Chương 5 : lạc lối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong căn phòng tối chứng kiến cảnh tượng bên ngoài cửa sổ , Diệp Thu vẫn mặc trang phục dính đầy huyết đó như chết lặng đi . Vết máu trên áo quần cậu  đã khô cạn chuyển sang màu nâu thẫm nhìn thấy thôi cũng thấy ghê người .

Không biết đứng đó nhìn bao lâu , cậu chứng kiến rất nhiều cảnh tượng đáng sợ nhưng hầu như đều là cảnh tang thi ăn người , người chạy , bị tóm và bị ăn . Tất cả đều kết thúc bằng cảnh tượng một đống tang thi bâu vào xé xác từng người từng người một , cảnh tượng này cỡ nào quen thuộc , cỡ nào đáng sợ .

"Ba ba mụ mụ đi rồi, hiện tại gia đình......" Diệp Thu nói tới đây nhắm mắt lại, nguyên bản mềm ấm thanh âm đều mang theo chút nghẹn ngào, thậm chí trong thanh âm có chút bệnh hoạn  " Diệp Diệp không muốn sống sót mà chỉ còn lại một mình ."

Cậu như cuồng loạn hất tung mọi thứ trước mắt cậu nhìn thấy . Trong tim cậu giờ phút này như loạn hết lên , hiện tại cậu chỉ muốn điên lên phá hết tất cả mọi thứ .

" tại sao , tại sao chúng mày lại vẫn còn tốt ...... trả lại , trả lại như cũ cho tao ..."

" cút đi .... Cút hết đi ..... "

" aaa .... Aa ... trả lại đây .... "

Từng tiếng đổ vỡ từ trong phòng cậu truyền ra ngoài đổi lấy chỉ là từng tiếng tang thi gào rống bên ngoài .

Chỉ một ngày , một ngày thôi , mọi thứ sảy ra quá nhanh , nhanh đến như muốn bức điên tất cả mọi người . Những thứ tưởng chừng như chỉ có trong sách giờ khắc này đều xuất hiện trong thế giới này , thậm chí nó còn sảy ra ngay trong chính căn nhà cậu sinh sống 16 năm.

Hết thảy .....

Đều biến mất .

Cậu cứ thế đập phá hết thảy cho đến khi từng tấc từng tấc da thịt kêu gào mệt mỏi .  Diệp Thu ngồi trong căn phòng đồ đạc loạn xạ , hai cánh tay mảnh khảnh của cậu co ro ôm lấy thân mình nhỏ bé .

Lạnh lẽo quá . Cả thân mình cậu như ngâm trong hầm băng vậy . Rõ ràng người là còn sống nhưng tâm như tro tàn.

Rõ ràng vẫn là nơi đây , vẫn là căn phòng này , vẫn đống đồ đạc ấy nhưng lại làm cậu thấy thật xa lạ .

Nơi đây chỉ còn lại những hình ảnh đáng sợ , chỉ còn những ký ức làm cậu muốn quên hết đi . Kể cả trong giấc mơ thì cậu cũng không thể gạt bỏ đi được . Từng chi tiết sảy ra như khắc sâu trong não như muốn bức cậu điên lên  , cậu thậm chí không dám đi xuống dưới nhìn lại hai người thân yêu của mình .

Đập phá hết tất cả những thứ trong phòng ngủ , Diệp Thu cứ cuộn mình ngồi như vậy , rất lâu , rất lâu , lâu đến nỗi đôi chân cậu tê dần rồi lại đến chết lặng . Cậu cứ thế mặc kệ mọi chuyện sảy ra , có lẽ với một cậu thiếu niên thì chuyện tự tay giết chết hai người thân nhân của mình là cú shock lớn .

Mỗi khi nhìn vào đôi bàn tay dính đầy máu của mình , cậu lại cảm thấy tội lỗi đến muốn tự tử chết theo. Đôi tay ngay cả một sinh vật nhỏ bé cũng không dám giết giờ khắc này lại nhuộm đẫm máu của thân nhân . Sinh mệnh trở nên thật rẻ mạt tại nơi đây , có lẽ cứ để nó trôi đi như vậy cũng hay . Hai người họ sẽ không phải chờ cậu quá lâu , rất nhanh thôi là cậu có thể đuổi kịp họ rồi .

" mụ mụ , ba ba .... "

" hai người không yêu ta . "

" hai người không yêu ta ."

" hai người bỏ mặc ta . "

Từng bóng chồng xuất hiện trước mắt , cậu rất mệt mỏi rồi . Cả người như muốn xụi lơ đi , rõ ràng rất mệt mỏi thế mà trên khoé môi của thiếu niên lại mỉm cười mãn nguyện .

Diệp Thu bên môi mang lên nhàn nhạt ý cười, khuôn mặt tiều tụy hốc hác cũng không thể che dấu được vẻ đẹp của nụ cười này , giống như vào đông nhất ấm áp dương quang lại giống như một đứa trẻ nhìn thấy thân nhân , hồn nhiên lại thuần tuý .

Nếu làm ngày thường nhận thức Diệp Thu đồng học thấy, là tuyệt đối sẽ không tin tưởng cái kia nguyên bản là sống trong mật đường người  giờ khắc này gầy ốm đến người nhìn thương tâm rơi lệ .

Như là nghĩ tới cái gì, Diệp Thu bên môi tươi cười dần dần trở nên có chút chua xót lẩm bẩm tự nói với bản thân mình , "Kỳ thật, ta nên chết cùng với họ , như vậy sẽ không đau như thế này ."

" chết tốt . Chết nhanh nhanh ."


Cậu nhấp đôi môi khô nứt nẻ vì thiếu nước nhiều ngày , tiếng nói thấp thấp : " không sao , ngủ một giấc là có thể quay trở lại như cũ rồi , ngủ là tốt rồi , Diệp Diệp phải ngủ nếu không mụ mụ thấy sẽ không vui ."

" mụ mụ không vui mới bỏ lại Diệp Diệp ."

Thân thể cậu như xụi lơ dần dần trượt xuống nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Không còn tiếng phá phách , không còn tiếng gào rống hay lẩm bẩm phát ra từ thiếu niên , tất cả đều quy về tĩnh mịch . Người thiếu niên nằm đó mãi giống như một xác chết nếu không phải còn tiếng hít thở mong manh khe khẽ truyền ra thì đây chính là một xác chết không hơn không kém .

Xung quanh một màu tĩnh lặng, chỉ còn lại  có tiếng tíc tắc quen thuộc của chiếc đồng hồ nằm lăn lóc dưới sàn nhà . Nơi đây dường như là nơi chôn thây của thiếu niên ngồi trong góc . Từng tiếng tíc tắc ấy như đang đếm từng giây từng phút thời hạn của thiếu niên , từng tiếng kêu như tử thần đến gặt hái mạng sống . Đôi khi cái chết trở nên không đáng sợ như vậy , Diệp Thu đang chết dần chết mòn , chờ đợi giây phút mình trút hơi thở cuối cùng.

" Đoàng ————-k"

" mụ mụ ..... ba ba ...... tiểu Thu ...."

" Đùng ..... ———"

" mở cửa , mau mở cửa ...."

" chết tiệt thật ..."

" Thu Thu ... Thu Thu... mau ... mau trả lời ta .... Thu Thu ."

Cứ tưởng tất cả sẽ kết thúc trong im lặng nhưng từng  tiếng đập cửa , tiếng kêu gọi lại phá tan bầu không khí trầm lặng này .

Thanh âm náo động phía bên ngoài hấp dẫn đến rất nhiều tang thi xung quanh tiến đến .

Diệp Ninh khuôn mặt bình tĩnh trầm như nước nhìn con những con quái vật trên mặt huyết nhục mơ hồ, trên người còn dính thịt thối dịch nhầy, từng đợt phát ra thô nặng gầm nhẹ thanh, thoạt nhìn ghê tởm đến cực điểm. Đối với cô tới nói , loại quái vật này không thể quen thuộc hơn .

Đây chính là tang thi .

Cô là một sinh viên đại học năm cuối , do một số chuyện nên dù trường đại học rất gần nhà nhưng nàng vẫn dọn ra ký túc xá ở lại . Diệp Ninh tuy là đại tiểu thư nhà giàu nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện này với các bạn học nên hầu như bạn bè đều nghĩ gia đình cô chỉ thuộc tầm trung lưu mà thôi  .

Rõ ràng mọi chuyện 3 ngày hôm trước rất bình thường cho đến khi mạt thế tiến đến , bạn cùng phòng của cô đột nhiên trở nên điên dại bật dậy gào rú cắn những người khác trong phòng .

Truyện sảy ra rất đột nhiên vào 3h sáng khi mọi người đang ngủ nên trong phòng ký túc xá của cô đã có 4 người bị lây nhiễm . Từng tiếng kêu la thảm thiết từ bên ngoài truyền đến không một không tăng thêm không khí rùng rợn quỷ dị trong phòng .

Nạn nhân đầu tiên trong phòng ký túc xá là Mạc Hân . Một thiếu nữ trong phòng khác thấy sự khác thường của bạn thân bèn trèo lên giường lo lắng hỏi dò Mạc Hân . Ai ngờ vẻ mặt của nàng đột nhiên liền bắt đầu vặn vẹo, trở nên không ra hình người, thân thể cũng ở kịch liệt mà phát sinh biến hóa, trở nên càng thêm quái dị, nguyên bản làn da trắng ngần dần trở nên thâm đen xanh xao , không ngừng truyền đến làn da bạo liệt thanh âm, mà từ vẻ mặt của nàng xem ra, tựa hồ là đã hoàn toàn mà mất đi lý trí.

Trở nên điên cuồng mà dữ tợn Mạc Hân tràn ngập phá hư dục, trong mắt chỉ còn lại có muốn giết chết sau đó cắn nuốt chung quanh hết thảy sinh vật ý tưởng, hoặc là này đã không xem như ý tưởng, mà chỉ là mất đi lý trí sau điên cuồng.

Tang thi Mạc Hân điên cuồng vồ lấy sinh vật trước mắt cắn xé làm cho thiếu nữ hoảng sợ vì đau đớn hét toáng lên từng tiếng rít chói tai .

Dây thần kinh của các thiếu nữ trong phòng dường như bị đứt đoạn , họ điên cuồng la hét theo mở cửa hòng chạy trốn ra bên ngoài nhưng đổi lại chỉ là từng đợt từng đợt sóng tang thi tấn công .

Diệp Ninh sau giây phút bàng hoàng thất thố ,cô lặng im chú ý nhìn lấy tang thi Mạc Hân và cái xác chết mắt trợn trừng vì hoảng sợ của bạn cùng phòng . Thân người cô run rẩy không ngừng nhưng cô biết , cô phải bình tĩnh lại , đây đã không còn là Mạc Hân nữa .

Tiếng ngấu nghiến của tang thi , tiếng La hét xô xát bên ngoài cửa sổ không một không chỉ rõ cho cô bên ngoài càng nguy hiểm hơn .

Chính vì vậy , cô , phải giết con quái vật này .

Tang thi vẫn ngồi trên giường ngấu nghiến chiến lợi phẩm không để ý đến Diệp Ninh ngồi yên núp trong góc tối .Cô từng bước từng bước tới gần cây gậy bóng chày treo ở trên tường .Cô có lẽ phải cảm ơn cậu em trai của mình vì yêu thích bộ môn bóng chày này nhỉ , nếu không thì cô biết đâu tìm ra được vũ khí tiện tay xử lí thứ chết tiết kia . Cô định tặng cây gậy có chữ ký của cả Ty Cobb (Đội Detroit Tigers 1905-1926) cho Diệp Thu nhưng có vẻ nên dùng để tặng con quái vật này trước rồi.

Diệp Ninh mắt lạnh lẽo nặng nề, cả người tản ra lạnh lẽo hơi thở mang theo vô pháp bỏ qua tàn nhẫn . Giờ phút này cô như một sát nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con tang thi đang gặm cắn huyết nhục kia , đây là cuộc chiến của sinh tồn . Nó không chết thì cô chết , vậy thôi .

" Cho ngươi một cái thống khoái đi, tổng so như vậy mất đi lý trí sống không bằng chết hảo, này cũng coi như là ta lần đầu tiên chân chính ý nghĩa thượng sát ' người '."

Diệp Ninh sắc mặt trắng bệch, nhịn xuống dạ dày quay cuồng cảm giác, nổi lên gân xanh đôi tay nắm chặt trong tay gậy gộc, nhanh chóng đi đến trước mặt con tang thi giơ vậy gậy đập mạnh xuống .

Con tang thi đang ăn thịt đột nhiên thấy sinh vật phía trước mình bèn gào rống định nhảy xuống giường nhưng đã quá muộn . Tang thi mới tiến hoá nên đầu vẫn còn chưa cứng lắm nên sau khi hứng chịu một cú phang trời giáng của Diệp Ninh thì ngã ngửa xuống nền đất run rẩy định bò lên lại .


Diệp Ninh gắt gao nhìn chằm chằm vào tang thi dưới nền đất, mắt lạnh lẽo sâu thẳm giơ tay nên vung nhiều nhát đập thật mạnh cho đến khi óc tang thi vỡ toang ra .

May mắn này đó tang thi thoạt nhìn đều vẫn là sơ cấp hành động chậm chạp bộ dáng đi, mà Diệp Ninh xuống tay sạch sẽ lưu loát, cho nên tang thi Mạc Hân chết không thể lại chết hơn .

Sau khi tất cả đều kết thúc , Diệp Ninh thả lỏng người nhưng cô vẫn y nguyên run rẩy nắm chặt lấy gậy gỗ . Chỉ có nó bây giờ mới cho cô cảm giác an toàn . Cô hô hấp dồn dập trái lại với vẻ lạnh băng ban nãy , dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô giết người . Cái cảm giác khi cây gậy đập trúng sọ não người ấy có lẽ cô sẽ không bao giờ quên .

Chợt ....

Xác cô sinh viên bị ăn ban nãy chợt run rẩy ngửa đầu đầy máu me lên nhìn Diệp Ninh , tang thi gào rống nhảy xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo nghiêng đầu 180 độ nhìn nhìn đối thủ .

Tay Diệp Ninh nắm lấy cây gậy chặt hơn , cả người căng cứng đề phòng tang thi trước mắt . Không chờ cô chuẩn bị tư thế , tang thi gào rống chạy nhanh tiến về phía Diệp Ninh .

Khuôn mặt bình tĩnh đầy sát khí của Diệp Ninh vẫn còn vương nét hoảng sợ nhưng tay cô không ngần ngại vung lên đập xuống , mục đích của cô vẫn là đầu của tang thi nhưng lần này con tang thi chạy đến quá nhanh nên cô đã đập trượt lên bả vai của tang thi .

Cả người con tang thi vọt lên cắn một phát vào vai cô làm cho cô từng đợt từng đợt đau đớn xông thẳng vào não . Tuy nhiên càng đau thì cô lại càng tỉnh táo , Diệp Ninh nghiến răng đạp tang thi ra khỏi người mình mặc kệ nó đang gặm cắn trên vai cô .

Cảm giác miếng thịt trên vai bị gặm cắn một miếng rơi ra ngoài thật sự rất đau . Diệp Ninh nhờ khoảng cách giữa hai bên , cô lại một lần vung mạnh cánh tay đập xuống , lần này tang thi ăn một đòn mạnh vào đầu ngã ngửa ra sàn nhà co quắp .

Diệp Ninh tiến lên đập liên tiếp lên đầu tang thi phát tiết đau đớn , từng nhát từng nhát cho đến khi cô mệt mỏi , mặc kệ vết thương chảy máu ồ ạt từ màu đỏ tươi dần chuyển sang thẫm đen .

Đến khi cô tỉnh lại thì tang thi đã vỡ nát đầu , cây gậy trong tay cô rơi xuống đất vang lên thanh âm trầm đục . Hai bàn tay trắng nõn giờ đây đã xây xước đỏ tấy giơ lên che đi giọt nước mắt lã chã yếu đuối của cô .

Khóc chán rồi , khóc hết rồi . Diệp Ninh bình tĩnh khoá kín cửa leo lên giường đắp chăn chùm đầu mặc kệ hai cái xác đang chảy thi thủy thối hoắc trên sàn nhà .

Có lẽ .... Hai ngày sau cô cũng là một thành viên trong số đó .

Trong chăn mền , cô gái run rẩy lập cập vì lạnh kèm theo đó là nỗi sợ . Cô không muốn tự sát . Cô đã khoá cửa rồi . Không ai vào được đây cả , có lẽ nơi đây sau vài phút nữa chỉ có hai cái xác và một tang thi .

Đây là câu truyện thật là buồn cười , đấu tranh cũng chỉ có chết thôi .

Trong đầu cô lúc này hiện lên từng hình ảnh của người cô thương yêu , có ba ba , mụ mụ và cả Diệp Thu - người mà cô yêu thương nhất .

" Thu Thu ...."

" Thu Thu ...."

Từng tiếng thổn thức như gọi hồn ai vừa bi thương lại da diết .

Ps : vẫn là Fannaotanchucong làm ta yêu thích .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro