Chương 38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 38:

Thiên Tỉ tránh đầu sang hướng khác không nói gì, cậu đã quá quen thuộc với ba từ 'làm cái khác' này rồi. Mặc dù hiện tại cậu không có tâm trạng nhưng vẫn không dám từ chối, cậu sợ hắn bỏ rơi cậu đi theo người kia. Nhã Nhã vốn là người đến trước là người yêu hắn nhiều hơn, cậu lại đến sau.

"Lại suy nghĩ nữa rồi. Không làm nữa chúng ta ra ngoài dạo." - Vương Tuấn Khải thở dài, mặc dù rất muốn cậu nhưng vẫn không chế bản thân ngưng lại. "Anh dừng thật sao?" - Thiên Tỉ ngạc nhiên chuyển tầm mắt đang nhìn trần nhà sang nhìn hắn. Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ gật đầu rồi ngẩng ngơ nhìn vào khóe môi đang nhếch lên vui vẻ của cậu.

"Ưm..." - Cậu còn muốn bảo hắn nhanh ra ngoài một chút nhưng lại bị hắn chặng miệng. Vương Tuấn Khải im lặng hôn cậu, nụ hôn không mạnh mẽ không cuồng dã chỉ dịu dàng như nước. Thiên Tỉ say mê vô thức đáp lại hắn, tay vòng sang cổ hắn kéo ngắn khoảng cách của hai người.

Hắn vô cùng thỏa mãn, đầu lưỡi cuồng nhiệt quấn lấy cậu. Thiên Tỉ đáp lại hắn động tác có đôi chút rụt rè không nhiều kinh nghiệm. Hai người ở trên giường triền miên hôn môi, đến khi dưỡng khí cạn kiệt mới dừng lại.

Vương Tuấn Khải cười cười ôn nhu hôn khóe môi cậu động tác dịu dàng lại vô cùng tà mị. Hắn liếm đi nước bọt vươn trên khóe môi do nụ hôn kịch liệt vừa rồi tạo ra. Thiên Tỉ đỏ mặt nâng người hôn nhẹ lên môi hắn.

"Thật không ngờ em lại chủ động."
- Hắn nhếch môi, răng nanh ma sát môi cậu. Đôi môi nhỏ nhắn bị hôn đến có chút sưng càng thêm quyến rũ. "Nhanh một chút, nếu không tôi không biết bản thân sẽ làm gì em đâu." - Hắn đứng dậy chỉnh sửa y phục rồi kéo cậu ngồi dậy.

Thiên Tỉ mỉm cười, khuôn mặt sáng bừng đẹp mắt. Vương Tuấn Khải tránh đi không nhìn cậu.

Phân cách.

Hai người y phục chỉnh tề song song nhau đi dạo trên bờ biển, cả hai chung thủy không nói gì nhưng lại vô cùng hài hòa.

"Muốn ăn gì không?" - Hắn xoay người nhìn cậu, Thiên Tỉ hình như không nghe thấy cứ tiếp tục bước đi. "Thiên Tỉ" - Hắn gọi lại lần nữa, tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu giữ lại bước chân.

"Muốn ăn gì không?" - Cậu chăm chú nhìn hắn sau đó đảo mắt một vòng nhìn những gian hàng bán thức ăn ven đường thích thú gật đầu. Thấy cậu gật đầu hắn phi thường vừa ý, nắm tay cậu tùy tiện đi đến một gian hàng. "Ngồi xuống đi." - Hắn lau ghế kéo cậu ngồi xuống, tùy tiện nói với ông chủ vài món ăn.

Thực khách ở đây không quá đông nên hai người họ chỉ cần đợi hơn mười lắm phút thức ăn đã được mang ra. Thiên Tỉ chỉ cần liếc ngang thì cả con ngươi đều sáng bừng, hắn nhìn thấy hơi mỉm cười, vươn tay giúp cậu tách vỏ tôm. "Thích đến như vậy?"
- Hắn mở miệng, bản thân cũng không phát hiện ra trong giọng nói của mình đã chứ đựng bao nhiêu ôn nhu dịu dàng.

Thiên Tỉ lại chỉ lo chú ý đến đống thức ăn trước mặt mà không để tâm đến sự dịu dàng của hắn. "Thích." - Cậu đáp một tiếng khóe môi liền cong lên, đồng điếu xinh đẹp bên khóe môi lộ ra. "Há miệng." - Hắn đưa con tôm đảm bảo sạch vỏ đến miệng cậu, Thiên Tỉ há to miềng một ngụm cắn sạch.

"Anh cũng ăn đi." - Thiên Tỉ nói một tiếng định bắt tay vào công việc tách vỏ đã bị hắn ngăn lại. "Không cần, tôi giúp em." - Hắn nói nhưng không nhìn cậu,vì thế nên không thấy được cả khuôn mặt dần trở nên đỏ bừng của cậu. Thiên Tỉ cảm thấy lạ, khi Nhã Nhã trở lại hắn đối với cậu lạ tốt hơn, nhưng vì không muốn đánh mất sự ngọt ngào này nên cậu cũng không dám hỏi.

"Anh không thích ăn hả? Ngon lắm đó." - Cậu không sợ chết đưa tay cầm lấy một con tôm, tức khắc bị hắn trừng mắt sợ hãi thu tay về. "Em không biết nghe lời sao?" - Vương Tuấn Khải đưa con tôm thứ hai đến miệng cậu dở giọng trách móc. Thiên Tỉ ủy khuất cúi đầu ăn.

Đợi cậu ăn xong con tôm trong sự ủy khuất đó thì hắn đã tách được khá nhiều, cả cua cũng chỉ còn một con chưa tách xong. "Lúc nãy ăn nhanh lắm mà, sao bây giờ lại chậm như thế?" - Hắn ngẩng mặt hơi mỉm cười đút cho cậu. Thiên Tỉ trừng mắt muốn bao nhiêu tức giận có bấy nhiêu tức giận.

"Anh cũng ăn đi, một mình tôi không ăn hết đâu." - Cậu mở miệng hơi hơi ngượng ngùng. Hắn gật đầu đáp ứng đưa một con tôm vào miệng mình.

Đợi hai người sử lý xong đống thức ăn thì mặt trời cũng đã dần xuống núi. "Chúng ta ra ngoài xem đi." - Thiên Tỉ vui vẻ nắm tay hắn đi đến phía bên bờ biển. Nơi này đã có khá nhiều cặp tình nhân đang nắm tay nhau ngắm cảnh. Thiên Tỉ cúi đầu, cậu cũng muốn được như vậy.

Bất giác bàn tay xinh đẹp bị hắn nắm lấy cả hai im lặng ngắm hoàng hôn.

Hết Chương 38.


Ai đó cứu chú Libi đi a~~ tội quá hà, tòn ten tòn ten chú Libi bị treo tòn ten

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro