Chương 37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 37:

Cô ta lớn giọng, gần như là hét lên. Hắn vẫn không quay đầu lại nhưng tay đang giữ tay cậu lại vô cùng dùng lực. Thiên Tỉ đau, thể xác hay trái tim cậu đều đau rát. Cậu rất muốn nói cậu cũng yêu hắn không thua kém cô ta nhưng vẫn không phát ra được một lời.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." - Đến khi vào xe, Thiên Tỉ không còn kìm chế được bản thân mình nữa, cậu khóc nất luôn miệng xin lỗi hắn. Vương Tuấn Khải im lặng nhìn cậu không nói một gì, bàn tay vô thức siết chặt vô lăng. "Đừng khóc..." - Hắn nhìn cậu, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ bé phủ đầy nước mắt của cậu.

"Chúng ta ly hôn đi, được không? Như vậy...như vậy...hai người..." - Cậu không đủ can đảm để hỏi ra, cậu sợ phải xa hắn. Cậu biết bản thân đã yêu người đàn ông này, yêu rất nhiều.

"Thiên Tỉ, không phải tôi bảo em đừng nói những câu như vậy hay sao?" - Hắn dừng xe xoay người đối diện cậu. Hắn không hiểu tại sao, mỗi lần cậu nhắc đến hai từ 'Ly hôn' là hắn vô cùng khó chịu. Tất cả tế bào trong cơ thể đều vô cùng khó chịu.

Cậu cúi đầu không nhìn hắn, không dám đối diện hắn. Cậu sợ chỉ cần mình nhìn vào đôi mắt ấy là tâm can lại mềm nhũn không đủ cam đảm để tiếp tục nói. "Thiên Tỉ nhìn tôi." - Hắn ôm lấy cậu, ôm lấy đôi vai đang không ngừng run rẩy vì khóc.

"Tôi không làm được...tôi không muốn..." - Cậu ôm lấy hắn, ôm thật chặt nước mắt rơi bám lên áo hắn.
Vương Tuấn Khải không chán ghét cũng không đẩy cậu ra, chỉ im lặng ôm chặt cậu. Nhìn thấy Thiên Tỉ khóc thật ra hắn cũng rất đau lòng.

Bất giác hắn nhớ lại lúc cô ta bỏ hắn đi tự dưng hắn cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. "Không cần khóc, nếu em muốn ly hôn tôi cũng sẽ không để em toại nguyện. Hiện tại em cứ ngoan ngoãn ở nên cạnh tôi đi." - Thiên Tỉ nghe những lời nói bá đạo đó mà cả tâm can run động. Cậu ôm chặt lấy hắn, càng thêm chặt.

"Được rồi, chúng ta đi." - Hắn giúp lau sạch nước mắt rồi hôn nhẹ lên trán cậu. Tâm trạng đang kích động của cậu bình thản lại đôi chút nước mắt cũng không rơi nữa. Thiên Tỉ cũng không nhìn hắn chỉ chăm chú nhìn ngoài cửa sổ xe. Vương Tuấn Khải cũng không mấy để ý bởi hiện tại tâm tình hắn đang rất loạn, hắn cần phải xác định rõ cảm xúc của mình.

Phân cách.

Ngày thứ nhất khi đến nơi hưởng tuần trăng mật đã được sắp xếp sẵn, Thiên Tỉ chỉ nằm lì trong phòng ngủ không ra ngoài cũng không nói chuyện. Hắn nghĩ có lẽ do cậu còn mệt mỏi nên không nói gì chỉ im lặng ở bên cạnh cậu. Nhưng đến ngày thứ hai hắn lại thấy không ổn, cậu cứ như cái máy nằm yên, chỉ động đậy khi ăn.

"Thiên Tỉ, em bị làm sao vậy?" - Hắn bước đến cạnh giường ôm lấy cậu vào lòng động tác vô cùng ôn du dịu dàng. Thiên Tỉ vẫn không phản ứng nếu là bình thường cậu đã đẩy hắn ra rồi. Mặc dù biểu hiện ngoan ngoãn như vậy khiến ăn hài lòng nhưng vẫn cảm thấy không quen.

"Em lại suy nghĩ những chuyện kia. Ngoan không cần nghĩ nhiều, tôi với cô ta đã kết thúc rồi." - Những từ sau cùng hắn nói ra có chút khó khăn bởi hắn vẫn chưa biết rõ bản thân mình muốn gì, muốn Tiêu Nhã Nhã hay Dịch Dương Thiên Tỉ. "Tôi sợ..." - Cậu rút đầu vào ngực hắn lẳng lặng khóc. Vương Tuấn Khải vỗ lưng cậu trấn an, đặt lên tóc cậu một nụ hôn.

"Không cần sợ, hiện tại...tôi sẽ không bỏ rơi em." - Hắn siết chặt vòng tay đang ôm cậu, Thiên Tỉ cũng không nhúc nhích yên lặng nằm trong ngực hắn. Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên môi cậu, hôn thật sâu, rất sâu. Rồi hắn xoay người ôm cậu đặt dưới thân.

"Anh, muốn cái kia..." - Kết thúc nụ hôn sâu kia hơi thở cậu có chút gấp gáp, mặt mũi cũng hơi đỏ. Vương Tuấn Khải nhếch môi gật gật đầu.
"Không...không...cần, chúng ta ra ngoài dạo đi." - Thiên Tỉ vươn tay đẩy đẩy hắn nhưng tay lại bị hắn bắt lại cố định lên đầu.

Hắn không quan tâm cúi người hôn cậu, nụ hôn càng mạnh bạo gần như càng quét khuôn miệng nhỏ nhắn. Đôi môi anh đạo bị hắn thô bạo gặm cắn, lưỡi đinh hương bị hắn quấn lấy. Cậu thở hắt, lưỡi bị hắn cuồng dã quấn lấy khiến nước bọt theo khuôn miệng xinh đẹp chảy ra ngoài. "Ư...ư.." - Cậu bị hắn hôn đến bật ra tiếng rên rỉ. Thiên Tỉ choáng váng, rụt rè đáp lại.

"Ư...khó thở..." - Cậu đẩy hắn, bị hôn đến thiếu dưỡng khí khiến mặt đỏ bừng. Hắn không dừng chỉ chuyển đi hướng khác hôn lên cổ cậu, Thiên Tỉ vẫn còn thở gấp lại bị hắn cắn đến đau điếng, vươn tay chống cự.

"Tránh cái gì?" - Hắn không vui lần nữa cắn lên cổ cậu, hai dấu hôn cùng dấu răng hơi đỏ khiến cậu càng thêm quyến rũ. "Đừng cắn, đau." - Thiên Tỉ ủy khuất đỏ mặt ngượng ngùng tránh tầm mắt hắn đang nhìn mình. Vương Tuấn Khải cười tà liếm nhẹ lên vết cắn đỏ.

"Không cắn vậy làm cái khác đi."

Hết Chương 37.

Gần đây có nhiêu chương tui quên đặt tên với lại còn sai nhiều lỗi chính tả, nên mong các cô thông cảm. Nếu thấy lỗi nào thật sự khó hiểu mong các cô cmt để tui sửa lại, cảm ơn trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro