Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tí tách ...

Phân không rõ ngày đêm, cũng không đếm được nhật nguyệt.

Có thể hay không không cần ồn ào nữa, trong óc là một đoàn hỗn loạn, Diệp Thu thống khổ ôm đầu muốn đem hết thảy hỗn loạn đều bài trừ ra bên ngoài. Chung quanh là tiếng người kêu rên như khấp huyết, có đau khổ xin tha, có khóc lóc, chửi rủa ô ngôn uế ngữ. Tất cả những tiếng ồn đó không phải để nhằm vào cậu nhưng chúng nó thời thời khắc khắc đều đeo bám không tha.

Diệp Thu không nhớ mình đã bị quan ở đây bao lâu, nam nhân nói là do cậu không ngoan nên đưa cậu tới nơi nhà giam này. Lúc mới tới đây cậu còn có sức lực gào thét, đập phá  nhưng đổi lại là những bàn tay bẩn tưởi của phòng giam bên cạnh thò ra túm lấy cậu, sự mơn trớn của những đôi bàn tay đó trên da thịt làm cậu mấy lần muốn phun.

Thiếu niên học ngoan, ngồi xổm trong góc không dám cử động cũng không dám ra tiếng sợ bị họ phát hiện.

Nam nhân vẫn luôn đứng trước cửa không có rời đi, dùng vô cảm tình thanh âm nói, "Còn sờ vào hắn lần nữa chặt các ngươi tay."

Những tù nhân khác không bởi vì vậy mà từ bỏ thậm chí trong thầm lặng họ còn làm những thứ ghê tởm hơn.

Đây là ông trời trừng phạt sao?

Bên tai vang lên chính là những tù nhân xô xát đánh nhau thanh, thanh sắt kẽo kẹt cùng cửa gỗ va chạm sợ tới mức Diệp Thu không cấm run lên. Ánh sáng quá tối, nhìn không rõ chỉ có thể dựa thanh âm tới xác định.

Đêm đầu tiên ở nơi đây có thể nói là Diệp Thu từ chào đời tới nay khó ngao một đêm, trong lòng ôm hy vọng sống sót, lo lắng hãi hùng sợ những tù nhân bên cạnh lại nổi điên.

Đầu đau quá, liên quan dạ dày cũng đi theo cuồn cuộn, liên tục hai đêm trải qua đòi lấy, Diệp Thu cuối cùng không thắng nổi thổi quét mà đến buồn ngủ mà mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Không thể động đậy, toàn thân không một chỗ không đau, Diệp Thu mở bừng mắt. Hắc ám trong không gian vẫn như cũ, khi nào nam nhân kia quay lại? Cái gì thời điểm sẽ thả cậu ra?

Diệp Thu cảm giác hít thở không thông, trong phòng hắc đến duỗi tay không thấy năm ngón, là trời còn chưa sáng? Vẫn là sáng rồi lại tối? Cậu vô pháp xác định được thời gian ở nơi đây.

Tần Trạch là tính toán ném cậu ở đây tự sinh tự diệt sao? Sẽ không được thấy người thân nữa sao?

Không chờ Diệp Thu suy nghĩ nhiều, tiếng bước chân ngoài hành lang đánh gãy suy tư của cậu, chìa khoá lẫn nhau va chạm thanh âm thanh thuý dễ nghe, cùng nội tâm của Diệp Thu sinh ra tiên minh đối lập.

Phòng quá tối, Diệp Thu không thể nhận ra tới chính là ai, chỉ lờ mờ nhận ra bóng đen đó là một người nam nhân. Đối phương không nói lời nào, Diệp Thu không dám mở miệng, ngừng thở cảnh giác nhìn nam nhân đi đến bên người. Sẽ bị đánh sao? Hay là một đao giết chết? Hay tồi tệ hơn?

Không tưởng được chính là? Nam nhân ngồi xổm xuống ôm lấy thân hình của cậu, hơi thở quen thuộc của hắn làm cậu nhận ra. Là Tần Trạch, hắn cúi đầu ghé vào cậu cổ gian, hít một hơi thật sâu. Nam nhân tay ấm nóng cầm lấy tay của cậu mà xoa," nhìn em đi, để tay chân lạnh lẽo hết cả rồi."

Nam nhân từ trong túi lấy ra một nắp hộp cơm đặt trước mặt Diệp Thu, giọng nói trong đêm tối có vẻ trầm tĩnh lại ôn nhu:" ăn đi."

Ha? Diệp Thu tay bị nam nhân đặt lên một chiếc thìa, trong lúc nhất thời lý giải không được nam nhân suy nghĩ cái gì trong đầu. Dù không nhìn thấy rõ nhưng Diệp Thu có thể cảm nhận được trong bóng tối nam nhân nhìn chằm chằm cậu nhất cử nhất động.

Cậu không dám trái lời hắn, từng muỗng từng muỗng cơm vào miệng, cơn đói khát cộng thêm đối với tương lai không rõ làm cậu dù đói bụng vẫn không cảm nhận được rốt cuộc mình đang ăn cái gì. Hàm răng cùng đôi tay như chống đối cậu mà run lập cập đôi khi làm những hạt cơm rơi rớt ra ngoài thậm chí vương trên khoé môi. Mỗi lần như vậy nam nhân như có thể nhìn thấy mà hôn lấy môi cậu từng li từng tí như trân trọng trân bảo,"haiz... tiểu ngu ngốc, ngay cả ăn cũng không thể tự làm, thiếu ta em sao có thể sống tiếp được. Em có biết ngoài kia để có một miếng cơm người ta phải hy sinh như thế nào mới có không?"

Diệp Thu bị nam nhân hôn không tự giác lắc nhẹ đầu, nam nhân đầu lưỡi luồn vào công thành đoạt đất làm cậu có chút khó thở.

Hương thơm của thức ăn lan toả làm cho cả nhà tù như xao động lên, những tù nhân bên cạnh la hét đòi ăn, này không thể nghi ngờ là sai lầm nhất cách làm, Diệp Thu như bừng tỉnh khỏi nụ hôn có chút bá đạo lại ấm áp của nam nhân. Điều đó có vẻ làm hắn không vui nên hắn cắn nhẹ lên khoé môi câu như trừng phạt.

Tiếng la ó làm nam nhân không kiên nhẫn, hắn bảo cậu tự ăn đi rồi đi ra ngoài. Tần Trạch như bị chọc giận, làm ra đáng sợ vô pháp dự đánh giá hành vi. Cùng với đó là tiếng hét thảm thiết đầy đau đớn của những tù nhân xung quanh làm Diệp Thu như truỵ mình trong hầm băng.

Ấm áp chất lỏng vô hình bắn lên mặt, Diệp Thu lo sợ không yên lau những cái đó chất lỏng, đầu ngón tay trơn trượt ướt át lại mang hơi ấm. Mùi máu tanh làm Diệp Thu muốn nôn tất cả những thứ vừa ăn. Từng tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, bén nhọn lưỡi đao thật sâu đâm vào những tên kia. Cậu nhịn không được mãnh khụ. Thời gian chờ đợi trôi qua như một hồi dày vò tra tấn tâm thần những người ở đây.

Một hồi sau, Tần Trạch quay lại, nam nhân quanh thân một mùi máu tươi cúi người xuống xoa lấy khuôn mặt của Diệp Thu, cười khẽ, " nhìn em kìa, ta mới có đi một lúc lại nghịch bẩn rồi."

Thanh âm cười của hắn rõ ràng rất dễ nghe nhưng Diệp Thu lại không có tâm tư thưởng thức, lòng bàn tay dính nhớp toàn máu tươi của nam nhân xoa lên khuôn mặt cậu, trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân ném xuống toàn là máu áo khoác ngoài, hắn bế cậu vào phòng tắm của gian nhà giam này. Quần áo rơi trên mặt đất khi, có kinh nghiệm trải qua những lần quan hệ thân mật, Tần Trạch ở vừa hôn vừa ngăn trở cậu phản kháng.

Diệp Thu không biết nên phủ lên biểu tình gì, không biết thân thể băng hàn, hay hoặc là đến từ đáy lòng. Cậu không còn sức oán giận, không có xin giúp đỡ, chỉ là nhìn chằm chằm vào, cái này không lâu vẫn cùng cậu kết thân mật tình - sự nam nhân.

Trước ngực thật mỏng quần áo trong bị xé mở, hai cái tay từ sau vươn, nắn bóp trong khe hở trước ngực , nhu di hai cái mà bắt đầu kháp trước ngực quả thực. Nước ở nhà giam lạnh lẽo chảy qua hai người.  Bởi vì thân ở lạnh như băng dịch thể giữa, bị vuốt ve sưng đỏ chu quả vừa ly khai đối phương ấm áp hai tay đã bị đông run lên, không tự chủ ưỡn ngực đi theo ngón tay. Cho dù bị ngón tay lần thứ hai nắm giữ sau, bị kháp ở, lạp xả, giãy dụa, để lạnh như băng trên người chỉ có trước ngực lửa nóng. Hai tay nam nhân đi xuống, ở trên bụng ngón tay chơi đùa vậy vê vòng, để bụng bắp thịt co rúm buộc chặt.

Diệp Thu có điểm ngứa. Nam nhân ở xương hông cậu vuốt phẳng hai cái, như có như không dùng đầu ngón tay quát quát hầu kết, hai tay sẽ thấy lần xuống phía dưới đạn động xương quai xanh. Phất qua đầu vai, ở phía sau lưng vuốt phẳng một hồi, sau đó đang xuống phía dưới, đè ép, nhu kháp, để Diệp Thu thân thể bởi vì xấu hổ mà không ngừng giãy dụa rung động.

Tiếng hít thở rên rỉ từ trong phòng tắm truyền ra, nức nở lại kiều mềm xin tha cùng tiếng nam nhân thở thô xuyễn làm không khí trong nhà giam phút chốc trở lên mới lạ lại kiều diễm.


——————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro