi phả một hơi khói vào khuôn mặt xinh đẹp của anh ta.

  Túc Tức nhíu mày, quay mặt đi, giơ tay kéo ngón tay người kia ra, rũ mắt xuống vuốt phẳng cổ áo sơ mi, lẳng lặng xoay người đi về phía phòng dụng cụ, bỏ ngoài tai giọng nói giễu cợt của Trần Song ở phía sau.

Anh xách thùng lau đi về phía ghế lô trên tầng 2. Người nhân viên cũ phụ trách việc lau ghế lô cùng với Trần Song đã ở bên trong. Người bên kia vừa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy sắc mặt Túc Tức liền hiểu ra, do dự, không kìm được mà nói: "Lại đụng phải Trần Song sao?"

  Túc Tức đặt xô lau nhà xuống, cúi xuống nhặt chiếc khăn ướt từ trong xô lên, "Ừ."

  Lão khẽ thở dài, "Tốt hơn hết cậu nên tìm thời gian nói chuyện với quản lý đi, Trần Song luôn bắt cậu làm luôn phần công việc của cậu ta, khi quản lý quay lại kiểm tra thì khu vực cậu phụ trách vẫn chưa hoàn thành." và cậu phải nghe mắng.

  Túc Tức đứng thẳng người, vẻ mặt bình tĩnh, "Không sao."

  Nghe vậy, lão nhân viên thầm thở dài, nhưng ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác bất chấp.

  Người ta nói rằng tâm sinh tướng. Không biết tại sao, nhưng ông luôn cảm thấy Túc Tức có vẻ ngoài bắt mắt như vậy, tính tình không nên nhát gan, tầm thường. Ông bối rối, cuối cùng gạt đi những suy nghĩ lung tung của mình và bắt đầu làm những việc mà ông đang làm một cách nghiêm túc.

Động tác của Túc Tức rất nhanh và gọn gàng, hoàn thành phần việc của Trần Song mà không nói một lời, đặt thùng lau trở lại phòng dụng cụ, rồi đi vào bếp sau làm phần việc của mình. Vừa mới bước tới cửa, liền nhìn thấy người phục vụ phân công nhóm hôm nay của mình cười nhạo, "Không đúng, hôm nay mặt trời mọc đằng tây, Trần Song còn giúp cậu làm việc."

  Túc Tức gật đầu, nhìn quanh một vòng trong phòng bếp sau, cuối cùng cầm túi rác sắp tràn ở cửa đi về phía cửa sau.

 Cậu đi đổ rác từ trong ngõ trở về, khi đi ngang qua quán tôm hùm bên cạnh, cậu bị đầu bếp đang ngồi xổm ở cửa sau và nghịch điện thoại chặn lại và nói: " Tiểu Túc à, hôm qua tôi nghe nói là những người trẻ làm việc bán thời gian trong tiệm của cậu, họ đều là sinh viên hàng đầu của các trường đại học trọng điểm . "

Túc Tức ừ một tiếng.

  "Ngay cả người trong tiệm của anh, người có mắt trên đỉnh đầu cũng không lễ phép, thích lười biếng," anh trai đầu bếp lộ ra vẻ khó tin, "Xem ra anh ta cũng là học sinh đứng đầu trường. Người nhận học bổng hàng năm. "

  Túc Tức lại ừ một tiếng

  Anh đầu bếp nhìn cậu với chiếc điện thoại trong tay, "Tiểu Túc à, tôi xem tình trạng của cậu, làm bồi bàn ở đây mà không đi học thì hơi phí. Những người trẻ tuổi mới ra trường cũng như vậy. Những người trẻ tuổi mới ra trường bằng tuổi của cậu, ai cũng có một công việc ổn định với chiếc máy lạnh trong văn phòng. Nếu có thời gian thì hãy suy nghĩ về điều đó, tiết kiệm một số tiền và quay lại học đại học ".

Túc Túc đứng tại chỗ không nói gì. Thật lâu sau, vừa lúc đầu bếp hiểu lầm rằng cậu đã động tâm, người trước mặt rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh, "Tôi có học đại học, chỉ là điểm của tôi quá kém mà thôi. Không lấy được bằng tốt nghiệp liền thôi học. "

  Anh đầu bếp sững sờ khi nghe những lời đó, vẻ mặt ngượng ngùng và ngừng nói.

  Khóe miệng Túc Tức giật giật, như có như không cười, nhưng như là không có, rũ mắt xuống, đi về phía cửa sau của tiệm lẩu. Phòng chờ không có ai, rửa tay xong ngồi xuống ghế đẩu, điện thoại khẽ rung. Anh lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn WeChat chưa đọc, nhìn anh mê man.

  【Tức Tức, người đâu rồi? Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?】

  Túc Tức liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đầu ngón tay đặt trên hộp thư trả lời.

  [Hôm nay cậu dậy rất sớm, tôi giúp những người khác trong ca làm việc. 】

  [Dậy sớm đi tắm và gội đầu, hôm nay là một ngày trọng đại. Tên khốn Trần Song đó lại bắt nạt cậu sao ?!】

  【Không phải anh ta. Ngày trọng đại là gì?]

  [Tối nay, có một ông chủ lớn trong hội quán, quản đốc đã bảo chúng ta phải dọn dẹp. Cậu cũng biết quản đốc của chúng ta. Anh ta chỉ chọn quần áo cho những thiếu gia đỉnh cao. Quần áo của tôi đều là những quầy hàng ven đường ... Tôi thấy cậu treo một chiếc áo sơ mi cũ trong tủ. Chất liệu mặc cũng được, vừa phải. Chúng ta giống nhau chiều cao, cậu có thể cho tôi mượn quần áo không?!]

  Túc Tức sửng sốt một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, ký ức cuộn trào trong đầu. Đầu ngón tay vô thức gõ hai chữ "anh mặc đi" trên điện thoại di động, thật lâu sau anh vẫn không ấn nút gửi.

Giao diện trò chuyện luôn hiển thị là "bên kia đang gõ." Chung Tình vò đầu bứt tóc gõ.

  [Không sao đâu, tôi cứ mặc quần áo của mình. Dù sao thì buổi tối ánh sáng không tốt, mấy ông lớn bận bốc những quân bài đầu tiên, cũng không có ai nhìn tôi. 】

  Túc Tức định thần lại, tự giễu mỉm cười, đè nén ký ức đang trào dâng trong đầu, nhắm mắt nhấn nút gửi.

[Anh mặc đi, không có gì là không mặc được. Anh mặc xong cũng không cần trả lại cho em, lẽ ra phải vứt bỏ nó từ lâu rồi. 】

  Tới giờ kiểm tra định kỳ của quản lý, Túc Tức cất điện thoại di động, đẩy cửa đi ra ngoài. Ghế lô trên lầu hai được thông qua, khi hắn kiểm tra khu vực Túc Tức phụ trách, quản lý quay đầu mắng hắn: "Túc Tức, thái độ làm việc của cậu như thế nào?! Làm lại đi! Nếu vẫn còn như vậy, ngày mai cậu không cần đến làm việc nữa! "

  Túc Tức bình tĩnh lắng nghe, ngước mắt lên nhìn Trần Song đang ở phía sau quản lý. Trần Song im lặng mỉm cười với anh, nụ cười của anh ta bao bọc dày đặc sự khinh bỉ và chế giễu.

  Túc Tức làm ngơ, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

  Nụ cười của Trần Song đông cứng lại, thần sắc âm trầm mà cắn răng.

Vào buổi tối, mặt trời dần lặn từ hướng tây, trong Gold Sink Grotto ở trung tâm thành phố, những ngọn đèn lồng thắp sáng bầu trời đêm như sóng biển. Bể rượu và khu rừng thịt đã được dọn sạch, người quản lý câu lạc bộ với những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề xếp hàng ở cửa. Nửa giờ sau, xe hơi sang trọng nối tiếp nhau chạy tới, vài người thừa kế quyền lực ở đế đô bước xuống xe là những thanh niên đẹp trai nhưng xa lạ.

  Thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Tùy, đưa xe cho người tài xế lái qua bên kia, ném chìa khóa xe cho quản lý câu lạc bộ, tiến lên câu vai Nhiếp Tĩnh Trạch, "Các anh em đặc biệt thu dọn một bữa tiệc đón gió đặt trong ao rượu và rừng thịt cho anh, thú vị lắm phải không? "

Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn quản đốc của câu lạc bộ đang cúi xuống nhận chìa khóa, không chút lưu tình mà vạch trần đối phương nói: "Tôi xem tôi không ở Trung Quốc mấy năm nay. Cậu là khách quen ở đây đi." "

  Vẻ mặt Thẩm Tùy nghẹn lại, ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác: "Anh vào trước đi. Sau khi vào thì có tin tốt muốn báo cho anh."

  Nhiếp Tĩnh Trạch đi theo anh ta vào cửa, ánh mắt quét qua những người phục vụ đang đứng cạnh cửa, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở người cuối cùng trong hàng. Người đàn ông đứng dựa vào tường, toàn bộ khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối do ánh đèn trên tường chiếu vào, góc áo sơ mi được nhét gọn vào cạp quần, lộ ra vòng eo mềm mại.

  Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch đảo qua áo sơ mi của người đàn ông, không tự chủ quét qua chiếc còng vừa vặn hoàn hảo của người kia, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu của người đàn ông ... Anh ta phớt lờ giọng nói của Thẩm Tùy bên cạnh, mặt vô cảm đi tới hướng của người nọ.

  Bóng đen dưới ánh đèn trong tầm mắt lặng lẽ mờ đi, người phục vụ mở to mắt và vẻ mặt căng thẳng rơi vào mắt anh.

  Một gương mặt trẻ trung và xa lạ.

  Vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch đơ ra, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng nhìn người phục vụ, không biết đang nghĩ gì.

Nhận thấy sự khác lạ của anh ta, Thẩm Tùy ngừng nói, đứng sau lưng anh ta nhìn người phục vụ qua ánh đèn, sau đó như nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt anh ta khẽ nheo lại, cười nhẹ bước tới bên cạnh anh, nhưng trong mắt lại không có ý cười, "Anh đang suy nghĩ gì? Em làm sao có thể để cho cậu ta xuất hiện ở đây? Đây không phải hoàn toàn là đáp lại người khác sao?"

  Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày, thật nhanh lại không dấu vết mà thả lỏng, lạnh giọng nói: "Nếu có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai. Cậu ta cũng không phải không làm chuyện đáng xấu hổ như vậy."

  Đáy mắt Thẩm Tùy xẹt qua một tia phức tạp, môi anh khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn là cố nén xuống câu nói "Bây giờ cùng với bốn năm trước không giống nhau."

  Nhiếp Tĩnh Trạch không có quay đầu , lần nữa đưa mắt nhìn về phía người phục vụ trong ánh mắt có chút mất hứng của mọi người, "Rames không phải đã phá sản sao? Còn có người còn mặc bộ quần áo nhãn hiệu này?" "

  Chung Tình căng da đầu trả lời, "Quần áo được ... mua vài năm trước."

  Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn cái cổ áo trắng hơi ố vàng của anh ta, không tỏ ý kiến.

  Chung Tình lo lắng cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh, nhưng phát hiện ra rằng cổ áo sơ mi của hắn không được lật lên một cách thích hợp. Hắn đối diện với ánh mắt của người kia, cẩn thận vươn tay sửa lại cổ áo, một mảng xanh đậm thoáng qua.

  Không khí đang lưu chuyển đột nhiên đình trệ, vẻ mặt Nhiếp Tĩnh Trạch khó nhìn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, động tác gần như thô lỗ, anh ấn cổ tay Chung Tình, đồng thời đưa tay lên lật cổ áo anh lên. Một dấu đỏ mờ nhạt được vẽ trên cổ áo của người phục vụ. Nhiếp Tĩnh Trạch nhắm mắt làm ngơ, đôi mắt đen của anh dán chặt vào hình thêu nhỏ màu xanh ở sau cổ áo--

  Từ "Nhiếp" được khâu một cách tinh xảo ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro