Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Tĩnh Trạch ra lệnh cho Chung Tình đi tiếp khách, các nhân viên ăn mặc đẹp đẽ xung quanh quản đốc đều đỏ mắt, nhưng họ chỉ có thể nghiến răng kìm chế, sau đó chuyển mục tiêu sang đám người Thẩm Tùy.

  Người thanh niên bên cạnh vẫn còn hứng thú vui vẻ, nhưng ánh mắt Thẩm Tùy lại liên tục rơi vào mặt người phục vụ phía sau Nhiếp Tĩnh Trạch, trong lòng thoáng hiện lên một cảm giác khó tin. Nhiếp Tĩnh Trạch luôn có mắt thẩm mỹ ở trên đỉnh, dù nhìn thế nào thì cũng không phải kiểu có thể coi trọng ngoại hình của Chung Tình. Chẳng lẽ sau hai năm ở nước ngoài, lại bắt đầu ăn những món chay nhẹ thay thế?

Chung Tình theo sau Nhiếp Tĩnh Trạch  từng bước, bắt gặp ánh mắt ghen tị của những người cùng làm việc với mình, nhưng anh không vui chút nào. Đối phương giật mạnh cổ áo anh, trông như thể sắp bóp chết anh.

  Anh bình tĩnh nuốt nước bọt, đứng trong phòng riêng sang trọng bậc nhất của hội quán cúi đầu xuống, bàn tay buông thõng bên hông không tự chủ chạm vào cổ áo . Nếu lúc đó tôi không đọc nhầm, chữ khâu dưới cổ áo dường như vô tư đụng phải họ của vị  Nhiếp thiếu gia trước mặt này?

  Trước khi hoàn toàn cảm nhận được đường kim mũi chỉ dưới cổ áo, Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi trên sô pha lạnh lùng nhướng mi, nhếch môi phun ra hai chữ. Nhìn thấy ánh mắt của đối phương lướt qua, Chung Tình có tật giật mình mà buông tay, rồi trì độn mà nhận ra hai chữ trong miệng đối phương chính là "lại đây".

  Chung Tình căng da đầu nhấc chân đi qua.

Người đàn ông trên sô pha dang rộng hai chân ra, siết chặt cổ tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, tay còn lại véo eo cậu xuyên qua lớp quần áo, môi chậm rãi ghé vào tai cậu.

  Trong mắt người khác, hoàn toàn là một cảnh mơ hồ bị người yêu xoa xoa huyệt thái dương. Chỉ có Chung Tình là một trong hai bên, khi nghe đối phương không đầu không đuôi hỏi chuyện, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.

  Nhiếp Tĩnh Trạch mở miệng, như là không chút để ý, lại như là lạnh như băng: "Quần áo là cậu ta cho cậu mặc?"

  Chung Tình ngập ngừng mà trả lời: "Cái gì, cái gì cậu ta? Cậu ta nào?"

  Nhiếp Tĩnh Trạch ánh mắt sắc bén dừng trên mặt hắn, "Là người mua cậu."

  Chung Tình đình trệ một lúc, trong lòng run sợ nói: "Nhiếp, Nhiếp thiếu, tôi vẫn là ..."

  Như nghe được chuyện gì đó buồn cười, Nhiếp Tĩnh Trạch nhếch môi, nhưng trong mắt không có ý cười, "Cái gì? Túc Tức chưa từng thượng qua cậu sao? Hay là cậu ta bị cậu đè mấy năm rồi, đồ vật phía trước cậu ta sẽ không dùng nữa? "

  Chung Tình không hề che giấu vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt, thậm chí giọng nói bất giác trở nên to hơn, "Túc, Túc Tức? Nhiếp thiếu gia, ngài biết Túc Tức?!"

  Đột nhiên căn phòng im lặng.

Hậu tri hậu giác nhận ra sắc mặt của những người khác thay đổi, Chung Tình không tự chủ được mà co rúm lại một chút. Dù không biết mình đã giẫm phải sấm sét gì, nhưng cũng chỉ có thể thầm tiếc và thừa nhận rằng mình thật xui xẻo.

  Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Thẩm Tùy.

  Hắn đột ngột đứng lên, tiến lên dừng ở phía sau Chung Tình hai tay tự nhiên đặt ở trên vai hắn, giọng điệu có chút vui mừng: "Thật trùng hợp, ngươi cũng biết Túc thiếu gia chúng ta?"

  Chung Tình sững sờ một lúc, không dám mở miệng nói tiếp.

Anh ta vào vòng trong khi còn trẻ, ít nhiều tiếp xúc với những người có liên quan đến Túc Tức. Thẩm Tùy cũng không truy cứu quá, đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Tĩnh Trạch , "Tôi có tin tốt ở đây. Bị vật nhỏ này làm gián đoạn, suýt chút nữa đã quên nói với anh."

  Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy Chung Tình ra khỏi đùi anh, nhẹ giọng hỏi: "Tin tốt gì?"

  “Tin tốt về Túc Tức.” Thẩm Tùy  cười “Chắc anh không biết rằng khi ở nước ngoài, nhà họ Túc đã suy sụp. Hai năm trước sụp đổ, hai năm trước cậu ta còn có thể cao cao tại thương. Hai năm sau chắc cậu ta còn không bằng một trong những con chó của nhà em dưỡng ra. "

  Chung Tình đứng ở một bên, đầy khiếp sợ. Một lúc sau, hắn mới theo bản năng lẩm bẩm nói: "Thẩm thiếu ... Túc Tức có quan hệ gì với ngài?"

“Có quan hệ gì?” Thẩm Tùy hừ cười một tiếng, “Đương nhiên là quan hệ đối nghịch.” Hắn tâm trạng rất tốt mà nhìn về phía Nhiếp Tĩnh Trạch, “Đúng không?"

  Nhiếp Tĩnh Trạch đôi mắt thâm thúy, trầm mặc không nói.

  Thẩm Tùy coi như là ngầm đồng ý, đưa điếu thuốc vào miệng, giơ tay châm lửa, quét qua người đàn ông trên sô pha, ấn bật lửa xuống, khẽ hừ một tiếng: "Tôi sao lại cảm thấy anh không được cao hứng cho lắm?"

  “Cao hứng, tôi tại sao lại không cao hứng .” Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy đặt tay lên vai Chung Tình, “Đã là một tin vui như vậy thì làm sao không có gì để ăn mừng.” Sau đó, ánh mắt anh lãnh đạm mà dừng lại trên mặt Chung Tình , "Người tôi mang đi, các cậu cứ tiếp tục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro